Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Chương 79: Tư thông với địch phản quốc? (1)


Đọc truyện Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu – Chương 79: Tư thông với địch phản quốc? (1)

Nước Sở, khi Sở Dạ nhận được thư và kim sang dược của Mộ Dung Cẩm, cười vui đến mức đuôi lông mày cũng dính chặt vào nhau, thế nhưng khi hắn nhìn thấy nội dung trong thư mà Mộ Dung Cẩm viết thì lập tức tối mặt lại: kim sang dược này là đặc chế của bổn môn, thoa lên tăng sức sống của da, vết thương nhanh khép lại, sau khi tróc vảy không lưu lại sẹo!

Một tay siết chặt giấy trong tay, Sở Dạ tức giận nhưng lại cười: “Mộ Dung Cẩm, cái người không có lương tâm này!” Thế mà lại một chữ cũng không nhắc tới hắn!

Giơ tay lên muốn ném giấy ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn không nỡ bỏ đi, bất đắc dĩ kẹp nó vào trong một quyển sách hắn hay đọc, gấp lại cẩn thận mới đặt lại chỗ cũ!

“Ra ngoài!”

Nói vừa dứt, Dương Phong đi ra từ trong góc tối: “Chủ tử!”

“Mấy ngày nay có tin gì không?”

“Vô Phong kiếm xuất thế, người trong giang hồ bắt đầu xôn xao, đã có vài nhóm nhân mã đi đến doanh trại Mộ Dung Cẩm gây chuyện, nhưng cuối cùng đều là toàn quân bị diệt. Bên cạnh Mộ Dung tiểu thư xuất hiện một người võ công cao cường, thuộc hạ tự mình xem qua chiến trường, có cánh hoa tường vi đỏ, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n người chết đều là bị hút khô máu cho đến chết, chắc chắn chính là Tần Phi Nguyệt của Yêu Nguyệt Lâu!?

“Tại sao nàng lại chpjc phải Tần Phi Nguyệt?” Sở Dạ cau mày, thật lòng phục Mộ Dung Cẩm rồi, rốt cuộc nàng còn cho hắn bao nhiêu ‘vui mừng’ nữa? Thậm chí Tu La hỉ nộ vô thường đó cũng nguyện ý giúp nàng!

“Chủ tử, Vô Phong kiếm nên xử trí như thế nào?” Thật ra thì mãi cho đến khi trở lại, Dương Phong cũng không dám tin tưởng Mộ Dung Cẩm lại cứ như vậy mà đưa Vô Phong kiếm cho chủ tử nhà mình, mặc dù cũng có thể là tạm thời bảo quản, nhưng đây chính là thần kiếm Vô Phong được xưng là thiên hạ đệ nhất kiếm, cũng không phải là cải trắng bí đỏ ven đường, sao lại tùy ý đưa ra? Hay là sức quyến rũ chủ tử nhà mình quá lớn, khiến Mộ Dung tiểu thư hoàn toàn tin tưởng?

Sở Dạ nhướng mày: “Không phải nàng nói đưa cho cô vương rồi sao? Vậy hiện tại chính là đồ của cô vương, lập tức chiêu cáo thiên hạ, Vô Phong kiếm chính là ở chỗ cô vương, cô vương thật muốn xem, rốt cuộc ai có thể cướp kiếm này dưới tay cô vương!”

Nghe vậy, Dương Phong nặng nề gật đầu, đây mới là chủ tử của hắn, cuồng ngạo nhưng không tự đại: “Thuộc hạ sẽ đi ngay!”

“Đúng rồi!” Dương Phòng dừng thân thể một chút: “Chủ tử, trong khoảng thời gian nay Đông Phương công chúa thường vào cung, nhưng lại không đi tìm ngài cũng không đi tìm công chúa, ngược lại luôn đi đến chỗ Thái hậu, mà hình như Thái hậu rất ưa thích nàng ta!”

Sở Dạ cau mày: “Đi điều tra đến tột cùng nàng ta muốn làm cái gì!”

