Đọc truyện Thiên Kim Làm Vợ Kế – Chương 18: Viên thị
Tiết Minh Viễn nghe vậy bỗng khựng lại, hai vai hơi nhấp nhô một chút, lấy lại được bình tình rồi mới bước về phía xe ngựa nhà mình. Y vừa cười vừa nói với Nhược Thủy: “Xong cả rồi, chúng ta về nhà thôi. Hôm nay vốn là nói đưa nàng đi giải khuây, không ngờ lại gặp họ nên phải thết đãi. Có làm nàng phiền lòng không?”
Nhược Thủy lắc đầu nói: “Quan hệ với nhà quan được tốt thì việc làm ăn của chàng càng thuận lợi hơn.” Tiết Minh Viễn nói: “Ta không cần bọn họ cho ta điều gì, chỉ mong quan gia đừng gây chuyện với mình là phúc lắm rồi. Ở Đài Châu này có ca ca, còn có Chu đại nhân, trên dưới rõ ràng tất việc buôn bán cũng xuôi chèo mát mái, chỉ có điều không kiếm được nhiều thôi.”
Nhược Thủy cười bảo: “Hàng năm có biết bao nhiêu người ôm mộng, mang theo vạn lượng bạc trắng vào kinh hòng kiếm chút lời lẫn chút kiêu hãnh, sau cùng cũng trắng tay trở về. Thế cho nên chúng ta cứ an an ổn ổn là tốt rồi. Phải rồi, khách đến nhà mình là ai vậy?” Tiết Minh Viễn cụt hứng nói: “Là đại ca và tam muội nhà họ Viên, không biết lần này bọn họ lại đến làm gì.”
Nhược Thủy chợt nhớ ra điều khúc mắc trong lòng nàng, thấy đây cũng là lúc thích hợp bèn lên tiếng hỏi: “Nhắc đến tỷ tỷ, thiếp mới nhớ đến một chuyện. Lần trước khi Trương Hiển đưa sổ sách nhà ta đến, thiếp không thấy có đồ cưới của tỷ tỷ. Nếu như do phu quân an bài thì không sao, chỉ sợ dám người dưới táy máy tay chân, thế nên thiếp muốn hỏi xem có phải những thứ này đều ở chỗ chàng?”
Tiết Minh Viễn cười lạnh lùng: “Khi Viên thị qua đời, đồ cưới đã bị Viên gia thu lại, nào có còn món gì.” Cái gì?! Thu lại đồ cưới?! Sự thật này khiến Nhược Thủy thảng thốt, dù rằng đã mường tượng ra rất nhiều tình huống giải thích cho chuyện này, nhưng thứ lý do này khiến Nhược Thủy không thể không cảm thấy bất ngờ. Tình huống đau lòng nhất là Tiết Minh Viễn còn phòng bị Nhược Thủy, sợ rằng nàng sẽ chiếm đoạt đồ cưới của Viên thị nên giấu đi. Tình huống cực đoan nhất là Thẩm Mộ Yên táy máy đến món này. Đương nhiên tình huống bình thường nhất chính là Tiết Minh Viễn lỡ quên mất. Vốn dĩ Nhược Thủy không chuẩn bị tâm lý, cũng không ngờ rằng lại có cả chuyện nhà mẹ đẻ thu hồi đồ cưới về.
Chuyện này trong ấn tượng của Nhược Thủy chỉ là nghe nói qua chứ chưa từng thấy bất kì nhà nào làm việc này. Đồ cưới của cô nương đã xuất giá thu về nhà mẹ đẻ có khác nào hòa ly, chỉ khi cô nương được gả vào bỏ đi thì mới có thể mang theo đồ cưới về nhà mẹ thôi. Thế nhưng khả năng xảy ra tình huống này là rất thấp, dù gì hôn nhân cũng là chuyện tốt chắp nối cho hai họ, dẫu bình thường có bảo rằng người buôn bán không mấy thấu tình đạt lý, nhưng dù cô nương kia có qua đời, cô gia khi gặp phụ mẫu cô nương ấy cũng phải gọi hai tiếng nhạc phụ, nhạc mẫu. Sau đó hai nhà còn phải qua lại, nào có thể thất lễ.
