Đọc truyện Thiên La Địa Võng – Chương 14
Kể từ khi có cái cớ là ba y muốn dẫn người nhà đến, Tần Lam Gia đương nhiên đối với chuyện này hết sức để ý. Trừ ban ngày đi tìm Cao Chính Trữ giúp đỡ, thời gian khác đều sống trong nhà Đàm Lăng Việt, thật giống như Đàm Lăng Việt là đứa trẻ đáng thương có trái tim pha lê mong manh dễ vỡ cần tỉ mỉ chăm sóc. [ =…..=]
Còn cái tên nói xạo không chớp mắt kia lại không chút nào thấy tội lỗi, còn hưởng thụ thêm.
Đàm Lăng Việt cũng không như lúc trước không chịu học, ngược lại chủ động, hoàn toàn không cần người khác đốc thúc. Tần Lam Gia lại cho là y sợ ở trước mặt ba y mất thể diện, cho nên mỗi lần Đàm Lăng Việt cầm sách giáo khoa chạy đến nhà Cao Chính Trữ tìm hắn, hắn chỉ có thể áy náy bỏ lại sắc mặt không vui của Cao Chính Trữ, cùng Đàm Lăng Việt trở về.
Mùa hè trời quá nóng, mẹ y lại không thích mở máy điều hòa, nên hai người nghỉ hè thường xuyên chạy đến quán nước trên đường chơi. Chơi bời lêu lổng nên Đồ Quang vô tình gặp được bọn họ rất nhiều lần.
Đồ Quang tựa hồ đối với Tần Lam Gia thật tò mò, thường xuyên đem những người khác đuổi đi, cố gắng chen chúc ở cái bàn nhỏ xem Đàm Lăng Việt được Tần Lam Gia áp dụng công thức học tập.
“Cái này không đúng, không phải như thế. ” Tần Lam Gia đang giúp Đàm Lăng Việt kiểm tra, cầm cây bút đỏ tô tròn điểm đó, tỉ mỉ giảng lại cho Đàm Lăng Việt.
Đồ Quang ngồi đối diện dùng sức hút sạch ngụm đồ uống cuối cùng, không nhịn được thở dài nói: “Ai, thật tốt a.”
Đàm Lăng Việt sớm đối với cái tên theo đuôi này hết sức thiếu kiên nhẫn, ngẩng đầu trừng hắn: “Cái gì tốt không tốt, ăn xong cút nhanh dùm cái.”
“Lăng Việt cậu em đây gặp được bạn tốt thật là sướng.” Đồ Quang nheo mắt nhìn Tần Lam Gia, tóc nhuộm vàng hơi đầu đinh một chút nhìn rất rẻ tiền, “Nghe nói là cậu đem Lăng Việt cái tên bất trị này dạy dỗ thành học sinh ngoan? Còn giúp y thoát tội? Cho nên mới dụ được tên Lăng Việt này thành công. Cậu tại sao lại đối với tên này tốt như thế hả.”
Tần Lam Gia bối rối, giống như tâm sự bị đoán trúng, mặt nảy lên một tầng đỏ, cãi chày cãi cối nói: “Tôi… Tôi là lớp trưởng của Lăng Việt, đương nhiên phải giúp cậu ấy…”
Đồ Quang xem thường cười mấy tiếng, châm chọc nói: “Lớp trưởng? Sao tôi lại chưa từng gặp tên lớp trưởng nào tốt như vậy.”
Đàm Lăng Việt nhìn tên này âm dương quái khí, hừ một tiếng nói: “Đó là do anh vận khí không tốt. Anh rút cuộc muốn sao, không có học, đừng ở chỗ này quấy rầy người ta.”
“Anh hiện tại cảm thấy đi học cũng không tồi a, nếu mà có người bạn tốt chỉ bảo như vậy…, không chừng cũng có thể thành sinh viên đại học. ” Đồ Quang nửa thật nửa giả cười nói.
“Nghĩ gì a, anh muộn rồi, anh đã lớn tuổi qua cái tuổi thiếu niên rồi. ” Đàm Lăng Việt không chút khách khí đả thương.
