Thiên Kim Hắc Hóa

Chương 2: Tôi Trùng Sinh Rồi


Đọc truyện Thiên Kim Hắc Hóa – Chương 2: Tôi Trùng Sinh Rồi


Thân thể của cô gái gầy yếu đầy vết thương, khuôn mặt xanh xao, hơi thở yếu ớt, nằm ở chỗ đó không nhúc nhích.

“Đại ca, cô ta sẽ không chết rồi chứ?”
“Chết thì chết đi, dù sao cô ta cũng vẫn còn non, mày nhớ chơi xong rồi đi ngay đấy!”
“Được rồi đại ca!”
Người đàn ông nở một nụ cười bỉ ổi, ngồi xổm người xuống muốn lột quần áo của cô gái kia ra.

Ngay lúc này, cô gái thở ra một hơi, ánh mắt mê man.

Cảnh tượng này giống như xác chết sống lại, dọa cho người đàn ông kia lui về phía sau hai bước, nhìn thấy cô gái từ từ ngồi dậy, hắn ta cười lạnh rồi nói: “Vẫn chưa chết thì càng tốt! Mang về đổi lấy tiền thưởng cũng được!”

“Cút đi!”
Nhưng mà cô gái vừa thoi thóp kia không biết lấy sức ở đâu ra mà quơ lấy khúc gỗ, hung hăng đánh vào đầu người đàn ông kia!
“Bộp!”
Trong nháy mắt, người đàn ông kia vô thức lấy tay sờ trán, thấy trên tay dính đầy máu, hắn ta không tin vào mắt mình, chỉ thẳng mặt cô gái: “Sao mày dám đánh tao! “
Nhân lúc người đàn ông kia chưa kịp phản ứng, cô gái dùng hết sức bình sinh đập thêm một cái!
Lần này, thoáng một cái, cả cơ thể to lớn của người đàn ông đã đổ gục xuống đất!
Người đàn ông còn lại đang hút thuốc ở đầu ngõ, lúc phát hiện ra có điều gì đó không đúng thì đã không kịp rồi, cô gái kia nhanh như chớp xông đến, xô vào hắn ta khiến hắn ta ngã lảo đảo.

“Mày còn dám chạy à?”
“Đại ca, đừng đuổi theo! Đầu của em! “
Nghe thấy tiếng hô hoán từ trong ngõ nhỏ truyền đến, lúc hắn ta còn đang do dự thì cô gái đã biến mất trong bóng đêm rồi.

Đêm đã khuya, cô gái cứ liều mạng mà chạy như vậy, lúc không còn chút sức lực nào mới từ từ ngồi xuống đất, nhìn mọi thứ xa lạ xung quanh, tiếp nhận những ký ức xa lạ hiện lên trong đầu.

Cô là Tô Tuyết, sau khi mất mạng ở nhà kho, không hiểu sao lại tỉnh lại trong một hình hài xa lạ này.

Chủ nhân của thân thể này tên là Khúc Nhiễm, đến từ một thôn làng ở trên núi xa xôi, cha mẹ mất từ khi còn nhỏ, từ trước đến nay cô và ông nội luôn sống nương tựa lẫn nhau, chỉ tiếc mấy ngày trước ông nội cũng đã đổ bệnh nặng mà qua đời rồi.


Sau khi an táng ông nội xong, cô được một người bạn đồng hương đưa lên thành phố làm công, nhưng lại bị bán vào quán bar làm gái.

Vì nhất quyết không chịu nên một người còn đang sống sờ sờ như cô bị đánh đến chết, điều này cũng làm cho Tô Tuyết có cơ hội có thể trùng sinh.

“Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô báo thù, xem như cảm ơn thân thể của cô! Tôi chính là cô, từ nay về sau, trên thế giới này không còn Tô Tuyết, chỉ có Khúc Nhiễm!”
Cô ngửa đầu nhìn xa xăm, ở nơi thành phố đèn điện sáng trưng này, đáy lòng cô chưa bao giờ yên bình được.

Cô đã từng phải sống ở một nơi hẻo lánh tối tăm không có ánh đèn điện, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình được tự do.

Ở kiếp này, cô không bị ràng buộc, cũng không tiếp tục làm thế thân cho ai cả, có thể đường đường chính chính mà sống ở dưới ánh mặt trời!
“Người nhà họ Tô, tôi sẽ không để cho các người sống yên ổn đâu!”
Sáng hôm sau, Tô Tuyết tỉnh lại trong con ngõ hẻm, nghe thấy tiếng ồn ào cách đó không xa, cô mơ mơ màng màng mở to mắt, phát hiện ở đường lớn bên cạnh có rất nhiều người đang vây quanh.


Cô tò mò chen vào, nhìn thấy một ông cụ chừng bảy mươi tuổi ngã ra giữa đường, tay ôm ngực, vẻ mặt rất thống khổ.

Bệnh tim bị tái phát sao?
Thấy môi ông cụ đó dần tím tái, Khúc Nhiễm gần như là phản xạ có điều kiện, không chút do dự chạy tới, cô lo lắng hỏi thăm: “Ông ơi! Thuốc của ông ở đâu?”
Ông cụ gắng gượng chỉ vào cái túi bên cạnh, mở miệng nhưng một câu cũng không nói nổi.

Tô Tuyết đưa tay định lấy túi thì lại bị người đứng bên cạnh giật lại.

“Bà làm gì vậy? Thuốc của ông ấy ở bên trong, mau lấy ra!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.