Bạn đang đọc Thiên Ma: Chương 48: Ngoài Ý Muốn
“Diệp sư huynh, cuối cùng huynh cũng đã trở về”. Cảnh Nhược Lan vẻ mặt hồng nhạt, vui mừng chạy lên thân thiết gọi.
“Ha hả, Cảnh sư muội, Bạch sư muội, sao các muội tới đây?” Diệp Vân xoay người khách khí chào hỏi.
“Bọn muội tới là để tạ ơn cứu mạng của huynh, còn để mời huynh cùng Đoàn sư huynh đến Hương Sơn cốc du ngoạn. Sư phó muốn cảm tạ hai người”. Cảnh Nhược Lan thấy Diệp Vân trong lòng vô cùng vui vẻ, sau lần thu phục Bạch Hổ bị thất bại cũng không gặp lại hắn nữa. Nghĩ tới đây, Cảnh Nhược Lan dời ánh mắt đến vai trái Diệp Vân chính là Bạch Hổ thu nhỏ mê người kia, kinh ngạc nói, “Bạch Hổ biến nhỏ như vậy?” Thần thú có thể tùy ý biến hóa lớn nhỏ thân hình, mọi người đều biết. Nhưng mà, đây là lần đầu tiên Cảnh Nhược Lan được thấy Bạch Hổ trong hình dáng nhỏ nhắn đáng yêu như vậy.
“Ha hả, đúng vậy”. Diệp Vân gật gật đầu.
Sở Phi Nhi nhìn Diệp Vân cùng Cảnh Nhược Lan cười cười nói nói trong lòng càng thêm tức giận. chắn ngang trước mặt Diệp Vân ngang ngược nói: “Sư huynh ta sẽ không đến môn phái các ngươi”.
“Phi Nhi!” Diệp Vân lên tiếng quát lạnh. Cho dù Diệp Vân có nuông chiều Sở Phi Nhi, lúc này cũng có chút tức giận. Chiều cũng phải có nguyên tắc , hành vi hiện tại của Phi Nhi thật không có chừng mực, rất không lễ phép.
“Sư huynh ~~” Sở Phi Nhi oan ức quay đầu lại nhìn Diệp Vân, đây là lần đầu tiên Diệp Vân có thái độ như vậy với nàng, sao có thể không tủi thân chứ?
“Hai vị sư muội chê cười rồi”. Diệp Vân đạm mạc nói xin lỗi.
“Không có việc gì”. Cảnh Nhược Lan thấy thái độ Diệp Vân như vậy trong lòng sao còn tức giận cho được, mỉm cười đi đến trước ánh mắt kinh ngạc của Diệp Vân nhìn lên vai Diệp Vân, “Bạch Hổ thật là đáng yêu a”. Nói xong liền muốn đưa tay ra sờ.
“Cảnh sư muội, Bạch Hổ không thích người khác chạm vào nó”. Diệp Vân vội vã ngăn lại hành vi nguy hiểm của Cảnh Nhược Lan, đơn giản là Bạch Hổ trên vai chân đã bắt đầu vận sức chờ phát động .
“Nha”. Cảnh Nhược Lan ngượng ngùng thu tay về, sau đó lại hỏi , “Diệp sư huynh đi đâu vậy? Ngày hôm qua bọn muội cũng đã tới tìm huynh”.
“Vậy sao, ta có nhiệm vụ trong người, hôm nay mới trở về “. Diệp Vân nhàn nhạt đáp trả.
Sở Phi Nhi tức giận nhìn hai người vẫn nói chuyện, không thèm để ý đến mình, mà vẻ mặt cười như không cười của Bạch Tố Trinh càng khiến Sở Phi Nhi thêm tức giận.
“Sư huynh, muội ghét huynh!” Sở Phi Nhi tức giận rống lớn một tiếng xoay người chạy đi.
