Bạn đang đọc Thiên Long Bát Bộ (bản Mới) – Chương 70: Hồng Nhan Đạn Chỉ Lão, Sát Na Phương Hoa (2)
Má hồng chớp mắt phôi pha,
Tóc mây ngoảnh lại nay đà như Sương
*
* *
Cô bé con nói:
– Hòa thượng ngu ngốc kia ơi, ngươi với ta vô thân vô cố, chết chung với
ta để làm gì? Hừm hừm, bọn bay định giết hai người chúng ta, e rằng không
phải dễ. Ngươi hái xuống mười hai trái thông, mỗi tay cầm Sáu trái, Sau đó cứ
thế mà vận khí.
Nói rồi chỉ y phương pháp vận khí. Hư Trúc ghi nhớ trong lòng nhưng
chưa làm xong thì cây tùng đã rung động kịch liệt, tiếp theo nghe tiếng rắc
rắc thật lớn, từ từ ngã xuống. Bất Bình đạo nhân, Ô Lão Ðại, gã lùn và cả hai
người còn lại cùng cất tiếng reo hò, xông lại một lượt. Nữ đồng liền quát lên:
– Ném các trái thông ra!
Khi đó chân khí trong lòng bàn tay Hư Trúc chạy vèo vèo, hai tay vừa
đưa lên cả mười hai trái thông cùng ném ra, bốp bốp bốp bốp liên tiếp mấy
tiếng, bốn người ngã lăn ra. Gã lùn không bị trúng trái thông nào, kêu toáng
lên:
– ối mẹ ơi!
Y quăng đôi búa xuống, vọt xuống Sườn núi chạy mất. Trong năm người
gã lùn võ công kém cỏi hơn cả nhưng mười hai trái thông Hư Trúc ném ra
nhanh vô cùng, chưa nghe tiếng trái đã tới rồi nên bốn người kia không ai có
thì giờ đâu mà tránh né.
Hư Trúc ném xong, lại Sợ cây tùng đổ đè lên cô gái, vội vàng ôm ngang
hông cô ta từ từ đáp xuống, thấy trên mặt tuyết từng đốm đỏ loang lổ, bốn
người máu chảy ồng ộc, khiến y đờ đẫn cả người.
Nữ đồng vui mừng reo lên, từ trong lòng y nhảy ngay ra, chạy vội đến
bên Bất Bình đạo nhân, giơ miệng ngoặp lấy vết thương trên trán y, hút máu
chùn chụt. Hư Trúc kinh hãi kêu lên:
– Thí chủ làm gì đó?
Y giơ tay chộp lấy lưng cô gái, kéo ra. Nữ đồng nói:
– Ngươi đánh chết y rồi, ta hút máu y để trị bệnh, có gì là không được?
Hư Trúc thấy chung quanh miệng cô ta máu me đỏ lòm, vừa nói vừa nhe
răng cười, không khỏi Sợ hãi, chậm rãi bỏ cô ta xuống, run run nói:
– Ta… ta đánh chết y rồi ư?
Nữ đồng nói:
– Không lẽ còn giả hay Sao?
Nói xong lại phục xuống tiếp tục hút máu. Hư Trúc thấy trên trán Bất
Bình đạo nhân có một lỗ thủng to bằng quả trứng, bụng run lên: “Chao ôi! Ta
ném trái thông chui tọt vào óc y rồi! Trái thông đó vừa nhẹ vừa mềm, Sao lại
làm vỡ đầu y được nhỉ?”. Y xem lại ba người kia, một người tâm khẩu trúng
hai trái thông, một người cổ họng và Sống mũi trúng mỗi nơi một trái, đều tắt
hơi rồi, chỉ có Ô Lão Ðại bụng trúng một trái, không ngớt hổn hển rên la
nhưng chưa chết.
Hư Trúc đi đến trước mặt y, lạy phục xuống nói:
– Ô tiên Sinh, tiểu tăng lỡ tay đánh trúng ông, không phải cố ý, có điều
tội nghiệt thâm trọng, quả là với ông không phải chút nào.
Ô Lão Ðại thở hắt ra chửi:
– Hòa thượng thối tha, còn… còn cười ông nữa hả? Mau… mau chém ta
một đao đi thôi. Con bà ngươi chứ!
Hư Trúc nói:
– Tiểu tăng nào có dám cười cợt tiền bối? Chẳng qua… chẳng qua…
Ðột nhiên nghĩ đến mình vừa cất tay đã giết chết ba người, xem ra Ô
Lão Ðại cũng khó mà toàn mạng, mình đã phạm vào giới thứ nhất của nhà
Phật là cấm Sát Sinh, trong lòng vừa kinh hoảng, vừa Sợ hãi, cả người run lên,
nước mắt ròng ròng chảy xuống.
Nữ đồng kia hút máu tươi no rồi, chậm rãi đứng lên, thấy Hư Trúc đang
cuống quít buộc vết thương cho Ô Lão Ðại. Ô Lão Ðại không cử động được
nhưng vẫn không ngớt chửi bới toàn lời ác độc. Hư Trúc chỉ còn nước xin lỗi
luôn mồm:
– Quả đúng thế! Quả đúng thế! Ðúng là tiểu tăng không ra gì, thật vạn
lần không phải. Có điều tiên Sinh chửi cha mẹ tiểu tăng nhưng ta lại là đứa cô
nhi không cha không mẹ, chẳng biết cha mẹ là ai thành thử có chửi cũng vô
ích. Tiểu tăng không biết cha mẹ mình là ai, dĩ nhiên làm Sao biết được bà nội
mình là ai, cũng chẳng biết mười tám đời tổ tông là ai. Ô tiên Sinh, bụng ông
chắc là đau lắm, thành thử bực tức, ta không trách ông đâu.
Ta chỉ tiện tay ném một cái, có ngờ đâu mấy trái thông lại lợi hại bá đạo
đến thế. Ôi, những trái thông này quả là tà môn, ắt là cái loại này có gì khác
những trái thông bình thường.
Ô Lão Ðại lại chửi:
– Có cái con bà ngươi, những trái thông này có gì mà bảo không giống
những trái thông khác? Ngươi chết đi Sẽ phải trèo lên núi dao, rớt xuống vạc
dầu, thứ giặc trọc thối tha xuống tận mười tám tầng a tì địa ngục, ngươi…
ngươi…khục khục, nội công cao cường, đánh chết ta, Ô Lão Ðại tài nghệ
không bằng người, có chết cũng không oán hận, nhưng ngươi lại… khục khục..
nói năng đùa cợt trêu chọc người ta? Cái gì mà trái thông bá đạo tà môn?
Ngươi luyện thành Bắc Minh Thần Công, để dùng vào việc cường…cường…
hung… hung bá đạo…
Y hổn hển thở không ra hơi, ho Sù Sụ liên tiếp. Hư Trúc lạ lùng hỏi:
– Cái gì Bắc… Bắc…
Nữ đồng cười nói:
– Bữa nay chú tiểu được lợi nhiều quá, Bắc Minh Thần Công của mỗ mỗ
vốn dĩ bí mật không truyền cho ai, nhưng vì ngươi có dạ chí thành, cam tâm
xả mệnh cho mỗ mỗ phù hợp với qui củ truyền công của ta, huống chi trong
khi nguy cấp, mỗ mỗ có việc phải nhờ đến ngươi, không thể không bảo ngươi
ra tay. Ô Lão Ðại, nhãn lực của ngươi không Sai, đã gọi được danh xưng công
phu của tiểu hòa thượng.
Ô Lão Ðại trố mắt, ngạc nhiên không Sao nói được, một lúc Sau mới ấp
úng hỏi:
– Ngươi… ngươi là ai? Ngươi vốn dĩ bị câm, Sao bây giờ lại nói được?
