Bạn đang đọc Thiên Kiếm Tuyệt Đao – Chương 21: Rừng Hoang Thiên Kiếm Ra Oai
Thiếu Bạch thoáng nghĩ nói:
– Tại hạ chỉ là một kẻ vô danh, tiểu tốt trên giang hồ, dù có xưng tên chư vị cũng không biết thà là đừng nói.
Một giọng sắc lạnh khác truyền ra:
– Trên Hồi nhạn phong này đã phục đầy cao thủ, các hạ lọt vào hàm hổ huyệt rồi, chỉ còn một cách là bó tay chịu trói. Sao không mau bỏ binh khí trong tay xuống, chẳng lẽ còn phải đợi chúng ta động thủ?
Thêm một giọng ồ ề xen vào nói:
– Các hạ cứ ngoảnh đầu lại rồi quyết định cũng chẳng muộn.
Thiếu Bạch quay phắt lại, quả nhiên trước mặt chàng cách bảy tám thước đã có bảy nhân vật võ lâm đứng sừng sững. Đứng giữa là hai hòa thượng tay cầm thiền trượng, xung quanh là ba thanh niên đạo nhân, và hai người vận theo lối tục gia đệ tử, người nào cũng nắm binh khí sáng loáng. Bọn họ thừa lúc Thiếu Bạch đối đáp với người trong căn lều đã ngầm xuất hiện, vây kín ba mặt.
Thiếu Bạch nhìn bảy nhân vật ấy một lượt, quay mặt lại phía túp lều, lạnh lùng nói: – Tại hạ thấy rồi.
Giọng nói ồ ề trong căn lều lại vọng ra:
– Ngươi không chịu bỏ kiếm, chắc là nhất định muốn chết? Thiếu Bạch thốt ngửng mặt rú dài:
– Nếu như vị nào tự tin có thể đoạt được kiếm trong tay tại hạ xin cứ ra tay, còn nếu muốn tại hạ khi không bỏ kiếm thì chỉ thật uổng lời thôi.
Giọng nói khàn khàn lúc đầu quát lớn: – Tiểu tử ngông cuồng lắm!
Thiếu Bạch vẫn tảng lờ, nghĩ bụng:
– Bọn họ đã phát giác được ta, chỉ còn cách thử xem kiếm thuật và đao pháp của nhị vị ân sư truyền dạy bấy lâu như thế nào thôi.
Nghĩ đoạn chàng thủng thẳng nói:
– Tại hạ dám đến đây tất đã coi nhẹ hai chữ tử sinh… Một giọng trầm trầm xen lời:
– A di đà phật! Chúng tôi tuy có đức hiếu sinh nhưng cũng không phải hạng người chưa cầm đao đồ tể, thí chủ đã không chịu buông khí giới, lão nạp thật khó nương tay.
– Các hạ là ai?
– Lão nạp Thiếu Lâm Nhất Nghi.
– Hòa thượng phải chăng là chưởng môn nhân đời này của Thiếu Lâm phái?
Thiếu Lâm phái xưa nay rất có tiếng tăm trên giang hồ, hàng tăng lữ Thiếu Lâm lúc bôn tẩu trong võ lâm dù gặp nhân vật cuồng ngạo thế nào cũng đều kính gọi một tiếng đại sư. Giờ đây Thiếu Bạch vừa mở lời gọi luôn hai tiếng hòa thượng, thật là một điều tối kỵ đối với phái Thiếu Lâm. ho nên hòa thượng tay cầm thiền trượng đứng phía bên trái liền quát:
– Tiểu tử cuồng ngạo thật, dám mở lời hổn xược với chưởng môn nhân bổn phái.
Thiền trượng vèo vèo bay vút ra. Thiếu Bạch vung nhanh thanh trường kiếm, nhẹ nhàng đánh bạt thế trượng mạnh mẽ cực kỳ của đối phương, cao giọng:
– Tại hạ chưa nói hết lời, nếu có đánh cũng để cho tại hạ nói dứt rồi đánh cũng chẳng muộn.
Nhất Nghi đại sư đằng hắng, đáp lời:
– Đúng vậy, bần tăng là người chấp chưởng môn hộ Thiếu Lâm. Thốt nhiên giọng sắc lạnh cất tiếng:
– Người này tự phụ quá lắm, đạo huynh khỏi cần thừa hơi dông dài với y. Thiếu Bạch lạnh lùng nói:
– Bất luận trên đỉnh Hồi nhạn phong này, chư vị có mai phục bao nhiêu nhân thủ, tại hạ đều xin lãnh giáo hết. Chẳng qua trước khi xuất thủ, tại hạ muốn được biết rõ thân phận của chư vị…
Ngừng giây lâu chàng nói tiếp:
– Các hạ là ai? Giọng sắc lạnh đáp:
– Bần đạo Ngộ Nhân Tử, chưởng môn nhân Võ Đang phái, thế đủ chưa?
– Không hiểu chưởng môn nhân Nga Mi phái có mặt ở đây không? Nếu có, xin cho biết pháp hiệu.
Chỉ nghe giọng ồ ề trong túp lều vọng ra:
– Bần tăng Pháp Chính. Giọng khàn khàn tiếp lời:
– Lão phu Thời Thượng Hưng, chưởng môn nhân Không Động phái.
Nhất Nghi đại sư cất tiếng:
– Chúng tôi đều hiện diện ở đây, thí chủ cho biết danh tánh chăng? Thiếu Bạch thoáng nghĩ đáp:
– Tánh danh của tại hạ, lúc này xin tạm không thể nói ra.
– Tiểu thí chủ cố tạo ra vẻ thần bí rồi, nhưng chúng tôi xin nói ngay, thuật đóng kịch của thí chủ đáng buồn cười lắm.
