Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 22: Khí Mạch Ngưng Trệ


Bạn đang đọc Thiên Kiêu Ngạo Thế – Chương 22: Khí Mạch Ngưng Trệ


Bóng đêm nặng nề.

Khi Lỗ Đình chạy đến trên đỉnh núi, trên đó đã có không ít người.

Người cầm đầu cưỡi một con lân mã bề ngoài dữ tợn, mặc áo choàng đỏ tươi, ánh mắt lạnh lùng như đao, không ai khác chính là thủ lĩnh hộ vệ Liên Như Phong.

“Sao rồi?” Thấy Lỗ Đình xuất hiện, Liên Như Phong ngay lập tức hỏi.

“Đại ca, tiểu tử kia không dễ giải quyết, ta không cẩn thận một cái xém chút thất bại trong tay hắn.” Trên mặt Lỗ Đình xấu hổ, cũng có một chút không cam lòng.

Lời này vừa nói ra, khiến đám người Liên như Phong cả kinh, bọn họ biết Lỗ Đình là võ giả hàng thật giá thật đạt đến tầng hai cảnh giới Chân Võ – Nội Tráng, chỉ đi thăm dò nội tình của một tiểu tử mười hai mười ba tuổi vậy mà thất bại?
Lập tức, Lỗ Đình vội vàng kể lại trận chiến vừa phát sinh ban nãy không sót một chữ, cuối cùng nói: “Đại ca, xem ra cảm giác của huynh không sai, ta thấy tiểu tử kia đúng là do lão già Tiêu Thiên Nhậm mời đến giúp đỡ.”
Liên Như Phong trầm mặc, chờ nửa ngày mới cười lạnh nói: “Theo như lời ngươi nói, Lâm Diệp kia chỉ là một tiểu tử có tu vi đạt tới cảnh giới Nội Tráng mà thôi, nếu lão cáo già Tiêu Thiên Nhậm gửi gắm vào hy vọng vào trên người tiểu tử này vậy thì quá mức ngu xuẩn rồi.”

Dừng một chút, hắn phất tay nói: “Nhưng mà, nếu ta đã biết tiểu tử này chỉ có một chút tu vi như vậy thì cũng không cần để ý thêm nữa.”
“Đại ca, không bằng nhân cơ hội này chúng ta giết chết tiểu tử này trước, lập uy với Tiêu Thiên Nhậm.” Lỗ Đình không cam tâm nói, hắn chịu thiệt trong tay Lâm Diệp, coi đây là chuyện đáng xấu hổ nên không định để yên cứ như vậy rời đi.

“Không vội, tạm thời cứ để bọn chúng sống thêm một đoạn thời gian.

Việc quan trọng nhất của chúng ta lúc này là hoàn toàn dung nhập vào bộ lạc Thanh Dương, chiếm cứ một vùng đất nhỏ.

Kể từ đó, cho dù chúng ta từ bỏ thôn Phi Vân, về sau cũng có chỗ đặt chân.”
Liên Như Phong hít sâu một hơi, ánh mắt sáng quắc nói: “Đây mới là việc lớn hàng đầu, chỉ cần gia nhập bộ lạc thanh Dương, bằng vào thủ đoạn của huynh đệ chúng ta rồi nương theo uy thế của bộ lạc Thanh Dương hoàn toàn có thể tiến vào thành Đông Lâm xông ra một mảnh đất trời.”
Thành Đông Lâm!
Đây là thành thị thịnh vượng nhất bên ngoài Tam Thiên Sơn, ngựa xe như nước, nhân khẩu đông đúc, buôn bán phát triển, bốn phương thông suốt, được vinh dự là thành thị mậu dịch quan trọng ở biên giới Tây Nam vương quốc Tử Diệu.

Nghe nói ai có thể sinh sống ở đó chẳng khác gì trở thành một cư dân hợp cách của vương quốc Tử Diệu.

So sánh với thôn nhỏ ở nơi khỉ ho cò gáy, khắp nơi nguy hiểm này tốt hơn rất nhiều.

