Đọc truyện Thiên Kim Bạc Tỉ – Chương 88: Tinh Vân chỉ có thể là của tôi (I)
Đoàn Nam Phong lần đầu mở mắt sau hơn một tháng điều trị trong phòng hồi sức đặc biệt. Bên cạnh anh, Lưu Uyển Linh gương mặt xanh xao nhưng tràn đầy hạnh phúc nhìn anh tỉnh lại. Các bác sĩ cũng ở bên cạnh đo khám cho anh.
“Chúc mừng bà, ông Đoàn đã không còn gì đáng ngại nữa. Vị bác sĩ cao niên xem qua các chỉ số báo cáo, vui mừng thông báo. Tất cả mọi người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm. Một khi Đoàn Nam Phong có chuyện gì bất trắc thì không biết tình hình kinh tế toàn cầu sẽ thay đổi như thế nào? Sức ảnh hưởng không chỉ có Đoàn thị mà còn liên quan đến nền kinh tế thế giới.
Trong hơn một tháng nằm điều trị, Đoàn lão gia và Đoàn phu nhân đã ra sức khống chế cục diện. Tuy nhiên, cũng không ít cổ đông muốn thâu tóm Đoàn Thị. Nổi bật nhất trong công cuộc thâu tóm này là Hoàng Thiên của Hoàng Thời, người nắm 25% cổ phần của Đoàn Thị cũng là cổ đông lớn thứ hai của Đoàn Thị. Nhất là từ khi có sự trở lại của Hoàng Kim Minh, thiên tài kinh doanh một thời đã khiến Hoàng Thiên nhanh chóng bức phá về lợi nhuận, ngày càng trở nên lớn mạnh.
Trong giới hắc đạo, nhiều thương vụ vì không có Đoàn Nam Phong chủ trì cho nên cũng trì trệ. Địa bàn cũng dần bị một kẻ giấu mặt bí ẩn thâu tóm. Đoàn Nhất Phương, ba của Đoàn Nam Phong rút tay khỏi hắc đạo nhiều năm cho nên không còn mặn mà quản lý chuyện buôn bán vũ khí của con trai nữa. Cho nên, thiệt hại cho Đoàn gia lần này cũng thật không nhỏ.
Đoàn Nam Phong đảo mắt quanh phòng bệnh, sau đó gọi Trần Khải Nam đến gần hỏi: “Tinh Vân đâu?”
Trần Khải Nam sắc mặt khó coi, nhìn sang Đoàn phu nhân, Đoàn lão gia và Đoàn thiếu phu nhân như tìm đường thoát. Một lúc sau, không nghe được câu trả lời, Đoàn Nam Phong khó chịu gằng giọng hỏi: “Tôi hỏi, Tinh Vân đang ở đâu? Các người đã làm gì cô ấy?”
Lưu Uyển Linh sắc mặt khó coi lên tiếng: “Nam Phong, anh vừa tỉnh lại, hay là nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi.”
Đoàn Nam Phong liếc nhìn Lưu Uyển Linh không nói gì quay sang nhìn Đoàn phu nhân.
“Đúng đó, Nam Phong, con vừa tỉnh lại hay là hãy nghỉ ngơi thêm một lúc nữa rồi chúng ta hãy nói đến chuyện này.”
“Bác sĩ, tôi muốn xuất viện.” Đoàn Nam Phong nhìn về phía vị bác sĩ cao niên dứt khoát lên tiếng.