Đọc truyện Thiên Mệnh Chi Lăng – Chương 10: Lăng Vương Phi
Hoàng cung Lăng Quốc
Tiếng Lưu công công vang lên bên ngoài điện Thái Hoà
“Thừa Tướng đại nhân đến”
Bên ngoài, một trung niên tuấn dật, trên người là triều phục tiến vào, quỳ xuống cung kính hành lễ.
“Thần Nhan Dương Bình, tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế thiên tuế”
Cảnh Lăng đế nở một nụ cười ôn hoà, nhìn gần gũi nhưng cũng không mất uy nghiêm.
“Nhan ái khanh không cần đa lễ, mau ngồi đi, trẫm có chuyện muốn thảo luận cùng khanh”
Nhan Dương Bình nghe mà tim giật thót, triệu kiến lần này còn chuyện gì khác ngoài hôn ước của nữ nhi hắn sao.
Trong lòng thở dài, thật đúng là không tránh khỏi
“Không biết hoàng thượng triệu kiến vi thần là có chuyện gì?”
“Trẫm muốn bàn chuyện hôn ước của Cẩn Nhi”
Quả nhiên là như vậy, nếu biết sẽ có ngày hôm nay, hắn thà gả nữ nhi cho công tử quan lại nào đó còn hơn phải vào hậu cung, nơi chốn thâm cung kia biết bao nhiêu âm mưu tranh đoạt đây, thở dài trong lòng, ngoài mặt vẫn không hiện biểu tình gì, Nhan Dương Bình cung kính nói
“Thần xin nghe theo thánh ý”
Hoàng thượng biết ngoài mặt Nhan Dương Bình sẽ không làm trái ý, nhưng nếu biết Nhan Cẩn Nhi không phải là gả cho Thái Tử thì làm sao đây a.
“Đáng lý trẫm định ban hôn Cẩn Nhi cho Thái Tử, nhưng hiện nay Thái Tử đã có ái nhân muốn lập làm thái tử phi, trẫm không thể ủy khuất Cẩn Nhi làm thứ phi được”
Nhan Dương Bình đôi mày nhíu lại, này ý hoàng thượng là sao đây a, muốn Cẩn Nhi cưới người khác sao?
“Ý hoàng thượng là….?
“Trẫm còn hai nhi tử chưa lập chính phi, lục hoàng tử và thất hoàng tử, trẫm cho khanh chọn một”
Một trong hai người này ai cũng không phải nơi tốt đối với Cẩn Nhi, aizzz, thật là ủy khuất cho nữ nhi của hắn a.
Suy nghĩ một hồi, chuyện này không thể từ chối, đành phải chọn
“Thần nghĩ muốn thất hoàng tử làm hiền tế”
Hoàng thượng cho hắn chọn một trong hai, nhưng thật ra ý tứ chỉ có một, hắn nhất định phải chọn thất hoàng tử.
Điều này cũng có nghĩa là đứng về phía Thái Tử, hắn là thừa tướng, đứng đầu quan văn, một chút ý tứ này của hoàng thượng, hắn còn không hiểu rõ sao?
“Được, vậy trẫm sẽ ban hôn cho Cẩn Nhi cùng thất hoàng tử”
Mọi việc coi như được giải quyết, hoàng hậu lúc này mới mở lời
“Thừa Tướng đừng lo lắng, ta và hoàng thượng sẽ coi Cẩn Nhi như nữ nhi thân sinh mà đối đãi”
“Thần tạ ơn hoàng thượng cùng hoàng hậu”
Đưa nữ nhi mình vào đầm rồng hang hổ, vậy mà giờ còn phải ở đây quỳ xuống tạ ơn, đây là chuyện buồn cười cỡ nào a.
Phủ Thừa Tướng
“Cẩn Nhi, phụ thân có lỗi với con”
Nhan Dương Bình nhìn nữ nhi mà lòng đau xót, hạnh phúc cả đời của nàng coi như hủy, hắn thật không còn cách nào khác
“Phụ thân đừng tự trách, hài nhi biết nổi khổ của phụ thân”
Nàng trên môi là nụ cười nhạt, nắm tay Nhan Dương Bình trấn an phụ thân.
Nàng biết đã không có đường lui thì cần gì phải khổ sở, chưa chắc gả cho thất hoàng tử là không tốt a.
Nữ nhi của hắn là vậy, luôn làm người khác an tâm, chịu ủy khuất cũng cắn răng chịu đựng, không oán trách một lời, càng nghĩ lòng hắn càng đau xót.
Riêng đối với Cảnh Lăng đế và hoàng hậu thì như trút bỏ được gánh nặng, Cuối cùng chuyện hôn sự cũng giải quyết xong, còn về chuyện Thiên Hàm là nữ nhi thì chỉ biết đi một bước tính một bước.
