Thiên Ma Lệnh Chủ

Chương 22: Màu Tử Ma Kiếm


Bạn đang đọc Thiên Ma Lệnh Chủ – Chương 22: Màu Tử Ma Kiếm

Khi Kim Phượng và Liên Liên, Tích Tích tìm gặp Yến Thanh trên thuyền không người thì chàng hôn mê trầm trọng.
Liên Liên xem mạch, quan sát khắp người chàng rồi thở dài thốt :
– Yến gia không thọ thương, công lực cũng không tán thất. Chỉ vì tâm linh khích động mãnh liệt nên hôn mê thôi.
Tích Tích giật mình :
– Sự tình gì có thể khích động Yến gia mạnh như thế ?
Liên Liên đáp :
– Ngưu thơ làm sao biết được ! Đối phương không làm hại Yến gia lại còn cho Yến gia uống thuốc bổ Ninh Thần ích Ngư ơn, nếu không thì tình trạng còn nghiêm trọng hơn gấp mấy lần.
Bạch Kim Phượng hỏi :
– Bây giờ chúng ta phải làm sao ?
Liên Liên cười khổ :
– Đưa Yến gia về thuyền mình, để yên cho Yến gia ngủ say, độ sáu giờ là tỉnh lại.
Có điều tôi yêu cầu hai người là nếu tự Yến gia không nói gì thì hai người không nên hỏi han chi hết.
Tích Tích vội hỏi :
– Tại sao ?
Liên Liên đáp :
– Yến gia vốn tính kiên cờng.
Nếu bị một sự kích thích đến độ hôn mê thì sự tình đó phải quan trọng cực điểm. Chúng ta nên tránh nhắc lại với người.
Bạch Kim Phượng và Tích Tích gật đầu.
Tích Tích gãy chèo chèo thuyền trở lại.
Thuyền đi đô hơn hai dặm đường bỗng có tiếng còi hiệu vang lên, từ trong đám lau rậm hơn mời hai chiếc thuyền nhỏ tỏa ra, lớt đi như bay, trong thoáng mắt bao quanh thuyền của họ.
Bạch Kim Phượng nổi giận toan bạt kiếm nghinh chiến.
Nhưng Liên Liên bảo nàng trấn tĩnh, ở bên cạnh Yến Thanh bảo vệ chàng.
Đoạn Liên Liên và Tích Tích chia nhau, người đứng mũi, người đứng lái đề phòng bất trắc.
Đoàn thuyền bao quanh dần dần xáp lại gần.
Một chiếc thuyền vợt hàng ngũ lớt tới. Đứng trên thuyền Độc Tý Thần Ni Liễu Bất Thanh vòng tay nghiêng mình thốt :
– Già xin tham kiến môn chủ !
Bạch Kim Phượng trầm giọng :
– Liễu Bất Thanh ! Bà to gan lắm mới có hành động như thế này đối với bổn tòa !
Bà muốn gì ?
Liễu Bất Thanh điểm một nụ cười âm trầm :
– Già vâng lịnh lấy thủ cấp của Yến Thanh để báo thù cho các huynh đệ thuộc hạ!
Bạch Kim Phượng nổi giận :
– Vâng lịnh của ai ! Mã Bách Bình hay Ngân Phượng ?
Liễu Bất Thanh cười lạnh :
– Đều không phải ! Mà là lịnh của Mã Lão gia !
Bạch Kim Phượng bỉu môi :
– Đừng bịa ! Mã Cảnh Long đâu có quyền chi đối với bà mà ra lịnh cho bà ! Bổn tòa chỉ sợ địa vị của lão còn thấp kém hơn địa vị của bà đấy ! Nếu bà nói là lịnh của lão Hận Thiên Ông họ Thượng Quan thì còn nghe được !
Liễu Bất Thanh mỉm cười :
– Môn chủ đã biết thì còn hỏi làm chi ? Nên đặt mình ngoài cuộc là hơn. Bảo Yến Thanh ra đây nạp mạng !