Tất cả mọi người giật mình, Thanh Dịch bất đắc dĩ thở dài, nha đầu kia đúng là đã bị Diệp Vân nuông chiều thành như vậy. Cảnh Nhược Lan đáy mắt hiện lên vui sướng khi người gặp họa, cái con nha đầu bốc đồng chết tiệt kia, như vậy thì tốt rồi, chắc chắn Diệp sư huynh sẽ không thèm để ý đến nha đầu khiến người ta chán ghét kia nữa. Bạch Tố Trinh cũng không có biểu tình gì, chỉ nhàn nhạt nhìn nhìn bầu trời không nói gì.
“Hai vị sư muội, thật ngại quá. Sư phó, người cho đại đệ tử chiêu đã hai vị sư muội đi. Ta trước cáo từ”. Diệp Vân khách khí chắp tay hành lễ liền rời đi.
“Diệp sư huynh, Diệp sư huynh ~~” Cảnh Nhược Lan thất vọng gọi theo, hy vọng có thể giữ Diệp Vân lại. Mà Diệp Vân cũng không quay đầu lại liền đuổi theo .
“Trưởng lão, thật ngại quá Chúng ta làm cho Diệp sư huynh khó xử rồi”. Bạch Tố Trinh vào lúc này lễ phép lên tiếng.
“Ha hả, đều do đồ đệ của ta quá tùy hứng, là ta phải ngại mới đúng”. Thanh Dịch có chút xấu hổ nói, trong lòng đối với Bạch Tố Trinh có chút thưởng thức. Một nữ tử săn sóc như vậy nếu trở thành thê tử của Diệp Vân, cũng là một chuyện tốt.
Cảnh Nhược Lan quay mặt sang một bên mân mân miệng, thật không rõ Bạch sư tỷ làm sao vậy. Rõ ràng là do tiểu nha đầu bốc đồng kia không tốt, tại sao phải xin lỗi, thật là!
Diệp Vân một đường đuổi theo Sở Phi Nhi đến tận bên cạnh Bắc Đường, bên cạnh một cây cầu đá dài treo giữa trời, liền thấy Sở Phi Nhi đang phiền muộn ngồi xổm ở đó chọc chọc mặt đất mà phát tiết, trong miệng còn lẩm bẩm: “Sư huynh xấu xa, sư huynh ngốc, sư huynh đầu heo~~ giúp người ngoài mà không giúp ta, không giúp ta! Người xấu!”
Diệp Vân thấy thế nhịn không được cười ra tiếng, đứa nhỏ ngốc này.
“Vậy sao, ta là người xấu a. Vậy Bảo Nhan quả dùng để bảo trì thanh xuân cùng sắc đẹp này đây có lẽ ta nên đưa cho người ngoài a”. Diệp Vân đứng phía sau Sở Phi Nhi mở miệng trêu đùa .
Sở Phi Nhi vừa nghe vậy, vội nghiêng đầu, liền thấy khuôn mặt tươi cười mang theo trêu chọc của Diệp Vân hừ một tiếng sau đó lại quay đầu nhìn mặt đất, chỉ là dư quang nơi khóe mắt vẫn liếc nhìn Diệp Vân.
“Tiểu nha đầu vẫn còn tức giận sao?” Diệp Vân ngồi xổm xuống theo, nhéo nhéo khuôn mặt phấn hồng của Sở Phi Nhi nói, “Đứa nhỏ ngốc nghếch này, sao ta có thể giúp người ngoài được cơ chứ? Người ta tốt xấu gì cũng là đệ tử Hương Sơn cốc, muội lại không nể mặt mũi bọn họ chút nào, sư phó cùng chưởng môn sẽ khó xử a”.
“Vừa nãy huynh quát muội!” Sở Phi Nhi thở phì phì cong miệng lên nói. Dù sao cũng chỉ là tiểu nữ tử mới có mười lăm tuổi, bị Diệp Vân làm hư, không chịu nổi một chút oan ức.