“Tuân lệnh!”

“Thái hậu!” Sở Dạ cau mày, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo, nhưng tia lạnh này sau khi liếc thấy bình thuốc trên bàn lập tức tiêu tán đi, mặc dù có chút tức giận vì thư hồi âm của nàng, nhưng ít nhất là nàng có trả lời, đây chính là một hiện tượng tốt không phải sao?

Cùng với vui mừng, lập tức cử động múa bút, viết thư trả lại, suy nghĩ một chút liền lấy một khối ngọc bội trên người nhét vào, lúc này mới đưa cho Dương Hạo: “Lập tức đưa ra ngoài!”

Dương Hạo: Chủ tử, chúng ta là ám vệ, không phải là người đưa tin…

Sở Dạ vẫn ở thư phòng xử lý chính vụ đến tối, cuối cùng Tổng quản thái giám Lý công công không nhịn được đi vào thúc giục: “Hoàng thượng, bên Thái hậu đã tới thúc giục không dưới mười lần rồi, nô tài thật sự không ngăn được”

Sở Dạ nhếch mày kiếm lên: “Nói có chuyện gì vậy?”

“Nói là đã lâu Thái hậu không gặp Hoàng thượng, có chút nhớ nhung, gọi mấy vị Công chúa trong cung, còn mấy vị Vương gia Vương phi ngoài cung cùng nhau tụ họp, chỉ thiếu mình Hoàng thượng nữa thôi!”

“Hả? Nha đầu Sở Linh kia đi chưa?”


“Chưa! Hôm qua Linh Nhi công chúa đã ra khỏi cung, cũng không biết đi nơi nào, khắp nơi đều không tìm được người!” Nhưng mà chuyện Sở Linh Nhi thường mất tích bọn họ đã thành thói quen, nếu Sở Linh Nhi một tháng không mất tích một đoạn thời gian bọn họ lại không quen!

Sở Dạ cũng không ngoài ý muốn, bỏ lại quyển sách trên tay: “Đi thôi! Cô vương đi xem một chút!”

Cung điện của Thái hậu tọa lạc ở nơi tốt nhất trong hậu cung, An Hiếu Cung!

“Hoàng thượng giá lâm!”

“Ngô hoàng vạn tuế!”

Tỏng cung điện tất cả lớn nhỏ hơn ba mươi người, những người này đều là người hoàng tộc, Sở Dạ nhìn cũng chưa từng nhìn bọn họ một cái, trực tiếp đi về phía trên, chắp tay nhìn phụ nhân bộ dáng thướt tha hoa mỹ đã hơn bốn mươi tuổi nhưng trông như ba mươi tuổi trên đài cao: “Nhiều ngày không thấy, Dì vẫn mạnh khỏe chứ?”

Là dì. Mà không phải mẫu hậu! Một xưng hô lập tức phân chia quan hệ của hai người! Sắc mặt Thái hậu cứng lại, nhưng vẫn lập tức nở nụ cười, giả vờ cả giận nói: “Hoàng thượng cũng biết nhiều ngày không thấy à? Ai gia biết hoàng thượng một ngày kiếm tỷ bạc, nhưng cũng đừng quên người thân nơi hậu cung chứ!”

Sở Dạ không nói, trực tiếp đi lên vị trí của mình, lúc này mới giơ tay lên: “Tất cả đứng lên!”

“Tạ hoàng thượng!” Tất cả mọi người đều run rẩy, tuy nói đều là con cháu Hoàng thất, nhưng cũng không ai giống như Sở Linh Nhi dám làm càn trước mắt Sở Dạ, phải biết rằng con cháu trực hệ Hoàng thất nước Sở có hơn một trăm năm mươi người, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n nhưng bây giờ chỉ còn số ít này, những người khác đều là xử tử thì xử tử, đi đày thì đi đày, nguyên nhân không cần nói cũng tự biết.

