Thiên Kim Đích Nữ Phủ Thừa Tướng

Chương 95


Đọc truyện Thiên Kim Đích Nữ Phủ Thừa Tướng – Chương 95


Một tuần từ ngày hội hoa xuân qua đi trong yên lặng, tưởng chừng như Hàn Thiên sau khi biết nàng lừa hắn sẽ quay lại tiếp tục cùng nàng kiếm chuyện hoá ra vẫn là một khung cảnh sóng yên biển lặng, nàng phân phó một vài ám vệ thu thập tin tức liền biết được tin tức về hoàng hậu đều bị cấm loan truyền.
Khả Khả bị Thanh nhi cùng A Thư trông coi chặt chẽ ở Ly Nhi Các không cho ra ngoài, đến việc kinh thiên ngày đó cũng không thể lọt qua cửa mà vào tai Khả Khả.

A Thư cùng Thanh nhi sau khi nghe ám vệ kể lại tình hình ở sảnh viện liền muốn đến gặp nàng nhưng lại thấy Khả Khả đang ở bên khung cửa nhìn các nàng liền thay đổi chủ ý.

Hoàn thành nhiệm vụ tốt coi như là đang thay nàng gánh một chút việc, còn hơn bây giờ bỏ mặc nữ nhân kia ở đấy không ai trông chừng chạy đến nơi đấy khác gì vẽ thêm rắn rết.
– Chủ tử đã một tuần rồi người không lo lắng thật sao?- Hoa nhi ở một bên nhìn nàng đang đứng thư thả ngọc thủ nâng bút lông đưa tay vẽ lên từng nét thanh đậm tinh tế.
Hắn từ ngày đấy sau khi quay về Hắc Mai Lao thì không có quay lại Khuynh Gia, Hoa nhi muốn nhắc nhở thì nàng lại lãng tránh, nói đúng hơn là Hoa nhi không nó i nàng cũng chẳng hỏi đến tin tức cua hắn.

Kiên với Nhân đứng ở phía trước xửa lan thất nghiêng tai bỏ mặc cái gọi là nghiêm nghị cẩn thận của ám vệ mà nghe lén động tỉnh ở bên trong.
Hãn cùng Nghĩa đều được về Hắc Mai Lao chỉ có Kiên cùng Nhân lưu lại Khuynh Gia với nhiệm vụ bảo vệ nàng, ai ngờ ngày đầu tiên đến gặp nàng đã bị nguyên cả một đống sách biết bay tống thẳng vào người, tiếp theo lại thành bia ngắm sống để nàng luyện ám khí sau đấy là ăn nguyên cục lơ to của nàng.

Dù Kiên và Nhân có nói cái gì về vấn đề gì cũng bị nàng cho ra ngoài tai sau đấy là quay phắt qua cùng Hoa nhi nói vài câu chuyện phiếm trực tiếp đem hai người kia thành không khí.
– Ừ! – Nàng hạ thêm một nét bút lạnh nhạt đáp.
– Người không thấy Khuynh Gia thiếu cái gì sao?- Hoa nhi đưa tay lên tự bóp trán mình sau đấy nhìn nàng một chút cũng không hề có ý quan tâm cái nghĩa bóng gió trong câu nói của mình mà thở dài.
– Ừ!
–  Chủ tử…!Người không phát hiện chủ tử đã hơn một tuần không quay về Khuynh Gia rồi sao!- Hoa nhi kiên nhẫn thấp giọng nói thẳng vào trung tâm của câu chuyện.
– Ừ!
– Chủ tử người…

