Thiên Lý Khởi Giải

Chương 37: Đứa trẻ ngoan, đi đi


Đọc truyện Thiên Lý Khởi Giải – Chương 37: Đứa trẻ ngoan, đi đi

Dĩ Thành đi rồi, hai người nước mắt lưng tròng ngồi nhìn nhau.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa. Chị gái cho rằng Dĩ Thành hồi tâm chuyển ý quay về nhận lỗi với mẹ, vội vàng ra mở cửa, bước vào lại là một người hơn ba mươi, gương mặt rất giống Dĩ Thành.

Là anh trai của Dĩ Thành, Dĩ Cương.

Dĩ Cương nói: “Ế, em cũng về sao? Mẹ đâu?”

Gọi một mạch, mẹ, mẹ, vừa vào, liền hỏi một tràng: “Mẹ, con về rồi. Nạm ngâm rượu lần trước mẹ làm còn không? Nếu còn, cho con thêm một ít, vợ con bảo ăn rất ngon.”

Chị gái một bụng tức giận lại không kiềm chế được, xông vào Dĩ Cương nói: “Anh là một kẻ mê vợ, trong mắt cũng chỉ có vợ mình thôi, trong nhà xảy ra chuyện anh cũng không quan tâm, vậy mà cha còn bảo anh là trưởng tử, từ nhỏ đã thiên vị anh, nuôi anh thì có ích gì chứ?”

Dĩ Cương bị mắng một trận như trút nước cả người ngẩn ra, lầm bầm phản bác: “Con nhỏ này, anh đắc tội em chỗ nào? Em cũng không phải sinh được con trai sao? Còn ở đó nói gì, trong nhà có chuyện gì, dù lên núi đao xuống biển lửa anh cũng làm!”

Dĩ Cương xoay đầu nhìn, lúc này mới thấy trên mặt mẹ và em gái đều là nước mắt, hỏi: “Sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”

Chị gái đáp: “Cũng không cần anh lên núi đao xuống biển lửa, trước mắt có một việc khó khăn phức tạp, mọi người cùng suy nghĩ đưa ra biện pháp.”

Mẹ Dĩ Thành không ngừng thở dài, rơi lệ, nửa ngày cũng không nói được nguyên nhân, vẫn là chị gái đem đầu đuôi ngọn ngành nói ra.

Dĩ Cương châm một điếu thuốc, trầm ngâm một hồi, nói: “Muốn anh nói, cũng đừng phí lời tranh cãi với Dĩ Thành, thằng nhóc này, từ nhỏ cố chấp, việc nó đã quyết định, dù là chín con trâu cũng kéo về không được. Theo anh thấy, chúng ta nên tìm đứa trẻ họ Thẩm gia, chuyện này vẫn nên bắt đầu xuống tay từ nó. Chúng ta tìm nó, bảo nó đi đi, cút càng xa càng tốt. Anh nghĩ nó cũng là người có học, dù sao sẽ không mặt dày quấn lấy Dĩ Thành không buông.”

Buổi tối hôm đó, Dĩ Thành về nhà rất muộn. Anh vậy mà lại quên ngồi xe, cứ như vậy đi thẳng về nhà.


Thiên Việt còn chưa ngủ, mở cửa cho anh. Dĩ Thành cười nói: “Anh về rồi Việt Việt, về rửa chén.”

Thiên Việt cũng cười: “Thật sao, còn để lại cho anh đâu.”

Dĩ Thành đi vào phòng bếp, bàn ăn cùng dụng cụ nhà bếp đều được lau sạch sẽ, lọ gia vị cũng được lau đến mức sáng bóng như mới, ngăn nắp xếp vào một góc.

Dĩ Thành giống như nhìn thấy Thiên Việt lau từng khuôn mặt bàn, lau sạch từng chút dầu mỡ bám trên lọ nhỏ, lời nói chôn trong lòng một chữ cũng không mở miệng được.

Thiên Việt nhìn anh sững sờ, áp lên lưng anh, cằm cọ trên vai, khẽ cười nói: “Hiếm khi chịu khó một lần, cũng không khen em một câu?”

Dĩ Thành quay lại nhìn cậu, nụ cười đơn thuần trên mặt Thiên Việt, dưới ánh đèn lại có vẻ đặc biệt ngây thơ, nhịn không được đưa tay vuốt ve gò má, cười nói: “Phải, mã lan hoa tặng trẻ ngoan cần cù.”

Thiên Việt cười vang, giang tay ôm vai Dĩ Thành, kề sát đầu, cọ tới cọ lui trên người anh.

Dĩ Thành vươn tay ôm cậu, lời trong lòng, lại không biết nói thế nào.

Thiên Việt đột nhiên thấp giọng thì thầm bên tai: “Thị Dĩ Thành, em muốn nói với anh câu này.”

