Thiên Kim Trở Về

Chương 199: Bạn trai tốt nhất


Đọc truyện Thiên Kim Trở Về – Chương 199: Bạn trai tốt nhất

Bên kia, Trần Di tiễn khách rồi, cùng Tạ Phương đến quán café gần đó hàn huyên.

Trần Di hỏi han gia đình Cố Trường Khanh thật cẩn thận, nghe Tạ Phương nói rồi trầm mặc một hồi.

Tạ Phương nhìn sắc mặt của bà thì nói:

– Sao thế? Trường Khanh là cô gái rất tốt đó? Là Triệu Nghị nhà em kém cỏi, nếu không đã chẳng đến lượt Tiểu Tước nhà chị đâu!

Trần Di vô thức khuấy ly café trước mặt, nhẹ nhàng nói:

– Con dâu mà chị hi vọng không phải là như thế…

– Thế thì phải như nào? Giống như cô bé Văn Tĩnh kia? – Tạ Phương hỏi bà.

Trần Di thở dài:

– Chẳng lẽ em không thấy Văn Tĩnh còn hợp với Tiểu Tước hơn Cố Trường Khanh?

Bà nhấp một ngụm café, buông chén rồi nói:

– Em cũng biết đó, chức vụ của anh chị vốn phải kiêng kị một chút, Cố thị nhà nó lại là công ty lớn như vậy, mọi người nhìn rồi sẽ nghĩ gì? Về sau Phùng Tước sẽ phải chịu không ít ảnh hưởng. Cái này cũng thôi nhưng em đã nói nhà bọn họ phức tạp như vậy, chẳng ai là đơn giản, về sau chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa… Trường Khanh lớn lên trong hoàn cảnh đó, chỉ sợ tính cách cũng không hợp với Phùng Tước nhà chị…

Tạ Phương có chút hối hận, bà vốn tưởng nói ra sự khó khăn trong gia đình của Cố Trường Khanh thì sẽ được đối phương thương tiếc, không ngờ lại phản tác dụng.

– Chị à, chị đừng nghĩ thế, thực ra Trường Khanh rất nhu thuận… Không như chị nghĩ đâu…

Tạ Phương có chút vội vàng.

– Như Văn Tĩnh, cha mẹ của nó đều là quan chức, nhất định sẽ giúp ích rất nhiều cho tiền đồ của Phùng Tước. – Trần Di lại nói.

Tạ Phương có chút bất đắc dĩ:

– Chị à, nhưng hôn nhân không phải là giao dịch, sao có thể tính toán chi ly như vậy được, chị chỉ cần nhìn Phùng Tước yêu Trường Khanh cỡ nào là biết! Trường Khanh nhất định là có ưu điểm của nó!


Trần Di lắc đầu:

– Chị cũng không nói Trường Khanh không tốt, con bé có thể vì cứu Phùng Tước mà tính mạng cũng chẳng màng, điều này chị rất cảm kích, chỉ là làm một người mẹ, đương nhiên chị muốn Phùng Tước lấy một người con gái phù hợp với nó. Nhưng tình cảm hai đứa tốt như vậy, chị cũng không nỡ để Tiểu Tước phải khổ sở, chỉ là ngồi đây càu nhàu với em mà thôi.

Lúc này Tạ Phương mới khẽ thở phào:

– Chị ạ, chị làm em sợ muốn chết, thiếu chút nữa em đã nghĩ mình có lòng tốt mà làm chuyện xấu rồi đó.

Trần Di ngẩng đầu cười cười:

– Được rồi, không nói chuyện này nữa, nói về em đi, hai năm không gặp, hai năm qua em sống thế nào?

***

Cuối bữa tiệc, Khổng Khánh Tường nhận được điện thoại của một người bạn trong chốn quan trường.

Đối phương cười nói trong điện thoại:

– Lão Khổng nhà ngươi giỏi thật, giấu diếm cũng kín kẽ quá đi, nếu không phải tôi thấy tận mắt thì còn không biết ông và phó bộ trưởng Phùng có quan hệ đâu đấy. Về sau còn phải nhờ ông nói đỡ cho mấy câu nha.

Khổng Khánh Tường như bước trong sương mù:

– Phó bộ trưởng Phùng? Ý ông là phó bộ trưởng bộ công thương?

Khổng Khánh Tường cười mỉa:

– Sếp Lưu à, ông đùa tôi sao? Sao tôi có thể lọt vào mắt xanh của phó bộ trưởng Phùng được?

– Ông lại giả bộ hồ đồ với tôi đấy sao, hôm nay tôi tận mắt thấy nhị tiểu thư nhà ông và công tử nhà phó bộ trưởng tay nắm tay xuất hiện ở tiệc sinh nhật, còn ngồi ở bàn chủ nhà, rất thân thiết với người nhà phó bộ trưởng, chắc chắn không phải là ngày một ngày hai đâu! Này, lão Khổng, về sau có đại thụ lớn để dựa vào rồi.