– Giai thoại năm xưa trong võ lâm, chư vị hằng ăn không ngon, ngủ không yên, nhưng cuối cùng vẫn sống bên ngoài vòng báo ứng, chẳng hay trong đó có uẩn khúc gì?
Trong căn lều trở nên lặng lẽ giây lâu, mới nghe giọng nói của Ngộ Chân Tử vọng ra:
– Ngươi thật là ai, nếu như không chịu báo rõ danh tánh, vẫn giữ vẻ thần bí đừng có trách chúng ta ra tay tàn độc.
Hiển nhiên, giây phút vắng lặng trong căn lều, bọn họ đã thì thầm bàn bạc với nhau. Thiếu Bạch ngửng mặt hú dài:
– Các ngươi có thủ đoạn gì ác độc, cứ việc thi thố đi. Từ trong túp lều có bóng một tiếng cười nhạt vọng ra:
– Được lắm, các ngươi mau xuất thủ đi.
Hòa thượng tay cầm thiền trượng đứng bên mé trái nhanh tay quét mạnh tới. Y mới vừa bị Thiếu Bạch sẽ dung kiếm hóa giải thức trượng đầu tiên cho nên lần này, khi phát động thế công, hòa thượng đã dồn hết sức vào thần trượng, chỉ còn nghe tiếng gió rít khủng khiếp cuốn tới trước mặt đối phương. Thiếu Bạch vẫn ung dung đưa thanh trường kiếm vút về trượng thế của hòa thượng, nhẹ nhàng hất bắn thanh trượng sang một bên.
Đây chính là một kiếm thức thần kỳ trong pho Đại bi kiếm pháp mà chàng đã đạt tới mức tối cao, không để lỡ dịp, Thiếu Bạch bồi tiếp một kiếm nữa. Hòa thượng cảm thấy thế kiếm của đối phương như có một áp lực lạ lùng khiến y hấp tấp lùi nhanh lại mấy bước.
Cùng lúc, ba trung niên đạo nhân thối lui lại đằng sau năm bước, để lộ một khoảng trống. Tên hòa thượng cầm trượng còn lại sấn nhanh tới một bước, quét mạnh thanh trượng về phía Thiếu Bạch.
Thiếu Bạch sẽ cười nhạt nói:
– Không dè người trong Cửu đại môn phái chỉ biết cậy đông hiếp yếu.
Nói rồi trường kiếm của chàng vút ra đâm thẳng vào cổ tay phải của hòa thượng. Trong khi đó tên hòa thượng ở mé trái đã quay người lại, vung nhanh một trượng phản công.
Hai hòa thượng đứng day mặt lại nhau, tạo thành thế hợp kích, tiến lui cùng với những chiêu trượng vần vũ thật chặt chẽ. Thiếu Bạch tập trung tinh thần huy động thanh trường kiếm theo pho kiếm pháp của ân sư Cơ Đồng truyền thọ. Pho kiếm pháp tuyệt thế võ lâm ấy có sức biến hóa thật thần ảo, hai hòa thượng hợp công một mình chàng đinh ninh là tất thắng nhưng qua được vài hiệp, bọn họ cảm thấy lúng túng trước kiếm thế khinh linh của của đối phương, vô hình chung đã trở nên thụ động.
Mất thế thượng phong, hai hòa thượng hoàn toàn bối rối trong màn kiếm quang dầy đặc của Thiếu Bạch. Chỉ vì mãi lo vận kiếm, cho nên Thiếu Bạch cảm thấy mỗi chiêu thức đánh ra không có gì lợi hại nhưng ba trung niên đạo nhân và hai đại hán mặc theo lối tục gia đệ tử đứng ngoài xem xét đều chặc lưỡi, hãi sợ.
Hai hòa thượng sau một lúc bắt đầu thất thế thì hai thanh thiền trượng không còn tung hoành như ban đầu nữa. Người đứng ngoài xem đều nhân thấy Thiếu Bạch nhiều lúc có thể hạ sát được đối phương, nhưng không hiểu vì lẽ nào chàng lại bỏ qua. Ban đầu, Thiếu Bạch còn cảm thấy xuất chiêu khá ngượng, nhưng dần dần trở nên thuần thục và linh động hơn. Cứ thế chiêu thức ào ạt tuôn ra, hết lớp này đến lớp khác.
Hai bên giao đấu thêm được mười hiệp nữa, thốt nhiên hai hòa thượng thâu thiền trượng, lùi nhanh hai bước, đồng thanh nói:
– Bọn bần tăng không phải là tay đối thủ, đa tạ thí chủ đã nương tay.
Thiếu Bạch lấy làm lạ, nghĩ bụng:
– Ta có nương tay lúc nào đâu, nhưng cứ xem vẻ nghiêm trang của họ, rõ ràng không phải bọn họ nói đùa, có điều thật khó hiểu quá.
Tuy nhiên, Thiếu Bạch vẫn chỉ lẳng lặng làm thinh. Ba trung niên đạo nhân đưa mắt nhìn nhau rồi cùng cất tiếng:
– Xin lãnh giáo các hạ.
– Ba vị cứ ra tay.
Ba trung niên đạo nhân nhẹ nhàng băng mình sang ba hướng. Đạo nhân đứng ở phía đông dường như là tay dẫn đầu trong bọn, chẳng nói chẳng rằng vung nhanh một chiêu kiếm.
Vương đạo Cửu kiếm của Càn khôn nhất kiếm Cơ Đồng tuy là môn võ học từ hậu nhưng không phải là học chỉ danh mà thực. Một khi đã xuất thủ kiếm pháp trở nên cực kỳ mau lẹ, khí thế mạnh mẽ tuyệt luân.
