Thiên Mệnh Chi Lăng

Chương 2: Xuyên Qua


Đọc truyện Thiên Mệnh Chi Lăng – Chương 2: Xuyên Qua


(Chương này sẽ cho biết rõ hơn về tính cách của Thiên Hàm.)
– ———————————
Tại một nơi khác: Thế kỉ 21, E thị, đây là trung tâm đô thị phồn hoa nhất nước F.
Trên một toà cao ốc cao tầng, hùng vĩ tráng lệ, trong căn phòng làm việc sa hoa, được bố trí theo phong cách Châu Âu, bên phải là giá sách lớn, bên trái là cửa kính trong suốt, quan sát được khung cảnh của toàn thành phố.

Ở giữa là bộ sô pha đen tuyền, cả căn phòng theo tông màu đen xám trắng, như tính cách chủ nhân âm u lạnh lẽo của nó.

Lúc này bên bàn làm việc, một nữ nhân ngồi trầm tư bên đống văn kiện, nàng lẳng lặng nhìn về phía cửa kính trong suốt, quan sát khung cảnh thành phố lúc nắng ngã về chiều, ánh nắng vàng hắt xuống nền gạch làm tăng lên vẻ cô đơn cùng tịch mịch.

Nàng một thân quần áo công sở, áo sơ mi trắng được xoắn đến khuỷu tay, lộ ra đôi tay trắng nõn, ngón tay thon dài cầm bút nhẹ gõ trên mặt bàn, tạo ra âm thanh như tiếng kim đồng hồ.

Đôi mắt long lanh chứa đựng vẻ u buồn đạm mạc, mũi cao, mô đỏ, tóc dài tùy ý xõa trên lưng, cả người toát lên vẻ anh khí kiên cường của một nữ cường nhân, tuy vóc người mảnh khảnh nhưng không hề có nét nhu nhược của phái nữ, ngược lại là khí chất cao quý lãnh đạm cách người vạn dặm.

Nàng là chủ tịch của Lăng Thị – Lăng Thiên Hàm.

Lăng thị là một đại gia tộc, giàu có bậc nhất, có thể nói là bá vương một vùng.

Một cái nhấc tay vô tình của Lăng Thiên Hàm cũng có thể khiến nước F chao đảo một phen.

Lại nói đến Lăng Thiên Hàm, nàng xinh đẹp, nàng quyền lực, nàng giàu có nhưng nàng chung quy vẫn là một đứa trẻ đáng thương.


Từ nhỏ nàng đã ước mơ được giống ông ngoại, làm một quân nhân.

Nhà ngoại Lăng Thiên Hàm đã ba đời làm quân nhân, ông ngoại nàng giữ chức vị cao trong quân đội của nước F.

Cô lại càng thích học võ thuật, rèn luyện thân thể, quyết sau này trở thành một quân nhân.

Cả hai nhà cũng rất vui vẻ tán thành, tạo mọi điều kiện cho nàng tiếp xúc với quân đội từ nhỏ.

Mọi chuyện sẽ rất tốt đẹp nếu như không xảy ra sự kiện năm ấy.

Năm nàng 10 tuổi, ba mẹ nàng bị kẻ gian hảm hại, cắt đứt thắng xe tạo ra một vụ tai nạn giao thông kinh hoàng, lúc ấy trong bụng mẹ còn có mang em trai nàng, ba mẹ mất nhưng em trai nàng được may mắn cứu sống, sinh non nên sức khoẻ yếu vô cùng.

Thời điểm đó nàng đang ở trong quân doanh, nghe được tin tức ba mẹ mất nàng như chết đứng, không tin vào tai mình.

Tức tốc chạy đến bệnh viện, nhưng trước mắt nàng nhìn thấy là hai cổ thi thể đã lạnh.

Dù biết mình phải mạnh mẽ để bảo vệ em trai, phải, nàng vẫn còn em trai, lấy đó để làm động lực cho bản thân.

Nhưng dù sao thì nàng lúc ấy cũng chỉ là cô bé 10 tuổi, vẫn là không kìm được nước mắt, dòng lệ cứ thế tuông trào, nàng cố gắng kìm nén để không khóc lớn thành tiếng, hai bờ vai run rẫy, nàng nấc lên từng cái nghẹn ngào, gia gia nàng đứng kế bên chỉ biết nước mắt lưng tròng nhìn cô cháu gái nhỏ, vỗ nhẹ vào lưng nàng xem như an ủi, lòng ông cũng chết lặng không thốt lên nổi một lời.

