Đọc truyện Thiên Kim Đích Nữ Phủ Thừa Tướng – Chương 63
Nàng nuốt một ngụm nước bọt, dường như cả tai đều ù đi, rất lâu rồi không ai còn ai dịu dàng gọi nàng hai tiếng Nhan nhi, cũng không thâm tình ôm lấy nàng vào lòng như thế này, nàng vòng ngọc thủ qua hông hắn tựa vào lòng hắn sát hơn một chút, dựa đầu vào bờ vai rộng của hắn, từ từ hít thở mùi hương của hắn.
– Nhan Nhi…!Trước đây ta gọi nàng như thế sao?- Hắn im lặng mặc nàng ở trong lòng mình làm tổ.
Hắn không nhớ rõ nàng là ai, chỉ là đột nhiên nhìn nàng bi thương như vậy, hai chữ Nhan nhi kia liền xuất hiện trong đầu hắn.
Hơn nữa trong đầu hắn thấp thoáng hình ảnh nam nhân vận hắc y luôn miệng lập lại hai chữ đấy.
– Huyền Nam! Chàng nhanh một chút nhớ lại được không? Thiếp mệt lắm, thiếp sắp chịu không nổi nữa rồi!- Nàng không trả lời câu hỏi, chỉ ra sức vùi mặt vào bên trong lồng ngực hắn, nước mắt nóng hổi từ khoé mắt trào ra, giọng nàng nghẹn ngào đến mức đau lòng.
Hắn không tự chủ được siết chặt thân thể nàng hơn một chút, bàn tay to lớn vỗ về lên bờ vai gầy của nàng, hắn cũng không biết vì sao hắn thích cảm giác nàng ở trong lòng hắn như thế này, cũng không biết lí do vì sao mỗi lần thấy nàng khóc tâm hắn lại như có hàng vạn mũi tên xuyên qua.
Hắn đặt cằm lên đầu nàng, mùi hương thơm thoang thoảng sộc vào mũi hắn khiến hắn cảm thấy thật gần gũi, quen thuộc biết bao.
Tuy rằng thời gian qua hắn sống cùng Khả Khả, cũng chưa bao giờ hắn có ý nghĩ muốn gần gũi Khả Khả, cùng lắm cũng chỉ là nắm tay đơn giản chưa từng ôm lấy nữ nhân kia.
Vậy mà hắn mới ở với nàng chỉ có hai ngày gần gũi lại nảy ra một loại ham muốn được gần nàng hơn một chút, tham luyên chính mùi hương trên người nàng.
Nàng biết hắn không nhớ ra nàng là ai, nàng biết hắn muốn cưới nữ nhân khác, nàng biết bây giờ hắn chỉ hành động theo bản năng của một nam nhân, nàng cũng biết không thể ép hắn nhớ lại thật nhanh, nhưng nàng lại sắp chịu không nỗi nữa rồi.
Tươi cười trên mặt nàng người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy thật hoà nhã, chỉ có nàng biết nụ cười ấy nhạt nhẽo đến mức nào.
Rước nữ nhân ấy vào nhà, nàng thật sự bên ngoài thì bình tĩnh như không bên trong thì như sóng ngầm cuộn lên từng đợt.
Nàng không hề mạnh mẽ như bọn họ thấy, nàng cũng không cao thượng như họ nghĩ, thật ra nàng cũng chỉ là nàng là nữ nhân ai mà chẳng có lòng ghen tị, ai mà chẳng biết đau lòng.
Yếu đuối của nàng rốt cục cũng vì nam nhân này mà bộc lộ, càng vì nam nhân này ngày càng lộ rõ hơn bao giờ hết.
Chính nàng cũng từng nghĩ bản thân rất mạnh mẽ, rất kiêu ngạo, càng có thể không sợ trời không sợ đất, tận đến bây giờ nàng mới biết, nàng vốn dĩ sâu trong thâm tâm vẫn có một phần yếu đuối đến vô cùng mà phần yếu đuối này là hắn.
