Đọc truyện Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu – Chương 139– Tàn sát vì ai?
Trên gi¬ang hồ đột nhiên xuất hiện một chuyện lớn kinh thiên động địa, Sở Dạ quốc vương nước Sở, lại trực tiếp mang theo năm mươi vạn Thiết Kỵ xông vào khu rừng của võ lâm, trên đường sát khí dày đặc càn quét, mục tiêu lại là địa ngục trong võ lâm —— đầm lầy Lam Ma!
Năm mươi vạn Thiết Kỵ, đó gần như là huy động tất cả vốn liếng của nước Sở rồi! Võ lâm với hoàng thất xưa nay đều là nước sông không phạm nước giếng, không ngờ đến Sở Dạ thế mà lại trực tiếp ra tay với võ lâm mà đối tượng lại còn là tà giáo chí tôn trong võ lâm!
Nghĩ tới vị cung chủ như ác ma kia, tất cả mọi người đều run rẩy, đối địch với tên ma đầu Phệ Thiên này, thật sợ rằng chết như thế nào cũng không biết đâu!
Lúc Mộ Dung Cẩm biết chuyện này, vẫn đang uống trà trong Lâm trấn mà nghe được, thật khéo là, vị tiên sinh kể chuyện kia chính là Văn lão tiên sinh mà nàng từng gặp qua!
Mộ Dung Cẩm cười nhạt, đặt chung trà xuống đi mất!
Không biết có phải là duyên phận không, khi Mộ Dung Cẩm đi một vòng chuẩn bị trở về thành Cửu Dương, thì trông thấy vị Văn lão tiên sinh kia đứng ở con đường phía trước, mỉm cười gật đầu với nàng, hiển nhiên là có chuyện muốn nói.
Mộ Dung Cẩm ném dây cương ngựa cho Đường Trúc, cất bước đi qua: “Văn lão tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu!”
Văn lão tiên sinh vuốt vuốt chòm râu trắng muốt, sắc mặt hoà ái: “Già này còn ngỡ đâu Mộ Dung tiểu thư sẽ không gặp già này chứ!”
Mộ Dung Cẩm chắp tay cười khẽ: “Trên thế gi¬an này không có ai lại không cảm thấy vinh dự khi gặp tiền bối, vãn bối có thể gặp được tiền bối, vui mừng còn không kịp, sao lại không gặp chứ?”
Văn lão tiên sinh cười ha ha: “Xem ra Mộ Dung tiểu thư đã biết thân phận của già này rồi!”
“Chuyện ta đổi thân phận trở về Vân Đô, ta tin trên đời này không mấy ai biết được, cho dù mấy người đó có biết được cũng tuyệt đối sẽ không nói ra; mà đồng thời có thể biết được thân phận của Mộ Dung Cẩm ta, còn có thể biết ta là hoàng hậu của Sở Dạ, ta thực sự nghĩ không ra một tiên sinh kể chuyện sao lại biết những điều này! Sau này ta cứ nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng nghĩ đến bóng lưng cốt cách tiên nhân của Văn lão tiên sinh, nên mới liên tưởng đến một cái tên mà không ai dám nghĩ đến, thiên sư Bạch Vô Họa! Không biết vãn bối có nói sai không?”
“Ha ha, không hổ là người có thể khiến cho tên nhóc Anh Cách động hồng loan ngọc, quả nhiên là trên đời hiếm có!”
Mộ Dung Cẩm khiêm tốn khém hờ mắt: “Tiên sinh khen trật rồi, nếu như phải bàn về cao minh, e rằng ta không thể so với tiên sinh!”
“Ô? Sao lại nói thế?”
