Thiên Kim Đại Chiến

Chương 44


Đọc truyện Thiên Kim Đại Chiến – Chương 44

Khi cái tát chát chúa của Tống Nghiên Nhi in vào mặt Mạc Doãn Nhi, người trước thì thực hiện được ý đồ, người sau thì đớ lưỡi nhìn trân trối.

Còn sinh viên toàn trường thì vỗ tay như sấm dậy, khen ngợi kĩ thuật diễn xuất và sự bùng nổ tình cảm của cặp chị em đẹp như hoa này thật không chê vào đâu được.

Tần Cảnh sâu xa nhướng mày: “Theo yêu cầu của kịch bản, tiếp theo hai người còn có một cảnh đánh nhau ngắn nữa đúng không?”.

Nghê Gia tỉnh rụi như không, trả lời: “Có khi sắp thành đánh thật rồi”.

Quả nhiên, sau khi Mạc Doãn Nhi bị đánh, ả lập tức phản ứng lại, đánh trả Tống Nghiên Nhi. Tống Nghiên Nhi né đòn, tuy không bị đánh vào mặt nhưng đầu cũng bị đánh cái “bộp”, tiếng vẫn vang vọng khắp sân vận động.

Không khí trên và dưới sân khấu căng thẳng đến tột bậc.

Tất cả khán giả đều cùng một suy nghĩ, (ʘoʘ) oa, diễn y như thật, quá cảm xúc, quá kích thích. Ai nấy trợn tròn mắt, xem hai người đẹp lúc bình thường nhất mực tao nhã đánh nhau.

Đúng là tinh thần cao thượng hiến thân cho nghệ thuật, để biểu diễn, tình nguyện phá hỏng hình tượng thường ngày mà.

Và thế là, các sinh viên muôn phần cảm khái, nổ một tràng pháo tay như sấm dậy, kêu gào ủng hộ: “Hay! Hay!”.

Tần Cảnh và Nghê Gia nhìn nhau không biết nói gì. Thật đúng là dở khóc dở cười…

Chỉ Tần Cảnh và Nghê Gia mới biết, không phải vì kịch bản yêu cầu đánh nhau dữ dội, mà vì hai người này đã phẫn uất nhau từ lâu. Đến thời điểm biểu diễn, Tống Nghiên Nhi châm ngòi nổ, sau đó hai quả pháo đều nổ tung, mượn danh nghĩa diễn kịch mà bất chấp tất cả.

Kết quả trực tiếp là, hiệu quả của màn đánh nhau này tốt hơn rất nhiều so với bất cứ buổi diễn tập nào.

Hai người đánh nhau thật nên khi hạ thủ không chùn tay chút nào, tuy còn kém các động tác giữa Liễu Phi Phi và Mạc Mặc hôm đó cả gang, nhưng với hai cô chủ nhỏ chưa bao giờ đánh nhau này mà nói, đây đã là đột phá giới hạn về tâm lý và thể chất rồi.

Tần Cảnh đứng bên cạnh nhìn, cau mày lại, ánh mắt đượm vẻ châm chọc: “Kịch bản thêm nhiều động tác thế sao? Sao đánh mãi không thôi vậy? Uổng công ngày thường làm thục nữ”.

Nghê Gia nhìn cả hai đang giật tóc móc mắt nhau, cười nhạt: “Chị không biết à? Thục nữ đều thích phim hành động”.

Không khí trên và dưới sân khấu càng lúc càng kì diệu.

Các sinh viên tấm tắc khen thầm, đánh gì mà thật quá, xứng danh diễn viên tài năng, ngôi sao tương lai ghê.

Tất cả thầy cô bạn bè và phụ huynh trong trường nhìn hai cô ả điên cuồng đánh nhau trên sân khấu, còn liên tục gật đầu, vỗ tay ủng hộ.

Đúng là chuyện lạ chưa từng thấy.

Nghê Gia thờ ơ nhìn, rồi liếc nhìn đồng hồ đeo tay, ba mươi lăm giây rồi. Nếu còn đánh tiếp, có lẽ tất cả mọi người sẽ nhận ra hai người này thật sự có vấn đề.

