Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 89: Là ai cầm bức tranh


Đọc truyện Thiên Kim Hạ Phủ – Chương 89: Là ai cầm bức tranh

Edit: hoacodat 

Dưới giường lớn khắc hoa vừa ngột ngạt vừa nóng bức, Hạ Viên và Trần Châu vừa chui vào liền biết đã sai lầm, vừa rồi chỉ cần ném bức tranh vào trong là được, cần gì ngay cả người cũng phải trốn luôn chứ? Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Thật sự quá thất sách mà! Hai người lúc này khom lưng, tay nắm chặt nhau ngồi song song, giấu cuộn tranh này vào phía sau, âm thầm hi vọng Tưởng Hoa Khoan không nghe thấy được, không phát hiện ra các nàng. 

Tưởng Hoa Khoan đẩy cửa vào phòng, thấy cửa phòng khép chặt, trong phòng oi bức khó chịu, một chút gió cũng không có, một bên màn giường lớn khắc hoa lại hơi đung đưa, cảm thấy sinh nghi, quát: “Ai đang ở dưới gầm giường?” Vừa nói, bàn tay theo quán tính ấn lên eo, lại quên ở trong phủ không mang theo bội kiếm. 

Huhu, bị phát hiện rồi, sao tai mắt tất cả nam nhân Tưởng gia đều linh thông hết vậy, lần tới có chuyện gì, tuyệt đối không dối gạt được rồi. Hạ Viên cầm tay Trần Châu, ý bảo nàng nhanh đáp lời, còn không lên tiếng, làm không tốt Tưởng Hoa Khoan lại xem các nàng như kẻ trộm ngay. 

“Khoan ca ca, là muội và Viên nhi!” Trần Châu chui ra từ dưới gầm giường, thấy Tưởng Hoa Khoan đã muốn đi tới giường bên này, biết không thể gạt được, thầm than không hay ho, cái khó ló cái khôn nói: “Muội và Viên nhi đang chơi trò trốn tìm.” 

“Là bọn muội à!” Tưởng Hoa Khoan vừa nghe là giọng nói Trần Châu, ngạc nhiên nói: “Chơi trốn tìm? Hai người cùng nhau trốn ở dưới giường?” 

“Đúng đúng vậy nha, bọn muội đang chơi trốn tìm. Châu tỷ núp ở dưới giường, muội đi vào bắt được nàng ấy.” Hạ Viên cũng thầm than không tốt, vội vàng tiếp lời, giải thích một câu, đi ra ngoài trước, cũng không thèm phủi tro bụi trên người, giả vờ tươi cười nói: “Muội còn có việc, đi trước nhé!” 

Trần Châu bò ra khỏi giường, thấy Hạ Viên chạy trối chết, thầm mắng nàng không nghĩa khí, đỏ mặt đi mở cửa sổ cho thoáng, lại hỏi: “Khoan ca ca, huynh tìm muội có chuyện gì sao?” 


“Ta phải ra bên ngoài làm chút chuyện, có đi ngang qua Trân Bảo Trai, nên đến đây hỏi muội một chút, có muốn mua gì hay không?” Tưởng Hoa Khoan nghe Thượng Tiệp dặn dò, nói mấy ngày nữa sẽ viên phòng rồi, nên tìm cách làm Trần Châu vui vẻ chút, nhân dịp này mua chút đồ đưa nàng, làm nàng cao hứng vui vẻ, vợ chồng hòa thuận linh tinh gì đó. Nhất thời bỗng cũng suy nghĩ, nhớ đại ca Tưởng Hoa An cũng mua vòng tay gì đó cho Hạ Viên, mình lại chưa đưa cái gì như vậy cho Trần Châu, lúc này cũng muốn hỏi xem nàng thích gì, đưa nàng một hai bộ gì đó. Nên hỏi: “Muội thích vòng tay hay là chuỗi ngọc?” 

Trần Châu đang nhớ tới chuyện bức tranh giấu dưới gầm giường, không yên lòng, thuận miệng nói: “Đều thích!” Vừa nói xong, lại nghe bên ngoài có giọng Tuệ Hương đang hỏi Tiểu Hà: “Nhị thiếu phu nhân đâu rồi? Phu nhân mời nàng đi qua nói chuyện, nửa ngày không tìm thấy người.” Tiểu Hà đáp: “Muội cũng đang tìm đây! Vừa mới muốn đi vào trong vườn tìm, Mai Hoa tỷ tỷ nói nàng vừa đi vào vườn hái hoa, không gặp Nhị thiếu phu nhân. Muội đoán chẳng lẽ Nhị thiếu phu nhân đã trở về phòng rồi, nên đến đây tìm.” 

