Đọc truyện Thiên Long Chi Cứu Lại Trượt Chân Mộ Dung Thiếu Niên – Chương 36: Bèo nước gặp lại
Hả, đứa nhỏ? Vương Ngữ Yên cả kinh, thiếu chút nữa đã phun hết canh trong miệng ra
Nàng mới mười lăm tuổi, hiện tại thành thân đã được coi là sớm, chẳng qua là vì biểu ca đã hai mươi lăm tuổi nên mới phải tiến hành. Thành thân xong thì cũng thôi, tại sao lúc này lại đề cập đến chuyện sinh con a?
Vương Ngữ Yên không hiểu ý tứ của Vương phu nhân lắm, còn Mộ Dung Phục trong
lòng lại hiểu rõ, mợ đây là muốn đào bẫy để thử hỏi đây mà. Vì vậy hắn
vội vàng cung kính nói: “Nương, Yên nhi còn nhỏ, sức khỏe cũng không
được tốt, ta cảm thấy vẫn nên để nàng lớn thêm hai năm nữa, rồi hẵng bàn đến chuyện đứa nhỏ.”
“Nếu ngươi đã nói như vậy thì thôi. Ta chỉ là lo Mộ Dung gia vội vã muốn kéo dài hương hỏa, mà Yên nhi thì
vẫn còn nhỏ. Hiện giờ ngươi đã nói như vậy, vậy thì hai ba năm nữa hẵng
tính.” Đối với việc hắn đặt sức khỏe của Vương Ngữ Yên lên cao nhất,
Vương phu nhân có vẻ cực kì vừa lòng, lại một lần nữa cầm đũa lên, ý bảo bọn họ ăn thêm đi.
Đối với giao dịch ngầm của mẫu thân
và biểu ca, Vương Ngữ Yên sau khi suy nghĩ rốt cục cũng hiểu ra, liền
liếc mắt nhìn người này một cái, lại nhìn người kia một tẹo, khóe miệng
nhếch lên thành một nụ cười.
“Biểu ca, chuyện con nối dòng, huynh đã sớm tính toán rồi à?” Lúc tản bộ sau khi ăn, nàng nắm tay Mộ Dung Phục, hỏi.
Mộ Dung Phục gật gật đầu: “Điều này là tất nhiên, ngươi còn nhỏ như vậy,
lại cũng mới bị thương, ta làm sao có thể nhẫn tâm để ngươi chịu nỗi khổ sinh sản? Trong thuốc điều dưỡng của ngươi, có một thành phần là…Bất
quá, ngươi yên tâm, thuốc này đối với thân thể ngươi không có tổn hại
gì, ngược lại lại rất bổ dưỡng. Sau này nếu đến thời điểm cần, dừng uống thuốc là được.”
Vương Ngữ Yên tỉnh ngộ, lại có chút ngượng ngùng: “Lúc huynh nhờ Tiết thần y viết đơn thuốc, chúng ta còn chưa thành thân đâu!”
“Lúc đó toàn bộ Cô Tô thành, có ai không biết ngươi là vợ sắp cưới của ta
đâu?” Mộ Dung Phục nhéo mũi nàng, “Hôm nay muốn đi đâu? Chỉ cần ngươi
nói ra, mọi chuyện liền theo ý ngươi.
Vương Ngữ Yên ngẫm nghĩ, liền nói: “Chúng ta đi tìm A Châu tỷ tỷ đi, ta cũng muốn nhìn phân đà của Cái Bang xem nó thế nào.”
“Đến đó rồi, bọn họ tất nhiên sẽ giữ chúng ta lại dùng cơm chiều, cho nên
trước tiên vẫn phải nói trước một tiếng với nương.” Mộ Dung Phục liền
bảo Vương Ngữ Yên về phòng nghỉ ngơi một lát, thu dọn một ít hành lý rồi đến báo cho Vương phu nhân. Dù sao đây cũng là ngày đầu tiên sau đêm
tân hôn, vợ chồng nếu muốn ra ngoài, lại không ăn cơm chiều thì vẫn phải báo cho bề trên một chút.