Vào đúng thời điểm kì diệu chuyển thành nghi ngờ, màn hình điện tử trên sân khấu đã chuyển cảnh.

Trên màn hình sân khấu rộng như màn chiếu phim ngoài trời xuất hiện hai bóng người to cao lờ mờ, như hai người khổng lồ đứng sau lưng Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi, cùng lúc đó, loa rít lên tiếng thử âm chói tai.

Nghê Gia nhìn lướt qua dưới sân khấu, chỉ thấy Mạc Mặc lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt, mà ánh mắt của những người khác cũng chuyển từ Mạc Doãn Nhi và Tống Nghiên Nhi sang màn hình, ai nấy nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Ngay cả Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi cũng dừng màn diễn “đánh nhau”, ngoái đầu nhìn ra phía sau.

Trong khoảnh khắc quay đầu lại, Mạc Doãn Nhi cứng đờ cả người, mặt cắt không còn giọt máu.


Nghê Gia nhìn cô ả, đột nhiên nhớ lại buổi tiệc sinh nhật hai mươi tuổi, lúc cô và Việt Trạch đang nhảy điệu mở màn, trong lòng vừa xúc động và thấp thỏm. Lúc mọi người bắt đầu đếm ngược, cô hạnh phúc đón tuổi mới, nhưng, thời gian hạnh phúc ấy lại mãi mãi ngừng lại ở giây cuối cùng.

Cuối cùng cô đã biết, giờ khắc cô quay đầu lại, nhất định cũng giống như dáng vẻ của Mạc Doãn Nhi hiện giờ: Kinh ngạc, khiếp sợ.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, nỗi khiếp sợ đã bị sự phẫn nộ thế chỗ, mắt ả bốc lên lửa giận phừng phừng, như thể chỉ muốn hủy diệt cả thế giới này.

Nghê Gia lặng đi, nhủ thầm khi đó biểu cảm trên mặt cô nhất định còn hơn Mạc Doãn Nhi, mù mờ, bất lực, khổ sở đến cùng cực.

Nhưng khi ai nấy cũng chế giễu cô, chỉ có Việt Trạch vẫn dịu dàng như trước, nói: “Nghê Gia, em chờ tôi một lát”.

Nghê Gia hờ hững nhìn Mạc Doãn Nhi hết cứng đờ như tượng đá lại run rẩy như máy sàng giữa sân khấu, thầm hỏi: Mạc Doãn Nhi, lần này, còn ai chờ cô không?

Trên màn hình sân khấu cỡ lớn, một người đàn ông trầm giọng nói: “Mặc Nhi, không ngờ Tống Minh lại là cha ruột của Doãn Nhi. Vì con cái, người làm mẹ như em đã phải chịu ấm ức rồi”.

Người đàn bà thủ thỉ cảm thán: “Lúc em khó khăn nhất, anh đã cùng em vượt qua. Có một số việc mãi mãi không thay đổi…”.

Có lẽ nhiều người không biết người đàn ông kia, nhưng người đàn bà chẳng phải chính là Mạc Mặc đang ngồi hàng ghế đầu tiên trong khán phòng sao. Cuộc đối thoại của cả hai bị micro phóng to hết sức rõ ràng, tất cả những ai có mặt trên sân vận động đều chấn động.

Nhất thời, mấy nghìn khán giả là thầy cô sinh viên phụ huynh đều lặng ngắt như tờ.

Lần này, không ai vỗ tay nữa. Tất cả đều tập trung nín thở nhìn lên sân khấu, dán mắt nhìn cho cặn kẽ những diễn biến tiếp theo.

Ai cũng muốn chờ xem cuộc đấu sức giữa tiểu thư chính cống và con rơi con vãi nhà họ Tống.

Trên sân khấu, mặt Mạc Doãn Nhi trắng bệch, vừa quay sang đã thấy gương mặt tươi tắn như hoa của Tống Nghiên Nhi, đẹp đến mức ả chỉ muốn xé nát. Song, màn kịch đã gián đoạn rồi, ả không thể mượn danh biểu diễn để danh chính ngôn thuận đánh nhau với cô nàng nữa.

