Đọc truyện Thiên Mệnh Hoàng Đạo – Chương 34: Tập 27.2 :Anh là Thiên Yết
Thiên Mệnh
Chap 27.2 : Anh là Thiên Yết
Mới đầu đông nhưng những ngọn gió thổi qua thật mạnh, tuyết rơi trở nên dày hơn. Những cành cây khô xơ xác ngoài bầu trời xám xịt, u tối, đường đi vắng bóng người qua lại, sự sống trở nên héo mòn u oán. Hai con người trong căn biệt thự rộng lớn, hai trái tim lỗi nhịp, không gian lặng im, chỉ nghe tiếng nói chuyện một mình của người con gái mà không có tiếng đáp lại, chỉ nghe tiếng tít của máy nhịp tim kéo dài trong đêm vắng. Những nhịp tim yếu ớt lúc lên lúc xuống, đôi mắt người con gái thâm quầng, hít thở sâu, cô khẽ mỉm cười mở cửa.
Xử Nữ đặt chậu nước nhỏ xuống bàn, hôm nay cũng vậy,cô lại vào lau người cho anh, ” Em rất muốn nghe giọng anh! “
Làn nước ấm được áp lên khuôn mặt giá băng Sư Tử, Xử Nữ cởi áo anh ra, từ từ từng chút một, vết thương nơi ngực anh vẫn chưa lành hẳn, vẫn còn hằn vết đỏ , cô nhìn anh ” Anh có đau không, chắc đau lắm, nếu là em em đã không cầm cự được đâu. Nhưng anh là Sư Tử mà, vết thương đó chắc không làm anh suy sụp được !”
” Hôm nay tuyết rơi nhiều quá nên em không thể cho anh xem bầu trời ngoài kia thế nào được. Gió sẽ làm anh thấy lạnh, ngày mai nhé !”
Cô cứ ngồi thế im lặng mà ngắm nhìn anh, tiếng thở não nề trong lòng cô trở nên trầm mặc hơn. Xử Nữ biết anh là người hoạt động xã hội đen, kẻ thù không thiếu, bạn bè không nhiều, đi đâu cũng nguy hiểm rình rập nhưng cô chưa bao giờ nghĩ anh lại bị thương nặng như ngày hôm nay. Trông anh bị thương thế, cô thấy tim mình đau như ai cắn xé, từng khúc ruột mình như bị đứt.
Xử Nữ đứng dậy vén mái tóc anh, nhẹ hôn vào trán Sư Tử, đôi môi cô trở nên tê tái. ” Lạnh quá!”
Khẽ đắp chăn lại cho anh, cô lặng lẳng bước ra ngoài. Theo thói quen, Xử Nữ đến ngồi bên ghế sofa, những hình ảnh, kỉ niệm giữa cô và Sư Tử lại hiện về, cô còn nghe tiếng anh nói bên tai mình, hơi thở anh thoảng qua tai làm cô run lên.
” Đánh dấu chủ quyền!”
Cô ánh mắt cười nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, nó thật vừa vặn, anh chắc phải chọn kĩ lắm.
” Anh đã đánh dấu chủ quyền ở tay em rồi vậy nên phải tỉnh dậy để làm nhiệm vụ sở hữu nữa chứ !”
4 tuần nữa trôi qua, đã bước sang tháng thứ 5,Xử Nữ cũng đã hồi phục sức lực, chỉ có Sư Tử vẫn không thể tỉnh lại. Ngôi nhà thiếu vắng tiếng nói của anh bỗng nhiên trở nên ngột ngạt và lạnh lẽo vô cùng, mỗi âm thanh vang lên lại như một tiếng thở dài.
Một ngày khi kì nghỉ đông bắt đầu , nhận được điện thoại ở trường có lệnh triệu tập gấp rút, Xử Nữ vội vã đến trường.
” Không biết có chuyện gì ?” Xử Nữ lo lắng bước vào phòng hội đồng của trường.
” Em ngồi xuống đi !” Đó là tiếng của thầy giám thị, ánh mắt nghiêm khắc quét qua người Xử Nữ.
” Vâng !”
Xử Nữ cúi người ngồi xuống ghế thận trọng, lòng e ngại, mọi thầy cô sao đều ở đây, không, đây là những thầy cô giám thị mới đúng. Những con người luôn đi kèm với những quy tắc nghiêm ngặt pháp luật đều có mặt đầy đủ.
” Xử Nữ, em có biết tại sao chúng tôi gọi em tới ?”
Cô lắc đầu, cô chỉ đến theo lệnh từ trường và không thể từ chối.
” Có người báo lại rằng, em là người đã tráo tranh của nhà trường. Đó là hành vi trộm cắp !”