Đạo nhân ấy vừa đứng ngoài, mắt thấy kiếm chiêu kỳ ảo của Thiếu Bạch trong lòng sớm đã có ý cảnh giác, nên thanh trường kiếm đánh ra, tuy không mạnh nhưng thế rất nhanh.
Lúc ánh kiếm loáng tới trước ngực Thiếu Bạch còn hơn thước vẫn không thấy đối phương đưa kiếm chống đỡ, y mừng rỡ nghĩ bụng:
– Tiểu tử này đúng là tới số mới cuồng ngạo thế.
Trường kiếm thốt bay nhanh tới, Thiếu Bạch vội đảo tay phải, thanh kiếm nhoáng lên cực kỳ mau lẹ. Chỉ thoáng nghe đánh keng một tiếng, thanh trường kiếm của đạo nhân liền bay bỗng khỏi tay.
Bây giờ hai đạo nhân chia nhau đứng ở hai phía nam và tây, cũng vội huy động thanh trường kiếm tấn công tới tấp. Thiếu Bạch vừa đánh bật kiếm chiêu của đạo nhân đứng ở phía Đông, lòng tự đắc, chàng đảo tiếp thanh kiếm chực tấn công về phía đạo nhân ấy nhưng ở hai góc tây và nam hai đạo nhân còn lại đã bất thần xuất thủ. Thiếu Bạch đổi nhanh thế kiếm, đón đỡ hai chiêu kiếm với thế kiếm vùn vụt tới mình.
Phải biết, trong pho Đại bi kiếm pháp của Cơ Đồng là gồm đủ tất cả cách ứng phó những đột biến từ khắp các mặt, bất luận đối phương công tập ở hướng nào, kiếm chiêu của chàng cũng có thể biến hóa để phá giải một cách tài tình.
Đạo nhân ở phía chính đông vội nhặt thanh trường kiếm, tấn công lại đối phương. Thoáng mắt chỉ thấy kiếm quang tỏa ra dầy đặc, ầm ì lẫn với tiếng gió rít, do từ ba hướng liên miên công tới Thiếu Bạch.
Thiếu Bạch mắt thấy kiếm thế hợp bích của đối phương triền miên, cuồn cuộn như những đợt sóng kéo tới không bao giờ dứt, những chiêu kiếm hiểm độc đều nhắm vào yếu huyệt trên người của Thiếu Bạch mà phóng tới.
Nếu đổi lại là nhân vật khác, không phải là Thiếu Bạch thì đã nguy hiểm tới tính mạng rồi. Kiếm thuật của họ quả thật là lợi hại, không lường hết được.
Nhưng hôm nay, họ gặp phái Thiếu Bạch, đệ tử truyền nhân duy nhất của Càn khôn nhất kiếm Cơ Đồng, được mệnh danh là Thiên kiếm trong thiên hạ thì làm sao mà bị hại được dưới lưỡi kiếm của bọn họ, dù cho kiếm thuật của họ có cao siêu đến bao nhiêu cũng không thể so với Thiếu Bạch khi những chiêu kiếm của chàng là tổng hợp tất cả những tinh hoa của kiếm thuật trong thiên hạ.
Thiếu Bạch cứ điềm nhiên ra chiêu một cách ung dung thoải mái, hóa giải từng chiêu kiếm của ba vị đạo nhân không một chút khó khăn.
Ba vị đạo nhân thấy liên thủ đánh một lúc lâu mà vẫn không áp đảo nổi Thiếu Bạch nên nóng ruột khôn tả.
Vị đạo nhân ở phía chính đông liền đưa mắt ra hiệu cho hai vị đạo nhân kia. Nhận ám hiệu ngầm đó, cả ba người đều xuất ra những chiêu trong tuyệt học của môn phái tấn công tới tấp vào Thiếu Bạch.
Thấy đối phương đã đổi kiếm thuật, ra chiêu tàn độc. Thiếu Bạch sẽ chau mày, thanh trường kiếm trong tay chàng liền chiết chiêu nhanh nhẹn hơn và không kém phần mãnh liệt.
Lúc đầu ba vị đạo nhân còn tấn công được, nhưng từ khi Thiếu Bạch xuất chiêu rồi, dần dần họ lui về thế thủ, không còn phản kích được nữa. Lúc nào họ cũng bị vây bọc trong luồng kiếm quang của Thiếu Bạch.
Thấy tình thế không ổn, vị đạo nhân cầm đầu vội phóng ra hai chiêu kiếm liên tiếp rồi cả ba nhảy lui ra ngoài. Ba vị đạo nhân thâu kiếm cúi chào Thiếu Bạch nói:
– Đa tạ các hạ đã nương tay, bần đạo thật bái phục kiếm thuật cao minh của các hạ. Thiếu Bạch sẽ mỉm cười hỏi:
– Ba vị là môn hạ Võ Đang?
Vị đạo nhân cầm đầu liền gật đầu nói:
– Bần đạo là hộ pháp của Võ Đang.
Thiếu Bạch quay lại đi từ từ lại căn lều. Hai đại hán ăn mặc phục tang thấy vậy, đưa mắt nhìn nhau rồi phóng mình ra ngăn cản Thiếu Bạch.
Thấy vậy, Thiếu Bạch lên tiếng hỏi:
– Các hạ phải chăng là người trong Cửu đại môn phái? Đại hán gật đầu, trỏ mũi đao về tục trang đại hán đứng đấy nói:
– Tại hạ và vị minh huynh đây đều là môn hạ đệ tử Không Động phái. Thiếu Bạch liếc mắt nhìn lại túp lều nói:
– Tại hạ vì có vài điểm thắc mắc nên mới tìm lên ngọn Hồi nhạn phong này muốn hỏi qua chưởng môn nhân của Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi và Không Động. Không hiểu chưởng môn nhân của quý phái có ở trong lều không?