Dưới sân khấu, sau một hồi im lặng, những tiếng xì xào bàn tán chợt bùng lên không dứt.

“Mạc Doãn Nhi là con rơi nhà họ Tống sao?”

Nghê Gia lạnh nhạt nhìn xuống dưới sân khấu, cả Trương Lan lẫn Mạc Mặc đều mang vẻ khiếp sợ, nhưng Trương Lan là vì không thể tin nổi, còn Mạc Mặc là vì họa sắp giáng xuống.

Tưởng Na vẫn điềm nhiên tươi cười, như mọi sự đều nằm trong lòng bàn tay, hoặc như màn kịch hay bà ta chờ đợi cuối cùng cũng được trình diễn rồi.

Ninh Cẩm Nguyệt chẳng biết từ khi nào đã từ phía sau đi tới, dừng cạnh Nghê Gia, nhìn khuôn mặt tức đến méo mó của Mạc Doãn Nhi, mỉm cười: “Tôi rất thích cảnh hỗn loạn gà bay chó sửa thế này, giống như buổi sinh nhật của cô lần trước ấy”.

Nghê Gia không nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Xem ra, ngoài Mạc Doãn Nhi, cô cũng có một chân trong trò đùa quấy phá sinh nhật tôi”.

Ninh Cẩm Nguyệt nhởn nhơ khoát tay: “Chuyện gì đã qua rồi thì cứ để nó qua. Hơn nữa, trò trong sinh nhật của cô chỉ là đùa…”, cô ta đổi giọng, cười khẩy nhìn Mạc Doãn Nhi, “còn trò hôm nay với ả ta lại là thật”.

Nói xong, cô ta quay về chỗ chỉnh âm thanh to hơn nữa.

Tần Cảnh thản nhiên nói, “Hết vui rồi, chị đi trước”, lúc quay đi còn nói với Nghê Gia, “Hình như anh ấy đang chờ em đấy”.

Nghê Gia quay đầu lại mỉm cười với chị: “Em biết rồi”.

Nghê Gia thấy Tần Cảnh đi xa, lại nhìn về phía sân khấu một lần nữa.


Tống Nghiên Nhi lạnh lùng sửa sang lại đầu óc quần áo, chỉnh lại cả vị trí và âm lượng micro, nhìn xuống Mạc Mặc dưới sân khấu, giọng nghẹn ngào oan ức: “Các người, các người lại dám lừa tất cả chúng tôi, trơ trẽn quá mức!”. Nói xong, cô nàng bưng mặt chạy khỏi sân khấu.

Những tiếng bàn tán dưới sân khấu lại bùng lên. A! Ngay cả Tống Nghiên Nhi luôn ôn hòa bình thản nhất cũng không chịu nổi nữa. Nhất định là giờ cô nàng mới biết chân tướng, đột ngột bị đả kích, nhất thời không chấp nhận nổi.

Tất cả cùng đồng cảm với Tống Nghiên Nhi bình thường mềm như trái hồng, những tiếng khinh thường trào lên như sóng hết đợt này đến đợt khác, nhằm thẳng vào hai mẹ con họ Mạc.

Tống Nghiên Nhi bưng mặt chạy xuống sân khấu, đứng sau lưng Nghê Gia rồi cười nhạt. Làm gái tốt hai mươi năm nay là đủ rồi! Hôm nay đấm đá không giữ chút hình tượng nào tuyệt nhiên không hề khiến cô nàng thấy áy náy hoặc xấu hổ, trái lại còn hết sức vui sướng.

Đã mở chiếc hộp Pandora ra, sau này cô nàng sẽ không còn là Tống Nghiên Nhi lương thiện đến ngu xuẩn kia nữa.

Cô nàng liếc xéo người đứng bên cạnh, nửa mỉa mai nửa tự giễu, hỏi: “Sao? Xem trò vui đã không?”.

Nghê Gia không quay đầu, chỉ liếc một cái, vẻ mặt nhạt nhẽo, bật ngón cái với cô nàng.