Lời tuyên bố của thầy hiệu phó như sét đánh ngang tai Xử Nữ, tạm thời cô không thể nói được gì.
” Em….!”
Không để Xử Nữ biện minh, thầy giám thị đã mở một đoạn video ghi lại cảnh ở phòng triển lãm tranh.
Theo video cho thấy,vào đêm diễn ra hội Triển Lãm, Xử Nữ đã xuất hiện ở đó, và camera bị tắt trong vòng 5 phút. Vào ngày hôm sau, Xử Nữ và Tiểu Dương lại xuất hiện ở phòng triển lãm và chỉ có Xử Nữ đến khu vực bức tranh sờ mó nhìn rất đáng ngờ. Kể từ ngày đó không hề có ai đến phòng đó, Xử Nữ và Tiểu Dương là nghi phạm, tuy nhiên lại có người báo cô là kẻ trộm cắp nên hiện giờ Xử Nữ bị tình nghi hơn.
” Hôm đó là ngày nghỉ, nhà trường cấm không được một sinh viên nào đến khu vực triển lãm, em lén lút xuất hiện ở đó làm gì ?” Thầy giám thị lạnh lùng hỏi.
” Em, …. em có việc phải đến xác nhận bức tranh !” Xử Nữ run sợ, cô không biết có nên nói ra lí do thực sự khiến cô đến xem tranh, nhưng nếu nói ra liệu họ có tin mấy cái hoang đường như thế.
” Cậu đến để xác nhận xem bức tranh đó đã được đổi thành công chưa gì ? Đó là bức tranh giả !”.
Giọng nói phát ra từ sau cánh cửa, một sinh viên bước vào, cô ta trông thật chảnh và kiêu kì, đến đứng đối diện với Xử Nữ.
” Rachael? ” Xử Nữ ngạc nhiên đứng dậy, ” Sao cậu lại ở đây !”
Rachael cười khinh bỉ Xử Nữ, nhìn cô ta mưu mẹo đến mức đáng gờm, mỗi câu nói đều toát lên vẻ hài lòng, thỏa mãn ” Rất tiếc, tôi đến đây để làm nhân chứng cho việc cậu đã ăn cắp tranh. Tôi đã chứng kiến toàn bộ vụ việc, Xử Nữ”
Xử Nữ ngồi sụp xuống, ” Không ngờ cô ta là người tố cáo mình. Rachael cô thật đáng sợ!” , Xử Nữ suy nghĩ trong đầu thật cận thận “Mọi bằng chứng đều chống lại mình. So với mình, hội đồng giám thị sẽ tin lời Rachael hơn vì cô ta có uy quyền hơn. Mình phải bình tĩnh, hiện giờ họ sẽ chưa làm quá lên được!”
” Thưa hội đồng, cái video đó không rõ ràng. Chỉ vì em chạm bức tranh, rồi ngẫu nhiên điện cúp bảo em lấy cắp sao?”
” Thế cậu quay lại vào sáng hôm sao là gì ? Lí do? Chẳng phải cũng rất rõ ràng sao, cậu mặc kệ ngày cấm để đến xem tranh đổi an toàn không chứ gì, hứ !” Rachael lại cắt ngang câu chuyện, hội đồng không một ai lên tiếng, họ đều nghi ngờ Xử Nữ.
Sóng gió ập đến bất ngờ, Xử Nữ đang phải đối mặt với nguy cơ bị đuổi học
” Chúng tôi cho em 3 tuần để mời Luật sư. Em sẽ bị kiện ra tòa !
Lê bước về nhà , Xử Nữ người kiệt sức hoàn toàn, cô lại vào đến phòng Sư Tử, chỉ có gặp anh, bên anh, cô mới có động lực bước tiếp.
” Sư Tử! Anh có nghe em nói không ? Sao anh cứ im lặng mãi thế ! Anh lạnh lùng với em quá rồi đó !”
Cô lại trò chuyện cùng anh, cô thấy mình bế tắc quá, mọi chuyện diễn ra dồn dập, liên tục chẳng cho cô lấy một lối thoát, một hơi thở đúng nghĩa.
” Anh đừng làm vậy với em được không hử ?”
Mi nhòe đi trong những giọt lệ, tủi hờn, cảm giác cô đơn trong vô vọng. Cô còn nhiều việc chưa làm được, cô muốn anh cùng làm với cô. Phần trí nhớ của nhiều năm trước bị mất, cô phải tìm lại, cô nhất định phải lấy lại nó nhưng cô phải giải quyết chuyện vừa xảy ra cái đã. Đầu cô đau như búa bổ, hai má trở nên nóng như lửa đốt, hơi thở phập phồng;
” Sư Tử, em nên làm gì đây ? Em không biết lối nào là lối thoát trong cái mê cung hỗn loạn ấy, anh dậy đi cùng em được không! Anh cho em một lời khuyên đi hoặc chỉ cần anh cho em thấy anh vẫn nghe em nói, anh vẫn đang lắng nghe em cũng được ! “
Mặc cho cô gào thét, tức giận, đáp lại cô vẫn chỉ là sự im lặng đáng sợ của anh.