Bạch Kim Phượng hừ một tiếng :
– Bà nuôi mộng ! Bổn tòa còn ở tại đây thì không ai được chạm đến Yến Thanh cả!
Liễu Bất Thanh cười ha hả :
– Môn chủ ! Chủ nhân không ra lịnh giết luôn môn chủ thế là khoan dung lắm rồi!
Môn chủ đừng vì tiểu tử đó mà chuốc lấy phiền phức !
Một chiếc thuyền nữa vọt tới.
Trên thuyền có một đại hán trung niên, hắn là một nhân viên trong Long Võ Tiêu Cục, thuộc nhóm Thập Kiệt, tên Đổng Tư Viễn, ngoại hiệu Song Th ơng.
Sau lng hắn có bọn Qúa Phong Thử Lu Ph ơng và Phi Ưng Ngưu Thất trong nhóm Thập Thú và Thập Cầm.
Hai thuyền dịch từ hai mặt xáp lại gần.
Đổng Tư Viễn gọi to :
– Yến Thanh ! Nếu là trang nam tử thì ng ơi hãy chờng mặt ra đi đừng có học thói nấp đáy quần hồng nhục lắm !
Phi Ưng Ngưu Thất trông thấy Yến Thanh nằm thiêm thiếp trong khoang thuyền vội thốt :
– Đổng lão ! Chừng như tiểu tử họ Yến thọ thương thì phải ! Hắn nắm bất động trong khoang thuyền đó !
Đổng Tư Viễn cười lớn :
– Như vậy là cơ hội tốt cho ng ơi trả cái hận bị hắn hất xuống sông ngày trớc.
Ngư ơi còn chờ gì nữa ?
Ngưu Thất vâng một tiếng, nhúng chân nhảy qua thuyền Liên Liên liền.
Liên Liên không vội chận cứ để cho gã đáp xuống thuyền.

Rồi nàng thốt :
– Ngưu Thất ! Đừng quên ai đã cứu ng ơi thoát chết dưới tay Kỹ Tử Bình !
Ngưu Thất thoáng giật mình song chối cãi :
– Nếu Yến Thanh đừng đánh ta rơi xuống nước thì Kỹ lão gia đâu có bắt tội ta !
Như thế ta nào có nợ gì Yến Thanh !
Liên Liên cười lạnh :
– Hay cho cái tên vong ân bội đức ! Bạch cô nương đừng giết gã làm dơ kiếm báu.
Cứ cho gã nhào xuống nước cũng đủ rồi !
Bạch Kim Phượng phóng ra một nhát kiếm, Ngưu Thất vội nhảy tránh.
Liền đó Vô ảnh Kiếm từ tay áo Bạch Kim Phượng bay theo.
Nhát kiếm chặt dứt đôi bàn chân của Ngưu Thất lúc gã còn chới với trên không chưa đáp xuống.
Nhát kiếm chặt đứt chân gã, đồng thời hất gã văng khỏi thuyền.
Gã rơi xuống sông, chỗ bị đứt thấm nước vừa đau vừa rát không chịu nổi.
Gã cố ngoi đầu lên, kêu la ơi ới !
Ngưu Thất tuy đối với bọn Liên Liên chẳng thấm vào đâu song trong Long Võ Tiêu Cục gã cũng có hạng lắm. Trông thấy gã bị hạ sát dễ dàng các đại hán trên mời mấy chiếc thuyền đều kinh hãi.
Liễu Bất Thanh vung chiếc quảy dài đánh một ngọn vào đầu Ngưu Thất.
Ngưu Thất chìm luôn.
Đổng Tư Viễn cau mày hỏi :
– Liễu Bất Thanh ! Sao lại đánh người nhà ?
Liễu Bất Thanh cười lạnh :
– Hai tiêu cục của các ng ơi tại Kim Lăng chứa toàn bọn phản phúc và ngu xuẩn !
Để sống mà làm gì ?