Cô bé con cười khẩy nói:
– Hạng như ngươi mà dám hỏi ta là ai Sao?
Cô ta lấy trong bọc ra một chiếc bình Sứ, đổ ra hai viên thuốc màu vàng
giao cho Hư Trúc nói:
– Cho y uống đi!
Hư Trúc đáp:
– vâng!
Y nghĩ thầm nếu đây là thuốc chữa thương thì cũng tốt, mà dù có là
thuốc độc thì Ô Lão Ðại tính mạng đang như chỉ mành treo chuông, chết Sớm
chút nào thì đỡ khổ lúc ấy thành thử đưa tới để vào mồm Ô Lão Ðại.
Ô Lão Ðại đột nhiên ngửi thấy một mùi cay Sè, không khỏi hắt hơi luôn
mấy cái, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ lắp bắp:
– Cái… cái này có phải là… Cửu Chuyển… Cửu Chuyển Hùng Xà Hoàn
hay chăng?
Nữ đồng gật đầu:
– Ðúng đó, ngươi kiến văn uyên bác, quả là kiệt xuất trong đám ba mươi
Sáu động chủ. Cửu Chuyển Hùng Xà Hoàn này chuyên trị kim Sang ngoại
thương, hoàn hồn tục mệnh, linh nghiệm không gì Sánh kịp.
Ô Lão Ðại hỏi lại:
– sao ngươi lại cứu mạng cho ta?
Y Sợ lỡ mất cơ hội, không đợi cô gái kia trả lời, nuốt luôn hai viên thuốc
vào bụng. Nữ đồng nói:
– Thứ nhất ngươi giúp ta một việc thật lớn nên ta phải đền cho ngươi cái
gì, hai nữa Sau này ta còn dùng ngươi vào việc khác.
Ô Lão Ðại lại càng không hiểu gì cả nói:
– Ta giúp ngươi một việc thật lớn ư? Họ Ô này chỉ chăm chăm lấy mạng
ngươi, đối với ngươi có gì là tốt đâu?
Cô bé con cười nhạt nói:
– Ngươi quả là quang minh lỗi lạc, không mất tư cách của một hán tử…
Cô ta ngửng lên, thấy mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, nói với Hư Trúc:
– Này chú tiểu, ta phải luyện công, ngươi đứng bên cạnh bảo vệ cho ta.
Nếu như có kẻ nào đến quấy rối, ngươi hãy vận Bắc Minh Thần Công như ta
chỉ, móc bùn đất cũng được, nhặt cục đá cũng được ném ra là xong.
Hư Trúc lắc đầu nói:
– Nếu như lại giết người nữa thì Sao? Tôi… tôi không làm đâu.
Nữ đồng đi tới bên triền núi, nhìn xuống dưới xem xét rồi nói:
– Lúc này không có ai lên, ngươi không làm cũng chẳng Sao cả.
Nói xong ngồi xuống xếp bằng, ngón trỏ tay phải chỉ lên trời, ngón trỏ
tay trái chỉ xuống đất, miệng nuốt ực một cái, từ trong lỗ mũi bốc ra hai
luồng khí trắng mờ mờ. Ô Lão Ðại kinh hoảng nói:
– Ðây… đây là Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Ðộc Tôn Công…
Hư Trúc nói:
– Ô tiên Sinh, ông uống thuốc rồi thương thế có đỡ chút nào không?
Ô Lão Ðại chửi liền:
– Hòa thượng thối tha, hòa thượng khốn kiếp, vết thương ta có đỡ hay
không, liên can đếch gì đến ngươi? Ta không thèm để thứ yêu tăng giả vờ
mon men lấy lòng.
Thế nhưng y thấy vết thương nơi bụng quả có bớt đau, lại biết rằng Cửu
Chuyển Hùng Xà Hoàn là kim Sang linh dược của cung Linh Thứu, núi Phiêu
Miểu, có tác dụng khởi tử hồi Sinh, xem ra tính mạng mình có cơ cứu chữa,
nhưng thấy nữ đồng luyện công phu kia, trong lòng hết Sức nghi hoặc. Y từng
nghe nói môn công phu Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Ðộc Tôn Công là võ
công chí cao vô thượng của cung Linh Thứu, phải có nội công thượng thừa
mới luyện được, cô gái này tuy từ cung Linh Thứu ra thật nhưng chỉ chín
mười tuổi, làm Sao đạt tới cảnh giới đó được? Hay là Sự hiểu biết của mình có
chỗ nhầm lẫn, cô ta luyện một công phu nào khác chăng?
Chỉ thấy làn hơi trắng từ mũi cô gái phun ra quấn quít bao quanh đầu
không tan, càng lúc càng đậm thành một vầng Sương mù che khuất cả mặt, kế
đó xương cốt toàn thân kêu lục cục như tiếng đậu rang. Hư Trúc và Ô Lão
Ðại hai người hoang mang không hiểu vì lý do gì. Ô Lão Ðại lại càng không
hiểu, môn Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Ðộc Tôn Công này y chỉ nghe người
ta nói nên không biết nó như thế nào.
Qua một lúc lâu, tiếng lốp cốp như đậu rang kia nhỏ và thưa dần, cả đám
mây mù cũng nhạt đi, thấy nữ đồng dùng mũi hút ngược trở vào, đến khi hết
hẳn, cô gái mới mở mắt ra, khoan thai đứng dậy.
Hư Trúc và Ô Lão Ðại cùng đưa tay dụi mắt tưởng như mắt hoa, thấy cô
gái dường như có điểm gì khác lạ nhưng đó là cái gì thì không Sao nói ra
được. Nữ đồng chăm chăm nhìn Ô Lão Ðại nói:
– Ngươi quả là uyên bác, đến môn Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Ðộc
Tôn Công của ta mà cũng biết.
Ô Lão Ðại lắp bắp:
– Ngươi… ngươi là ai? Là đệ tử của Ðồng Mỗ chăng?
Cô bé con đáp:
– Hừm, ngươi quả là lớn mật.
Cô ta không trả lời câu hỏi của Ô Lão Ðại, quay Sang nói với Hư Trúc:
– Ngươi tay trái ôm ta, tay phải nắm Sau lưng Ô Lão Ðại, dùng phương
pháp vận khí ta đã dạy, nhảy lên ngọn cây, lên trên núi thêm vài trăm trượng
nữa.
Hư Trúc đáp:
– Chỉ e tiểu tăng không có được công lực như thế.
Y đưa tay ôm lấy nữ đồng, tay phải chộp vào Sau lưng Ô Lão Ðại nhắc y
lên thật là hao tốn hơi Sức, làm Sao có thể nhảy lên được tận ngọn cây? Nữ
đồng liền mắng:
– sao lại không vận khí?
Hư Trúc cười gượng đáp:
– Dạ! Dạ! Nhất thời tiểu tăng luống cuống nên quên khuấy đi mất.
Y liền vận chân khí, mà lạ lùng thay, thân hình Ô Lão Ðại nhẹ bỗng hẳn
đi, còn nữ đồng thì như không còn gì cả, nhảy một cái lên trên cây cao ngay,
kế đó lại theo phương pháp nữ đồng chỉ điểm nhảy qua một cây to cách đó
chừng hơn một trượng, nhẹ nhàng như nhảy trên đất bằng.
Y vốn định nhảy tới ngọn cây nhưng vì nhẹ nhàng quá, đâm ra chột dạ,
tâm thần hoảng hốt khiến chân khí chạy ngược về đan điền. Chân vừa nặng
trĩu lập tức Sụm ngay xuống, cũng may không để tuột tay rơi nữ đồng và Ô
Lão Ðại. Y vừa rơi tới đất, vội vàng nhảy trở lên lại Sợ cô gái trách mắng
thành thử cứ ngậm miệng tiếp tục chạy băng băng trên những ngọn cây.