Tục trang đại hán trầm ngâm giây lâu, nói:
– Chưởng môn nhân tệ phái hiện ở trong ấy. Thiếu Bạch lấy làm lạ nghĩ bụng:
– Nơi đây có môn hạ Thiếu Lâm, Võ Đang, Không Động xem ra chưởng môn nhân của ba phái ấy phải có mắt trong túp lều, nhưng sao không thấy đệ tử Nga Mi…
Nghĩ đến đây chàng buột miệng:
– Chư vị chắc phải là người vâng lệnh canh giữ túp lều kia, nếu như tại hạ không đánh bại được chư vị sợ là chư vị cũng không để cho tại hạ tiến vào, xin nhị vị xuất thủ đi.
Tục trang đại hán cất tiếng trước tiên, y biết rõ trận đấu này tất sẽ bại nhưng vì môn quy nghiêm minh, không thể không xuất thủ. Y đưa ngang thanh đao, nhìn sang tục trang đại hán đứng đối diện, sẽ cúi đầu trầm giọng:
– Anh em chúng tôi cùng xuất thủ, các hạ hãy tiểu tâm.
Nói rồi y vung nhanh một chiêu Hoành tảo thiên quân. Thiếu Bạch thắng liên tiếp hai trận lòng càng thêm tự tin.
Chàng vội vung chéo thanh kiếm đánh bạt ngọn Nhạn linh đao của đối phương. Thốt nhiên, từ đằng sau lưng có tiếng gió rít ào ạt tới. Một thanh Nhạn linh đao khác đã cực kỳ mau lẹ vút thẳng vào lưng chàng.
Thiếu Bạch vội vã băng mình sang bên, cùng lúc, thanh kiếm nhoáng nhanh một vòng, ánh kiếm xẹt thẳng về đại hán cầm đao ở phía sau. Liền đó vút hia đường kiếm nữa, tiến sát bên đối phương, kiếm thế mỗi lúc một mau.
Giao đấu chưa đầy hai hiệp, Thiếu Bạch đã vây chặt hai đại hán trong bóng kiếm chập chùng. Hai đại hán lung túng cố sức vung đao phản công nhưng chỉ cảm thấy màn kiếm quang của đối phương từ bốn mặt tám hướng dấy lên, mỗi lúc một thêm dầy đặc. Hai ngọn Nhạn linh đao của bọn họ không ngừng vũ lộng kỳ chiêu, vẫn như đá chìm trong biển cả, sức phản công không đạt hiệu quả nào.
Qua được năm hiệp, hai đại hán hoàn toàn lâm vào thế bị động, thanh Nhạn linh đao vùng vẫy yếu ớt, khắc khoải như một con thuyền nan chòng chành giữa cơn sóng gió ba đào. Hai người bấy giờ mới biết rõ là không thể kháng cự được nữa, đều đưa mắt nhìn nhau, cùng thâu đao thối lui, đồng thanh nói:
– Các hạ kiếm thuật cao minh, anh em chúng tôi cam nhận bại.
Thiếu Bạch đưa nhanh thanh trường kiếm, giọng từ tốn:
– Chư vị đã chịu thua dưới kiếm tại hạ, vậy còn có ý khiêu chiến nữa thôi?
Nhị tăng, ba đạo và hai tục trang đại hán nhất thời không hiểu ý trong câu nói của Thiếu Bạch, đồng thanh cất lời:
– Theo như quy luật giang hồ, chúng tôi đã cam chịu thua, tất không thể đánh tiếp được.
– Tốt lắm, xin chư vị lùi lại vài bước, tại hạ muốn gặp mặt chưởng môn nhân quý phái. Bảy người ấy đều sửng sốt, không biết đối đáp ra sao? Thiếu Bạch quay lại, đưa thanh trường kiếm ngang trước ngực, cao giọng nói với vào căn lều:
– Tại hạ có chuyện cần kiếm bốn vị chưởng môn nhân, nhưng nếu chư vị không tiếp, đừng trách tại hạ đường đột xông vào.
Thốt nhiên, giọng trầm trong căn lều ban nãy lại truyền ra:
– Các hạ liên tiếp đánh bại được đệ tử hộ pháp của chúng tôi, thật là cao minh lắm, thiết tưởng lệnh sư phải là người tiếng tăm lừng lẫy giang hồ. Xin các hạ cho biết tánh danh của lệnh sư, chúng tôi sẽ phá lệ tiếp kiến một lần.
Thiếu Bạch vốn căm hận chưởng môn nhân tứ phái đến tận xương tủy cho nên vẫn một mực lạnh lùng:
– Cái đó xin thứ lỗi, tại hạ không thể theo như ý chư vị được. Thêm giọng sắc lạnh chen vào nói:
– Các hạ vô lể thái quá, bần đạo sau này tất phải có ngày tìm gặp lịnh sư để lãnh giáo một phen.
– Ngộ Nhân Tử đấy chăng?
– Các hạ nhớ giỏi lắm, chính là bần đạo.
– Đạo trưởng cũng quá lớn lối đấy! Hốt một giọng ồ ề từ căn lều vọng ra:
– Thí chủ ăn nói cuồng ngạo, thật hiếm thấy.
