Thiên Kiếm Tuyệt Đao

Chương 18: Thần Bí Nữ Kiếm Chủ


Bạn đang đọc Thiên Kiếm Tuyệt Đao – Chương 18: Thần Bí Nữ Kiếm Chủ

Thiếu Bạch tuy chưa hề tập ám khí, nhưng sức tay mạnh mẽ cực cùng. Hai mũi Ngân liên tử rít gió phân hai hướng bay vút vào Tĩnh huyệt nơi vai trái của đối phương. Không dè ám khí vừa tuột khỏi tay chàng, Ngọc Giao đã tung người né sang một bên, nhẹ nhàng như không có chuyện gì, tựa hồ nàng sớm đoán được mục tiêu Thiếu Bạch định phóng tới.
Thiếu Bạch sẽ cau mày, đưa tay phóng vút ra hai mũi nữa. Ngọc Giao cười khanh khách nói:
– Các hạ phóng thế nào trúng được!
Cùng lúc lạng người nhanh sang bên. Thiếu Bạch rung động tinh thần, hữu thủ nắm chặt ba mũi Ngân liên tiêu. Lần này hai mũi vừa bay vút ra, chờ cho đối phương né tránh, mũi thứ ba vèo vèo vụt khỏi tay. Ngọc Giao kêu lớn:
– Như thế là tiến bộ lắm đấy!
Di động thân hình, tránh luôn ba mũi của đối phương, tiếp lời:
– Các hạ đã phóng bảy mũi, còn ba mũi nữa nếu như không trúng được ta, cuộc tỷ thí về ám khí này coi như các hạ đã bại.
Thiếu Bạch bực tức nghĩ bụng:
– Cứ moi lần ta đưa tay vừa phóng ra thì y thị đều sớm né tránh, dường như đã biết trước phương vị của ám khí nên thật không thể nào phóng trúng được. Ta xem cuộc thi ám khí này, thế tất là bại về ta.
Ngọc Giao cười khanh khách nói:
– Các hạ có muốn ta chỉ cho cách phóng ám khí chăng? Thiếu Bạch vốn tính cao ngạo, lạnh lùng nói:
– Không dám phiền cô nương, tại hạ cho dù không phóng trúng được cô nương, cũng vị tất là cô nương đã thắng.
Cổ tay rung mạnh, ba mũi Ngân liên tử nhất tề vút tới theo hình chữ phẩm. Ngọc Giao thi triển công phu Thiết bản kiều, uốn cong người thật nhanh về phía sau. Lập tức ba mũi ám khí theo nhau lướt vèo qua trước mặt.
Thiếu Bạch đã phóng hết mười mũi Ngân liên tử, vẫn chưa hề chạm đến vạt áo của đối phương, lòng đâm hoảng, nghĩ bụng: – Thế mới hay thủ pháp ném ám khí cũng là một môn võ công, sau này có dịp ta cần học hỏi cho biết.
Ngọc Giao đứng thắng dậy mỉm cười nói: – Hãy tiểu tâm, bây giờ đến phiên ta đấy!
Thiếu Bạch vòng tay, điềm tĩnh nói: – Xin cô nương cứ tận lực xuất thủ.
Đề khí ngưng thần chuẩn bị, Ngọc Giao đưa ánh mắt nhìn đối phương giây lâu, giọng tự đắc:
– Thủ pháp phóng ám khí của ta không dám nói là đệ nhất võ lâm nhưng với những tay cao thủ hiện giờ cũng khó lòng tránh khỏi. Rủi như các hạ có bị ta ném trúng, thua dưới tay cũng không phải là chuyện lạ.
Thiếu Bạch cười thầm nghĩ bụng:
– Trước khi xuất thủ, y thị cố ý nói thế là có ý gieo rối loạn trong đầu óc ta đây. Nghĩ đoạn chàng thong thả nói: – Thỉnh cô nương xuất thủ!
Ngọc Giao hốt xoa cổ tay, bảo nhanh: – Các hạ cẩn thận!
Cùng lúc hai điểm sáng chớp nhoáng lên. Thiếu Bạch ngưng thần nhìn hướng đi của ám khí nghĩ bụng: – Thế có gì là lạ!
Chàng vút người sang bên tránh thoát, Ngọc Giao nói lớn:
– Chiêu ấy tên gọi là Nhị thiên khai đạo, dễ xoay xở lắm, nhưng chiêu dưới đây là Tam nguyên liên đệ, so với chiêu trước khó tránh hơn nhiều đấy!
Lời dứt, chỉ thấy ba điểm hàn quang loáng nhanh trong không. Thiếu Bạch cảm thấy ba điểm sáng này dường như bao phủ một phạm vi rất lớn, vội vả đề chân khí tung mình xa hơn sáu bảy thước mới tránh khỏi. Không dè chân vừa chấm đất hốt đã nghe tiếng gió rít vèo tới.
Thiếu Bạch chột dạ, không kịp ngửng đầu lên, chỉ phỏng định phương vị theo hướng gió, tất tả băng mình sang mé trái. Không may nơi ấy lại là hướng ám khí, cho nên vừa hạ thân xuống đúng lúc một mũi Ngân liên tử vù vù lướt tới. Đang khi hoảng hốt, chàng vội lách đầu sang bên, mũi ám khí kèm theo tiếng gió rợn người đã bay vút bên tai.