“Ừ ừ, sư huynh sai rồi, không phải huynh đến để nhận tội sao”. Diệp Vân cười lấy Bảo Nhan quả màu trắng từ trong túi ra đưa cho Sở Phi Nhi. Vừa mới bỏ trái này ra, Sở Phi Nhi liền ngửi thấy một mùi hương thơm lạ lùng liền biết thứ trên tay Diệp Vân kia không phải là vật phàm.
“Sư huynh, huynh lấy cái này từ đâu vậy?” Sở Phi Nhi nhận lấy trái cây sau đó đặt dưới mũi hít hít, cười híp mắt hỏi, làm sao còn dáng vẻ tức giận như vừa rồi?
“Ta trèo đèo lội suối, chiến đấu với yêu thú mới có thể đem về cho Phi nhi bảo bối nhà chúng ta a”. Diệp Vân yêu thương cười, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Sở Phi Nhilại bổ sung, “Mới là lạ. Thì cứ hái xuống như thường thôi”.
“Sư huynh, đáng ghét!” Sở Phi Nhi hờn dỗi, nhưng trong lòng thì vô cùng vui vẻ.
“Sau này không cho phép không ngoan như vậy nữa, biết không? Phải biết đạo lý, cho dù muội có chán ghét các nàng ấy, cũng đừng ở ngay trước mặt sư phó cùng chưởng môn mà biểu hiện ra như vậy”. Diệp Vân nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Sở Phi Nhi lên tiếng giáo dục.
“Biết rồi, sư huynh. Sư huynh tốt nhất”. Sở Phi Nhi vui vẻ nhìn Bảo Nhan quả ở trong tay, trả lời tự nhiên thẳng thắn. Bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, “Nếu các nàng ấy ăn hiếp muội, sư huynh có giúp muội hay không?”
“Đứa ngốc, muội là muội muội mà sư huynh quan tâm nhất, muội nói xem ta có giúp hay không?” Diệp Vân nói một câu hai ý, nên nói rõ với nha đầu kia.
Sở Phi Nhi nơi đáy mắt hiện lên luồng cảm xúc phức tạp, nhưng ngay lập tức biến mất không thấy. Ôm lấy Diệp Vân, trong miệng lẩm bẩm nói: “Muội cũng quan tâm nhất, thích nhất sư huynh “.
Diệp Vân mỉm cười vỗ nhẹ lưng Sở Phi Nhi. Vừa rồi trong mắt Sở Phi Nhi hiện lên tia phức tạp không phải Diệp Vân không thấy được, trong ánh mắt đó bao hàm nhiều cảm xúc lắm, thương tâm, tuyệt vọng, kinh ngạc. Nhưng mà, để cho nàng hiểu sớm một chút cũng tốt, mình chỉ xem nàng như muội muội mà thôi.
“Ta sẽ vĩnh viễn sẽ đối tốt với Phi Nhi bảo bối của ta”. Diệp Vân yêu thương sờ sờ đầu Sở Phi Nhi cam đoan .
“Dạ, muội cũng sẽ vĩnh viễn đối tốt với sư huynh”. Sở Phi Nhi cười rộ lên, mà đáy lòng nàng có cảm giác thế nào cũng chỉ có nàng biết rõ mà thôi.
Bạch Hổ ngồi xổm trên đầu cầu cách đó không xa nhìn Diệp Vân cùng Sở Phi Nhi, đánh ách xì một cái trong lòng tự nhủ, ai, oan nghiệt a. Gương mặt này của chủ nhân không biết sẽ gây họa cho bao nhiêu là thiếu nữ xinh đẹp đây. Rốt cuộc là kẻ đáng ghét nào che đi chân thân của chủ nhân vậy?
Mọi chuyện có vẻ cứ như vậy mà qua đi.
Mà đến buổi tối lúc ăn cơm, không hề thấy bóng dáng Sở Phi Nhi đâu.
Diệp Vân nhíu mày, chẳng lẽ Phi Nhi vẫn còn luẩn quẩn trong lòng?
Diệp Vân nghĩ nghĩ, đứng dậy liền muốn đi tìm Sở Phi Nhi.