– Được! Nhan nhi ta sẽ cố gắng nhớ lại nàng được không?- Giọng hắn trầm thấp mang theo cả nghiêm túc mà nói, chỉ là trong tình thế này, nàng đương nhìn không ra điều đó.
Ý thức của một đứa trẻ không nghiêm túc được như vậy, hắn đương nhiên đã khôi phục được một phần ý thức của mình, đường đường trở về làm một nam nhân không còn là một người lớn mang tâm hồn trẻ thơ.
Nàng không biết khóc bao nhiêu lâu, chỉ là lúc nàng tỉnh dậy vẫn là đang ở trong lòng hắn làm tổ, nàng nâng ánh mắt của mình lên nhìn hắn nở một nụ cười, chỉ là đến khi cảm thấy trên mặt mình mạn che mặt đã bị kéo xuống liền tỏ ra một vẻ kinh hãi, nụ cười trên môi cùng vẻ mặt kinh hãi thật sự là tạo ra nàng với một khuôn mặt thật khó nhìn.
– Có phải là xấu xí lắm không?- Nàng buông hông hắn, ngọc thủ lần mò muốn tìm thấy mạn che mặt kết quả bị bàn tay to kia chặn lại đem về bên hông đặt lên một cách thật tự nhiên.
– Nàng không xấu xí, ai bảo nàng xấu xí, mắt người ấy nhất định có vấn đề!- Hắn nở một nụ cười thật tươi tắn đưa tay nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc rối của nàng.
Lúc nãy nàng ngủ đi, hắn là muốn nàng ngủ thoải mái một chút liền đem mạn che mặt của nàng hạ xuống, kết quả vừa mở ra liền nhìn thấy một khuôn mặt bộ dáng trông rất thanh tú nhưng lại có một vết bớt đỏ thật to, to đến mức che lấp đi dung nhan vốn có của nàng.
Hắn vẫn là không kiềm được có chút run sợ, nhưng khi nhớ đến đêm hôm qua bốn nam nhân vận hắc y kia đã kể hắn nghe rằng chủ tử của bọn họ rất yêu phu nhân nhà bọn họ, dù ai nói phu nhân nhà bọn họ xấu xí hay là yêu nghiệt chủ nhân bọn họ vẫn sẽ không quan tâm, đem toàn tâm toàn ý yêu thương phu nhân bọn họ, càng nói chỉ thiếu việc không thể đem cả trăng xuống đặt dưới chân nàng.
Mà trong cái tình huống này, thì không phải hắn chính là cái chủ nhân trong miệng bôn nam nhân vận hắc y kia sao, vậy lúc trước không sợ lại còn yêu nữ nhân ấy đến điên cuồng như vậy, tại sao bây giờ lại phải sợ, lại phải run rẩy.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, sau đấy lại nhìn nàng vừa khóc xong liền chui vào ngực mình mà ngủ như thể đây là hành động rất quen thuộc với nàng rồi vậy.
Hắn là nhìn dung nhan của nàng càng nhìn lại càng thấy quen mắt, càng cảm thấy thật dễ nhìn hớn một đám nữ nhân trước đây từng gặp qua, lại nói càng dễ nhìn hơn Khả Khả có gương mặt thanh lệ.
– Chàng…!Chàng là nhớ lại rồi sao?- Lực đạo của ngọc thủ bên hông hắn có chút run rẩy.
Hắn nhìn nàng sau đấy lại lắc đầu, khuôn mặt đang mong chờ của nàng bỗng dưng rất nhanh xụ xuống tạo thành một bộ dạng thất vọng.
– Nhan nhi! Ta không nhớ nàng là ai cả, chỉ là ở bên nàng cảm giác rất thoải mái…!Nếu ta thật là Tần Huyền Nam nhưng ta mãi mãi không nhớ được nàng là ai! Nàng có hận ta không?- Hắn dùng thêm một chút lực đạo thật nhẹ nhàng ôm nàng sát vào lòng mình, như muốn nàng nghe thấy được nhịp tim của hắn.