Mộ Dung Cẩm nhìn lên bầu trời, trong mắt trống rỗng mà xa xăm: “Ta nghe nói trong thế giới này tiên sinh có tu vi cao nhất, không chỉ là võ công, mà là tu tiên, sớm đã có người nói e rằng tiên sinh đã mọc cánh thành tiên rồi, trong Ma Vực có một phần ghi chép cặn kẽ về tiên sinh, tuy tiên sinh giống với Phệ Thiên nổi danh trên gi¬ang hồ vào bảy mươi năm về trước, nhưng tiên sinh lại ra đời ở hai trăm năm trước, ta nghĩ, cho dù võ công có cao cường, cũng không có người nào có thể sống đến hai trăm mấy tuổi đi!”
“Nếu như ta không đoán sai, người mang ta từ thế giới kia sang đây, chính là tiên sinh!”
“Không ngờ ngay cả chuyện này ngươi cũng đoán được, quả nhiên không hổ là người già này nhìn trúng, nhưng sao ngươi có thể chỉ dựa vào một chút tin tức như thế đã khẳng định rồi?”
“Ngoài ý muốn sống lại, gặp Sở Dạ, lại gặp Lạc Anh Cách, hồng loan ngọc, một sống một chết giữa hai anh em sinh đôi, gần như mỗi một chuyện đều có thể liên hệ với tiên sinh, ngài an bài Bạch Vân bên cạnh Lạc Anh Cách, sắp xếp Bạch Sơn bên người Sở Dạ, tất cả những điều này hẳn là đều nằm trong tính toán của ngài đi? Về phần sao ta lại khẳng định……. Đó là vì tiên sinh ngài vừa mới chính miệng thừa nhận đó thôi!”
Bạch Vô Họa hiểu ra, lắc đầu cười: “Già này rốt cuộc cũng biết tại sao sau khi ngươi tỉnh lại lại bình tĩnh như thế, thì ra ngươi đã nhìn rõ tất cả mọi chuyện!”
“Anh Cách chưa chết, mà Tần Phi Nguyệt hẳn là vẫn còn sống, về phần Sở Dạ…… Nếu như hắn không phải nhớ ra ta, e rằng cũng sẽ không huy động đại quân tấn công vào Ma Vực rồi!” Mộ Dung Cẩm nói đến rất bất đắc dĩ.
Tất cả đều đã được nói rõ ra, Bạch Vô Họa ngược lại không có gì để nói: “Vậy ngươi chuẩn bị làm như thế nào? Có một tên ngốc vì ngươi liều mạng tổn hại đến thân thể vừa mới hồi phục của mình, có một tên điên vì ngươi tàn sát trong luyện ngục, còn có một người vốn là hoàng đế được sao sáng chiếu rọi lại vì ngươi rơi vào ma đạo, lẽ nào ngươi không chuẩn bị làm chút gì đó sao?”
“Đây không phải là chuyện của thiên sư sao? Bố cục bàn cờ này là do các người bày bố, mà bọn ta chẳng qua chỉ là những quân cờ, chẳng lẽ ngài còn cần quân cờ đến nói cho ngài biết nên làm thế nào ư?” Mộ Dung Cẩm đột nhiên cảm nhận được có một giọt gì đó từ trong mắt lăn xuống, nàng giơ tay đón lấy, lạnh băng, không hề có một chút độ ấm.
Nàng liều mạng muốn buông bỏ quá khứ, liều mạng muốn bảo vệ tất cả những thứ mình có được, muốn bảo vệ phụ thân của mình, bảo vệ tình yêu của mình, bảo vệ tất cả những người mình quan tâm; nhưng cuối cùng thì sao? Khi nhìn rõ tất cả, nàng còn có lí do gì để kiên trì? Còn có lí do gì để đi bảo vệ? Nàng nỗ lực dùng cả sinh mạng đi bảo vệ cũng chịu không nổi một chân tướng đã vỡ nát; tất cả những thứ nàng muốn bảo vệ, chẳng qua chỉ là thứ mà người khác tiện tay đã có thể tiêu diệt, yếu ớt như thế, nực cười như thế, nàng sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Bạch Vô Họa: “Ngươi rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì thế? Sao ngươi lại có cách nghĩ như vậy chứ?”