Thiếu Bạch thong thả tiến lại túp lều, ngầm vận công lực phòng bị, vừa cao giọng:
– Tại hạ đang vào đây, chư vị có thủ đoạn gì tàn độc cứ tận lực thi triển. Giọng nói ồ ề trong căn lều lại vang lên:
– Thí chủ bướng bỉnh quá lắm, không thể trách được bần đạo hạ thủ chẳng nương tình. Thiếu Bạch nhận ra người cất tiếng nói ấy là Pháp chính đại sư trong Nga Mi phái. Bấy giờ, chàng đã tiến gần bức màn chừng một cái với tay. Chàng dừng bước lại, chĩa thẳng mũi kiếm ra. Thiếu Bạch biết võ công của chưởng môn nhân tứ đại môn phái, ai cũng siêu phàm, thêm nữa bên trong lều tất còn mai phục, nên chi, chàng vừa đi vừa cẩn thận dò xét từng động tĩnh.
Thốt nhiên, lúc mũi kiếm vừa chạm bức màn, ánh đèn trong căn lều cũng vụt tắt. Thiếu Bạch nghiến răng, nghĩ bụng:
– Không vào hang cọp sao bắt được cọp con!
Thanh kiếm vẹt mạnh, cùng lúc, vút người vào trong căn lều. Thốt có một luồng kình lực mạnh mẽ khôn tả từ trong một góc tối cuốn nhanh ra. Thiếu Bạch vừa chực tung chưởng đón đỡ, nhưng chợt cảm thấy luồng kình lực ấy như càng tăng thêm sức ép, nên nhất thời ngần ngại, do dự. Ngay giây phút ấy, luồng kình lực đã tràn tới bên mình, chàng hãi sợ đề nhanh chân lực, hộ trú các kinh mạch trọng yếu.
Thiếu Bạch hốt hoảng cảm thấy bụng dưới đau nhói. Đồng thời trong căn lều vang lên tiếng cười nhạt:
– Đấy chỉ qua chỉ là chút điểm cảnh cáo, nếu như ngươi có không mau lui tay về là tự tìm lấy cái chết.
Thiếu Bạch cảm thấy lồng ngực nhức nhối, đôi mắt nặng như chì, lảo đảo lùi lại liền sáu bước mới đứng vững, chàng sẽ thở dài:
– Bất quá cũng chỉ đến thế, tại hạ nguyện xin lãnh giáo.
Số là Càn khôn nhất kiếm Cơ Đồng khi truyền thọ võ công cho Thiếu Bạch, đã nghĩ đến lúc thành tài chàng phải rời khỏi Vô ưu cốc mà vượt Sinh tử kiều, sang bờ sông bên kia là một con tuyệt lộ. Và ông nhận thấy chỉ còn một cách duy nhất là mạo hiểm nhảy xuống dòng cấp lưu bên dưới cốc. Nên chi, suốt năm năm trường ông chuyên dạy môn công phu Cố Nguyên hộ mạng cho chàng. Môn này có thể vận chân khí toàn thân phân tán khắp các huyệt trọng yếu phòng chưởng lực của đối phương tấn công đến nội tạng. Thiếu Bạch đã lãnh ngộ được môn công phu đệ nhất thiên hạ mà chàng không hay biết. Tuy nhiên môn công phu ấy chàng đã luyện tập thuần thục, chỉ cần đề chân khí thì tất cả các nơi trọng yếu trong cơ thể đều được bảo vệ chặt chẽ. Cho nên, dù bị đánh trúng, chàng vẫn chưa thọ nội thương.
Người trong lều thấy Thiếu Bạch đã trúng chưởng còn có thể nói được đều sợ hãi, im bặt giây lâu. Thiếu Bạch lúc ấy tuy nói là vậy nhưng trong người cũng nhức nhối khôn tả. Chàng vận tức vận chân khí điều tức.
Được chừng công phu cạn một chén trà nóng, từ trong lều mới có tiếng Nhất Nghi đại sư truyền ra:
– Các hạ chịu được chiêu chưởng trong pho Tiểu thiên tinh phích không chưởng lực của bần đạo đủ thấy là cao minh lắm, không hiểu các hạ có quan hệ chi với Cừu hận chi kiếm?
Thiếu Bạch thử đề chân khí, ngoại trừ trong lồng ngực cảm thấy chỉ hơi đau nhức, còn không có triệu chứng gì lạ mới yên tâm nói:
– Tại hạ không quan hệ gì với Cừu hận chi kiếm.
Giọng nói của Ngộ Nhân Tử trở nên sắc hơn:
– Không quan hệ gì với Cừu hận chi kiếm thì đêm nay các hạ lên ngọn Hồi nhạn phong này là có dụng ý gì?
– Tại hạ muốn gặp bốn vị chưởng môn nhân, để xin làm chứng một công án võ lâm. Trong túp lều lại trở về với cảnh yên lặng, ý chừng bốn người ấy đang dùng thuật truyền âm bàn bạc với nhau. Mãi lâu sau, Ngộ Nhân Tử mới lại nói vọng ra:
– Các hạ sao được biết chúng tôi hẹn ước nhau trên đỉnh Hồi nhạn phong?
– thế gian này không biết có bao nhiêu chuyện mà người ta thường cho là bí mật nhưng vô tình vẫn bị tiết lộ ra ngoài, hà huống là hành tung bốn vị.
Pháp Chính đại sư thốt xen vào nói:
– Các hạ muốn làm sáng tỏ một đoạn công án trong võ lâm?
– Trước khi chưa được thấy rõ chân diện của bốn vị, tại hạ không thể đáp lời. Thời Thượng Hưng nẫy giờ chưa nói một lời nào thốt nhiên cất tiếng: – Tại sao?
– Bởi vì sau khi chứng thực được thân phận của bốn vị, tại hạ nói ra chẳng phải là tiết lộ cơ mật sao?
