Đọc truyện Thiên Linh Cái – Chương 3: Hai cô gái giữa cánh đồng
Tuần về đến căn nhà dột nát của mình, tuyệt không bàn với Tho lời nào về những gì vừa xảy ra ban nãy. Tho cũng không hỏi, không han. Tình yêu giữa Tho và Tuần luôn còn có một rào cản nào đó, tự cả hai có thể cảm nhận nhưng không tài nào có thể gọi tên hoặc kéo gần được, chỉ đơn giản là giữa Tuần với Tho còn có những khoảng lặng im không chia sẻ.
Tuần xối nước ào ào lên mình, cố tìm cái cảm giác cóng lạnh nhiều hơn là sự lạnh sởn gai óc từ lúc nghe giọng nói ở khu đồi nhà thầy Hai Tưng ban nãy đến giờ. Không lau khô những giọt nước còn bám ở bụng, ở lưng, ở cổ, Tuần mình trần, quần xắn ống tới đầu gối bước từ ngoài vào, chầm chậm tiến tới chỗ cái phản Tho đang nằm quay mặt vào trong.
– Tối nay cho anh… – Tuần lưỡng lự.
Tho không trả lời, vờ như mình đã say ngủ. Từ ngày xảy ra chuyện, từ ngày tuột cái thai, Tho tuyệt nhiên không còn muốn gần gũi Tuần nữa. Cảm giác ấy – cho dù mới chỉ nằm ở suy nghĩ – khiến Tho thấy ngột ngạt vì bị nhớ về đứa con không thể giữ của mình.
– Tho! – Tuần gọi.
Tho vẫn không cựa quậy, không động đậy gì. Tuần đứng im, nhìn Tho thêm lát nữa rồi thở dài đánh sượt, quay về giường nhỏ trong góc phòng. Bên này, Tho căng mắt nhìn chằm chặp vào tường nhà loang lỗ vôi vữa đã cũ sì, lốm đốm những vệt nâu, vệt xanh ẩm mốc bởi nước mưa. Lim dim mắt ngủ. Và, Tho mơ. Giấc mơ theo Tho suốt cả đời con gái mình…
° ° °
Trên triền đồi, cỏ đã chuyển xang vàng, ướp mùi thơm của nắng mùa thu, Tho quất mạnh mái tóc ra phía sau lưng mình. Mái tóc ướt sũng. Cả thân hình Tho ướt sũng bấu quần áo mỏng dính sát vào cơ thể đang mơn mởn sức xuân của Tho. Phê chậm rãi đưa lược chải từng nhát thẳng tắp lên mái tóc thơm mùi bồ kết của Tho.
– Mai mốt lấy chồng rồi, mày vẫn phải ngồi cho tao chải đầu, nghen! – Phê nói, vẫn không dừng tay.
– Mai mốt lấy chồng rồi, mày còn rảnh để chải tóc cho tao mới sợ! – Tho cười thành tiếng.
– Khùng! Kiểu gì tao cũng qua chải đầu cho mày!
– Hay là…
– Hay là gì? – Phê khẽ ngừng tay, hỏi, rồi lại chải, từng nhát, từng nhát… chậm rãi.
– Hay là tao với mày lấy chung một chồng, khỏi sợ mày không chải đầu cho tao được nữa! – Giọng Tho nhẹ, đều, mênh mang… Tho đang nói thật, rất thật!
Phê dừng lược, suy nghĩ lát, hỏi:
– Lấy chồng chung, có sao không, mày?
Tho cười hinh hích:
– Không! Chắc khi chồng ngủ với tao, mày sẽ buồn, vậy thôi hà…
Phê quất nhẹ lưng lược lên đầu Tho:
– Tởm!
Tho hát, câu hát nặng trĩu, buồn thiu về trái tim thổn thức vì tình yêu không thành của một cô gái. Phê lay nhẹ vai Tho.
– Đừng hát nữa! Nghe buồn thấy bà… Mà… – Phê lừng khừng.
– Mà gì? – Tho hỏi, thở hắt ra. Tho biết, Phê sắp hỏi gì.
– Mày thương ông Tuần thiệt hả?
– Ừ!
– Ổng nghèo thấy bà…
– Ừ!
– Lại mồ côi…
– Ừ!
– Tao sợ ổng không lo nổi cho mày…
– Ừ!
Và những tràng dài nối tiếp nhau gồm các câu nói lấp lửng cùng những từ ừ cụt lũn giữa hai người bạn gái lớn lên cùng nhau thuở cởi truồng. Nắng thu mềm và ngọt quá! Tho ngẩng mặt, hít thở mùi nắng. Phê cúi đầu, cố rít lấy mùi cỏ nửa xanh nửa vàng… Bóng họ, sát vào nhau, trải giữa đồi cỏ thênh thang nắng.
° ° °
Ngày Tho lấy Tuần, Phê đến, vẫn nói, vẫn cười mà mắt cứ buồn ướt át. Tho hỏi:
– Không được ngủ chung với chồng tao, buồn hả?
– Ừ!
– Vậy, sau tối nay đi, qua tao, tao cho ngủ ké bữa.
Phê cười ri rích. Tho cũng cười. Phê giúi cho Tho cọc tiền, nói:
– Giữ mà phòng thân!
– Mày nói khó nghe đó nha!
– Gì mà khó nghe?
– Chồng tao còn sờ sờ đó, cái gì mà phòng thân?
– Thì mày giữ để mua cái gì mày thích.
– Ờ, nói vậy còn nghe được. Ủa, mà tiền đâu ra nhiều vầy nè, Phê? – Nói rồi, Tho quay hẳn sang Phê, chờ đợi.