Với lại Thiên Hàm tạm thời cũng chưa hồi cung, trước mắt chưa phải lo lắng về vấn đề này.
Năm Cảnh Lăng đế thứ 22, Lăng Thiên Hàm vừa tròn mười lăm tuổi, được phong Lăng Vương, ban hôn cùng nhị tiểu thư của phủ Thừa Tướng, phong Nhan Cẩn Nhi làm Lăng Vương phi, phủ đệ toạ tại kinh thành, cách hoàng cung không xa, nhiêu đó cũng đủ thấy hoàng thượng vô cùng sủng ái đối với vị Lăng Vương gia này.
Phủ Lăng Vương đã được xây trước đó, chỉ đợi Thiên Hàm trở về, nay không ngờ lại được sử dụng trước.
Toà phủ đệ vô cùng rộng lớn, có một trạch viện xây trên núi đá, tên là Thanh Y các, đó là một chỗ phong cảnh tuyệt hảo.
Từ cửa chính đi vào, là một trạch viện tam tiến, một viện cao hơn một viện, nếu là một đường leo lên đỉnh núi, còn có thể thấy một lương đình thanh nhã.
Xuân hàn se lạnh, Nhan Cẩn Nhi nhìn mặt trời dần nhô lên cao, nhật quang chiếu lên đình viện, lúc chiếu đến mắt cá chân của nàng thì đã đến giờ Thìn.
Thiên Hàm chưa hồi cung, chỉ một mình Cẩn Nhi ở Lăng Vương phủ, nên việc phủ đệ đặt tại kinh thành vô cùng thuận lợi, muốn tiến cung hay về phủ Thừa Tướng cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Phải nói hoàng thượng vô cùng dụng tâm a.
Núi Chu Luân
“Sư phụ a, lần này ta xuống núi, có lẽ rất lâu ta mới có thể về thăm người”
“Ân, ngươi cũng đã trưởng thành, không thể cứ mãi ở đây được”
“Sư phụ bảo trọng ”
Thiên Hàm một thân lam y, không mang theo binh khí, tướng mạo đường hoàng, tay cầm quạt phe phẩy, vô cùng ra dáng công tử con nhà giàu, hào hoa phong nhã, cưỡi tuấn mã trắng như tuyết vung vó cất bước trên đường mà đi, ánh mắt nhớ nhung của sư phụ tiêu thất ở phía sau lưng nàng.
Thiên Hàm cưỡi bạch mã một đường bôn ba.
Ngày hôm đó, nàng dừng chân tại một khách điếm, gọi mấy món điểm tâm, trong khách điếm lúc này cũng chật kín người, bổng nhiên nghe được vài tin tức từ bàn bên cạnh.
“Thật đáng tiếc a, một nữ tử tài mạo song toàn như vậy lại gả cho một phế nhân”
Nam tử mặc cẩm bào lắc đầu tiếc nuối, nam tử áo lam bên cạnh cũng phụ hoạ theo
“Aixzz, đáng tiếc cho một đại mỹ nhân Lăng Quốc a”
“Tên kia cũng thật tốt số đi” Nam tử mặc y phục sẫm màu lên tiếng
“Tốt số gì chứ, chẳng qua đầu thai trong nhà đế vương, nếu không vứt hắn ra đường cũng chẳng ai thèm a”
Thiên Hàm nghe tới đây cũng hiếu kì
“Vị huynh đài này, không biết là huynh đang nhắc đến ai a?”
“Tiểu huynh đệ ngươi không biết sao? Đại mỹ nhân của Lăng Quốc chúng ta được hoàng thượng ban hôn cho Lăng Vương a”
“Vậy thì có gì không tốt sao?”
“Nàng thì kinh tài tuyệt diễm, vậy mà phải gả cho một tên phế nhân, ngươi nói xem có tốt không a”
“Thật đúng là ủy khuất nàng”
“Đúng vậy”
Trăm miệng cùng hô đúng, đồng loạt tiếc nuối cho số phận của giai nhân.
Nói vậy nhưng Thiên Hàm cũng không quan tâm lắm, nếu là hôn sự của Thiên Minh thì nàng sẽ quay về uống chung rượu mừng, còn tên Lăng Vương gì đó thì chung rượu này coi như miễn đi a.
Nàng còn muốn đi nhiều nơi, có nhiều việc cần làm, chưa phải lúc trở về cung.
Chuyện này chưa lắng xuống, nàng lại nghe thêm một tin tức
“Các ngươi biết gì không? Ta nghe nói Ninh Vũ sơn trang sắp tổ chức tuyển phu cho tiểu thư của họ a”
“Ninh Vũ sơn trang? Ngươi nói là tiểu thư Ninh Vũ Mộng sao?”