Lúc đầu y điều khiển chân khí chưa thành thục nên bước chân có lúc
vướng víu, về Sau chân khí lưu chuyển thuận Sướng chẳng khác gì hít thở
bình thường, không cần phải nghĩ ngợi mà vẫn chạy khắp toàn thân. Y càng
chạy càng nhanh, lên núi mà thật chẳng khác gì xuống núi, tưởng chừng
không ngừng lại được.
Nữ đồng nói:
– Ngươi mới luyện Bắc Minh chân khí không nên Sử dụng quá nhiều, nếu
muốn bảo tồn tính mạng thì nên dừng lại đi.
Hư Trúc đáp:
– vâng!
Y tiếp tục chạy lên thêm mấy trượng nữa lúc ấy mới chậm dần rồi nhảy
xuống đất. Ô Lão Ðại vừa kinh ngạc vừa bội phục, lại thêm mấy phần thèm
thuồng, nói với cô bé con:
– Môn… môn Bắc Minh chân khí này hôm nay ngươi mới dạy cho y, thế
mà đã lợi hại như thế. võ công của cung Linh Thứu, núi Phiêu Miểu quả thực
bao la như biển cả. Ngươi chỉ là một đứa bé con con, mà… mà đã… khục
khục… khục… ghê gớm quá.
Nữ đồng đưa mắt nhìn chung quanh, thấy chỗ nào cũng toàn là cây mọc
chi chít, cười nhạt nói:
– Trong vòng ba ngày, bọn hồ quần cẩu đảng các ngươi chưa chắc đã
kiếm ra được chỗ này đâu?
Ô Lão Ðại buồn bã nói:
– Bọn ta dĩ nhiên thua Sạch rồi, gã… gã tiểu hòa thượng này có Bắc Minh
chân khí thần công hết Sức bảo vệ cho ngươi, cả bọn ta dù có kiếm được ra
ngươi thì cũng không địch lại y được.
Cô gái lại cười khẩy một tiếng, không nói nữa, ngồi tựa vào một gốc cây
to, nhắm mắt thiu thiu ngủ. Hư Trúc chạy một quãng xa rồi, trong bụng cũng
đói meo, đưa mắt nhìn cô gái, lại nhìn Ô Lão Ðại nói:
– Ta muốn đi kiếm cái gì ăn, có điều ngươi bụng dạ bất lương, không
chừng lại làm hại người bạn nhỏ của ta, ta không yên tâm, chi bằng tiện thể
đem ngươi đi luôn.
Nói rồi đưa ta nắm lấy lưng Ô Lão Ðại. Cô gái mở mắt ra nói:
– Ðồ ngốc, ta dạy ngươi phép điểm huyệt, không lẽ lúc này người ta
không cử động được ngươi điểm cũng không trúng hay Sao?
Hư Trúc đáp:
– Chỉ Sợ tiểu tăng điểm không đúng, y vẫn còn cử động được.
Nữ đồng nói:
– sinh Tử Phù của y nằm trong tay ta, không lẽ y còn dám vọng động
hay Sao?
vừa nghe đến ba chữ “sinh Tử Phù”, Ô Lão Ðại hoảng hốt kêu lên một
tiếng, lắp bắp:
– Ngươi… ngươi… ngươi…
Nữ đồng hỏi:
– vừa rồi ngươi uống của ta mấy viên thuốc?
Ô Lão Ðại đáp:
– Hai viên.
Cô gái nói:
– Cửu Chuyển Hùng Xà Hoàn của cung Linh Thứu thần hiệu vô tỉ, cớ gì
lại phải dùng đến hai viên? Hơn nữa, cái thứ Súc Sinh không bằng con heo con
chó như chúng bay mà đáng để ta phải cho tới hai viên linh đan hay Sao?
Ô Lão Ðại mồ hôi trán chảy ròng ròng, run run nói:
– Thế… thế ra… một viên là… là…
Nữ đồng hỏi thêm:
– Thế huyệt Thiên Trì của ngươi ra Sao rồi?
Ô Lão Ðại hai tay run bắn lên, vội vàng cởi áo ngoài ra thấy huyệt Thiên
Trì bên cạnh vú trên ngực hiện ra một điểm đỏ chót như Son. Y hoảng hốt kêu
lên một tiếng “Chết rồi!” loạng choạng như muốn ngã ấp úng:
– Ngươi… ngươi… quả thật là ai? sao… Sao… Sao lại biết nơi ta có sinh
Tử Phù? Ngươi cho ta uống Ðoạn Cân Hủ Cốt Hoàn chứ gì?
Nữ đồng nhếch mép cười nói:
– Ta còn có việc phải Sai đến ngươi nên không thúc đẩy dược tính ngay
lúc này, ngươi không việc gì phải kinh hãi đến thế!
Ô Lão Ðại trố mắt ra, toàn thân run lên bần bật, miệng thở phì phò
nhưng không nói nên lời nữa. Hư Trúc đã mấy lần nhìn thấy Ô Lão Ðại tỏ vẻ
hoảng Sợ nhưng chưa bao giờ thấy y khiếp đảm đến như thế này, thuận miệng
hỏi:
– Ðoạn Cân Hủ Cốt Hoàn là cái gì thế? Một loại thuốc độc chăng?
Các bắp thịt trên mặt Ô Lão Ðại dúm lại, lại kêu lên mấy tiếng, đột
nhiên chỉ vào mặt Hư Trúc chửi:
– Ðồ Sư mô thối tha, đồ trọc đầu ôn dịch, mười tám đời nhà mày trai là
rùa đen, gái là đĩ điếm, Sau này không con không cái, đẻ con trai không có lỗ
đít, đẻ con gái ba tay bốn chân…
Y càng chửi càng thô tục, nước bọt văng tứ tung, cực kỳ phẫn nộ, chửi
tới khi động đến vết thương, đau quá lúc đó mới chịu thôi. Hư Trúc thở dài:
– Ta đã đi tu, dĩ nhiên tuyệt tử tuyệt tôn, làm gì có con cái mà nói chuyện
không có mông đít hay không có tay chân?
Ô Lão Ðại lại chửi tiếp:
– Thằng trọc ôn dịch kia, mi tưởng ngươi bình bình an an không con
không cái hay Sao? Ðâu có giản dị như thế được? Mi Sau này Sinh đủ mười
tám đứa con trai, mười tám đứa con gái, đứa nào đứa nấy uống Ðoạn Cân Hủ
Cốt Hoàn, rên la đủ chín mươi chín ngày, chết không được, Sống không xong.
sau đó chính mi cũng uống Ðoạn Cân Hủ Cốt Hoàn để nếm đủ mùi cho biết.
Hư Trúc hết Sức kinh hãi hỏi lại:
– Cái thứ Ðoạn Cân Hủ Cốt Hoàn độc địa đến thế Sao?
Ô Lão Ðại đáp:
– Bao nhiêu gân cốt trong người mi lúc đó đứt hết, mồm không há được,
lưỡi không cử động được, rồi Sau … rồi Sau …
Y nghĩ đến bản thân mình đã uống phải thứ thuốc độc địa hàng đầu
trong thiên hạ này rồi, nên không còn nói được nữa, trong lòng nguội lạnh,
toan đập đầu vào gốc cây chết cho xong.
Nữ đồng mỉm cười nói:
– Ngươi chỉ việc ngoan ngoãn nghe lời ta, ta không thúc đẩy dược lực,
thì độc tính mười năm nữa cũng chưa phát tác, có đâu mà phải Sợ đến thế?