Sở Dạ lạnh lùng vô tình, người lạ chớ gần, không có mấy người dám đến gần hắn ba bước, mà lần đó bọn họ đã khắc sâu sự dạy dỗ, nhìn thấy Sở Dạ đều là rất cung kính, chưa bao giờ dám có biện pháp không vâng lời, dĩ nhiên trong những người này có ngoại trừ một người, đó chính là xa xỉ dâm hoan, quần áo lụa là vô năng nổi danh_ Đông Húc Vương!

“Hoàng huynh, nghe nói mấy ngày trước ngươi lại xuất cung, có nhìn thấy mỹ nhân nào hay không? Lần sau mang một hai người về cho Thần đệ nha!”

Đông Húc Vương có quyền thế lớn nhất trong đám Vương gia, nhưng lại người vô năng nhất, ban đầu Sở Dạ giết nhiều người như thế, lại duy nhất phóng túng mình tên bại hoại này, vẫn luôn khiến người ta suy nghĩ. Mà mặc dù phẩm đức Đông Húc Vương không tốt, nhưng dáng dấp rất xuất sắc, tướng mạo có năm phần tương tự Sở Dạ, mặc dù không tuấn mỹ như thần tiên như Sở Dạ, nhưng cũng là một mỹ nam tử khó có được.

Nghe vậy, Sở Dạ ngước mắt, trong mắt có ánh sáng lạnh lẽo, ngay sau đó nửa đùa mà nói: “Cô vương nhớ ngày tuyển tú nữ ba năm một lần sắp tới, đến lúc đó cô vương hạ lệnh tập hợp mỹ nhân thiên hạ, tùy ngươi chọn, như thế nào?”

Đông Húc Vương vô cùng vui sướng: “Đa tại hoàng huynh!”

Mà Đông Phương Hiểu ở bên cạnh hắn, sắc mặt đã sớm không nén được giận, nhưng vì ngại mặt mũi, không thể không giữ đúng mực mỉm cười, mà nàng ta lại không biết mỉm cười kia khó coi như thế nào!

“Hoàng thượng, Húc vương hồ đồ, làm sao người cũng dung túng theo chứ!”Thái hậu lộ vẻ bất mãn: “Tổng tuyển tú nữ là chọn phi tử của hoàng thượng, tại sao có thể để Húc vương tùy tiện chọn chứ?”

Sở Dạ cũng không thèm nhìn tới bà, chỉ nói: “Không phải cũng có từ tú nữ tuyển ra để làm Vương phi và Trắc phi hay sao? Nếu Húc vương thích, chọn một người thì có làm sao?”

“Đúng vậy, Thái hậu ngài quá so đo rồi, hoàng huynh cũng hào phóng như vậy rồi, ngài chớ nói không với mỹ nhân của ta!” Đông Húc vương phóng đãng không kiềm chế được hình tượng một tay ăn chơi!

Thái hậu cau mày, nhưng Sở Dạ đã nói như thế, bà cũng không thể khuyên nữa, bà là muội muội ruột của tiên hoàng hậu, mặc dù thừa kế hậu vị, hiện tại thành thái hậu, nhưng bà biết bởi vì năm đó tỷ tỷ chết ngoài ý muốn, đứa cháu trai này vô cùng không thích bà, nói nhiều hơn sợ rằng hai người sẽ càng bế tắc hơn.

Mặc dù là bữa tiệc, nhưng lại không có mấy người chân chính mở miệng nói chuyện, chỉ có Sở Dạ và Đông Húc vương câu được câu không trò chuyện, cuối cùng. Sở Dạ buông ly xuống: “Cô vương còn có nhiều chuyện chưa xử lý, nên rời đi trước!”


Dứt lời, ngay cả lễ cáo lui với Thái hậu cũng không có, trực tiếp chắp tay rời đi, thấy được Thái hậu nắm chặt tay, nhưng cái gì cũng không nói được.

“Hoàng thượng!” Đông Phương Hiểu thừa dịp không ai chú ý tới vội vàng đuổi tới.