Sau khi bọn họ thành hôn rồi,
Vương phu nhân cũng không thèm quản nữa, chỉ nhàn nhạt gật đầu, sau đó
sai người mang ra một gói đồ, nói: “Hôm nay bọn người hầu vừa mới giặt
xong mấy bộ đồ, là trước khi các ngươi chuẩn bị hôn sự, A Châu tự may,
sau đó mang đến phòng giặt nhờ giặt, bây giờ mới khô. Hai ngươi đã muốn
đi, thì mang qua cho nó luôn đi, để bọn chúng đỡ phải quay về lấy.”
Vương Ngữ Yên nhận lấy, cười nói: “Kiều đại ca không câu nệ tiểu tiết. Nhưng
mà quần áo mới thì còn cứng, phải giặt vài lần mới mềm mại. A Châu tỷ tỷ thật sự là cẩn thận.” Sau khi thành thân, bởi vì có A Châu, cho nên
Vương Ngữ Yên và Kiều Phong cũng trở thành có quan hệ thân thích. Vì
thế, nàng liền đổi lối gọi “Kiều bang chủ” thành “Kiều đại ca”.
Hai người sau khi từ trong phòng đi ra, Mộ Dung Phục trên mặt có vẻ rất tán thưởng A Châu. Vương Ngữ Yên thấy thế, liền dùng khuỷu tay huých hắn
một cái: “Thế nào? Thấy hai chúng ta đối lập như vậy, có phải hay không
cảm thấy ta không thể hầu hạ ngươi như thế, cho nên chê ta không phải là hiền thê?”
Mộ Dung Phục cười nói: “Ta nào dám chê ngươi, chính là thấy ngươi xưa nay chỉ tập trung đọc sách, mà nghe chuyện này
xong, lại có thể hiểu được đạo lí trong đó, cho nên mới cảm thán một
chút thôi.”
Vương Ngữ Yên lo lắng nói: “Ngươi đừng có
dùng lời ngon ngọt mà dỗ dành ta. Ta nếu thật sự phải làm, cũng có thể
làm được, nhưng mà chúng ta đều không thiếu quần áo, ta cần gì phải làm
chứ.”
“Nàng nói rất đúng.” Mộ Dung Phục thấy nàng có chút lo lắng, cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười, liền vỗ lưng nàng không
ngừng trấn an, tỏ ra bản thân không hề quan tâm chuyện này.
Thân thủ của hai người đều không tồi, cũng không thích có một đống người
theo hầu, hơn nữa phân đà của Cái Bang ở Tô Châu cũng cách đó không xa,
cho nên hai người bọn họ cũng không mang theo tôi tớ. Mộ Dung Phục chèo
thuyền, Vương Ngữ Yên ngồi ở đầu thuyền, nheo mắt nhìn về phía xa, vô
cùng thích ý.
Thuyền vừa qua một đoạn đường, Vương Ngữ
Yên thuận tay lại hái một cái đài sen, tách hạt sen ra, cẩn thận bỏ đi
tâm sen rồi đút cho Mộ Dung Phục ăn. Nàng vừa làm vậy vừa trêu chọc nói: “Ta tuy không làm xiêm ý giày mũ, nhưng mà sẽ hầu hạ phu quân ăn hạt
sen, cho nên cầu xin phu quân phải nhớ điểm tốt này của ta nha!”
Mộ Dung Phục thấy nàng cầm trong tay đài sen xanh non, ngón tay trắng nõn
mềm mại càng thêm bắt mắt, khiến cho hắn đã có chút say mê, nghe nàng
nói như vậy càng thêm vui mừng, cười nói: “Ta khen ngươi thích đọc sách, tuyệt đối không có nửa phần giả dối. Nhưng mà nếu ngươi đã thật sự có
lòng muốn hầu hạ phu quân, vẫn chỉ cần tối nay ở trên giường ngoan ngoãn một chút là được rồi.”
Nàng nghe vậy liền đỏ mặt lên, âm thầm than thở một tiếng, lại đem hạt sen bỏ vào miệng hắn, chỉ mong có
thể làm cho hắn câm miệng lại. Lại không ngờ Mộ Dung Phục giơ tay bắt
lấy ngón tay đang cầm hạt sen của nàng, khẽ liếm đầu ngón tay và hạt sen một cái, con ngươi đen như mực không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm
nàng, khóe miệng hơi cong, ẩn ẩn có chút ý khiêu khích.
“Biểu ca, huynh sao lại hư như vậy, ta mới không chơi với huynh nữa!”