– Mài mực đi!- Nàng đưa bút lông chạm vào nghiên mực sau đấy mở miệng phân phó.
– Hự…!Chủ tử người rốt cục có hiểu ý ta hay không vậy?- Hoa nhi như bị nàng tạt thẳng một gáo nước lạnh vào mặt đen mặt nói.
– Nghe rõ! Ta cũng không điếc! Mau đến mài mực!- Nàng vẫn một bộ dạng ung dung điểm thêm vài nét trên bức tranh sau đấy lại hướng Hoa nhi đưa ngọc thủ đang cầm bút lông chỉ nghiến mực.
Hoa nhi cắn môi tiến đến yên lặng mài mực cho nàng, Hoa nhi thấy nàng chuyển chủ đề chính là không muốn tiếp tục nói vấn đề kia nếu bây giờ Hoa nhi tiếp tục nơi thế nào nàng cũng sẽ mất hứng vậy nên dù rất muốn thay hắn nói vài lời tốt đẹp đều bất đắc dĩ mà nuốt trôi xuống bụng.
Nàng hiểu Hoa nhi đang nói với nàng việc gì nhưng việc hắn không quay về Khuynh Gia từ khi nào trách nhiệm đã đổ lên người nàng rồi, cửa lớn Khuynh Gia luôn mở hắn muốn về liền về muốn đi liền đi nàng cũng không hề cấm hắn quay lại Khuynh Gia.
Việc nàng cùng Hàn Thiên có tình cảm là trong quá khứ, nàng hiện tại cũng không phải là cái thứ sống chết bám theo Hàn Thiên nữa vậy mà hắn lại cứ nghĩ đến mấy cái giả thiết kia sau đấy lại đột nhiên nổi lên trận lôi đình.

Nàng cười nhạt một tiếng thả bút lông trong tay ngồi xuống chiếc ghế phía sau mình.
Tin tưởng của hắn đối với nàng từ khi nào lại trở nên thấp như vậy, nàng thật sự không hiểu nổi liệu những điều nàng vì hắn mà làm, những chuyện hắn vì nàng mà làm, những khó khăn mà bọn họ cùng nhau trải qua vậy mà lại không thể kết nối bền chặt được sự tin tưởng của hắn đối với nàng.

Ánh mắt của hắn hôm đấy nhìn nàng thật sự quá ám ảnh, nàng nhìn thấy trong đấy là một mảnh mông lung vô hồn dường như đang không thể chắc chắn được bản thân mình có tin tưởng vào đối phương ở trước mặt hay không, ngay lúc mắt nàng đụng phải ánh mắt kia của hắn thì như có cả cơn gió lạnh thổi từ lòng bàn chân nàng lên đến tận đỉnh đầu, nỗi ê nhức, lạnh buốt lan tràn khắp cả cơ thể nàng.

Bàn tay to đang nắm lấy ngọc thủ của nàng vốn ban đầu cảm thấy rất ấm áp nhưng lúc đấy lại như có một dòng điện chạy qua hai bàn tay đang năm chặt lấy nhau kia khiến nàng giật mình mà buông tay ra.

Đến giờ nhớ lại nàng vẫn còn cảm  thấy toàn thân mình cương cứng lên không cách nào tiếp nhận nỗi một ánh nhìn kia.

– Phu nhân…!Phu nhân!- Tiếng của Hãn gấp gáp vang lên xong ấy là tiếng đạp cửa thô bạo truyền tới.
Nàng vẫn còn chìm trong suy nghĩ của mình giờ phút này bị tiếng đạp cửa cũng như tiếng gọi của Hãn làm cho bừng tinh, ngay cả Hoa nhi đang mài mực cũng mở to mắt nhìn Hãn thường ngày đều là một bộ dạng kiệm lời nay trở nên một thân xốc xệt ngay cả trên hắc y cũng có vài chỗ rách nát.


