Thiên Kim Hắc Hóa

Chương 117: Tôi Có Câu Hỏi


Đọc truyện Thiên Kim Hắc Hóa – Chương 117: Tôi Có Câu Hỏi


“Thật sự có chuyện này.

” Trên mặt thư ký mồ hôi chảy ròng ròng, cúi đầu, không dám ngẩng lên.

“Đi xuống đi.

” Tô Chính Thiên phất tay, vẻ mặt phiền muộn, xem ra ông ta thật sự đã coi thường Mặc Dịch Minh rồi, nếu như ông ta không ngăn cản anh kịp lúc, chỉ sợ địa vị của Tô thị sẽ bị anh thay thế.

Ngay khi Tô Chính Thiên nghĩ nên xử lý Mặc Dịch Minh như thế nào, đột nhiên truyền đến một tin tức, Thẩm thị đang tăng cường liên lạc với Mặc thị, rất có thể sẽ giao tất cả các đơn của mình cho Mặc thị.

Trước đó, mọi người đều biết Lục thị không lọt được vào mắt xanh của tổng giám đốc Thẩm, mặc dù tổng giám đốc Thẩm ra mặt giải thích ông ta yêu cầu rất cao, nhưng bây giờ không coi trọng ai cả, nhưng mà đám người cũng đưa ánh mắt về phía Tô thị.

Bởi vì nhà họ Tô có Tô Duyệt Nhiên từng được tổng giám đốc Thẩm tán dương, bởi vậy mọi người đều cho rằng cuối cùng Tô thị sẽ có thể đạt được cơ hội hợp tác cùng Thẩm thị.

Nhưng mà tất cả những suy đoán này đều sập đổ ngay khi cái tin đồn này được truyền ra.

“Tổng giám đốc Tô, chuyện này…” Thư ký đứng ở cửa, chậm chạp không dám đi vào văn phòng, anh ta e ngại Tô Chính Thiên, sợ ông ta giận dữ.

“Cút!” Tô Chính Thiên rống to, hai mắt ẩn chứa sự sự tàn nhẫn, khát máu mà hung ác.

“Trong cuộc đấu thầu vào một tuần sau, tôi sẽ khiến cho cậu đẹp mặt!”

Trận đấu thầu còn chưa bắt đầu này đã hấp dẫn vô số nhà, không chỉ những nhà ở thành phố A, thành phố C cũng có người nghe tiếng mà đến đây.

Nhưng mà chỉ có một mảnh đất, như vậy có nghĩa là những người đến đây, gần như đều chỉ đến để khuấy động bầu không khí mà thôi.

“Chuẩn bị như thế nào rồi?” Khúc Nhiễm nhíu mày, cô vẫn có chút bận tâm đối với trận đấu thầu này, cô biết rõ Mặc Dịch Minh đã sớm muốn mảnh đất này.

“Chúng ta nhất định phải có được mảnh đất này!” Mặc Dịch Minh chăm chú cau mày, tay nắm chặt đến trắng bệch: “Mảnh đất này là chỗ giao nhau của ba thành phố, chưa nói đến chúng ta dùng mảnh đất đó làm gì, chỉ với giá trị du lịch của nó thôi thì cũng đã cực cao rồi”
“Lúc trước chỉ một đồng cỏ, nếu có thể khai thác xây dựng, hoàn thiện giao thông, sau này muốn đi lại cũng không cần đi đường vòng xa xôi nữa.

” Khúc Nhiễm cười nói: “Nhưng trước khi giao thông được xây dựng hoàn thiện thì cũng đã phải ném đi một số tiền lớn, mà ném bao nhiêu cũng chưa biết trước được.


“Nhưng triển vọng của nó bây giờ có thể thấy được.

Hiện tại thành phố B đang phát triển, so trên các phương diện thì cũng chưa sánh bằng thành phố A và thành phố C, nhưng mà tiềm năng của thành phố B vô cùng to lớn, chỉ với mỗi cái này thôi cũng hấp dẫn không ít người đến đây đánh cược một lần.


Mặc Dịch Minh nói xong, Khúc Nhiễm cũng hơi động lòng, cô gật đầu: “Em nhất định sẽ giúp anh có được nó!”
Hai người ở trong phòng đàm luận những việc có liên quan đến đấu thầu dự án lần này, nghe nói lần đấu thầu này không giống bình thường, chưa chắc ai ra giá cao hơn là có được, mà còn phải xem ai có thể suy nghĩ ra ý tưởng có thể khai thác giá trị của mảnh đất này triệt để hơn.

Mặc dù hai người cùng từng nghĩ đến chuyện tìm người tổ chức để hiểu thêm, nhưng mà đột nhiên nghĩ đến như thế không công bằng đối với những người khác, vậy nên đã bác bỏ đi ý nghĩ này.


Tô Chính Thiên trăm phương ngàn kế muốn khiến Mặc Dịch Minh chịu khổ một chút, khi biết được anh cũng sẽ tham gia lần đấu thầu, ông ta đã tìm hiểu chỗ ở của người tổ chức, vội vàng lái xe đi đến.

Người tổ chức chỉ là người do chính phủ mời đến để làm chủ mà thôi, nhưng bởi vì chính phủ cũng không quan tâm đến những chuyện này, thể hiện đã giao toàn bộ quyền lực cho người tổ chức.

Lúc này chỉ mới có mỗi Tô Chính Thiên có suy nghĩ hối lộ người tổ chức.