Nhất Nghi đại sư xen lời:
– Nói thế, thí chủ nhất định phải gặp mặt chúng tôi?
– Phải, sự thật dù bốn vị không chịu cho tại hạ gặp mặt, tại hạ cũng cứ tự tiện tiến vào.
– Thôi được, chúng tôi xin phá lệ tiếp kiếm các hạ, nhưng nếu như thí chủ nói dối gạt thì trên đỉnh Hồi nhạn phong này là mồ chôn thí chủ đấy!
Thiếu Bạch căm hận buông tiếng cười dài:
– Nếu như bốn vị thật là chưởng môn của tứ đại môn phái, thế tất đêm hôm nay cũng sẽ có một trường quyết chiến, dù cho tại hạ không giết bốn vị tất cũng không bỏ qua.
Thốt nhiên, trong căn nhà có ánh đèn chiếu hắt ra, đồng thời giọng nói của Nhất Nghi lại thong thả vang lên: – Mời thí chủ bước vào.
Thiếu Bạch tra kiếm vào vỏ, đưa tay vạch bức màn, dõng dạc tiến vào.
Chỉ thấy hai tăng, một đạo và một vị trung niên ăn vận theo lối tục gia đang ngồi sánh vai nhau. Đứng quanh bọn họ lại có thêm vài đại hán vận kình trang áo đen mà thoạt nhìn qua chàng đã nhận ra đấy là những thuộc hạ của Hắc y kiếm chủ. Trên một phiến đá bằng phẳng trước mặt cả bọn người có một ngọn đèn cầy to bằng cổ tay, tỏa ánh sang chói, soi tỏ khắp căn lều. Hòa thượng mặc cà sa vàng có gương mặt chữ điền ngồi ở bên tay trái chắp tay trước ngực nói: – Lão nạp Thiếu Lâm Nhất Nghi.
Trung niên đạo nhân ngồi bên cạnh Nhất Nghi đại sư cũng cất tiếng tự giới thiệu: – Bần đạo Ngộ Nhân Tử.
Hòa thượng vận áo bào xám tro ngồi kế đó nối lời: – Lão nạp Nga Mi Pháp Chính.
Và sau cùng là đại hán râu dài, vận áo bào màu xanh buông tiếng: – Tại hạ Không Động Thời Thượng Hưng.
Thiếu Bạch nhìn thoáng bốn người nói: – Thứ cho tại hạ tội thất lể.
Ngộ Nhân Tử sẽ cau mày cao giọng: – Các hạ có thể cho biết tánh danh.
– Khỏi cần danh tánh tại hạ vì lát nữa đây bốn vị tất sẽ rõ.
Nhất Nghi đại sư xen vào nói: – Thí chủ phải chăng muốn làm sáng tỏ một vụ công án? Thiếu Bạch nén cơn khích động, nói lảng sang chuyện khác: – Bốn vị chấp chưởng môn hộ lâu chưa?
– Đây có liên quan tới việc cầu chứng của các hạ về đoạn công án ấy sao?
– Tất nhiên là có…
Rồi chàng sẽ đằng hắng tiếp lời:
– Tại hạ muốn tra rõ một vụ công án mười ba năm về trước, không hiểu vì đâu Bạch Hạc bảo đang đêm bị tàn sát đến mấy trăm nhân mạng.
Bốn người không ngờ chàng đột ngột nhắc lại chuyện ấy, bất giác đều chột dạ. Giây lâu Ngộ Nhân Tử mới đánh tiếng: – Các hạ là gì của Tả gia, cầu chứng đoạn công án ấy với mục đích nào?
Không kịp để Thiếu Bạch đáp lời, Pháp Chính đại sư xen vào nói:
– Thí chủ đã dám lên đỉnh phong và đơn thân tiến vào trong căn lều này thiết tưởng thí chủ đã có chuẩn bị sẵn, nên tánh danh và lai lịch cũng khỏi cần dấu bí mật nữa.
– Nói cho quý vị biết cũng chẳng sao, tại hạ là Tả Thiếu Bạch.
Nhất Nghi đại sư buột miệng: – Tả Thiếu Bạch! Thí chủ là hậu nhân của Tả gia à?
– Đúng vậy! Người trong Cửu đại môn phái, Tứ môn, Tam hội, Lưỡng đại bang các vị đều tham dự trong việc tàn sát Tả gia, tại hạ phải tìm từng kẻ hung phạm rửa hận.
Ngộ Nhân Tử hỏi vội:
– Tả Giám Bạch là gì của các hạ?
– Người là tiên phụ.
Nhất Nghi đại sư thủng thẳng xen lời:
– Chúng tôi hỏi vậy đủ rồi, các hạ còn có chuyện chi, xin nói cho biết.
– Việc Bạch Hạc bảo bị thảm sát hơn mấy trăm người nghĩ cho cùng cũng bắt nguồn ở chuyện chưởng môn nhân tứ môn phái chư vị bị giết đột ngột, đúng chứ?
– Phải lắm! Chẳng qua ấy là chuyện thiên hạ ai ai cũng biết.
– Cái việc chưởng môn nhân đời trước của bốn vị bị giết, không hiểu vì lẽ nào chư vị lại ngờ vực người trong Bạch Hạc môn chúng tôi?
Pháp Chính đại sư khẽ thở dài:
– Lúc ấy, vì trước khi xảy ra việc chưởng môn nhân của tệ phái bị ám toán, lịnh tôn đột nhiên xuất hiện trên Yên vân Phong. Chuyện này đã truyền khắp thiên hạ, chắc hẳn thí chủ cũng được nghe.
– Tại hạ không tin chuyện chỉ có thế. Nhất Nghi đại sư biến sắc nói:
– Dù có nói cho thí chủ biết tường tận, thí chủ cũng không thể cứu mạng cho lệnh tôn và lệnh đường được.
