Đọc truyện Thiên Kim Đại Chiến – Chương 18
Bãi để xe của bệnh viện rất chật, cửa xe bên Nghê Lạc không thể mở nổi, chỉ có thể xuống cùng bên với Nghê Gia. Cậu vừa định xuống xe, không ngờ Nghê Gia bất chợt đập mạnh cửa, nếu không phải cậu phản ứng nhanh đưa tay ngăn lại, chỉ e đã bị đập cho méo mặt rồi!
Chắc chắn là cố tình!
Nghê Lạc cáu sườn, toan xuống xe đi nói lý với Nghê Gia, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy Trương Hinh.
Nghê Lạc tuy bị giam suốt một tuần giữa chốn toàn đực rựa, nhưng gặp lại Trương Hinh, cậu thật sự không thấy thích thú gì.
Quả tình, Trương Hinh rất có nghề, nắm được thóp cậu một thời gian, nhưng mấy trò mèo này dù sao cũng không kéo dài được lâu. Vì Nghê Lạc mất di động, xa lánh luôn giọng điệu nhõng nhẽo quyến rũ và đống tin nhắn sặc mùi ỡm ờ đồi trụy của cô ả, sự lưu luyến về mặt sinh lý với ả đã tan biến như bong bóng xà phòng từ lâu.
Lâu rồi cậu cũng chưa từng nhớ đến ả, dẫu sao, sự chú ý của cậu đều đặt cả ở việc “làm thế nào để bóp chết Nghê Gia” rồi.
Cậu cũng biết, giờ mà ra ngoài tỏ vẻ anh hùng, chắc chắn sẽ bị Nghê Gia cho một cú quét chân như lốc xoáy để cậu vào nề vào nếp, có khi giao kèo “ngoan ngoãn đi học” trước đó còn bị hủy thẳng tay mất. Bởi thế, cậu ngoan hiền ngồi trong xe, xoa xoa cánh tay đang đau nhức.
Chắc chắn chị ta cố ý, có nhắc nhở thì cũng không cần phải dùng chiêu nặng vậy!
Nghê Gia vừa xuống xe đã ngó thấy Trương Hinh đeo kính râm, rất có phong cách ngôi sao, khí thế tràn trề, quý phái lạnh lùng, có vẻ như đã đứng đợi ở đây từ lâu.
Nghê Gia dựa vào cửa xe, ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lạnh tanh.
Trương Hinh bỏ kính râm xuống, nở nụ cười theo đúng tiêu chuẩn diễn viên: “Lần trước còn chưa kịp hỏi tên của em”.
Nghê Gia không do dự, cười ngọt như mía lùi: “Em họ Bạch, tên là Bạch Liên”.
Trương Hinh cau mày, tên gì mà như người cổ đại vậy? Nhưng không quan trọng:
“Em Bạch Liên này, chị nghĩ tuổi em vẫn còn ngây thơ, không hiểu hết sự tối tăm của xã hội. Người như em, chắc hẳn nên tìm một người đàn ông đứng tuổi một chút, mới có thể săn sóc chăm lo cho em. Nghê Lạc chỉ sàn sàn tuổi em, độ tuổi tâm hồn của con trai lại nhỏ hơn con gái, ở bên nhau rồi cũng chỉ cãi nhau, em sẽ thấy rất mệt mỏi.”
Nghê Gia không hiểu: “Tuổi trên giấy tờ của chị là hai mươi lăm, nhưng thực tế em thấy”, cô bưng má nhìn ả một lượt, “cũng phải hai tám hai chín rồi, thế mà chị còn tìm trai trẻ như Nghê Lạc? Ba năm cách một đời, hai người cách nhau những mấy đời ấy chứ!”.
Khuôn mặt son phấn của Trương Hinh tức thì đổi thành méo mó: “Không ai dạy cô đừng tùy tiện tăng tuổi của phụ nữ à?”.
Nghê Gia tối sầm mắt: “Thế không ai dạy chị đừng tùy tiện lắm điều về bạn trai của người khác à?”
Trương Hinh ngẩn ra, cười khẩy: “Bạn trai? Nghê Lạc là bạn trai cô?”.
Nghê Gia nhún vai: “Không phải bạn trai tôi thì là em trai tôi chắc? Chị xem, tuổi của tôi và cậu ấy ít hơn chị bao nhiêu? Cậu ấy làm em trai chị còn có lý hơn”.
Trương Hinh vô cùng tức giận, vấn đề tuổi tác thực sự sẽ khiến phụ nữ nổi điên.