Này chú tiểu, điểm huyệt y để y khỏi nổi điên đập đầu vào cây mà chết.
Hư Trúc gật đầu:
– Ðúng vậy!
Y đi đến Sau lưng Ô Lão Ðại dò huyệt ý Xá, xem đi xem lại cho kỹ càng
thật chắc ăn, lúc đó mới giơ tay điểm xuống. Ô Lão Ðại chỉ hự được một
tiếng, lập tức chết giấc ngay. Lúc này Hư Trúc vận dụng Bắc Minh chân khí
đã đến trình độ Sơ cấp, chỉ đó chẳng cần nhận huyệt mà dù vào bộ vị nào trên
người đối phương thì cũng đủ làm người ta bị trọng thương. Hư Trúc thấy y
đã ngất đi rồi, vội vàng cuống quít xoa nhân trung, nắn bóp ngực cứu y tỉnh
lại. Ô Lão Ðại người mềm như bún, chỉ thở thoi thóp, hơi Sức đâu mà chửi ai
được nữa?
Hư Trúc thấy y tỉnh lại rồi, bấy giờ mới đi kiếm đồ ăn. Trong rừng hươu
nai, linh dương, gà gô, thỏ các loại đầy rẫy nhưng đời nào y chịu Sát Sinh?
Kiếm một hồi lâu, không ra được thứ gì ăn được đành nhảy lên cây tùng hái ít
trái thông, bóc lấy nhân. Trái thông vị thơm ăn cũng không tệ lắm, có điều
mỗi hạt bé tí, ăn luôn hai ba trăm hạt mà vẫn chưa no.
Y thấy bụng bớt đói rồi, bóc thêm nhưng không ăn mà bỏ đầy hai túi
đem về cho nữ đồng và Ô Lão Ðại ăn. Nữ đồng nói:
– Än cái này ngươi cũng Sống được rồi. Có điều ta không thể ăn đồ chay
trong ba tháng trời, ngươi mau ra giải huyệt cho Ô Lão Ðại.
Nói xong truyền cho y phép giải huyệt, Hư Trúc nói:
– Ðúng đó, Ô Lão Ðại chắc cũng đói lắm rồi.
Y theo đúng những gì nữ đồng truyền dạy, giải khai huyệt đạo cho Ô
Lão Ðại rồi đưa cho y một nắm hột thông nói:
– Ô tiên Sinh, ăn ít hột thông đi.
Ô Lão Ðại hầm hầm nhìn y rồi cầm hột tùng bỏ vào mồm ăn, cứ ăn vài
hạt lại chửi một câu:
– Ðồ Sư mô chết toi!
Än thêm vài hạt nữa lại tiếp:
– Hòa thượng ôn dịch!
Hư Trúc không vì thế mà bực mình, nghĩ thầm: “Ta đánh y bị thương
chết đi Sống lại, y tức tối cũng phải”. Cô bé con nói:
– Än hột thông rồi ngủ đi, không được nói năng gì nữa.
Ô Lão Ðại đáp:
– vâng!
Thế nhưng thủy chung y không để nhãn quang chạm vào mắt cô ta, ăn
vội ăn vàng cho xong rồi ngoẹo đầu nằm ngủ. Hư Trúc cũng đi đến một gốc
cây lớn, ngồi dựa vào một rễ cây nghỉ ngơi, tính thầm: “Mình chớ nên ngồi
quá gần con quỉ cái”. Y cả ngày mệt mỏi nên chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
sáng hôm Sau khi tỉnh dậy thì bầu trời u ám đầy mây thấp. Nữ đồng nói:
– Ô Lão Ðại, ngươi đi bắt một con mai hoa lộc hay linh dương gì đó, hẹn
cho giờ tị phải đem về, mà phải còn Sống đấy nhé.
Ô Lão Ðại đáp:
– vâng!
Y chệnh choạng đứng dậy, kiếm một cành cây khô làm nạng chống, tập
tễnh bước đi. Hư Trúc cũng muốn đến đỡ y một chút nhưng nghĩ đến chuyện
y đi Săn thú Sát Sinh thành thử chi luôn mồm niệm:
– A Di Ðà Phật, A Di Ðà Phật!
Y lại nhắn ra:
– Hươu ơi, dê ơi, thỏ ơi, gà ơi! Tất cả chúng Sinh! Mau mau chạy cho xa,
đừng để Ô Lão Ðại bắt được mày.
Cô bé con nhếch mép cười nhạt, không thèm lý đến. Ngờ đâu Hư Trúc
niệm kinh thì cứ niệm, Ô Lão Ðại đã trọng thương rồi, vậy mà không biết y
làm cách nào, chưa đến giờ tị đã lôi được một con hươu Sao nhỏ về. Hư Trúc
thấy thế lại niệm Phật luôn mồm.
Ô Lão Ðại nói:
– Này chú tiểu, mau nhóm lửa lên, mình làm thịt hươu ăn.
Hư Trúc đáp:
– Tội lỗi thay! Tội lỗi thay! Tiểu tăng nhất quyết không trợ giúp tiên Sinh
làm chuyện tôi nghiệt này.
Ô Lão Ðại lật tay một cái, rút trong ống giày ra một con dao găm Sáng
quắc, định giết con hươu. Nữ đồng vội ngăn lại:
– Khoan đừng động thủ vội.
Ô Lão Ðại đáp:
– vâng!
Y bỏ thanh chủy thủ xuống. Hư Trúc mừng quá vội lên tiếng ca ngợi:
– Phải đó! Phải đó! Tiểu cô nương tâm địa nhân từ, thể nào ngày Sau
cũng được phúc báo.
Cô gái cười khẩy một tiếng, chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhắm mắt dưỡng
thần. Con hươu nhỏ cứ kêu be be liên tiếp, Hư Trúc mấy lần muốn chạy tới
thả nó ra nhưng lại không dám.
Bóng cây mỗi lúc một ngắn dần nhưng vì trời đang âm u nên thật mờ
khó mà thấy được. Nữ đồng nói:
– Ðến giờ ngọ rồi!
Cô gái ôm lấy con hươu, ngửa đầu nó lên, ghé mồm ngoặp ngay vào cổ
con vật. Con hươu con đau quá kêu rầm lên, hết Sức vùng vẫy nhưng cô gái
vẫn ôm chặt, không ngừng hút máu miệng kêu ọc ọc. Con hươu con càng dãy
càng yếu, Hư Trúc kinh hãi kêu lên:
– Ngươi … ngươi … Sao tàn nhẫn quá!
Nữ đồng chẳng thèm để ý, chỉ ra Sức hút máu con vật. Con hươu yếu
dần, Sau cùng dãy dụa mấy cái rồi chết. Cô gái hút máu con vật no rồi, bụng
căng lên, lúc đó mới buông con hươu ra, ngồi xuống xếp bằng, một tay chỉ
lên trời, một tay chỉ xuống đất, lại luyện môn Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã
Ðộc Tôn Công, mũi phun hơi trắng, bao phủ chung quanh đầu. Mội lúc lâu
Sau, nữ đồng hút hơi trở lại, nói:
– Ô Lão Ðại, ngươi xẻ thịt hươu mà ăn.
Hư Trúc trong bụng chán ghét nói:
– Tiểu cô nương, bây giờ Ô Lão Ðại nghe lệnh cô rồi, tận tâm phục vụ,
cũng không dám ra tay làm hại nữa đâu. Tiểu tăng xin từ biệt.
Cô gái nói:
– Ta không cho ngươi đi.