Mắt thấy nàng thẹn quá hóa giận, ngay cả cái “tuyên ngôn tuyệt giao” mà
nàng nói khi còn bé bây giờ cũng lôi ra, Mộ Dung Phục cười ha hả. Cuối
cùng, hắn đành ngoài miệng nhận lỗi, còn trong lòng lại không ngừng sung sướng không thôi, cảm thấy sau khi thành thân xong, cuộc sống ở chung
cùng nàng so với trước còn thú vị hơn.
Cập bờ bên kia,
Vương Ngữ Yên kêu một tiếng, kéo tay hắn nói: “Biểu ca, huynh xem, là ai ở trong này ném vỡ nhiều bình rượu như vậy, mảnh vỡ tung tóe hết trên
mặt đất!”
Mộ Dung Phục nhìn một cái, rồi nói: “Mùi rượu rất nồng, có lẽ là ngày hôm qua có người ở đây uống rượu.”
“Kỳ quái, ngày hôm qua toàn bộ thành Tô Châu đều biết Yến Tử Ổ chúng ta làm việc vui, hễ là người quen biết đều được mời đến. Làm sao lại có người
chỉ ngồi uống rượu bên cạnh Thái Hồ thế này?”
Trong khi
Vương Ngữ Yên còn đang tò mò phỏng đoán, thì Mộ Dung Phục lại kéo nàng
đi: “Ta nghĩ người này có lẽ không có quan hệ với chúng ta, chỉ là vì
nhìn thấy nơi này phong cảnh hữu tình, cho nên mới muốn uống rượu ngắm
trăng mà thôi.”
Vương Ngữ Yên gật đầu, sau đó không chú ý tới chuyện này nữa.
Hai người cười cười nói nói đi đến một nơi cực kì náo nhiệt bên đường.
Vương Ngữ Yên nhìn phía trước, kinh ngạc nói: “Phân đà của Cái Bang quả
thực là náo nhiệt! Mặt tiền của cửa hàng kia cũng không nhỏ.”
“Ăn xin cũng có tổ chức nghiêm ngặt, nếu không làm sao có thể trở thành
bang phái đứng đầu Trung Nguyên?” Mộ Dung Phục cười nói, “Nếu muốn vào
bằng cửa chính sẽ phải thông báo qua nhiều cấp lằng nhằng, mà chúng ta
cũng không phải là có chuyện cần giao dịch với Cái Bang, cho nên đi
đường vòng thì tiện hơn.”
Nói xong, hắn liền dẫn Vương
Ngữ Yên đi vào một ngõ nhỏ. Đi được một nửa, đột nhiên trước mắt có một
thân ảnh bay nhanh từ trong tường ra, dựa vào lực đẩy của mũi chân, trực diện đánh tới bọn họ. Mộ Dung Phục theo bản năng kéo Vương Ngữ Yên ra
sau lưng, rồi sử dụng Vật đổi sao dời đem người nọ đánh bật ra xa chỗ
bọn họ đứng khoảng ba bốn trượng.
“Võ công giỏi!” Sau khi người nọ đứng vững rồi, liền chỉ vào Mộ Dung Phục nói, “Ngươi là người ngày ấy ở chỗ Tiết thần y…”
Mộ Dung Phục thấy người nọ dáng người cao lớn, trên đầu quấn một miếng vải đen che hết toàn bộ dung mạo, chỉ để lộ ra một đôi mắt sáng như sao,
trong ánh mắt và thanh âm đều ẩn chứa vẻ sắc bén. Người này chính là vị
đại hán mà hắn có dịp ngẫu nhiên gặp gỡ lần đưa Vương Ngữ Yên đến chỗ
Tiết thần y trị thương. Chính là vị hán tử kia, lúc này một thân đồ đen, lại có vẻ hơi ướt át, ẩn ẩn tản ra mùi máu tươi.
Mộ Dung Phục đối với người này rất có hảo cảm, cho nên trước tiên cũng không để ý đến mùi máu trên người ông ta, mà nghiêm cẩn chắp tay nói: “Thì ra là lão tiền bối, ngày ấy sau khi từ biệt không biết bệnh tình của tiền bối thế nào?”
Hán tử kia đang định trả lời, nhưng đột nhiên vành tai giật nhẹ, rồi nói: “Nơi này không nên ở lâu, mau đi theo ta.”
Vương Ngữ Yên đột nhiên gặp vị kiếm khách này, trong lúc nhất thời không hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Lúc mà Mộ Dung Phục gặp ông ấy, cũng là lúc
nàng bị trọng thương, cho nên ấn tượng với vị hán tử kia rất mơ hồ.
