Thiên Kim Làm Vợ Kế

Chương 69: Hoàng đế


Đọc truyện Thiên Kim Làm Vợ Kế – Chương 69: Hoàng đế

Mọi người trong viện đều hay tin Hoàng đế giá lâm, nhưng không phải ai cũng đủ tư cách đi tiếp giá, bọn họ đứng cả dậy, tranh thủ xì xào to nhỏ trong lúc chờ đợi. Đoàn người do Diêu thái phó dẫn đầu tiến về phía cửa chính, xếp thành hai hàng ngay ngắn, cửa lớn rộng mở nghênh giá.

Chẳng bao lâu sau, Hoàng đế vận vi phục ngồi xe ngựa đến, quân không tới một mình mà còn đưa ba hoàng nhi theo, chính là con trai thân sinh của Hoàng hậu và Hoàn Quý phi, năm nay độ chừng sáu bảy tuổi. Trương Thụy Dương cưỡi ngựa, dẫn theo ba mươi cấm vệ quân hộ giá. Mọi người quỳ xuống hành lễ nghênh đón thánh giá. Sau khi xuống xe ngựa, Hoàng đế bước lên phía trước, đích thân đỡ Diêu thái phó dậy, vừa cười vừa bảo: “Ái khanh mau đứng lên đi. Hôm nay là thọ thần của ái khanh, trẫm đến mừng thọ ái khanh đây.”

Kế đến mấy tiểu hoàng tử hồ hởi chúc thọ Diêu thái phó. Diêu thái phó miệng cười không ngớt: “Lão thần tạ thiên ân của Hoàng thượng, tạ ơn chư vị hoàng tử.” Sau đó Diêu thái phó đứng dậy theo Hoàng đế vào Diêu phủ. Hoàng đế bước vào đại sảnh, sau khi mọi người hành lễ, Hoàng đế nói vài lời chúc mừng, tán dương Diêu thái phó là trung thần vì nước vì dân, là rường cột nước nhà, nhân đây ban thưởng nhiều vô số kể.

Trong chốn quan trường, tín hiệu này cho thấy Diêu thái phó có vị trí vô cùng quan trọng trong triều đình, thậm chí cả Hoàng thượng cũng đích thân dự thọ yến, những năm sau này phỏng chừng vị thế của Diêu gia vẫn vững như bàn thạch. Có người còn nhìn ra nhiều điều hơn, ví dụ như việc Hoàng đế đưa Hoàng tử, nhìn qua có lẽ cũng chỉ là chuyện bình thường, con cháu hoàng gia đương nhiên cần bồi dưỡng năng lực từ nhỏ. Thế nhưng hôm nay đến thọ yến không chỉ có trưởng tử trong cung, còn có con trai của Uyển Quý phi, hai người đều đến âu là điểm đáng để cân nhắc. Hoàn Quý phi cũng là con gái nhà thế gia, phụ thân là Lễ bộ Thượng thư, hơn nữa có người bảo Hoàn Quý phi rất được Hoàng thượng sủng ái, tất cả đều dừng ở ba chữ “có khả năng”.

Hoàng đế xem hí kịch một lát, trò chuyện một hồi bèn đứng dậy bước ra ngoài, để lại ba vị tiểu hoàng tử coi như đại diện cho hoàng gia. Sau khi quỳ tiễn Hoàng đế di giá, ai nấy đều vui mừng vô ngần, nhủ thầm trong bựng rằng đến đây một chuyến quả không sai. Bên dưới người người xì xào bàn tán, đánh giá tình hình, tìm tương tri bàn luận, trao đổi tin tức.

Tất cả mọi người cứ nghĩ Hoàng đế đã đi rồi, thật ra quân vương lại bước đến cổng trong nhà họ Diêu. Lý do của Hoàng đế rất quang minh chính đại, gần đây phải xử lý nhiều tấu sớ, gân cốt nhức mỏi, nhọc công ra ngoài tiêu sầu một chuyến nên không muốn hồi cung quá sớm. Vừa hay Diêu gia lại có một rừng mai nhỏ, độ tháng chạp này là thời gian hoa nở đẹp nhất, nên muốn đến đây dạo một vòng.