Tống Nghiên Nhi hừ khẽ một tiếng, không nói không rằng, lạnh lùng nhìn Mạc Doãn Nhi đang xấu hổ lúng túng như gà mắc tóc trên sân khấu.

Vậy mà cuối cùng giữa những tiếng xì xầm của cả trường, cô ả vẫn có thể cố gắng bình tĩnh, tao nhã đi từng bước một xuống sân khấu.

MC sửng sốt mất một lúc lâu mới đi lên bô lô ba la một tràng giới thiệu màn biểu diễn ca múa kết thúc chương trình hết sức hoành tráng. Một nhóm vũ công ăn vận lộng lẫy lướt vào sân khấu như những đóa hoa tươi, nhẹ nhàng nhảy múa, âm nhạc cũng hết sức rộn rã, vui vẻ, át đi những tiếng rầm rì bên dưới.

Mạc Doãn Nhi mặt lạnh như sương, đi đến trước mặt Nghê Gia và Tống Nghiên Nhi, tức không nói nên lời, huyệt thái dương cũng giật giật vì tức.

Nghê Gia dửng dưng nhìn ả.

Tống Nghiên Nhi mỉm cười, chỉ tay ra sau lưng: “Tôi chỉ cam đoan không gửi video cho Nghê Gia. Nhưng các người không hỏi tôi có gửi cho Ninh Cẩm Nguyệt không?”.

Nghê Gia thoáng sửng sốt, sao Tống Nghiên Nhi lại chủ động giúp cô chuyển sự chú ý thế này? Hơn nữa, Ninh Cẩm Nguyệt chẳng phải là tay trong giúp cô nàng cưa đổ Ninh Cẩm Niên hay sao?

Nhưng vì ngay từ đầu Ninh Cẩm Nguyệt đã nói muốn gánh trách nhiệm, nên cô cũng không nghĩ nhiều.

Mạc Doãn Nhi nghe xong, ánh mắt hung ác lập tức lướt ra sau lưng hai người. Ninh Cẩm Nguyệt đang đứng điều khiển máy tính, tay quay quay một cái USB, cười thản nhiên, mặt đầy vẻ đắc ý miệt thị.

“Khốn nạn!” Mạc Doãn Nhi chửi khẽ một tiếng, tiến lên toan đánh Ninh Cẩm Nguyệt.

Nhưng lần này Ninh Cẩm Nguyệt đã dự đoán trước, hất luôn tay ả ra, cười khẩy: “Mạc Doãn Nhi, vụ hôm nay là trả cho lần trước cô đánh tôi. Hừ, Ninh Cẩm Nguyệt tôi cả đời này chưa từng chịu thiệt, cũng chưa từng bị ai đánh, nên có thù phải báo! Cô còn muốn đánh tôi lần nữa? Vẫn muốn để tôi trả thù cô một lần nữa?”.

Mạc Doãn Nhi siết tay đến trắng bệch, cả người run lên, song ả không nhào đến như ban nãy nữa. Ả giận dữ gầm lên với những diễn viên khác trong hậu trường đang đứng xem xung quanh: “Nhìn gì mà nhìn? Cút hết đi cho tôi!”.

Cô ả vừa hét lên, những nữ diễn viên vây quanh vốn yên lặng tức thì bùng nổ, xôn xao bàn tán:

“To mồm gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là con của kẻ thứ ba thôi mà, tưởng mình là đại tiểu thư thật chắc.”

“Đại tiểu thư cái gì, giờ thân phận bị lộ rồi, khỏi cần ra vẻ nữa, lần này nhìn rõ bộ mặt thật rồi.”

“Cậu xem mẹ cô ta đức hạnh ghê chưa, đàn bà hơn bốn chục tuổi rồi còn mặc váy bó sát xẻ cổ chữ V, những cái nên lộ với không nên lộ đều lộ hết ra rồi. Huênh hoang thấy gớm, thật tình, mẹ nào con nấy.”