Sở Dạ giống như không nghe thấy, trực tiếp sải bước đi về phía trước, mà Đông Phương Hiểu lại thật nhanh chạy tới, một phen đã ngăn trước mặt Sở Dạ, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n điềm đạm đáng yêu nhìn hắn: “Hoàng thượng, vì sao ngươi độc ác thế? Ta từ Thiên Khải xa xôi gả tới, vì sao ngươi lại phối cho ta người như Đông Húc vương?”

Sở Dạ chán ghét cau mày: “Chuyễn đã định thành cục, Vương phi ngươi còn điều gì muốn nói?”

“Vương phi? Ta mới không phải là Vương phi!” Đông Phương Hiểu gần như là hét lên, gào xong lập tức hạ khí thế, nước mắt theo gương mặt chảy xuống: “Hoàng thượng, Đông Húc vương xa hoa lãng phí dâm loạn, làm sao ngươi lại nhẫn tâm gả ta cho hắn? Ta một lòng say mê đều ở trên người hoàng thượng, vì sao một chút hoàng thượng cũng không nhìn thấy!”

Sở Dạ lạnh lùng liếc nàng ta một cái, xoay người đi về hướng khác, Đông Phương Hiểu muốn kéo, nhưng Sở Dạ đẩy nhanh khoảng cách bước chân, mấy bước ngắn ngủi đã là xa trăm mét, rất nhanh biến mất không thấy nữa.

Đông Phương Hiểu khóc ngã xuống đất, rốt cuộc nàng ta đã làm sai điều gì? Nàng ta cũng chỉ là cuồng dại yêu hắn mà thôi, tại sao hắn lại đối với nàng như vậy?

“Chà chà! Công chúa, dáng vẻ này của ngươi thật khó nhìn!” Đường Tố một thân áo choàng đen đi ra từ trong góc tối.

Đông Phương Hiểu hung hăng trừng qua: “Ngươi câm miệng cho ta!”

“Được, được, được, ta không nói nữa, nhưng là công chúa, sự thật chính là như thế, chẳng lẽ ngươi muốn tự mình lừa mình?”

“Ta tự có tính toán, không cần ngươi phải lên tiếng!”

“Được! Vậy ta mỏi mắt mong chờ!”

“Hừ!”

Dưới ánh trăng, Sở Dạ một mình đứng trên nóc cung điện, ánh mắt nhìn về phía Thiên Khải, chỉ mới rời khỏi hơn một tháng, làm sao đã thành tơ vương thành điên! Quả thật vẫn là vẫn nên bắt chặt người để cho hắn động lòng lại, tốt nhất mỗi thời mỗi khắc đều nhìn mới được!

Đột nhiên Dương Phong vội vàng bay lên: “Chủ tử, Thiên Khải có biến!”

“Cái gì? Tư thông với địch phản quốc?” Mộ Dung Cẩm không thể tin được, lý do này khiến nàng giận đến mức muốn cười, quân Mộ Dung mới vừa đánh thắng trận, lại có người nói Mộ Dung Chinh tư thông với địch phản quốc, hơn nữa đối phương không phải là ai khác mà chính là Man tộc vài ngày trước bị đánh lui.

Nói Mộ Dung muốn làm công trận, Tướng quân không tiếc tự tay dâng việc cơ mật trong tay cho đối phương, khiến đối phương tấn công Thiên Khải, sau đó sẽ do quân Mộ Dung đánh dẹp chinh phạt bọn họ, dùng công trận này để được thưởng! Thậm chí còn tìm ra được rất nhiều phong thư của Mộ Dung Chinh và đối phương, bên trong có kế hoạch tác chiến và vùng bố trí quân sự, gần như hoàn toàn ăn khớp với chiến dịch! Điều khác biệt duy nhất chính là Mộ Dung không chiếm được phong thưởng!