Khổng Khánh Tường cảm thấy bên tai như nổ ầm một tiếng, da đầu run lên, sau đó ông Lưu nói những gì ông ta cũng chẳng có tâm tình nghe hết. Ông ta buông điện thoại, chỉ cảm thấy ngực như có cái gì đó chặn lại, như muốn tìm chỗ để phát tiết.

Cố Trường Khanh và công tử nhà phó bộ trưởng Phùng có quan hệ thân thiết từ bao giờ? Rốt cuộc là chuyện từ khi nào?


Ông ta nhe răng trợn mắt, gân xanh trên trán nổi rõ, tay nắm chặt điện thoại như muốn bóp nát nó đi vậy.

Nếu nó và con trai của phó bộ trưởng có quan hệ đó thì ông ta còn tranh cái gì? Sau lưng Cố Trường Khanh có ngọn núi lớn như vậy, còn chuyện gì mà không làm được? Chỉ riêng mối quan hệ này thôi cũng đủ khiến mọi người kính trọng rồi.

Khổng Khánh Tường hét lớn một tiếng, dùng sức ném điện thoại trong tay đi, điện thoại bàn cũng bị rơi xuống theo, thoáng còn nghe được tiếng tút tút.

Khổng Khánh Tường xoay người qua chỗ khác, hai tay chống trên bàn học, giận đến run người.

Ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt lóe ra tia sáng lạnh băng dưới ánh đèn.

Không được, tuyệt đối không thể để Cố Trường Khanh và quan lớn có mối quan hệ này được…

Những chuyện bất lợi với ông ta thì ông ta đều phải cản lại.

***
Sau khi Phùng Tước và Cố Trường Khanh công khai quan hệ, hai người cũng dần công khai hẹn hò, thường xuyên qua lại, thời gian đó, mọi người đều chỉ bàn tán về chuyện tình cảm của hai người.

Không nghi ngờ gì nữa, Cố Trường Khanh rất được mọi người hâm mộ. Bỏ qua gia thế của Phùng Tước, chỉ riêng bản thân Phùng Tước thôi là đã đủ xuất chúng rồi. Lúc trước anh khiến người ta có cảm giác lạnh lùng như núi băng nhưng giờ lại biến thành người bạn trai tốt nhất trên đời.

Mặc kệ là đi đâu với Cố Trường Khanh thì anh đều ở bên cạnh cô, mặc kệ bên cạnh có bao nhiêu người đẹp anh cũng chỉ nhìn Cố Trường Khanh, có một số người thấy Cố Trường Khanh trông bình thường thì không khỏi sinh lòng khinh thường, bắt đầu quyến rũ anh nhưng những điều này cũng chỉ như nhảy múa với người mù, chẳng chiếm được chút phản ứng nào, cuối cùng đều xám mặt bỏ chạy. Nghĩ nát óc cũng không thể hiểu được vì sao người đàn ông chất lượng tốt này lại chẳng cần mỹ nữ mà chỉ thích một cô gái bình thường như vậy.

Nhưng có cách nào đây? Phùng Tước thích cô, anh sẽ lấy đồ uống cho cô, lúc ăn cơm thì gắp đồ cho cô, vẻ mặt, ánh mắt, ý cười dịu dàng đó quả thực đủ khiến cho mọi cô gái ghen tỵ đến chết. Sau đó mọi người không thể không thừa nhận, cô gái nhìn trông không có gì nổi trội đó lại có khả năng luyện thủy tinh thành chỉ mềm.

Đến ngay cả bạn bè của Cố Trường Khanh cũng đều hâm mộ vô cùng, mọi người không thể ngờ rằng cô sẽ trở thành bạn gái của Phùng Tước, mà đám bạn Tiểu Tam của Phùng Tước thì liên tục truy vấn Cố Trường Khanh, rốt cuộc đã thu phục được Phùng Tước bằng cách gì?

Dùng lời nói của Tiểu Tam:

– Trường Khanh tiểu muội muội, lòng tôn kính của anh dành cho em như nước sông cuồn cuộn không hết, em có thể nói cho anh biết, em làm thế nào để biến tên quái thai này trở lại làm người bình thường? Bọn anh đều nghĩ cả đời này nó sẽ không biết yêu là gì, không ngờ em lại biến nó thành bạn trai tốt nhất trên đời, cao minh, đúng là quá cao minh!

Phùng Tước ôm Cố Trường Khanh, hai người cười lăn lộn, những người còn lại thấy Phùng Tước như vậy thì đều rùng mình.


Tin tức hai người hẹn hò đương nhiên cũng rơi vào tai mẹ con Khưu Uyển Di. Khưu Uyển Di gần đây bận rộn yêu đương, nào có tâm tình quản Cố Trường Khanh, biết tin rồi thì chỉ cười lạnh với con gái:

– Không biết gặp vận cứt chó gì, Cố Trường Khanh cũng chỉ có thể oai phong trước mặt chúng ta chứ ở trước mặt quan lớn kia thì nó có là cái gì? Cem xem, trong giới thương nhân có mấy người trèo cao được đến bên chính trị? Có mấy chính trị gia cần con dâu nhà thương nhân? Cố Trường Khanh chỉ nằm mơ mà thôi!