“Ân ân, là nàng a, nghe nói cũng là một đại mỹ nhân”
“Các ngươi không biết, lần này Ninh Vũ sơn trang còn cho anh hùng thiên hạ tận mắt chứng kiến bảo kiếm của họ”
“Dùng bảo kiếm để thu hút anh hùng thiên hạ sao?”
“Nghe nói Bích Hàn kiếm là bảo kiếm hiếm có, là vật chi bảo của Ninh Vũ sơn trang, người ngoài chưa từng thấy qua”
Một nam tử bàn khác nghe vậy cũng tham gia vào
“Lần này xem ra để tìm được như ý phu quân cho tiểu thư, Ninh Vũ sơn trang cũng bỏ vốn gốc rồi”
“Ta mặc kệ, nhất định phải đến xem a, không vì mỹ nhân thì cũng vì bảo kiếm”
“Bất quá phải đợi thêm hơn nửa năm nữa a, lần này xem ra vô cùng náo nhiệt đi”
Thiên Hàm hơi hơi mỉm cười, tay thong dong cầm tách trà đưa lên môi, trong lòng thầm nghĩ “Ninh Vũ sơn trang sao, đến lúc đó ta cũng phải đi xem thế nào”.
Ninh vũ sơn trang trên giang hồ vốn có tiếng tăm, là nơi chế tạo binh khí nhất nhì ở đại Lăng Quốc, không biết lần này chỉ đơn giản là tuyển phu hay còn có mục đích gì khác.
Những năm gần đây trên giang hồ bắt đầu nổi lên những thế lực mới, vô cùng bí ẩn, hành sự quyết đoán, võ công lại cao cường.
Trong đó có một tổ chức, trong vòng vài năm nhưng đã danh chấn giang hồ gọi là Thất Sát lâu.
Nghe nói hai vị song sát lâu chủ võ công vô cùng cao, đến vô ảnh, đi vô tung.
Thất sát lâu chuyên ám sát, người thuê phải bỏ ra một số tiền lớn để giết người, cũng chưa bao giờ thất bại, làm ai nghe danh Thất Sát lâu cũng lo lắng không yên.
Mặc dù vậy nhưng tổ chức này vô cùng bí ẩn, chưa ai thấy được dung mạo của hai vị lâu chủ, thậm chí Thất Sát lâu ở đâu cũng không ai biết.
Một thế lực khác là Thiên Y Môn, gọi là Thiên Y môn nhưng thật ra những người này không phải thầy thuốc chữa bệnh cứu người, những người của Thiên Y Môn không những võ công cao mà chủ yếu là dùng độc.
Nếu Thất Sát lâu giết người nhẹ nhàng đơn giản thì Thiên Y Môn là hành hạ người cho tới chết.
Vô cùng âm hiểm, không ai dám đắt tội.
Các thế lực trên giang hồ không ngừng mở rộng, nhưng Thiên Y Môn cùng Thất Sát lâu nổi lên làm cho bọn họ phải e dè, thu liễm.
– —————–
Thiên Hàm cưỡi tuấn mã, hướng Chương Dĩnh thành mà đi, cũng rất lâu rồi không gặp lại bọn họ a, cũng không biết bọn họ giờ ra sao.
Đi thêm một ngày đường, nàng dừng chân trước một tửu quán lớn, tên gọi Thanh Phong tửu quán, “rõ ràng nơi này không phải tửu quán của nàng a, lớn hơn rất nhiều, vậy mà dám đặt tên giống như tửu quán của nàng, đúng là thời cổ đại mà, không có bảo hộ quyền tác giả gì cả”
Nàng xuống ngựa, đưa ngựa cho tiểu nhị, tiêu sái bước vào Thanh Phong tửu quán kia, “để xem, các ngươi như thế nào lại dám đặt tên giống ta”.
Bên trong quán, cách bài trí nơi đây làm Thiên Hàm vô cùng tức giận, đồ của mình bị người ta trắng trợn cướp đi, thử hỏi không tức không giận sao? Dù tức giận không nhỏ nhưng trên mặt vẫn là nụ cười, không nhìn ra tâm tình
“Dám cướp tên lại còn bắt chước cách bài trí, tên khốn nạn nào như vậy không có nhân tính a”
Thấy nàng ngồi vào bàn, tiểu nhị liền bước tới chào hỏi
“Khách quan người dùng gì a”
“Cho ta mấy món điểm tâm là được”
“Được, khách quan chờ một chút, sẽ có ngay”
Thiên Hàm gật gật đầu, chợt nghe tiếng của một tên say rượu và tiểu nhị cãi vã, người nọ trên tay còn cầm theo một thanh kiếm, có lẽ là người trong giang hồ, người nọ lớn giọng
“Thanh Phong quán gì chứ, có cái gì hơn người? Thức ăn cũng chỉ là tạm được”
“Khách quan, người còn chưa trả tiền a, người không thể đi như vậy được”
“Lão tử là không trả, kêu lão bản của ngươi ra đây, nếu không ta sẽ đập quán”
Điếm tiểu nhị sợ hãi vội vàng chạy vào trong, một lát sau bước ra, phía sau còn có một trung niên nam tử.
