Thiên La Địa Võng

Chương 27


Đọc truyện Thiên La Địa Võng – Chương 27

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Tần Lam Gia còn đang làm điểm tâm, chuông cửa liền gấp rút vang lên.

“Tới tới. ” Tần Lam Gia đáp lời, bước nhanh tới trước cửa, mở cửa chính ra.

Người thấy Tần Lam Gia sửng sốt một chút, mới cười nhìn bên trong nói: “Lăng lại chưa thức dậy sao?”

Tần Lam Gia vội cho người vào nhà, lắc đầu nói: “Vẫn chưa. Y từ trước đến giờ thức dậy muộn…”

“Chúng tôi đã hẹn rồi, Lăng thật là… ” cô gái giậm chiếc giầy cao gót, thẳng tắp đi về phía phòng Đàm Lăng Việt.

Tần Lam Gia vốn muốn châm trà mời khách, lúc này cũng chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha.

Trở lại trong phòng bếp đem cháo múc ra, đột nhiên truyền tới âm thanh la to của Đàm Lăng Việt: “Em làm gì a, đồ nữ nhân điên!”

“Anh là đồ đại lười! Nói hôm nay theo em đi dạo phố a. ” Nữ hài tử không chút nào yếu thế đánh trả.

“Được rồi được rồi, anh biết rồi, anh đây liền thức, đừng náo loạn. ” tiếng mở cửa truyền đến, Tần Lam Gia quay đầu lại nhìn, Đàm Lăng Việt đang trảo một ổ tóc rối bời, còn ngái ngủ hướng phòng rửa tay đi tới.

“Cậu tối hôm qua cũng rất muộn mới ngủ, sao lại có tinh thần như vậy a, cậu uống tiết gà a. ” Đàm Lăng Việt bất mãn lẩm bẩm.


Cô gái một đường đi theo y đi phòng rửa tay, hai người còn đang đùa giỡn, không chút kiêng kỵ không coi ai ra gì. Tần Lam Gia hi vọng mình cái gì cũng không nghe được, chỉ tại căn phòng nhỏ không có chỗ cho hắn tránh đi.

“Bởi vì nhìn thấy anh nên em rất vui vẻ a, vui vẻ dĩ nhiên là có tinh thần rồi, Trung Quốc không phải có câu gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái. Anh chẳng lẽ không phải vậy sao?! ” Nữ hài tử thanh âm mang theo điểm ngây thơ, vốn âm tuyến dễ nghe càng thêm bùi tai. Mặt mũi xinh đẹp, tính cách cởi mở, lại biết cách làm nũng, cho nên Lăng Việt mới gặp nàng sao…

“Đúng mới là lạ. ” Đàm Lăng Việt không chút nào nể mặt.

Tần Lam Gia lặng yên đem điểm tâm mang lên bàn, Đàm Lăng Việt vừa lúc từ trong phòng toilet ra ngoài, đi tới tự mình cầm bánh bao cắn vào trong miệng, hướng về phía Tần Lam Gia cười nói: “Gia Gia là tốt nhất, ăn thật ngon.”

“Anh lại để người khác làm cho điểm tâm a, Lăng anh thiệt là, khi dễ người. ” Nữ hài tử gắt giọng.

Tần Lam Gia cười cười nói: “Không có chuyện gì. Hai người đều ngồi xuống ăn đi, tớ chuẩn bị đến trường.”

“A, thật ngượng ngùng. ” cô gái khách khí ngọt ngào cười nói, kéo cánh tay Đàm Lăng Việt, “Lăng, em muốn đi ăn cái chỗ hôm qua anh nói, chính là cái cửa hàng…”

Đàm Lăng Việt nhìn Tần Lam Gia một chút, gãi gãi đầu ngồi xuống: “Loại đồ ăn đó muốn ăn lúc nào không được a, anh muốn ăn điểm tâm Gia Gia làm.”

Cô gái mất hứng bĩu môi, nhưng cũng ngồi xuống theo.

Tần Lam Gia nhìn hai người, không biết đáy lòng là tư vị gì. Đàm Lăng Việt là đang quan tâm cảm nhận của hắn, hắn hẳn là cao hứng, nhưng lại hoàn toàn không cao hứng nổi.

“Vậy hai người ăn đi, tớ đi trước. ” Tần Lam Gia chào hỏi.

Đàm Lăng Việt ngẩng đầu nhìn hắn: “Gia Gia cậu không ăn sao?”

Tần Lam Gia nhìn đồng hồ trên tay một chút: “Có một số dữ liệu phải ghi chép đúng bảy giờ rưỡi, tớ muốn tranh thủ thời gian. ” vừa nói cầm lấy một cái túi: “Tớ trên đường ăn là được rồi.”

“Nga, vậy cậu trên đường cẩn thận. ” Đàm Lăng Việt quan tâm nói.

Tần Lam Gia cười hướng y gật đầu, đi trở về phòng cầm lấy túi sách bước nhanh đi.

Nói có việc cũng không phải là giả, chẳng qua là không muốn đối mặt không khí trong nhà. Nói hắn trốn tránh cũng được, lừa mình dối người cũng được, hắn không muốn cảm nhận không khí thân mật của Đàm Lăng Việt và cô gái kia.