Ngọc Giao cất tiếng cười ròn rã:
– Đây là ba mũi ám khí cuối cùng, nếu như ngươi tránh được, cuộc tỷ thí ám khí này chúng ta kể như là huề.
Thiếu Bạch phập phồng nghĩ bụng: – Ta cũng mong được vậy.
Ngước mắt chăm chú chờ đợi. Ngọc Giao dường như cố ý để chàng nhìn rõ, thong thả đưa tay lên, vung mạnh ba mũi Ngân liên tử. Thiếu Bạch cười thầm nghĩ bụng:
– Xem ra lần cuối cũng này phải nói là dễ tránh nhất.
Thốt nhiên, một chuyện lạ sẽ ra, chỉ thấy mũi Ngân liên tử cuối cùng gia tăng tốc độ, chạm phải đuôi mũi ở đầu. Ba mũi ám khí sau giây phút chạm nhau, liền rẽ nhanh sang ba hướng. Thiếu Bạch thót người nghĩ bụng: – Thủ pháp thế này thật là kỳ ảo lắm!
Ba mũi ám khí càng thêm tốc độ lướt vút tới. Thiếu Bạch lật đật băng sang bên trái. Nhưng đã chậm, một mũi Ngân liên tử găm trúng vào bả vai chàng. Ngọc Giao mỉm cười ung dung bước lại nói: – Về quyền cước, chúng ta bất phân thắng bại, còn kiếm thuật các hạ kể như thắng ta, môn ám khí này ta lại hơn các hạ, vậy thì chúng ta kể như huề, các hạ thấy công bình chứ?
Thiếu Bạch tuy trúng phải ám khí của đối phương, nhưng chỉ cảm thấy hơi nhức thôi. Lúc ấy chàng yên tâm khi thấy đối phương không hề đả động tới thân thế của mình.
Cảnh tượng suýt mất mạng vào mười ba năm trước vẫn in rành rọt trong đầu óc thơ ngây của chàng. Một ấn tượng cừu hận xót xa, mỗi lúc càng thêm sâu đậm theo tuổi trưởng thành, cho đến bây giờ là lúc chàng nhận rõ điều ấy hơn hết.
Thiếu Bạch nhận rõ là một sớm, chẳng may thân phận, danh tánh bị truyền ra ngoài, lập tức sẽ gây thành trường sóng gió trên chốn giang hồ. Cửu đại môn phái, Tứ môn, Tam hội, Lưỡng đại bang sẽ liên kết thành một lực lượng lớn mạnh. Sai phái tất cả những cao thủ truy sát chàng. Sự chấn động trong võ lâm ấy sẽ càng khiến cho chàng khó lòng điều tra chân tướng vì đâu Bạch Hạc bảo lại kết thù với khắp các bang phái võ lâm.
Ý nghĩ này cứ lởn vởn, xoay vần trong óc chàng. Nếu như thiếu nữ mỹ lệ trước mắt, thật đã được nghe thân thế của chàng, không chừng chỉ còn có cách giết nàng diệt khẩu.
Thiếu Bạch ngẩng đầu, nhìn đối phương giây lâu, chậm rãi nói:
– Cô nương, tại hạ muốn hỏi cô nương một việc, mong cô nương thành thật đáp lời. Ngọc Giao chột dạ sẽ đằng hắng: – Chuyện gì thế?
– Cô nương đã biết tên họ của tại hạ? Ngọc Giao lẳng lặng lắc đầu nói: – Không, các hạ là ai?
Thiếu Bạch thở phào nhẹ nhõm: – Đủ rồi, xin cô nương cứ tùy tiện. Ngọc Giao ngẩn người nghĩ bụng:
– Người này thật khó hiểu, lúc khẩn trương khi lại ôn hòa, thế tất là y mang bệnh loạn trí. Hừ! Y đã muốn dọa ta, ta cũng phải dọa lại y một phen mới được.

Từ thuở nhỏ, nàng lớn lên trong sự nuông chiều, nâng niu cho nên tánh tình bướng bỉnh lạ thường, bất luận chuyện gì nàng muốn là phải làm cho bằng được.
Thốt nhiên chỉ thấy nàng bĩu môi, nghiêm giọng hỏi lại: – Ý, các hạ có biết ta là ai không?
Thiếu Bạch đã được Hoàng Vĩnh cho biết danh tánh của nàng nên thản nhiên nói: – Cô nương họ Trương, tên Ngọc Giao, đúng không?
Ngọc Giao trợn trừng đôi mắt đáp:
– Tên Trương Ngọc Giao này do ngươi tự ý đặt ra đấy phải không? Thiếu Bạch vốn không ưa đấu khẩu nên vòng tay nói:
– Được! Tại hạ xin chịu tội lầm lẫn, mong cô nương bỏ qua cho.
Lời dứt, chàng quày quả quay người bước nhanh đi. Thấy vậy, Hoàng Vĩnh, Cao Quang cũng hấp tấp chạy theo. Ba người nhanh chân, chớp mắt đã khuất dạng trong rừng cây.