Diêu thái phó theo sau hầu Hoàng đế tản bộ, Hoàng đế vừa cười vừa nói: “Ngoài trước còn đông quan khách, ái khanh mau trở về đi. Trẫm biết mình ở đấy khiến các ngươi không thoải mái, uổng phí kịch vui rượu ngon, trẫm không muốn chuốc thêm ghét bỏ về mình. À, hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên trẫm đến phủ ái khanh, ái khanh không cần lưu lại dẫn đường, có Nhược Táp và Thụy Dương theo trẫm là đủ rồi.”

Diêu thái phó không cự tuyệt, dù sao cũng còn nhiều người đợi ông ở nhà trên, hơn nữa Hoàng đế nói không sao, nếu quá lâu không quay lại e cũng khó ăn nói. Diêu thái phó cười tạ ơn, dặn dò Nhược Táp ở lại hầu giá chu đáo rồi về lại nhà trước. Phủ đệ nhà họ Diêu đã có lịch sử mấy thập niên, không ngừng xây dựng, trùng tu cứ thế lặp đi lặp lại. Bên trong phủ đệ không chỉ rộng lớn mà cảnh vật, phong cảnh cũng rất đặc biệt.

Hoàng đế lặng lẽ dạo quanh vườn mai, chẳng nói lấy một câu. Hai người kia thì liếc nhau, hy vọng đối phương có thể khơi gợi ra được đề tài gì. Trò chuyện với quân vương là một nghệ thuật, không được quá nông hay quá sâu, hay nhất là phải hợp thời hợp cảnh. Thụy Dương mỉm cười nói: “Hoàng thượng, vi thần nhớ Diêu gia có một noãn đình bên cạnh hồ nước, chi bằng để đám hạ nhân dọn dẹp chỗ ấy cho người đến nghỉ ngơi?”

Hoàng thượng mỉm cười bước về phía hồ, không nói tốt cũng chẳng bảo không được, muốn đi đâu ngài nào cần mở lời. Nhược Táp dứt khoát phất tay lệnh cho đám hạ nhân đi chuẩn bị, dù có lãng phí nếu thánh giá không tới cũng còn hơn ngài giá lâm mà không có sự chuẩn bị gì. Phía sau cánh cổng lớn này là nơi ở của người nhà họ Diêu, đám hạ nhân đều đã lên nhà trên phụ giúp. Vì thế cho nên nhà trước hôm nay rất náo nhiệt, trái lại phía sau vô cùng yên tĩnh.

Hoàng đế dẫn người đi ngang qua đình, chầm chậm tiến bước vào sâu bên trong, Nhược Tạp và Thụy Dương nhìn nhau với vẻ khó xử, phía bên này chỉ có khuê phòng của cô nương Diêu gia, hiện tại là Phong Vãn các – nơi Nhược Thủy và cô gia ngụ lại. Hoàng đế chẳng nói nửa lời đã cất bước đi tới, lúc này đây nào ai dám lên tiếng can ngăn, đành lặng lẽ hộ giá. Hoàng đế đứng bên ngoài bờ rào bao quanh Phong Vãn các, nhìn vào bên trong. Tám năm qua, ta chưa từng có lý do gì đặt chân lại nơi đây, bởi lẽ bên trong không một bóng người, quạnh quẽ tịch liêu, bây giờ đây sinh khí tràn ngập, đúng là nàng đã về thật rồi.


Hoàng đế đang chìm trong suy nghĩ, bất chợt tấm rèm được xốc lên, một cô gái trẻ vận quần dài màu đỏ tía, trên lớp vải thêu bông mẫu đơn màu vàng tượng trưng cho phú quý giáo sang, ngang hông nàng thắt tấm đai lưng bách phúc màu xanh thẫm, đồ trang sức bằng trân châu tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Cô gái nọ dắt tay một đứa bé, vừa cười vừa nói: “Chẳng phải ta đã dặn con khi ăn cơm phải tập trung sao, đánh đổ canh lên người làm bẩn y phục đã đành, nếu như bị bỏng thì phải làm sao đây.”