Thiên Hàm nhìn thấy, không khỏi bất ngờ “người kia không phải Tần bá sao?” Nàng lại nở nụ cười thật sâu, nhìn kĩ lại tửu quán một lần nữa, gật gật đầu “không tệ không tệ a”
“Vị khách quan này, uống rượu trả tiền là điều hiển nhiên, ngươi mau trả tiền đi”
“Lão tử không trả, các ngươi làm gì lão tử”
“Nếu khách quan không trả, đừng trách tiểu điếm đắt tội”
Lời vừa dứt thì thân thể của tên kia bị trúng một cước bay ra xa, trên môi tràn ra máu tươi, hoàn toàn chưa nhìn thấy ai đã ra tay, hắn hoảng sợ, tay chỉ về phía Tần bá
“Các ngươi, các ngươi…”
Một lúc lâu sau cũng chưa nói thêm được gì, hắn là khinh thường tiểu điếm, không ngờ bên trong lại có cao thủ, hắn đành bỏ lại bạc trên đất rồi cong lưng bỏ chạy.
Tần bá thấy việc đã giải quyết xong, xoay người quay vào trong, khi đi ngang qua một vị thiếu niên thì bị hắn dùng quạt chặn lại
“Tần bá không nhận ra ta sao?”
Tần bá nghe tiếng, chăm chú nhìn thật kĩ người kia, chợt thấy trên tay hắn đang vân vê một khối ngọc bội, bên trên khắc một chữ “thất”.
Tần bá trong mắt là vui mừng, sau đó liền khôi phục dáng vẻ thường ngày
“Khách quan có việc, mời vào trong”
Vừa vào phòng đóng cửa, Tần bá lập tức quỳ xuống, hốc mắt đỏ ửng
“Tham kiến công tử”
“Tần bá đứng lên đi, đã lâu không gặp a”
Tần bá đứng lên, giọng run run nói
“Chúng ta đều nhớ công tử, cuối cùng cũng đợi đến công tử trở lại”
“Ân, xem ra việc làm ăn rất tốt a, cực khổ cho các ngươi”
“Không cực khổ, không cực khổ”
Tần bá cười hiền hoà, nói một chút về tình hình các cửa hiệu gần đây cho Thiên Hàm.
Bình thường chỉ có thư từ qua lại, nàng giải quyết một số vấn đề giúp họ.
Cũng không hề hỏi rõ tình hình ở đây
“Công tử không phát hiện trong thành không còn một tên ăn mày nào sao? Tất cả đều được chúng ta thu, đến làm việc cho các cửa hiệu”
“Ân, tốt lắm a”
“Hiện tại chúng ta mở rộng cửa hiệu ở rất nhiều nơi buôn bán, tới tận kinh thành, mỗi nơi đều giao cho người tín nhiệm quản lý, hiện tại chúng ta chỉ thiếu chưa mở thanh lâu, còn lại tất cả đều có”
Thiên Hàm kinh ngạc, nàng mấy năm gần đây biết họ làm việc rất tốt, phát triển nhanh chóng, một người đến từ thế kỷ 21, chủ tịch tập đoàn Lăng thị, phương án kinh doanh của nàng có thể không phát triển được sao?
Chỉ là không nghĩ tới, vài năm ngắn ngủi, nàng trở nên giàu có như vậy a, trong lòng nghĩ “ta đúng là người làm kinh doanh, muốn làm cái khác cũng không được, có nên trở về làm hoàng tử nữa không đây, hắc hắc”.
Hai người trò chuyện một lúc lâu, Tần bá đưa nàng coi sổ sách của một số nơi, đối với nàng đây lại là niềm vui, như nhìn lại mình lúc còn ở hiện đại, thật tưởng niệm.
– ——————–
Tác giả: 10 chương rồi Thiên Hàm vẫn chưa gặp được lão bà nào.
– Này không phải lỗi của ta đâu a.
Chương sau ta sẽ đưa các ngươi đến nơi khác, thú vị hơn nhìu
– Hàm: lỡ như ngươi drop giữa chừng, ta còn chưa nhìn thấy lão bà, thật bi kịch.
(。•́︿•̀。).