Đọc truyện Thiên Kim Làm Vợ Kế – Chương 61: Thăng đường
Việc này phải làm thế nào đây? Giải quyết một cách quang minh chính đại! Từ đầu mối này có thể thấy rằng đây không chỉ đơn thuần là việc thuốc có vấn đề. Một tiệm thuốc luôn tiềm tàng nguy cơ phạm sai lầm, Tiết Minh Viễn dám khẳng định điều này. Ngay đến như Hoàng đế anh minh cũng có khi nghe lầm, tin lầm dẫn đến ngộ sát trung thần huống chi là một tiệm thuốc nho nhỏ. Tiết Minh Viễn vì muốn giảm khả năng này xuống mưc thấp nhất đã quy định phải kiểm tra thật kỹ càng trước khi đưa thuốc ra quầy bán.
Thế nhưng đồ vật đã qua tay người, điều gì có thể đảm bảo sẽ không xảy ra sai sót chứ. Cho nên trong hai mươi năm làm ăn trong lĩnh vực dược liệu này, quả thật đã không ít lần Tiết Minh Viễn phải bồi thường vì những rủi ro như thế. Tuy nhiên chuyện có sai sót thật và cố ý, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra. Thẳng thừng mở miệng đòi năm ngàn lượng, thái độ này chứng tỏ bọn họ không đồng ý đưa chuyện này lên quan, cũng chẳng có thành ý giải quyết vấn đề.
Tiết Minh Viễn trầm tư một lát rồi ngoắc một tên gia nhân lại nói: “Mang giấy bút đến đây, chúng ta viết đơn kiện đánh trống kêu oan.”
Gia nhân vừa nghe đông gia nói vậy bèn hô “Dạ!” rồi vén tay áo, hùng hổ lấy giấy bút ra, khẩn trương mài mực, khí thế nói: “Đông gia, khổ chủ đề là ai đây?”
Tiết Minh Viễn cười nói: “Khổ chủ đương nhiên là những người đang gào khóc bên ngoài kia rồi, là người thân của vị lão phu nhân vừa qua đời.”
Gia nhân sửng sốt “à” lên một tiếng, hắn chưa hiểu ý tứ của đông gia.
Nhược Thủy suy nghĩ một chút đã rõ, vừa cười vừa nói: “Khổ chủ cứ đề là con gái và con rể của lão phụ nhân, kiện cáo tiệm thuốc chúng ta. Ừm, người đệ đơn cứ viết là người cùng thôn. Trình tự sự việc ra sao thì ngươi biết gì viết nấy, cứ viết theo sự thật là được. Cuối đơn đề vào câu không thể giương mắt thấy chuyện bất bình, con gái và con rể của lão phụ nhân, ừm… Không biết thanh thiên đại lão gia có thể làm chủ cho họ hay không, tiểu nhân thay mặt bọn họ kêu oan giúp lão phụ nhân, tiệm thuốc kia nên bị trừng trị.”
Tiết Minh Viễn nhìn Nhược Thủy nở nụ cười hài lòng, quả nhiên là phu thê tâm hữu linh tê. Đám gia nhân nghe xong bèn quay sang nhìn Tiết Minh Viễn, y gật đầu nói: “Viết đi.” Tên gia nhân nọ cau mày nhưng vẫn cử bút viết theo những gì đông gia căn dặn.
Từ trước đến nay có một số việc về cơ bản là không thể cáo quan, ví dụ như con trai đại địa chủ đánh người bị thương, đa phần người bị hại sẽ lựa chọn cách nhận. Bách tính chỉ mong có một cuộc sống yên bình mà thôi. Thế nhưng Tiết Minh Viễn lại đưa chuyện này lên quan, tức y dám khẳng định về chuyện này nhà mình tuyệt đối không phải người phạm sai lầm.