Một đêm lạnh lại buông xuống căn biệt thự rộng lớn đầy đau thương, tuyết ngừng rơi , nước mắt đã cạn, lòng người đau đớn vô bờ, cảm xúc lẫn lộn hòa vào máu tươi và tuyệt vọng. Hi vọng con người như ngọn nến cháy yếu ớt trong đêm gió .
” Nắm tay em nhé , Sư Tử ! Em sẽ vượt qua được thôi !”
Xử Nữ nằm ngủ bên anh, những ngón tay đan lồng vào nhay, một hơi ầm truyền từ tay anh sang cô, cô thấy mình lạc đến chốn bồng lai tràn ngập yêu thương. Nơi ấy, bàn tay Sư Tử cầm lấy tay cô, ôm cô vào lòng, nước mắt cô rỉ máu !
Sư Tử thấy tay mình như tê cứng, anh cố cử động nhưng không được. Trong vô thức, anh nghe tiếng nói thì thầm bên tai nhưng lại không nghe rõ, quá mệt nhọc, bờ vai anh rũ xuống, đôi mắt anh chẳng buồn mở. Thỉnh thoảng, mỗi ngày trong khoảnh khắc nào đó, anh lại nghe tiếng ai gọi tên mình ” Sư Tử ! Anh có nghe em nói không?”. Lúc nào anh cũng nghe mỗi câu đó nhưng anh lại không ý thức được giọng nói đó, nó nhẹ nhàng và yêu thương vô cùng. Anh không thấy được gì, anh đang ở một nơi nào đó, rất xa và cao. Đôi mắt sâu của anh chẳng còn nhìn thấy gì, một màu đen sẫm lại. Anh cứ lạc vào chốn nào , một cái đầu trống rỗng với những cảm xúc mơ hồ. Rồi anh lại nghe tiếng ai gọi “Sư Tử !, một giọng nói trong trẻo mang theo sầu buồn. Anh rất muốn mở lời hỏi xem ai đó kia, người đang gọi anh nhưng lại thấy người mình nặng trĩu như bị xích lại, u tối, anh chẳng tìm thấy đường ra và thế là anh lại đứng đó đợi ai đó gọi tên anh lần nữa !
Đêm nay cũng thế, lại ai đó gọi tên anh, anh hỏi ” Ai ?” , không ai trả lời, họ không nghe thấy anh nói. Anh đuổi theo âm thanh đó, càng đuổi lại càng xa, anh lại đứng yên và đợi. Anh nghe lời trách móc, ” Sao anh cứ im lặng mãi thế !?”
Ngoảnh lại, anh thấy một cô bé tết tóc 2 bím, thấy rất thân quen nhưng anh chẳng nhớ ra được gì ” Leon !”
Tiếng gọi Leon xoáy vào đầu anh, tiếng chuông rung lên làm đầu anh đau như búa bổ, anh nhớ ra rồi ” Pea ! Pea!”
Anh chạy theo cô bé như một đứa trẻ ” Pea đợi anh với !”
Cô bé cười ” Ha Ha ! Hí hí !” rồi biến mất, đằng xa kia, lại có thêm một người, đó là một cô gái mặc chiếc áo trắng tinh đi về phía anh.
” Gì vậy ?”
Cô ấy đang cố chạm vào anh nhưng không chạm được, anh chẳng thấy được mặt cô ấy, trông cô rất vội v
” Sư Tử !”
Đến phút cuối, cô ấy gào tên anh thảm thiết rồi chạy qua cánh cửa đen, anh giật mình, và ngã xuống.
Sư Tử choàng tỉnh, khung cảnh đầu tiên anh nhìn thấy là trần nhà, anh khẽ nhíu mắt lại, ” Đầu mình đau quá !”
Anh nâng cánh tay lên nhưng nó trở nên nặng nề, anh nhìn xuống, một cô gái đang nằm trên tay anh.
” Xử Nữ !”
Anh cất miệng gọi theo quán tính, tên đầu tiên hiện lên trong đầu anh là Xử Nữ, và gương mặt cô. Anh đã tỉnh lại, anh đã trở về và anh đang nhìn người con gái mình yêu . Anh nheo đôi mắt lâu ngày chưa mở, nó bỗng nhiên thật nặng , anh đưa cánh tay bên kia của mình ngập ngừng chạm vào tóc cô rồi lại rụt tay lại. Anh tỉnh lại giữa đêm, anh nhận ra cô, mắt anh lúc nhắm lúc mở gượng ngắm Xử Nữ đang mơ màng trong giấc ngủ. Cô không ngừng gọi tên anh! Một giọt nước mắt tuôn rơi trên mắt anh, khuôn mặt Xử Nữ thiếp đi làm anh đau xót.