Hư Trúc nói:
– Tiểu tăng vội đi tìm các Sư bá Sư thúc, nếu như kiếm không ra thì cũng
phải trở về chùa Thiếu Lâm phục mệnh chờ Sai bảo, không thể chần chờ hơn
được nữa mà lỡ việc.
Nữ đồng lạnh lùng nói:
– Ngươi không nghe lời ta, muốn tự tiện ra đi, có phải thế chăng?
Hư Trúc đáp:
– Tiểu tăng cũng nghĩ ra được một cách rồi, ấy là nhồi vào trong tăng
bào cỏ khô, lá cây thành một cái bao lớn, cõng trên lưng mà chạy, cố ý làm
cho người canh dưới núi trông thấy. Bọn họ Sẽ tưởng trong bao là tiền bối thể
nào cũng đuổi theo. Tiểu tăng Sẽ dẫn dụ họ đi xa xa, tiền bối và Ô Lão Ðại
thừa cơ xuống núi, quay về nơi Phiêu Miểu Phong chi đó.
Cô gái kia nói:
– Cái cách đó xem ra cũng ổn đấy, ngươi quả vì ta mà mất công nghĩ ra.
Thế nhưng ta lại không muốn đào tẩu.
Hư Trúc vội đáp:
– Thế cũng được. vậy tiền bối ở lại đây, nơi ngọn núi này rừng Sâu tuyết
dày, bọn họ chắc cũng chẳng kiếm ra được đâu, chỉ tám ngày mười ngày rồi
cũng phải bỏ đi thôi.
Cô gái kia nói:
– Qua tám ngày mười ngày, ta đã hồi phục công lực bằng năm mười tám,
mười chín tuổi, lẽ nào lại để cho bọn chúng chạy được?
Hư Trúc lạ lùng hỏi:
– Cái gì?
Nữ đồng đáp:
– Ngươi thử nhìn cho kỹ, hình dạng ta lúc này, So với hai hôm trước có gì
khác chăng?
Hư Trúc chăm chú nhìn, thấy thần Sắc cô gái dường như lớn hơn vài tuổi,
bằng một đứa trẻ mười một, mười hai chứ không còn là tám, chín tuổi nên
lẩm bẩm:
– Tiền bối … dường … dường như trong hai ngày qua, lớn thêm đến hai
ba tuổi, có điều … có điều thân hình không lớn thêm chút nào.
Nữ đồng vui Sướng nói:
– Ha ha, nhãn lực của ngươi khá lắm, đã nhìn ra được ta thêm hai ba tuổi.
Này hòa thượng ngốc nghếch ơi, Thiên sơn Ðồng Mỗ thân hình mãi mãi chỉ
bằng một đứa bé con, làm Sao có thể lớn được.
Hư Trúc và Ô Lão Ðại hai người cùng kinh ngạc đến trố mắt ra, kêu lên:
– Thiên sơn Ðồng Mỗ? Bà là Thiên sơn Ðồng Mỗ đấy ư?
Nữ đồng kiêu ngạo nói:
– Thế các ngươi bảo ta là ai? Mỗ mỗ các ngươi thân như đứa trẻ, không
lẽ chúng bay mù cả không nhìn thấy Sao?
Ô Lão Ðại giương tròn đôi mắt chăm chăm nhìn cô gái một hồi lâu,
miệng mấp máy như định nói gì đó nhưng không Sao thành lời. Qua một lúc
lâu, đột nhiên ngã lăn ra mặt tuyết, nức nở:
– Ta … ta phải biết thế mới phải, ta đúng là đứa ngu ngốc nhất trên đời.
Ta … ta lại cứ tưởng ngươi chỉ là một tiểu a đầu trên cung Linh Thứu, có ngờ
đâu … ngươi … ngươi… lại chính là Thiên sơn Ðồng Mỗ.
Nữ đồng quay Sang nói với Hư Trúc:
– Thế còn ngươi tưởng ta là ai?
Hư Trúc đáp:
– Tiểu tăng lại tưởng tiền bối là một con quỉ cái nào nhập vào người.
Cô gái mặt Sầm xuống, quát lên:
– Chỉ bá xàm! Cái gì mà lại quỉ cái nhập vào người?
Hư Trúc đáp:
– Người thì trông giống như một đứa bé con, giọng nói tâm trí lại như
một bà già, lại tự xưng là mỗ mỗ thì chẳng phải là hồn bà lão nhập vào đứa
trẻ thì còn là gì?
Nữ đồng cười khúc khích nói:
– Chú tiểu quả có ý nghĩ lạ lùng.
Bà ta quay Sang nói với Ô Lão Ðại:
– Hôm trước ta rơi vào tay ngươi, ngươi không giết ta, bây giờ đâm ra
hối hận, có phải không nào?
Ô Lão Ðại nhổm người ngồi dậy nói:
– Ðúng thế! Ta đã từng lên Phiêu Miểu Phong ba lần, đã từng nghe bà
nói, có điều mắt bị bịt kín thành thử không nhìn thấy hình mạo của bà bao
giờ. Ô Lão Ðại quả là có mắt không tròng, lại tưởng … lại tưởng bà là đứa bé
câm.
Nữ đồng nói:
– Chẳng nói gì ngươi nhận được giọng ta mà yêu ma quỉ quái trong ba
mươi Sáu động, bảy mươi hai đảo nghe ta nói cũng không phải là ít. Mỗ mỗ bị
các ngươi bắt được, nếu không giả câm, không chừng chúng bay nhận ra
được khẩu âm ta.
Ô Lão Ðại luôn mồm than thở, hỏi thêm:
– Bà võ công thông thần, giết người không cần phải đến chiêu thứ hai,
Sao lại để ta giơ tay là tóm được, không kháng cự là Sao?
Cô gái kia cười ha hả nói:
– Ta đã bảo phải cám ơn ngươi ra tay tương trợ, chính là ở chỗ đó. Hôm
đó ta Sắp có kẻ thù ghê gớm đến kiếm, mỗ mỗ không được khỏe, khó mà
kháng cự được, may Sao được ngươi đến bỏ vào bao đem xuống núi, khiến
cho mỗ mỗ tránh được một tai kiếp. Ðó không phải là cần đa tạ ngươi hay
Sao?
vừa nói đến đây, ánh mắt bà ta đột nhiên lộ hung quang, gay gắt nói:
– Thế nhưng ngươi bắt được ta rồi, lại cho rằng ta giả vờ câm, giở bao
nhiêu thủ đoạn vô lễ đối phó với mỗ mỗ, quả là tội đại ác cực, nếu không thế
ắt là ta đã tha mạng cho ngươi rồi.
Ô Lão Ðại nhảy dựng lên, quì mọp xuống đất nói:
– Bẩm mỗ mỗ, người đời nói là không biết thì không có tội, Ô Lão Ðại
nếu như lúc đó biết được lão nhân gia là người mà mỗ hằng thành tâm kính
Sợ Thiên sơn Ðồng Mỗ, thì Ô mỗ có mật lớn bằng trời cũng chẳng dám đắc
tội.
Nữ đồng cười khẩy nói:
– sợ thì có đấy nhưng kính thì chưa chắc. Ngươi triệu tập yêu ma ba
mươi Sáu động, bảy mươi hai đảo, quyết tâm phản ta thì có còn gì để nói nữa
hay không?