“Tiểu tử, ngồi xuống”. Lúc này Thanh Dịch híp mắt lên tiếng, “Phi Nhi nói muốn ở phía sau núi luyện công, bảo chúng ta đừng đến đó quấy rầy”.
Diệp Vân giật mình, chợt nhớ tới ánh mắt phức tạp của Phi Nhi khi ở trên cầu, trầm mặc lại, chậm rãi ngồi xuống. Có lẽ, nàng cần chính là được yên tĩnh, suy nghĩ lại cho thật tốt.
Lúc này Sở Phi Nhi đang ngơ ngẩn ngồi trong đình sau núi, sắc trời dần dần tối sầm xuống nàng cũng không có nhận ra. Vẫn cứ ngơ ngác nhìn về phía trước không hề động đậy. Sư huynh, người mà mình thích nhất, nhưng lại chỉ coi mình là muội muội mà thôi. Nhưng mà, mình muốn trở thành tân nương của sư huynh a. Sở Phi Nhi nước mắt chậm rãi theo khuôn mặt im lặng chảy xuống. Trong lòng đau quá đau quá, vì sao, đây là vì sao? Sư huynh chưa bao giờ thích mình hay sao? Khi mà sư huynh nói ra những lời kia, có cảm giác như cả trời đất đều sụp đổ.
Không! Sở Phi Nhi bỗng nhiên đứng lên, lau khô đi hai hàng nước mắt. Không thể chấp nhận vận mệnh như vậy. Hiện tại sư huynh không có yêu mình, nhưng mà sư huynh cũng không có yêu nữ tử nào khác a! Mình còn có cơ hội, nhất định mình có thể khiến cho sư huynh yêu mình!
Ngay khi Sở Phi Nhi vừa hạ quyết tâm, chợt thấy phía trước có một bóng đen hiện ra.
Người nào? Chẳng lẽ không biết vào buổi tối ởThanh Sơn không được ra ngoài sao? Hơn nữa lại còn sau ngọn núi hẻo lánh nơi này, bình thường căn bản không có người đến. Sư huynh? Không có khả năng. Mình nói với sư phó là không cho sư huynh đến đây. Sư huynh cũng không có khả năng sẽ đến sau núi lén lút đi lại thế này. Sẽ là người thế nào? Nghĩ tới đây, Sở Phi Nhi nhíu mày, nhẹ nhàng nhảy đuổi theo
Hắc y nhân kia hình như thật không ngờ ở nơi này có người, khi Sở Phi Nhi xuất hiện ở phía sau hắc y nhân kia quát lên một tiếng, hắc y nhân rõ ràng ngẩn ra.
“Ngươi là ai? Chẳng lẽ không biết Thanh Sơn buổi tối không cho phép ra ngoài đi dạo sao?” Sở Phi Nhi nhìn bóng lưng người trước mắt, chân mày nhăn lại, càng nắm chặt lấy chuôi kiếm chờ tấn công.
“Ha hả
Có trách thì trách ngươi biết rõ buổi tối không thể đi ra ngoài mà còn ở nơi này”. Lúc này hắc y nhân bật ra tiếng cười quỷ dị, chậm rãi quay người lại
“Là ngươi!” Sở Phi Nhi kinh hãi, rút kiếm ra.
“Ha hả ~~” hắc y nhân cười quỷ dị, sau đó từ trên quần áo của hắn xuất hiện một cái vòi đen thùi đâm thẳng về phía Sở Phi Nhi.
Sở Phi Nhi con ngươi chợt phóng đại, chưa kịp phản ứng lại, cái vòi màu đen kia đã đâm sâu vào trong bụng Sở Phi Nhi sau đó nhanh chóng thu hồi. Ánh mắt Sở Phi Nhi chậm rãi tan rã, thân thể mềm nhũn ngã xuống. Từ trên bụng phun ra dòng máu đỏ đen, nhiễm đỏ quần áo cùng một mảng đất dưới chân nàng.