Đọc truyện Thiên Linh Cái – Chương 12: Chuỗi nhục nhằn
Tho rú lên ngay khi bàn tay vừa lần vào chiếc cúc áo đầu tiên của cái áo bà ba đỏ thầy Hai Tưng bảo Tho mặc vào cho sạch sẽ để thầy làm lễ. Hai bàn tay thầy Hai Tưng vẫn siết chặt thân hình Tho mặc kệ Tho giãy giụa cố thoát ra. Thầy Hai Tưng thở hổn hển, lướt hơi thở thèm khát của mình tuột qua tai Tho.
Tho vẫn cố vùng ra. Tho gào thét kêu cứu. Quanh căn chòi của thầy Hai Tưng, ngoài đêm, ngoài lặng thinh ra, chẳng còn gì khác để trả lời Tho.
– Ngoan ngoãn đi thì không có chuyện gì xảy ra – Thầy Hai Tưng rít qua kẽ răng, trôi theo hơi thở của thầy.
Tho vẫn cố vùng vẫy để thoát ra khỏi đôi bàn tay dâm đãng cố cấu véo từng thớ thịt toát ra mùi thơm đàn bà giữa thời xuân. Mọi cố gắng rồi cũng chỉ là vô ích khi sức Tho không bao giờ đủ để chống cự lại gã đàn ông hừng hực ham muốn ấy.
Thầy Hai Tưng đẩy Tho nằm sấp xuống bàn, một bàn tay thò vào tà áo đang vướng vội trên lưng quần, cố tuột cái quần không còn lưng dây chun như cái quần nái đen mà các cô gái ở đây bây giờ – Tho ngày xưa – vẫn mặc. Thầy Hai Tưng lần tay ra đằng trước, tuột cả bàn tay đang chộp ở ngực Tho xuống, cố tháo bung nút quần. Tho nhanh như cắt, trở mình ngửa lại, quật thẳng một tát tai như trời giáng vào mặt thầy Hai Tưng.
Thầy Hai Tưng loạng choạng dọa ngã chúi nhùi. Ngay lập tức, lấy lại thăng bằng, thầy Hai Tưng cười gằn một cái lạnh tanh, trả lại vào gương mặt xinh đẹp son phấn đang căng ra vì sợ hãi, vì ghê tởm của Tho một cái tát mạnh không vừa. Sau tiếng bốp khô khốc, Tho bị lật mặt nghiêng qua một bên, không còn nhìn rõ ràng người đàn ông đang điên cuồng lao đến cố chiếm đoạt mình nữa.
Ánh sáng của con dao gọt trái cây lóe lên trong ánh đỏ mấy cái đèn quả ớt vội vã trôi qua mắt Tho, ngay ở cái khi mắt Tho lia theo cái quật của gương mặt bị bạt xiên qua. Tho quờ tay, chộp ngay lấy con dao, vung lên một cách không suy nghĩ.
Tiếng dao cấm phập vào da thịt thầy Hai Tưng ở cánh tay vẫn đang giơ về phía Tho nghe rất vội, vội như kiểu thầy Hai Tưng dừng ngay tiếng á của mình. Như điên dại, thầy Hai Tưng chộp vào bàn tay cầm dao của Tho, tay còn lại, tát liên tiếp qua lại hai bên má Tho rộp đỏ vì sức thầy giáng vào mặt, vào má.
Tho không khóc! Tho không la! Như khi đau đớn nhất vì tuột đi đứa con mình Tho đã cắn răng chịu đựng! Như khi chua chát nhất vì biết rõ ràng chồng mình – người đàn ông duy nhất Tho yêu – đã phản bội Tho ngay với bạn thân của mình… Bất kể lúc nào, Tho cũng cắn răng chịu đựng. Thầy Hai Tưng không còn có thể kiểm soát được mình, đặc biệt là khi đánh đập Tho đến mức này mà Tho vẫn cố quơ quào, quẫy đạp cật lực về phía thầy.
Khi cả thân hình thầy Hai Tưng đã đổ gần sát thân hình Tho đau đớn, tủi nhục chùi trên mặt bàn cứng ngắt, Tho co nhanh chân mình lại, nện một gối nặng trịch vào bộ hạ của thầy Hai Tưng. Thầy Hai Tưng cau mày vì đau. Vẫn còn thừa bình tĩnh để quặt tay Tho, bẻ cho con dao trong tay rơi xuống đất, thầy Hai Tưng mới nhả con mồi của mình ra, chao đảo vì đòn quá bất ngờ và đau điếng này.
Tho vùng mạnh dậy, bật chạy ra phía cửa lều. Một tiếng hự khô khốc vang lên. Tho nghe sầm tối trước mắt. Rồi… Tho khụy xuống…
° ° °
Tuần đi qua đi lại trước cửa nhà, ngóng ra ngóng vô như đứa trẻ con ngóng mẹ đi chợ sớm về, hòng mong một cây kẹo ngọt đường. Có tiếng chân thoăn thoắt bước những bước điệu đà, tự tin dội đến. Tuần khấp khởi cười, ngẩng nhanh đầu lên. Rồi, ngay lập tức, Tuần cụp xuống, bối rối.