Ô Lão Ðại liên tiếp rập đầu, trán đập vào đá, chỉ được mươi cái máu me
đã chảy đầm đìa. Hư Trúc nghĩ thầm: “Thì ra tiểu cô nương này lại là Thiên
sơn Ðồng Mỗ. Ðồng Mỗ! Ðồng Mỗ! Ta vẫn tưởng bà ta họ Ðồng, ngờ đâu
chữ đồng đó chính là “hài đồng”, chứ không phải họ Ðồng. Người này võ
công uyên thâm, ngụy kế đa đoan, ai nấy Sợ bà ta như hổ báo, mấy hôm nay
ta ra Sức giúp đỡ, trong bụng bà ta thể nào chẳng cười mình không biết lượng
Sức. Ha ha! Hư Trúc ơi là Hư Trúc, ngươi quả là một nhà Sư ngu ngốc đến
cực độ”.
Y thấy Ô Lão Ðại vẫn rập đầu liên tiếp không thôi, không nói một lời
quay mình ra đi. Thiên sơn Ðồng Mỗ quát lên:
– Ngươi đi đâu đó? Có ngừng lại không thì bảo?
Hư Trúc quay lại chắp tay nói:
– Trong ba ngày qua tiểu tăng làm biết bao nhiêu chuyện ngu ngơ, nay
xin cáo từ!
Ðồng Mỗ hỏi:
– Chuyện gì mà bảo ngu ngơ?
Hư Trúc đáp:
– Nữ thí chủ võ công thần diệu, uy chấn thiên hạ, tiểu tăng có mắt mà
không thấy núi Thái sơn, lại giở trò viện thủ cứu người. Nữ thí chủ không
cười vào mũi ấy cũng là một thịnh tình cho tiểu tăng rồi, có điều càng nghĩ
càng thêm hổ thẹn, không còn mặt mũi nào nữa.
Ðồng Mỗ đi đến bên cạnh Hư Trúc, quay lại nhìn Ô Lão Ðại nói:
– Ta có chuyện cần nói với tiểu hòa thượng, ngươi đi ra ngoài kia.
Ô Lão Ðại đáp:
– vâng! vâng!
Y đứng lên, tập tễnh đi về phía đông bắc, trốn ở đằng Sau một cây tùng
lớn. Ðồng Mỗ nói với Hư Trúc:
– Này chú tiểu, trong ba ngày qua quả thực ngươi đã cứu mạng ta chứ
không phải làm những việc ngớ ngẩn đâu. Thiên sơn Ðồng Mỗ xưa nay chưa
từng cảm ơn ai, nhưng ngươi cứu ta khỏi chết, mỗ mỗ Sau này thể nào cũng
báo đáp.
Hư Trúc xua tay nói:
– Tiền bối võ công cao cường như thế, cần gì phải do tiểu tăng cứu? Rõ
ràng là bà chỉ cốt để đùa rỡn đấy thôi.
Ðồng Mỗ Sầm mặt xuống nói:
– Ta bảo là ngươi cứu mạng cho ta, ấy là ngươi cứu mạng, mỗ mỗ xưa
nay nói không thích ai nói ngược lại. Nội công mà mỗ mỗ luyện, chính là Bát
Hoang Lục Hợp Duy Ngã Ðộc Tôn Công. Công phu này uy lực lớn lao vô
cùng nhưng có một chuyện vô cùng bất lợi, cứ mỗi ba mươi năm, ta lại một
phen phản lão hoàn đồng.
Hư Trúc ngạc nhiên:
– Phản lão hoàn đồng ư? Thế … thế thì tốt quá rồi còn gì?
Ðồng Mỗ thở dài:
– Ngươi là một chú tiểu lòng dạ trung hậu, tính nết thực thà, có ơn cứu
mạng cho ta, lại cùng với phái Tiêu Dao uyên nguyên cực kỳ Sâu xa, nên ta
cũng nói cho nghe, không có gì phải ngại. Ta từ năm Sáu tuổi luyện công phu
này, năm ba mươi Sáu tuổi phản lão hoàn đồng một lần, phí mất ba mươi
ngày trời. Ðến năm Sáu mươi Sáu tuổi lại một lần phản lão hoàn đồng nữa,
lần đó phải mất Sáu mươi ngày. Năm nay ta chín mươi Sáu tuổi, lại một lần
phản lão hoàn đồng, thì phài mất chín mươi ngày mới có thể hồi phục công
lực.
Hư Trúc mở tròn đôi mắt, lạ lùng hỏi:
– Bà nói Sao? Năm nay … năm nay thí chủ chín mươi Sáu tuổi rồi ư?
Ðồng Mỗ đáp:
– Ta là Sư tỉ của Tiêu Dao Tử Sư phụ ngươi, nếu y không chết năm nay
cũng chín mươi ba rồi. Ta lớn hơn y ba tuổi, không phải chín mươi Sáu thì là
gì?
Hư Trúc trố mắt chăm chăm nhìn hình mạo, nhan Sắc của mụ, không Sao
tin nổi đây là một bà lão đã chín mươi Sáu tuổi rồi. Ðồng Mỗ nói:
– Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Ðộc Tôn Công vốn dĩ là một môn nội
công thần kỳ của nội gia, có điều ta luyện quá Sớm, mới Sáu tuổi đã bắt đầu,
mấy năm Sau tuy uy lực đã hiển hiện nhưng thân thể ta không lớn lên được
nữa, vĩnh viễn chỉ như người tám chín tuổi thôi.
Hư Trúc gật đầu nói:
– Hóa ra là thế!
Y đã từng nghe Sư phụ kể rằng trên đời có những người cao lớn dị
thường, bảy tám tuổi to cao bằng người lớn, có người lại thấp bé, đến già
cũng chưa đầy ba thước 4 ấy là tại tam tiêu không điều hòa 5 nếu như Sớm
biết luyện nội công thì có thể chữa khỏi. Y bèn nói:
– Môn nội công đó của thí chủ có phải luyện về Thủ Thiếu Dương Tam
Tiêu Kinh không?
Ðồng Mỗ ngạc nhiên, gật đầu nói:
– Ðúng đó! Một chú tiểu của chùa Thiếu Lâm mà cũng đã có kiến thực
rộng rãi đến thế, trong thiên hạ nói phái Thiếu Lâm là võ học chi thủ, quả
cũng phải.
4 mỡạt tĩọôùẽ Tâeu ẽĩR ỳĩỡâûnố 30 ẽm
5 tâm tảỷau tĩâát Qảỷạu tọùẽ ởâe tuAỷán nỡạả tảỷát ĩỡâit Qỡạnố ỹâát tĩọôenố tĩỷỡ TâaA A
Hư Trúc nói:
– Tiểu tăng từng nghe Sư phụ nói về Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu Kinh,
Sở học rất là thô thiển, cũng chỉ đoán nhằng thế thôi.
Y lại hỏi tiếp:
– Thế năm nay mỗ mỗ phản lão hoàn đồng thì ra Sao?
Ðồng Mỗ nói:
– sau khi phản lão hoàn đồng rồi, bao nhiêu công lực mất hết, tu luyện
một ngày thì trở lại bằng năm lên bảy, hai ngày thì bằng năm lên tám, ba
ngày thì bằng năm lên chín, cứ mỗi ngày bằng một năm. Mỗi ngày giờ ngọ
phải uống máu tươi mới có thể luyện công được.
Ta bình Sinh có một đại đối đầu, biết rõ nguồn cơn công phu ta tu luyện,
tính toán đúng ngày ta phản lão hoàn đồng, ắt Sẽ đi kiếm ta để gia hại. Mỗ
mỗ đâu có thèm tỏ ra hèn kém, phải xuống núi Phiêu Miểu trốn tránh làn gì,
nên bố trí các tì nữ, bộc phụ kế hoạch chống giữ để cho mỗ mỗ tự tu luyện.
Ai ngờ kẻ đối đầu chưa thấy đâu, bọn Ô Lão Ðại đã xông lên núi. Bọn
thủ hạ của ta đang tập trung tinh thần phòng ngự kẻ đại đối đầu, nếu không
bọn người với chút công phu lặt vặt như An động chủ, Ô Lão Ðại mà lên
được núi Phiêu Miểu Sao?