Sau khi gia nhân viết xong đơn kiện, Tiết Minh Viễn lấy ra ba mươi lạng bạc, sai tên gia nhân đi tìm một lão phụ nhân sống gần đấy, bảo người này rằng nếu đồng ý đưa đơn kiện lên quan sẽ được thưởng số tiền này. Phần còn lại cứ để con gái và con rể của lão phụ quá cố ra mặt là được. Gia nhân nghe xong lập tức gật đầu, cầm tiền ra ngoài.
Tiền tài có thể sai khiến ma quỷ, huống chi là chuyện đệ một đơn kiện. Gã gia nhân đảm bảo với người hàng xóm kia rằng chỉ cần đem đơn kiện đến cửa quan là được, phần còn lại không cần để ý đến. Như thế là đã kiếm được ba mươi lạng vô cùng đơn giản, ai lại không đồng ý cơ chứ, chuyện ai thành ai bại sau này chẳng liên quan đến người đệ đơn. Cho nên sau khi người kia hỏi rõ bèn lập tức đem đơn kiện đến nha môn gióng trống kêu oan.
Đơn kiện được đưa lên theo từng cấp, nếu như kiện cáo ở cấp huyện mà không phục án xử đã ban, thì cấp kế tiếp đưa lên là phủ đài, cứ thế cứ thế lần lượt lên cao. Nếu không có quá trình phía dưới, tức là quan phủ không thụ lý, thì có thể tố vượt cấp. Ngoài ra cũng có thể ngự trạng thẳng lên đến kinh thành, thế nhưng quy tắc mỗi triều mỗi khác, có khi phải nằm trên bàn đinh, có khi phải chịu hình bốn mươi trượng, nhằm tỏ rõ rằng bản thân có nỗi oan khuất lớn lao, dù phải đổ máu cũng quyết kiện lên trên. Tuy nhiên lại giống nhau ở chỗ, một khi Hoàng đế nhìn đến đơn kiện của người cáo ngự trạng thì chuyện đổ máu không chỉ dừng lại ở đấy, ngay đến chuyện lật mấy tầng đất ở cửa chợ lên cũng không phải không có.
Người hàng xóm kia đương nhiên nộp đơn theo quy tắc vốn có, kiện cáo lên cấp Huyện lệnh ở Hàng Châu. Run rủi thế nào mà hôm nay Trần đại nhân – Tuần phủ Giang Chiết – lại rảnh rỗi đưa người đến tuần tra phủ Huyện lệnh. Đi cùng còn có Bố chính sử, Phủ đài Hàng Châu, Đồng tri Hàng Châu và Thông phán đại nhân. Huyện lệnh Hàng Châu cũng giống như Huyện lệnh nơi khác, thế nhưng người ta càng biết cách tiếp cận đầu mối quyền lực thì càng có cơ hội tiếp xúc với các vị quan viên giống như ngày hôm nay.
Trần đại nhân vừa đưa người đến thì Huyện lệnh bên này đã nhiệt tình tiếp đãi, trò chuyện một hồi rồi cũng mọi người uống rượu đàm đạo. Huyện lệnh đang vui vẻ chào hỏi thì bất chợt nghe nói bên ngoài có người gióng trống kêu oan. Huyện lệnh chau mày, đúng là khi có việc thì việc lại đến. Mọi người trong gian phòng ai nấy đều nghe thấy, Huyện lệnh bèn chắp tay nói: “Tiểu nhân ra ngoài xem sao.”
Sau đó ông ta chạy ra ngoài hỏi nhỏ: “Đã xảy ra chuyện gì? Có phải chuyện lớn không, nếu chỉ nhỏ như lông gà vỏ tỏi thì bảo bọn họ về đi, nói với chúng hôm nay lão gia đang có việc quan trọng.” Danh tiếng thường ngày của Huyện lệnh đại nhân không quá tệ, không phải thứ ác quan quát tháo luôn mồm, quan hệ với bá tánh có thể coi là khá cho nên ông ta mới dám tự tin nói như vậy. Thế nhưng tên nha dịch đem đơn kiện vào khẩn trương thưa lại: “Không phải việc nhỏ đâu ạ, đại nhân, là án mạng chết người đó.”