Đứa bé kia tủi thân nói: “Nhưng mẫu thân à, người kia rất lợi hại, có thể biến ra một con chim nhỏ trong bàn tay nữa kìa. Con chỉ muốn lại gần xem người ta làm như thế nào thôi.” Nhược Thủy bất đắc dĩ nở nụ cười, cất tiếng bảo: “Bây giờ ở nhà trên đang có khách, chúng ta đi dạo một lát trước đã.” Tiết Tuấn muốn quay lại xem trò vui, cậu bé dẩu cái miệng nhỏ, mũi chân thì di qua di lại trên nền đất. Nhược Thủy vừa nói xong đã cảm thấy như có ai đó đang nhìn nàng, nàng dời ánh mắt khỏi người Tiết Tuấn, vừa ngẩng lên đã thấy một đám người đứng ngoài viện quan sát nàng, mà người dẫn đào là Thái tử Cơ Thoan. Không, hiện tại đã là Hoàng thượng.

Ánh mắt Nhược Thủy và Hoàng đế chạm nhau, dường như có rất nhiều điều muốn nói, rất nhiều câu muốn hỏi, thế nhưng đã là chuyện quá khứ, chẳng thể vãn hồi. Nhược Thủy thu ánh mắt lại, nàng nắm tay Tuấn nhi dẫn cậu bé bước ra ngoài viện, quỳ xuống hành lễ. Cơ Thoan vội nắm lấy tay Nhược Thủy, kéo nàng đứng thẳng dậy. Tuy thế, Nhược Thủy lại cố giằng tay ra khỏi bàn tay của Cơ Thoan, kính cẩn hành đại lễ.

Cơ Thoan ngơ ngẩn nhìn Nhược Thủy hành lễ, xong xuôi mới nắm tay Nhược Thủy mà rằng: “Bây giờ đứng lên được rồi nhỉ.” Nhược Thủy muốn kéo tay lại nhưng Cơ Thoan đã nắm chặt, Cơ Thoan đỡ Nhược Thủy dậy, bàn tay vẫn nắm chặt không buông, ánh mắt chứa chân kia đang nhìn Nhược Thủy. Nhược Táp đứng bên cạnh rất muốn quát lên rằng “buông tay muội muội ta ra”, nhưng lại nghĩ đến đối phương là Hoàng thượng, dẫu có là nắm tay Diêu Nhược Táp ngươi không buông cũng không được nhiều lời. Bản thân ngươi có thể tự tìm chết, nhưng tuyệt nhiên không thể quát tháo rằng “con bà nó buông tay cho ông”, trừ phi ngươi muốn khiến long nhan giận dữ, họa sát toàn tộc giáng xuống đầu. Đây chính là thứ chuyện vô lý nhưng không thể phản kháng.

Tiết Tuấn còn nhỏ, cậu bé bị bầu không khí đáng sợ này hù dọa, vội vàng nắm chặt lấy tay Nhược Thủy không chịu buông. Bên cạnh Hoàng đế còn có cấm vệ quân, đến cả những nơi không nhìn thấy cũng có người đứng gác hộ giá. Nhược Thủy thở dài, nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng, còn có con trẻ ở đây.” Lúc này Hoàng đế mới nới long tay, thằng thừng hạ lệnh chẳng buồn nhìn Tiết Tuấn lấy một cái: “Nhược Táp, ngươi và Thụy Dương đưa thằng bé đến noãn đình chơi một lát đi, chúng ta vào vườn mai một lát.” Hai chữ “chúng ta” này ngụ ý chỉ Cơ Thoan hắn và Nhược Thủy.