Àm Mộ Dung Chinh bị thương cũng chỉ là một dẫn chứng, bởi vì thương thế hắn nhanh chóng tốt lên chính là chứng minh, mà lần này Mộ Dung Cẩm được Đông Phương Trạch đề cử thành Phó tướng lại bị nói là kết bè kéo cánh, Đông Phương Trạch muốn mở rộng lực lượng quân đôi, muốn hoàn toàn nắm giữ quân đội, thậm chí đã lên đến mức “mưu triều soán vị” rồi!

Mà phương diện này chẳng những có phong thư, còn có nhân chứng của đối phương, thậm chí ngay cả tay chân liên lạc giữa Mộ Dung Chinh và bọn họ cũng đều rõ ràng! nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Ngay cả ‘chứng cứ’ Đông Phương Trạch lật thuyền trong mương cũng bị người lôi ra một đống lớn, chỉ còn thiếu long bào cửu trảo minh hoàng nữa thôi!


“Triệu Quốc công!” Mộ Dung Cẩm nhìn tên tuổi người cầm đầu, có chút kỳ quái, nhưng lại cảm thấy không kỳ quái, dù sao trận đánh này nếu coi như là thắng, vậy cũng coi như là thật đẹp.

“Phì!” Tần Phi Nguyệt nhịn cười không được: “Có thể nghĩ ra lý do như vậy, thật sự là cực phẩm, mà Hoàng đế tin lời này, cũng ngu ngốc đến vậy, không bằng trực tiếp giết cho xong!” Dù thế nào đi nữa hắn cũng đã giết hai Hoàng đế, thêm một người cũng chẳng sao!

“Tần công tử cũng không nên nói như vậy, ngộ nhỡ bị người nghe được, sợ rằng nhà Mộ Dung lại thật sự bị chơi!” Vẻ mặt Văn Tử Khiêm nghiêm trọng!

Tần Phi Nguyệt ngước mắt nhếch môi: “Mặc dù ta cũng rất muốn không có người nghe, nhưng hình như có chút muộn rồi!” Sau một giây, trong mắt hắn lạnh lùng thoáng qua, một tay thành công tung một chưởng về phía ngoài cửa sổ, lập tức có một người bị hút vào, sau đó bị hắn hung hăng ném lên trên mặt đất.

Văn Tử Khiêm nhìn người trên đất, kinh ngạc mở to miệng: “Đại Hổ, tại sao lại là ngươi?”

Binh sĩ gọi Đại Hổ lúng túng nhìn người cả phòng, vội vàng cầu xin tha thứ: “Tiểu nhân có tội, không phải tiểu nhân cố ý nghe lén, xin tiểu cô cô thứ tội, tiểu nhân đảm bảo tuyệt đối không nói ra!”

Mộ Dung Cẩm và Tần Phi Nguyệt nhìn nhau, đều nhìn thấy ý tứ không rõ ràng của đối phương, nhưng Mộ Dung Cẩm không trách cứ, ngược lại phất tay để cho hắn đi ra ngoài: “Ở bên ngoài canh chừng cho tốt, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào!”

“Dạ dạ dạ, nhất định tiểu nhân sẽ canh chừng cẩn thận, tiểu cô cô yên tâm!” Hình như Đại Hổ cực kỳ sợ hãi, lúc đi cũng đụng phải cột chống lều, ‘ai ui’ một tiếng mới ôm đầu đi ra ngoài!

Đợi đến khi hắn đi ra ngoài, Mộ Dung Cẩm lập tức hạ thấp giọng: “Đường Trúc, đi theo hắn ta!”

Đường Trúc ở một bên lên tiếng trả lời rồi lắc mình đi, lúc này Văn Tử Khiêm mới phản ứng được: “Cẩm nhi, đây là?”

“Hắn ta có vấn đề!”

“Nhưng Đại Hổ là thiếu niên trong doanh trại mà? Phải biết rằng hắn vẫn luôn thật thà đàng hoàng, hơn nữa là do nhà Mộ Dung nuôi lớn, tại sao có thể là gián điệp?”

Nhưng Mộ Dung Cẩm không giải thích quá nhiều: “Tất cả chờ Đường Trúc trở lại sẽ rõ!”