Lăng gia dòng chính vốn đơn truyền, cha nàng là con một.


Đến đời của Lăng Thiên Hàm nàng là đại tiểu thư dòng chính Lăng gia, em trai nàng còn quá nhỏ, lại yếu ớt.

Sau tai nạn của ba mẹ đã thay đổi tất cả nhân sinh của Lăng Thiên Hàm, cũng như dẹp tan ước mơ từ thuở nhỏ của cô.

Cô theo gia gia đến Lăng thị học hỏi từng ngày, nếu lúc trước nàng chỉ cần học lễ nghi làm một tiểu thư của đại gia tộc, mỗi ngày tập võ vì sở thích, thì nay cô phải đối mặt với những bữa tiệc xa hoa, giao tiếp, đối mặt với lòng người nóng lạnh, đối mặt với âm mưu thủ đoạn nơi thương trường, đặc biệt là khi tra được người hại chết cha mẹ nàng là người của dòng thứ Lăng gia nhằm chiếm đoạt gia sản, tâm nàng bắt đầu nguội lạnh.

Nàng từ một cô bé vui vẻ hoạt bát nói cười, giờ đây chỉ còn nét lãnh đạm lạnh lùng cách người vạn dặm, chỉ có lúc nhìn về phía em trai nhỏ, ánh mắt nàng mới phá lệ ôn nhu.

Gia gia nàng nhìn tất cả những thay đổi của cô cháu gái, cũng chỉ biết thở dài, lòng đau xót cho số phận của nàng.

Kể từ lúc đó, một cô bé 10 tuổi phải gánh trên đôi vai bé nhỏ sự hưng suy của một đại gia tộc, còn cả mối thù của cha mẹ, tính mạng còn mỗi ngày bị đe doạ.

Nàng 10 tuổi đã phải gánh chịu áp lực khủng khiếp đến từ xã hội, kể cả những người trên miệng gọi hai chữ “gia đình” mang họ Lăng khác, nàng 10 tuổi đã biết âm mưu thủ đoạn, nàng phải cường đại, nàng phải trả thù cho cha mẹ, đặc biệt là nàng phải bảo vệ em trai bé nhỏ của nàng, gia gia nàng đã lớn tuổi, nàng biết trách nhiệm của bản thân, cũng không dám lơ là, ước mơ hoài bão đành gác lại thành những ký ức tốt đẹp của tuổi thơ.

Theo thời gian nàng lớn lên, bắt đầu xây dựng thế lực ngầm, tiến hành dẹp bỏ những kẻ có ý đồ xấu với Lăng thị, nàng không muốn ai đó lại làm hại đến em trai nàng – Lăng Thiên Minh đây là mạng sống của nàng, nhờ có em trai mà nàng gắng gượng từng ngày, không cho bản thân gục ngã.

Năm 18 tuổi, nàng chính thức tiếp nhận Lăng Thị, trở thành chủ tịch tập đoàn Lăng thị, nữ gia chủ đời kế tiếp của Lăng gia, việc này làm cả nước F chấn động, đặc biệt là giới thương trường, kẻ thì kinh bỉ chuẩn bị kế hoạch thâu tóm Lăng thị, kẻ thì ngưỡng mộ nàng tài năng, cùng lứa con cháu thế gia vọng tộc, thử hỏi có ai sánh bằng nàng.

Sau 3 năm tiếp quản, nàng đưa Lăng thị tiến thêm một tầm cao mới mà ai ai cũng chỉ có thể ngước nhìn, đưa Lăng thị ra quốc tế, nhiều công ty lớn nhỏ trải rộng khắp các nước, thế lực ngầm cũng bành trướng.

Quay về hiện tại, nàng đã 27 tuổi, phong hoa tuyệt đại, nhiều kẻ thèm thuồng dòm ngó, người theo đuổi xếp hàng dài nàng cũng chẳng ngó ngàng.


Nàng tập trung bồi dưỡng em trai, một bên che chở, một bên phải cho Thiên Minh biết thế nào là lòng người.

Cô đau lòng Thiên Minh dù sức khỏe yếu vẫn cố gắng hoàn thành những thứ cô giao.