Đổng Tư Viễn nổi giận :
– Liễu bà ! Bà nói khó nghe quá ! Bọn tại hạ có lệ thuộc nơi bà đâu tại sao bà tự tiện trừng trị người của tại hạ ! Ai mợn bà làm ?
Liễu Bất Thanh cao ngạo :
– Ta thế ng ơi trừng trị chúng như vậy đó rồi ng ơi làm sao ta ?
Đổng Tư Viễn hừ một tiếng :
– Được ! Cứ cho bọn tại hạ là ngu xuẩn đi ! Nhưng tại hạ chờ xem sự thông minh của bà như thế nào ! Giết Yến Thanh là phần việc của bà đấy nhé !
Hắn vẫy tay.
Hơn nửa số thuyền rút khỏi vòng vây liền.
Đư ơng nhiên vòng vây không ai xung phá vẫn tan vỡ, phân nửa cục diện bị bỏ trống.
Liễu Bất Thanh nổi giận hét :
– Họ Đổng ! Ngư ơi dám kháng lịnh chủ nhân ! Lâm trận bỏ chạy ?
Đổng Tư Viễn lạnh lùng :
– Chủ nhân vốn là ai bọn tại hạ nào có biết đâu ! Tại hạ chỉ biết Mã lão ca thỉnh bọn tại hạ đến đây trợ giúp bà chứ tại hạ không hề tiếp nhận lịnh chi hết.
Liễu Bất Thanh thốt :
– Nhưng Mã Cảnh Long có nhận khẩu hiệu nơi chủ nhân !
Đổng Tư Viễn lắc đầu :
– Đó là việc của Mã lão ca ! Y không hề cho bọn tại hạ biết. Hơn nữa, Thiên Ma Lịnh Chủ chết rồi thì bọn tại hạ đâu còn là người của Thiên Ma Giáo nữa ! Các vị làm cái quái gì bọn này không hiểu, bọn này chỉ biết nể mặt Mã lão ca thôi, bởi sự nể nang đó bọn này mới giúp bà tạo cục diện hôm nay đây chứ làm gì có việc bọn này phải tuân theo lời ai đâu !
Liễu Bất Thanh nổi giận :
– Họ Đổng ! Lời nói đó ng ơi nói hay Mã Cảnh Long nói ?
Chợt từ trên bờ một giọng lạnh vang đến thuyền :
– Tại hạ nói đó, Liễu bà ! Bà muốn gì cứ nói với tại hạ đây.
Một bóng người chớp lên, bay ra đáp xuống mũi thuyền của Liễu Bất Thanh.
Kim Kiếm Ngân Tiêu Mã Bách Bình !
Liễu Bất Thanh giật mình không làm sao được đành phải nghiêng mình chào :
– Thuộc hạ chào tổng giám !
Mã Bách Bình cười lạnh :
– Không dám nhận sự cung kính của bà đâu ! Bà còn nhận tại hạ là tổng giám ?
Liễu Bất Thanh tiếp :
– Thuộc hạ phụng lệnh của chủ nhân đi tìm bắt Yến Thanh mà giết. Vì không gặp tổng giám nên thuộc hạ tự tiện đến đây… Mã Bách Bình vẫn lạnh lùng :
– Còn ai nữa không ?
Liễu Bất Thanh lắc đầu :
– Không còn ai khác ! Chủ nhân chỉ ra lịnh dụ giết một Yến Thanh thôi !
Mã Bách Bình chớp mắt :
– Vậy là Phi Ưng Ngưu Thất tự sát ?
Liễu Bất Thanh hơi rung người :

– Ngưu Thất đã thành người tàn phế, gã cứ rên la mãi sợ lòng người dao động nên thuộc hạ phải xử quyết gã !
Mã Bách Bình bỉu môi :
– Ngưu Thất vì công vụ mà thọ thương bà không ái truất trái lại còn sát hại. Làm như vậy để thu phục nhân tâm phải không ?
Liễu Bất Thanh lại rung người :
– Thuộc hạ biết tội mình !