Nét mặt Huyện lệnh đanh lại, án mạng chết người hiển nhiên không phải chuyện nhỏ, những vụ thế này nhiều hay ít thực sự là một vấn đề ảnh hưởng đến thành tích của một vị quan. Nếu án mạng nhiều, nói ngươi là quan tốt nào có ai tin, hơn nữa khi gặp vụ liên quan đến mạng người, nếu không xử lý tốt chẳng khác nào rước họa vào thân. Trần đại nhân xem qua đơn kiện, rồi chau mày phân phó: “Ngươi đưa người lên công đường đi.”
Tiếp đó, Huyện lệnh quay vào trong báo rằng bên ngoài có vụ án cần xử. Phủ đài đại nhân cũng rất rộng lòng che chở cho quan viên dưới quyền, lên tiếng rằng đây không phải vấn đề chấp chính mà chỉ là chuyện của dân gian. Sau lại còn bồi thêm: “Có các vị đại nhân ở đây, ngươi còn không mau nói ra để mọi người giúp ngươi phân tích, ngươi không biết rằng Trần đại nhân được Hoàng thượng trọng dụng cũng vì năng lực xử án đó sao, còn không mau xin Trần đại nhân chỉ giáo một chút, đúng là Bồ Tát trước mặt mà chẳng biết bái xin.”
Huyện lệnh vội vàng cười thưa: “Ngài xem, tiểu nhân đã quên bẵng mất.” Nói đoạn, Huyện lệnh đọc qua đơn kiện một lần, Trần đại nhân mỉm cười nói: “Xem ra hai bên không thể dàn xếp rồi. Mấu chốt là ở chỗ lão phụ nhân kia chết như thế nào, gọi cả đôi bên lên thẩm tra là được. Phải rồi, ông chủ tiệm thuốc kia tên gọi là gì?”
Huyệnh lệnh nhìn lướt qua đơn kiện rồi thưa: “Người nọ là Tiết Minh Viễn, chính là người của Tiết gia ở Đài Châu, nhưng đã ra riêng từ lâu. Tiết gia lâu nay vẫn luôn theo con đường buôn bán dược liệu, lần đầu tiên mới xảy ra án mạng chết người như thế này.” Huyện lệnh cố giải thích thêm vài câu, Trần đại nhân tiếp tục truy hỏi: “Là Tiết Minh Viễn đã cưới cô nương nhà Diêu gia ở kinh thành đó sao?”
Huyện lệnh mù mờ không hiểu, ai lại đi quan tâm xem người ta lấy con gái nhà nào chứ, Phủ đài đại nhân bấy giờ mới tiếp lời: “Chính là người này, lần trước khi Trương đại nguyên soái Trương Thụy Dương đi ngang qua Đài Châu đã ngụ lại nhà y. Tiểu nhân cũng có quen biết gia quyến bên ấy.” Trần đại nhân gật đầu nói: “Dù sao cũng không liên quan, đi thôi, bản quan cũng muốn xem qua vụ án này. Ngươi cứ việc thẩm tra của ngươi, ta sẽ quan sát.”
Huyện lệnh khá căng thẳng, ông ta dẫn Trần đại nhân đến công đường. Sau khi Huyện lệnh đã ngồi vững, ông ta nhìn lướt qua đơn kiện một lần nữa rồi vừa vỗ kinh đường mộc (*chắc nàng nào cũng biết cái này rồi nhỉ, cái miếng gỗ nho nhỏ mà mấy ông quan vỗ cái đét lên bàn ý) vừa hét lớn: “Dẫn khổ chủ và kẻ bị cáo trạng lên công đường.” Sau khi nhận được đơn kiện, nha dịch đã lập tức đi tìm đám người Tiết Minh Viễn, lúc này đây, Tiết Minh Viễn, cô nương kia và cả cô gia đều đang quỳ dưới công đường. Cô nương kia rất mơ hồ, luôn miệng lẩm bẩm rằng: “Tôi không cáo quan, không phải tôi, các người đưa tôi đến đây làm gì.” Lúc này, bên ngoài công đường có không ít người tụ tập xem náo nhiệt, phải đến ba bốn lượt người, vây chặt như nêm.