” Xử Nữ, anh trở về rồi !”
Anh mỉm cười , đêm xuống, anh nhìn ngoài kia, qua khe cửa để hở, một trời trắng xóa ” Đã đông rồi sao? “
” Xử Nữ ! Em đã nhớ ra được gì chưa ? Suốt thời gian qua anh chẳng bên em được và giờ cũng vậy !”
Đêm đó, cái đên xảy ra vụ nổ do sấm sét. DEVIL VÀ THIÊN CA đối mặt nhau, đúng là một người ở ngoài, một người trong xe nhưng không hề xảy ra vụ nổ gì. Hai người trong vụ nổ đó là hai người hoàn toàn khác nhau.
Trên sân thượng của một tòa nhà cao 10 tầng tại khu đô thị phía bắc New York vào đêm trời giông bão. Tiếng thét gào, gầm gừ văng lên trong tiếng sấm đội trời.
” Devil ! Cuối cùng tôi cũng đợi đến ngày này, tôi đã phải đợi nó suốt 10 năm qua !”
Giọng thiên ca vang lên trong gió ngút ngàn, hương đêm đậm mùi máu mặn.
” Mày là ai ?” Sư Tử điềm tĩnh , đôi tay rắn chắc cầm lấy súng, giọng nói sát thương.
” Sư Tử, mày là kẻ đáng chết! Kẻ như mày không đáng sống trên đời này!”
Lời nói lướt qua trong gió như những phi tiêu đầy độc, tiếng súng lại lên, mùi thuốc súng trở nên nồng hơn.
” Câm miệng ! Rốt cuộc mày là ai ?” Sư Tử nhìn người trước mặt mình, chẳng hiểu người này đang nói gì, khẽ xoay chân tìm thế đứng phù hợp ” Mày đang lảm nhảm gì?”
” Mày đúng là ngu ngốc. Sư Tử, cái ghế mày đang ngồi đó, đáng nhẽ ra là của tao, người con gái bên mày đáng nhẽ cũng phải thuộc về tao. Sư Tử, vì mày mà tao mất tất cả, chỉ vì bố mày là tổng thống nên tao phải rời bỏ gia đình tao sao ?”
Thiên Yết gào thét, đôi mắt lửa thù hằn sâu, con người trở nên độc đoán, những kí ức khi xưa ùa về và cả những sự thật mất mát.
Sư Tử nhíu mày, vẫn lãnh đạm như mọi lúc, không xúc động thái quá hay tò mò.
” Mày đừng đưa cái mặt lạnh đó ra. Sư Tử, thế là ông nội không nói ày, để tao nói ày biết “, Thiên Yết ném thả một bức ảnh dưới chân, gió mạnh thổi bức ảnh bay lên người Sư Tử. Sư Tử cảnh giác nhướng mắt xem ảnh, đôi mắt anh lớn dần lên, ” Đây chẳng phải là ảnh của mình lúc nhỏ?”. Bức ảnh cũ kĩ này chụp anh lúc nhỏ xíu, anh có thể biết mặt anh lúc sinh ra như thế nào vì mẹ anh có chụp lại làm kỉ niệm , tuy nhiên, trong bức này, anh đang nằm trong vòng tay của hai người khác. Sư Tử đưa mắt nhìn ảnh một lần nữa, ” Thiên Yết – 7/8/1996?”
” Ngày mày sinh chẳng phải là 8/8/1990?”, Thiên Yết bảo Sư Tử, ” Đứa trẻ trong ảnh sinh ngày 7/8/1990!? “, Thiên Yết chậm rãi ” Mày là Thiên Yết- cháu trai cựu tổng thống Thiên Bạch và, con ttai tổng thống Thiên Cốt, còn tao , kẻ đang sống dưới cái tên Thiên Yết là Sư Tử- cháu trai của Sư Kiệt!
Trong một đêm lặng gió mưa lớn , không sấm sét, không ồn ào không gào rít, chỉ có sự vội vàng. Ông Sư Nhị, bố của Sư Nghiêm, đang ngồi uống trà, hương thảo mộc lan khắp căn phòng nhỏ.
Bất chợt tiếng cửa kính rung lên, thấy kì lạ, không chạy ra mở cửa thì thấy người đồng chí chí cốt của mình, ông Thiên Bạch – Tổng thống nghỉ hưu đang bế một đứa con nít. Khuôn mặt ông tao với đôi mắt rảo hoảnh, trông thật tàn tạ, người ướt choẹt loét, giọng cầu cứu ” Sư Kiệt, xin ông hãy giúp tôi !”
