Bạn đang đọc Thiên Kiêu Ngạo Thế – Chương 83: Rượu Hiếm Tứ Quý
Tuy có hơi bất ngờ trước sự điềm tĩnh của Lâm Diệp, nhưng khi nhìn thấy Đại công tử lấy ra bình rượu thì sắc mặt Mộ Vãn Tô có chút thay đổi.
“Đại công tử…”
Mộ Vãn Tô không kìm được lên tiếng, trên chân mày hiện lên sự lo lắng.
“Không sao!”
Đại công tử khua tay ngăn cản lời nói của Mộ Vãn Tô, rồi sau đó hắn ta cầm bình rượu rót cho Lâm Diệp một ly.
Chỉ thấy rượu có màu xanh đậm, oánh ánh long lanh như hổ phách, tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng và liên tục, thấm vào lòng người.
Lâm Diệp ngắm nhìn ly rượu, đôi mắt sáng rực: “Rượu ngon!”
Vừa rồi hắn nhìn thấy hết biểu hiện của Mộ Vãn Tô, hắn đại khái đoán được hoặc là rượu này có độc mạnh hoặc đây là loại rượu đắt tiền hiếm có.
Theo quan điểm của Lâm Diệp thì cái thứ hai có khả năng cao hơn.
Dù sao nếu một nam một nữ thực sự muốn giết chết hắn, dựa vào hơi thở đáng sợ của bọn họ thì hoàn toàn không cần phải uổng công vô ích.
Dứt lời, Lâm Diệp nâng ly uống cạn, đôi mắt hắn lại sáng rực lên.
Rượu uống vào như mưa xuân rả rích, ngấm vào linh lực ấm áp và lan tỏa khắp toàn thân tứ chi và trăm xương.
Chỉ với một hơi thở, Lâm Diệp đã có cảm giác linh lực trong cơ thể dần sục sôi và bão hòa, sinh động lưu chuyển như thể đang hoan hô hò hét.
Lâm Diệp không kìm được khen một câu: “Đúng là rượu ngon!”
Nhìn thấy Lâm Diệp uống rượu dứt khoát như vậy, phong thái ung dung của hắn khiến cho Đại công tử không khỏi kinh ngạc liếc nhìn rồi lập tức cười và nói: “Rượu này tên là Tứ Quý, là Mai đại sư Thiên Công Phường của Học viện Thanh Lộc tự tay ủ rượu, ly thứ nhất cho vào miệng như gió xuân len lỏi vào màn đêm, lặng lẽ làm ẩm ướt mọi thứ, quý nằm ở chữ “Ẩm”.
Nói rồi, hắn ta lại rót thêm một ly nữa cho Lâm Diệp: “Ngươi hãy nếm ly thứ hai này.”
Lâm Diệp cũng không khách sáo, nâng ly uống cạn, giờ hắn chỉ cảm thấy ầm vang như thể có dòng nước nóng tràn bờ đê chảy vào trong miệng, luồng khí mãnh liệt đốt cháy tán loạn khiến toàn thân Lâm Diệp run cầm cập, từng lớp da đỏ lên, phút chốc trên khuôn mặt trở nên đỏ ửng.
Cảm giác đó giống như đang ở trong một mùa hè thiêu đốt, hơi thở nóng hừng hực bốc lên từ trong ra ngoài cơ thể như lò lửa và mỗi lỗ chân lông huyệt đạo đều đang phun ra linh khí dồi dào.
Lâm Diệp há to miệng và lè lưỡi nói: “Cùng một bình rượu nhưng lại có hai hương thơm độc đáo khác nhau.
Mai đại sư của Học viện Thanh Lộc quả nhiên là một đại sư ủ rượu đáng gờm.”
Nghe vậy, Mộ Vãn Tô ở bên cạnh cũng không biết nói gì, tiểu tử này đúng là ngu dốt, Mai đại sư là người như thế nào? Đó là đại sư luyện dược hạng nhất trong vương quốc.
Ngay cả trong Tử Cấm Thành Đế Đô cũng coi “Rượu hiếm Tứ Quý” này là một bảo vật có nghìn vàng cũng không tìm được, không phải là những nhân vật lớn có quyền lực hàng đầu thì hoàn toàn không thể thưởng thức được.
Chẳng hạn như Mộ Vãn Tô, với tư cách là người phụ trách Thạch Đỉnh Trai của thành Đông Lâm, cũng có thể coi là nhân vật rất lợi hại, nhưng cho đến nay nàng ta cũng không dám mong cầu có thể nếm trải mùi vị của rượu hiếm Tứ Quý này.