Huyện lệnh vỗ kinh đường mộc, thuật lại sơ lược bản cáo trạng rồi hỏi: “Người chết là ai? Vì sao mà chết?” Cô nương kia khẽ thưa: “Dạ là mẫu thân của dân phụ, người là vì uống thuốc kia mà chết. Nhưng bẩm đại nhân, dân phụ không hề báo quan.”
“Có người thay ngươi cáo quan, nhưng nếu mẫu thân ngươi uống thuốc kia mà chết thì vì sao ngươi không báo?”
“Là vì nếu bọn họ chịu bồi thường ít tiền thì dân phụ sẽ cho qua. Đại nhân, ngài xử bắt bọn họ bồi thường ít tiền là được rồi.” Cô nương kia chỉ lí nhí nói, không dám nhìn thẳng vào mắt Huyện lệnh.
Huyện lệnh lại hỏi: “Ngươi nói là uống thuốc chết, vì sao lại nói như vậy?”
“Mẫu thân của dân phụ sức khỏe rất tốt, cũng không bị bệnh vặt, không hiểu sao uống thuốc của nhà kia vào thì chết, thế còn không phải là chết vì thuốc đó sao.” Cô nương kia vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên có tiếng người nói vọng vào: “Chính là uống thuốc của nhà bọn chúng mà chết, thanh thiên đại lão gia, xin ngài hãy làm chủ cho chúng tôi!” Đoàn người bên ngoài cũng nhỏ to bàn luận.
Huyện lệnh lại vỗ kinh mộc đường, hét mấy tiếng “yên lặng” rồi quay sang hỏi Tiết Minh Viễn: “Ngươi có gì muốn nói không?”
Tiết Minh Viễn thi lễ rồi cất cao giọng: “Đại nhân, thảo dân nhận thấy nguyên nhân cái chết của lão phụ nhân không minh bạch, nhưng tuyệt đối không phải do thuốc của tiệm nhà thảo dân gây ra. Quy trình bào chế thuốc của tiệm nhà thảo dân luôn có người giám sát, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì. Hơn nữa nếu là do thuốc, thuốc pha sẵn mọi người đều dùng như nhau thì vì sao lại chỉ có một mình lão phụ nhân kia gặp chuyện, còn những người khác lại chẳng hề gì? Vả lại thứ thuốc gì mà chỉ một viên đã khiến người ta chết chứ, nào có phải độc dược đâu. Cho nên tiểu nhân cúi xin đại nhân đồng ý cho phép nghiệm thi, giữ lấy danh dự cho cửa tiệm của tiểu nhân.”
Cô nương kia lập tức kinh hô: “Không được, mẫu thân ta đã chết còn không được toàn thây sao? Ta không đồng ý nghiệm thi!” Nghiệm thi là chuyện khó chấp nhận đối với nhiều người, vì thế quần chúng bên ngoài cũng huyên náo phản đối.
“Phải đấy, còn nghiệm thi cái gì chứ, chết thì cũng đã chết rồi, mau chóng hạ táng là hơn.”
“Ai đó nói không sai, bất kể là chết như thế nào thì nhà buôn kia bồi thường ít tiền tỏ thành ý là được rồi.”
Huyện lệnh chau mày, bên này không đồng ý nghiệm thi nhưng một mực cho rằng do thuốc mà tử vong. Bên kia thì tuyệt nhiên không thừa nhận là thuốc của mình có vấn đề. Đúng là rắc rối, nhưng dù thế nào đi nữa thì đây cũng là lúc Huyện lệnh tỏ rõ thiên hướng làm quan, bên trong là thượng cấp, bên ngoài là bách tính, Huyện lệnh suy nghĩ một lát rồi bàn bạc Phủ đài đại nhân ngồi bên cạnh: “Nếu đã vậy thì tiểu nhân sẽ xử, tuy không xác minh được là do thuốc của tiệm có vấn đề, nhưng nếu dùng thuốc của y thì y cũng có liên quan. Xét thấy có đủ nguyên do để không nghiệm thi, xuất phát từ lòng từ bi thì tiệm thuốc nên đền bù một món tiền, không phải bồi thường mà là đền bù. Đại nhân thấy thế nào?” Đây rõ ràng là đang xử hơn cho khổ chủ.
