Thiên Kim Làm Vợ Kế

Chương 10: Các vị trưởng bối


Đọc truyện Thiên Kim Làm Vợ Kế – Chương 10: Các vị trưởng bối

Gia chủ của Tiết gia hiện tại chính là Nhị thúc. Năm nay ông ta chừng bốn mươi sáu, bốn mươi bảy tuổi, vóc dáng gầy còm, hoàn toàn trái ngược với Tiết Minh Viễn. Đôi mắt híp nho nhỏ nhìn Tiết Minh Viễn với vẻ tức giận, thậm chí còn khinh thường không buồn nhìn đến Nhược Thủy lấy một lần.

Đằng sau gia chủ Tiết gia được mọi người kính trọng chính là Nhị thẩm của Tiết Minh Viễn. Nhị thẩm của y ngồi ở đó làm ra vẻ chủ mẫu trong nhà, nhìn hai người với vẻ cao ngạo lạnh lùng, tự cho mình là tôn quý, mấy ả thị thiếp đứng sau đều còn rất trẻ. Nhị thẩm của y cũng chẳng nói nhiều, lạnh lùng nhận lấy ly trà, nhấp một ngụm rồi đặt xuống. Tiếp theo, Tiết Minh Viễn và Nhược Thủy cùng kính trà cho các vị trưởng bối khác, bắt đầu từ phía bên trái.

Nếu kính trà cho đương gia đã không quỳ thì sau đó càng không cần quỳ, thêm vào đó đám hạ nhân cũng rất biết ý mà không kê đệm lót nữa. Vạn nhất Tiết Minh Viễn có kích động quỳ xuống dâng trà cho ai, thế thì cũng chẳng khác nào giáng cho Nhị thúc y một cái bạt tai. Nhị thúc kia chẳng thể nổi nóng với Tiết Minh Viễn, song trút giận lên đám hạ nhân thì có thể. Cho nên bọn họ không bảo mà cùng tự bảo vệ bản thân mình, đứng bất động một bên vờ như câm điếc.

Người kế tiếp chính là Tam thúc của Tiết Minh Viễn, đây cũng là người đầu tiên có vẻ mặt tươi cười từ lúc Nhược Thủy bước chân vào nơi này, thật lòng mà nói thì Tiết Minh Viễn trông rất giống Tam thúc của y, hai người đều hơi mập mạp. Trước đây Tam thúc y thi đỗ cử nhân nhưng sau khi vào kinh lại trượt mấy lần, đến bây giờ cũng vẫn chỉ là một cử nhân. Hiện tại ông ta đang làm thầy dạy ở phủ Đài Châu, nhờ vào gia thế nên cũng coi như là một văn nhân nổi danh ở đất Đài Châu này.

Khi đứng đối diện với Tam thúc, vẻ mặt Tiết Minh Viễn mới giãn ra, dầu không vui vẻ ra mặt nhưng cũng hiền hòa đi không ít. Tiết Minh Viễn cất giọng nói: “Cháu xin kính trà Tam thúc.” Nhược Thủy cũng mỉm cười nói: “Cháu dâu xin kính trà Tam thúc.”

Tam thúc của y nhận lấy ly trà nhấp một ngụm, sau mỉm cười nói: “Chúc hai con sớm sinh quý tử, bách niên giai lão.” Lời mừng này khiến hai người hơi ngẩn ra, Tiết Minh Viễn nhanh nhạy cười đáp: “Đa tạ Tam thúc.” Nhược Thủy cũng tạ ơn theo phu quân.


Nhược Thủy chắc chắn rằng Tiết Minh Viễn biết chuyện nàng không thể sinh nở, phản ứng lúc này của chàng cũng đã tỏ rõ rằng chàng không muốn để người khác biết chuyện nàng không thể sinh con, Nhược Thủy thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng. Thực ra bản thân Nhược Thủy cũng không muốn để người khác biết, dù gì cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp, giả như họ hay chuyện nhất định sẽ truy vấn nguyên nhân là vì đâu. Nếu như thế, lúc ấy phải đối đáp ra sao, Nhược Thủy thực không biết. Quyết định này của Tiết Minh Viễn đúng là hợp tình hợp lý, khiến Nhược Thủy khẽ nở nụ cười ngọt ngào trong lòng, hai người họ đúng là một đôi ăn ý.