Mã Bách Bình tiếp :
– Người và việc tại vùng Kim Lăng do gia phụ chưởng quản liệu lý không can cập mảy may đến bà mà bà lại tùy tiện phê bình, nghị tội buông lời khinh miệt, vũ nhục.
Bà có biết bà đã phạm tội chi chăng ?
Liễu Bất Thanh đáp :
– Thuộc hạ sẽ lãnh tội trước mặt chủ nhân.
Mã Bách Bình cao giọng :
– Chẳng lẽ bổn tòa không có quyền trị tội hộ pháp ?
Liễu Bất Thanh thốt :
– Chỉ vì thuộc hạ tiếp thọ lịnh dụ của chủ nhân xuất ngoại hành sự, thuộc hạ phải trở về phục lịnh chủ nhân, xong nhiệm vụ rồi là thuộc hạ thọ tội !
Mã Bách Bình lạnh lùng :
– Được rồi ! Nếu bổn tòa không trị được tội hộ pháp thì bổn tòa cũng không có quyền quản thúc hộ pháp luôn. Vậy bổn tòa sẽ đưa ra đây cái người có quyền trị tội và quyền quản thúc hộ pháp để cho người đó hành sự !
Y gọi to :
– Viên lão đâu ! Xin mời Viên lão bớc ra đây !
Từ trong chỗ nấp một người có tật thọt chân bớc ra.
Liên Liên bỏ mũi thuyền trở lại khoang bên cạnh Bạch Kim Phượng.
Nàng đã hiểu, nguy hiểm đã qua từ lúc Mã Bách Bình xuất hiện.
Bất quá hiện tại họ chỉ còn dự phòng ám toán thôi chứ cuộc chiến thì chắc là không thể xảy ra rồi.
Nàng hỏi Bạch Kim Phượng :
– Ai thế ?
Bạch Kim Phượng đáp :
– Bì Tiên Viên Ông Võ. Một trưởng lão trong Thiên Tàn Môn.
Liễu Bất Thanh trông thấy Viên Ông Võ thì vẻ mừng hiện rõ nơi g ơng mặt.
Bà gọi to :
– Viên huynh ! Viên huynh đến đúng lúc quá !
Viên Ông Võ lạnh lùng :
– Liễu bà ơi ! Bà khoan mừng ! Lão phu đến không mang điều lành đến cho bà đâu ! Lão phu đến để trừng trị bà đó !
Liễu Bất Thanh giật mình :
– Viên huynh ! Chẳng lẽ Viên huynh bênh vực tiểu tử áp chế lại tôi ?
Viên Ông Võ trầm giọng :
– Câm miệng ! Cái tội của bà không đến nỗi phải bị xử tử nhưng hiện tại bà buông lời sỉ nhục tổng giám thì phải chết ! Chết là tại bà đấy !
Liễu Bất Thanh run người hơn hai lần trước :
– Viên lão quỷ ! Thế ra ng ơi theo phe của hắn rồi phải không ?
Viên Ông Võ thở dài :
– Liễu bà ! Bà đừng quên thân phận mình ! Đây không phải là Thiên Tuyệt Cốc !
Bà cứ hành động theo nhiệm tánh thì lão phu không còn biện pháp nào để giúp bà được!
Liễu Bất Thanh nín lặng :
Viên Ông Võ hướng qua Mã Bách Bình tiếp :
– Tổng giám ! Liễu Bất Thanh xuất ngôn vô lễ, hành động bạo ngợc, tội đáng chết trăm ngàn lần. Xin tổng giám niệm tình xét cho cái chỗ lẩm cẩm của kẻ quá già dung tha cho mụ một lần !
Mã Bách Bình mỉm cười :
– Viên lão nói quá lời ! Bổn tòa đâu có danh vị trọng đại cỡ đó ! Viên lão là người chấp pháp, cả bổn tòa đây cũng còn phải chịu sự xử phân… Viên Ông Võ vội thốt :
– Thuộc hạ đâu dám !