Thiên Bạch quỳ xuống dưới chân Sư Kiệt, khấn đầu van xin. Sư Kiệt thấy bạn mình hành xử kì lạ liền đỡ ông vào nhà nhưng Thiên Bạch ngăn lại ” Kiệt, , tôi không sống được lâu nữa. Bọn xã hội đen đó đã đuổi đến tận nhà. Thiên Cốt- tổng thống mới đảm nhiệm -con trai Thiên Bạch và vợ nó đã chết rồi. Đứa trẻ này, ông hãy cứu nó, nó vừa mới sinh hôm qua đó thôi. Làm ơn hãy cứu lấy Thiên Yết, cháu trai tôi!”
Sư Kiệt và Thiên Bạch khi xưa là bạn bè trong giới giang hồ sau này giải nghệ không làm nữa. Thiên Bạch bị thù oán nhiều khi vào làm cho chính phủ, con trai ông ta là Thiên Cốt lại là người công tư phân minh, đi theo chính nghĩa, cũng không được lòng bọn xã hội. Kẻ thù năm xưa của Thiên Bạch lại xuất hiện khiến gia đình ông tan tác. Sư Kiệt thương bạn đón lấy đứa bé bé bỏng này, Thiên Bạch nắm lấy đôi tay bạn mà nói ” Sư Kiệt, hãy để nó được sống ! Hãy để nó được sống cuộc sống trong sạch, không vướng vào xã hội bận thỉu như tôi. Tên nó là Thiên Yết ! Tôi phải đi đây!”
Bóng dáng ông già chạy đi trên nền cỏ ướt , đầy bùn khuất dần sau làn mưa trắng xóa. Sư Kiệt bế đứa cháu trên tay đang không biết làm gì thì nhận được tin con dâu Bách Vân sắp đẻ vào rạng sáng mai. Trong đầu ông, một kế hoạch hoàn hảo được hình thành, để trả ơn bạn năm xưa cứu giúp mình thoát khỏi hoạn nạn, ông buộc phải từ bỏ đi đứa cháu ruột của mình.
Sư Kiệt cho người tráo đổi con của Bách Vân và Sư Nghiêm cho con của Thiên Cốt. Ông đặt tên cho đứa cháu của mình là Thiên Yết và thay vào đó đứa cháu của Thiên Bạch là Sư Tử. Sư Kiệt thực hiện lời hứa của mình với Thiên Bạch là để cháu Thiên Yết không vướng vào một cuộc sống xã hội đen nên gửi Thiên Yết vào một gia đình nông dân người lương gốc Việt sống ngoài ngoại ô Mỹ. Sư Kiệt cắt đứt hết mọi quan hệ với người tên Thiên Yết này. 2 con trai ông là Song Ninh và Sư Kiệt vốn hoạt động ở thế giới ngầm, nếu bọn giang hồ đó đánh được hơi Thiên Yết có liên quan đến gia đình này, hoặc đứa cháu của ông sẽ bị giết nhầm hoặc đứa cháu của Thiên Bạch sẽ chết. Để đảm bảo mạng sống cho cả hai, ông buộc phải làm vậy.
Sự thật tưởng chừng được giấu kín mãi, một ngày, một người xưng là Thiên Yết đến gặp ông, đó là đứa cháu nội thật sư của ông đã đến và đe dọa ông rằng ” Hãy trả lại danh phận cho tôi. Tôi sẽ lấy lại tên Sư Tử đó !”
Đêm sét trên sân thượng, cửa kính vỡ tung bắn tung tóe. Thiên Yết căm hận nhìn Sư Tử, ” Thật ghê tởm. Tôi đã phải sống thay anh một cuộc sống lương thiện suốt 25 năm qua. SƯ TỬ, À KHÔNG, tao phải gọi mày là Thiên Yết mới đúng, tao phải trả lại cái tên ày !”
Sư Tử không tin vào tai mình, anh cười nhếch mép “Chuyện này đáng tin ?”
” Ha ha! Việc gì tao phải đi lừa người như mày chứ ! Con tổng thống sao, nực cười, mày được sống trong gia đình hạnh phúc, sống với bố mẹ tao còn tao phải đi sống với người khác, bị đánh chửi, mắng. Nếu là mày, mày có hận không hả? Mày có hiểu được nỗi khổ khi phải nhịn đói 1 tuần, không có miếng gì bỏ bụng, bị đánh tới mức nằm viện bất tỉnh 2 tháng. Mày sống trong sung sướng nuông chiều, còn tao thì vì mày mà khổ cực đủ điều, ông nội phủ nhận. Mày không tin thì tự tay đi kiểm tra ADN đi, mày không phải là con của mẹ Bách Vân. Mày không phải Sư Tử !” THIÊN YẾT bây giờ trông như quỷ, hắn phải đòi lại tên bấy lâu của hắn.