Kiên và Nhân thì khỏi phải nói miệng há to đến độ đứng bất động ngoài cửa, lúc nãy vừa thấy hình bóng của Hãn hùng hồ xông tới hai người vốn muốn giữ Hãn lại dặn dò vị phu nhân của họ đang có tâm trạng không tốt nên cận thận thì Hãn đã vọt qua bọn họ bằng tốc độ ánh sáng mà đạp cửa vọt vào.
– Phu nhân…!- Hãn thấy nàng ngồi trên ghế mắt có nghi hoặc nhìn bản thân cũng chẳng để tâm đến ba người kia vì hành động của mình mà đồng loạt trở thành tượng gỗ.
– Chuyện gì vậy? Ngươi bị thương sao?- Nàng thấy vết thương trên vai của Hãn liền đứng dậy đi đến trước người Hãn đang dựa vào thành cửa để thở.
Kiên liền tiến lên đỡ lấy thân ảnh đang dường như trở thành vô lực mà muốn ngã xuống mặt đất.
– Phu nhân…!Chủ tử…!Chủ tử…!Người đến Hắc Mai Lao một chuyến!- Hãn tay kia nắm chặt lấy trường kiếm ánh mắt gắt gao nhìn nàng đang đứng trước mặt mình, giọng nói gấp gáp đem lời nói ra.
– Nói chủ tử các ngươi làm sao hắn làm sao?- Nàng tiến lại gần Hãn đưa hai ngọc thủ thanh mảnh tóm lấy cổ áo đã rách tươm của Hãn mà hỏi.
Trước đây Hoàng Diệu cũng một lần như vậy chạy đến báo với nàng rằng hắn rơi xuống vực thẳm rồi, bây giờ lại đến lượt Hãn muốn nàng không nghĩ bậy trừ khi nàng bị ngốc.

Đôi mắt hồ tưởng như trầm tĩnh giờ phút này có chút đỏ lên, ngay cả Kiên lẫn Hãn đều cảm giác được quanh thân thể nàng tản ra một mùi vị tà ác.

Nhân tiến lên một bước đem nàng trấn định lại.
– Chủ tử người bình tĩnh nghe Hãn nói hết đã!- Hoa nhi cũng tiến đến đỡ lấy nàng mà ôm lấy cố gắng trấn an nàng.
Cảnh tượng nàng thúc ngựa chạy như điên cho đến cảnh nàng một chút nữa sẽ nhảy xuống phía dưới vực kia để tìm kiếm hắn bỗng dưng hiện ra trong đầu Hoa nhi, Hoa nhi dùng hết sức lực muốn ôm lấy nàng càng chặt càng tốt, cứ sợ như để nàng lỏng một chút thì nàng sẽ biến mất mãi mãi.
– Phu nhân chủ tử bị ám toán hiện tại vẫn đang bất tĩnh!- Hãn nuốt một ngụm nước bọt điều chỉnh lại nhịp thở.
Lời vừa nói ra cả lan thất lâm vào tình trạng im lặng, nàng vịn lấy tay của Hoa nhi cố gắng kiềm chế không để bản thân run lên từng đợt, ánh mắt gắt gao nhìn ra bên ngoài cửa.

Kiên cùng Nhân trao nhau một ánh mắt như không thể tin được.


Việc hắn bị ám sát đối với bọn họ không phải là chuyện lạ nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy hắn bị thương, trên đời này lại có người đủ sức làm bị thương hắn.
Không khí trong Hắc Mai Lao càng lúc càng trở nên u ám hơn bao giờ hết, nàng từng đến Hắc Mai Lao ở Tần Quốc nhưng hiện giờ Hắc Mai Lao này lại nằm trên địa phận Hàn Gia Quốc nói đúng ra đây là lần đầu tiên nàng đặt chân đến đấy.

Vẫn là hàng cây mai ở  khắp mọi nơi trong Hắc Mai Lao, những ám vệ thấy nàng một thân y phục đơn giản mạn che mặt ngay ngắn che đi dung nhan của bản thân, quy củ đứng hai bên đường cúi đầu.

