Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 50: Tiên Cơ


Bạn đang đọc Thiên Kiêu Ngạo Thế – Chương 50: Tiên Cơ


Đương nhiên, nếu một ngày trở thành linh văn sư, vậy cũng có thể dễ dàng kiếm tiền.

Có một câu nói khác trên giang hồ như thế này: “Ở giữa kẽ tay linh văn sư phiêu đãng hương vị của tiền tài.” Bởi vì mỗi một trận pháp linh văn từ tay bọn họ khắc họa ra có thể bán được với một cái giá trên trời khiến cho thế nhân điên cuồng.

Từ nhỏ Lâm Diệp đi theo Lộc tiên sinh học tập linh văn, sao có thể không rõ những đạo lý này.

Trước khi trở thành linh văn sư cần phải điên cuồng kiếm tiền, điên cuồng học tập khắc họa linh văn, như vậy mới có hy vọng trở thành linh văn sư.

Mà khi trở thành linh văn sư rồi thì tất cả tài phú, địa vị, danh vọng có thể lấy được dễ như trở bàn tay.

Theo cách nhìn của Lâm Diệp thì khắc họa linh văn là kỹ năng sinh tồn của mình, phải cố gắng rèn luyện mới có thể cam đoan cung cấp đầy đủ tiền tài và vật chất cho con đường tu hành của mình.

Hắn không phải đệ tử nhà giàu không cần phiền não suy nghĩ chuyện tiền bạc, cũng không phải là hậu duệ của gia đình cổ lão có được đủ loại tài nguyên tu luyện.

Hắn chỉ có một mình, lẻ loi đi vào vương quốc Tử Diệu.

Cho nên tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình.


…!
Lâm Diệp càng đi sâu vào trong mỏ quặng, thì dơi Xích Huyết lao tới lại càng nhiều, may mắn thay mấy con vật nhỏ này trông thì dữ tợn, nhưng lực công kích cũng bình thường, Lâm Diệp có thể nhẹ nhàng giết chết nó.

Xoẹt, xoẹt, xoẹt.

Trên đường đi chỉ có âm thanh nặng nề đánh giết dơi Xích Huyết, cùng với tiếng bước chân của Lâm Diệp, ngoài ra không hề có thêm âm thanh khác.

Thời gian càng dài, Lâm Diệp đi vào càng sâu, số lượng dơi Xích Huyết cũng càng nhiều, đôi lúc chúng tụ thành bầy mà xông đến, giống như một đoàn lửa lớn, khiến cho Lâm Diệp cũng phải cẩn thận ứng phó.

Đoản đao xanh biếc trong tay vung lên không ngừng, một con cũng không để lọt.

Lại nói tiếp, đoản đao này là đồ vật phòng thân mà Lộc tiên sinh tặng cho hắn, được đúc thành từ nhiều loại linh tài quý hiếm.

Đáng tiếc lấy thực lực của Lộc tiên sinh cũng không thể khắc họa linh văn lên trên này được.

Vậy nên, cho dù đoản đao xanh biếc này vô cùng sắc bén thì nó cũng chưa được coi là bảo vật nhập phẩm, chỉ được xem như một loại phàm khí mà thôi.

Nhập phẩm, tức là đồ vật có thứ hạng.

Mà dấu hiệu để xác nhận một đồ vật có nhập phẩm hay không thì chỉ cần nhìn xem bên trên nó có khắc họa linh văn không.

Bảo vật được khắc họa linh văn thì được coi là nhập phẩm và được gọi là Linh Khí.

Dựa theo uy lực khác biệt mà người ta chia linh khí thành bốn cấp độ: Nhân cấp, Địa cấp, Thiên cấp, Thuần Dương.

Trong mỗi cấp độ thì được chia tiếp thành bốn mức độ như hạ, trung, thượng, đỉnh.

