Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu

Chương 121Quyển 2 -


Đọc truyện Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng Hậu – Chương 121: Quyển 2 –

“Hì hà!” Dường như là vì làm cho người khác bị thương, con dơi quái vật kia đắc ý đứng cách bên này một trăm thước, trên móng vuốt khổng lồ dính đầy máu tươi, còn có một khối máu thịt có thể nhìn thấy được.

Mộ Dung Cẩm nhanh chóng xoay người, ôm Tần Phi Nguyệt trong lòng, cái lỗ lõm xuống sau lưng chiếc áo màu đỏ khiến nàng nhìn mà kinh hãi trong lòng, trong khoảnh khắc đó, nàng không ngờ hắn sẽ bảo vệ nàng.

Tần Phi Nguyệt nghiêng người, yếu ớt cười tà: “Khanh Khanh, đừng nhìn, xấu lắm!”

“Tên ngốc!” Trong lòng Mộ Dung Cẩm có một dòng nước ấm chảy qua, đặt hắn trên mặt đất: “Đừng động đậy, chờ ta!”

“Khanh Khanh, nàng mau chạy đi! Nàng đánh không lại nó đâu!” Tần Phi Nguyệt lo lắng hét lên, hắn đã thực sự chứng kiến sự khủng bố của con quái vật đó rồi, hắn không muốn nàng và hắn cùng bị con quái vật đó nuốt chửng!

Mộ Dung Cẩm cầm lấy cây Yêu Đao hút máu của hắn, trong mắt nhuộm lên một màu tím: “Cây Yêu Đao đó, e rằng hôm nay phải phá lệ, uống thử máu của súc sinh rồi!”

“Khanh Khanh……” Mặc kệ Tần Phi Nguyệt kêu gào thế nào, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Dung Cẩm đi về phía con quái vật kia.

Con dơi quái vật nhìn thấy Mộ Dung Cẩm đi tới, trong con mắt cực lớn đều là khinh bỉ, loài người nhỏ bé đáng xấu hổ kia còn muốn đấu với nó?


Mộ Dung Cẩm tay trái cầm đao, tay phải quấn quanh sợi xích đã kết thành băng, không đợi con dơi quái vật kia có động tác, nàng quăng dây xích trong tay ra trước, dây xích nằm trong tay nàng như có sức sống, bay thẳng ra ngoài, lại vòng qua một vòng, mục tiêu chính là đôi cánh của con quái vật đó.

Con dơi quái vật phản ứng chỉ trong nháy mắt, bay với tốc độ cực nhanh lướt ra, đập cánh giữa không trung, khinh bỉ nhìn Mộ Dung Cẩm.

Mộ Dung Cẩm cũng trong khoảnh khắc đó phản ứng lại, xích sắt trong tay trực tiếp ném lên trời, vận dụng kinh công tuyệt thế, trực tiếp đạp lên dây xích vọt lên giữa không trung, Yêu Đao trong tay vung ra, lưỡi đao đỏ tươi mạnh mẽ bổ tới.

Con dơi quái vật kia dường như không ngờ tới tốc độ của Mộ Dung Cẩm sẽ nhanh như thế, lúc nó chuẩn bị bay ra thì chậm mất một bước, Mộ Dung Cẩm trực tiếp cắt mất một miếng trên cánh phải của nó, tuy là rất nhỏ, thế nhưng lại có người có thể khiến cho nó bị thương, quả thật không thể tha thứ được, con dơi trở nên điên cuồng, bay cực nhanh xông về phía Mộ Dung Cẩm, lần này Mộ Dung Cẩm có chuẩn bị, để Yêu Đao thẳng đứng tại chỗ, mà người nàng thì nằm sấp xuống phía trước.

Con dơi vì muốn tránh Yêu Đao tự nhiên sẽ phải đổi hướng, mà Mộ Dung Cẩm đúng lúc nắm bắt sơ hở đó vung thêm một đao nữa.

Con quái vật dùng tốc độ gần như biến thái của nó để tránh ra, sau đó ở trên không xoay người rồi lại xông tới; Mộ Dung Cẩm dùng xích sắt móc lấy Yêu Đao, quăng lên trời theo chiều xoắn ốc, mà con quái vật đó lại không hề sợ hãi, trực tiếp xông tới, hai chân bắt lấy sợi dây xích, hướng về phía Mộ Dung Cẩm mà cắn tới!

“Đi ra!” Hét to một tiếng, Mộ Dung Cẩm nhanh chóng bay nhanh lùi về sau, sau một khắc, một lưỡi dao màu đỏ trực tiếp đâm xuyên qua cơ thể của con dơi, con quái vật bị chia làm hai, nội tạng ghê tởm kia cũng tràn cả ra ngoài.

“Tần Phi Nguyệt!” Mộ Dung Cẩm bay tới đón lấy Tần Phi Nguyệt đang ngã xuống đất, một đao vừa nãy đã dùng cạn phần nội lực cuối cùng của hắn, thậm chí có thể là cả sinh mạng của hắn!