Trần Châu nghe Tuệ Hương đến đây tìm, cho rằng Thượng Tiệp có chuyện gì quan trọng, chẳng quan tâm đồ vật dưới sàng nữa, giương giọng nói: “Ta ở trong phòng này!” Nói xong nhìn về phía Tưởng Hoa Khoan cười nói: “Muội đi gặp phu nhân xem có chuyện gì. Khoan ca ca có muốn đi ra ngoài luôn không?” 

“Ừ!” Tưởng Hoa Khoan cùng Trần Châu ra cửa, đi qua bên kia, vừa đi được vài bước, sờ sờ lên người, cái túi thơm đeo bên người bị mất, nghi ngờ bị rơi ở trong phòng Trần Châu, quanh về phòng Trần Châu tìm kiếm, quả nhiên thấy túi thơm rơi ở phía sau cửa. Suy nghĩ có thể do làm động tác rút chuôi kiếm, ngón tay vẽ ra, rơi xuống dưới đất. Vì ngồi xổm xuống nhặt túi thơm lên, lơ đãng nhìn xem ở dưới gầm giường, nương theo ánh sáng nơi cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy bên trong có một cuộn gì đó. 

Hai người trốn ở dưới gầm giường xem cái gì thế? Thế mà lại thấy sắc mặt đỏ ửng, thần sắc kích động, thật sự kỳ lạ. Tưởng Hoa Khoan thầm nghi hoặc, đi qua bên giường cầm một cái chổi lông gà, cầm cán chuôi, khều một cái, đã lấy ra được bức họa Trần Châu giấu dưới gầm giường. 

Thì ra là xem cái này! Tưởng Hoa Khoan chậm rãi mở bức tranh ra, cẩn thận nhìn tới, thần sắc trên mặt bỗng phấn khích lạ thường. 

Trần Châu đến phòng Thượng Tiệp, thấy Thượng Tiệp chỉ hỏi qua trong phòng còn muốn đặt mua thêm cái đồ vật nữa không, cũng không có chuyện quan trọng gì, nói được một lát, mang Tiểu Hà cáo từ đi ra. Đợi đến cửa phòng, lại bảo Tiểu Hà đi chỗ tú nương mang chăn gối đã thêu xong về, mình thì đi vào phòng, muốn lấy bức họa từ dưới giường ra cất kỹ, tìm tòi hồi lâu, cuộn bức tranh này thế mà không thấy đâu nữa, chuyện này kinh ngạc không nhỏ. 

“Viên nhi, không tốt rồi!” Trần Châu gấp đến độ đòi mạng, vội vàng chạy đến trong phòng Hạ Viên, thấy Hạnh Nhân không có ở bên, phủ qua lỗ tai Hạ Viên nói: “Bức họa ta cất dưới gầm giường không thấy nữa!” 


“Đừng hốt hoảng, tỷ từ từ nói, làm sao có thể không thấy?” Hạ Viên vừa nghe cũng nóng nảy, vật này mình và Trần Châu nhìn xem cũng không làm sao, nếu để cho nha đầu nhặt được lại không ổn, nhất thời nói: “Có phải là nha đầu thu thập phòng đã cất giúp tỷ rồi không?” 

“Sẽ không!” Trần Châu mang vẻ mặt đau khổ nói: “Từ lúc theo nhà mẹ trở về, nương ta cho ta mấy thứ ly kỳ cổ quái này nọ kêu ta cất một chỗ trong phòng, nói trước khi viên phòng không được để nha đầu làm xáo trộn linh tinh. Ta sớm đã dặn bảo Tiểu Hà, nếu ta không ở trong phòng, không được để nha đầu nào vào phòng, bọn nha đầu cũng biết thời thế, không có chuyện gì sẽ không đi vào. Huống chi bức tranh này không thể so với những vật khác, nếu các nàng nhìn thấy, cũng không tốt cất giữ giúp ta, chỉ có thể giả vờ như không phát hiện.” 

“Vậy à!” Hạ Viên suy nghĩ, vật này đã tìm không thấy cũng không tốt gióng trống khua chiêng đi tìm, bức tranh này dù không thấy nữa cũng không thể bị lộ ra ngoài. Có điều bọn nha đầu không nhìn thấy, Tiểu Hà đi theo Trần Châu không có cơ hội vào phòng, thì ai sẽ cầm đi đây? 

