Thiên Mệnh Chi Lăng

Chương 18: Tần Quốc


Đọc truyện Thiên Mệnh Chi Lăng – Chương 18: Tần Quốc


Tần Quốc có thể nói là quốc gia sa sút nhất trong bốn nước.

Từ khi Tần Chấn Nam lên ngôi, hắn nghe lời nịnh hót của gian thần, hãm hại trung thần, là người có tham vọng nhưng không biết cách cai trị đất nước, làm cho Tần Quốc một phen gà bay chó sủa.

Tần Chấn Nam có năm hoàng tử và tám vị công chúa, Thái Tử là tam hoàng tử Tần Nguyên, hắn là nhi tử thân sinh của hoàng hậu, người này chỉ biết mượn danh Thái Tử ỷ thế hiếp người, háo sắc, không có năng lực cai trị đất nước, trong triều luôn dâng tấu đòi bãi vị Thái Tử.

Tứ hoàng tử Tần Ngôn, hắn là người cạnh tranh cho vị trí Thái Tử, có dã tâm cao, nhưng không có mưu kế, chỉ biết nghe theo lời Ngụy Quảng.

Lục hoàng tử Tần Trát, người này tâm tại giang hồ, không quan tâm chuyện triều chính.

Đại công chúa, nhị công chúa, ngũ công chúa điều đã gả đi.

Còn lại các vị hoàng tử, công chúa tuổi còn nhỏ không đáng nhắc tới.

Cũng giống như Lăng Quốc, Tần Quốc khi xưa theo tiên hoàng lập quốc có hai nhà là Hàn gia và Lương gia, được tiên hoàng phong Vương khác họ và kế thừa qua các đời.

Lương gia được phong Lạc Thân Vương, đứng đầu quan văn, riêng Hàn gia được phong Bình Tây Vương, tay nắm binh quyền, ra trận giết giặc chiến công hiển hách, rất được lòng dân.

Đến thời vua Tần Chấn Nam, Bình Tây Vương phủ đã vô cùng lớn mạnh, công cao chắn chủ, vì vậy mà làm hắn đem lòng nghi kỵ.

Hơn nữa còn có tên Ngụy Quảng, hắn giữ chức Ngụy Quốc Công, Ngụy gia khi xưa cũng có công lập quốc nhưng không được phong Vương, hắn vô cùng ganh ghét hai nhà Hàn, Lương, luôn tìm cách kéo Hàn gia và Lương gia xuống ngựa.

Có hắn ở bên tai thổi gió làm cho Tần Chấn Nam lòng nghi kỵ càng thêm sâu.

Hai năm trước, Bình Tây Vương là Hàn Quân Mạc, giữ chức đại nguyên soái trấn giữ biên cương, trong một lần xung đột với quân loạn đảng bị người sát hại, chưa đầy một tháng sau, tiểu Thế tử Hàn Quân Nghiêm cũng bị người ám sát mất mạng.

Chủ mưu phía sau không ai khác chính là Tần Chấn Nam, đây không thể nghi ngờ có thêm mưu kế của Ngụy Quảng nên mới ám sát trót lọt.


Bình Tây Vương cầm ấn soái trên tay, hắn muốn giết chết Hàn Quân Mạc cùng tiểu Thế Tử để thu hồi ấn soái, nắm lại binh quyền.

Không ít tướng lĩnh trong hoàng thành lẫn biên cương đều là học trò thân tính của Hàn Quân Mạc, nếu cứ để Bình Tây Vương phủ lớn mạnh sẽ uy hiếp đến ngôi vị của hắn, ngôi vua đều có thể tùy thời mà đổi chủ.

Chỉ là không ngờ, trong lúc Bình Tây Vương phủ rối ren, Hoàng Đế chưa kịp thu hồi binh quyền, trưởng nữ của Hàn Quân Mạc là Quận chúa Hàn Như Song, nàng lúc này chỉ mới mười tám tuổi lại đứng ra chống đỡ Bình Tây Vương phủ, kế thừa ấn soái, trở thành nữ nguyên soái đầu tiên của Tần Quốc.