Nàng hơi ngẩn người ra một chút, không phải hắn khôi phục được ý thức rồi đấy chứ, đấy không phải là hành động hay lời nói của một người mang y thức của hài tử có thể nói ra.
– Hận! Thiếp ra sẽ hận chàng cả đời!- Nàng ý thức được nam nhân này hồi phục được ý thức của một nam tử trưởng thành, càng ý thức được hắn rốt cục cũng biết mình bị mất đi một phần ký ức, liền một bộ dạng hung hãn mở miệng thật to cắn một miếng vào ngực hắn, như thể là đem bao bực bội ngày qua trút hoàn toàn lên người hắn.
Hắn biết nữ nhân trong ngực rất nhạy cảm, biết được hắn đã khôi phục được ý thức liền đem buồn bực mấy ngày qua hắn gây ra cho nàng phát tiết ra ngoài, liền mặc nàng ở trong lòng mình mà phát tiết.
Môi mỏng khẽ nâng lên, nữ nhân trong lòng thú vị như vậy, huống hồ nàng còn tự nhận thê tử của hắn, hắn có thê tử tốt như vậy thật đáng trân trọng, hoá ra chủ tử trong miệng bốn hắc y nhân qua quả thật là đưa nàng sủng đến tận trời, vậy nên mới tạo ra nữ nhân không sợ trời sập xuống, không sợ đất rạng ra như thế này.
– Nàng miệng độc ác như vậy, chắc chắn trong miệng toàn là vị đắng!- Hắn nhìn nàng bộ dạng đã phát tiết xong, liền nhịn không được trêu chọc nàng một câu.
– Hứ…!Miệng của chàng mới toàn vị đắng đấy, miệng của thiếp còn ngọt hơn kẹo hồ lô ngào đường a!- Nàng hừ lạnh, phản bác lại câu trêu chọc của hắn.
Sau khi hắn đi thật ra nàng rất hay trêu chọc người khác đặc biệt là ngũ gia cùng Hoa nhi, nhưng chẳng ai dám đi trêu lại nàng.
– Vậy để ta thử xem!- Hắn vừa nói xong liền chưa để nàng phản ứng liền đem môi mỏng của mình phủ lên đôi môi hồng nhuận của nàng.
Cảm nhận được hơi lạnh từ bờ môi của hắn, cảm nhận rõ hơi thở của hắn, không biết có phải là vì quá lâu không hôn hắn nữa nên nàng cảm thấy có chút hồi hợp hay không, nhưng nàng có thể cảm nhận được trái tim nhỏ bé của nàng đang đập thật rộn ràng.
Hắn một tay đỡ lấy eo nang, một tay đưa lên che đi cặp mắt hồ đang mở to nhìn hắn chằm chằm, sau đấy liền toàn tâm toàn ý nhấp nháp mùi vị ngọt ngào trên đôi môi hồng nhuận kia.
Chiếc lưỡi tinh quái kia thật ra rất ma mãnh, nhưng lại rất dịu dàng từ từ thâm nhập vào khuôn miệng xinh xắn của nàng, càng lúc càng gấp gáp quét hết vị ngỏ của chiếc lưỡi đinh hương kia.
Nụ hôn của hắn vẫn rất nhẹ nhàng, vẫn lưu luyến như vậy, lại càng làm nàng khẳng định nam nhân trước mặt nàng là Tần Huyền Nam, nàng là toàn tâm toàn ý đáp lại nụ hôn của hắn.
Cái hôn kia kéo dài thật lâu, cho đến khi hắn nhận ra khí lực của nàng đã hết mới hoàn toàn rời đi đôi môi, buông tha cho nàng.