Khi đó ta đang luyện tới ngày thứ ba thì bị Ô Lão Ðại bắt được. Trên
người ta công phu chỉ bằng đứa trẻ lên chín, làm Sao kháng cự được? Chỉ
đành giả vờ câm điếc, để cho bọn chúng nhét vào bao đem xuống núi. Những
ngày Sau đó ta không có máu tươi uống nên vẫn chỉ bằng đứa bé chín tuổi mà
thôi. Cái việc phản lão hoàn đồng kia thật không khác gì rắn lột da, cứ mỗi
lần lột da lại lớn lên một chút, thế nhưng khi đang dở dang mà bị người ta bắt
được thì cực kỳ hung hiểm.
Nếu chỉ để thêm một hai ngày, ta không có máu tươi thì không thể nào
luyện công được, chân khí trong người căng tràn ra thì ắt là Sẽ ô hô ai tai. Ta
bảo ngươi cứu mạng cho ta ấy là hoàn toàn Sự thực.
Hư Trúc nói:
– Bây giờ nữ thí chủ đã hồi phục công lực được bằng năm mười một tuổi,
nếu muốn trở lại như lúc chín mươi Sáu thì phải tám mươi nhăm ngày nữa ư?
Phải giết thêm tám mươi nhăm con hươu Sao, con linh dương hay thỏ rừng?
Ðồng Mỗ mỉm cười nói:
– Chú tiểu nay đã vỡ ra rồi, có một biết Suy ra hai ba. Trong tám mươi
nhăm ngày đó, từng bước bước nào cũng nguy hiểm, công lực của ta chưa
hoàn toàn khôi phục, bọn yêu ma tiểu xú Bất Bình đạo nhân, Ô Lão Ðại thì
đối phó thật dễ dàng, thế nhưng nếu đại đối đầu của ta nghe được tin này đến
đây gây Sự, mỗ mỗ một mình làm Sao chống nổi, không thể không do ngươi
hộ pháp.
Hư Trúc đáp:
– Tiểu tăng võ công cực kỳ thấp kém, tiền bối ứng phó không nổi với
cường địch, tiểu tăng dĩ nhiên cũng không có khả năng. Theo ý kiến của tiểu
tăng thì tiền bối nên đi kiếm một nơi thật hẻo lánh trốn tránh, Sau tám mươi
nhăm ngày, công lực hoàn toàn khôi phục lúc đó chẳng còn Sợ gì kẻ địch nữa.
Ðồng Mỗ nói:
– Ngươi võ công kém cỏi thật nhưng Tiêu Dao Tử đã trút vào người
ngươi toàn bộ nội lực tu tập được, chỉ cần biết cách vận dụng thì có thể đánh
ngang ngửa được với kẻ đối đầu của ta. Nếu như thế, cả hai người mình đổi
chác một phen, ta đem võ công tinh vi áo diệu truyền cho ngươi, còn ngươi
dùng võ công đó giúp ta hộ pháp ngự địch, cái đó gọi là hai bên cùng có lợi.
Bà ta không đợi Hư Trúc đáp ứng liền tiếp:
– Ngươi thật chẳng khác gì con cái một nhà đại tài chủ, tổ tông để của lại
hàng vạn quan tiền, thật là phong túc, chẳng cần phải dè xẻn tích cóp, chỉ cần
học cách tiêu tiền Sao cho phải mà thôi. Tiêu tiền dễ, để dành tiền khó, ngươi
chỉ cần luyện một tháng là đã tiểu thành, luyện hai tháng thì miễn cưỡng có
thể đấu được với kẻ đối đầu của ta. Ngươi phải nhớ khẩu quyết trước, câu đầu
tiên là “pháp thiên thuận tự nhiên” …
Hư Trúc xua tay liên tiếp nói:
– Tiền bối, tiểu tăng là đệ tử phái Thiếu Lâm, công phu của tiền bối tuy
thần diệu vô tỉ nhưng tiểu tăng nhất quyết không thể học được, đắc tội xin
đừng trách.
Ðồng Mỗ tức giận nói:
– Công phu phái Thiếu Lâm của ngươi vốn đã bị Tiêu Dao Tử tán hóa
Sạch rồi, còn nói gì là đệ tử Thiếu Lâm nữa?
Hư Trúc đáp:
– Tiểu tăng chỉ còn nước quay về chùa Thiếu Lâm, luyện lại từ đầu.
Ðồng Mỗ bực bội nói:
– Ngươi hiềm ta là bàng môn tả đạo, không thèm học công phu của ta, có
phải không nào?
Hư Trúc đáp:
– Ðệ tử Thích gia lấy bụng dạ từ bi làm gốc, chí nguyện phổ độ chúng
Sinh, theo đuổi con đường ly tham khứ dục, minh tâm kiến tính. võ công nếu
như luyện đến chỗ cao minh thì có thể giúp cho thiền định, thế nhưng tám vạn
bốn ngàn pháp môn của nhà Phật nào chỉ có võ công mà ra đâu. sư phụ tiểu
tăng có nói, luyện võ mà quá chuyên tâm thì trở thành pháp chấp, trở ngại
cho việc giải thoát, thế cũng là Sai đường.
Ðồng Mỗ thấy Hư Trúc ánh mắt hạ thấp, lông mày rủ xuống, khí tượng
thật chẳng khác gì một cao tăng con con, nghĩ bụng chú tiểu này tính tình
gàn dở quá đỗi, phải tính Sao với y đây? Bà ta Suy nghĩ một chút lập tức tính
ngay một kế gọi to:
– Ô Lão Ðại, mau đi bắt cho ta hai con hươu Sao, giết ngay lập tức.
Ô Lão Ðại trốn tại đằng xa, lúc này công lực Ðồng Mỗ chưa đủ, thanh
âm không truyền đi được xa, gọi đến ba lần, Ô Lão Ðại mới nghe thấy đáp
lại. Hư Trúc kinh hoảng nói:
– vì cớ gì lại phải giết mai hoa lộc? Hôm nay bà có uống máu tươi rồi
mà?
Ðồng Mỗ cười nói:
– Thì chính ngươi bức bách ta phải giết, còn hỏi gì nữa?
Hư Trúc lại càng cảm thấy kỳ quái, hỏi:
– Tiểu tăng … Sao tiểu tăng lại ép tiền bối phải Sát Sinh?
Ðồng Mỗ nói:
– Ngươi không chịu giúp ta để ngự cường địch, rồi thể nào cũng bị người
ta hành hạ cho tới chết, thử hỏi trong lòng ta có bực bội hay không?
Hư Trúc gật đầu nói:
– Tiền bối nói vậy phải lắm, oán hận chính là một trong thất khổ của con
người, mỗ mỗ muốn được giải thoát thì phải làm Sao bỏ được Sân Si.
Ðồng Mỗ nói:
– Ha ha! Ngươi lại toan điểm hóa cho ta đấy ư? Thế nhưng đến lúc này e
rằng không kịp nữa rồi. Mối oán hờn của ta không Sao phát tiết được, chỉ
đành giết dê giết hươu, càng giết nhiều Súc Sinh chừng nào càng bớt chừng
nấy.
Hư Trúc chắp tay nói:
– A Di Ðà Phật! Tội lỗi thay! Tội lỗi thay! Tiền bối, những con hươu con
dê kia quả là đáng thương, xin bà tha mạng cho chúng.
Ðồng Mỗ cười nhạt nói:
– Ðến cái mạng của ta trong chớp mắt cũng còn giữ không được, thế lúc
đó ai thương ta đây?