Hàn Như Song từ nhỏ luyện võ, có trí có mưu, không ít lần theo phụ thân ra chiến trường, tài nghệ hơn người, văn thao võ lược cũng không ít lần lập đại công, được các tướng sĩ vô cùng kính trọng.

Vì vậy khi nàng cầm ấn soái, binh sĩ liền liều chết đi theo.

Nàng một mình chống đỡ Bình Tây Vương phủ, tay nắm giữ hơn ba mươi vạn đại quân, trong đó có mười vạn quân tinh nhuệ thề tận trung với Bình Tây Vương phủ.

Nàng một bên trấn giữ biên cương, một bên âm thầm điều tra, tìm chứng cứ kẻ hại chết phụ thân cùng đệ đệ nàng.

Mặc dù đoán được kẻ kia là ai, nhưng hiện tại không có chứng cứ đành phải án binh bất động, nàng thề nếu tìm được chứng cứ thì mặc kệ hắn là ai nàng cũng sẽ giết chết không tha.

Không chỉ nắm binh quyền, Hàn Như Song còn là một đại mỹ nhân của Tần Quốc, văn võ song toàn, người người ngưỡng mộ.

Chỉ là hoàn cảnh hiện tại của Bình Tây Vương phủ như đứng trước đầu sóng ngọn gió nên không ai dám dấn thân vào.

Chỉ riêng một kẻ ngu ngốc không biết sống chết là tứ hoàng tử Tần Ngôn vẫn luôn tơ tưởng đến Hàn Như Song.

Hắn đã mơ ước có được nàng từ lâu, thêm bây giờ nàng tay nắm binh quyền, nếu có được nàng không phải sẽ có luôn ba mươi vạn đại quân sao? Nếu vậy thì không những lật đổ Thái Tử mà ngay cả hoàng đế hắn cũng không sợ.

Hàn gia và Lương gia quan hệ khắn khích, hai nhà giao hảo nhiều năm, cũng vì vậy Hàn Như Song có thanh mai trúc mã là Lương Chính Hạo thế tử của Lạc Thân Vương.

Lương Chính Hạo là văn nhân, tướng mạo đường đường, anh tuấn tiêu sái, là thiếu niên anh tài của Tần Quốc.


Nếu hai năm trước Bình Tây Vương phủ không xảy ra chuyện, có thể Hàn Như Song cùng Lương Chính Hạo đã thành thân, hai người đứng cùng một chỗ quả là trai tài gái sắc, tuyệt phối một đôi, chỉ là…!thật đáng tiếc…!
– ——
Bình Tây Vương phủ
“Quận chúa, lần này hoàng thượng triệu người về cung gấp như vậy, người có hay không đoán ra được hắn muốn gì?”
Người vừa nói là Tiêu Chí, một trong những thân tín của phụ thân nàng.

Hiện tại dưới trướng nàng có năm vị tướng lĩnh, đều là người có đức có tài, võ công cao cường, một lòng trung thành với Bình Tây Vương phủ.

Bốn người còn lại là Diệp Cẩn, Nam Phong, Triệu Hiên và Lưu Khải.

Bên cạnh nàng cũng có hai tỳ nữ theo hầu là Thu Sương, Thu Trúc, hai người là tỷ muội song sinh, lớn hơn Hàn Như Song ba tuổi, được bồi dưỡng từ nhỏ, võ công cao, biết y thuật, lại hiểu biết lễ nghĩa, nếu so sánh thì hai người này có thể hơn nhiều so với các tiểu thư nhà quan lại.