Đảo mắt nhìn sang bọn Ngộ Nhân Tử, lão tiếp lời:
– Thí chủ bỏ binh khí chịu trói hay còn muốn chúng tôi ra tay?
Mối cừu hận và cái nghi vấn chất chứa trong lòng Thiếu Bạch suốt mười ba năm trời nay, bây giờ đã sáng tỏ. Khi ấy chàng cảm thấy bình tĩnh lạ thường, chậm rãi nói:
– Ngày tháng còn dài, đại sư hà tất phải nóng nảy trong nhất thời. Tại hạ đã tìm đến đây, thì dù cho bốn vị có muốn trục xuất, tại hạ cũng không chịu đi nữa là!
Lời dứt, chàng điềm nhiên bước tới.
Trước sự trang nghiêm, dõng dạc của Thiếu Bạch, các chưởng môn nhân của tứ đại môn phái dường như nhất thờI đều sửng sốt, quên hẳn ý muốn động thủ. Pháp Chính đại sư sẽ thở dài: – Thí chủ còn có chuyện gì xin cứ nói, vì với tấm lòng can đảm của thí chủ, cũng phải được chết một cách minh bạch mới yên lòng nhắm mắt!
Thiếu Bạch trấn tĩnh nói:
– Có thể trong đêm nay, người sống sót duy nhất của Bạch Hạc môn sẽ bị vùi thây trên đỉnh Hồi nhạn phong này, nhưng thật như thế chỉ đáng trách là học nghệ chưa tinh, chết cũng không oán than, có điều cái mối nghi vấn chất chứa bao năm, tại hạ không thể nào giữ mãi được…
– Tốt lắm, thí chủ cứ nói.
– Bốn vị chưởng môn nhân đều là những cột trụ của các danh môn đại phái, tiếng tăm trên giang hồ, Thiếu Bạch này tin là chư vị không đến nỗi phải nói dối gạt. Nhưng nếu bốn vị đưa ra được chứng cớ xác thực là chưởng môn nhân của quý phái mười ba năm về trước thực chết dưới bàn tay tiên phụ, cũng không cần bốn vị động thủ, tại hạ nguyện sẽ tạ tội, rồi tự vẫn trước mắt bốn vị cho xem.
Ngộ Nhân Tử xen vào nói:
– Các hạ nói thế, không khỏi lập thệ quá nặng!
– Tại hạ chưa bao giờ nói dối, xin đạo trưởng yên tâm. Nếu như bốn vị không đưa ra được chứng cớ chân xác, không hiểu bốn vị tự xử thế nào?
– Tiểu tử kia, chuyện này to tát lắm, với thân phận chúng ta không thể hứa liều với ngươi được. Có điều lão phu nguyện sẽ hết sức giúp ngươi cởi mở được hồi nghi vấn. Nhưng trước khi lão phu và các chư vị đạo huynh đây giải rõ điều ngươi thắc mắc, lão phu có vài lời muốn hỏi cho minh bạch.
– Chư vị xử như vậy thật không công bình, nhưng ở tình thế hiện tại, tại hạ xin rửa tai nghe.
– Mười năm về trước vượt qua Sinh tử kiều phải chăng là ngươi?
– Phải, chính tại hạ.
Ngộ Nhân Tử vội xen lời:
– Theo lời đồn đãi trên giang hồ mấy chục năm về trước, Vương kiếm và Bá đao, hai nhân vật lừng lẫy võ lâm ấy đều về quy ẩn trong Sinh tử kiều, không hiểu hiện nay vẫn còn sống?
Thiếu Bạch trầm ngâm giây lâu nói: – Nhị vị lão nhân gia đều mạnh cả.
Lời ấy như một nhát búa bất thần giáng mạnh vào ngực bốn vị chưởng môn nhân tứ đại môn phái xưa nay vẫn ngạo thị giang hồ. Hãi sợ, họ lấm lét đưa mắt nhìn nhau, mãi hồi lâu, Pháp Chính đại sư mới mở lời:
– Thí chủ được thấy tận mắt?
Thiếu Bạch bấm bụng cười thầm:
– Nhị vị ân sư không ngờ mấy mươi năm tuyệt tích giang hồ mà oai danh vẫn còn gây khiếp đảm lòng người, cho dù ta có nói thực cũng chẳng ngại chi.
Nghĩ đoạn chàng thủng thẳng nói:
– Phải, tại hạ chẳng những thấy mà còn được chung sống nữa.
Ngộ Nhân Tử biến sắc nói:
– Vương kiếm và Bá đao đã tuyệt tích võ lâm, chẳng dè mấy chục năm sau lại có người thừa kế tuyệt kỹ của hai vị ấy xuất hiện giang hồ..
Nhất Nghi đại sư xen lời:
– Nhẩm đốt ngón tay, tiểu thí chủ ở lại Sinh tử kiều đã được năm năm rồi? – Phải, tại hạ ở trong Vô ưu cốc đã được năm mùa lá rụng.
Thời Thượng Hưng thốt sẽ thở dài:
– Năm năm trường đối với người học võ, chẳng có gì là dài, nhưng cũng không thể nói là quá ngắn. Các hạ phải chăng là truyền nhân y bác của nhị vị tiền bối?
Thiếu Bạch chột dạ nghĩ bụng:
– Điều này không thể nói rõ cho bọn họ biết được. Nghĩ vậy chàng đáp cho qua:
– Nhị vị lão tiền bối võ công quảng bác, mênh mông như biển, tại hạ chỉ cố dốc tâm, còn chuyện thành đạt khó nói lắm.