“Đừng nói như vậy a, đâu có trễ. ” Tần Lam Gia thấy Đồ Quang trong nháy mắt phảng phất vẻ mặt cô đơn, cuống quít động viên, “Cũng không phải chỉ có thi đại học mới có tiền đồ, rất nhiều ông chủ lớn cũng không phải sinh viên đại học. Anh còn trẻ như vậy, từ bây giờ bắt đầu cố gắng, không chừng thành công rồi sao. Được hay không là do chính mình, căn bản không có chuyện trễ hay không trễ.”
Đồ Quang nghe tựa hồ sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên cười lên ha hả, y như nghe được truyện cười tiếu lâm.
Đàm Lăng Việt nhéo nhéo khuôn mặt ngây ngốc của Tần Lam Gia, bất đắc dĩ nói: “Cậu tội nghiệp tên này làm gì nha, miệng y nói không có câu nào đáng tin. ” nói xong lại chuyển hướng tới Đồ Quang, vẻ mặt hung ác nhìn: “Anh cười cái rắm gì a, đi nhanh lên, đừng để tôi phải động thủ!”
Đồ Quang không để ý tới y, một tay vỗ vỗ cái bàn tiếp tục cười: “Cậu ta lại tưởng thật, lại thật nghiêm túc nói chuyện với anh, ha ha chết cười ta.”
“Vậy anh cười chết luôn đi. ” Đàm Lăng Việt hừ một tiếng. Thấy Tần Lam Gia mặt ửng đỏ lúng túng bộ dáng, Đàm Lăng Việt dứt khoát dọn đồ kéo Tần Lam Gia ra ngoài cửa đi: “Gia Gia chúng ta đi, chớ cùng người bị bệnh thần kinh này ở chung một chỗ.”
“Uy, cậu em chưa tính tiền mà. ” Đồ Quang ở phía sau hô, Đàm Lăng Việt không thèm quan tâm đến lý lẽ lôi kéo Tần Lam Gia bước nhanh đi.
“Cái tên tiểu tử này, cả ngày bộ dạng như vậy, làm cho người ta khó chịu. Không trách được cái tên này luôn bị người ta ghen ghét” Đồ Quang móc ra một điếu thuốc, vừa hút một hơi, nhìn về tấm cửa kính phản chiếu hình ảnh một cái đầu vàng như rơm rạ, cảm thấy chẳng có chút gì tức cười, khó chịu dập tắt tàn thuốc, hai tay đút trong túi quần, cũng chầm chậm rời đi.
Ba của Đàm Lăng Việt muốn trở về, đương nhiên mẹ y rất vui, mua rất nhiều thức ăn. Từ đó đến giờ chưa hề thấy mẹ của y xuống bếp Tần Lam Gia kinh ngạc nói: “Mẹ cậu biết nấu ăn?”
Đàm Lăng Việt gãi đầu: “Ai biết bà ấy có thể hay không, dù sao bà cũng chưa từng nấu cho tớ ăn.”
Ngày thứ hai Tần Lam Gia liền thấy các món ăn mẹ y làm cũng ngon y như cơm tiệm. Sáng sớm hơn bảy giờ bắt đầu bận việc, đến hơn mười một giờ đã làm đầy một bàn món ăn, sắc hương đều đủ, làm cho người ta nhìn trông mà thèm.
Tần Lam Gia lại nhớ tới Đàm Lăng Việt nói, mẹ cậu chưa từng vì con mình mà nấu ăn, nhớ đến hai ngày lúc thi tốt nghiệp trung học, Đàm Lăng Việt sang nhà mình ăn, mẹ y cũng không thèm để ý chút nào, cảm thấy rất quá đáng.
Đàm Lăng Việt từ sáng sớm đã rời giường, Tần Lam Gia hôm nay không có đi tìm Cao Chính Trữ, chuẩn bị cả ngày đều là bồi y.
“Lăng Việt, có muốn đem thư thông báo nhập học ra không, không chừng ba của cậu muốn thấy. ” Tần Lam Gia ngồi cạnh Đàm Lăng Việt trên ghế sô pha, nhìn y chán nản cầm đồ bấm chuyển kênh, suy nghĩ một chút mở miệng nói.