“Tỷ có nhìn kỹ chưa, thật sự không thấy?” Hạ Viên cũng nổi lên lòng nghi ngờ, bất kể là nha đầu hay là bà tử, thấy bức tranh này, nhất định sẽ không lấy, chỉ sẽ giả vờ như không phát hiện. Huống chi vật này không thể ăn không thể mặc, cũng không dễ dàng bán lấy tiền, cho dù là kẻ trộm, cũng lười lấy thứ này. 

“Ta tỉ mỉ tìm mấy lần, còn mở rương ra nhìn, không thấy.” Trần Châu mặt trắng bệch nói: “Không thấy cũng không thể báo cho Khoan ca ca bọn họ biết, bọn họ mà tra ra, thứ này không thấy cũng là khó nói.” 

“Tỷ đừng quên, có thể đi vào phòng tỷ, ngoại trừ Tiểu Hà, còn có Khoan ca ca của tỷ nữa.” Hạ Viên bỗng nhớ tới mình từ dưới giường chui ra thì nhìn thấy sắc mặt Tưởng Hoa Khoan có chút nghi hoặc. Vốn là, mình và Trần Châu những năm gần đây cũng dần lớn, làm sao còn chơi trốn tìm này nọ nữa? Không chừng Tưởng Hoa Khoan bỗng sinh nghi, đợi các nàng đi rồi, cố ý đi xem dưới giường, sau đó lấy bức tranh đi! 

“Chẳng lẽ Khoan ca ca lấy?” Trần Châu chần chờ một lúc nói: “Ngoại trừ huynh ấy ra, thật đúng là không có ai đi lấy vật này.” 

Hạ Viên bỗng có chút đỏ mặt, kéo Trần Châu nói: “Nếu thật là Khoan ca ca của tỷ lấy, nhất định phải phân bua chúng ta lấy ra còn chưa xem được gì, liền trốn xuống dưới giường. Hàng vạn lần phải giải thích bức tranh là của tỷ, muội không nhìn thấy.” Ôi, nếu để An ca ca biết mình và Châu tỷ trốn ở dưới giường xem bức tranh này thì nguy rồi. Châu tỷ thì không sợ, dù sao nàng cũng sắp viên phòng rồi, nếu bởi vì bức tranh này mà viên phòng trước, cũng không có chuyện gì. 


Trần Châu và Hạ Viên ở trong phòng đỏ mặt đoán là ai lấy đi bức tranh thì Tưởng Hoa Khoan lại cầm bức tranh đó mang vào thư phòng mình tìm một chỗ cất kỹ, lẩm bẩm nói: “Nha đầu này thật là, đồ như vậy lại để dưới giường, nếu bị nha đầu nhìn thấy, xem mặt mũi nàng đặt ở đâu đây? Lần này về nhà mẹ đẻ, chở một cái rương này nọ về, nghĩ chỉ là thêm chút đồ cưới thôi, thì ra là thứ này.” Nói xong khóa cửa thư phòng, người lại vội vàng nhanh chóng ra cửa. 

Trần Châu khó khăn chờ đến buổi tối, nghe nói Tưởng Hoa Khoan ở bên ngoài đã trở về, đang suy nghĩ phải dùng biện pháp gì tìm hiểu bức tranh đó có phải hắn lấy hay không, nhất thời ở trong phòng đi tới đi lui, nhưng lại không có can đảm tự mình đi hỏi. Đang buồn rầu, Tiểu Hà đi vào nói: “Nhị thiếu phu nhân, Nhị thiếu gia đến đây!” 

“Có cầm bức tranh của ta hay không, hiện giờ tự mình mang trả đây?” Trần Châu tự nói với mình một câu, mặt cũng sớm đỏ, muốn tránh không gặp, nhưng lúc này không hỏi rõ ràng bức tranh này đang ở đâu, đêm nay mình không ngủ ngon được, đành phải cố gắng ngẩng đầu lên phân phó Tiểu Hà: “Mời Nhị thiếu gia vào!” 

Tiểu Hà vội vén mành cho Tưởng Hoa Khoan vào phòng, tự mình lui ra ngoài. 