Tiếp theo chính là Tam thẩm, người phụ nữ lên tiếng đầu tiên vào hôm Nhược Thủy động phòng, cũng là người thốt ra những lời chẳng mấy hay ho. Người ta thường bảo “tương do tâm sinh, cảnh tùy tâm chuyển”, lời này quả không sai, vừa nhìn thấy đôi mắt hình tam giác, đôi môi mỏng quẹt của Tam thẩm đã lập tức cảm thấy một thứ cảm giác chanh chua. Tam thẩm nhận lấy ly trà, cười lạnh lùng nhấp một ngụm rồi để xuống.

Tứ thúc và Ngũ thúc đều tách khỏi nhà chính đến nơi khác làm kinh thương, coi như đã tách biệt, họ chỉ đến dự một chút lúc hôn lễ của hai người, khuya đêm đó lại lên đường rời khỏi. Kế đến chính là Lục thúc, vị Lục thúc này cũng còn trẻ, thoạt nhìn tuổi tác có lẽ không hơn Tiết Minh Viễn là bao, thân vận phục màu xanh nhạt, khi ngồi rất có dáng tiên phong đạo cốt. Lục thẩm hờ hững ngồi bên cạnh, chẳng giống như Nhị phu nhân và Tam phu nhân sống lưng lúc nào cũng thẳng tắp.

Nhược Thủy chú ý đến chiếc quạt tròn trên tay Lục thẩm, bên trên có viết mấy câu thơ do đích thân Lục thẩm chấp bút, cạnh bên còn họa vài đóa hoa xuân. Trên tóc cũng không cài trang sức vàng bạc gì mà chỉ có một ít bích ngọc và phỉ thúy. Thoạt nhìn không ai nghĩ đây là một phụ nhân đã xuất giá, mà trông giống như một cô gái khuê các đầy ý họa tình thơ hơn.

Khi Lục thúc của Tiết Minh Viễn nhận lấy ly trà, trên mặt cũng khẽ mỉm cười nhưng chẳng nói gì. Khi Lục thẩm của y nhận ly trà từ tay Nhược Thủy thì nhìn vào bên trong, chưa ngẩng đầu đã khẽ khàng hỏi: “Cô cũng biết chữ sao?” Nhược Thủy mỉm cười đáp: “Cũng biết một chút.” Lục thẩm có vẻ hứng thú, ung dung ngẩng đầu rồi mới hỏi: “À, vậy cô biết ngâm thơ vẽ tranh chứ?”


Nhược Thủy cung kính đáp: “Thơ thì không giỏi, dù trước đây khi còn ở nhà cũng thường cùng các huynh đệ tỷ muội làm thử mấy bài.” Nhược Thủy thực sự không thích cách nói chuyện của vị Lục thẩm Tiết gia này, dường như mỗi chữ đều kéo dài lê thê, lại còn có cả âm đuôi. Nhưng nàng cũng đành kiên nhẫn lắng nghe. Lục thẩm nghe Nhược Thủy nói vậy bèn gật đầu: “Nếu ban đầu có học thì sau khi lập gia đình cũng không nên bỏ quên. Về mặt này ta cũng biết chút ít, có thời gian thì cứ đến, ta sẽ chỉ cho cô một chút. Một cô gái có học thức, có hiểu biết vừa có thể làm chuyện lớn cũng vừa có thể chu toàn dức hạnh. Song chỉ nên đọc kinh sử điển tịch, chớ đọc mấy thứ tiểu thuyết ba xu, kích động tà tâm, thậm chí còn lấy văn chương làm kiểu mẫu, gây chuyện gièm pha…”

Những lời này của Lục thẩm thoạt tiên sẽ không nhìn ra là có ý tứ gì, Nhược Thủy chỉ mỉm cười lắng nghe, thế nhưng có người lại không nhịn được, Nhị thẩm thẳng thừng nói: “Lục đệ muội, biết là muội yêu mến cháu dâu, sau này sẽ để cháu dâu đến viện hai người tâm sự tri kỷ. Hôm nay để hai đứa chúng nó làm quen với các huynh đệ trước đã.” Lục thẩm bĩu môi, liếc mắt nói: “Mau đi gặp các huynh đệ khác đi.”