Thụy Dương và Nhược Tạp lập tức biến thành vú em theo lệnh của Hoàng đế, may mà bên noãn đình kia đã được chuẩn bị kỹ càng, không khéo đã khiến thằng bé bị lạnh. Nhược Tạp cười nói với Tuấn nhi: “Tuấn nhi ngoan, con ở đây chơi với Tam cữu cữu một lúc nhé.” Tiết Tuấn ngoan ngoãn gật đầu, Thụy Dương chỉ vào cậu bé hỏi xem là conc ái nhà ai. Nhược Táp mới bảo rằng đây là con trai do Nhược Thủy thân sinh, người trong gia đình khi hay biết chuyện ngoài dự đoán này đều khiếp sợ. Thế nhưng khi Nhược Táp thuật lại đầu đuôi cho Thụy Dương nghe, y đã lo lắng nhìn vế phía vườn mai, liệu hai người kia ổn cả chứ?

Hoàng đế đưa Nhược Thủy vào vườn mai, đám cấm vệ quân thức thời đứng cách một khoảng khá xa, sau đó chia ra tìm chỗ canh gác. Hai người lặng lẽ sóng bước bên nhau, Cơ Thoan lên tiếng trước: “Vì sao trước đây nàng không tin tưởng ta? Nàng chưa hỏi ta lấy một câu đã bỏ đi không lời từ biệt.”

Nhược Thủy không lo lắng cũng không kích động, lời nàng rất nhẹ, tựa như đang thuật lại một chuyện rất đỗi bình thường: “Dân phụ không tin vào bản thân, không dám tin tưởng rằng với người, dân phụ quan trọng hơn cả giang sơn.”

Cơ Thoan trầm ngâm đáp: “Vì thế bây giờ nàng oán hận ta?” Nhược Thủy lắc đầu nói: “Không, chuyện năm xưa vốn dĩ là một mục tiêu đã định sẵn.”

Cơ Thoan nhìn Nhược Thủy, chân thành nói: “Sau khi đăng cơ, ta đã cố ý xây Vị Ương cung, bên trong chứa đựng tất cả những hồi ức của đôi ta, trang trí cũng theo sở thích của nàng, còn treo cả bức tranh thập lý đào hoa của ta và nàng. Ta vẫn nhớ nàng muốn gả cho ta vào mùa xuân, chính vì khi ấy linh hồn hoa đào có thể ban phúc cho mối lương duyên của đôi ta. Ta chưa bao giờ quên. Khi ấy chúng ta không thể làm gì ngoài thỏa hiệp, nhưng nay giang sơn đã định, chúng ta có thể hoàn thành mộng ước năm xưa, không một ai có thể ngăn cản chúng ta nữa.”

Sự kích động hiện rõ trong lời nói của Cơ Thoan, hắn đã hy sinh bao nhiêu vì ngôi vị hoàng đế này liệu có ai biết, vào thời khắc quan trọng thì một câu nói, một hành động cũng đều là cơ hội tốt. Không còn là vì bản thân mình, mà là vì Thái tử, khi ấy không còn Cơ Thoan nữa, chỉ còn Thái tử mà thôi! Giờ đây hắn đã ngồi trên thiên hạ, nhưng thật sự không có ai cùng hắn chia sẻ niềm vui này. Không một ai, không một nữ nhân nào trong hậu cung, tất cả đều không phải, chỉ riêng riêng Nhược Thủy, người đã ở bên cạnh hắn, cùng hắn trải qua quãng thời gian đau khổ phải kìm hãn bản thân mới là hồng nhan tri kỷ.

Nhược Thủy nhìn Cơ Thoan, nàng nhẹ nhàng đáp: “Thái tử ca ca, Tuấn nhi là đứa trẻ muội hạ sinh cho phu quân, năm nay thằng bé đã lên ba rồi. Có một số việc giống như Vu thái y đã vong mạng vậy, không thể quay lại nữa rồi.” Nếu không phải vì ngài ngầm đồng ý, bọn họ dám xuống tay ư? Giả như không phải chủ ý của ngài, vậy tiên đế ngầm đồng ý chẳng lẽ ngài không lên tiếng ngăn cản? Ngài vì ngôi vị hoàng đế, vì binh quyền nên thuận nước đẩy thuyển lựa chọn cách im lặng sao? Trước đây ngài ngấm ngầm cho phép bọn họ xuống tay với ta, gạt ta sang một bên chọn quyền lực, phủ nhân công lao của Diêu gia, bấy nhiêu đã đủ khiến ta không thể tha thứ cho ngài. Nếu thứ tha, e là cả đời này ta cũng không tha thứ cho bản thân mình.