Mã Bách Bình cười tiếp :
– Cái gì mà chẳng dám ! Nếu bổn tòa phạm tội thì cũng phải thọ tội như thường và ngoài Viên lão ra còn ai xử phân được, vì quyền hạn của Viên Lão là thế mà ! Nếu Viên lão xét thấy Liễu bà không có tội gì trái lại bổn tòa là người có tội thì Viên lão cứ áp dụng quy luật xử trí !
Viên lão biết không thể lay chuyển được ý của Mã Bách Bình bèn thở dài thốt :
– Đành rồi Liễu bà ơi ! Bà hãy tự xử đi !
Liễu Bất Thanh ngẩng cao đầu xẳng giọng đáp :
– Tôi không làm vậy đâu ! Chúng ta lao khổ nhọc nhằn biết bao nhiêu tạo thành cơ nghiệp để cho kẻ khác từ đâu không biết nhảy vào mà hưởng ! Bây giờ lại ép buộc tôi phải tuân theo mạng lịnh của tiểu tử này thì tôi chịu làm sao được ? Chúng ta là chi hở Viên lão ?
Viên Ông Võ kêu lên :

– Bà điên rồi !
Liễu Bất Thanh hét lớn :
– Phải ! Tôi điên ! Tôi không con không cái, không hệ lụy gia đình. Một tấm thân này từ thuở thơ ấu đến bạc đầu làm trâu làm ngựa cho chúng cỡi, chung quy tôi chẳng hưởng được gì, bảo tôi không điên làm sao được ! Rồi bây giờ người ta bảo tôi phải chết đi ! Người ta vất tôi như vất vỏ chuối ! Tôi đâu có chết dễ dàng như vậy chứ !
Viên Ông Võ cau mày :
– Bà làm chi cũng không tránh được một cái chết ! Lão phu thấy bà nên chọn cái chết nhanh chết sướng là hơn !
Liễu Bất Thanh cười rợn :
– Tôi bất chấp ! Viên lão đừng đem hình phạt dọa nạt tôi ! Tôi muốn xem kẻ nào có bản lỉnh bức tôi phải chịu những hình phạt đó !
Mã Bách Bình quét ngang một ngọn ngân tiên.
Liễu Bất Thanh hoành chiếc quảy nghinh đón. Bỗng bà nhủn đôi chân ngã khuy xuống.
Một thanh niên tại thuyền dùng một thủ pháp cực kỳ linh diệu phóng một ngọn chủy thủ cắm đúng hông bà.
Chẳng rõ chủy thủ có tẩm độc hay không chỉ thấy Liễu Bất Thanh nhăn mặt, quăng chiếc quảy xuống sông, rồi run người không thốt được tiếng nào.
Thanh niên rút ngọn chủy thủ thứ hai cầm tay thốt :
– Xin chấp pháp cho chỉ thị mũi thứ hai này phải nằm ở bộ vị nào ?
Viên Ông Võ chưa kịp đáp.
Mã Bách Bình lên tiếng :
– Yết hầu ! Cắt đầu luôn !
Viên Ông Võ kêu lên :
– Tội chết đã đáng lắm rồi. Xin tổng giám tha cho mụ được toàn thây !
Mã Bách Bình lắc đầu.
Thanh niên bớc tới làm theo lịnh.
Mã Bách Bình trầm giọng thốt :
– Chẳng phải bổn tòa không tha được bà ấy ! Chẳng qua càng ngày bà ấy càng ngang ngợc, tự tiện hành động, không xem ai ra gì bất chấp luôn quy luật nên bổn tòa phải giết bà ấy cho bọn thuộc hạ xem để làm g ơng.
Viên Ông Võ đáp :
– Tổng giám nói phải ! Xử trí mụ ta như vậy là tổng giám khoan hồng lắm đó !
Đáng lý phải cho mụ ta chịu hình phạt bá đao mới vừa !
Lão nói thật hay nói mát ?