” Câm miệng ! Bách Vân không phải mẹ tao ! Bà ta đã bỏ tao đi !” Sư Tử gầm lên, lao đến đấm ngay vào mặt Thiên Yết, anh hận bà ta đến mức chỉ cần nghe thấy tên thôi cũng đã muốn đánh đấm. Năm ấy, khi chồng chưa chết hẳn, bà ta đã xách ba lô rời khỏi nhà còn đòi chia tài sản, bắt chồng để lại di chúc.
Thiên Yết cũng đánh trả lại, Sư Tử ngã vào giàn giáo, một hộp sơn rơi trúng đầu “Đốp”
” Đồ điên ! Mày nên biết ơn mẹ tao đã nuôi dưỡng mày. Đến phút cuối, khi 2 mẹ con tao được đoàn tụ, bà ấy vẫn gọi tên mày trong hơi thở cuối cùng ! Đó là sao hả?”
” Chết tiệt !Tao không muốn nghe !”
Sư Tử lao đến đấm vào bụng Thiên Yết, một dòng máu tươi từ miệng lan ra, ùng ục.
“KHÔNG NGHE CŨNG PHẢI NGHE! Mày không tò mò bức tranh vẽ người phụ nữ đôi mắt không có hồn ấy là do ai vẽ sao ? Là tao đã vẽ nó, Virgo đã đến nhà tao với mẹ Tô Nghi, cô ấy cũng biết tao, cũng từng chơi với tao, dĩ nhiên mẹ Tô Nghi cũng biết sự thật đó nên mới tìm đến địa chỉ đó. Nhưng chưa kịp nói ra mẹ đã tai nạn giao thông mà chết, mày không thấy uẩn khúc sao. Đó cũng tại mày !”
” Tô Nghi chết là vì cứu Pea hiểu chưa hả ! Song Ninh, ông ta đuổi giết gia đình cô ấy !”
” Mày nghĩ Song Ninh việc gì phải giết Tô Nghi làm gì hả? Đó là vì ông nội bảo thế, ông muốn giữ mày ở lại cai quản cái công ty chết tiệt và cái bang Tử Phái đó, ông ta bị tiền làm mờ mắt. 8 tuổi chẳng phải mày đã thể hiện mình là thần đồng sao?!” Thiên Yết bật cười mỉa mai
Đúng thế, 6 tuổi Sư Tử đã đọc được hết mọi sách, thông thạo hết mọi phép tính toán. Đến 8 tuổi đã tham gia vào các cuộc họp liên quan đến thị trường kinh tế, dự đoán được giá cổ phần. Cũng vì thế mà công ty Sư Kiệt từ trên bờ vực phá sản thành công vang dội trở lại. Liệu ông ta có muốn mất đi con cờ này?
” Lừa dối ! Chết tiệt !” Sư Tử xoay ngươi đá một cú xoáy vào mặt Thiên Yết, hắn ta lại tránh được, ngay lập tức, một mũi đạn bay qua đâm thẳng vào ngực sư tử nhưng lại không phát ra tiếng động.
” Chưa hết, mày tránh xa Xử Nữ ra đi. Pea vốn dĩ thuộc về Leon, mà Leon chính là tao. Kể từ hôm nay, mày không còn là Sư Tử. Mày là Thiên Yết. Mày sống cuộc sống của tao lâu quá rồi và giờ hãy trả lại nó cho tao. Tất cả, kể cả Xử Nữ. Cô ấy là mối tình đầu của Leon. !”
” Mày nghĩ cô ấy thích mày?” Sư Tử bật cười nhe cái răng trắng đẫm máu, anh thấy cơ thể mình đang biến đổi.
” Ít nhất người cô ấy thích, từ nhỏ đến giờ là Sư Tử !”
Sư Tử gục xuống, một viên đạn nữa xuyên vào bụng, máu bắn lên những bãi sơn trắng dưới sàn. Thiên Yết cũng vậy, một viên đạn chính vai trái , xung quanh tối sầm lại, những nòng súng hai bên chĩa vào hai người và bắn. Đó là Song Ninh, ông ta xuất hiện từ lúc nào. Kẻ phản bội ! . Một loạt người áo đen đến và đánh vào hai người, trông ông ta thật thỏa mãn ” Không ngờ có chuyện để nghe thế này ! “
Hực !Sư Tử bị đấm vào bụng liên hoàn, mắt hoa đi, chẳng thấy gì, người anh va vào tường , đầu đau như ai cấu xé
Thiên Yết ánh mắt căm hận, chửi rủa ” Chết hết đi !”, ho sặc sụa trong máu.