Văn Tử Khiêm nghe vậy cũng không rối rắm quá, lại trở lại vấn đề chính: “Hiện tại Tướng quân bị nhốt, Thái tử cũng bị bắt giam, nhà Mộ Dung bị niêm phong, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n chắc hẳn quan binh tới bắt chúng ta đang trên đường đi, xem ra trong thời gian ngắn không trốn được trận tai ương lao ngục này!”

“Nghĩa phụ sợ sao?”

“Ta sợ cái gì?” Văn Tử Khiêm cười khẽ: “Ta đã một bó tuổi rồi, sóng gió gì mà chưa từng thấy qua? Mặc dù hiện tại chứng cứ xác thực, nhưng chỉ cần chưa trực tiếp định tôi, chúng ta còn nhiều phen lật mình, hiện tại cần tìm chứng cớ chứng minh Triệu Quốc công ngụy tạo chứng cớ!”

“Nghĩa phụ không cần phải lo lắng, ngay cả khi chúng ta không động, cũng sẽ có người không để nhà Mộ Dung chúng ta gặp chuyện không may!”

Trong đầu Văn Tử Khiêm đột nhiên lóe lên suy nghĩ: “Là nhà Tần Quốc công!”

“Đúng! Quả thật chiêu hạ cờ này của Triệu Quốc công thật là chính xác, nhưng ông ta lại quên mất, thế lực phía sau của thái tử. Tần Quốc công có quyền thế nhất, bọn họ đều đặt ở trên người thái tử, làm sao có thể trơ mắt nhìn thái tử bị phế truất? Hơn nữa làm thái tử nhiều năm, nhất định trong triều định cũng có đầy đủ thế lực, đây cũng không phải là Triệu Quốc công muốn động là có thể động được!”

“Mà nhà Mộ Dung vừa vặn đứng ở phe cánh của thái tử, đây chính là một lực lượng cường đại, nếu như Tần Quốc công ngoan độc, hoặc dã tâm Đông Phương Trạch khá lớn, nhà Mộ Dung ta giúp hắn ngồi trên tội danh này, để cho hắn trực tiếp leo lên ngôi vị Hoàng đế thì cũng không phải không thể, ngay cả khôi không phải như vậy, nhất định Tần Quốc công cũng không muốn mất đi cái lực lượng trợ giúp cường đại nhà Mộ Dung này, cho nên tư nhiên ông ta sẽ lo chu toàn!”

“Bộp bộp!” Tần Phi Nguyệt không nhịn được vỗ tay: “Khanh Khanh, nếu như nàng là nam tử, chắc hẳn bá chủ thiên hạ cũng phải thay đổi người rồi!”

Mộ Dung Cẩm liếc hắn một cái: “Sao lại xem thường nữ tử?”

“Nào dám?” Tần Phi Nguyệt giả bộ xin tha, chọc cho Văn Tử Khiêm liếc mắt, thấy vẻ mặt của hai người thì âm thầm lắc đầu, nói không chừng đây chính là một khoản nợ đào hoa!

“Mặc dù Tần Quốc công sẽ ra tay, nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi chờ như vậy sao?” Văn Tử Khiêm rất ít khi ở đế đô, ngay cả khi ông có đầy mưu lược, nhưng đối mặt với triều đình lục đục đấu đá ông vẫn có chút lực bất tòng tâm.


“Dĩ nhiên không thể ngồi đợi chờ chết!” Trong mắt Mộ Dung Cẩm thoáng qua tia lạnh, ngay sau đó nhìn về phía Tần Phi Nguyệt: “Người của ngươi có am hiểu về dịch dung và bắt chước theo không?”

“Có! Nàng muốn mấy?”

“Không cần nhiều, một là đủ!”

“Cái này dễ rồi, ta lập tức tìm người đến cho nàng!” Tần Phi Nguyệt vỗ tay một cái với bên ngoài, chỉ trong chốc lát đã có một người mang theo một nữ tử xuất hiện trước mặt Mộ Dung Cẩm.