“Hồi xưa tôi chẳng hiểu sao đại tiểu thư gì mà thích mồi chài đàn ông thế? Giờ thì rõ rồi, mẹ cô ta như thế, do di truyền cả thôi.”

Mạc Doãn Nhi bình thường vốn mặt nặng mày nhẹ với các bạn nữ, nhưng lại mặt mày rạng rỡ trước mặt cánh anh em, nhất là với những anh đã có người yêu, thế nên cô ả rất xấu duyên với phái nữ.

Khi đó, vì gia đình cô ả khá mạnh, tuy trong lòng mọi người không thoải mái nhưng ngoài mặt cũng không nói gì, thỉnh thoảng thấy ả thành công trong nghiệp diễn xuất còn khen ngợi vài câu.

Nhưng bây giờ…

Mạc Doãn Nhi nghe đám người cố tình nói cho ả nghe, còn không buồn hạ giọng, tức đến nỗi đỏ mặt tía tai, hổn hển uy hiếp: “Kẻ nào còn dám nói nữa?”.

Khẩu khí hung ác của ả làm ai nấy bất giác rờn rợn.

Tuy vậy, vẫn có kẻ phì cười: “Ôi sợ quá cơ. Mạc Doãn Nhi, bình thường chẳng phải cô vẫn rất yếu đuối trước mặt đàn ông sao? Sao hôm nay lại cứng rắn thế, dọa chết người đấy!”.

Lại có một cô gái khác không nhịn được, mắng: “Có gì mà không dám nói? Mẹ cô là kẻ thứ ba, cô là con rơi, bà ta đã gả vào nhà giàu rồi mà vẫn còn đi mồi chài người khác, cô chiếm danh cô chủ mà không biết đường ăn ở. Làm trò xấu xa còn muốn bịt miệng không cho người khác nói, đúng là loại gái điếm còn muốn lập đền thờ!”.

Mạc Doãn Nhi trợn mắt: “Cô bảo ai là kẻ thứ ba? Bố tôi hai mươi năm trước đã thích mẹ tôi đấy, mẹ tôi không phải người thứ ba”.

Cô bạn nọ hừ một tiếng: “Cô bé hơn Tống Nghiên Nhi, lại còn là con rơi, mẹ cô không phải kẻ thứ ba thì ai? Hơn nữa, nếu không nhờ mẹ Tống Nghiên Nhi năm xưa vực dậy nhà họ Tống, mẹ cô bây giờ lại chịu gả vào đây à? Bố cô, vợ gặp chuyện bất trắc chưa được bao lâu đã ly hôn cưới người khác. Còn mẹ cô, đã gả cho nhà giàu còn ve ong vãn bướm, đúng là một cặp vô liêm sỉ!”.

Những người xung quanh lại càng xem thường chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nghê Gia hơi bất ngờ, nhìn cô bạn đang lên tiếng kia, kinh ngạc là tại sao cô ấy lại biết nhiều tin tức đến thế? Cô nhìn theo ánh mắt như có như không đang hướng về phía Tống Nghiên Nhi của cô bạn, thì thấy cô nàng khẽ nhếch môi, đôi mắt to trống rỗng, lóe lên sự lạnh lẽo.

Nghê Gia lại liếc nhìn Ninh Cẩm Nguyệt, thấy vẻ mặt y hệt, lập tức hiểu ra, hai người này quả thật là mượn dao giết người.

Mạc Doãn Nhi đã tức đến mức sắp khuỵu ngã, nhưng không thể phản bác, cũng không thể la lối om sòm, lại càng không thể xông lên đánh nhau với đám người kia, chủ yếu là vì đối thủ quá đông đánh không lại.

Ả tức tối, nhưng chỉ có thể châm chọc cô bạn kia ghen tị với ả vì ả được các bạn nam thích, vân vân.

Thấy chỉ là đấu võ mồm, Nghê Gia không có hứng thú, rời khỏi hậu trường đang cãi nhau ầm ĩ hỗn loạn.