Mộ Dung Cẩm cười lạnh: “Ngài có gặp qua một người chết có thể sống lại không? Ngài đã gặp qua một người bị khoét tim ra còn sống được chưa? Ta chính là sống lại như thế, hiện tại ta không có tim vẫn sống như thường, vẫn có mạch đập như thường! Ngài cho rằng như thế là bình thường sao?”
“Ta không quyết định được chuyện sống của ta, không quyết định được cái chết của ta! Ta chẳng qua chỉ là một con rối do Phệ Thiên điều khiển mà thôi, điều duy nhất không giống chính là ta có tư tưởng của chính mình, có ý thức của chính mình, nhưng cuối cùng ta vẫn là con rối trong tay ông ta, cho dù thịt nát xương tan, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta!”
“Thiên Sư, không phải ngài có thể nhìn thấu mọi chuyện trên thế gi¬an sao? Vậy ngài nói cho ta biết đi, ta phải làm thế nào? Sống không nguyện, chết vô năng, thế này mới là bi ai lớn nhất đi!”
Bạch Vô Họa lắc đầu, trong ánh mắt mênh mông vẻ bất đắc dĩ sâu sắc, quả nhiên không có tim thì khác biệt lớn như thế sao? Mất đi thứ để bảo vệ và yêu thương đã từng có, so với trước kia càng thêm vô tình và lạnh lùng, điều duy nhất không giống chính là trước kia tuyệt tình với người khác, mà hiện giờ con bé đang tuyệt tình với chính mình!
Nguyên nhân khi xưa ông đón con bé đến đây cũng chỉ vì nàng là một người chém giết nhiều nhất, nhưng linh hồn lại thuần khiết nhất mà ông từng gặp, không ngờ lại hại đến nàng, nếu như con bé luân hồi chuyển thế, có phải sẽ không trở nên như thế không?
Bạch Vô Họa giơ tay, Mộ Dung Cẩm mất đi ý thức trong nháy mắt, bóng dáng biến mất ngay tại chỗ; Bạch Vô Họa thở dài: “Đi đi! Hãy tìm về thứ đã nên thuộc về ngươi!”
Qua thời gi¬an chỉ trong một cái chớp mắt, đến lúc nàng tỉnh dậy lại phát hiện mình đã xuất hiện trên đỉnh Ma Cung, ở chỗ này nhìn ra, vừa lúc có thể nhìn rõ tất cả trong Ma Cung, nàng còn chưa hoàn hồn lại sau khi đột ngột xuất hiện, lại bị cảnh tượng bên ngoài Ma Cung hấp dẫn, thoáng chốc quên mất phải rời đi!
Bên ngoài Ma Cung, hai bóng người một đen một tím đứng đối diện nhau, một người như vị thần giết chóc, một kẻ như yêu ma tắm máu, cảnh tượng tuyệt thế khiến cho người ta không thể dời mắt được.
Sở Dạ tay cầm Vô Phong Kiếm, thanh thần kiếm sinh ra tùy theo thiên phú của người cầm kiếm, nằm trong tay hắn lại tản ra ánh sáng màu đen, nhưng so với bất cứ màu sắc nào cũng hoa lệ hơn, nét mặt của hắn bình tĩnh mà lạnh lùng, duy nhất chỉ có đôi mắt kia đang nổi lên cuồng phong bão táp, ở sau lưng hắn, là đội quân Thiết Kỵ đen nghịt không một kẽ hở, sát khí ầm ầm, mà vốn là đầm lầy Lam Ma mênh mông bát ngát, lại bị hắn dùng dây nối lại, những binh lính kia đều dùng khinh công bay qua, có thể thấy trình độ võ công cao cường thế nào, đây mới là át chủ bài chân chính của Sở Dạ, tinh túy của Thiết Kỵ.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú, Sở Dạ quay đầu nhìn sang, nhưng chỉ thấy một khoảng không trống rỗng, trong mắt lướt qua một tia lẻ loi.