Phía trước nàng Kiên trên lưng cõng thêm Hãn đi về phía Mai Thất.
Ở bên ngoài Mai Thất vẫn là một vòng ám vệ gắt gao bao quanh, lúc nãy vừa đến trước cửa Hắc Mai Lao nàng luôn cảm thấy xung quanh có rất nhiều ám vệ ẩn mình lại nói bọn họ trên người đều toả ra sát khí nồng đậm hơn bao giờ hết, bây giờ tiến vào Mai Thất lại thấy một đám ám vệ cũng đang gắt gao mà tuần tra liền đen mặt, thật ra đám người ám sát hắn rốt cục từ đâu mà chui lên lại có thể gây sức uy hiếp lớn như vậy đối với Hắc Mai Lao.
Nàng được Hoa nhi một bên đỡ lấy bước qua bậc cửa tiến vào gian chính Mai Thất, dược sư một phần người cao tay đều ở trong tẩm phòng của hắn xem xét tình hình còn những người mới được thu dưỡng dạy dỗ đều ở bên ngoài gian chính, lúc này liền nhìn thấy Kiên cong trên vai là Hãn bên cạnh còn có Nghĩa phía sau là hai nữ nhân một trắng một hồng bước vào.
Đám dược sự theo học này đều là chưa từng thấy nàng liền có chút nghệch mặt hướng về phía Kiên cùng Nhân, Hãn không biết vì mệt hay vết thương giờ phút này đã ngất lịm đi.
– Còn không đến xem!- Nhân nhìn đám dược sư theo học chỉ biết đứng nghệch mặt ra mà nhìn liền quát lớn.
Đám dược sư  theo học đột nhiên bị quát liền ríu ra ríu rít như chim vỡ tổ chạy sang xem tình hình của Hãn, có một vài dược sư theo học không nhịn nỗi tò mò nhìn về phía nàng.
– Phu nhân!- Nghĩa khuôn mặt mệt mỏi quần áo cũng có chút tả tơi trên khuôn mặt còn lưu lại một vết xước từ bên trong tẩm phòng hắn bước ra thấy nàng được Hoa nhi đỡ đang đứng giữa phòng một bên còn có một đám dược sự theo học bu quanh Hãn cùng Kiên, Nghĩa liền tiến về phía nàng cúi đầu thấp giọng hô một tiếng.
Đám dược sư bên này tuy lao nháo chữa trị cho Hãn vừa nghe thấy hai chữ phu nhân thì ngạc nhiên đến độ cả cơ mặt cũng bị co quắp lại, hoá ra vị nữ nhân đang đứng trước mặt họ chính là vị phu nhân trong truyền thuyết, cũng là một thời làm chủ tử của bọn họ.

Nhìn thân hình mảnh mai cùng sự đoan trang của nàng đám dược sư theo học cứ như bị một cú sét đánh ngang tai.
Bọn họ ở Hắc Mai Lao chưa từng ra ngoài nhưng chuyện bên ngoài lưu động thế nào bọn họ ở bên trong Hắc Mai Lao đều có thể nắm bắt kịp.

Năm đấy nàng như thế nào cướp ngôi hoàng đế ở Tần Quốc, thủ đoạn như thế nào đoạt mất đi tính mạng của thái tử cùng hoàng hậu lại nói đến vị Vân Đế được xem như phân nửa lợi hai như hắn cũng bị nàng phế đi một đôi chân, bọn họ đều là nắm rõ mồn một.

Chỉ là giờ phút này liên tưởng nữ nhân thân vận bạch y thêu hoa mẫu đơn trắng tinh tế trên tà váy, mặt mang theo mạn che mặt chỉ để lộ ra một cặp mắt hồ trẫm tình, chẳng khác gì một nữ nhân đoan chính bình thường thật khó để bọn họ liên hệ với nữ nhân vừa cưỡng hãn vừa ác độc ở bên trong câu chuyện mà họ nghe thấy.
– A…!- Một dược sư theo học dường như kích động đến độ hô lên một tiếng, sau đấy liền bị tất cả những cặp mắt có trong gian phòng nhìn lên, dược sư theo học kia liền liếc mắt thấy nàng vẫn không hề nhìn về phía này nét mặt lẫn đôi mắt trầm tĩnh như nước hồ không có chút dao động liền thở phào một tiếng đưa tay lên gãi đầu ngại ngùng cười.
Giờ phút này tâm trí của mỗi người cũng không có thời gian để ý vào người của dược sư theo học kia nữa đều tập trung vào việc chữa trị cho Hãn.