Lúc đi qua chỗ vắng vẻ, cô tình cờ nghe giọng nhớn nhác của Mạc Mặc: “Đoạn video bị lộ, tất cả là tại anh tin tưởng con ranh hèn hạ Tống Nghiên Nhi. Giờ anh nói tôi làm anh mất mặt, thế sao lúc trước nó bảo xóa đoạn video rồi anh lại tin?”.

Nghê Gia nhíu mày, nói như vậy, Tống Minh không chỉ đã biết trước, mà còn xem từ lâu rồi? Vậy tại sao ông ta lại có thể chấp nhận Mạc Mặc?

Cô còn đang nghĩ ngợi, giọng Mạc Mặc bỗng trở nên hết sức tàn độc: “Anh uy hiếp tôi vừa thôi. Tôi nói cho anh biết, nếu anh làm tôi khó chịu, anh cũng đừng hòng được sống yên”.

Sau đó không còn tiếng nói chuyện nào nữa, chỉ có tiếng bước chân rời đi của Mạc Mặc.

Nghê Gia cụp mắt, không cần suy nghĩ nhiều, trong lòng đã có tính toán.

Tống Nghiên Nhi thật đáng thương!

Nghê Gia phải về nhà sau buổi lễ kỉ niệm ngày thành lập trường, Việt Trạch hẹn sẽ tới đưa cô về.

Gần đây Nghê Gia bận rộn nhiều việc, nên nội dung hẹn hò cũng lạ lùng khác thường, ví như ăn sáng, chạy bộ, lên thư viện tra cứu tài liệu, trên đường ngồi xe đi đâu đó.

Bởi anh là người tình bí mật của Nghê Gia, nên địa diểm hẹn hò còn lạ lùng hơn, các vườn hoa nhỏ nơi chỉ các cụ già mới đến, các cung thiếu nhi chỉ dành cho đám trẻ nít, nhưng thường thấy nhất vẫn là trong xe, tiện lợi, đơn giản, riêng tư, an toàn.

Nghê Gia còn chưa tới gần, Việt Trạch đã nhìn thấy cô qua cửa kính xe. Đợi khi cô lên xe, anh đặt đồ của mình sang một bên, khẽ nhếch môi, dang rộng hai tay với cô.

Nghê Gia cười ngọt lịm, ngả vào lòng anh, khẽ ôm anh. Cô gác đầu lên bả vai anh, dài giọng: “Có phải anh chờ lâu lắm rồi không?”.

“Không đâu.” Anh bất giác dịu giọng, “Vừa rồi anh đang đọc báo cáo”.

Nói đến đây, Nghê Gia nghĩ ra một chuyện, ngẩng lên hỏi anh: “Phải rồi, đợt này em đi Macau, sợ Nghê Lạc lại giở thói ham chơi. Anh có cách gì để ràng buộc nó không?”.


Thật ra, cô chỉ lo Mạc Doãn Nhi lại đến gây rối.

Việt Trạch tất nhiên không biết ý đồ của cô: “Anh thấy Nghê Lạc như bây giờ rất tốt, em không cần phải lo lắng cho cậu ấy như thế chứ?”.

“Em chỉ đang đề phòng thôi. Tóm lại anh có cách không? Nhỡ đâu em từ Macau về, nó lại phá phách, em sẽ tìm anh bắt đền.”

Việt Trạch cười: “Vừa rồi có bức thư mời tới dự buổi hội thảo quản trị doanh nghiệp của Đức, dù sao anh cũng không định đi, anh bảo người liên hệ, đổi thành cậu ấy đi là được rồi”.

“Tốt quá!” Cô vui mừng khấp khởi, ánh mắt sáng long lanh nhìn anh.

Anh xao động, bỗng trêu cô: “Này, em quản lý Nghê Lạc nghiêm thế, sau này anh đi đâu, chẳng phải em sẽ theo sát không rời sao?”.

Nghê Gia lại dựa vào ngực anh, biếng nhác càu nhàu: “Không đâu, em mặc kệ anh muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm”.

“…”

Cô thấy anh không đáp, như đoán được anh hơi khó chịu nên im lặng, vừa ngáp vừa xoa xoa mặt anh: “Đấy là vì em tin tưởng anh!”.