Bọn Ngộ Nhân Tử đưa mắt nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào cả. Thiếu Bạch sẽ đằng hắng, đánh tan cái bầu không khí trầm trọng:
– Lời chư vị hỏi, tại hạ đã thành thật tỏ bày, giờ đây chư vị cũng phải giữ đúng lời hứa, giải đáp những thắc mắc của tại hạ chứ!
Ngộ Nhân Tử trầm ngâm giây lâu nói:
– Tệ phái chưởng môn với những nhân vật thủ não trong Cửu đại môn phái, Tứ môn, Tam hội Lưỡng đại bang tề tập trên Yên Vân Phong là muốn giải quyết những chia rẽ, thù hận trong võ lâm, nào ngờ chỉ vì chút tình riêng, lệnh tôn lại đang tâm hạ thủ.
– Anh hùng thiên hạ đều rõ chuyện này, ai bảo là đã thấy tận mắt tiên phụ hạ thủ? – Pháp Chính đại sư cao giọng:
– Lão nạp đã tra xét rõ việc ấy, ngoại trừ lệnh tôn phu phụ ra không có một người nào đi qua Yên Vân Phong cả.
– Cho dù có sự trùng hợp là tiên phụ xuất hiện trên Yên Vân Phong cũng không đủ chứng minh là tiên phụ hạ độc thủ.
Thời Thượng Hưng thốt cười nhạt xen lời:
– Nếu không phải lịnh tôn và lịnh đường, các hạ có thể chỉ rõ hung phạm là ai? Thiếu Bạch ngẩn người nói:
– Các hạ định dùng thân phận chưởng môn môn phái để ép uổng người à? Tại hạ nếu biết được hung phạm là ai thật cũng chẳng cần lên Hồi nhạn phong này cầu chứng bốn vị.
– Các hạ nói hết rồi chứ?
– Tại hạ còn nhiều lắm, chưa xong đâu. Ngộ Nhân Tử xen vào nói:
– Được, chúng tôi xin đợi thêm thời gian cạn chén trà nóng nữa, thí chủ còn có chuyện gì hãy nói nhanh đi.
– Thiếu Lâm, Võ Đang xưa nay vẫn được xưng là Thái sơn bắc đẩu trong võ lâm, tất võ công của những vị chưởng môn nhân phải cao cường lắm. Vậy tiên phụ mẫu thật có học cao minh cũng không thể hạ sát ngay một lúc bốn chưởng môn nhân tứ đại môn phái được, chuyện mờ ám bên trong nhìn qua tất cũng rõ, nhưng chư vị không lo truy tầm hung phạm, lại phối hợp với người trong năm đại môn phái khác cùng Tứ môn, Tam hội, Lưỡng đại bang đang đem công tập Bạch Hạc bảo, giết sạch già trẻ lớn bé không chừa một người nào, thủ đoạn và tâm cơ của chư vị ác độc quá lắm!…
Thốt nhiên có những tiếng quát tháo từ xa vọng lại, cắt đứt câu nói còn bỏ dở của Thiếu Bạch. Ngộ Nhân Tử sẽ cau mày, thắc mắc:
– Tiểu thí chủ lên đây một mình hay còn có đồng bạn?
Thiếu Bạch vẫn tảng lờ lạnh lùng nói:
– Bốn vị đã không đưa ra được bằng cớ xác đáng nào thì đừng trách tại hạ đường đột thái quá!
Thời Thượng Hưng sẽ hừ nhạt nói:
– Trên Hồi nhạn phong này chỉ sợ không phải là đất để cho các hạ tung hoành, tác oai tác quái đâu.
Tiếng quát tháo căm hờn lại vọng tới từng hồi. Thiếu Bạch chột dạ nghĩ bụng:
– Nghe tiếng la hét này dường như đang có giao tranh, có thể là Vạn Lương rời khỏi chỗ nấp, gây xung đột với đệ tử của tứ đại môn phái rồi.
Lòng lo ngại, vừa chực cất bước ra ngoài lều xem xét. Thốt nhiên bốn chưởng môn nhân tứ đại phái đưa mắt nhìn nhau thật nhanh nhất tề đứng thẳng dậy phân ra làm bốn góc vây chặt lấy Thiếu Bạch.
Thiếu Bạch cau mày, cao giọng:
– Chư vị đều là thủ lãnh một phái, mà định hiếp người thế cô không sợ anh hùng thiên hạ cười cho sao?
Ngộ Nhân Tử buông tiếng cười nhạt:
– Đối với bất cứ một người nào trong bọn ta, ngươi cũng không phải là địch thủ hà tất phải hợp sức hiếp đáp một mình ngươi, có điều vì giang hồ trừ họa, ai ai cũng có trách nhiệm thì đấy không thể nói là cậy đông hiếp yếu được.
– Để rửa hận mối huyết cừu cho phụ mẫu, thế tất sớm muộn cũng phải có một trường tử chiến.
Rút soẹt thanh trường kiếm, chàng chạy xông tới. Nhưng Thiếu Bạch chưa kịp xuất thủ, bọn Ngộ Nhân Tử đã nhất tề phất mạnh ống áo bào rộng. Cùng lúc ấy Thiếu Bạch thốt cảm thấy một màn áp lực thật nặng nề từ từ dồn tới.
Chàng không thể tiến thêm bước nào đành vận nội lực, chống đỡ với màn áp lực vô hình ấy. Thật là lạ, màn sức dồn ép đó không như những luồng chân khí nội gia có sức trấn áp cực kỳ mãnh liệt, mà Thiếu Bạch cảm thấy khi chưa vận chân khí kháng cự, màn áp lực ấy đã tự nhiên tiêu tan một cách vô hình.