Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 27: Đêm quá dài (I)


Đọc truyện Thiên Kim Bạc Tỉ – Chương 27: Đêm quá dài (I)

Tinh Vân lang thang trên các đại lộ đẹp đẽ của những tòa nhà chọc trời của New York. Gió từ phía cầu Brooklyn thổi vào khiến cô bất giác rùng mình. Điện thoại không ngừng reo nhưng Tinh Vân dường như không nghe thấy bất cứ tiếng động nào cả. Đầu óc chỉ luẩn quẩn những câu hỏi không đáp án. Không biết đã đi qua bao nhiêu con phố, Tinh Vân mệt quá liền ghé vào một quán cà phê mở cửa suốt đêm. Bên trong quán cà phê sáng đèn chỉ có vài người khách, nhân viên cũng chỉ có hai người. Tinh Vân mua một phần bánh mì và một cốc cà phê, ngồi xuống cạnh bức tường kính. Bên ngoài, từng làn xe lướt qua kéo theo tất cả những bận rộn của phố phường đi theo. Đặt những ngón tay lên bức tường kính lạnh lẽo, nước mắt bất giác lại rơi. Những hình ảnh ngọt ngào của cô trước đây, phút chốc vụn vỡ. “Đoàn Nam Phong, anh đối xử tốt với tôi là do phản xạ có điều kiện của anh với đàn bà phải không? Với ai cũng như vậy phải không? Chỉ là tôi tự cho rằng đó là đặc biệt thôi, có phải không?” Những câu hỏi chua chát vang lên trong đầu cô. Thì ra, cảm giác tỉnh mộng lại khó chịu đến như vậy. Thời gian qua là do cô tự lừa dối bản thân mình, cho nên khi đối diện với hiện thực lại quá ê chề như vậy. Tinh Vân không biết làm sao cả, không biết nên làm gì, cũng không biết nên đi đâu, Bất ngờ lúc này một tiếng nói phía sau truyền đến.

“Ông chủ, tôi thực sự đã cố gắng hết sức. Tôi chấp nhận bồi thường hợp đồng. Không thể tìm ra được người có khả năng như vậy vào lúc này?”

Một lúc sau, một tiếng thở dài bất lực chán nản từ người đàn ông phía sau phát ra như đánh thức Tinh Vân, cô ngẩng mặt lên thì bắt gặp ngay một gương mặt người quen. Người đó cũng nhìn cô. Hai người ngẩng ra vài chục giây, liền hô lên:

“Là anh.”

“Là em sao?”


Rồi cùng cười hớn hở.

Tinh Vân liền gọi: “Hoàng, anh Hoàng khoa ngoại ngữ.”

“Vân,Tinh Vân, hoa khôi khoa du lịch” Người đàn ông mắt sáng lên, ngón tay bất giác đưa về phía Tinh Vân.

Sau đó ngồi xuống đối diện cô rồi hỏi: “Sao em lại ở đây?”

Tinh Vân thở dài: “Mẹ em bị bệnh tim, phải sang Mĩ phẫu thuật.”

Người đàn ông tên Hoàng liền hỏi tiếp: “Sắc mặt của em rất tệ, không có việc gì chứ?”

Tinh Vân lắc lắc đầu: “Em chỉ gặp chút chuyện thôi, không sao cả. Anh Hoàng, gặp được anh ở đây, em rất vui. Thật sự bất ngờ đó. Anh đi Mĩ khi nào vậy?”

Hoàng liền nói: “Anh đi di dân hai năm nay rồi. Tốt nghiệp xong là đi với gia đình qua đây luôn.”


Sau đó lại hỏi tiếp: “Tinh Vân, giờ em đang làm việc ở đâu?”

Tinh Vân, mở giỏ lấy danh thiếp đưa cho Hoàng rồi nói: “Em đang làm việc cho một nhà xuất bản tại Los Angeles. Còn anh?”

Hoàng liền thở dài: “Anh cũng mở một văn phòng dịch thuật nhỏ, nhưng sau hôm nay chắc sẽ phá sản.”

Tinh Vân kinh ngạc nhìn Hoàng: “Sao lại như vậy?”

Hoàng lắc đầu nói: “ Làm ăn thật không dễ, toàn chuyện xui xẻo.”

Uống một ngụm cà phê, Hoàng tiếp tục kể khổ: “Em xem, anh khó khăn lắm mới tìm được một khách hàng lớn cần thông dịch tiếng Bồ Đào Nha.Không ngờ, người phiên dịch anh tìm được đi công tác ở Brazil thế nào lại bị cảnh sát bắt giữ giam hai bốn giờ. Thế là ngày mai không thể về New York kịp. Trong khi ngày mai có một cuộc họp gấp của vị khách hàng đó với khách hàng của họ. Họ vừa gọi điện nói anh phải bồi thường hợp đồng cùng thiệt hại. Em nói xem, có phải anh đen lắm hay không?”


Tinh Vân cau mày hỏi lại: “Sao anh không tìm người khác thay thế?”

Hoàng lắc đầu nói: “Anh vừa mới biết sáng hôm nay, chạy hết các nơi, tận dụng mọi mối quan hệ vẫn không sao tìm được người vừa biết tiếng Pháp và tiếng Bồ Đào Nha. Em thấy, giờ này anh vẫn chưa ngủ.” Ngừng một lúc Hoàng lại nói tiếp: “Còn em, nửa đêm không ngủ, một mình chạy ra đây ngồi uống cà phê làm gì? Thất tình à?”

Tinh Vân lắc đầu, cố giấu sự đau xót vào trong, hướng ra phía bức tường kính nhìn mông lung. Hoàng liền nhấp ngụm cà phê rồi nói: “Con gái mấy em, thất tình thì coi như trời sập. Có bằng người ngày mai có không còn một xu dính túi, ra ngoài ăn xin, đối mặt với vòng lao lý như anh không?”

Tinh Vân khẽ thở dài: “Mỗi người một bi ai, nhưng đúng là việc của anh nghiêm trọng hơn.”

Cả hai không nói gì nữa, chỉ nhìn bầu trời đang chuyển màu. Bất ngờ, Hoàng hét lên: “ Đúng rồi!” giọng to đến nỗi giống như tìm ra định luật mới thay đổi Thế Giới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.