Mã Bách Bình tiếp :
– Bổn môn vừa thành lập, việc thu dư lực của Bạch Phúc đâu phải dễ dàng ! Mình đang tranh thủ nhân tâm củng cố cơ nghiệp thì kỷ luật phải được tôn trọng cực điểm.
Bà ấy tùy nhiệm tính mà hành động thì có khác nào phá hoại đại cuộc ! Phải trừ mụ ta mới được !
Viên Ông Võ gật đầu :
– Thuộc hạ hiểu ! Hiện tại xin tổng giám hành xử quyền chỉ huy !
Mã Bách Bình hướng qua thuyền của Bạch Kim Phượng cao giọng thốt :
– Đại thơ ! Việc vừa rồi do một sự lầm lẫn mà ra. Bọn tiểu đệ không hề có ý gây khó khăn cho đại thơ và Yến huynh. Chính Liễu Bất Thanh tự tiện an bày đấy thôi !
Bạch Kim Phượng lạnh lùng :
– Vậy càng hay !
Mã Bách Bình hỏi :
– Yến huynh ra sao ?
Bạch Kim Phượng đáp :
– Chẳng sao hết ! Uống quá nhiều rợu thành say. Cần phải ngủ một giấc !
Mã Bách Bình gật đầu :
– Tiểu đệ sẽ ra lịnh cho thuộc hạ rút lui để Yến huynh được yên tịnh !
Y vẫy tay.
Các chiếc thuyền lần lượt quay mũi rời cục diện.
Mã Bách Bình gọi Đổng Tư Viễn :
– Cửu thúc cũng về luôn đi ! Việc vừa rồi bất quá do lịnh truyền sai mà thôi.
Đổng Tư Viễn thốt :
– Ngưu thúc tiếp được lịnh của Mã đại ca bảo phải hạ sát Yến Thanh !
Mã Bách Bình lắc đầu :
– Có thể gia phụ không hiểu rõ sự tình nên đáng lẽ cần đi đông người lại sai đi tây!
Đổng Tư Viễn còn cãi :
– Ngưu thúc nghe rõ Mã lão ca bảo như vậy mà !
Mã Bách Bình trầm giọng :
– Cửu thúc là bậc trưởng thượng, tiểu diệt không dám nói nhiều. Chỉ xin cửu thúc tin là tiểu diệt không nói sai đâu ! Cửu thúc hay suy nghĩ lại !
Đổng Tư Viễn lạnh lùng :
– Ngưu thúc chỉ biết tuân hành lịnh của Mã lão ca !
Mã Bách Bình thở dài :
– Cửu thúc nói như thế thì thôi ! Tiểu diệt không dám nhiều lời ! Tiểu diệt đi đây !
Y nhún chân nhảy lên bờ.
Trên thuyền bao nhiêu người xuống theo y, bây giờ chúng nhảy lên theo y.
Viên Ông Võ kinh ngạc hỏi :
– Tổng giám ! Chủ nhân đã ra lịnh dụ… Mã Bách Bình gạt ngang ; – Bổn tòa biết ! Chẳng qua chủ nhân chẳng thấu đáo tình huống nên đưa ra lịnh dụ đó thôi ! Hôm nay tuyệt đối chúng ta không làm gì nổi Yến Thanh, trái lại nếu vọng động là phải hy sinh nhân mạng chứ chẳng ích gì. Đổng Tư Viễn hồ đồ bổn tòa không làm sao nói rõ tình hình cho lão biết được đành để mặc cho lão tiếp nhận cái khổ. Bổn tòa chỉ lo bảo vệ người của mình đây thôi.
Viên Ông Võ cau mày :
– Thuộc hạ chưa hiểu gì hết !
Mã Bách Bình đáp :
– Hộ pháp chờ xem là biết !
Đổng Tư Viễn không đi, năm chiếc thuyền cho y điều động cũng không đi.

Trên năm thuyền đó, trừ Lu Ph ơng ra còn có mời ba người nữa.
Đổng Tư Viễn ra lịnh cho năm chiếc thuyền bao vây trở lại thuyền của bọn Liên Liên.