Lúc này năm người đang ngồi ở thư phòng, Hàn Như Song tay vân vê tách trà, môi mỉm cười trả lời Tiêu Chí
“Nếu không phải tên Tần Ngôn kia muốn xin hoàng thượng ban hôn thì chính là hoàng thượng muốn ta đem quân đánh Yến Quốc”
Tiêu Chí, Diệp Cẩn, Thu Sương, Thu Trúc đều há hốc mồm, tên hôn quân kia có phải bị Ngụy Quảng tẩy não rồi không? Hiện tại quốc lực suy yếu, muốn chúng ta đem binh đánh chẳng khác nào đi nạp mạng.

Giữ yên bờ cõi đã là tốt lắm rồi đằng này lại còn đi đánh?
Suy nghĩ cẩn thận một chút, Diệp Cẩn mới mở lời
“Quận chúa, có phải hắn muốn làm suy yếu binh lực của Bình Tây Vương phủ không a?”
Hàn Như Song nhìn Diệp Cẩn bằng ánh mắt tán thưởng.

“Ân, ta tay nắm binh quyền làm hắn nghị kỵ không còn cách nào đành lấy lý do này để làm suy yếu binh lực của ta thôi”
Tiêu Chí nghe xong vô cùng tức giận, tay nắm thành quyền, nghiến răng nghiến lợi nói
“Khốn kiếp, binh sĩ cũng là con dân Tần Quốc, không phải nhánh cây ngọn cỏ để hắn đem ra đùa giỡn như vậy”
Lúc này Thu Sương lại nhớ tới vấn đề đầu tiên, nháy mắt hiện lên suy nghĩ phức tạp.


“Quận chúa, nếu là hắn muốn ban hôn người cho tứ hoàng tử thì sao? Tại sao không phải là Thái tử mà lại là tứ hoàng tử?”
Hàn Như Song nghĩ đến vấn đề này lại cười lạnh
“Thái Tử vô năng, sớm muộn gì cũng bị bãi vị, nếu ta đồng ý hôn sự này thì tứ hoàng tử dễ dàng leo lên vị trí Thái Tử mà không ai dám nói lời nào, hoàng tộc cũng nhân đó có cớ để thu hồi binh quyền, không phải sao?”
Thu Trúc nghe xong ôm một bụng tức, âm thầm ghi hận thay cho chủ tử
“Hoàng đế đúng là suy nghĩ kỹ càng a, Quận chúa của chúng ta tài mạo song toàn, lại đem gả cho một tên vô dụng lại còn háo sắc”
Thấy Thu Trúc như vậy bốn người còn lại đều cười lên trêu chọc nàng.

Hàn Như Song đành thay Thu Trúc kéo lại mặt mũi, mặc dù nàng cũng rất muốn cười a.

“Được rồi, các ngươi mau đi nghỉ ngơi đi, ngày mai ta vào cung không phải sẽ biết hắn muốn gì sao?”
Cả bốn người đều tỏ vẻ đồng ý, họ mới từ biên cương trở về Vương phủ, đường xá xa xôi, cũng khá mệt mỏi, nên nghỉ ngơi trước rồi mọi chuyện tính sau a.

Sáng hôm sau, Hàn Như Song vào cung diện thánh vừa mới trở về, chưa kịp vào phòng đã thấy bốn người kia ngồi đợi nàng ở tiền sảnh, có lẽ là rất tò mò đi.

Hàn Như Song vừa ngồi vào bàn, Thu Trúc liền hỏi
“Quận chúa, hôm nay như thế nào a?”
Như Song trên mặt là nét cười như muốn trêu chọc Thu Trúc
“Ân, hắn muốn ban hôn cho ta cùng Tứ hoàng tử”
Tất cả bốn người như một, đồng thanh
“Vậy người xử lý ra sao?”
Hàn Như Song nhàn nhã uống trà, trong khi bốn người kia lòng như lửa đốt, ánh mắt khoá chặt trên người nàng
“Đương nhiên ta từ chối, ta tay nắm binh quyền, hắn có thể ép ta sao?”
“Ân ân, phải là như vậy a, Quận chúa của chúng ta sao có thể gả cho tên háo sắc kia được”
Hàn Như Song nhìn thấy tình cảnh này mà buồn cười, nàng bất lực lắc lắc đầu không biết nói gì.