Nhưng bây giờ, Đại công tử lại dùng thứ rượu này để chiêu đãi một thiếu niên ở vùng nông thôn hẻo lánh, điều này khiến cho Mộ Vãn Tô không nói nên lời, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ, tên tiểu tử này ngu dốt thì ngu dốt nhưng vận may lại tốt vô cùng.
Không ai biết Mộ Vãn Tô đang nghĩ gì thì nghe thấy Đại công tử cười và nói với Lâm Diệp: “Ly thứ hai này giống như ánh mặt trời thiêu đốt xuyên qua cổ họng, lửa nóng xuyên qua ruột gan, quý ở một chữ Liệt.”
Hắn ta liếc nhìn đôi má ửng đỏ của Lâm Diệp, nói: “Tiểu huynh đệ! Có thể uống tiếp ly rượu thứ ba hay không?”
Lâm Diệp thực sự cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng, không phải là không có khả năng uống rượu, mà là vừa mới uống hai ly rượu xuống bụng, linh lực trong cơ thể hắn bỗng nhiên tăng vọt.
Nếu như trong ao nhỏ chợt có một trận lũ quét thì hắn sẽ không thể kiểm soát được.
Rõ ràng, thứ gọi là “Rượu Tứ Quý” chính là một loại linh tửu, hơn nữa còn là loại linh tửu vô cùng quý báu và hiếm có.
Lâm Diệp tự xoay chuyển tu luyện, sử dụng khí cơ làm vật dẫn, thúc đẩy linh lực không ngừng tăng vọt trong cơ thể liên tục tuần hoàn, cố gắng tiêu hóa lượng thuốc trong rượu.
Cùng lúc đó, hắn nở nụ cười trên môi: “Nếu đã là ruợu Tứ Quý, không nếm ba bốn ly thì thật quá đáng tiếc rồi.”
“Tên tiểu tử này đúng là không biết xấu hổ.”
Mộ Vãn Tô oán thầm, nàng ta đại khái đoán ra Lâm Diệp rõ ràng đã trải qua lợi ích của “Rượu hiếm Tứ Quý”.
Theo lý mà nói, lẽ ra hắn nên lo sợ mà chối từ.
Dù sao một thứ đắt tiền như vậy, nếu là người khác thì làm sao chủ động đòi hỏi mà không biết ngượng được?
Nhưng tiểu tử này lại khác, một bộ dạng được đằng chân lân đằng đầu.
Đại công tử cũng ngẩn người, ánh mắt như tia điện quan sát Lâm Diệp giây lát rồi nói: “Không giấu gì tiểu huynh đệ, đúng là ngươi đã làm ta thấy bất ngờ.
Nếu là một tu giả Chân Võ cảnh bình thường thì uống một ly rượu sẽ say khướt lăn ra sàn, không thể tiếp nhận linh lực bên trong, nhưng ngươi lại khác hẳn những người kia.”
Lâm Diệp mắt say lờ đờ, hai má nóng bừng, giọng nói cũng trở nên ậm ờ, nói: “Ồ! Có lẽ đúng là ta uống được rượu.”
Đại công tử mỉm cười rồi rót tiếp cho Lâm Diệp ly rượu thứ ba, hắn ta bỗng chỉ vào da và thịt thú được treo quanh sân và nói: “Những con thú dữ này đều bị tiểu huynh đệ giết chết ư?”
Lâm Diệp lắc đầu: “Không phải! Mấy hôm trước có một trận chiến ở trong rừng sâu, lúc đó hầu hết những con thú dữ này đều chết ngay tại chỗ do bị ảnh hưởng, vậy là ta đã kiếm được một món hời.”
Chiến đấu!
Đại công tử và Mộ Vãn Tô bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này, Lâm Diệp như thể đã uống say, hắn nói tiếp: “Hai vị vẫn chưa biết, hai bên của trận đấu ấy đều là cường giả Linh Hải cảnh, một người đứng trên thanh kiếm như tiên ở trong kiếm…”
Đúng là Tạ Ngọc Đường rồi.
Chỉ một câu nói đã làm cho Đại công tử và Mộ Vãn Tô xác định được sự phán đoán của mình.
“Vậy đối thủ của hắn ta là ai?”
Mộ Vãn Tô không kìm được hỏi.
“Hình như…!Hình như là lực sĩ Vu Man.”