Phê không cúi đầu, không giấu giếm, cứ thế, Phê bình thản nhìn sâu vào mắt Tho, bảo:
– Tao chắc cũng sắp theo mày, lấy chồng cho xong!
– Lấy ai? – Tho hoang mang, Phê làm gì có người yêu kia chứ?
– Tư Càng!
Tho chòng chọc nhìn Phê, nhìn như muốn lòi hai con mắt ra ngoài, mặt biến sắc hẳn.
– Mày khùng hả? Ổng bằng tuổi ba mày á!
– Ừ!…
° ° °
Ngày Phê lấy chồng, Tho đến, cười hay khóc Tho đều không thể làm. Cười sao nổi khi biết rõ bạn mình vì gì mà có cái đám cưới này? Khóc sao đặng khi hôm nay là ngày vui của bạn. Tho chỉ biết, cưới Phê, Tho phải đến!
Cả họ nhà Tư Càng đông ngùn ngụt kéo tới mừng thằng cháu đích tôn đã ngoài 40 giờ mới lấy vợ, lại là vợ trẻ và đẹp nhất làng. Vì thế, nên của cải nhà Tư Càng dành cho cháu đích tôn hẳn nhiên vui vẻ giao cho cháu dâu đích tôn quản lý – Phê nổi tiếng đảm đang, giỏi giang, nhanh nhạy mà!
Phê dòm Tho lom lom:
– Tới phiên mày buồn vì không được ngủ với chồng tao hả?
Tho bật cười:
– Tao không cho mày ngủ với chồng tao, giờ sao dám buồn.
Phê níu tay Tho, kéo Tho ra một góc, thầm thì:
– Mày với ông Thuần ổn chớ, hả?
– Ổn cái gì? Sao tự nhiên hỏi vậy?
Phê thoa thoa bụng Tho:
– Thì ổn cái này nè!
Tho gật, hồn nhiên như những ngày còn là con gái, không gì không thể chia sẻ với Phê:
– Ổn! Nhưng mà ảnh nói… từ từ… – Tho cúi mặt, hơi ngượng khi lần đầu tiên nói về chuyện này.
– Ờ, từ từ. Đợi có chút đỉnh để dành đã, nghen!
– Mà, sao tự nhiên mày hỏi chuyện này?
Phê cười, trơ trẽn nói, không toan tính, không suy nghĩ, chẳng ngần ngại:
– Tao có rồi!
Tho trợn mắt nhìn Phê:
– Cái gì?
– Suỵt! – Phê kê ngón tay lên miệng mình, suỵt dài – Muốn cả họ nhà chồng tao biết hả? Không vậy, mày nghĩ ông Tư Càng nhà tao chịu đưa hết đất đai nhà cửa cho tao chắc?
° ° °
Tho tỉnh dậy, người ngợm đã không còn chút cảm giác gì đau hay mệt mỏi. Tưởng Tho sẽ tự mình thấy mừng vì bản thân mình khỏe hẳn, ai ngờ thấy cứ trống trơn với cảm giác mình đã trở lại với đời, Tho cau mày, khó chịu. Huơ chân xuống đất tìm dép, nhìn quanh tìm Tuần… không gì Tho tìm mà có cả!
Phê lại qua Tho như tất thảy những ngày trước đó, từ lúc Tho hư thai được thầy Hai Tưng cứu, vẫn với giỏ nhựa trên tay cùng lỉnh kỉnh đồ.
– Mày tính đi đâu đó? – Phê hỏi khi thấy Tho đang chực đứng dậy – Nằm nghỉ đi cho khỏe hẳn đã!
– Nghỉ gì nghỉ ác, cả tháng trời… – Tho cười – Tao khỏe rồi mà! Muốn dậy phơi bồ kết gội đầu.
– Tao nấu rồi nè, trong bình thủy, để tao gội cho mày. – Vừa nói, Phê vừa đi thẳng ra nhà bếp, lấy cái thau to bằng nhôm ra.
° ° °
Giữa cánh đồng gay gay nắng giao mùa từ thu sang đông, chớm chút lạnh chưa ngắt hẳn của buổi ban sáng, Tho quật mạnh mái tóc dài đen óng của mình ra sau. Và, Phê vẫn đều đặn chải từng nhát lược thẳng tắp trên mái tóc của Tho. Tho bâng quơ ư ử không thành lời một bài hát. Phê dừng lược, lắng nghe:
– Tao chưa nghe bản này!
– Ừ!
– Bản gì vậy?
– Về một người đàn bà phát hiện ra chồng mình ngoại tình với bạn thân mình…
Phê dừng hẳn lược, cúi đầu, có lẽ, Phê tìm mùi cỏ… Tho đứng dậy, đưa thẳng đít quần về mặt Phê vẫn ở phía dưới:
– Tao đi thành phố!
– Tho! Nghe tao nói… Tao… – Phê ngập ngừng, cố tìm lời.
– Tao đi kiếm tiền! Mày vẫn biểu tao phải có nhiều tiền để sanh con còn gì?
– Nhưng mà…
– Nhưng mà có nhiều kẻ, lắm tiền cũng không sanh được đứa con, hả Phê? – Lần đầu tiên, Tho gọi tên Phê theo kiểu này.
Giữa sườn đồi, nắng đã trải vàng cái vàng vọt hiếm hoi giữa giấc giao mùa của mình, đổ bóng hai cô gái một đứng trên cao, một ngồi dưới thấp với nhìn… Giữa đồi cỏ, bóng Tho, bóng Phê… sao nay chơ vơ…