Nhưng sau khi thấy Mộ Dung Phục ra dấu ý bảo nàng đuổi kịp, Vương Ngữ
Yên liền ngoan ngoãn vận khinh công chạy theo bọn họ.
“Tiểu tử, tuy ta với ngươi chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng cũng coi như là có duyên, ta thấy ngươi rất có hảo cảm, cho nên ta xin nói thẳng luôn, ta
vừa mới giết chết một tên kẻ thù. Cho nên nếu ở lại chỗ kia với các
ngươi, vạn nhất bị người đuổi tới thì sẽ hỏi các ngươi hướng chạy của
ta. Cho nên, ta đành thất lễ mang các ngươi tới đây, xin đừng trách
móc.” Người nọ vừa nói, vừa bỏ miếng khăn đen bịt mặt ra, lộ ra một
gương mặt đầy bụi bặm.
Vương Ngữ Yên bật cười ra tiếng, khiến cho hán tử kia ngạc nhiên nói: “Tiểu nha đầu, ngươi cười cái gì?”
“Ta nói, ta nói, tiền bối, xin người cũng đừng trách móc.” Vương Ngữ Yên le lưỡi, “Kỳ thực tiền bối, râu trên mặt ngài vừa dầy vừa rậm như vậy, tóc cũng rất dài, cho nên mặt có che với không che thì khác gì nhau.”
Nàng chỉ chỉ miếng băng đen kia, lại cười: “Hơn nữa, bị miếng vải đen này
gắt gao buộc chặt, ngược lại còn làm cho đường nét trên khuôn mặt bị lộ
ra rõ ràng hơn.”
Người nọ ngẩn ra, sờ sờ chòm râu của bản thân, lại nhìn miếng vải đen trong tay, cười ha hả: “Trách không được
ngày đó ngươi bị thương, tiểu tử này lại gấp đến như vậy, quả nhiên là
một nha đầu rất tinh tế.” Nói xong, liền ném miếng vải đen kia đi,
“Ngươi nói rất đúng, về sau cũng không cần phải che nữa.”
Mộ Dung Phục thấy vết máu trên người hắn thì luôn luôn nghi ngờ trong
lòng, nhưng thấy Vương Ngữ Yên nói nói cười cười thì tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều, chắp tay với hán tử kia: “Tại hạ Cô Tô Mộ Dung Phục, vị
này là thê tử của ta. Tiền bối đang truy giết kẻ thù, nhất định không
tiện nói tên cho chúng ta, nhưng nếu tiền bối có cần giúp đỡ gì, xin cứ
nói.”
Mộ Dung Phục? Đó không phải là thiếu niên tuấn tú
đêm qua cũng thành thân ở Yến Tử Ổ sao, hình như là bằng hữu của Kiều
Phong. Hán tử lẳng lặng đánh giá con người Mộ Dung Phục một lát, sau đó
mỉm cười, ngạo nghễ nói: “Quá khách khí rồi. Giúp đỡ thì không cần, ta
không có bị thương, vết máu trên người là máu của kẻ thù thôi. Ngươi
cũng không cần lo lắng lai lịch của ta, người bị ta giết là vì hắn có ý
định gây bất lợi cho con trai ta, việc ta làm cũng xuất phát từ tấm lòng cha mẹ. Nếu viện binh của người đó truy đuổi tới đây, ta tuy rằng tuổi
đã cao, nhưng đối phó với mấy tên tép riu đó thì không thành vấn đề.”
Hắn kiên cường nói như vậy, khiến Mộ Dung Phục càng thêm kính trọng vài
phần, cảm thấy người này không phải là loại không biết đạo lí mà lung
tung giết người.
Vương Ngữ Yên nghiêng đầu, nhìn gói đồ
trên lưng của Mộ Dung Phục, sau đó kéo tay áo hắn, nói: “Biểu ca, nếu
không chúng ta đưa tạm quần áo của Kiều đại ca cho vị tiền bối này thay
trước đi.”
Vị hán tử kia vừa nghe thấy ba chữ “Kiều đại ca”, mắt liền lập tức sáng lên.