Chỉ tưởng tưởng đến khung cảnh ngày đó, cả đám hộ hệ bên cạnh cảm thấy máu nóng sôi trào, trong lòng sinh ra khát khao vô tận.

“Lỗ Đình, ngươi và Tiền Cơ ở lại đây.

Tu vi của Tiền Cơ đã đạt đến tầng ba cảnh giới Chân Võ – Khai Phủ, hai người các ngươi phối hợp, có thể trấn áp bất cứ kẻ nào trong thôn.

Các ngươi phải nhớ kỹ cho ta, nhìn chằm chằm Tiêu Thiên Nhậm, nếu phát hiện có gì không ổn ngay lập tức bắt giữ lão già này.”
Ánh mắt Liên Như Phong lạnh lùng, nhìn Lỗ Đình và một trung niên cao lớn trầm giọng hạ lệnh, lộ ra một cỗ uy thế không dung người cự tuyệt.


Lỗ Đình và Tiền Cơ nhìn nhau một cái, rất nhanh đồng ý.

Thấy vậy, Liên Như Phong mới hài lòng gật đầu, chợt quát to: “Ba tháng, nhiều nhất ba tháng nữa, tất cả của cải của thôn Phi Vân đều trở thành vật trong tay của huynh đệ chúng ta.

Lúc đó bằng vào đống của cải này cùng với thân phận bộ lạc Thanh Dương, cửa lớn thành Đông Lâm sẽ vì huynh đệ chúng ta mà mở rộng.”
“Đi thôi.”
Dứt lời, Liên Như Phong khống chế lân mã dưới thân, mang theo đám thuộc hạ chạy về phía thâm sơn mờ mịt xa xa, chỉ một lát đã biến mất không thấy.

Mà Lỗ Đình và Tiền Cơ cũng nhân lúc bóng đêm trở lại thôn Phi Vân.

…!
Trong nhà tranh.

Cửa sổ mở ra, gió đêm từ từ tràn vào, sảng khoái dễ chịu.

Những ngôi sao rực rỡ chiếu xuống, rắc lên bàn sách một lớp ánh sáng trắng bạc óng ánh, phủ lên trên quyển sách ố vàng và và cây bút khắc màu xám một tầng sắc thái thần bí.


Lâm Diệp lấy tay vuốt ve một sách một bút này lẩm bẩm nói: “Theo lời Lộc tiên sinh, trong hai bảo vật này cất giấu một bí mật kinh người, chỉ cần có thể phá giải nó, đủ để ta cải thiên đổi vận, hoàn toàn chữa khỏi thương thế trên người…”
Lâm Diệp từ lâu đã biết, lúc mới sinh ra, hắn đã có một bản nguyên linh mạch hiếm có tên là “Thái Uyên Thôn Khung”, chính là huyết thống hạng nhất của trời.

Loại tư chất này hoàn toàn là bẩm sinh kỳ tài tu luyện, được ông trời ưu ái, chỉ cần cố gắng tu luyện, chắc chắn sẽ trở thành thế hệ kiêu ngạo trong tương lai,nổi danh thiên hạ, vô cùng đáng sợ
Nhưng tiếc là, ngay tại lúc Lâm Diệp sinh ra, bản nguyên linh mạch “Thái Uyên Thôn Khung” của hắn bị người cướp mất, cũng vì vậy hắn suýt chút nữa chết đi.

Cho dù được Lộc tiên sinh cứu, Lâm Diệp may mắn sống sót được, nhưng vì bị cướp mất bản nguyên linh mạch, khiến cho kinh mạch và các huyệt đạo trong cơ thể hắn để lại nhiều thương thế không thể chữa trị.

Chính vì thế nên kinh mạch hiện giờ của hắn ngưng trệ yếu ớt.

Điều này cũng khiến cho Lâm Diệp cũng trở lên tầm thường trên con đường tu luyện.

Mất nhiều năm như thế tu vi của hắn vẫn dừng ở tầng hai cảnh giới Chân Võ – Nội Tráng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.