Lâm Diệp chau mày suy ngẫm giây lát rồi nói: “Ta cũng không nhớ rõ.”
Vừa nói, hắn vừa uống đến ly rượu thứ ba, nhưng lần này rượu có vị ngọt và mát, nó chảy róc rách như nước suối trong một thung lũng vắng, có cảm giác rộng rãi xa cách như đang ở trong một mùa thu trời cao mây ít, buồn tẻ và vắng vẻ.
Ầm!
Linh lực trong cơ thể như núi lửa phun trào, rít gào lao nhanh, liên tục cuồn cuộn, ầm ầm xuyên qua kinh lạc toàn thân, càng thêm điên cuồng.
Cho dú vòng xoáy linh lực của “Tâm mạch tứ huyệt” liên tục được luyện hóa thì cũng khó có thể kiềm chế được xu thế linh lực tăng vọt.
Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn thì e rằng sẽ gây ra những tổn thương không thể hồi phục được cho cơ thể.
Lâm Diệp nghiến răng, hắn không nghĩ thêm nữa, chỉ hít thở sâu rồi ngồi xếp bằng, hắn bắt đầu vượt ải bất chấp mọi thứ.
Đại công tử và Mộ Vãn Tô không quá ngạc nhiên trước hành động khác thường của hắn, ngược lại biểu hiện bây giờ của Lâm Diệp mới là bình thường.
Phải biết rằng “Rượu hiếm Tứ Quý” này được ủ đặc biệt dành cho các tu giả tu luyện cấp độ trên Linh Cương cảnh, bên trong nó ẩn chứa một lượng linh lực khổng lồ.
Lâm Diệp là thiếu niên của Chân Võ tam trọng cảnh, hắn có thể kiên trì uống hết ba ly rượu cũng đã là khó bề tưởng tượng rồi.
Lúc này, điều thật sự thu hút sự chú ý của hai người họ chính là “Lực sĩ Vu Man” trong miệng của Lâm Diệp.
“Không ngờ cường giả Vương Đình hắc ám cũng chạy đến Tam Thiên Sơn rồi.
Chẳng lẽ bọn họ cũng điều tra tin tức hiện tượng kỳ lạ có liên quan đến ‘Tuyệt thế bảo vật’?
Đại công tử chau mày, vẻ xơ xác nghiêm nghị hiện trên hàng lông mày.
Vương đình hắc ám sừng sững dưới vực sâu của vùng đất hoang vu rối ren, là kẻ thù truyền kiếp của vương quốc Tử Diệu.
“Nếu Tạ Ngọc Đường đã nói như vậy thì cũng không có gì sai, chỉ là không ngờ Vương Đình hắc ám lại bắt đầu rục rịch sau hàng ngàn năm.”
Mộ Vãn Tô nhếch miệng, trong ánh mắt hiện ra vẻ lo lắng.
“Không nói chuyện này nữa, chỉ là ta tò mò về chuyện Tạ Ngọc Đường đã tìm ra ‘Tuyệt thế bảo vật’ mà Thiên Hiến Tế đã nói đến hay chưa?”
Vẻ lạnh lùng hiện lên trong ánh mắt Đại công tử.
Mộ Vãn Tô không biết trả lời thế nào, manh mối thì quá ít, trừ khi nàng ta đích thân tìm ra Tạ Ngọc Đường để hỏi cho ra lẽ, nếu không thì mọi suy đoán đều không đáng tin cậy.
Đại công tử cũng hiểu rõ điều này, hắn ta lắc đầu rồi đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Diệp đang ngồi dưới đất vận công.
Mộ Vãn Tô cũng nhìn sang, nàng ta không kìm được hỏi nhỏ: “Đại công tử! Sao ngài lại lấy bảo vật như rượu hiếm Tứ Quý ra để chiêu đãi người này? Phải chăng là đã quá lãng phí rồi.”
Đại công tử lắc đầu tỏ ý nàng ta không cần hỏi nhiều.
Thấy vậy, mặc dù Mộ Vãn Tô nghi ngờ trong lòng nhưng cũng không hỏi gì thêm.
Sau khi thưởng thức trà xong.
Lâm Diệp đang ngồi thiền thì chợt mở mắt ra, cơ thể tràn đầy linh lực.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, khí chất toàn thân đã thay đổi rất nhiều, nghiêm túc hơn nhiều so với trước đây, tựa như mũi kiếm bay ra khỏi vỏ kiếm.