Lúc này, Trần đại nhân lại lên tiếng: “Ngươi đã không đồng ý nghiệm thi thì không thể đổ trách nhiệm cho tiệm thuốc. Chẳng những thế tiệm thuốc còn có thể tố ngược lại ngươi tội vu cáo hãm hại, người làm kinh thương trọng nhất là danh dự.” Các vị quan viên vừa nhìn đã thấy thái độ của Trần đại nhân là đang nghiêng về phía Tiết Minh Viễn, bọn họ lập tức ngả theo chiều gió, rối rít nói: “Phải, không thể ăn ốc nói mò, không bằng không cớ. Vậy nếu có người nhìn thấy ngươi, sau đó chết giữa đêm, chẳng lẽ lại nói là do ngươi hù chết sao?! Đạo lý này cũng giống vậy thôi.”
Bách tính lúc này đã gai mắt, bọn họ đã nhận ra các quan viên đang thiên vị Tiết Minh Viễn, cho là họ bênh vực người có tiền, ai nấy đều nhao nhao nói rằng: “Nghiệm thi! Muốn giải quyết thì phải nghiệm thi!” Thế nhưng buồn cười ở chỗ mấy gã nam tử cao giọng kêu gọi bách tính làm chủ ban nãy, giờ đây lại câm như thóc. Nhược Thủy đứng bên ngoài bèn bước lên trước, cất tiếng thưa: “Chư vị đại nhân, mấy vị nam tử này gọi lão phụ nhân là thẩm thẩm, còn khoác áo để tang cho lão phụ nhân ở trước cửa tiệm nhà chúng tôi đã ba ngày, khóc lóc cũng ba ngày, không chừng bọn họ cũng cần được làm chủ, xin các vị đại nhân minh xét.”
Huyện lệnh hỏi: “Người đang nói dưới công đường kia là ai?”
Nhược Thủy thi lễ: “Dân phụ Tiết Diêu thị tham kiến đại nhân.”
Trong ánh mắt Trần đại nhân lóe lên tia sáng, ông nói: “Đưa mấy tên nam tử kia vào đây!” Huyện lệnh cũng nói theo: “Dẫn vào!”
Mấy tên nam tử khi nãy còn hung hăng, nay bị gọi vào công đường thì lặng cả người, không còn giữ dáng vẻ bệ vệ như lúc khóc tang trước cửa tiệm nhà Tiết Minh Viễn. Huyện lệnh hỏi: “Các ngươi và lão phụ nhân này có quan hệ gì?”
Mấy tên nam tử ấp úng không nói, Trần đại nhân cười bảo: “Các ngươi nên biết nơi đây là công đường, dối trá sẽ có hậu quả gì. Nghĩ cho kĩ rồi hẵng nói.”
Một người lên tiếng: “Mấy người chúng tôi chịu ơn đại nương nên gọi đại nương là thẩm thẩm.”
“Vậy tức là không có quan hệ thân thích?”
“Không có…”
Trần đại nhân mỉm cười nhìn những người đang quỳ, nói: “Các ngươi không phải là thân thích mà lại hơn hẳn người thân, ai nấy đều khoác áo chịu tang, vậy thì cùng bàn bạc xem nên nghiệm thi hay không.” Những người nọ chẳng nói câu gì, có một số kẻ muốn lợi dụng dư luận nhưng hết lần này đến lần khác lại tự buộc đá vào chân. Mọi người bên ngoài cùng đồng thanh hô: “Nghiệm thi! Nghiệm thi!” Mấy kẻ đã lỡ đâm lao đành phải theo lao.