Phê nguýt dài một cái, vẻ khó chịu không cần giấu giếm:
– Không vui khi thấy em sao, anh? – Phê hỏi, tự nhiên anh em như cái kiểu họ đang yêu nhau, đang hẹn hò.
– Tui… tui… – Tuần ngẩng mặt lên, lừ lừ nhìn Phê bằng cặp mắt khó hiểu – Cô… cô Phê qua đây có chuyện gì?
Phê khựng lại thật sự khi nghe thấy từ cô trong câu hỏi Tuần dành cho mình. Vẻ mặt đanh đá cùng cái cười nhếch mép khinh bỉ cong tớn thảy về phía Tuần:
– Từ hồi nào, anh kêu em bằng cô vậy?
– Tui… tui…
– Từ hồi nào, anh xưng tui với em vậy?
– Cô có chồng rồi, tui cũng có vợ… – Tuần tỏ vẻ cương quyết.
Phê lại cười khẩy, đủng đỉnh bước vào trong căn nhà tuềnh toàng trống của Tuần, của Tho, nhìn quanh quất:
– Cái đêm đó, không thấy anh nhắc anh có vợ, cũng không thấy anh nhắc em có chồng? – Phê lên giọng ở cuối câu, cố đẩy nó thành một câu hỏi đầy thách thức.
Tuần khổ sở nhìn theo bóng Phê đang chậm rãi tiến đến chiếc phản đen mỗi ngày khi xưa Tho hay nằm, giọng vài vỉ:
– Lần đó, tui sai rồi! Nhưng mà… nhưng mà…
– Nhưng mà sao? Anh cứ nói đi! Nói một lần để sau này khỏi ai phải nghĩ thêm gì nữa!
Tuần nhìn Phê, biết không còn cách nào khác ngoài nói thật hết với Phê về tình cảm của mình. Dẫu đêm đó, chính Phê là người chủ động. Chính Phê là người hẹn Tuần ra con giếng trong xin ơn của cả làng để nói chuyện về Tho. Cũng chính Phê là người đã lột trần truồng mình trước Tuần, xối xả nước mát lên cơ thể cong những đường cong không thể cưỡng lại. Chính Phê đã kéo Tuần đổ lên Phê… Nhưng, Tuần là đàn ông! Và, Tuần nên nhận lỗi. Tuần từ tốn, quyết không bước vào trong, mặc kệ ánh mắt Phê mời gọi:
– Thiệt tình, lòng tui chỉ thương mình Tho. Đêm đó… đêm đó…
– Em có cái gì không bằng con Tho chớ? Anh nói đi? – Phê hét lớn.
Tuần cuốn quýt nhìn ra ngoài cửa, xem chừng có ai đó đi ngang nhà mình lúc này. Nếu lỡ, bà con chòm xóm mà bắt gặp Tuần và Phê ở cùng nhau lúc này, trong chính nhà Tuần, Tuần thiệt không biết mặt mũi đâu mà sống lại chốn này. Tuần buộc phải dấn bước vào trong, sát chỗ Phê đang ngồi, giọng cầu khẩn.
– Phê! Phê nghe tui nói!
– Anh nói đi! – Giọng Phê đanh lại, thách thức.
– Đêm đó, là tại tui, tui mong Phê hãy bỏ qua cho tui. Nhưng thiệt tình, chỉ vì… vì… Phê giống Tho quá nên… nên…
Phê nhìn Tuần, cay đắng:
– Vì em giống con Tho sao?
Tuần cúi đầu, không dám khẳng định thêm lần nữa! Tuần sợ, nếu mình nói gì không phải, làm Phê phật lòng, làm Phê giận, Phê lại lớn tiếng như ban nãy thì không biết phải xử sao. Phê run run hai bờ vai dưới lớp áo bà ba mỏng. Phê khóc:
– Em thương anh sao, anh không biết hả?
– Phê à! Nhưng từ ngày đó, tui và Tho đã thương nhau.
– Giờ thì sao? Nó bỏ anh, bỏ làng đi theo trai, anh còn ức hiếp gì nữa mà chờ đợi?
– Phê à! Anh Tư…
– Đừng nhắc Tư Càng. Nếu không phải tại anh bỏ em đi theo con Tho, em đã không lấy Tư Càng, em đã không khổ như bây giờ – Phê khựng lại, nuốt nước mắt, giọng chùng xuống – Chỉ cần anh thương em, chỉ cần anh hứa sẽ không phụ bạc em, em sẽ bỏ hết, đi theo anh!
– Không! Không!…
– Tại sao?