Trong cơ thể hắn, linh lực thuần túy dày đặc đi khắp toàn thân kinh mạch và huyệt đạo, đi qua “Tâm mạch tứ huyệt”, lưu thông tuần hoàn theo “Ngũ tạng” rồi trở về kinh mạch.
Và cứ như vậy, từng huyệt đạo trong cơ thể hắn đều thấp thoáng có ánh sáng lưu chuyển, khiến cho khí huyết toàn thân cũng dâng trào theo.
Đây chính là “Thông Khiếu” Chân Võ tứ trọng cảnh.
Cái gọi là khiếu thông và thần thánh, thần thánh và khí huyết đủ, đạt tới cảnh giới này tương đương với khí cơ và sức mạnh của toàn thân tu giả lại một lần nữa biến đổi.
“Chúc mừng tiểu huynh đệ đã tiến thêm một bước trên con đường tu luyện.”
Đại công tử chắp tay và cười.
Lâm Diệp vội đứng dậy hành lễ vá nói: “Cũng nhờ có công tử đã ban rượu, nếu không thì sao tại hạ có thể có được phúc duyên như vậy?”
Đại công tử cười ha ha, khua tay nói: “Không cần khách sáo, chỉ có một ly rượu nhỏ mà thôi, mau ngồi đi.”
Lâm Diệp vui vẻ nghe theo.
Lần này thăng cấp quá bất ngờ, khiến hắn cảm thấy không biết làm thế nào, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì hắn biết bản thân đã vô tình nợ đối phương một ân tình lớn.
Nhưng Lâm Diệp sẽ không nói ra, ai mà biết đối phương cố ý hay vô tình? Sau này nếu có cơ hội thì trả là được rồi, nếu không có có hội thì xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lâm Diệp không phải là loại người cứng nhắc và cố chấp, hắn cũng sẽ không vì chuyện nợ ân tình một người mà lập tức bán mạng cho người mình mang ơn.
Nhìn thấy Lâm Diệp ngồi xuống một cách thoải mái với thái độ ung dung ngay thẳng, Mộ Vãn Tô không khỏi đánh giá cao hắn, nếu người khác cũng có cơ hội tiến thân thì ai có thể duy trì được dáng vẻ biết chừng mực như vậy?
“Thật không giấu gì, lần này ta đến Tam Thiên Sơn là để tìm ‘Tuyệt thế bảo vật’.
Nghe nói gần ba tháng trước, có một hiện tượng kỳ lạ giáng xuống nơi đây, không biết tiểu huynh đệ có biết chuyện này không?”
Đại công tử thuận miệng nói ra, rồi lại rót tiếp cho Lâm Diệp ly thứ tư.
“Ta không nhớ nữa.”
Lâm Diệp lắc đầu: “Mấy tháng nay nếu có hiện tượng gì kỳ lạ thì chắc chắn ta sẽ nhớ rất rõ, nhưng suy đi tính lại, quả thực ta không nhớ ra có hiện tượng kỳ lạ nào, những người khác trong thôn có thể chứng minh điều này.”
Đại công tử “Ồ!” lên một tiếng rồi chìm vào suy nghĩ.
Mộ Vãn Tô chau mày nói: “Tiểu ca này, huynh thật sự khẳng định ư?”
Không đợi Lâm Diệp trả lời, Đại công tử đã khua tay, nói: “Thôi được rồi! Không cần hỏi nhiều nữa, trong lòng ta đã có dự tính.”
Mộ Vãn Tô cảm thấy có chút không hài lòng, nàng ta trừng mắt nhìn Lâm Diệp.
Tiểu tử này đã uống rượu hiếm Tứ Quý, không biết mang ơn thì cũng thôi đi, ngay cả một xíu manh mối có giả trị cũng không nói, quả thực khiến người khác thấy tức giận.
Nhưng nàng ta cũng biết, một thiếu niên ở vùng quê hẻo lánh như Lâm Diệp, có lẽ cũng không thể biết bí mật có liên quan đến “Tuyệt thế bảo vật”.
Đúng lúc này, cổng sân bị đẩy ra, thôn trưởng Tiêu Thiên Nhậm phấn khích nói: “Tin tốt đây! Hôm nay chúng ta thu được không ít…”
Giọng nói ông ta bỗng im bặt.
Giờ Tiêu Thiên Nhậm mới nhìn thấy ngoài Lâm Diệp đứng ở trong sân ra, còn có hai người lạ nên nét mặt ông ta hơi biến sắc..