Trần đại nhân mỉm cười nhìn bọn họ, giữa quần chúng còn có người hô to: “Các người nên vì lão phụ nhân quá cố mà đồng ý nghiệm thi! Không thể để người chết không minh bạch!” Nhược Thủy mỉm cười gật đầu đồng tình, lại thấy những người đem dây buộc mình đang đổ mồ hôi đầm đìa. Sau cùng cô nương kia không chịu nổi sức ép, đành cắn răng nhắm mắt gật đầu.
Người nghiệm thi đã được mời tới từ trước, hơn nữa người được cử đến còn là vị tinh anh nhất theo lời dặn dò của Trần đại nhân. Họ đưa người chết đến nơi chôn cất tiến hành nghiệm thi, còn nói nếu ai hứng thú có thể đi xem, và cũng có không ít người ưa náo nhiệt đã theo cùng. Một canh giờ trôi qua, tất cả mọi người trên công đường đều đang chờ đợi, thỉnh thoảng lại có nha dịch đến báo cáo tiến độ nghiệm thi. Cuối cùng kết luận được đưa ra là lão phụ nhân tự sặc đờm mà chết, không liên quan đến chuyện dùng thuốc kia.
Quần chúng vây xem thất vọng hoàn toàn, chuyện bách tính chung tay vạch trần bộ mặt tên tài chủ bất lương tan nhẹ như làn khói. Trần đại nhân tuyên bố kết quả, sau đó cho người bắt mấy tên gây chuyện lại, lấy tội để linh cữu ngoài đường gây náo loạn làm nguyên do, phạt mỗi tên hai mươi đại bản.
Tiết Minh Viễn thì không việc gì, dù gì cũng đã nằm trong tầm ngắm của nhiều người, đây cũng là một cơ hội tốt. Y phủi bụi bặm bám trên người, xoay về phía quần chúng chắp tay nói: “Dược liệu của bổn tiệm được giám sát rất chặt chẽ, quá trình tinh chế càng không dám lơ là, luôn kiểm tra thật cẩn thận. Xin các hương thân phụ lão cứ yên tâm, sau này xin hãy chiếu cố bổn tiệm nhiều hơn.”
Đây là một bước thành công trong giao tế của Tiết Minh Viễn, y đã nhân chuyện lần này đưa ra một bức câu đối treo ở mỗi cửa hàng, và cũng lấy đó làm tôn chỉ: Không vì bào chế phức tạp mà giảm bớt nhân công; Dược liệu tuy đắt nhưng không vì thế mà cắt giảm. Trải qua chuyện lần này, hiệu thuốc nhà Tiết gia càng có thêm danh tiếng, danh dự cũng tăng gấp mấy lần.
Về sau, khi Tiết Minh Viễn hỏi thăm mới biết người gây ra chuyện này chính là ông chủ Vương đã ám hại y trước đây, ông ta không chấp nhận chuyện y phát đạt ở Hàng Châu, cướp mối làm ăn của họ Vương. Ông ta tìm vài tên du thủ du thực, những kẻ đó rảnh chân rảnh tay, khi hay chuyện bèn nói sẽ giúp nhà cô nương nọ làm lớn chuyện, số tiền đòi được đem chia đều, cũng tiện thể hoàn thành chuyện ông chủ lớn giao phó.
Tiết Minh Viễn cũng không tốn nhiều công sức để biết được sự thật, bởi vì chỉ vài ngày sau y đã nghe tin ông chủ Vương bị người ta trùm bao tải đánh cho một trận, khuôn mặt ông ta bây giờ sưng vù như đầu heo, nằm liệt trên giường chẳng thể nhúc nhích. Những người đó vừa đánh vừa nói: “Trong số tiền ngươi đưa không có phần bắt bọn ông ăn gậy!” Nhược Thủy hay chuyện cứ cười khúc khích mãi, ông chủ Vương chơi ưng cả đời, cuối cùng lại bị ưng mổ mắt, đáng đời!