Cơ Thoan bỗng thấy hổ thẹn, họ đều là người thông minh, có những chuyện không cần nói cũng hiểu rõ ràng. Cơ Thoan toan giải thích: “Khi ấy bốn phía đều là địch, chuyện phụ hoàng đã y chuẩn ta không thể ngăn cản, ta…” Không, là vì ngài không muốn mà thôi, bởi lẽ ngài cũng biết những chuyện tiên hoàng làm đều là vì ngài. Người cảm thấy có lỗi với thái tử ngài nên đã tìm những kẻ đủ khả năng lót đường sẵn, tìm một vị thái tử phi nhà nắm binh quyền cho ngài cũng vì thế. Khi ấy thái tử nho nhã yếu đuối nên có chỗ đứng không nhỏ trong hàng ngũ thế gia quan văn, thứ ngài thiếu chính là binh quyền. Trương gia không có con gái, như thế Quan gia là lựa chọn tốt nhất.

Trong quãng thời gian ấy, tiên hoàng đã đoán được mưu đồ của nhà họ Quan, người cười nhạo Quan gia ngu xuẩn lại vừa vui mừng vì bọn họ lựa chọn rất đúng thời điểm, chỉ cần tiên đế ngầm đồng ý chuyện sắp xảy ra là mọi mục đích đều đạt thành. Thế nhưng tiên hoàng không nói ngay với Thái tử, người muốn xem rốt cuộc Thái tử có thích hợp với ngôi vị hoàng đế hay không. Kết quả cuối cùng khiến người rất hài lòng, lúc nào cũng rất lý trí, vô tình, đó là tất cả những tố chất cần có ở một vị hoàng đế tốt.

Nhược Thủy mỉm cười, nàng cắt ngang lời Cơ Thoan: “Nhược Thủy không có năng lực lớn đến vậy, khiến Thái tử có hậu cung ba ngàn giai tần vẫn mãi nhung nhớ không quên. Thứ Thái tử ca ca hoài niệm có lẽ chỉ là quãng thời gian nỗ lực trước đây, tuy rất khổ cực nhưng đáng để trả giá, đó là quá trình thuận lợi dẫn bước cho Thái tử ca ca đạt được vị trí ngày hôm nay, đứng trên vạn người. Đó là khoảng thời gian quý giá mà Thái tử ca ca nhìn lại để tự hào đến hết đời, những năm tháng đắng cay ngọt bùi mới chính là giấc mộng của Thái tử ca ca, hoàn toàn không phải là vì người bên cạnh là Nhược Thủy đây.”

Cơ Thoan nắm đôi tay lạnh lẽo của Nhược Thủy, nhìn nàng với ánh mắt khẩn cầu: “Nàng xem, tay nàng lạnh thế này, để ta giúp nàng sưởi ấm không được sao? Cứ để những ký ức lạnh lẽo kia chìm vào quên lãng không được sao?”

Nhược Thủy lắc đầu nói: “Thái tử ca ca, tay đã lạnh, không còn ấm được nữa rồi.” Trái tim nàng cũng đã nguội lạnh.

Ngay lúc này có người bước đến từ phía Nguyệt Lượng môn, nhưng đã bị cấm vệ quân cản lại ngay. Cơ Thoan chau mày nhìn sang, người kia là kẻ mãi không thấy Nhược Thủy và Tuấn quay lại nhà trên nên nóng lòng đi tìm, sau đó lại nhìn thấy một người đàn ông khác đang nắm tay nương tử mình – Tiết Minh Viễn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.