Bình thường lúc thời gian rãnh rổi Đàm Lăng Việt gửi mấy tin nhắn, dù nội dung không có gì cũng có thể để cho Tần Lam Gia vui vẻ thật lâu. Chỉ cần nhìn hộp thư nhấp nháy cùng tên Đàm Lăng Việt, Tần Lam Gia đã cảm thấy rất uất ức.


Ngày hôm nay Tần Lam Gia ngay cả điện thoại cũng không có mở, hắn sợ chính mình lại nhịn không được gửi tin nhắn cho Đàm Lăng Việt, mong chờ hộp thư nhấp nháy, mong chờ thấy Đàm Lăng Việt gửi tới đôi câu vài lời. Hắn không muốn mình lộ ra vẻ đáng thương hèn mọn như vậy.

Buổi tối lúc hơn năm giờ, Tần Lam Gia làm xong thí nghiệm ngày hôm đó, đem dụng cụ rửa cất kỹ, rời khỏi thí nghiệm, suy nghĩ một chút vẫn là đem điện thoại di động mở ra.

Âm nhạc khởi động điện thoại mới vừa vang xong, điện thoại di động liền rung lên, mấy cái tin nhắn không đọc liên tiếp nhấp nháy.

Tần Lam Gia lần lượt mở ra nhìn. Tùy hứng một ngày không mở điện thoại di động, thật ra cũng không có chuyện gì khẩn cấp. Đem một đống tin nhắn trả lời, mới thở phào nhẹ nhỏm, vừa định thả di động vào lại trong giỏ, một cuộc điện thoại đột nhiên gọi vào.

Tần Lam Gia đáy lòng vừa động, thấy dãy số điện thoại đất khách xa lạ, người bỗng nhiên nghiêm túc.

Không biết có phải tên nào lừa gạt điện thoại không, Tần Lam Gia do dự một chút, vẫn nhấn xuống nút trả lời.

“Uy, Lam Gia, có nhớ anh hay không a. ” ống nghe bên kia truyền đến một âm thanh cười quen thuộc.

Tần Lam Gia sửng sốt một chút, mới mừng rỡ trả lời: “Đồ Quang?! Là anh a, số điện thoại quái dị như vậy, tôi thiếu chút nữa không có nhận. Tại sao lâu như thế cũng không có gọi điện thoại a.”

“Cậu cũng không có gọi cho anh a. ” Đồ Quang cười trả lời.

Tần Lam Gia những ngày qua tâm toàn bộ đều là đặt ở trên người Đàm Lăng Việt, vì thế cùng Cao Chính Trữ có hiềm khích, đối với Đồ Quang tại đất khách cũng không có chủ động liên lạc, lúc này bị người khác chỉ ra, không khỏi có chút xấu hổ.

“Thật xin lỗi, tôi… cái kia… ” muốn nói bận quá, nhưng căn bản đây là lời nói dối, Tần Lam Gia nói không nên lời.

“Không phải khẩn trương, anh nói đùa thôi, anh cũng sẽ không trách cậu. ” Đồ Quang cắt đứt hắn ấp a ấp úng, “Hơn nữa cậu gọi điện thoại cho anh cũng không được, nợ tiền điện thoại, bên này chẳng có, lại không mua được thẻ trả trước. Không có điện thoại di động không có mạng, anh quả thực bị cách ly rồi, mốc meo rồi.”


“A, anh không nói sớm, chờ một chút tôi đi mua thẻ giúp anh nạp. ” Tần Lam Gia vội nói.

“Được, nạp nhiều một chút, bên này không được dùng điện thoại nhiều, nạp ba bốn trăm, đại khái có thể chống đỡ đến lúc anh về. ” Tựa hồ có người bên cạnh nói cái gì, Đồ Quang trả lời mấy câu, mới quay lại nói tiếp, “Trở về trả tiền lại cho cậu.”

“Không cần, chút tiền kia… ” Tần Lam Gia lời còn chưa nói hết, Đồ Quang lập tức cười nói tiếp: “Được, anh đây trở về mời cậu ăn cơm, không được từ chối a.”

“Ân, được. ” Tần Lam Gia nghe giọng cười của Đồ Quang, cũng không khỏi mím môi cười cười, gật đầu nói.

“Được rồi, hôm nay nói đến đây, tôi phải đi phá án tử. Bên này có người trộm mộ, thật là nhức đầu.”

“Đều đã trễ thế này, cẩn thận một chút, anh mau đi đi, cúp điện thoại a.”

“Cậu cúp trước đi. ” điện thoại bên kia nghe một mảnh rối ren, Đồ Quang lại không có lập tức cúp, tiếp tục cười nói.

Dường như vì không nghe thấy Tần Lam Gia đáp lời, không nghe thấy âm cúp điện thoại, Đồ Quang lại nói: “Tôi không muốn để Lam Gia nghe âm thanh anh cúp trước a, rất đáng thương nha.”

“Anh nói bừa cái gì đó. ” Tần Lam Gia cười nói, “Tôi đây cúp, anh nhanh đi đi.”

Cùng Đồ Quang nói chuyện điện thoại xong, dường như tâm tình cả ngày buồn bực hắc ám cũng không còn. Tần Lam Gia chỉnh lại túi xách, bước nhanh ra lầu học viện, đi vào căn tin mua thẻ nạp điện thoại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.