Vương Ngữ Yên nói xong, giơ tay lấy gói đồ kia xuống, vừa mở vừa nói: “Ta
nghĩ, y phục đen lại dính máu, sợ rằng sẽ gây chú ý, nếu để kẻ xấu nhìn
thấy cũng không tốt. Cùng lắm thì sau này ta bồi thường lại một bộ cho A Châu tỷ tỷ, nàng ấy nhất định sẽ không so đo chuyện này với ta.”
Mộ Dung Phục gật đầu, sau đó lấy ra một bộ quần áo kiểu dáng đơn giản đưa cho vị hán tử.
Hán tử kia cũng không khách khí chối từ, liền đưa tay cầm lấy, âu yếm sờ
lên bộ quần áo không thôi, lại nhìn bọn họ, nói: “Ta được gặp hai tên
hậu sinh như các ngươi, thật tốt.”
Vương Ngữ Yên thấy hắn định thay quần áo, liền ôm cánh tay của Mộ Dung Phục, kéo hắn quay mặt
đi, mỉm cười đáp lễ: “Tiền bối, chúng ta được gặp ngài cũng rất tốt.”
Đợi hắn thay quần áo xong, Vương Ngữ Yên mới quay đầu lại, kinh ngạc nói:
“Tiền bối, bộ quần áo này như là được may cho ngài vậy, thực sự rất vừa
vặn!” Mộ Dung Phục thì chỉ mỉm cười gật đầu.
Người đối
diện vẻ mặt có chút phức tạp, không ngừng vuốt cổ tay áo, có chút thất
thần, mãi sau mới ngẩng đầu cười: “Ta đã già thế này, mà lâu lắm mới
được mặc đồ tốt thế. Đa tạ các ngươi!”
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, người nọ liền tìm cớ nói có chuyện quan trọng cần làm,
Mộ Dung Phục cũng biết hắn vừa giết người, tất nhiên phải đi, cho nên
lập tức chắp tay với người nọ, tỏ ý cáo biệt.
Vương Ngữ
Yên và Mộ Dung Phục cùng nhìn theo phương hướng người đó rời đi. Nàng
lẩm bẩm nói: “Vị tiền bối này khẳng định là không đơn giản, võ công cao
như vậy, lại mai danh ẩn tích.”
“Đúng vậy, mới vừa rồi
lúc ông ấy thay quần áo, ta còn để ý thấy trước ngực ông ta có xăm hình
một đầu sói. Hình như ta đã từng nghe đám lái buôn ở phương Bắc nói, đó
là dấu hiệu trên người võ sĩ Khiết Đan.” Mộ Dung Phục trầm tư, “Hơn nữa
hình xăm kia rất tinh xảo, cho nên ta nghĩ thân phận địa vị của ông ta
tuyệt đối không thấp.”
Hình xăm đầu sói…Vương Ngữ Yên
cuối cùng cũng tỉnh ngô, cái vị đại thúc thần bí lại hoang dã này, chính là Tiêu Viễn Sơn. Trách không được lúc nãy nói quần áo này là do A Châu làm cho Kiều Phong, thì trên khuôn mặt ông ta lập tức dao động. Hơn nữa quần áo kia mặc ở trên người ông ấy, lại cũng hoàn toàn vừa vặn.
Một bên bị Mộ Dung Phục nắm tay dắt về, một bên nàng không ngừng mê man
nghĩ, may mắn là Tiêu Viễn Sơn một chút cũng không biết chuyện năm đó là do một tay Mộ Dung Bác bày ra, trong nguyên tác cũng nói, mãi cho đến
khi Mộ Dung Bác mở miệng thừa nhận thì ông ta mới biết bản thân hận thù
nhầm người. Thực sự là quá may mắn rồi, chứ nếu ông ta mà biết Mộ Dung
Phục chính là con trai của kẻ thù lớn nhất đời ông ta, không đem Mộ Dung Phục băm thành thịt vụn mới là lạ!
Thấy nàng không bình
luận gì về chuyện này, Mộ Dung Phục liền nhỏ giọng nói: “Ngươi không cần lo lắng về chuyện của vị tiền bối kia, tuy rằng ông ấy là người Khiết
Đan, lại vừa giết người, nhưng chính ông ấy cũng nói đó là vì tư thù.
Hơn nữa ta tin ông ấy không phải là đang giả bộ, cho nên việc này một
chút cũng không liên quan đến chiến tranh giữa Tống và Liêu, chúng ta
không cần phải quan tâm.”