Bà ta cao giọng gọi:
– Ô Lão Ðại, mau mau đi bắt mai hoa lộc cho ta.
Ô Lão Ðại ở đằng xa đáp lời. Hư Trúc bàng hoàng không biết tính Sao,
nếu bây giờ mình bỏ đi thì không biết bao nhiêu con dê, con hươu vô tội bị
Ðồng Mỗ giết chết, bảo là vì mình mà chết thì cũng phải, nhưng nếu ở lại học
võ công của bà ta thì cũng thật là bất tiện.
Cái tài bắt thú của Ô Lão Ðại quả là cao minh, chẳng mấy chốc đã nắm
Sừng một con hươu Sao kéo về. Ðồng Mỗ lạnh lùng nói:
– Hôm nay ta uống máu hươu đủ rồi, ngươi đem con vật thối tha này
một đao đâm chết, vứt xuống dưới khe đi thôi.
Hư Trúc vội nói:
– Khoan đã! Khoan đã!
Ðồng Mỗ nói:
– Nếu ngươi chịu nghe lời ta ta Sẽ không giết con hươu này. Còn như
ngươi đi khỏi nơi đây, dĩ nhiên mỗi ngày ta Sẽ giết tám con mười con. Giết
nhiều hay ít đều do một ý niệm của ngươi mà thôi. Ðại bồ tát vì mong phổ độ
chúng Sinh nên có nói rằng, nếu ta không vào địa ngục thì ai vào đây? Ngươi
ở đây hầu hạ ta vài ngày, cũng đâu đã khổ như vào địa ngục, còn như nhẫn
tâm để quần lộc táng Sinh thì lòng từ bi của nhà Phật để ở chỗ nào?
Hư Trúc chột dạ nói:
– Tiền bối dạy phải lắm, vậy xin thả con hươu ra, Hư Trúc xin nghe lời
Sai bảo.
Ðồng Mỗ mừng lắm, quay Sang nói với Ô Lão Ðại:
– Ngươi thả con hươu này ra! sau đó cút đi thật xa cho ta.
Ðồng Mỗ đợi Ô Lão Ðại đi xa rồi, bắt đầu truyền thụ khẩu quyết, dạy
Hư Trúc phương pháp vận dụng chân khí trong người. Bà ta và Tiêu Dao Tử
là Sư tỉ Sư đệ đồng môn, cùng một môn phái, đường lối võ công hoàn toàn
giống nhau. Hư Trúc cứ theo đúng thế mà tu tập nên tiến triển thật nhanh.
Hôm Sau Ðồng Mỗ lại luyện Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Ðộc Tôn
Công, Sau khi hút máu nơi cổ con hươu rồi liền lấy kim Sang dịt vào, Sau đó
thả cho nó đi, rồi nói với Ô Lão Ðại:
– vị tiểu Sư phụ này không thích người khác Sát Sinh, từ nay trở đi, ngươi
cũng không được ăn mặn, chỉ được hái trái thông mà ăn, nếu còn ăn thịt
hươu, thịt dê, hừ hừ, ta Sẽ giết ngươi báo thù cho mai hoa lộc và linh dương
đó.
Ô Lão Ðại tuy mồm vâng vâng dạ dạ, trong bụng réo mười chín hai
mươi đời tổ tông nhà Hư Trúc ra mà chửi, nhưng biết Ðồng Mỗ hiện thời đối
với Hư Trúc rất cưng chiều, vừa nghĩ đến thảm trạng đau đớn của Ðoạn Cân
Hủ Cốt Hoàn, không dám nửa lời vô lễ với Hư Trúc nữa.
Cứ như thế được mấy ngày, Hư Trúc thấy Ðồng Mỗ không giết hại hươu
dê, đến cả Ô Lão Ðại cũng phải kiêng cữ chỉ ăn chay tịnh, trong bụng mừng
rỡ, nghĩ thầm: “Người ta đối với mình nghiêm thủ tín ước, không lẽ ta không
tận tâm tận lực?”. Y ngày ngày chuyên cần luyện tập, không dám chểnh
mảng, thấy dung mạo Ðồng Mỗ mỗi ngày một biến hóa, chỉ trong năm Sáu
ngày, từ một cô gái mười một, mười hai đã biến thành một thiếu nữ mười Sáu,
mười bảy, có điều thân hình vẫn như cũ, rất là nhỏ bé.
Quá trưa hôm đó, Ðồng Mỗ luyện công xong rồi, nói với Hư Trúc và Ô
Lão Ðại:
– Chúng ta ở đây cũng đã lâu, xem chừng bọn yêu ma Súc Sinh kia cũng
Sắp tìm thấy. Tiểu hòa thượng, ngươi cõng ta lên trên núi, tay phải dắt Ô Lão
Ðại để khỏi lưu lại dấu vết ở trên mặt tuyết.
Hư Trúc đáp lời:
– vâng!
Y đưa tay bồng Ðồng Mỗ, thấy bà ta dung nhan kiều diễm, khóe mắt
long lanh, quả là một cô nương cực kỳ xinh đẹp, kinh hoảng rụt tay về, bẽn
lẽn nói:
– Tiểu … tiểu tăng không dám mạo phạm.
Ðồng Mỗ ngạc nhiên hỏi:
– sao lại không dám mạo phạm?
Hư Trúc đáp:
– Tiền bối nay đã thành một đại cô nương rồi, không còn là tiểu cô
nương, nam … nam nữ thụ thụ bất thân, người xuất gia lại càng phải giữ.
Ðồng Mỗ cười khanh khách, má đỏ hây hây, dung nhan như mùa xuân,
thần thái dịu dàng nói:
– Chú tiểu chỉ ăn nói lăng nhăng, mỗ mỗ là một bà lão chín mươi Sáu
tuổi rồi, ngươi cõng ta thì có gì là không được?
Nói xong gục người trên lưng y. Hư Trúc kinh hoảng kêu lên:
– ấy chết, không được!
Y co giò chạy, Ðồng Mỗ thi triển khinh công rượt theo Sau. Lúc đó Bắc
Minh chân khí của Hư Trúc đã luyện được ba bốn thành hỏa hầu, còn Ðồng
Mỗ chỉ mới hồi phục công lực năm mười bảy tuổi, khinh công kém cỏi hơn
nhiều, chỉ đuổi được vài bước, Hư Trúc càng chạy càng xa. Ðồng Mỗ kêu lớn:
– Mau mau quay lại!
Hư Trúc dừng chân nói:
– Ðể tiểu tăng dắt tay tiền bối nhảy lên ngọn cây vậy.
Ðồng Mỗ bực tức nói:
– Ngươi quả là gàn đở, không một chút nào viên thông, đời này muốn
học võ công thượng thừa, thật khó lắm thay, khó lắm thay.
Hư Trúc ngạc nhiên, nghĩ thầm: “Kinh Kim Cương có viết: Phàm Sở hữu
tướng, giai thị hư vọng. Dù đó là tiểu cô nương cũng thế, đại cô nương cũng
thế, đều chỉ là hư vọng chi tướng”. Y lẩm bẩm nói:
– Như Lai bảo con người lớn lên, chẳng phải thân mình lớn thêm mà
chính là cái tên lớn thêm vậy. Như Lai bảo đại cô nương, không phải là đại cô
nương, mà chỉ gọi là đại cô nương …
Nghĩ thế bèn quay trở lại. Ðột nhiên mắt hoa một cái, một bóng trắng
chặn ngay trước mặt Ðồng Mỗ. Người đó như có như không, như lui như tới,
toàn thân một màu trắng hòa lẫn với tuyết dưới chân, mờ mờ ảo ảo không
nhìn rõ hình bóng thế nào.