Bọn Liên Liên thủ sẵn kiếm dàn thế chờ nghinh chiến.
Cả ba chưa có phản ứng nào, thuyền của Đổng Tư Viễn chưa xáp lại gần được bỗng từ trên bờ hai bóng người bay xuống.
Hai bóng người đó là một phu nhân trung niên và một thiếu niên.
Trung niên phu nhân là Liên Khiết Tâm còn thiếu niên thì lạ hoắc.
Họ vừa xuống thuyền của bọn Đổng Tư Viễn là có tiếng rú thảm vang lên, rồi đầu người tiếp nối rơi xuống.
Thân pháp của hai người đó cũng như kiếm pháp vô cùng ảo diệu, chỉ trong một thoáng thôi toàn bộ bọn thuộc hạ của Đổng Tư Viễn đều biến thành những cái xác không đầu, đầu và xác rơi lỏm tỏm xuống nớc.
Đổng Tư Viễn vốn là tay hữu hạng trên giang hồ thế mà chỉ qua ba chiêu là thiếu niên chặt đứt hai cánh tay của y, y ngã xuống lòng thuyền oằn oại trong vũng máu.
Liên Khiết Tâm nhìn lên bờ thốt :
– Mã Bách Bình ! Ngư ơi thông minh đấy nên thoát chết lần này. Từ nay về sau ng ơi đừng đuổi theo Yến Thanh để gây phiền phức cho hắn nữa ! Nếu ng ơi cãi lời ta thì đừng trách ta hạ độc thủ ! Về nói lại với gia gia ng ơi là hãy cẩn thận giữ mình !
Tốt hơn hết lão ấy không nên ra khỏi cửa ! Ngày xa lão hãm hại phụ thân ta làm sao thì ngày nay ta lấy phương pháp đó đối phó với lão !
Thốt xong nàng cùng thiếu niên nhảy lên bờ, phi thân đi luôn.
Viên Ông Võ kinh ngạc hỏi :
– Hai người đó là ai ?
Mã Bách Bình đáp :
– Liên Khiết Tâm và con trai nàng là Mạt Chấn Vũ, tự Thành Long.
Viên Ông Võ hỏi :
– Họ có liên quan gì với Yến Thanh ?
Mã Bách Bình lắc đầu :
– Bổn tòa không được rõ. Nhưng họ liên quan trọng đại với chúng ta ! Chính mẹ con họ đã giết bốn người của chúng ta cách đây mấy hôm.
Viên Ông Võ trố mắt :
– Làm sao tổng giám biết được ?
Mã Bách Bình mỉm cười :
– Tin tức có linh thông mới làm tổng giám được chứ ! Viên lão hỏi như vậy bổn tòa biết đáp làm sao !
Viên Ông Võ cau mày :
– Làm sao tổng giám biết được nàng có mặt tại đây ?
Mã Bách Bình giải thích :
– Bổn tòa theo dỏi Yến Thanh đến vùng phụ cận thì mất hút hắn. Đang xục xạo tìm thì đụng độ với mẹ con nàng. Nàng cảnh cáo bổn tòa phải buông luôn Yến Thanh.
Viên Ông Võ vội hỏi :
– Tổng giám có giao đấu với nàng chăng ?
Mã Bách Bình cười khổ :
– Không ! Nhưng huynh đệ đi theo bổn tòa chưa kịp rút kiếm khỏi Võ là bị thiếu niên sát hại liền. Hai huynh đệ đó là những tay khá trong Thiên Tuyệt Cốc đấy nhé, họ chỉ kém bổn tòa và tiện nội thôi. Thế mà vẫn không phản ứng kịp trước thân pháp và thủ pháp của thiếu niên ! Bổn tòa biết khó thủ thắng nên bất động. Liên Khiết Tâm cảnh cáo xong bỏ đi đến đây ?
Viên Ông Võ biến sắc :
– Chả trách tổng giám hạ lịnh triệt thoái !