Trương Ngọc Giao lặng theo dõi bóng Thiếu Bạch, cơn giận ở đâu bỗng bừng bừng bốc lên, nàng mím môi mắng: – Hừ! Ai cần cái mặt nhà ngươi xin lỗi. Các ngươi đã vô lễ với ta thì ta phải cho các ngươi biết tay một phen mới được!
Định bụng thế, tức thời nàng nhắm hướng thật nhanh chạy theo.
Bọn Thiếu Bạch ra khỏi khu rừng rậm rạp lập tức thi triển công phu khinh công băng mình thật lẹ. Giờ đây ba người đã là mục tiêu truy lùng của hàng bao nhiêu nhân vật võ lâm, thừa biết rằng sẽ ùn ùn như ong vỡ tổ, ấp tới tấn công. Nên chỉ chọn những con đường mòn cùng đường lối vắng vẻ để đi, một thôi chạy được hơn mười dặm đường. Bấy giờ hốt mờ mờ thấy một tiểu miếu hoang lương ở trước mặt, đứng sững trong màn đêm. Hoàng Vĩnh sẹ giọng nói:
đây vắng lắm, chẳng có ma nào cả, chúng ta tạm thời vào trong miếu nghỉ chân một lúc bàn cách che dấu hành tung.
Thiếu Bạch cũng cảm thấy cứ trốn núp mãi cũng không phải là kế hay, thế nào rồi cũng bị lộ nên gật đầu tán thành: – Phải đấy, tiểu huynh cũng nghĩ như vậy.
Rồi cả ba bước vào trong miếu. Ngôi miếu hẹp vanh vanh, chỉ chừng bằng hai gian phòng, ba người đi tới trước bệ thờ liền đồng ngồi xuống. H oàng Vĩnh vốn tính người cẩn thận, đứng phắt dậy chạy nhanh ra ngoài đảo mắt nhìn quanh xem đường đến miếu không có ai đuổi theo. Vững bụng chàng quay trở vào sẽ giọng nói: – Giờ đây, tình hình ở quanh phủ Nhạc dương này hổn loạn lắm. Cừu hận chi kiếm chẳng khác gì con thần long, thấy đầu mà không thấy đuôi. Hơn nữa, với lối xuất thủ tàn độc, kẻ nào gặp là tán mạng, thật những ân oán giang hồ thường tình xưa nay không sao tránh được, cái dụng tâm ghê gớm và rộng rãi khiến người tựa hồ như muốn đối mặt với toàn thể võ lâm.
Cao Quang đỡ lời:
– Đúng thế đấy, người ấy quyết nhiên phải là nhân vật mới xuất hiện trên giang hồ, định kiếm chút tiếng tăm lừng lẫy, cho ai cũng phải biết mặt biết tên, nên vừa bước ra giang hồ đã cố ý tạo nên chuyện kinh thiên động địa, sáng lập Cừu hận chi kiếm.
Hoàng Vĩnh có vẻ không tán thành:
– Nếu mà y muốn có tên tuổi lẫy lừng, thiết tưởng cũng còn nhiều cách, đâu phải chỉ mỗi một việc giết bừa, giết cho thật nhiều. Mới thoạt đầu đã mua thù chuốc oán với vô số người.
Cao Quang ngẩn người:
– Ừ nhỉ, nhị ca có nhắc đệ mới vỡ lẽ, phải rồi, có chỗ không ổn. Thiếu Bạch bỗng dưng đứng thẳng người dậy, vẻ mặt trang nghiêm:
Chẳng lẽ trên đời này lại có một nhân vật thứ hai cũng mang một mối huyết hải thâm cừu, đầy thân nợ máu như Tả Thiếu Bạch ta?
Thốt nhiên có tiếng chân ngựa từ xa vọng lại. Thiếu Bạch hoảng hốt khẽ giọng nói: – Có người tới.
Hoàng Vĩnh nhanh nhẹn tung người dậy, vèo ra ngoài, lòng nghi hoặc, nghĩ bụng: – Chẳng lẽ Trương Ngọc Giao lại đuổi tới?
Dõi đôi mắt nhìn, hướng nam lờ mờ một bóng đen vùn vụt chạy lại, xem chừng đang xông thẳng tới tòa cổ miếu. Đang khi hoang mang thốt nhiên lại nghe tiếng chân ngựa khua lên ở hướng đông và chính bắc. Tiếng chân ngựa dồn dập như thế, tính phỏng ra ít nhất cũng có năm thớt ngựa trở lên, dường như đều nhắm cả về phía hoang miếu. Hoàng Vĩnh vội lùi nhanh vào trong sẽ giọng nói: – Có ngựa chạy về miếu này.
Cao Quang thản nhiên đỡ lời:
– Chắc là con a đầu họ Trương ấy chứ không ai khác đâu. Y thị thua đại ca trong lòng uất ức mới gọi người tiếp tay. Nếu không thích động thủ với y thị, chúng ta tìm cách tránh mau đi.
Hoàng Vĩnh lắc đầu: – Không còn kịp nữa rồi.
Quả nhiên tiếng chân ngựa dập rõ mồn một, đã tới ngoài miếu. Thiếu Bạch đưa mắt nhìn nhanh về sau bệ thờ thần, sẽ giọng bảo: – Hẳng núp phía sau bệ này trước rồi sẽ tính.
Tức thời ba người khom mình xuống, lách vào dưới bệ thờ.