Nhưng ả cũng không thể so đo với một đứa con gái, nên chỉ thử thăm dò khiêu khích: “Cậu ấy là bạn trai cô, thế sao tối nào cũng gọi điện, nhắn tin ngọt ngào mùi mẫn cho tôi?”
Nghê Gia thờ ơ nhìn cô ta: “Đúng là diễn viên, nói dối không đỏ mặt.”
Trương Hinh sững sơ.
Nghê Gia thản nhiên nói: “Lẽ nào chị không biết Nghê Lạc không nhận điện thoại của chị sao? Đây là lý do năm mươi sáu cuộc gọi của chị tuần trước không có ai nghe. Còn về ba mươi tám tin nhắn không biết dơ của chị, cậu ấy cùng đọc với tôi, vừa đọc vừa cười, nói loại phụ nữ như chị thấp hèn quá! Thế nên, nếu như cả tâm hồn lẫn cơ thể chị đều trống rỗng, phiền chị đến Masquerade tìm đại một gã trai bao nào đó để lấp đầy chỗ trống ‘trong’ chị, nhé?”.
Trương Hinh mặt như lửa đốt, vốn tưởng trước mặt chỉ là một cô nàng đôi mươi ngây thơ nông cạn, định nói dối hòng chia rẽ hai người đó, ngờ đâu lại bị bóc mẽ sạch sẽ nhục nhã nhường này.
Thì ra cô ta không gọi được cho Nghê Lạc là vì cậu cho số cô ta vào danh sách đen? Mà những tin nhắn đáng xấu hổ cô ta gửi đi, cậu lại còn cho con ranh này xem, còn vừa xem vừa cười?
Nghê Gia lạnh mặt: “Chị Trương Hinh ạ, tôi nhìn thấy chị là đã ghê tởm rồi, nên khỏi nói nhiều làm gì cho mệt. Tốt nhất là chị lặng lẽ cút cho khuất mắt tôi. Đừng dùng đến cái trò mèo bám riết không rời, cũng đừng nghĩ đến việc giả có thai hay clip phòng the gì cả. Nghê Lạc không phải là người của công chúng, nhưng chị thì phải kiếm cơm bằng tiếng tăm. Cho dù xảy ra chuyện gì, nếu chị trở mặt, kẻ thiệt hại lớn nhất, cuối cùng cũng sẽ là chị”.
Cuối cùng, cô sâu cay bỏ thêm một câu: “Chị đã lăn lộn trong làng giải trí bao năm thế rồi, chắc cũng biết quy tắc cơ bản của nó nhỉ? Vừa hay, tầng lớp chúng tôi cũng có quy tắc. Nếu chị làm càn, muốn thách thức một phen, chúng tôi có thể hủy hoại chị bằng bất cứ giá nào!”.
Câu cuối cùng của cô ác độc khác thường, khí thế âm u lạnh lẽo lại nham hiểm khiến loại cáo già giới giải trí như Trương Hinh cũng cảm thấy một dòng khí lạnh lan ra từ lòng bàn chân, tấm lưng cũng run theo.
Trương Hinh lập tức cứng họng, con bé này quá đáng sợ, rõ ràng chỉ là một nụ cười mỉm, nhưng đôi mắt lại đen tối như hai động sâu không đáy, sương giá lạnh băng, tựa như ma quỷ.
Trương Hinh không ngờ mình lại bị một con nhãi ít tuổi hơn nhiều như thế áp đảo, vừa tức vừa nhục.
Cô ta cũng biết, Nghê Lạc suy nghĩ ngây ngô không thể có tâm tư phức tạp đến thế. Có thể bảo cậu làm việc nọ việc kia chưa biết chừng chỉ có con bé Bạch Liên này.
Dưới cái nhìn lạnh buốt và coi thường của Nghê Gia, Trương Hinh bại trận triệt để, bỏ lại một câu “Các người chờ đó!” chẳng lấy gì làm dứt khoát.
Nghê Gia cười ác độc: “Được!”.
Trương Hinh xấu hổ tức tối lên xe, gọi điện thoại:
“Chuyện anh nói, tôi không làm nữa! Bên cạnh Nghê Lạc có một con bé tên Bạch Liên tàn độc lắm! Tôi không có ô dù, tôi còn phải sống với cái nghề này! Đừng tìm tôi nữa!”.
Nói xong, nghe bên kia đáp lại rồi cô ta bèn nói tiếp: “Tôi không chơi với anh nữa, nhưng tôi giới thiệu cho anh một người, Liễu Phi Phi, em gái ruột trùm xã hội đen Liễu Phi Dương”.