Áo tím của Phệ Thiên bay phất phới, phong thái tuyệt thế, nhìn những kẻ tiến đánh đến cửa nhà mình, trên gương mặt yêu nghiệt cũng chưa từng xuất hiện một chút kinh hoảng nào, trông ra xa thấy đám binh lính đen nghịt nhìn không ra đầu người đâu, cười khẩy: “Ngươi có tin, một cái phất tay của ta lập tức có thể tiêu diệt hết đám binh sĩ kia của ngươi không?”
Sở Dạ ngước mắt: “Đương nhiên Cô Vương tin rồi! Nhưng trong nháy mắt ngươi phất tay giết bọn họ, Cô Vương cũng có thể chặt đầu của ngươi xuống, ngươi tin không?”
Ngón tay của Phệ Thiên chững lại, mắt phượng híp lại, quả thật Sở Dạ là một sự tồn tại không thể xem thường được, nhưng muốn giết hắn ư? Phệ Thiên không tự chủ nhớ đến con nhóc ngốc nghếch kia, trong lòng lại dâng lên nỗi ấm áp nhàn nhạt, ngay sau đó cũng không nhịn được cười nhạo chính mình, lẽ nào là vì đã có trái tim, nên thế mà lại có tình cảm rồi ư?
“Chẳng lẽ sư phụ của ngươi không nói chưa nói qua với ngươi, rằng ngươi không giết được ta hay sao?”
Sở Dạ vung thanh trường kiếm, uy nghi của kẻ vương giả oai vệ thiên hạ hiện rõ ra: “Khắp thiên hạ này không có ai mà Cô Vương không giết được!”
“Thế thì người cứ thử hết sức đi!”
Ánh sáng sắc bén lướt qua trong mắt Sở Dạ, trường kiếm trong tay vung ra, đường kiếm bén nhọn như có thần lực từ trên trời giáng xuống, mang theo áp lực nặng nề; Phệ Thiên cười khẩy, phi thân lên, trong nháy mắt nghiêng người né ra thân thể xoay một vòng trên không, một dải băng màu tím được hắn nắm trong tay, rõ ràng là một thứ nhìn qua không hề có lực sát thương được ông ta cầm trong tay lại không ai dám coi thường.
Trong kí ức của Mộ Dung Cẩm đây vẫn là lần đầu tiên thấy Phệ Thiên dùng vũ khí.
Hai người đấu đá trên không, một chớp mắt chính là mười mấy hiệp, ánh mắt của Mộ Dung Cẩm không hề rời khỏi hai người một khắc nào, mà chân mày ngày càng nhíu chặt vào, nàng biết mình yêu Sở Dạ, chỉ là tại sao lúc này khi nàng nhìn thấy hắn, lại chỉ có một chớp mắt xa lạ?
Thời gi¬an tranh đấu càng ngày càng lâu, rốt cuộc Phệ Thiên mới hiểu tự tin của Sở Dạ từ đâu mà có, một thân võ công này, thế mà lại cao cường đến vậy, cộng thêm có Vô Phong Kiếm trợ thế, vậy mà có thể đánh ngang tay với ông ta, nếu cứ đánh mãi như thế, nói không chừng kẻ bị thương thật sự là ông ta.
Phệ Thiên dừng động tác lại, cười tàn nhẫn: “Trái tim của con bé đó nằm trong lồng ngực của ta, nếu như ngươi muốn tự tay giết nó, thì cứ thử ra tay!”
Sở Dạ kinh hãi, vội vàng dừng lại động tác, cũng chính trong nháy mắt này, Phệ Thiên chợt đánh ra một chưởng, Sở Dạ bị thương cả người bay ra ngoài, Vô Phong Kiếm trên tay bị Phệ Thiên quấn lấy rơi vào tay ông ta, ông ta cầm lấy Vô Phong Kiếm, thanh thần kiếm kia lại mất đi ánh sáng; ông ta cười chế giễu, phi thân hạ xuống, một chưởng đánh bay những binh lính đến ngăn cản, từng bước đi về phía Sở Dạ, đặt thanh trường kiếm lên cổ hắn.
