Thiên kim chúa hề ba tuổi rưỡi

Chương 15


Bạn đang đọc Thiên kim chúa hề ba tuổi rưỡi – Chương 15:

Editor: Lemonade
 
Giá trị nhan sắc của các bạn nhỏ lớp Cua Nhỏ rất cao, nhưng khi nhìn cậu bé mới đến thì ai cũng kinh ngạc. Tuy nhiên mặt mũi của cậu như che lấp bởi một lớp bóng râm vượt quá tuổi của mình, cậu cũng không nhìn các bạn nhỏ phía dưới mà rũ mi.
 
“Ba của Điềm Điềm cũng có cái ghế chuyển động được như vậy.” Điềm Điềm bắt chước bộ dạng bá đạo tổng tài của ba ba, “Mỗi lần mẹ đi tìm ba, ba sẽ quay ghế lại với cửa, sau đó đợi mẹ đến thì ba quay ra, ba sẽ có vẻ mặt như này…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đôi mắt của Điềm Điềm có thần sáng ngời, cố gắng nhếch một bên mép lên, gương mặt nhỏ trở nên tà mị*, sau đó lại trở thành biểu cảm hoang mang, “Điềm Điềm thật sự không hiểu ba có ý gì luôn.”
 
(*): Không đàng hoàng.
 
Biểu cảm này làm cho Vạn Vạn Tuế cảm thấy rất quen. Trước kia gia đình của họ chen chúc trong một căn nhà nhỏ, cô chú hàng xóm ngồi xổm trong sân, vừa ăn cơm vừa biểu cảm như thế.
 
Vạn Vạn Tuế nói đáp án cho Điềm Điềm : “Chú bị ê buốt răng rồi, bởi vì run đấy.”
 
Điềm Điềm trăm mối ngổn ngang “Những chuyện chưa hiểu của thế giới” đã được Vạn Vạn Tuế giải đáp, cô bé càng thêm sùng bái Vạn Vạn Tuế, cười một cách khoa trương: “Vạn Vạn Tuế cậu biết nhiều ghê!”
 
“Không có đâu.” Gương mặt nghiêm túc của Vạn Vạn Tuế lặng lẽ phiếm hai mảng mây hồng.
 
Bên kia, bạn nhỏ Phó Tinh Thần có bá tổng ba ba bộ cũng kiểu như vậy, hai mắt cậu xem sách nhưng trong lòng lại lặng lẽ a một tiếng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cậu rốt cuộc cũng biết biểu cảm ba cậu thích nhất có ý nghĩa gì rồi.
 
Nghĩ đến chuyện ba của cậu không có việc gì cũng run hai cái. Trước kia cậu cảm thấy có hơi tàn khốc, Phó Tinh Thần đôi khi bắt chước làm theo ba ghét bỏ lắc đầu.
 
Ba của cậu bất lịch sự quá rồi, có người ở trước mặt mà sao có thể run răng như thế?
 
Cậu không thèm học thói xấu của ba đâu.
 
Tuy không nghe được các bạn nhỏ nói cụ thể điều gì, nhưng cậu cũng nghe được âm thanh thảo luận của các bạn, trong đó còn kèm theo tiếng cười. Bạn nhỏ Ung Ân nhanh chóng yên lặng, đặt hai bàn tay nhỏ lên đùi.
 
Các bạn đang cười cậu.
 
Cậu biết mà, tất cả mọi người đều cười nhạo cậu.
 
Lớp trước cũng thế, lớp bây giờ cũng vậy.
 
Hoàn toàn không thay đổi được điều gì.
 
Lông mi đen dày của Ung Ân nhẹ chớp, hơi nước trong đôi mắt xinh đẹp nhòe ra.
 
Cậu không chú ý cô Hoa Hoa giới thiệu cậu như thế nào, chỉ đợi đến khi cô Hoa Hoa xếp cho cậu chỗ ngồi kế bên cửa sổ, cậu cố ý điều chỉnh xe lăn dịch vào trong một tí, dường như làm như thế sẽ ngăn cách cậu và các bạn học khác vậy.
 
Động tác này của cậu làm cho bạn nhỏ ngồi cùng bàn có hơi buồn, nên đã lặng lẽ thu lại bàn tay nhỏ bé sắp nâng lên.
 
Bạn học nhỏ mới nhìn qua lạnh lùng thờ ơ quá đi.
 
Bạn nhỏ cùng bạn thu tay nhỏ về, nhưng đôi mắt chưa kịp dời đi.
 
Ung Ân vốn đã nhạy cảm hơn người, cậu giương mắt, quét mắt cảnh cáo bạn cùng bạn, người sau bị dọa đến nhăn lông mày nhỏ, nhanh chóng quay đầu lại.
 
Cảm giác lúc nãy đáng sợ ghê, giống như ngày đầu thấy Vạn Vạn Tuế ngồi trong lớp học, vừa uống sữa vừa quét mắt nhìn sấp nhỏ vậy.
 
[Thấy chưa? Bọn nhóc đều cảm thấy Ung Ân là quái vật nhỏ, đứa nào cũng sợ Ung Ân hết. Không ai thích Ung Ân đâu, tất cả mọi người rất xấu, đều khi dễ Ung Ân. ] Một âm thanh vang lên bên tay Ung Ân, ngoại trừ cậu ra thì không ai nghe thấy tiếng này, [Cho nên… ] Âm thanh này mang theo mùi vị lừa gạt, [Ung Ân phải cố gắng lớn lên, tương lai mới có thể hủy diệt thế giới buồn nôn này. ]
 
“Cái gì? Chú kiểm tra thấy trên người bạn mới tới có Hệ thống Nhân vật phản diện khác nữa á?” Rốt cuộc bạn nhỏ Hạ Vị Mãn cũng chịu đáp lại lời kêu khổ của Hệ thống cô bé rồi.
 