– ——–
Phủ Ngụy Quốc Công
Tần Ngôn sau khi bị Hàn Như Song cự tuyệt thì vô cùng tức giận chạy đến tìm Ngụy Quảng.

Hắn muốn tìm cách có được Hàn Như Song cũng như binh quyền trong tay nàng.


Hôm nay lúc hắn gặp lại Hàn Như Song, nàng dung nhan mỹ lệ đến kinh tâm động phách, tóc đen được nàng tùy ý bung xoã sau lưng, mắt ngọc mài ngài, mi thanh mục tú, đẹp không sao tả xiết khiến người khác phải kinh sợ.

Đặc biệt là khí chất lãnh đạm, thêm một phần uy nghiêm vô cùng bức người, hắn lúc này không thể chờ đợi thêm được nữa.

“Ngụy Quốc Công, ngươi có cách gì sao? Ta bây giờ còn muốn Hàn Như Song hơn cả binh quyền”
Ngụy Quảng nghe hắn nói vậy mà khinh thường trong lòng, ngoài mặt lại cung cung kính kính
“Tứ hoàng tử, thần có một cách chỉ là ngài có muốn thực hiện hay không a”
Tần Ngôn trong mắt lúc này chỉ có Hàn Như Song, hắn liền nhanh chóng đáp ứng
“Quốc Công cứ nói, ta chắc chắn thực hiện”
Ngụy Quảng âm thầm cười nhạo, bày ra mưu kế cho tứ hoàng tử
“Sắp tới Yến Quốc tổ chức thọ yến cho Hoàng Thái Hậu, nghe nói người được cử đi lần này là Thái tử Lăng quốc Lăng Thiên Minh, người thấy nếu Thái tử kia mất tích trên đất Yến Quốc, mạng lại mất trong tay Bình Tây Vương phủ thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
Tần Ngôn hai mắt sáng lên, như vậy không phải ta lập đại công sao? Làm Yến Quốc gây thù với Lăng Quốc, vừa giúp phụ hoàng thu hồi binh quyền, nhưng Hàn Như Song thì sao?
“Ngụy Quốc Công, như vậy nếu Như Song cũng liên lụy đến mất mạng thì làm sao đây?”
Ngụy Quảng lúc này trong lòng đang chửi Tần Ngôn ngu ngốc, chỉ biết nữ nhân
“Đến lúc đó ngài ra tay giúp Bình Tây Vương phủ một mạng, không phải vừa có mỹ nhân vừa có binh quyền sao?”
Tần Ngôn lập tức gật đầu, vui vẻ hướng Ngụy Quảng khen diệu kế
“Như vậy trông cậy vào Ngụy Quốc Công a”
Đợi khi hắn rời khỏi, Ngụy Quảng trên môi là nụ cười xảo quyệt.

Kỳ thật hắn ngoài mặt phò tá tứ hoàng tử, nhưng sau lưng âm thầm hợp tác với một vị hoàng tử của Lăng Quốc.

Lần này nếu thành công giết chết Lăng Thiên Minh, vị bên kia dễ dàng lên ngôi vị Thái tử, đợi khi hắn lên ngôi, mượn binh lực của Lăng Quốc giúp Ngụy Quảng hắn lật đổ hoàng tộc Tần thị thì có gì khó đâu.

Giang sơn này sớm muộn gì cũng sẽ đổi chủ, sắp tới thời Ngụy gia hắn lên nắm quyền a.

– ———————
Tác giả: Đúng là triều nào cũng có thành phần phản tặc, mưu mô xảo trá, không có người ác nhất, chỉ có người ác hơn thôi.

– Tiểu Song Song: “ân, vậy mới có người để bổn nguyên soái giết”
– Tác giả:….!
– Tiểu Hàm:…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.