“Ta nói rồi, ngươi không giết được ta!”
Sở Dạ không để ý chút nào, chỉ nhìn vào lồng ngực của ông ta, khạc ra bảy chữ: “Trả trái tim của nàng cho ta!”
Phệ Thiên cười lạnh: “Kẻ thua không có tư cách ra yêu cầu, tuy ta không muốn giết ngươi, nhưng, hôm nay là do ngươi tự tìm đến!”
Một khắc sau, trường kiếm vung lên, sát ý không hề lưu tình, nội lực mạnh mẽ kích thích Vô Phong Kiếm phát ra ánh sáng tím dày đặc, cho dù Sở Dạ muốn tránh ra, nhưng khoảng cách thế này, cộng thêm trên người hắn bị trọng thương, cũng tránh không khỏi……
Trường kiếm giáng xuống, ánh sáng tím lóe lên, mà âm thanh sắc bén khi thanh kiếm chém xuống lại khiến hai người đều sửng sốt; Sở Dạ nhìn Mộ Dung Cẩm đang nằm trên người mình, bỗng chốc quên hết mọi động tác, chỉ ngờ nghệch nhìn nàng như thế, không động đậy.
Phệ Thiên kinh hãi, tay cầm kiếm cũng quên mất động tác, mũi kiếm nhiễu xuống từng giọt máu cho ông ta biết ông ta vừa mới làm gì, chỉ là, sao nàng lại trở về rồi?
“Cẩm Nhi!” Sở Dạ rốt cuộc cũng tìm về giọng nói của mình, ôm lấy Mộ Dung Cẩm, chất lỏng nóng bỏng trên tay khiến cho hắn thiếu chút nữa phát điên: “Cẩm Nhi ngốc, sao nàng lại khờ như thế chứ?”
Mộ Dung Cẩm không biết vì sao mình lại đột nhiên xuất hiện hơn nữa còn nằm trên người của Sở Dạ, thân thể của nàng không chịu nàng khống chế, đau xót sau lưng cho nàng biết mình bị thương rồi, nhưng mà, nàng ngước mắt nhìn Sở Dạ, trong mắt là vẻ bình tĩnh lại vừa nghi hoặc: “Chàng không biết chàng mới ngốc sao? Vì một trái tim mà đánh mất mạng sống của mình?”
Sở Dạ dở khóc dở cười: “Cẩm Nhi ngốc, đó là trái tim của nàng, Cô Vương có thể mất đi tất cả, nhưng thứ duy nhất không thể mất đi chính là trái tim của Cẩm Nhi!”
Có gì đó làm cho suy nghĩ của Mộ Dung Cẩm xúc động, làm cho nàng không biết nên nói gì.
“Keng!” Thanh kiếm rơi xuống đất, Phệ Thiên ôm lấy lồng ngực lùi lại phía sau, sắc mặt đau khổ.
Mộ Dung Cẩm nhịn đau xoay người lại, bởi vì động tác này sắc mặt của nàng trở nên trắng bệch, còn đổ đầy mồ hôi, có thể thấy cũng cực kỳ đau, chỉ là nàng không khổ sở lắm; nhìn dáng vẻ đau đớn của Phệ Thiên, nàng lại không hề vui vẻ, Vô Phong Kiếm chỉ nằm bên cạnh nàng, chỉ cần nàng muốn, lúc này nàng có thể cầm lấy Vô Phong Kiếm giết Phệ Thiên, nhưng nàng không làm như vậy.
Phệ Thiên dựa vào tảng đá, hoa sen chín cánh ở giữa trán lóe lên ánh sáng, từng giọt từng giọt mồ hôi chảy xuống; ông ta nhìn Mộ Dung Cẩm, khoảng cách giữa hai người chỉ không đến năm bước, phảng phất lại như cách nhau nửa thế kỉ, ông ta nhếch lên nụ cười tà riêng biệt của mình: “Cẩm Nhi, nếu như ngươi gọi ta một tiếng phụ thân, thì ta sẽ trả trái tim này lại cho ngươi thế nào?”