Sau khi kính trà các trưởng bối xong thì đến lượt chào hỏi các huynh đệ cùng thế hệ với Tiết Minh Viễn ở phía bên phải. Người ngồi đầu tiên chính là đích trưởng tử của Nhị thúc, đúng là y khuôn mẫu của Nhị thúc mà đúc ra, vóc dáng gầy gò nhưng có phần tháo vát. Tiết Minh Viễn và Nhược Thủy chắp tay với các huynh đệ. Sau đó lần lượt đến con trai thứ ba của Nhị thúc, một con trai của Tam thúc và hai người con của Lục thúc, một đứa lên bảy còn đứa kia mới chỉ lên năm.

Ra lễ xong, Nhị thúc mới cất tiếng: “Đều đã biết nhau cả rồi, lát nữa mọi người cùng vào từ đường. Trước lúc đó thì ta còn có chuyện muốn hỏi cháu dâu, hôn sự này cũng quá vội vàng, khi đó ta còn ở bên ngoài nên chưa kịp hỏi đến. Nay có một số việc muốn hiểu rõ hơn, gia thế của nhà cháu dâu chúng ta biết quá ít, một lát nữa biết ăn nói thế nào với tổ tông?”


Nhị thẩm thấy Nhị thúc nhắc đến chuyện này bèn vội vã nói: “Có ai nói không phải đâu, Minh Viễn cháu cũng quá hấp tấp rồi, cưới vợ là chuyện vui của hai họ, trong nhà chưa tỏ tường cháu đã đồng ý, vạn nhất bị người ta lừa thì biết làm sao? Còn nữa, cháu gấp gáp làm gì chứ, chẳng phải thím đã nói sẽ giúp cháu chọn một vài cô nương sao, nhưng vì chưa thấy ai vừa ý nên thím không muốn giới thiệu mấy cô nương linh tinh kia, sớm biết yêu cầu của cháu thấp như thế thì thím đã lo xong xuôi rồi!”

Tam thẩm cũng lên tiếng đồng tình: “Phải đó, chuyện hôn sự này quá gấp gáp rồi, cũng chẳng thèm hỏi qua ý kiến của trưởng bối. Dù gì chúng ta cũng từng trải hơn cháu, cháu đó, từ nhỏ đã bướng bỉnh không vâng lời.” Ngay lúc này, Tam thúc hắng giọng một tiếng, Tam thẩm chẳng quay đầu lại mà chỉ huých tay sang phía Tam thúc. Tam thúc lắc đầu không nói gì.

Tiết Minh Viễn và Nhược Thủy vẫn giữ nguyên khuôn mặt mỉm cười đứng giữa chính đường, Tiết Minh Viễn thấy mọi người đã yên lặng cả mới lên tiếng nói: “Cháu đã hỏi thăm rõ ràng, nhà mẹ nàng chính là Diêu gia trọng vọng chốn kinh thành, hôn lễ tuy hơi vội vã nhưng cũng đã hỏi qua người mai mối, Diêu thị chính là thê tử mà cháu dùng kiệu tám người khiêng, cưới hỏi đàng hoàng vào phủ. Những thuyện này thúc phụ và các thím không cần lo lắng.”

Nhị thẩm ngồi trên không hài lòng nói: “Diêu gia? Diêu gia nào chứ? Trong kinh có đến mấy nhà họ Diêu, ngay cả Đài Châu chúng ta cũng có không ít! Diêu cũng chẳng phải quốc tính, chẳng phải hoàng thân quốc thích. Chúng ta cũng đều là vì muốn tốt cho ngươi, quan tâm ngươi nên mới muốn tìm nhạc gia có thể giúp ích đó.”

Tiết Minh Viễn đột nhiên mỉm cười, cất tiếng bảo: “Nhị thẩm nói rất có lý, song chuyện hôn sự này do phu nhân của phủ đài Chu đại nhân mai mối, chẳng phải Nhị thẩm luôn giữ mối giao hảo với Chu phu nhân đó sao? Nếu Nhị thẩm lo lắng, vậy phiền Nhị thẩm thay cháu hỏi lại Chu phu nhân vậy.” Nhị thẩm trừng mắt nhìn Tiết Minh Viễn, chẳng nói gì thêm. Tiết Minh Viễn vừa mỉm cười vừa gật đầu với Nhị thẩm của y. Những lời này không phải Tiết Minh Viễn nói riêng với Nhị thẩm mà cũng là nói với tất cả mọi người ở đây, có hậu thuẫn là Chu phu nhân, sẽ chẳng còn ai dám phàn nàn.