Thời gian cứ thế trôi đi, nàng vẫn lo cho Thiên Minh, lo cho gia gia, lo cho Lăng Thị, mỗi khi áp lực nàng chỉ biết vào phòng đóng cửa, một mình tập võ, đấm mạnh nắm đấm vào bao cát như trút nỗi lòng.

Nàng 27 tuổi vẫn chưa từng suy nghĩ cho bản thân, chưa từng biết thế nào là yêu đương, chưa mảnh tình vắt vai.

Ấy vậy mà bi kịch chỉ mới bắt đầu.

Ngày hôm ấy, đối thủ cạnh tranh của Lăng thị là tập đoàn Hải Minh, do những cái giơ tay nhấc chân dùng thủ đoạn thương trường của Lăng Thiên Hàm mà phá sản.

Đối thủ căm hận Lăng Thiên Hàm nhưng lại không thể làm gì cô, đành đánh chủ ý lên Thiên Minh.

Chúng bắt cóc em trai cô, buộc cô một mình ra gặp mặt.

Buổi chiều hôm ấy nàng đến nhà kho cũ cứu em trai, tự trách bản thân quá lơ là, không cho người bảo vệ tốt Thiên Minh, cuối cùng đỡ cho Thiên Minh một phát đạn, cô mệt mỏi, thân thể nặng nề rơi trên mặt đất, trước mắt dần tối lại, không khí như dần rút khỏi cơ thể.

Bên tai nghe tiếng khóc của Thiên Minh, tiếng gọi của gia gia, giọt nước mắt từ từ chảy ra từ khoé mắt, nàng biết mình không trụ được nữa, nàng chỉ tiếc nuối không thể tiếp tục che chở cho đứa em trai nhỏ, không lo lắng được cho gia gia.

Giờ phút này cái gì Lăng thị, cái gì thương trường nàng đều bỏ sau lưng, đôi tay nắm chặt tay của Thiên Minh dần buông lõng rồi nhẹ nhàng rơi xuống nền đất lạnh lẽo, mắt dần khép rồi trước mắt tối sầm lại…!
Không gian tối tăm chật hẹp, nàng khó chịu muốn đi ra ngoài, lúc này bên tai nghe tiếng của một người phụ nữ trung niên.

“Nương nương cố lên, hít thở thật sâu, sắp thấy đầu của tiểu điện hạ rồi”

Nàng lại nghe tiếng thét lớn của một người phụ nữ, ngay sau đó như có một lực lớn vừa kéo vừa đẩy nàng ra ngoài.

Ánh sáng đập vào mắt, nàng hoảng hồn không biết chuyện gì xảy ra thì lại nghe thấy âm thanh đẩy cửa, cùng giọng nói của người phụ nữ lúc nảy.

” Chúc mừng hoàng thượng, là tiểu công chúa”
Lại nghe thấy người kia gọi tên Khuynh nhi, sau đó ôm nàng vào lòng.

” Truyền lệnh trẫm, hoàng hậu hạ sinh thất hoàng tử, ban tên Lăng Thiên Hàm, miễn thuế 3 năm cho dân chúng Lăng Quốc”.

Theo sau câu nói là cái liếc nhìn đầy thâm ý về phía nhũ mẫu.

Nàng chăm chú quan sát ngũ quan của nam tử đang bế nàng, giống rất giống, chính là giống như cha nàng lúc trẻ, chỉ là trên người khoát long bào màu vàng, bên trên có thêu kim long, tóc dài một phần được quấn lên, một phần thả tung, đầu đội mũ kim quan, xung quanh toả ra khí chất vương giả cao quý.

Nàng sinh ra không hề khóc nháo chỉ chăm chăm nhìn vào phụ hoàng khiến ai cũng há hốc mồm kinh ngạc.

Còn Cảnh Lăng đế thì vui vẻ không thôi.

– —————————-
Tác giả: đứa trẻ Thiên Hàm hảo đáng thương, đã vậy còn bị ta bắt xuyên không.

→(。•́︿•̀。)
– Thiên Hàm: ” ngươi còn nói” (↼_↼)
– Tác giả: ” không xuyên chẳng lẻ ta phải gắng internet ở cổ đại cho các ngươi yêu xa?” (/¯◡ ‿ ◡)
– Thiên Hàm:…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.