“Khoan ca ca, đã muộn thế này, sao huynh lại đến đây?” Trần Châu chỉ cảm thấy lỗ tai của mình cũng đỏ lại giả vờ thời tiết oi bức, cố ý lấy khăn tay quạt gió lau mồ hôi, lẩm bẩm nói: “Có chuyện gì sao?” Chết rồi, chuyện bức tranh phải hỏi thế nào đây? 

Tưởng Hoa Khoan thấy Trần Châu đỏ mặt, âm thầm cười trộm, cũng bất động thanh sắc (sắc mặt như thường), chỉ lấy ra cái hộp nhỏ, mở ra cho Trần Châu xem. Vừa nói: “Hôm nay ta đi ra ngoài, mua cho muội một chuỗi vòng tay, muội xem xem có thích hay không?” 

Trần Châu nhìn thấy là một chuỗi vòng tay pha lê, cũng rất thích, nhận lấy hộp gấm nói: “Cám ơn Khoan ca ca!” 

“Đúng rồi, hôm nay ta ở dưới giường muội nhặt được một cuộn tranh, sợ người nào không biết ném loạn, nên giữ cho muôi rồi.” Tưởng Hoa Khoan thấy Trần Châu cắn môi, mặt ửng đỏ như hoa, ánh mắt lại trốn tránh, đợi một chút lại nói: “Chắc là bức tranh muội tô vẽ quần áo, không cẩn thận rơi xuống giường. Vì ta vội vàng ra cửa, cũng không kịp mở ra xem, tùy tay cầm đặt ở thư phòng bên kia. Chừng nào muội muốn dùng thì qua đó lấy.” Tiểu nha đầu, cho muội bậc thang đi xuống, bằng không, chỉ sợ muội sẽ mắc cỡ chết. 

“Bây giờ muội đi.” Trần Châu vừa nghe Tưởng Hoa Khoan nói vậy, lập tức nói: “Muội và huynh đi qua thư phòng lấy đi!” Thật tốt quá, thì ra ông trời phù hộ ta, không để Khoan ca ca nhìn thấy nội dung bức tranh, nhanh chóng cầm về, khóa ngay vào thùng mới có thể an tâm. 


“Ừ, vậy đi thôi!”  Tưởng Hoa Khoan nhướng mày, dẫn đầu đi ra cửa phòng, đi đến thư phòng. 

Tới thư phòng, Tưởng Hoa Khoan châm đèn, nói với Trần Châu: “Muội ngồi đây một lát, ta lấy bức tranh đưa muội.” Nói xong mở ngăn tủ lấy bức tranh đó ra. Made by m

Trần Châu không yên ngồi xuống ghế, chỉ ngồi một bên mông, mũi chân chà chà xuống đất, chỉ chờ Tưởng Hoa Khoan lấy bức tranh ra, cầm xong lập tức bỏ chạy. 

“Ở trong này rồi!” Tưởng Hoa Khoan tìm được bức tranh kia, đưa đến tay Trần Châu nói: “Tự muội mở ra nhìn xem có phải bức tranh này hay không.” 

“Không cần nhìn đâu, chính là bức này!” Trần Châu nắm chặt bức tranh, vội vàng đứng lên đi ra ngoài, chân bị trượt, nghiêng người một cái, nhào lên phía trước. 

“Cẩn thận!” Tưởng Hoa Khoan sớm nhanh lẹ đưa người đến đây đỡ, lại đỡ cổ tay Trần Châu, Trần Châu nhẹ nhàng buông tay, bức tranh kia “phạch” một cái rớt xuống đất. 

“Chết rồi, chết rồi!” Trần Châu hốt hoảng ngồi xuống lấy bức tranh, nàng nơi này muốn nhặt lên, Tưởng Hoa Khoan lại đưa tay tới kéo nàng. Trần Châu chỉ sợ Tưởng Hoa Khoan nhìn thấy nội dung bức tranh, nên rút tay về, vội đứng dậy, lui về phía sau. 

Tưởng Hoa Khoan đưa cánh tay tới, không bắt được tay Trần Châu, lại cầm được đầu bức tranh, đúng lúc Trần Châu lui về phía sau, hai người tranh chấp đầu bức tranh, cuộn tranh bỗng mạnh mẽ mở ra. 

Dưới ánh nến, trong cuộn tranh một nam một nữ đang khỏa thân lộ ngay ra trước mắt hai người. Trần Châu chỉ cảm thấy “ầm” một tiếng, toàn bộ máu đều xông lên mặt. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.