– Tho…
– Tui nói rồi, anh không nghe sao? – Phê hằn tia nhìn căm hờn vào mắt Tuần – Nó đã bỏ anh, đi ngủ với trai lấy tiền, anh nghe rõ chưa?
– Tho về rồi!…
Phê điếng người. Tuần thở hắt ra, từ tốn:
– Tui tìm Tho về được rồi! Tụi tui sẽ làm lại. Tho đã hứa lên thầy Hai Tưng xin lễ, rồi tha thứ cho tui…
– Anh nói gì? Anh lên tận thành phố tìm nó về?
Tuần gật! Tuần rồi một lần không được hèn nhác nữa! Tuần rồi một lần phải thừa nhận hết mình và cái cách Tuần bảo vệ cái gia đình dẫu nghèo nàn nhưng là cả lý tưởng sống của Tuần với người Tuần yêu. Phê bật dậy, đi thẳng ra cửa, khạc lại một câu:
– Muốn phụ tui? Được! Để coi anh, con Tho vợ anh rồi sẽ ra sao…
Phê dợm thêm bước nữa, một chân trong – một chân ngoài liếp ngang cánh cửa, quay lại, cay độc nhìn Tuần:
– Tui sẽ không để anh và con Tho sống yên đâu! Như đứa con của hai người vậy!
Phê về! Tuần đứng chết trân từ khi Phê nói câu cuối cùng. Con họ, là vậy sao?…
° ° °
Tư Càng lim dim mắt, nhìn ra cửa, vô hồn. Phê quảy từng bước nặng nề về nhà, thấy Tư Càng, Phê đảo mắt nhanh vào trong, rồi bước thẳng vô phòng, đi ngang qua Tư Càng như đi ngang qua một cái bóng.
– Em đi đâu về vậy, Phê? – Tư Càng hỏi, giọng u uất vô cùng.
– Đi dạo! – Phê nói, trổng không.
– Em ra đây nói chuyện với anh vài câu, được không?
– Khuya rồi…
– Ra đây! Anh cần nói!
Phê bước ra, hậm hực ngồi xuống ghế đối diện, cách Tư Càng chiếc bàn gỗ đen đắt tiền:
– Chuyện gì?
Tư Càng đẩy về trước mặt Phê một gói giấy khá dầy, chậm rãi rít thuốc, nói:
– Của em đó!
– Cái gì đây?
– Tiền!
Phê lặng thinh nhìn gói giấy, rồi, cũng lặng thinh, Phê ngước cái nhìn không hiểu về phía chồng mình.
– Tiền để làm gì?
– Để sống!
– Ý anh là sao? – Phê tái mặt.
Tư Càng không nói thêm gì nữa, rít thuốc liên hồi. Mớ khói Tư Càng nhả ra làm âm u hẳn ngôi nhà đang ảm đạm lạnh lẽo bởi cái gian dối con người ta cứ vấy vào đời nhau. Phê run run đứng dậy, tiến về phía trước mặt Tư Càng – nay đã quay hẳn về phía đêm đen ngoài cửa nhà rộng:
– Em sai gì?
Tư Càng lắc đầu nhè nhẹ, không nói. Phê quỳ gối xuống dưới chân Tư Càng, đặt hai tay lên đùi Tư Càng, giọng khổ sở:
– Em sai gì, anh nói đi! Sao anh lại đuổi em?
Tư Càng hạ điếu cày xuống, nhìn Phê bằng cái nhìn xa lạ nhất mà Phê từng nhận được từ người đàn ông vĩnh viễn si mê cô:
– Chiều này, ông Tám và bà Tám cãi nhau lớn!
– Chuyện đó thì liên quan gì tới mình?
– Họ cãi nhau vì vụ bà Tám lên thầy Hai Tưng xin lễ…
Phê ngộp thở trước câu nói của Tư Càng. Phê lắc đầu nguầy nguậy:
– Không có, lên trên đó… không có…
– Không có gì, hả Phê? – Tư Càng nhếch một bên mép lên, giựt giựt thớ thịt ở má trái.
– Chính anh kêu em lên đó! Chính anh nói em lên xin thầy lễ để hai đứa mình làm lại mà, anh!
– Ừ, anh đã mong vậy. Nhưng, làm lại làm gì khi lòng em không còn thương anh nữa! – Tư Càng nói, ngó xuống chỗ Phê vẫn đang quỳ – Hay, em chưa từng thương anh?
Không đợi Phê trả lời, Tư Càng đứng dậy, đi về phòng. Phê vẫn quỳ gối đó, cay đắng nghe tiếng Tư Càng chốt cửa phòng trái bên trong. Phê thẫn thờ, không còn có thể suy nghĩ được gì hơn. Tiếng cửa phòng lại bật mở ra, Phê mừng rỡ quay lại. Tư Càng thò gương mặt già nua của mình ra, nói khẽ khọt:
– Thầy Hai Tưng nhắn em đem cái nồi to cho thầy mượn nấu lễ cúng…