“Trên thế gi¬an này có phụ tử nào như chúng ta thế này sao?” Mộ Dung Cẩm rất bình tĩnh.
Phệ Thiên thở dài cười: “Nghiệp nợ!” Cười khổ vẫy vẫy tay với Mộ Dung Cẩm: “Ngươi qua đây!”
“Cẩm Nhi!” Sở Dạ nắm lấy tay Mộ Dung Cẩm, trong mắt không hề che giấu sự lo lắng.
Mộ Dung Cẩm cười nhạt với hắn, quay đầu nhìn Phệ Thiên: “Ông muốn làm gì?”
Phệ Thiên chỉ vào lồng ngực mình: “Nó đã không thuộc về ta nữa, trả cho ngươi!”
“Moi tim thêm lần nữa, ông sẽ chết đấy!”
“Ngươi quan tâm sao?” Vẫn là giọng điệu không chút để ý như trước.
“Không quan tâm!” Hờ hững không chút phập phồng. Phệ Thiên cười khẽ: “Vậy ngươi còn không qua đây?”
“Không có tim cũng không có gì không tốt!”
“Vậy hắn thì sao?” Phệ Thiên chỉ Sở Dạ, Mộ Dung Cẩm xoay người, rơi vào ánh mắt toàn là đau nhói và yêu thương của Sở Dạ, có chút lưỡng lự.
Phệ Thiên cười khẽ: “Quả nhiên hắn có khác biệt!”
Một khắc sau, Mộ Dung Cẩm bị Phệ Thiên dùng nội lực hút qua, Phệ Thiên mờ ám ôm lấy Mộ Dung Cẩm, khiêu khích nhìn Sở Dạ: “Nếu như ngươi dám nhúc nhích, ta sẽ lập tức ôm lấy nàng cùng chết!”
Thân thể Sở Dạ sững lại, ánh mắt rơi trên bàn tay ông ta đang ôm Mộ Dung Cẩm, gân xanh trên trán nổi lên: “Ngươi dám!”
Phệ Thiên nhướn mày: “Ngươi đi thêm một bước nữa xem!”
Phệ Thiên cúi đầu nhìn Mộ Dung Cẩm, giơ tay vuốt ve gò má của nàng, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp: “Cẩm Nhi, gọi tên của ta được không?”
“Phệ Thiên?”
Phệ Thiên lắc đầu: “Sai rồi, là Cửu Liên!”
“Cửu Liên?” Đây mới là tên thật của ông ta sao?
Phệ Thiên cười khẽ, không có tà khí, không có cảm xúc dư thừa, chỉ có nụ cười chân thành tha thiết nhàn nhạt, ông ta giơ tay phủ lên lồng ngực của mình, sau đó khoét thật sâu vào, ánh sáng màu tím trong nháy mắt tản ra, vây lấy hai người, Sở Dạ sống chết nhìn chằm chằm vào luồng sáng màu tím kia, hận không thể lập tức xông vào đó.
Ánh sáng màu tím tắt đi, Sở Dạ rốt cuộc nổi điên lên, bởi vì hắn trông thấy một tay của Phệ Thiên lại đang đặt trên lồng ngực của Mộ Dung Cẩm, mà môi của ông ta đang in trên trán của Mộ Dung Cẩm, Mộ Dung Cẩm thì đang nhắm mắt lại, hiển nhiên là ngủ mất rồi!
Nghe nói, ngày hôm đó, Ma Cung bị binh lính của Sở Dạ san bằng, nghe nói, trong lúc tức giận Sở Dạ đã quăng thi thể của Phệ Thiên vào đầm lầy Lam Ma, nghe nói, ngày hôm đó, cả đầm lầy Lam Ma trong nháy mắt nở đầy hoa sen chín cánh, yêu dị như ma, y như người đàn ông ác ma màu tím kia……