“Không cần, tớ đã nói với ông ấy rồi. ” Đàm Lăng Việt miễn cưỡng đáp lời, trên thực tế có nói hay không cũng không nhớ rõ, y hiện tại đang nghĩ làm sao tìm được cách moi tiền của ông già. Lên đại học học phí cùng sinh hoạt phí cũng không ít đâu.
Tần Lam Gia ồ một tiếng, cũng không lên tiếng, chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh.
Đàm Lăng Việt quay đầu, liền thấy Tần Lam Gia khẩn trương cùng lo lắng.
Trong nhà ăn mẹ y thì đang chỉnh chu, vui vẻ làm đồ ăn, một mực nghĩ đến chồng mình.
Không hiểu vì sao ông ta lại đến, nhất định không thể đến vì gặp con mình.
Chỉ có người trước mắt, toàn tâm toàn ý mà nghĩ cho mình, thay mình lo lắng, thay mình khẩn trương.
Đàm Lăng Việt trong lòng ấm áp, không nhịn được đưa tay kéo Tần Lam Gia qua, ôm chặt bờ vai của hắn, cằm nhẹ nhàng đặt tại đỉnh đầu.
“Gia Gia, không có cậu thì không biết tớ làm được cái gì. ” Đàm Lăng Việt thấp giọng nói.
Trên thế giới này người này là người duy nhất lo cho mình, là người quan trọng nhất, dù ai cũng không thay thế được.
Ý nghĩ trong đầu trước nay luôn mơ hồ, dù không xác định được. Đàm Lăng Việt cúi đầu ở trên mặt Tần Lam Gia hung hăng hôn một cái.
“Gia Gia, nếu cậu là một con mèo thì thật tốt. Tớ có thể ngày ngày ôm cậu, hôn cậu.” Tần Lam Gia còn chưa kịp mặt đỏ tim đập, bên tai lại truyền tới Đàm Lăng Việt cảm khái, “Hoặc là một cô gái cũng được, tớ liền cưới cậu ngay, ha ha.”
Tần Lam Gia chỉ có thể cười khổ, Đàm Lăng Việt dùng ngón tay cọ khuôn mặt của hắn, một bên thấp giọng lẩm bẩm “Thật nhẵn nha” một bên không nhịn được lại hôn hôn, Tần Lam Gia chỉ có gạt bỏ hô hấp lui về sau, nhưng cũng không có thật tình đẩy y ra.
Cái tên vô tâm vô phế này, rút cuộc đem người khác trở thành cái dạng gì. Tần Lam Gia bĩu môi, cảm giác muốn khóc, nhưng cũng không biết có nên thương tâm không.
Đàm Lăng Việt đang hôn đến nghiện, ngoài cửa đột nhiên truyền tiếng đỗ của xe hơi, có xe dừng ngoài cửa.
Không lâu lắm ngoài cửa vang lên một giọng nam xa lạ: “Xin hỏi, đây có phải là nhà của Hứa Cầm Tuệ không?.”
Hứa Cầm Tuệ là tên của mẹ y, mẹ y từ trong phòng bếp luống cuống tay chân chạy vội ra ngoài, ở trước cửa dừng lại sửa sang đầu tóc, mới mở cửa ra.
“Vĩnh… Vĩnh Xương, anh đã trở lại. ” giọng nói của mẹ y hơi rung rung.
Đàm Lăng Việt tò mò nhìn ra ngoài, Tần Lam Gia nhân cơ hội một tay đẩy ra, lai bắt y đứng dậy: “Cậu ngồi đây làm gì, ba của cậu tới, đi ra ngoài chào đi.”
Đàm Lăng Việt bị Tần Lam Gia nửa tha nửa đẩy đẩy ra ngoài cửa, thấy mẹ mình đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên mang giày tây, phía sau còn có một người phụ nữ trẻ nhìn sang trọng, còn có hai đứa nhỏ ăn mặc xinh xắn.
Nam nhân vẻ mặt không đổi đi vào, người phụ nữ trẻ nhìn chung quanh, không hề che dấu vẻ mặt chán ghét chút nào, lấy tay ở trước mũi phẩy phẩy.
Đàm Lăng Việt nghiêng người dựa vào cây cột trước cửa, lạnh lùng, bên mép nhếch lên nụ cười bất thiện