Ba người vừa khuất mình nấp xong, hai thớt ngựa đã trớ nhanh tới trước cửa miếu. Hai người toàn thân vận đồ đen một lượt nhảy xuống, sóng vai đi vào trong miếu. Người đi bên trái cất tiếng: – Thập nhất lang, hiền đệ đã tra xét tình hình chung quanh đây chưa?
Hắc y nhân đi bên phải cười đáp:
– Tiểu đệ đã phải mất một ngày trời mới tìm ra ngôi miếu vắng vẻ kín đáo này, chung quanh trong vòng năm dặm không có người ở.
Hắc y nhân đi bên tay trái nói:
– Thế thì được, trước tiên chúng ta hãy lục soát tòa miếu vắng vẻ này một lượt xem sao. Người được gọi là thập nhất lang cười đáp: – Không dám phiền đến cửu ca, đệ đã coi qua rồi.
Sạch một tiếng, y đánh lửa lên châm vào mấy ngọn nến trên bàn thờ thần.
Thì ra trên bàn thờ đã có sẵn bốn cây nến to bằng cổ tay, chỉ vì bọn Thiếu Bạch lúc vào miếu không ai để ý nên chẳng người nào trông thấy. Ngọn nến chiếu ánh sáng lờ mờ tỏa khắp ngôi miếu hoang lương. Bọn Thiếu Bạch nín hơi im lặng nấp kỹ ở bên dưới bàn thờ thần. Cũng may chỗ này ăn thông ra pho tượng cũng vừa đủ để ba người ẩn thân.
Người được gọi là thập nhất lang lại nói:
– Hành tung của chúng ta có lẽ đã lọt vào tai mắt của những đồng đạo trên võ lâm. Nghe đồn Tứ môn, Tam hội, Lưỡng đại bang và Cửu đại môn phái đều có phản ứng sai phái các nhân thủ đuổi theo đến nơi này, không hiểu tin ấy thật hay giả?
Hắc y đại hán được gọi là cửu ca nói:
– Nghe phong thanh hình như cũng có tin ấy thật. Tối nay kiếm chủ triệu tập chúng ta ở đây, thế tất là phải có chuyện quan trọng…
Lời chưa dứt, bên ngoài miếu lại có thêm hai hắc y đại hán nữa sánh vai nhau bước vào. Hai người này đều mặc kình trang màu đen giống như bọn người tới trước, lưng đeo trường kiếm, bên hông có dắt một cái túi lớn không biết ở bên trong đựng vật gì?
Thập nhất lang quay đầu lại nhìn hai người gọi: – Tứ ca, ngũ ca.
Hai hắc y đại hán đồng thanh cười nói:

– Thập thất đệ xưa nay vẫn theo hầu bên cạnh kiếm chủ, có biết lần này người triệu tập anh em chúng ta có chuyện gì trọng đại?
– Kiếm chủ là người thế nào, chư vị huynh trưởng cũng đều biết rõ, dù cho thật có đại sự người cũng không bao giờ cho tiểu đệ biết trước đâu.
Thốt nhiên có tiếng vó ngựa dừng trước miếu, thêm bốn hắc y đại hán nữa nối gót bước vào. Thiếu Bạch rất lấy làm lạ nghĩ bụng: – Bọn người này ăn mặc giống nhau, cử chỉ rất thần bí, nhất là tựa như kẻ nào cũng mang một thân võ công ghê gớm. Không hiểu lai lịch của bọn họ ra sao và người được gọi là kiếm chủ là nhân vật như thế nào?
Lúc ấy, hốt từ xa có tiếng vó ngựa dồn dập phi nhanh tới trước cửa miếu. Khoảnh khắc một hắc y thiếu niên tất tả chạy vào, cao giọng: – Đại gia kiếm chủ đã tới, chư vị huynh trưởng mau tiếp giá.
Thiếu Bạch nhẩm tính bọn hắc y đại hán, kể cả hắc y thiếu niên mới chạy vào sau cùng, tất cả chín người. Chỉ thấy bọn hắc y đại hán tụ tập trong đại điện đều vội vã sắp thành một hàng ngang, cúi đầu, vòng tay đồng thanh nói: – Cung nghinh đại gia kiếm chủ!
Thiếu Bạch chăm chú nhìn, chỉ thấy một thiếu phụ vận quần áo đen, thắt dây lưng quần đỏ, đang thong thả tiến vào. Gương mắt thiếu phụ được che bằng một vuông lụa cho nên Thiếu Bạch không thể nào rõ được diện mạo.
Đi theo thiếu phụ áo đen là hai tỳ nữ độ mười bảy, mười tám, vận áo xanh, lưng đeo trường kiếm, nhan sắc thập phần diễm lệ.
Thiếu phụ áo đen phất tay nói: – Khỏi cần đáp lễ.
Giọng nói thanh tai, nghe rất êm tai. Bọn hắc y đại hán đồng thanh cảm tạ, cúi đầu cung kính chia nhau đứng hai bên, dường như đối với thiếu phụ này bọn họ rất nể sợ. Thiếu phụ áo đen được gọi là kiếm chủ chậm rãi tiến lên bàn thờ mới dừng lại, quay đầu nhìn khắp các đại hán một lượt nói: – Đại lang, nhị lang, tam lang đến bây giờ vẫn chưa tới, chắc đã gặp trở ngại gì…
Đảo nhanh mắt sang hắc y thiếu niên đi theo hầu tiếp lời: – Thập nhị lang, ngươi đã cho bọn họ biết chưa? Thiếu niên áo đen chạy vào sau cùng đáp: – Tại hạ đã thông tri rồi.