Tình huống này của Tiết gia đúng là kì cục, Viên thị còn có một con trai là Tiết Hạo, đồ cưới này phải dể dành lại cho Tiết Hạo chứ. Viên gia khi ấy chắc là điên rồi, còn mặt dày đòi lấy lại về mình? Vẻ mặt Nhược Thủy tựa như bị sét đánh nhưng lại khiến lòng Tiết Minh Viễn thấy vui vui, ít nhất cũng có một người đồng cảm với những gì mà y trải qua. Tiết Minh Viễn cười nói: “Nàng chớ há miệng lớn như thế, cẩn thận kẻo có con gì bay vào đó!”
Nhược Thủy trừng mắt nhìn Tiết Minh Viễn, y còn nói ra được những lời trẻ con đó sao. Nhược Thủy hỏi: “Hạo nhi có biết chuyện này không?” Nhà ngoại thằng bé hẳn là không còn quan tâm đến thằng cháu này. Tiết Minh Viễn lắc đầu, y nói: “Lúc ấy Hạo nhi còn nhỏ nên không cho nó biết. Bây giờ không sao cả rồi, ta kể cho nàng nghe một số chuyện trước kia.
Và thế là trên đường về, Tiết Minh Viễn thuật lại những chuyện giữa y và Viên thị trong quá khứ. Trước đây Nhược Thủy cứ nghĩ nên vợ nên chồng tất nhớ nhau muôn đời không quên, bởi lẽ hai người đã cùng trải qua những ngày niên thiếu hồn nhiên rồi đến những ngày cùng nhau gánh vác trách nhiệm gia đình, sau này nhớ lại những lần cãi nhau cũng rất thú vị, cũng có thể hiểu nhau hơn. Thế nhưng, Nhược Thủy vừa nghe mới hay, thì ra trên thế gian này thật sự có điều đáng giận như thế này.
Nhà họ Viên ở Hàng Châu, cũng là nhà làm kinh thương. Năm ấy khi Tiết Minh Viễn mở rộng việc buôn bán đến Hàng Châu cũng là lúc Tứ thúc của y rời khỏi Tiết gia, có muốn giúp y cũng không thể. Lúc đó Tiết Minh Viễn nhắm trúng một chỗ để đặt cửa tiệm, song ông chủ kia tìm mọi cách làm khó dễ người từ nơi khác đến, sau cùng, Viên phụ – một người lão làng trong thương hội – nhìn không vừa mắt mới đứng ra nói mấy câu công đạo. Nhờ sự giúp đỡ của Viên phụ mọi chuyện mới êm xuôi, Viên phụ rất có lòng lại nhiệt tình, sẵn lòng dẫn dắt hậu bối, giúp Tiết Minh Viễn không ít chuyện.
Tiết Minh Viễn cũng rất cảm kích vị tiền bối không quản ngại giúp mình, Viên phụ thấy Tiết Minh Viễn vẫn chưa thành thân, Nhị cô nương nhà lão lại chưa gả, lão thật sự rất thích tên tiểu tử Tiết Minh Viễn này, hơn nữa Tiết Minh Viễn còn có một ca ca làm đến tiến sĩ, gia thế không tồi nên có lòng muốn kết thân. Sau khi Tiết Minh Viễn nghe nhân gia nói về chuyện này mới thưa rằng gia nghiệp vừa mới bắt đầu, điều kiện của nhà y cũng không quá tốt, sợ rằng ủy khuất cô nương Viên gia. Viên phụ sung sướng bảo không hề gì, sau đó đều sẽ ổn cả, con gái nhà lão sẽ mang theo nhiều của hồi môn gả vào, không cần phải lo lắng.
Tiết Minh Viễn cũng nhờ người thăm hỏi về cô nương nhà họ Viên, không có tiếng xấu nào, là một cô gái rất bình thường. Có phẩm đức thiện lương, hiếu thuận của một cô gái, cũng có những khuyết điểm nhỏ như thích đồ tốt này nọ. Sau khi thưa chuyện với Tiết Minh Hiên, ca ca của y cũng thấy y đã đến tuổi kết hôn, chuyện Viên gia là thương gia đúng là không tốt, mặc dù Tiết Minh Hiên là quan lại nhưng Tiết Minh Viễn lại là lái buôn. Sau một hồi cùng nhau bàn bạc, cả hai người đều đồng ý.