Sét đánh đầu tòa nhà, cột chống sét ngã xuống gãy làm ba , xung quanh mịt mù giữa đống đổ võ” Đoàng !” , lại thêm một loạt người áo đen đến, nhưng là để cứu Sư Tử và Thiên Yết. Cả hai đã được cứu trước khi tòa nhà đó nổ tung.
Tỉnh lạo sau cơn hôn mê dài, Sư Tử cứ vô thức nhìn Xử Nữ, những lời nói của Thiên Yết làm anh không thể không nghĩ ngợi.
Khóe mắt anh cay cay, anh muốn chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của cô nhưng hình như mọi thứ trở nên quá xa lạ. Có lẽ ngay từ đầu, đáng nhẽ ra anh không thuộc về cô . Nếu anh là Thiên Yết của 25 năm về trước, anh đã không gặp cô. Nếu ông nội anh không đưa anh đến nhà Sư Kiệt thì anh sẽ chẳng biết cô! Vốn dĩ anh chỉ là một Leon giả mảo!
” Anh là Thiên Yết !”
Thấy Xử Nữ động đẩy, Sư Tử nghĩ cô sắp tỉnh nên anh nhắm mắt lại.
Xử Nữ bật dậy, cô ngủ quên mất trên giường Sư Tử, ánh sáng hiu hắt ngày đông khẽ len qua khe cửa nhòm vào nhà, Xử Nữ vươn vai hôn lên trán Sư Tử ” Chào ngày mới !”
Nhìn anh một lúc cô đi đến bàn cầm tờ lịch lên và một cây bút.
” Hôm nay là ngày thứ 35 rồi ?”
Ánh mắt đượm buồn, một buổi sáng lo âu với bao điều phải nghĩ lại đến với cô. Một nụ cười không thể tỏa nắng.
Ăn sáng, cô đã phải đến trường ngay tắp lự, chuyện bức tranh còn chưa được giải quyết, cô đã nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nhớ ra được một vài điều quan trọng.
” Hôm đó mình có thấy hai, ba người mặc áo đen rất khả nghi đi vào triển lãm lúc mình đang nói chuyện điện thoại. Lúc ra họ có mang theo một vali rất lớn, không biết nó là gì ?”
Vừa đến phòng theo dõi, cô đã mở lời chào hỏi thân thiện ” Xin chào ! Mọi người buổi sáng tốt lành !”
” Chào cô !”
Một anh nhân viên làm việc bên an ninh trường cũng mở lời chào hỏi rất vui vẻ.
” Tôi có thể nhờ anh một việc được không ?”
Thấy anh an ninh này có vẻ cởi mở, cô liền hỏi chuyện, anh ấy gật đầu cô liền nghiêm túc hỏi ” Anh có thể cho tôi xem video tại bữa tiệc buổi tối lần vừa rồi không , cả phòng triển lãm nữa !”
” À, cái video đó hả, lúc nãy vừa có người tới lấy ?”
Anh an ninh cầm trên tay cốc coffee nhỏ, cảm thấy hơi tò mò, ” Hôm nay sao có nhiều người tới hỏi video đó vậy nhỉ ?”
” Nhiều người sao ?” Xử Nữ đinh ninh chuyện chẳng lành
” Lúc nãy cô Rachael bên lớp Kinh tế cũng đến hỏi nhưng video đó đã được Luật sư Thiên tới lấy trước. Và giờ thì cô đến, rất tiếc, cả bản gốc và bản ghi lại đều không có ở đây !”
” Luật sư Thiên ?”
” À, anh ấy là Luật sư của trường này mà. Anh ấy bảo cần nó để làm gì đó?”
Xử Nữ hơi nghi vấn trong lòng, vụ này trở nên khó hơn khi cô không có bằng chứng chứng minh mình vô tội, lại không có luật sư nữa, cô đang rơi vào tình thế ngàn cây treo sợi tóc.
” Luật sư Thiên, à, ừm, … tôi…anh có thể cho tôi xin địa chỉ hay số phone được không ?”
Cô quyết định gặp mặt anh ấy, xin xem đoạn video đó, không biết cái video đó có giúp được gì không nhưng nếu không thử làm sao biết !
” Luật sư Thiên không dùng danh thiếp hay điện thoại để liên lạc đâu. Anh ấy hơi lập dị, cô có thể đến Văn phòng Luật của anh ấy ở sau trường, đối diện khu trung tâm Nava đó !”
” Vâng, vậy tôi cảm ơn anh nhiều nhé !”
Cô đứng dậy cúi chào kính cẩn ra về, đón lấy tờ giấy ghi địa chỉ anh an ninh mới ghi xong.