– Bọn họ đến chậm trễ như thế, chúng ta không thể chờ đợi được nữa.
Chín hắc y đại hán đứng hai bên thốt nhiên đều nghiêng mình vòng tay, người đứng đầu hàng bên trái lên tiếng: – Tứ lang xin báo cáo, trong vòng năm hôm thuộc hạ đã dùng ba thanh Cừu hận chi kiếm, đả thương ba nhân vật võ lâm.
– Ngươi biết rõ thân phận của bọn họ?
– Một tên là đệ tử tục gia Thiếu Lâm, còn hai kẻ kia là người trong Phúc Thọ bảo. – Bọn họ đều chết ngay giữa đương trường?
– Trừ đệ tử tục gia Thiếu Lâm ra, hai người kia thuộc hạ đều trông thấy tận mắt họ chết. Hắc y kiếm chủ phất tay nói: – Hay lắm, Nghinh Xuân, hãy ghi rõ công trạng của y.
Nhìn thấy tỳ nữ mặc áo xanh đứng bên trái hắc y thiếu phụ khẽ dạ, rút ra một cuốn sổ nhỏ, dùng bút đen nghí ngoáy trên trang giấy giây lâu. Thốt nhiên một đại hán áo đen nữa xen vào nói: – Lục lang xin báo cáo, trong vòng năm hôm thuộc hạ đã dùng một thanh Cừu hận chi kiếm giết được một tên đàn chủ trong thất tinh hội.
Hắc y kiếm chủ lạnh lùng nói: – Tạm được.
Bát lang, thất lang báo cáo sau đều chỉ được kiếm chủ cho là tạm được. Còn cửu lang nội trong năm hôm đã hạ sát được bảy tay cao thủ võ lâm là người công trạng lớn nhất.
Thập nhất lang, thập nhị lang vì phụ trách việc truyền lệnh của kiếm chủ cho bọn hắc y đại hán nên chi chẳng có công cũng không có lỗi nào.
Lúc ấy chỉ có thập lang là vẫn đứng ngay người như pho tượng ở một bên, chưa nói lời nào. Thấy vậy hắc y kiếm chủ khẽ đằng hắng: – Thập lang, sao ngươi không nói?
Thập lang vòng tay ngẩng đầu, run giọng nói:
– Thập lang tội đáng chết, nội trong năm hôm vẫn chưa hạ sát được nhân vật võ lâm nào, nên thuộc hạ không biết báo cáo ra sao.
– Nói đến phận sự, tất phải có thưởng phạt, ngươi có biết đã phạm tội gì chưa? – Thuộc hạ biết rồi, xin kiếm chủ cứ trách tội.
Kiếm chủ sẽ thở dài nói:
– Lẽ ra ta phải chặt ngươi một ngón tay, nhưng nể tình ngươi mới phạm tội lần đầu, ta hãy tạm tha cho một lần, ngày sau ngươi phải cố công chuộc tội.
– Ơn đức kiếm chủ ngày hôm nay thuộc hạ xin ghi nhớ.
Thốt nhiên có những tiếng bước chân chạy sầm sập vào trong miếu. Hai tỳ nữ áo xanh nhanh nhẹn vung tả chưởng đánh tắt ngọn nến trên bàn thờ, cùng lúc tay phải rút ngược thanh trường kiếm ở trên vai.
Chín hắc y kiếm sĩ cũng lẹ làng lạng về phía sau, đứng phân thành thế trận, chỉ cần người lạ tiến vào trong miếu, tất sẽ bị một trận mưa kiếm từ bốn mặt tám hướng đánh phủ đầu ngay.
Thiếu Bạch ngưng thần lắng nghe, nhận thấy hắc y kiếm chủ vẫn đứng yên bất động. Bấy giờ một bóng đen thốt nhanh như điện tiến thẳng vào trong miếu.
Bát lang, cửu lang ẩn mình sau cánh cửa, cùng nhanh không kém, nhất tề đều loáng vút thanh trường kiếm, hai vòng cầu lạnh buốt phóng xẹt ra.
Người lạ thân pháp nhanh nhẹn cực cùng, chỉ thấy ánh kiếm nhoáng lên, keng keng hai tiếng đã đánh bật hai thanh trường kiếm của bát và cửu lang.
Qua được chiêu đầu, hắc y kiếm chủ thốt quát: – Ngừng tay, người mình cả!
Sự thực không cần hắc y kiếm chủ quát bảo, nhưng hắc y kiếm sĩ nấp trong miếu đều cũng đã nhìn thấy rõ người mới tới, cho nên họ đã sớm thâu kiếm lại.
Thất lang nói lớn: – Phải chăng là tam ca? Người lạ nói:
– Chính là ngu huynh, đại giá kiếm chủ tới chưa? Hắc y kiếm chủ lạnh lùng xen lời: – Bổn tọa ở đây rồi.