Viên thị nở mày nở mặt từ hàng Châu gả vào Tiết gia, thế nhưng sau khi thành thân, những thói xấu của Viên thị chẳng mấy chốc đã lộ ra mặt. Đầu tiên là khắt khe với Thẩm Mộ Yên, Tiết Minh Viễn hiểu chuyện này nên sau đó cũng ít lui tới phòng Thẩm Mộ Yên. Sau đó không lâu Viên thị biết được Thẩm Mộ Yên đã mang thai, thị ta tìm mọi cách làm khó dễ, khiến Thẩm Mộ Yên suýt nữa xảy thai.
Tiếp đó Viên thị bắt đầu lạnh nhạt với Tiết Minh Viễn, từ chuyện Tiết Minh Viễn không hiểu thơ từ ca phú, không biết lãng mạn thưởng trăng, lại còn gì những chuyện xã giao mà thường xuyên về khuya, thị nói Tiết Minh Viễn không quan tâm đến cái nhà này rồi oán giận đủ kiểu, lúc nào cũng trách móc Tiết Minh Viễn. Ban đầu Tiết Minh Viễn cũng cố gắng lắng nghe, cố gắng nhẫn nhịn hòng xoa dịu Viên thị, thế nhưng cứ như vậy mãi thì ai chịu cho nổi. Trong khi đó Thẩm Mộ Yên lại dịu dàng ý tứ, chẳng mấy chốc Tiết Minh Viễn đã thấy phiền chán vợ cả Viên thị.
Viên thị bắt đầu làm loạn trong nhà, vừa thấy Tiết Minh Viễn là lớn tiếng mắng nhiếc. Nào là y ưu ái tiểu thiếp, lạnh nhạt chính thê, không còn luân thường đạo lý, phụ lòng người tốt, trách y đã quên mất trước đây gia phụ thị ta đã giúp đỡ ra sao! Nào là y không học vấn, không nghề nghiệp, việc buôn bán thì có gì hay, ở bên ngoài cũng chỉ làm một kẻ phục tùng không hơn không kém, trách y không có tiền đồ! Trong lời trách mắng không có lấy một chút tình cảm, lòng Tiết Minh Viễn cũng ngày càng lạnh lẽo, nể mặt Viên phụ nên mới không hưu thê.
Khi đó Viên phụ cũng sang khuyên nhủ Viên thị nhẫn nhịn mà sống. Tiết Minh Viễn không tài không cán nhưng có thể cho thị ta một cuộc sống tốt. Song Viên thị không nghe, khi thị ta mang thai Tiết Hạo lại càng không muốn nhìn thấy Thẩm Mộ Yên, bèn dấm dúi nha đầu hồi môn của mình cho Tiết Minh Viễn. Tiết Minh Viễn thấy Viên thị mang thai, những tưởng thị ta sẽ an phận nhưng nào có ngờ…
Khi nha đầu kia cũng mang thai, Viên thị lại nổi cơn tam bành, lần này tựa như đã giận quá hóa điên, vừa đánh vừa mắng chửi nha đầu kia. Đến lúc này, Tiết Minh Viễn không còn chịu nổi nữa, hôm nào cũng tối mịt mới bước chân về nhà. Thế rồi một lần nọ, Viên thị đứng trong sân chống nạnh mắng nhiếc nha đầu kia đã không cẩn thận làm động thai khí, khiến Tiết Hạo bị sinh non. Suốt một tháng trời thị ta không hồi phục, thêm vào đó vì thường xuyên tức giận nên gây hại đến thân thể, Tiết Hạo chưa đầy một tuổi thị ta đã qua đời.
Số mệnh nha đầu kia còn thảm hơn, khi mang thai Tiết Uyên luôn khóc lóc sụt sùi, khi sinh lại bị băng huyết, vài ngày sau cũng qua đời. Những chuyện này khiến Tiết Minh Viễn chịu đả kích không nhỏ, có dạo y còn rất ghét về nhà. Sau khi Viên thị mất, không lâu sau Viên phụ cũng qua đời. Nhà họ Viên do ca ca của Viên thị đảm đương, ca ca thị biết của hồi môn trước đây của thị rất hậu, dấy lên ý nghĩ muốn thu hết tất cả về tay.