– Ký ức kia nếu hoàn toàn không thể nhớ lại nữa…!Vậy sau này ta vẫn sẽ toàn tâm toàn ý yêu nàng, chiều nàng, Tần Huyền Nam sủng nàng bao nhiêu, ta sẽ sủng nàng hơn bấy nhiêu, Tần Huyền Nam hứa với nàng những gì ta sẽ thực hiện hết, còn có…!Tần Huyền Nam yêu nàng mười lần, ta sẽ yêu nàng hơn gấp một trăm lần, không đúng là yêu nàng hơn gấp một vạn lần!- Hắn cúi xuống ghé sát bên vành tai nàng lúc nàng vẫn còn đang mơ màng trong nụ hôn lúc nãy mà thì thâm.
Câu nói tuy đơn giản nhưng ý vị lại thâm tình, giọng nói lại mang theo cả một phần chân ý, như thể hắn thật sự đem hết tất cả dũng khí cùng tình ý trong tâm mà nói ra.
Nàng nâng mí mắt lên nhìn hắn, thấy trong mắt hắn hoàn toàn là một về nghiêm nghị, kiên định cùng thâm tình, liền nở một nụ cười mười phần toàn vẹn chân thật.
Trong mắt nàng bây giờ hắn mới chân chính là Tần Huyền Nam, mới là nam nhân nàng yêu, cũng là nam nhân bá đạo vô sỉ mặt dày của nàng, hắn mới là người nàng mong nhớ vô điều kiện, mới là người nàng đã dùng cả danh tiếng để đánh đổi.
– Được! Vậy chàng nhớ lấy…!Nếu sau này chàng dám quên lời hứa hôm nay thiếp nhất định sẽ giết chết chàng, sau đấy móc tim chàng ra để xem chàng không có tim làm sao có thể tiếp tục yêu nữ nhân khác!- Nàng mỉm cười đưa bản thân dựa vào lồng ngực hắn cảm nhận thật sâu hơi thở của hắn.
Nàng rốt cục cũng làm được ý nguyện của mình rồi, nàng cuối cùng cũng đưa được Huyền Nam của nàng trở về.
Khả Khả nữ nhân kia đã không còn là vấn đề của nàng nữa rồi.Nữ nhân kia nàng có thể theo ý hắn mà dung nạp chỉ cần nàng ta không đụng đến nàng, không đụng đến cực điểm của nàng, nàng cũng sẽ không đi lấy cây đánh cẩu.
Hôm đấy tâm trạng của nàng hoàn toàn được thả lỏng rồi, nàng lại bắt đầu cảm giác được mùi vị của hạnh phúc rồi, nàng tựa hồ cảm thấy hắn quay về tất cả đều là biến thành một mùa xuân đầy ấm áp.
Đoàn rước dâu cứ thế theo lộ trình mà đi, qua vài ngày liền có thể đến trước cửa Khuynh Gia.
Trên cửa lớn treo lụa đỏ, hai bên dán hai chữ cung hỉ, chỉ là gương mặt của người đón đám rước lại thật đáng sợ.
Tử một thân hắc y ngồi trên xe lăn gỗ ở giữa cửa Khuynh Gia yên vị, phía sau còn có thật nhiều gia nhân, Hoa nhi gương mặt cũng rất khó coi ẵm một tiểu hài tử đứng bên phải Tử.
Dân chúng khắp nơi nhìn thấy đoàn rước kia liền thật tò mò đi theo đến xem náo nhiệt.
Ai trong dân chúng đều biết Khuynh Gia trước đây là thừa tướng phủ bị bỏ hoang, vậy mà sau đấy liền có một vị tiểu thư đến mua đi sửa chữa và đem biến thành Khuynh Gia, còn nghe bảo vị tiểu thư kia có dung nhan như thế nào thì không ai biết rõ, chỉ rõ trên mặt nàng lúc nào cũng có một tấm mạn che mặt thật lớn.
Vậy nên việc dân chúng tụ họp hóng chuyện, bàn tán cũng là cực kì bình thường.
Bà mối vén rèm đỡ Khả Khả từ trong kiệu hỉ bước ra, sau đấy vui vẻ đỡ Khả Khả tiến lên từng bậc thềm của Khuynh Gia hướng cửa chính mà đi vào.