– Tình trạng chủ tử các ngươi sao rồi?- Nàng lạnh nhạt đem hết cả thảy phản ứng của những dược sư theo học quẳng qua một bên hướng về phía Nghĩa hỏi.
– Dược sư vẫn còn đang khám!- Nghĩa cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt nàng chậm rãi trả lời.
– Bảo bọn họ cút xa một chút!- Nàng cười lạnh một tiếng trực tiếp hướng về phía Nhân đang đứng phân phó, Nhân gật đầu sau đấy trực tiếp bước vào bên trong tẩm phòng của hắn.
Một lát sau một đám dược sư chính thức của Hắc Mai Lao bị lùa hết ra ngoài, trên mặt những dược sự vừa có tức tối vừa là không nhẫn nại lẫn lo lắng không cam tâm bước ra ngoài, chỉ là khi nhìn rõ nữ nhân vận bạch y đứng ở giữa phòng ánh mắt hồ trẫm tĩnh lạnh nhưng nhìn về phía họ thì liền biến thành một bộ dạng lo sợ.
– Phu nhân!- Đám dược sư vừa bước ra liền cúi thấp đầu hô một tiếng.
– Vô dụng!- Nàng đánh một đôi mắt hồ trên đám người dược sư, ánh mắt nàng vô ý lướt qua người vị nào thì vị dược sư kia liền bất giác run rẩy.

Ở đây không có gió sao bọn họ cứ cảm thấy xương sống của bọn họ đều bị lạnh đến mức tê dại.
Sự tàn nhẫn của vị phu nhân này không ai trong Hắc Mai Lao là không nghe giờ phút này chính mình cảm nhận cảm giác đứng trước nàng mới hiểu rõ khí chất của nữ nhân tưởng chừng như bình thường trước mặt họ thật sự rất kinh người.
Nàng mang theo Hoa nhi, Nghĩa cùng Nhân hướng tẩm phòng của hắn, bước chân nàng đều đặn cho đến khi đến trước cửa tẩm phòng đột ngột dừng lại.

– Quay lại tự mình chữa trị cho tốt sau đấy đến gặp ta!- Nàng xoay người liếc nhìn bộ dạng thê thảm của Nghĩa phân phó, trên khuôn mặt vẫn chưa hề có chút sắc thái nào xuất hiện.
– Cái này phu nhân chủ tử vẫn…!- Nghĩa vẫn chưa nói hết đã bị ngắt ngang.
– Vậy thì ngươi cứ để nó chảy máu đi đến lúc hắn tỉnh lại sẽ vì ngươi làm hậu sự lớn!- Nàng khoe môi nâng lên tạo thành một nụ cười lạnh lẽo, giọng nói có chút trầm đục đi vài phần.
– …
– Chủ tử chúng ta đi xem trước đã!- Hoa nhi nhìn thấy tình thế không ổn giữa nàng cũng Nghĩa lên tiếng nhắc nhở nàng.
Xoay người mở cửa tẩm phòng bước vào trong không để ý đến Nghĩa phía sau lưng, Nhẫn bất đắc dĩ bước vào sau đấy hướng về phía Nghĩa làm một động tác cắt cổ như thể đang nhắc nhở Nghĩa nếu Nghĩa thật sự bước vào nàng sẽ giết Nghĩa trước khi hắn tỉnh lại.
Kết quả Nghĩa bị bỏ rơi lại phía bên ngoài chỉ còn cách quay lại gian chính cùng một đám người kia ở lại vừa chữa trị vết thương của chính mình vừa chờ kết quả của nàng.
Trong gian chính một đám dược sư đứng ngồi không yên chữa trị cho Hãn cùng Nghĩa, Kiên im lặng đứng một bên tựa người vào cửa như thể đang suy nghĩ cái gì đấy sau đấy liền lặng lặng tiến ra bên ngoài thả một con chim bồ câu.

Bồ câu vừa được thả ra liền hướng chính xác nhất mà tung cánh bay đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.