Nói chung, chỉ khi tu vi đạt đến Linh Cương cảnh, người ta mới có thể phát huy ra toàn bộ uy lực của linh khí.

Nhưng mà cho dù chuôi đao xanh biếc này còn chưa nhập phẩm, chỉ là một thanh phàm khí, thì uy lực của nó cũng không hề tầm thường, dù sao nó cũng được đúc luyện từ nhiều loại linh tài.


Chuôi đao này được Lâm Diệp đặt tên là Phá Tiêu Đao, mang ý nghĩa là cuối cùng cũng sẽ có ngày phá ngang bầu trời.

Cầm chặt Phá Tiêu Đao trong tay, Lâm Diệp tiếp tục đi sâu vào trong, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc là mỏ quặng này sâu thẳm, giống như không có điểm cuối.

Tính đến bây giờ, hắn đã đi được trọn vẹn một canh giờ, ước chừng khoảng mười dặm.

Hơn nữa càng vào sâu, ánh sáng lại càng tối, đen sì một mảnh, Lâm Diệp chỉ có thể dựa vào vầng sáng đỏ đậm từ vách tường hai bên hắt lại mới miễn cưỡng thấy được đường đi.

Mà điều này ảnh hưởng rất lớn đến thị giác khiến cho mỗi lần đối mặt với sự tập kích của dơi Xích Huyết, Lâm Diệp lại có chút chật vật.

Về sau, Lâm Diệp từ bỏ ý tưởng dùng thị lực chiến đấu với dơi Xích Huyết.

Hắn nín thở, tập trung tinh thần bắt đầu dùng ý niệm cảm thụ bốn phía.

Việc này giống như nhắm mắt lại chiến đầu.

Lúc mới bắt đầu Lâm Diệp còn chưa quen lắm, thiếu chút nữa bị dơi Xích Huyết cắn trúng.

Nhưng dần dần, khi hắn đã quen thuộc cách chiến đấu này, chém giết cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Hơn nữa, dựa vào cảm giác để chiến đấu khiến cho Lâm Diệp có rất nhiều lĩnh ngộ mới trên con đường tu hành võ đạo, nguyên bản nhiều chỗ huyền diệu tối nghĩa bên trong bí quyết Lục Tự Đao trước đó hắn chưa hiểu được, bây giờ đã có thể nắm giữ hoàn toàn.


Cheng, cheng, cheng…
Đao vung tán loạn như cầu vồng chợt hiện trong đêm, giết hết những dơi Xích Huyết xông đến bên này.

Đến lúc này, Lâm Diệp chìm đắm trong việc lĩnh ngộ bí quyết Lục Tự Đao, quên mất thời gian trôi qua, trong lòng trở nên trong suốt.

Dưới tình huống như vậy, đao pháp của hắn càng thêm mau lẹ và cô đọng, dường như bộc lộ tài năng đang ẩn chứa, những huyền diệu của tự nhiên.

Cũng may đây là Lâm Diệp, sau khi lĩnh ngộ Tiểu Minh Thần Thuật khiến cho linh hồn hắn được rèn luyện tăng lên nhiều lần, đối với cảm giác bốn phía cùng rõ rệt hơn.

Nếu là một cường giả khác chỉ có tầng hai Chân Võ cảnh mà dám chiến đấu không dùng thị lực như vậy, chỉ sợ từ sớm đã bị dơi Xích Huyết cắn đầy người, chết ngay tại chỗ.

Không biết qua bao lâu, trong cảm giác của Lâm Diệp không còn đường để đi nữa, hắn tỉnh táo lại, mở mắt ra xem, chỉ thấy mình đã đi đến đoạn cuối của mỏ quặng.

Đoạn cuối của mỏ quặng là một vách tường nham thạch lớn, hiển nhiên không đi được tiếp.

Quan sát một lượt, đôi mắt Lâm Diệp co rụt lại, hắn thấy được xương trắng mục nát xếp đầy trên mặt đất..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.