Khổng Ngọc Phân nghe mẹ nói vậy nhưng vẫn không đè nén nổi cảm giác ghen ghét trong lòng, sao tất cả những người đàn ông tốt đều vây quanh Cố Trường Khanh? Hoàng Thao cũng thế mà con trai phó bộ trưởng cũng thế, đều mù hết rồi sao? (Vưỡi, dám bảo 2 đại ca nhà t mù, con này chán sống mà :v)

Một lúc sau lại tự thương cho thân phận mình, nếu mình có thể danh chính ngôn thuận làm đại tiểu thư thì sẽ chẳng bị mọi người coi là con riêng mà xem thường, như vậy, việc gì mình phải bị Cố Trường Khanh ép cho thê thảm như thế.

Nhớ tới đám thiếu gia theo đuổi mình căn bản chẳng thể so sánh được với Hoàng Thao, Phùng Tước, chỉ biết sống phóng túng, có kẻ còn rất đáng khinh…

Hôm nay, Khổng Ngọc Phân gặp Cố Trường Khanh trong thang máy.

Vừa thấy cô, Khổng Ngọc Phân chỉ cảm thấy mắt như sắp nổ tung nhưng Cố Trường Khanh chỉ thản nhiên liếc nhìn cô ta một cái.

Khổng Ngọc Phân thoáng nhìn đã thấy được chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô, sự đố kỵ trong lòng không thể khống chế được.

Đợi đến lúc trong thang máy chỉ còn lại hai người, Khổng Ngọc Phân không nhịn được mở miệng nói;

– Thì ra người hôm đó lại là con nhà quan, Cố Trường Khanh, mày cũng lợi hại ghê.

Cố Trường Khanh mặc kệ cô ta.

Nhưng Khổng Ngọc Phân cũng không chịu dừng, sự ghen tỵ và không cam lòng giống như có kim đâm vào tim khiến cô ta không thể an lòng, lại đau đến thấu xương.

– Cố Trường Khanh, mày đừng có mà đắc ý, mày và anh ta chẳng có kết quả đâu, mày muốn làm phu nhân nhà quan thì đúng là nằm mơ rồi.

Khổng Ngọc Phân gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói.

– Chị ghen tị với tôi đến thế sao?

Cố Trường Khanh cười lạnh:

– Không theo đuổi được đàn ông thì là chuyện của chính chị, đừng có đem mọi oán hận trút hết lên đầu tôi, quả thực là rất nực cười!

Sắc mặt Khổng Ngọc Phân tái mét lại.

Lúc này, chuông điện thoại của Cố Trường Khanh reo, Cố Trường Khanh nghe máy:

– Phùng Tước… buổi tối cùng ăn cơm? Được…


Cửa thang máy mở ra, Cố Trường Khanh vừa nhận điện thoại vừa đi ra ngoài:

– Sao cơ? Đã đặt chỗ ở Ngải Lệ Hoa sao? Ha ha, lại là một niềm vui bất ngờ?

So với vẻ mặt oán hận của Khổng Ngọc Phân, nét hạnh phúc trên gương mặt Cố Trường Khanh rất rõ ràng.

Khổng Ngọc Phân nhìn theo bóng cô, hận đến đỏ mắt.

Đến tầng trệt, cô ta ra khỏi thang máy, nghĩ nghĩ rồi lấy di động ra gọi điện.

Điện thoại chuyển được, đầu bên kia vang lên giọng nói gợi cảm:

– Alo…

– Anh à, tối nay rảnh không? Cùng ăn tối được không, em có chuyện muốn nói với anh.

– Chuyện gì?

Khổng Ngọc Phân nói:

– Em đã đặt bàn ở Ngải Lệ Hoa rồi, buổi tối chúng ta nói chuyện. Anh không thể thất hẹn đó! Chuyện rất quan trọng!

Nói xong, Khổng Ngọc Phân cúp máy ngay.

Để cho Hoàng Thao nhìn cảnh Cố Trường Khanh và người đàn ông khác anh anh em em!

Có lẽ ánh mắt của Hoàng Thao sẽ lại quay về cô ta.

***

Ngải Lệ Hoa là quán ăn Quảng Đông, hương vị chính tông rất ngon. Hôm trước Cố Trường Khanh vừa mới nói với Phùng Tước là thèm ăn đồ Quảng Đông thì tối nay Phùng Tước đã đặt bàn ở đây.

Ngải Lệ Hoa trang hoàng cổ kính, bàn gỗ khắc hoa, đèn bát giác cung đình, bình phong thêu hoa, bên trong đốt gỗ đàn hương, còn có một cô gái mặc đồ thời Hán ngồi bên góc đánh đàn tranh.

Vẻ thanh u rất đặc biệt.

Phùng Tước và Cố Trường Khanh ngồi xuống bàn, hai người chọn đồ ăn, còn chưa ăn thì lại thấy Hoàng Thao và Khổng Ngọc Phân đi vào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.