“Tham kiến chủ tử!”

Tần Phi Nguyệt tùy ý phất tay một cái: “Khanh Khanh, nàng muốn dùng nàng ta làm cái gì?”

Mộ Dung Cẩm đứng dậy đi tới bên cạnh nàng ta, chiều cao hai người chênh lệch không lớn, Mộ Dung Cẩm chỉ mình: “Kể từ hôm nay, ngươi chính là Mộ Dung Cẩm, biết chưa?”

Nữ tử kia gật đầu một cái, Mộ Dung Cẩm trực tiếp đưa mặt nạ dư thừa của mình cho nàng ta: “Hiện tại ngươi lập tức bắt chước lời nói và động tác của ta, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n còn thiểu Đường Trúc sẽ ở bên cạnh ngươi dạy thêm!”

Văn Tử Khiêm nhìn một màn này, nhất thời ngạc nhiên: “Cẩm nhi, người này là?”

“Nghĩa phụ, con sẽ trở về đế đô trước, người giao phó chuyện tình quân Mộ Dung xong, đến lúc đó trực tiếp trở về là được rồi, yên tậm, nhất định con sẽ cứu người ra!”

Văn Tử Khiêm khẽ gật đầu: “Ta hiểu, con cẩn thận một chút!”

Văn Tử Khiêm đi ra ngoài an bài chuyện trong quân, lúc này Mộ Dung Cẩm mới nhìn về phía Tần Phi Nguyệt: “Ngươi thì sao?”

Tần Phi Nguyệt không xương tựa vào trên bàn, đôi môi mị hoặc đỏ mọng vểnh lên: “Khanh Khanh, đột nhiên cảm thấy ta thật đáng thương, bị nàng dùng xong rồi trực tiếp vứt bỏ, nàng thật vô tình!”

Mộ Dung Cẩm bình tĩnh giật giật mí mắt: “Chẳng lẽ Yêu Nguyệt lâu quá rảnh rỗi?”

“Quả thật là rất rảnh rỗi, nếu không Khanh Khanh nàng trả thù lao ta trực tiếp giúp nàng giết tên Hoàng đế kia, giảm bớt rất nhiều chuyện nha.” Tần Phi Nguyệt ‘tốt bụng’ đề nghị.

Mộ Dung Cẩm liếc hắn một cái, sau đó trực tiếp không thèm nhìn nữa! Nếu đơn giản như vậy, triều đình còn cần ngươi tranh ta đoạt làm gì? Trực tiếp so xem ai có nắm đấm mạnh rồi đi làm Hoàng đế cho xong.

Một lát sau, Đường Trúc trở lại: “Tiểu thư, quả nhiên có vấn đề, hắn ta đi ra khỏi doanh trại gặp một người áo đen, hai người nói chính là nội dung chúng ta vừa nói, em không làm kinh động Đại Hổ, nhưng mà sau khi hai người đó tách ra lập tức giết người áo đen!”

“Có nhận dạng không?”

“Cái này!” Đường Trúc lấy một tấm bài ra: “Đây là lệnh bài tử sĩ Lý gia Triệu Quốc công, khẳng định là không sai!”

Mộ Dung Cẩm liếc nhìn: “Phân phó người đi ra tất cả tư liệu của Đại Hổ!”

“Dạ!”

Ban đêm, mộ dung cẩm chuẩn bị cả đêm rời đi, lúc này Tần Phi Nguyệt lại phất tay một cái: “Khanh Khanh, nàng đến đế đô trước đi, hôm nay ta nhận được một vụ làm ăn rất thú vị, đã lâu không hoạt động gân cốt, chuẩn bị chơi cho đã!”

Mộ Dung Cẩm cũng không giữ lại, trực tiếp đổi trang phục rời đi. Tần Phi Nguyệt nheo mắt lại nhìn nàng đi xa, ngay sau đó nâng bước hướng bầu trời đêm, mà phương hướng hắn đi là – nước Sở!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.