Tần Phi Nguyệt suy yếu cười, muốn nói đùa hai câu, nhưng ngay cả sức để nói cũng không có, chỉ có thể nhìn Mộ Dung Cẩm, sau đó từ từ ngã xuống!

Trong khoảnh khắc cảm nhận được hơi thở của hắn biến mất, trong lòng Mộ Dung Cẩm tựa nhu bị ai đó đâm một nhát, nàng chẳng qua chỉ xem hắn như người qua đường, hắn không quan trọng bằng Mộ Dung Chinh, không quan trọng như Sở Dạ, thậm chỉ còn không bằng cả Mộc Hương; trong chớp mắt hắn che chở nàng, máu thịt lẫn lộn, nàng cho là hắn ngốc, nàng đối với hắn mà nói hoàn toàn không đủ để hắn lấy tánh mạng mình ra mà cứu; nhưng hắn đã làm như thế, thậm chí còn dùng phần nội lực cuối cùng giết chết con dơi quái vật kia để cứu mạng nàng.

“Tại sao?” Mộ Dung Cẩm hoang mang, trong thế giới của nàng, trừ những người nàng để ở trong lòng, ngoài ra không có bất cứ việc gì đáng để nàng ra tay cả, càng khỏi phải nói là dùng mạng để cứu, nhưng…… tại sao hắn lại đối với nàng như thế?

Hắn với nàng đều máu lạnh như nhau, đều không quan tâm tới sự sống chết của bất kì người nào, nhưng sao hắn lại làm như thế?

Mộ Dung Cẩm mờ mịt nhìn gương mặt tuấn tú lạnh dần như tro tàn của hắn, trên đó còn có nụ cười tà chưa nhếch lên, cho đến lúc chết, hắn vẫn không quên cười trêu chọc nàng?

Mộ Dung Cẩm giơ tay phủ lên mặt hắn, lần đầu tiên nàng sờ mặt hắn, nhưng không có độ nóng, mà lạnh băng: “Tại sao chứ?”


“Ngươi còn chưa nói cho ta biết tại sao cứu ta mà, tại sao ngươi lại cứu ta?”

“Ngươi không nói tại sao ngươi cứu ta, có phải muốn ta mê man cả đời này không?”

“Ngươi đã làm cho ta khó chịu rồi, dường như ta đã nợ ngươi một mạng rồi……”

“Ta không muốn nợ ngươi, vậy nên ngươi sống lại có được hay không?”

Mộ Dung Cẩm cúi đầu nhìn hắn, sau đó từ từ nhấc tay lên, đưa về phía lồng ngực của mình, dùng sức chưởng, một ngụm tâm huyết chảy lên miệng, nàng cúi người phủ lên đôi môi lạnh băng yêu mị của hắn, hé miệng ra truyền máu trong miệng qua cho hắn.

“Hy vọng hớp máu này có thể khiến ngươi sống lại, nếu không, e rằng chỉ có một mạng đổi một mạng!”

“Chậc chậc, nhìn không ra ngươi cũng sẽ cứu người, ta còn tưởng loài người bẩn thỉu các ngươi một chút lương tâm cũng không có chứ!”

Một giọng nói truyền ra, Mộ Dung Cẩm đầu tiên cả kinh, giọng điệu đó bỗng chốc khiến nàng nhận ra những lời này đến từ đâu: “Ngươi chẳng qua chỉ là một vật chết, có tư cách gì mà đánh giá nhân tính?”

“Hừ! Ta mới không phải vật chết, ta là một linh hồn bám trên cuốn Thần Điển này, mới không phải là vật chết đâu!”


“Linh hồn chẳng phải là sau khi chết rồi mới có sao? Ngươi còn nói mình không chết!”

“Ngươi…… Thôi bỏ đi, nể mặt ngươi ép tâm huyết ra cứu người, bổn đại gia đây không so đo với ngươi!”

Mộ Dung Cẩm hừ lạnh, không để ý hắn; mà Thần Điển kia lại không chuẩn bị buông tha nàng: “Này! Không dễ dàng gì bổn đại gia mới nói chuyện, ngươi không tò mò à, không muốn hỏi gì sao?”

“Ta không hỏi vật chết!”

“Mẹ nó! Đã nói ta không phải vật chết rồi mà, ngươi thấy qua vật chết nào mở miệng nói chuyện chưa?”

“Không phải ngươi đó sao?”

“Được lắm! Xem như ngươi lợi hại, rồi sẽ có một ngày ngươi cầu xin bổn đại gia, hừ!”

Một hồi tiếng động làm cho người ta ê buốt truyền tới, Mộ Dung Cẩm biết đó là do ma liên đã phát tác công hiệu, sinh da thịt, mọc cơ xương, tác dụng của tâm huyết này không chỉ nói suông thôi đâu!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.