Người tổ chức mới này là một người tham tiền, vừa nghe nói chỉ cần giở một chút thủ đoạn để chèn ép một cái công ty thì sẽ có thể có được một trăm vạn, lập tức đồng ý.

“Tổng giám đốc Tô, hợp tác vui vẻ!” Người tổ chức đắc ý cầm thẻ ngân hàng nhanh chóng về nhà, sợ có người lấy đi tấm chi phiếu từ túi của mình…
“Hợp tác vui vẻ, anh Tần.

” Câu nói này Tô Chính Thiên gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười vẫy tay tạm biệt.

Cho đến khi lên xe, rời khỏi nhà hàng, ông ta mới thở dài: “Tiền của mình!”
Mặc dù mất tiền, nhưng nghĩ đến sắp có thể dạy dỗ Mặc Dịch Minh, lại có thể trông thấy khuôn mặt kia tối sầm xuống, tâm trạng của ông ta lại vui vẻ trở lại.

“Thật mong chờ!”
Trong khoảng thời gian này, Khúc Nhiễm và Mặc Dịch Minh như hình với bóng, hai người liên tục đưa ra ý kiến về việc xây dựng và lợi dụng vị trí địa lý.

Cùng lúc đó, Lục Ngạn cũng tới Mặc thị, dặn đi dặn lại Mặc Dịch Minh nhất định phải lấy được mảnh đất kia.


“Mặc dù đám người tổng giám đốc Hứa cũng sẽ tham gia đấu thầu, nhưng chúng ta cũng không được cảm thấy áp lực, càng không thể cảm thấy không được mà không dám đi cạnh tranh.

Cơ hội là do mình tự tranh thủ, không phải do người khác nhường mới có thể đạt được.


Lục Ngạn nghiêm túc nhìn hai người, rõ ràng không phải anh ta đi đấu thầu, nhưng giờ phút này trong lòng cũng có chút căng thẳng.

Cuối cùng Khúc Nhiễm cũng không đi tham gia đấu thầu, mặc dù đấu thầu rất quan trọng, nhưng mà công ty lớn như vậy, vẫn cần cô ở lại trông coi.

Lục Ngạn đi theo cha mình đến nơi đấu thầu, còn Mặc Dịch Minh thì đi một mình.

Đến nơi, theo dòng người từ từ đi vào sảnh lớn, Mặc Dịch Minh lại cảm giác sau lưng mình lạnh lẽo, cứ như có một đôi mắt đi theo anh, cứ nhìn anh chằm chằm.

Mà khi anh nghiêng đầu nhìn thì ánh mắt kia lại biến mất.

Trong lòng chỉ cảm thấy không tốt lắm, Mặc Dịch Minh tăng tốc bước chân, chui vào trong đội ngũ của tổng giám đốc Hứa.

“Tổng giám đốc Mặc, từ sau khi tạm biệt cậu có khỏe không?” Tổng giám đốc Hứa quay qua, nhìn thấy Mặc Dịch Minh, vươn tay khoác lên vai Mặc Dịch Minh, hai người sóng vai đi vào.

Bởi vì chuyện này mà trong chốc lát Tô Chính Thiên không tìm thấy Mặc Dịch Minh.

“Hoan nghênh các vị đến nơi đấu thầu, bởi vì sợ các vị bề bộn nhiều việc, có lẽ bận quá nên không có thời gian đi đến đây, cho nên chúng tôi dự định đơn giản hoá chương trình đấu thầu một chút, cho nên rất nhiều công ty sẽ mất đi cơ hội đấu thầu này vì không có năng lực.

Mà người được Tô Chính Thiên gọi là anh Tần kia đang đứng trên sân khấu, đôi mắt quét qua đám người phía dưới, ánh mắt khóa chặt ở một chỗ, lộ ra vẻ mỉm cười.

Cảm giác xấu kia lại xuất hiện một lần nữa, Mặc Dịch Minh nhìn vào đôi mắt kia, trong mắt ẩn chứa sự cảnh cáo.

“Tôi sẽ nói những cái tên có thể tham gia đấu thầu, còn những công ty khác thì đừng tham gia làm gì nữa.


Lời này vừa nói ra, dưới sân khấu bắt đầu ầm ĩ, đại khái nói người tổ chức thật vô lý, một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho người khác.

“Yên lặng!” Anh Tần bất mãn hét lên: “Tô thị, Bạch thị, Thẩm thị, Lâm thị, Lục thị và Lưu thị có thể tham gia đấu thầu!”
Vừa dứt lời, phía dưới đang yên tĩnh lập tức dấy lên một trận gió lớn.

“Lưu thị? Lưu thị nào thế?”
“Không biết nữa, chẳng lẽ là công ty mới thành lập ư?”
“Không thể nào? Tôi chỉ nghe nói Mặc thị thành lập công ty con ở thành phố A mà thôi!”
Người ở chỗ này cũng không biết Lưu thị ở đâu ra, chỉ có một mình Mặc Dịch Minh biết rõ.

Dùng một công ty có thể có, cũng không bằng lòng đưa cơ hội này cho Mặc thị, đơn giản chính là nhận ủy thác của người khác chèn ép Mặc thị thôi.

Mặc Dịch Minh liếc nhìn chung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy vẻ mặt cười tươi của Tô Chính Thiên ở gần chỗ cổng lớn.

Ông ta giơ nắm đấm tên, khiêu khích nhìn Mặc Dịch Minh, dường như đang cười nhạo Mặc Dịch Minh vô năng.

“Đợi chút đã! Tôi có câu hỏi!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.