” Vậy chào cô !”.
Anh an ninh cũng lịch sự không kém, tiễn cô ra đến tận cửa phòng.
Xử Nữ men theo địa chỉ đến văn phòng Luật, đi bộ chỉ mất khoảng 10 phút. Đó là một tòa nhà rộng lớn gần 4 tầng thiết kế xoắn ốc và cấu trúc kính lăng, nhìn giống khách sạn 5 sao hơn là một văn phòng Luật. Nó thật khang trang và huy hoàng từ bề ngoài vào đến bên trong, ngay cả bậc cầu thang cũng được thiết kế tỉ mì và sạch bóng. Nếu như nhà Sư Tử đạt thang điểm 10 về độ giàu có, tinh tế, thẩm mỹ thì tòa nhà này đã đạt đến 8 điểm, chỉ không thích cái cửa sổ đằng kia, thật kì quặc,nó là con ốc xoắn chính gốc.
” Xin hỏi, cô muốn gặp ai ?”
Một người phụ nữ trung niên nhìn rất gì dặn và quyến rũ trong bộ vest đen khoe eo thon dáng nuột cất tiếng hỏi Xử Nữ.
“Cho tôi gặp Luật sư Thiên !”
Xử Nữ mỉm cười nhã nhặn trả lời, rồi lại nhìn xung quanh.
” Xin lỗi, cô có hẹn không ạ?”
Xử Nữ lúng túng, đương nhiên cô lấy đâu ra hẹn với Luật sư đó, thậm chí còn chưa nghe tên bao giờ. Có thể anh ta là người nổi tiếng nhưng cô là người mù thông tin kể từ ngày bị Sư Tử mê hoặc .
” Dạ? À, tôi không có !”
” Cô đợi tôi một lát. À, cho hỏi quý danh cô…..?”
” Tôi là Xử Nữ, sinh viên trường Royal University, tôi đến để hỏi anh ấy về đoạn video tại buổi triển lãm ! Cô chỉ cần nói vậy là được !”
” Cô đợi một lát !”
Cô lễ tân kết nối điện thoại lên văn phòng giám đốc của mình – Luật sư Thiên, ” Thưa giám đốc, có cô Xử Nữ đến từ Royal, hỏi về đoạn video tại phòng triển lãm !”
” Đưa cô ấy lên phòng tôi !” Đầu dây kết nối.
Cúp máy, cô lễ tân rời khỏi quầy, ” Mời cô đi theo tôi !”
Xử Nữ lặng lặng bước theo người phụ nữ, điểm dừng là một căn phòng lớn cuối dãy, rất yên tĩnh và trầm lặng, nó cách xa những âm thanh ồn ào dưới kia.
” Giám đốc ! Cô ấy đến rồi !”
Người phụ nữ vừa rời đi thì có tiếng nói trầm phát ra sau cánh cửa nơi căn phòng ” Mời cô vào !”
Xử Nữ chỉnh lại chiếc áo bông ấm, khăn, sửa tóc tai rồi hít thở một hơi thật sâu ” Sáng suốt nào !”.
Cô mở cửa đi vào, một căn phòng lớn, bàn làm việc, ghế sofa, tủ và một người đàn ông đứng quay lưng về phía cô .
” Mời cô ngồi xuống, Xử Nữ !”
Đó là một người đàn ông tràn đầy sinh khí sống, con người anh ta toát lên một loại khí khiến đối phương trở nên nhu mị và yếu ớt. Đó là một người đàn ông với chất giọng trầm trưởng thành và rất thu hút.
” Vâng !”
Xử Nữ chọn ình chiếc ghế ngồi đối diện lưng anh ta, cô thấy thật hồi hộp.
” Cô đến để hỏi về đoạn video?”
” Vâng, tôi cần phải xem nó. !”
Người đàn ông kia im lặng một lúc, hương khói trên tấm kính trở nên dày đặc hơn , thật mụng mị , ” Nó ở trong ngăn bàn nơi cô đang ngồi, cô tự lấy được chứ !”
Cô hướng đôi mắt xuống dưới, thấy một ngăn bàn nhỏ, Xử Nữ đưa tay mở ngăn bàn ra. Đúng là có hai cái CD, cô lôi nó ra và tình cờ một bức ảnh trong chiếc túi CD rơi ra.
” Gì vậy?”
Xử Nữ cúi người nhặt xuống, thật không thể tin được, cô trở nên câm lặng, hơi thở dồn dập, đôi mắt co giãn hết sức có thể để nhìn rõ, những ngón tay run run bấu lấy ghế. Bức ảnh rơi xuống chân cô, anh ta quay lại nhìn cô và nở nụ cười, ” Cuối cùng, anh cũng gặp lại được em, Xử Nữ !”