Dĩ Thành hỏi: “Câu gì?”

Thiên Việt nói: “Em yêu anh.”


Đôi mắt Dĩ Thành đột nhiên ẩm ướt, nghẹn ngào mấy tiếng, mới nói: “Việt Việt, người ta nói kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, kẻ ngốc kia chính là anh.”

Thiên Việt bám cổ anh, chỉ là không buông tay, nói: “Ngốc à, nhớ đem phúc khí của anh san bớt cho em đấy.”

Dĩ Thành nói: “Không vấn đề. Tất cả cho em.”

Lúc nằm trên giường, Dĩ Thành chậm rãi kể lại mọi chuyện cho Thiên Việt nghe, bản thân cảm thấy mỗi một chữ, đều khó khăn nói ra, khô khốc tựa như móc từng chút một ra khỏi cuống họng.

Dĩ Thành nói: “Việt Việt, trong nhà, đã biết rồi. Anh đã nói với họ rồi.”

Thiên Việt nói: “Anh nhất định bị mắng.”

Dĩ Thành hỏi: “Em đoán được sao?”

Thiên Việt cười một tiếng ngắn ngủi: “Đúng vậy, bộ dạng hồn vía lên mây của anh. Lúc vào nhà anh đã quên thay giày.”

Trong bóng tối, Dĩ Thành ha ha cười lớn: “Thật sao?”

“Thật.” Thiên Việt nói.

Lẳng lặng hồi lâu, Thiên Việt nói: “Lúc rãnh rỗi, chúng ta ra ngoài chụp ảnh, trừ lúc còn nhỏ, chúng ta còn chưa có tấm ảnh chung nào.”


Dĩ Thành nói: “Được. Cuối tuần này đi. Dẫn em ra ngoại ô phía đông mà em thích.”

Lại qua hồi lâu, Dĩ Thành lần mò tay Thiên Việt, bắt được, nắm thật chặt, nói: “Việt Việt, đã nói rồi, chúng ta ai cũng không đánh mất ai.”

Thiên Việt nghĩ, những ngày sau này, e rằng sẽ không bình yên nữa, như vậy, cũng tốt. Chờ đợi lo lắng nhiều ngày, thật sự đi đến bước này, đã không thể quay đầu, muốn tránh cũng không tránh được, chi bằng, không trốn tránh nữa.

Điều tránh không khỏi kia, rất nhanh đã đến.

Thiên Việt nhìn người đàn ông có gương mặt rất giống Dĩ Thành này, còn có chị gái của anh, trên mặt cô, đã không còn nét vui tươi thân thiết như lần đầu gặp trong ngày tết nữa.

Thiên Việt đứng dậy muốn rót trà, Dĩ Cương nói: “Mày cũng đừng bày vẽ, làm giống như thật sự sống chung với Dĩ Thành nữa. Chúng tôi nhận không nổi trà của mày, vẫn là ngồi xuống, nói rõ mọi chuyện đi.”

Thiên Việt nghe hắn nói, tâm tư bỗng trôi dạt đi rất xa. Nhớ lúc nhỏ, mùa đông, dưới mái hiên cổ kính của viện nghiên cứu kết những cột băng dài hơn thước. Trong suốt lóng lánh, chạm vào, lại lạnh thấu xương.

Dĩ Cương gõ gõ ngón tay trên bàn, kéo suy nghĩ đang miên man của Thiên Việt trở về: “Nói thế nào đây, Thẩm Thiên Việt. Tao thấy mày cũng là người hiểu biết, chúng ta cũng không cần dài dòng làm gì, một câu thôi, mày rời khỏi Dĩ Thành, đồng thời, sau này đừng dây dưa với nó nữa. Như vậy, mày tốt, nó cũng tốt. Cả nhà tao đều tốt.”

Thiên Việt nói: “Em, sẽ không đi.”

Dĩ Cương cười, tức giận mơ hồ lại ẩn sâu trong mắt, gần như muốn đâm toạt ra: “Như vậy, mày là muốn cả đời này hồ đồ sống chung với đàn ông?”

Thiên Việt nói: “Anh Thị, tụi em… không phải hồ đồ. Em với Dĩ Thành, là nghiêm túc. Tụi em, là tình yêu.”

Dĩ Cương nói: “Tình yêu sao? Mày xem tao này, tao có thứ gì ngon, đều nghĩ đến vợ tao, cho dù bản thân mặc đồ cũ cũng phải để cho cô ấy được trưng diện, nếu cô ấy có nguy hiểm, tao liều mạng cũng phải bảo vệ cô ấy. Đây mới chính là tình yêu, nhưng mà, tao cũng xấu hổ chữ yêu kia chỉ để bên miệng, vợ chồng già, nói không được. Hai thằng đàn ông chúng mày, nói chuyện tình yêu, không thấy ngượng sao?”