Nhưng Việt Trạch hoàn toàn không tin câu nói này. Đối đãi khác nhau rõ rành rành như thế, quá đáng lắm…

Song anh cũng không thể tuyên bố “vì sao lại mặc kệ anh, anh có phải động vật nuôi thả đâu, anh cần trông nom mà”. Anh chỉ lặng lẽ cười, ra vẻ không hề gì: “Anh biết rồi”.

Nghê Gia lại nghĩ là anh biết thật, không đề cập gì tới việc này nữa…

Việt Trạch cụp mắt, thấy mí mắt cô nặng trĩu, hỏi: “Sao, lại buồn ngủ à?”.

Nghê Gia cựa quậy, lựa một tư thế thoải mái hơn, mơ màng làu bàu: “Vâng, em lại buồn ngủ rồi. Vừa thấy anh đã muốn ngủ, anh đã thấy bị đả kích chưa?”.

“Vừa thấy anh đã muốn ngủ à…?” Việt Trạch chậm rãi kéo dài chữ cuối, con mắt đen láy chợt sáng lên, tinh quái nói, “Anh rất vui là đằng khác, thì ra em đã nghĩ đến bước này rồi”.

Nghê Gia ngớ ra, đột nhiên phát hiện “ngủ” còn mang một tầng nghĩa khác, lập tức đỏ phừng phừng cả mặt. Nhưng vừa ngước mắt lên, nhìn nét cười đã tràn trề không thể dập tắt được nữa của anh, cô lại càng xấu hổ, bèn dụi dụi vào cổ anh, sau đó hung dữ véo vào eo anh một cái.

Anh vẫn cười, ôm cô chặt hơn, một lát sau mới nhẹ giọng bảo: “Hơn nửa tiếng nữa mới về đến nhà, em ngủ một lát đi!”.

“Ừm.” Cô ừ hữ một tiếng, nhắm đôi mắt nặng trĩu lại, chỉ thấy mùi hương trên người anh như mùi rừng cây buổi sớm, thật tuyệt làm sao.

Chẳng hiểu tại sao, mỗi lần tựa vào lòng anh, cô lại thả lỏng tuyệt đối, rất thoải mái, rất nhẹ nhõm, rất tự tại.

Chỉ chốc lát sau, cô bé nọ liền lặng lẽ thiếp đi. Cô ngủ rất ngon, nhưng Việt Trạch lại khốn khổ hết sức.

Cô ngả đầu vào vai anh, mũi cọ vào cổ anh, hơi thở vừa ổn định vừa nhẹ nhàng, giống như chiếc lông chim phất qua cổ anh ngưa ngứa, ngứa thẳng đến tận tim.

Đầu óc Việt Trạch căng lên, vô thức nhớ lại lời Nghê Lạc: bạn gái đang ngủ là thời cơ tốt nhất để vuốt ve, nếu không tranh thủ nắm bắt, đó là thằng ngu!

Nhưng mà, ừm, Nghê Gia nói, không được nghe lời thằng nhóc thối Nghê Lạc, không được để nó dạy hư.

Việt Tiểu Trạch âm thầm gật đầu. Đúng, phải nghe lời Nghê Gia, không thể để Nghê Tiểu Lạc dạy hư được.

Vừa nghĩ thế, anh đã không nhịn được cười, cảm giác vừa lo lắng vừa thoải mái khi ở bên Nghê Gia này là sao nhỉ?

Anh chưa từng yêu đương nên có đôi phần lo lắng, hơn nữa đối tượng là Nghê gia, nên lại càng bất an.

Kế hoạch ban đầu là tìm một cô gái tốt để kết hôn, sống cuộc sống bình thản, không yêu đương gì hết. Nhưng bây giờ, ai ngờ được anh lại đang lúng túng trong tình cảm, những kinh nghiệm lăn lộn trên thương trường đều chẳng ích gì. Ai ngờ được anh lại thay đổi suy nghĩ của mình, lựa ý chiều theo cô, để cô vui vẻ?

Bất ngờ thật!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.