“Đúng vậy, Kí chủ!” Hệ thống Nhân vật phản diện cảm động muốn rớt nước mắt nước mũi.

 
“Vậy là chú không phải độc nhất vô nhị luôn?” Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn kiêu ngạo cảm thấy bị sỉ nhục, cô vậy mà bị khóa vào một con đường Hệ thống nát bét.
 
“Không không không, chú với nó không giống. Chú là Hệ thống Nhân vật phản diện tốt.” Hệ thống Nhân vật phản diện tranh thủ thời gian giải thích, “Còn cái kia là Hệ thống Nhân vật phản diện thuộc tính hắc ám, là hệ thống xấu.”
 
“Đều là Hệ thống Nhân vật phản diện mà còn phân biệt tốt xấu à?” Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn cực kỳ không hiểu nỗi.
 
“Nhân vật phản diện cũng có đấu đá nội bộ mà!” Âm thanh của Hệ thống Nhân vật phản diện cực kỳ tội nghiệp và uể oải, “Kiểu như mấy chú thường không có hướng dẫn {Kí chủ} làm nhiệm vụ hệ thống nhân vật phản diện nên luôn bị tụi kia khi dễ. {Kí chủ} này, hay là con đừng làm nhiệm vụ nữa, dù sao con làm nhiệm vụ mà có điểm tích lũy thì chú cũng đâu có vệ được đâu, cái Hệ thống xấu kia sớm muộn gì cũng phát hiện ra chú, sau đó cướp hết điểm tích lũy đó.”
 
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn nghe xong thì tức giận, còn có người, gạch bỏ, Hệ thống dám khi dễ Hệ thống của cô bé?
 
Đoạt lấy điểm tích của cô?
 
Thế nhưng cô là tiểu thư nhân vật phản diện, Hạ Vị Mãn!
 
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn quay đầu, tràn ngập ý chí chiến đấu nhìn về bạn nhỏ Ung Ân ngồi cạnh bên cửa sổ.
 
Lớp Cua Nhỏ chỉ có một nhân vật phản diện thôi.
 
Chính là cô.
 
Hôm nay mấy bạn nhỏ khác cũng không dám đi làm phiền bạn nhỏ Ung Ân mới tới, bởi vì khi bọn nhóc tới gần cậu, cậu sẽ lạnh lùng liếc nhìn bọn nhóc, sau đó di chuyển xe lăn ra xa chỗ của bọn nhóc.
 
“Bạn nhỏ mới tới ghét tụi mình hả?” Điềm Điềm nhăn gương mặt nhỏ.
 
Vạn Vạn Tuế lắc đầu, thể hiện rằng cô cũng không biết.
 

Mấy nhóc còn chưa kịp thảo luận thì cô đã kéo xe ngựa xếp gỗ đến.
 
“A! Xếp gỗ kìa!” Hai mắt Điềm Điềm sáng lên khi nhìn thấy, cô bé chẳng quan tâm buồn rầu về vấn đề bạn nhỏ mới tới nữa, vui vẻ vỗ tay nhỏ.
 
Vạn Vạn Tuế cũng lặng lẽ vỗ chân nhỏ của mình. Ngoại trừ giờ cơm trưa thì tiết học xếp gỗ là tiết* thứ hai cô thích. Khi đồ ăn là của mẹ cô làm thì xếp gỗ có thể tiến lên một bậc, trở thành tiết cô thích nhất.”
 
(*): Ở đây dùng từ khóa (课) dùng để chỉ giờ học/tiết học/môn.
 
Các bạn nhỏ khác cũng rất thích, vui vẻ rung đùi đắc ý.
 
Lần này cô giáo không để cho các nhóc chơi một mình mà là ghép hai người thành một nhóm cùng xếp gỗ. Khi tiết học kết thúc thì xem xem nhóm nào xếp đẹp nhất.
 
Cách chia nhóm cũng rất đơn giản. Cô giáo đặt từng đôi một búp bê vào trong hộp, sau đó để cho các bạn nhỏ lên chọn, nếu cầm lên gấu bông giống nhau thì chung nhóm.
 
Điềm Điềm bắt được búp bê Ngựa Con Pony, cô bé nhìn búp bê Hoàng Tử Bé của Vạn Vạn Tuế thì thở dài tiếc nuối.
 
Bạn nhỏ Phó Tinh Thần gương mặt nhỏ lạnh lùng cầm búp bê Ngựa Con Pony, cậu đặt búp bê lên bàn, đẩy nó ra xa, như thể muốn phân rõ giới hạn không hợp giữa cậu và búp bê hồng phấn này vậy.
 
Điềm Điềm sốt ruột nhìn xem bạn thân của cô bé cùng nhóm với ai, quay đầu nhìn lại thì chứng kiến bạn nhỏ nhìn qua rất hung dữ Ung Ân lấy từ trong hộp ra búp bê Công Chúa Nhỏ, giống với Hoàng Tử Bé của Vạn Vạn Tuế.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.