Mã Bách Bình tiếp :
– Chủ nhân tuy có võ công cao song lại không am tờng ngoại tình thành thử bao nhiêu người phải tán mạng hôm nay vì một lịnh dụ sai sót !
Viên Ông Võ thốt :
– Tổng giám nên tờng trình cho chủ nhân biết… Mã Bách Bình thở dài :
– Tờng trình như thế nào ? Chủ nhân có chịu tin không ? Tuy lãnh chức tổng giám nhưng bổn tòa chưa hề diện kiến chủ nhân qua một lần. Bổn tòa hành sự chỉ bằng vào những tờ lịnh dụ, giấy trắng mực đen chứ không hề có sự tiếp xúc trực tiếp !
Viên Ông Võ thốt :
– Từ sau ngày Thiên Ma Lịnh Chủ bị giết chủ nhân không muốn tiếp cận ai cả !
Mã Bách Bình tiếp :
– Bổn tòa hiểu ! Bạch Phúc chết vì quá tín nhiệm gia phụ. Chủ nhân phải dè dặt đối với bổn tòa ! Đó là lẽ tự nhiên !
Viên Ông Võ cười khan :
– Đích xác lịnh tôn là con người khó tin nổi !
Mã Bách Bình lắc đầu :
– Nếu không có chủ nhân chủ trì thì khi nào gia phụ dám giết Bạch Phúc ? Người khó tin, khó đề phòng nhất nào phải là người có dã tâm ! Mà chính là kẻ phản phúc vô thờng, kẻ tham sinh úy tử ! Giả như chủ nhân sợ dẫm chân lên vết xe đổ của Bạch Phúc thì chính Viên lão là người đáng cho chủ nhân chú ý trước nhất !
Viên Ông Võ giật mình :
– Tổng giám nói đùa ác quá !
Mã Bách Bình mỉm cười :
– Bổn tòa không đùa đâu ! Liễu Bất Thanh chết rồi thì Viên Lão là người duy nhất thân tín của chủ nhân. Nếu bổn tòa là chủ nhân thì bổn tòa đề phòng Viên lão rất kỹ !
Viên Ông Võ tuy cười song lòng xao xuyến mạnh.
Mã Bách Bình cười nhẹ tiếp :
– Viên lão có thể chuyển cáo với chủ nhân là bổn tòa không hy vọng diện kiến với chủ nhân ! Mà cũng không hy vọng gây sự nghi ngờ cố kỵ. Nhưng từ nay trước khi hạ lịnh hành động xin chủ nhân bảo qua cho bổn tòa biết để tránh những thất bại nhưng ày hôm nay !
Viên Ông Võ đáp :
– Thuộc hạ xin tuân lời.
Mã Bách Bình tiếp :
– Chủ nhân ẩn mình nơi chỗ kín đáo có điều lợi mà cũng có điều hại. Lợi ở điểm địch không tìm ra người còn hại ở chỗ toàn thể thuộc hạ chẳng ai nhận ra người.
Trước kia lịnh dụ ban ra do Liễu Bất Thanh phân phối công tác, điều động nhân viên. Bây giờ Liễu Bất Thanh chết rồi mọi lịnh dụ sẽ do ai truyền đi ? Không có Liễu Bất Thanh thuộc hạ không tin lịnh dụ, dù cho chủ nhân có chờng mặt chỉ huy vị tất có ai nghe bởi chẳng ai biết mặt chủ nhân cả. Liễu Bất Thanh chết rồi toàn bộ thuộc hạ đều quay về một tay bổn tòa chưởng quản, họ tin bổn tòa hơn là chủ nhân, vì các lẽ dẫn giải trước !
Viên Ông Võ kêu lên :
– Vậy là nguy cho tổng giám lắm !
Mã Bách Bình cười mỉa :
– Không nguy ! Xử quyết Liễu Bất Thanh hôm nay Viên lão thấy rõ. Nếu bổn tòa muốn xử quyết một người chủ nhân không cần ra mặt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.