Gương mặt Thiên Việt hết xanh lại trắng. Sợi gân sau tai như muốn bứt ra.

Chị gái nhìn cậu, có chút không đành lòng. Vốn là đứa trẻ thanh tú như vậy, sao lại đi trên con đường này? Dĩ Thành cũng vậy sao? Dĩ Thành cũng không phải là đứa trẻ hư, đó là người có cùng huyết thống với mình, vào lúc này, bên nặng bên nhẹ, vừa nhìn đã rõ.


Chị gái chậm rãi nói: “Tiểu Thẩm, cậu là đứa trẻ có tri thức hiểu lễ nghĩa, chúng tôi cũng tin cậu không phải cố ý hại Dĩ Thành. Cậu nói yêu, chúng tôi không hiểu, chỉ có một điều, chúng tôi vẫn hiểu. Hai người như thế, là trái với nhân luân, kết quả chỉ có thể thân bại danh liệt, Tiểu Thẩm, cậu nhẫn tâm nhìn Dĩ Thành không còn mặt mũi gặp người khác sao?”

Thiên Việt khó khăn mở miệng: “Chị, em không thể bỏ đi, em… không thể đi.”

Dĩ Cương rốt cuộc không kiềm được cơn giận, bỗng nhiên đứng lên, huy nắm đấm xuống người Thiên Việt: “Mày không đi, mày mặt dày ở đây, muốn hại chết Dĩ Thành nhà tao sao?”

Thiên Việt thất tha thất thiểu lui lại vài bước, lỗ tai ong ong, trong đầu khoảnh khắc chỉ có một mảng trống rỗng.

Chị gái gọi: “Thị Dĩ Cương, anh làm gì vậy? Nói tới nói lui, lại động tay đánh người?”

Thiên Việt chống trên đàn dương cầm, mặt đàn sáng bóng, phản chiếu bóng dáng mờ nhạt của cậu, có thứ gì nhỏ xuống, nắp đàn nhuốm vài chấm nhỏ màu nâu, Thiên Việt dùng tay lau đi, Dĩ Thành yêu quý cây đàn này như vậy, lau chùi mỗi ngày, Thiên Việt sao có thể làm dơ được? Lau qua, giữa ngón tay là vết đỏ tươi sền sệt.

Chị gái cầm khăn tay, đưa Thiên Việt cầm máu đang không ngừng chảy ở mũi, khuyên nhủ: “Đi đi, Tiểu Thẩm, cậu rời khỏi đây, xem như cả nhà chúng tôi cầu xin cậu, buông tha Dĩ Thành, không khác gì cứu nó, cũng không khác nào cho cả nhà chúng tôi một con đường sống.”

Máu mũi Thiên Việt càng không ngừng chảy, từ khe hở chảy xuống, nửa ống tay áo đều nhiễm đỏ. Chị Dĩ Thành không đành lòng, lau cho cậu, vết màu dính trên gương mặt, thanh tú, lông mi run rẩy tựa cánh bướm sắp chết.

Chị gái kéo cậu ngồi xuống ghế, đợi cậu ngẩng đầu, không được mềm lòng, cô nghĩ, suy nghĩ mềm yếu, sẽ hại hai người thanh niên, cùng với ngày tháng tương lai của già trẻ lớn nhỏ trong gia đình.

Chị gái nói: “Tiểu Thẩm, đứa bé ngoan, đi đi. Đau nhất thời dù sao cũng tốt hơn là đau cả đời? Ba mẹ tôi đã bảy mươi, làm bọn họ đau lòng, trong lòng cậu cũng không an tâm đúng không? Ở đây… tôi cho cậu… chút tiền, cậu ra ngoài, dù sao cũng cần có tiền bên mình.”

Thiên Việt ngẩng đầu nhìn đèn nhà treo trên trần, ánh sáng dịu êm kia, tựa như bắn xuyên mặt nước, rơi tí tách trên gương mặt, đôi mắt đã mơ hồ của cậu, Thiên Việt nghe thấy cách mặt nước có đang gọi từng tiếng Dĩ Thành, Dĩ Thành, Dĩ Thành, Dĩ Thành… Cẩn thận đánh giá, mới nhận ra hóa ra là thanh âm của chính mình. Dăng dẳng, tựa cánh tay dài, muốn chạm đến người kia.

Thiên Việt muốn nói gì đó an ủi người chị tuyệt vọng đau thương này, cô muốn kéo người thân của mình ra khỏi nơi mà cô cho là vòng xoáy, lại muốn đẩy mình xuống vực thẳm đen tối.

Thứ gì đó cưng cứng được nhét vào trong tay, cậu cúi xuống nhìn, là một xấp tiền, cậu đem tiền đặt lại vào tay cô, mơ màng mỉm cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.