Chỉ là khi chân của Khả Khả sắp bước qua Khuynh Gia thì.
– Đứng lại!- Giọng nói lạnh lẽo vang lên cắt đi âm thanh náo nhiệt bên ngoài, tất cả đều không biết vì sao im bặt hẳn đi.
Bước chân của bà mối cùng Khả Khả khựng lại, Khả Khả tựa hồ cảm thấy không đúng muốn tiếp tục bước chân vào liền bị một bàn chân khác hung hăng đạp vào chân Khả Khả.
Nếu không có bà mối kế bên đỡ lấy thân thể kia, Khả Khả tất nhiên sẽ được một màn ngã rất đẹp.
Người tặng Khả Khả một cước kia chính là Hoa nhi, không biết từ lúc nào Hoa nhi đã giao tiểu hài tử cho quản gia hung hăng tiến lại động thủ với Khả Khả.
Dân chúng thấy tân nương tử kia chưa vào cửa liền bị người trong phủ ức hiếp liền thấp giọng bàn tàn, trong lòng ai cũng biết rằng nữ nhân khoác hỉ phục đội khăn hỉ kia không phải vị tiểu thư trong lời đồn.
Khả Khả giận đến độ hai tay nắm chặt thành nắm đấm, chỉ là tay hỉ phục dài nên rất trở thành màn che thật tốt.
– Tiểu cô nương, các người không cho tân nương vào cửa là có ý gì?- Bà mối hơi nhíu máy, nhìn Hoa nhi bộ dạng hung dữ chặn cửa không cho bà dẫn Khả Khả vào liền giận ra mặt.
Bà làm bà mối bao nhiêu năm không khi nào lại bi chặn cửa như hôm nay a.
Huống hồ nhìn Hoa nhi trước mặt không giống một vị tiểu thư mà là giống một cô nương ngạo mạn kia liền nảy ra suy đoán là Hoa nhi muốn ra oai phủ đầu với Tân nương tử.
– Chủ nhân của chúng ta còn chưa xuống xe, nữ nhân này lại đủ tư cách bước vào Khuynh Gia?- Tử kéo lại Hoa nhi đang có giấu hiệu muốn đánh người về lại bên cạnh mình, ánh mắt lạnh lùng quét qua người Khả Khả cùng bà mối sau đấy lại hướng về chiếc xe ngựa ở phía sau bọn họ.
Đến lúc này bà mối mới hiểu rõ giọng nói lạnh lùng ngăn bà bước vào lúc nãy chính là của Tử, rõ ràng là nam nhân vận hắc y kia chân bị phế, nhưng lại vẫn tạo cho người ta cảm giác thật đáng sợ.
Bà mối cùng dân chúng lẫn những gia nhân trong Khuyng Gia theo lời của Tử và hướng theo ánh mắt nhìn chiếc xe ngựa được bốn nam nhân vận hắc y khác cưỡi ngựa bảo hộ xung quanh mà xem xét.
Nàng vận một thân hồng y đơn giản, khoác thêm một chiếc áo ấm gấm thêu hoa hồng mai bên ngoài, ngọc thủ trong tay giữ một thiết phiến tròn bên trên thêu những cánh hồng mai đỏ rực, tóc dài bối đơn giản cài trâm ngọc, dung nhan bị che lấp bơi một lớp mạn che mặt.
Khoan khoái nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa xe.
Hãn xuống ngựa tiến đến muốn đỡ nàng xuống xe liền phát hiện hắn ở phía sau nàng vận một thân hỉ phục cũng cùng lúc tiến ra, hai tay của hắn rất mạnh mẽ đặt lên hông nàng dìu nàng xuống ngựa.
Cuối cùng bốn nam nhân vận hắc y kia đưa mắt sáng nhìn nhau khó hiểu, đều là đang tự hỏi mấy ngày qua trên xe ngựa rốt cục đã xảy ra cái chuyện gì mà bọn hắn không biết.