Tiết Minh Viễn cũng không ngờ Viên gia có thể làm những chuyện này, những thứ này đều là của Tiết Hạo mới đúng. Song Viên gia đã mở lời, Tiết Minh Viễn cũng không thể giữ khư khư không buông bằng không thì tiếng xấu nuốt trọn đồ cưới của thê tử sẽ truyền ra ngoài, Tiết Minh Viễn cũng có nỗi khổ không nói được thành lời. Tuy nhiên cũng từ đấy, mối hảo cảm giữa Tiết Minh Viễn và Viên thị cũng không còn. Lần này ngoài ca ca của Viên thị còn có tam muội cũng cùng đến. Đã thế mà họ còn dám bước vào cửa Tiết gia sao?
Nhược Thủy nghe xong bèn an ủi Tiết Minh Viễn: “Nếu không có chuyện giữa tỷ tỷ và chàng thì bây giờ thiếp cũng đâu được gả vào nhà họ Tiết chứ. Huống chi thiếp thấy dường như Hạo nhi đã quên hết những chuyện không vui.” Tiết Minh Viễn nhìn Nhược Thủy mà rằng: “Cũng vì nàng nên ta rất lo lắng, sợ rằng nàng cũng không chấp nhận được chuyện ta phải giao tế bên ngoài. Nhưng làm ăn chính là như vậy, hạng người nào cũng phải thân sơ, trên dưới đều phải thu xếp cả. Bình thường thì chẳng cần gì, đến khi xảy ra chuyện e là muốn lo cũng không kịp nữa rồi.”
Nhược Thủy kéo tay Tiết Minh Viễn nắm chặt, nàng nói: “Thiếp biết chàng làm mọi chuyện cũng là vì gia đình, mong chúng ta có những ngày tháng sung túc hơn. Nào ai lại không muốn thảnh thơi, không muốn ngồi nhà uống trà, vui đùa cùng con trẻ, nào ai lại muốn hạ mình, quy phục làm tiểu nhân trước mặt người ta. Chỉ cần chàng để ý đến sức khỏe của mình, không uống quá nhiều rượu là tốt rồi.” Tiết Minh Viễn gật đầu, cảm động nói: “Ta biết ta biết, bây giờ cũng đã tốt lên nhiều, chuyện buôn bán cũng đã vào guồng. Đường nhập hàng ổn định, người làm cũng đã tuyển xong.” Nói đoạn, Tiết Minh Viễn chuyển sang nói chuyện làm ăn của nhà mình hiện tại với Nhược Thủy khiến nàng rất vui mừng, đây là lần đầu tiên Tiết Minh Viễn mở lời với nàng về chuyện buôn bán, lúc này đây Tiết Minh Viễn mới thực sự xem nàng là người một nhà.
Vừa hàn huyên vài câu đã về đến nhà, Tiết Minh Viễn xuống xe ngựa trước, sau đó xoay người lại đỡ Nhược Thủy. Nhược Thủy vừa cười vừa nắm lấy tay Tiết Minh Viễn bước xuống, đập vào mắt là một tiểu cô nương thân vận phấn y thêu hoa chi chít đủ loại, đồ trang sức bằng vàng lấp lánh rực rỡ dưới ánh dương. Thị ta cất tiếng: “Tỷ phu, huynh đã về rồi.” Tiết Minh Viễn vừa nhìn thấy tiểu cô nương nọ bèn mỉm cười đáp lễ: “Muội đã đến rồi. Phải rồi, Nhược Thủy, đây là muội muội của Thẩm Mộ Yên.” Tiểu cô nương kia cười tươi tán rồi hành lễ: “Thỉnh an Nhị nãi nãi.” Sau đó ríu rít trò chuyện với Tiết Minh Viễn.
Nhược Thủy thấy ánh mắt của tiểu cô nương kia khi nhìn Tiết Minh Viễn rất không bình thường. Ôi, sao kẻ nào kẻ nấy đều tụ lại đây, hôm nay là ngày gì vậy, chớp mắt yêu ma quỷ quái đồng loạt xuất hiện! Không biết tỷ tỷ đây cầm tinh thần Chung Quỳ[1] sao, đúng là không sợ chết.
—–
[1] Thần chung quỳ: vị thần có thể đánh quỷ trong truyền thuyết, dân gian xưa thường treo ảnh của thần, cho rằng có thể trừ được tà ma.