Người lạ liền tra thanh trường kiếm vào vỏ nói nhanh: – Tam lang xin báo cáo…
Hắc y kiếm chủ đổi giọng, ngắt lời: – Sao không theo ước lịnh?
– Thuộc hạ theo hẹn tới đây nhưng vì giữa đường nghe được một tin sấm sét nên mới tới muộn, xin kiếm chủ thứ tội.
– Tin gì mà ghê gớm như thế?
– Thuộc hạ ngầm theo dõi mấy nhân vật võ lâm, vốn định chờ dịp sẽ hạ thủ. Không dè từ cửa miệng của bọn họ, thuộc hạ lại biết tin chưởng môn phương trượng Thiếu Lâm phái hiện nay đã lặng lẽ bỏ đến Nam nhạc.

Hắc y kiếm chủ như thể rúng động lắm, buột miệng ủa một tiếng nói: – Còn có người nào nữa không?
– Chưởng môn nhân ba đại môn phái Nga Mi, Không Động và Võ Đang cũng cùng đi Nam nhạc để gặp chưởng môn nhân Thiếu Lâm, không hiểu có chuyện gì?
Hắc y kiếm chủ sẽ cười nhạt nói:
– Bọn họ là thủ lãnh của các môn phái, nhưng hành vi không ngờ lại ám muội… Nghĩ giây lâu nàng tiếp lời: – Đại lang và nhị lang đâu?
Tam lang vội đáp:
– Nhị vị huynh trưởng đã cải trang đi Nam nhạc, thuộc hạ chạy thật nhanh về đây trình lại với kiếm chủ để xin chỉ thị.
Hắc y kiếm chủ thoáng nghĩ nói:
– Được lắm, nếu như giết được bất kỳ một chưởng môn nhân tứ đại môn phái tất đủ chấn động giang hồ, còn hơn hạ sát mười hay trăm môn hạ đệ tử của y. Các người hãy mau mau lên đường, cải trang tới Nam nhạc, nhưng dọc đường tạm thời không được sử dụng Cừu hận chi kiếm, để khỏi bứt dây động rừng, bọn họ sẽ kịp thời cảnh giác.
Chín hắc y kiếm sĩ đứng hai bên đều đồng thanh dạ lớn, lặng lẽ rời khỏi miếu. Giây lâu chỉ còn nghe những tiếng tiếng vó ngựa văng vẳng từ xa rồi mất hẳn. Lúc ấy trong miếu đường chỉ còn lại hắc y kiếm chủ và hai nữ tỳ áo xanh.
Hắc y kiếm chủ hốt đổi giọng:
– Nghi Xuân, em thử ra ngoài xem bọn họ đều đi xa cả chưa?
Giọng nói hiền hòa, trái hẳn với vẻ lãnh đạm lạnh nhạt vua rồi. Tỳ nữ áo xanh đứng bên trái sẽ dạ, chạy nhanh ra ngoài miếu. Lát sau nàng trở vào thưa:
– Khải bẩm cô nương, mười hai kiếm sĩ ấy đều đã khuất dạng. Hắc y kiếm chủ sẽ thở dài nói: – Tốt lắm, chúng ta cũng lên đường thôi!
– Tiểu tỳ có chuyện muốn hỏi cô nương? – Chuyện gì thế?
Tỳ nữ có tên là Nghinh Xuân chậm rãi nói:
– Tiểu tỳ giữ quyển sổ ghi công trạng này tính đến bây giờ đại lang và cửu lang đều đã có được chín công, chỉ còn thêm một công nữa là thỏa đúng điều kiện của cô nương. Cô nương xưa nay vẫn nói đứng đắn cho nên thập nhị kiếm sĩ ấy mới chịu ngoan ngoãn phục vụ, nếu như cô nương không giữ lời hứa, chỉ sợ về sau bọn họ sẽ khó lòng tuân lệnh nữa.
Bọn Thiếu Bạch nấp ở dưới bàn thờ thần nên không thể nào nhìn rõ được cử động của hắc y kiếm chủ, nhưng đều có cảm tưởng mơ hồ là người được coi là kiếm chủ này dường như đang gặp phải vấn đề gì nan giải lắm.
Thiếu Bạch trầm ngâm nghĩ bụng:
– Vậy có gì lạ đâu, vì từ xưa đến nay, hễ có phạt tất có thưởng, người đã đặt ra luật lệ nghiêm minh, thế tất cũng phải ban thưởng xứng đáng chứ. Nếu như chỉ biết phạt mà không biết thưởng, sao có thể thu phục nhân tâm?
Hắc y kiếm chủ sẽ nói:
– Người có chín công là đại lang và cửu lang thôi sao?
Tỳ nữ tên gọi Nghinh Xuân thoáng lo âu:
– Người được chín công tuy chỉ có đại lang và cửu lang nhưng nhị lang, tam lang cũng có đến tám công rồi, hai người này đang nóng lòng lắm, biết đâu lại chẳng tới đích trước đại và cửu lang.
Hắc y kiếm chủ thở dài, giọng u oán:
– Mong rằng chuyến đi Nam nhạc này, đại lang và cửu lang đều thương vong bởi tay chưởng môn nhân tứ đại môn phái ta mới có thể yên tâm.