Rốt cuộc Nhị thúc cũng chịu yên lặng, cũng biết nên thưa với tổ tông ở từ đường ra sao. Nhược Thủy theo sau Tiết Minh Viễn cùng một đám nam tử khác vào từ đường. Cả từ đường được bao phủ bởi một vẻ trang nghiêm lạ thường, kế thừa những giá trị lịch sử từ lâu đời. Nhược Thủy nhìn những linh bài của các bậc tiền bối nhà họ Tiết được bày biện bên trên, nàng thành kính thắp một nén nhang, trong lòng thầm khẩn cầu tổ tiên Tiết gia phù hộ cho cuộc sống tương lai của nàng được thuận lợi, suôn sẻ.


Một khi bước vào từ đường là đã trở thành phụ nhân của Tiết gia. Thăm bái xong cả từ đường cũng đã đến gần trưa, Nhược Thủy lo rằng sẽ phải khốn khổ ở lại đây dùng cơm. Nào ngờ sau khi bước ra khỏi từ đường, Tiết Minh Viễn liền quay sang chắp tay nói với Nhị thúc: “Trong nhà còn có một số việc, thăm từ đường xong cháu sẽ đưa Diêu thị về trước.”

Nhị thúc y cũng chẳng có ý giữ người, trái lại Tam thúc đã lên tiếng: “Cũng gần đến giờ cơm rồi, lâu lắm cháu mới về nhà một lần, chi bằng ăn bữa cơm trước đã.” Tiết Minh Viễn nhìn Nhị thúc, Nhị thúc y một câu cũng chẳng mở lời, Tiết Minh Viễn bèn mỉm cười bảo: “Cháu xin cáo từ, sau này có dịp sẽ lại về thỉnh an các vị thúc thúc thẩm thẩm.”

Nói xong y liền dẫn theo Nhược Thủy xoay người rời đi. Lần họp mặt gia tộc này đúng là khiến Nhược Thủy được mở mang tầm mắt, cuộc gặp này đúng là vượt quá sức tưởng tượng của nàng. Thế nhưng gió không vào nhà trống, nếu quả của hiện tại như thế này thì hẳn là vì trước đã được trồng như thế. Khi xe ngựa khởi hành, Tiễn Minh Viễn bèn thở dài một hơi, lắc đầu một cái rất khẽ.

Nhược Thủy lên tiếng hỏi: “Phu quân, vì sao hôm nay chỉ có mấy người chúng ta, còn những người khác đâu? Tổ phụ không có huynh đệ sao?” Tiết Minh Viễn trả lời: “Tổ tiên Tiết gia ở bên ngoài buôn bán quanh năm, không nhiều con nối dòng. Đến đời tổ phụ chỉ có hai huynh đệ, nhà chúng ta bên này là dòng chính. Còn có một thúc gia hiện đang ở Giang Tây, cách nơi này khá xa nên không thường lui tới.”

Nhược Thủy gật đầu, cười nói: “Thiếp thấy Tam thúc đối xử với chúng ta rất tốt nhỉ.” Ông cũng là người duy nhất chúc phúc cho hôn sự của họ. Tiết Minh Viễn gật đầu nói: “Tam thúc là người đọc sách, cũng có người cũng đọc sách nhưng miệng lưỡi chua cay, tanh hôi, tin tưởng tất cả đạo lý trong lời dạy của thánh nhân, song chẳng thể thay đổi.” Suy nghĩ một lát, Tiết Minh Viễn mới tiếp lời: “Thực ra người hiểu ta rõ nhất là Tứ thúc, bây giờ Tứ thúc và Tứ thẩm đang ở Hàng Châu lo việc buôn bán, một thời gian nữa cũng vừa hay ta có việc phải đến Hàng Châu một chuyến, hai chúng ta cùng đi!”

Nhược Thủy vừa cười vừa gật đầu, dù sao hôm nay cũng rảnh rỗi không việc gì làm, thêm vào chuyện gặp mặt hôm nay, Tiết Minh Viễn bèn kể hết một lượt về mối quan hệ giữa các huynh đệ trong Tiết gia. Thêm một người là thêm một chuyện, huynh đệ đồng lòng thì không nói, nếu khó khăn thì lại càng khó khăn gấp bội phần. Nhất là khi bọn họ có thể cùng chung hoạn nạn nhưng lại khó chia sẻ phú quý. Sáu huynh đệ Tiết gia, mỗi người đều có một quá khứ riêng, có những toan tính của riêng mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.