Trương Hinh cúp điện thoại, giờ mới thấy nhẹ nhõm hơn.
Chờ xe của Trương Hinh đi xa rồi, Nghê Gia mới mở cửa xe, nghiêng đầu nhìn Nghê Lạc: “Vừa rồi cô ta nói mấy câu đó, biểu cảm thù hằn cay nghiệt đa dạng lắm. Lần này, em vẫn cho rằng cô ta là kẻ mềm yếu đáng thương chứ?”.
Nghê Lạc bất mãn: “Thế thì sao? Dù sao tôi cũng cũng có thích cô ta đến thế đâu”.
“Chị không quan tâm em thích cô ta hay không.” Nghê Gia lườm cậu. “Ý chị là, em đã nhận mình thua trong vụ cá cược của chị em ta chưa?”
Nghê Lạc dĩ nhiên không thừa nhận, đẩy cô về phía thang máy, còn đánh trống lảng: “Đi khám mau lên, để lâu vết thương lại nhiễm trùng”.
Nghê Gia được bác sĩ băng bó cẩn thận, lúc ra khỏi phòng khám tìm Nghê Lạc, không ngờ lại tình cờ gặp Tống Nghiên Nhi.
Nghê Gia kinh ngạc: “Không phải các cậu đi chơi sao? Sao lại chạy đến bệnh viện thế này?”.
Tống Nghiên Nhi lo lắng nói: “Gia Gia, Doãn Nhi bất cẩn ngã ngựa. Giờ bác sĩ đang kiểm tra cho em ấy!”. Nói xong, cô nàng còn sờ nhè nhẹ lên cánh tay đang quấn băng gạc của Nghê Gia.
Nghê Gia nghe cô nàng giải thích, ngược lại không thấy ngạc nhiên gì.
Ngã từ trên lưng ngựa xuống đúng là một cách tuy cũ rích nhưng vẫn dùng ngon mà!
Nghê Gia cười: “Lúc đó Ninh Cẩm Niên ở bên cạnh cô ta chứ gì?”.
Tống Nghiên Nhi ngạc nhiên: “Làm sao cậu biết?”, nói xong nhíu mày hồi tưởng.
“Kể ra thì, người đứng gần em ấy nhất khi đó thật ra là Việt Trạch. Nhưng mà Gia Gia tên Việt Trạch ấy chẳng ga lăng chút nào, thấy Doãn Nhi ngã ngựa cũng không thèm đỡ. Cũng may Ninh Cẩm Niên bế Doãn Nhi ra khỏi trường đua, nếu không, con ngựa đi tới đi lui thế nào cũng giẫm phải em nó.”
Nghê Gia không hề quan tâm đến việc Mạc Doãn Nhi bị thương, trái lại còn ẩn ý nhíu mày: “Ninh Cẩm Niên bế cô ta? Nghiên Nhi, cậu rộng lượng thật đấy”.
Tống Nghiên Nhi sửng sốt, giờ mới nhận ra vấn đề nằm ở đâu, bối rối chốc lát, rồi mới úp mở giải thích: “Có gì đâu mà. Lúc đó tình hình khẩn cấp! Tất cả là tại tên Việt Trạch kia thôi”, người nào đó nằm không cũng trúng đạn, “Doãn Nhi ngã, hắn không bế, chỉ có thể là Ninh Cẩm Niên bế thôi”.
“Doãn Nhi ngã bị thương?” Nghê Lạc giật mình lo lắng lến tiếng quan tâm.
Nghê Gia không nói gì nữa.
Trên đường theo Nghê Lạc và Tống Nghiên Nhi đến phòng bệnh, Nghê Gia dốc hết lòng dạ quan sát Nghê Lạc.
Nói gì thì nói, cậu cũng sống với Mạc Doãn Nhi mười tám năm, thân thiết như chị em ruột, có lo lắng thế nào cũng không đủ.
Song kiếp trước, Nghê Lạc yêu Mạc Doãn Nhi.
Nghê Gia lặng lẽ nghĩ, một khi có bất cứ điều gì manh nha, cô cũng phải kiên quyết bóp chết ngay.
Nếu để Nghê Lạc ở cùng với Mạc Doãn Nhi, cô thà để cậu yêu Trương Hinh còn hơn.
Nghĩ kĩ lại, thật ra cô rất tham lam, cô mong Nghê Lạc và mẹ đều yêu quý cô. Không chỉ thế, cô còn mong cả Nghê Lạc và mẹ đều không thích Mạc Doãn Nhi, dẫu chỉ là một xíu xiu cũng không.