– Thập nhị kiếm sĩ ai cũng có võ công cao cường, nhất là đại lang và cửu lang, thứ đến nhị lang và tam lang. Nếu như bốn người này có bề gì bất trắc, chỉ sợ sẽ khó tìm được người nào như thế nữa để bổ sung.
Tỳ nữ áo xanh đứng bên phải chợt xen vào nói:
– Tiểu tỳ có nhận xét khác với Nghinh Xuân tỷ tỷ là tiểu tỳ nhận thấy tên thập lang có hành tung mờ ám lắm. Nhưng y lại là một tay võ học cao siêu, chẳng qua chịu sự kiềm chế của chúng ta y mới im hơi lặng tiếng. Nhưng nếu luận về võ công, cơ trí của thập nhị kiếm sĩ, người này đáng liệt hàng đầu.
Nghinh Xuân bĩu môi như thể không tin:
– Tên thập lang kể từ khi theo phục vụ cho cô nương, chưa hề lập được công trạng nào. Hơn nữa y lại hai lần thọ tội, nếu như cô nương không nhân từ ghi tạm tội cho y thì y đã mất mười ngón tay từ lâu rồi. Nếu thật là người thân mang tuyệt học, chẳng lẽ y không nghĩ đến chuyện thọ tội chặt tay ấy sao?
Tiểu tỳ áo xanh đứng bên phải cười nói:
– Tỷ tỷ tuy hữu lý nhưng chỉ có thể đúng với những hạng tầm thường, chứ như so với thập lang chẳng khác sai một ly đi một dặm.
– Linh Thu, ba người chúng ta danh phận tuy là chủ tỳ nhưng tình nghĩa chẳng khác chị em ruột. Em nói tên thập lang ấy thân mang tuyệt kỹ, không lộ ra ngoài là do cảm biết hay có bằng cớ chính xác.
Tỳ nữ có tên Linh Thu đáp:
– Tiểu tỳ nếu như không có chứng cớ có lý đâu dám nói quyết chắc.
– Em đã thấy sao không nói mau ra, để chúng ta cùng bàn thảo, biết đâu lại chẳng tìm được manh mối gì.
– Bốn ngày trước đây, tiểu tỳ theo lệnh đến Phúc Thọ bảo để dò la động tĩnh. Chuyện tiểu tỳ và thập lang cùng đi hẳn cô nương còn nhớ.
– Phải, bấy giờ ta muốn em cải trang tìm cách trà trộn vào trong bảo.
– Tiểu tỳ lén vào được Phúc Thọ bảo, đã đánh cắp ngay một bộ y phục để chuẩn bị giả làm thị tỳ trong bảo, trà trộn vào nội thất, một là có nghe được tin tức, hai là cũng có dịp gây náo động cho bọn họ…
Hắc y kiếm chủ lấy làm lạ ngắt lời: – Chuyện ấy có can gì đến thập lang?
– Thập lang cũng trộm được một bộ y phục của tên gia đinh trong bảo, cùng với tiểu tỳ trà trộn vào bên trong, khi ấy thập lang thốt bảo tiểu tỳ: “Nếu như có gặp địch đột kích, liệu sức không đương cự nổi, xin cứ chạy về hướng tây bắc…”.
Nghinh Xuân xen vào nói:
– Điều đấy cũng chẳng có gì đáng để ý. Linh Thu bực tức cao giọng:
– Tỷ tỷ đừng có nóng nẩy, hãy nghe tiểu muội nói… Nàng ngừng lại sẽ thở dài tiếp lời:
– Cái thuật cải trang mà cô nương truyền thụ thật phải nói là tuyệt, hơn nữa tiểu tỳ tự tin mình cải trang rất cẩn thận không dè hai anh em cái lão bảo chủ gian ngoan ở Phúc Thọ bảo ấy lại tinh tường đến thế, giữa bọn gia đinh và nô tỳ trong bảo đã có những ám hiệu với nhau, cho nên lúc tiểu tỳ trà trộn được vào phòng, một thiếu phụ đã phát giác ra được.
Nghinh Xuân vội ngắt lời:
– Luận về võ công muội muội, xuất thủ hạ sát một người đâu phải là khó, thế sao muội muội lại không giết luôn y thị đi?
– Tiểu muội không xem thường địch nhân cũng không đến nổi chết khiếp nên khi cảm thấy thân phận đã bị lộ, tiểu muội buộc phải xuất thủ và tưởng chỉ một chiêu là đắc thủ. Ai dè con nha đầu ấy cũng là một tay có bản lĩnh, tiểu muội đành sử dụng đến Túy độc phi trâm nhưng trận đấu kéo dài năm bảy hiệp rồi vẫn chưa phân thắng bại. Có điều con a đầu ấy như thể tự biết không thắng nổi tiểu muội mới hô hoán lên. Tiếng động đã làm kinh động đến bọn gia nhân ngoài đại sảnh, liền đó hơn mười người cầm binh khí sáng loáng xông lại vây chặt ly tiểu muội, xem chừng là họ muốn bắt sống.
– Thế tên Thập lang có giải cứu em không?

– Có chứ, đúng lúc tiểu muội sắp sa cơ thì tên thập lang ấy đột ngột xuất hiện. Không hiểu y thi triển võ công gì mà hơn mười đại hán vây kín tiểu muội bỗng lăn ra hơn nữa. Tiểu muội mới thừa dịp đột phá trùng vây.