Một cơn đau bâng quơ chợt dâng lên trong lòng.
Cô nhắm mắt lại, cố sức hít sâu, cố để xua đi những suy nghĩ kì lạ trong đầu, Gia Gia, kiếp trước mày cũng đã nghĩ như thế, còn chưa nếm đủ hay sao?
Khi cả đám đến phòng bệnh của Mạc Doãn Nhi, chỉ có Ninh Cẩm Niên ở đó. Bác sĩ đã kiểm tra xong, không có vấn đề gì, chỉ có bàn tay hơi trầy trụa.
Nghê Gia lạnh nhạt liếc nhìn, cô ả cố tình ngã ngựa để thu hút sự chú ý của Ninh Cẩm Niên, có vấn đề gì nghiêm trọng mới là lạ.
Nhưng Ninh Cẩm Niên thật sự lo lắng, sốt ruột hỏi bác sĩ mấy lần liền, ánh mắt dành cho Mạc Doãn Nhi cũng dịu dàng xót xa khác lạ, như hoàng tử đang nhìn cô công chúa mỏng manh.
Xem ra, chỉ e hắn ta đã động lòng với Mạc Doãn Nhi thật rồi.
Thế nhưng, Tống Nghiên Nhi phải làm sao đây?
Nghê Gia nhìn Tống Nghiên Nhi, cô nàng vừa được cô nhắc nhở mà giờ đã quên bẵng, còn ân cần hỏi thăm Doãn Nhi. Có điều, nghĩ đến tính cách tốt bụng thật thà của cô nàng, Nghê Gia không biết cô nàng đang vờ hay thật.
Về phần Nghê Lạc, cậu đã lâu không gặp Mạc Doãn Nhi. Vừa vào đã thấy Mạc Doãn Nhi sắc mặt trắng bệch vì “hoảng sợ quá mức”, dáng vẻ mảnh mai đáng thương, đương nhiên cũng đau lòng.
Nhất là Mạc Doãn Nhi vừa thấy Nghê Lạc thì ôi thôi, “lâu rồi không gặp, nhớ thương tận cùng”, nước mắt ứa ra. Nghê Lạc tất nhiên càng thương hơn.
Kết quả, ba người đều ân cần vỗ về cô ả như đối xử với bệnh nhân mắc bệnh nan y, còn Mạc Doãn Nhi thì khóc ti ti như thể chẳng còn sống được bao lâu, làm bác sĩ đứng bên cạnh hết sức buồn rầu, ông nhớ ông vừa bảo không có vấn đề gì cả.
Mạc Doãn Nhi ý vị sâu xa liếc Nghê Gia, nghẹn ngào nói với Nghê Lạc: “Lạc Lạc, chị nhớ em lắm. Chị vẫn muốn về nhà gặp em, nhưng bà nội nói, Nghê Gia không đồng ý thì không cho chị vào cửa”.
Nghê Gia uể oải dựa vào tường, không hề nhúc nhích, em cô ả định nói gì nữa.
Nhưng Mạc Doãn Nhi cũng không nói gì thêm. Nghê Lạc quay đầu nhìn Nghê Gia, con ngươi đen láy đượm vẻ xa lạ, cậu không nói một lời, song sự im lặng này còn làm người khác đau đớn hơn.
Thà cậu cứ xù lông như mỗi lúc cô chọc cậu phát điên trước đây còn hơn.
Nghê Gia như bị gai đâm vào lòng, ngoài mặt vẫn lạnh lùng thờ ơ, cong môi cười nhạt nhẽo với Mạc Doãn Nhi, nhưng trong lòng lại đau đến chết lặng.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, ngay sau đó vang lên giọng nói lo lắng của Trương Lan: “Con gái cưng của mẹ ơi!”.
Nghê Gia nghiêng đầu, thậm chí còn chưa nhìn rõ bóng thị thì thị đã lao đến trước giường Mạc Doãn Nhi, nhìn từ trên xuống dưới: “Bị thương ở đâu? Nói cho mẹ biết mau lên, bị thương ở đâu?”.
Bác sĩ đành phải lặp lại kết quả chẩn đoán của mình lần nữa, lòng khổ sở, sao không ai nghe ông nói vậy?
Nghê Gia không nói gì, Mạc Doãn Nhi “bị thương”, không gọi mẹ ruột Mạc Mặc của ả đến, lại gọi Trương Lan trước, cái quái gì thế?