– Có chuyện ấy sao?
– Phải, tuy thập lang đã cải trang nhưng tiểu tỳ vẫn nhận ra được y. Nghinh Xuân xen lời: – Về sau muội có hỏi y không?
– Tiểu muội có hỏi nhưng y không chịu thừa nhận. Hắc y kiếm chủ sẽ cau mày lẩm bẩm: – Thật là lạ, thập lang sao lại không chịu nhận.
– Tuy y không chịu nhận nhưng tiểu tỳ vẫn tin chắc là y, cho nên tiểu tỳ đã đuổi theo hỏi y hai lần. Lần đầu tuy vẫn cực lực phủ nhận nhưng lần thứ hai, y chỉ mỉm cười không đáp.
Hắc y kiếm chủ trầm ngâm giây lâu đáp:
– Quả vậy, tên thập lang ấy là một nhân vật đáng ngờ lắm. Linh Thu mỉm cười nói:
– Hiện tại khó có đủ chứng cớ để quyết chắc, hơn nữa thập lang tuy vẫn cố dấu lai lịch, nhưng y tuyệt không có lòng phản bội cô nương, biết đâu y lại chẳng có ẩn tình gì?
Nghinh Xuân thong thả xen lời:
– Nếu như muội muội không nghĩ lầm, chúng ta phải ít nhiều dè dặt với y mới được. Hắc y kiếm chủ sẽ thở dài nói: – Chuyện này phải phiền đến Linh muội ngầm tìm cách tra xét rõ ràng. Riêng Nghinh muội và ta vẫn làm như không biết, để khỏi khiến y sanh ngờ mà cảnh giác, sẽ phái hại đến Linh muội.
Linh Thu cười nói:
– Xin kiếm chủ yên tâm, tiểu tỳ tự tin là nội trong một tháng tất sẽ biết rõ con người thật của thập lang.
Nghinh Xuân hốt nói nhanh:
– Thập nhị kiếm sĩ ra đi đã lâu, chúng ta cũng phải lên đường chứ? Hắc y kiếm chủ vẫn với giọng chậm rãi:
– Mong sao chuyến đi Nam nhạc có thể bắt sống một trong bốn chưởng môn nhân của tứ đại môn phái thật mới không bỏ công chúng ta.
Thiếu Bạch mỉm cười nghĩ bụng:
– Khẩu khí lớn thật, muốn bắt sống được một chưởng môn nhân trong tứ đại môn phái tưởng dễ lắm sao?
Lúc ấy hốt có những tiếng chân vang lên rồi thưa dần, hắc y kiếm chủ đã cùng nhau bước ra khỏi miếu bỏ đi. Thiếu Bạch đợi ba người ấy đã đi xa rồi mới bò ra khỏi bàn thờ thần, sẽ giọng nói với hai người em: Hiện nay tất cả võ lâm đều phái cao thủ đi khắp nơi tìm Cừu hận chi kiếm mà không thấy, dè đâu tình cờ chúng ta lại được gặp ở đây.
Thốt nhiên một giọng nói lạnh như băng truyền tới: – Nhưng gặp rồi, chỉ còn sợ mỗi con đường chết!
Thiếu Bạch giật nảy mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh y kỳ nữ đang đứng chặn ngay trước cửa miếu, mặt bừng bừng sát khí.
Hoàng Vĩnh chột dạ nghĩ bụng:
– Thì ra, bọn họ đã sớm biết chúng ta nấp ở dưới bàn thờ, nhưng vẫn làm ngơ, không đã động gì tới.
Thiếu Bạch trấn tĩnh vòng tay nói: – Cô nương…
Thanh y tỳ nữ lạnh lùng ngắt lời:
– Khỏi cần khách sáo, các ngươi hãy tự xử lấy mình hay còn đợi ta ra tay? – Chúng ta không thù không oán…
Thanh y tỳ nữ gằn giọng ngắt:
– Võ lâm đồng đạo trong thiên hạ và kiếm chủ chúng ta có mối thâm cừu đại hận, dẫu các ngươi không có oán thù, cũng không thể bỏ qua được. Hà huống các ngươi nấp dưới bàn thờ, nghe trộm câu chuyện chúng ta, tất có chết cũng là đáng lắm.
Thiếu Bạch cười khẩy:
– Tại hạ chỉ không muốn sanh chuyện với cô nương, chứ như nếu cô nương cho là tại hạ sợ hãi thật không khỏi lầm lớn.
Thanh y tỳ nữ đảo mắt nhìn bọn Thiếu Bạch giây lâu, lạnh lùng nói: – Ngươi tự phụ lắm, hẳn phải tự tin là một tay bản lãnh?
Thong thả nàng rảo bước tới trước mặt Thiếu Bạch. Thiếu Bạch vẫy tay, sẽ giọng bảo hai người em: – Các hiền đệ hãy lui mau.
Hoàng Vĩnh, Cao Quang mắt thấy thanh y tỳ nữ đang xăm xăm đi tới, nhưng sắc mặt không có gì là thù địch cả, đều nghĩ bụng: – Nếu như thiếu nữ này không có tuyệt kỹ, hẵn định giở thủ đoạn kỳ quái gì đây?
Nhưng thấy Thiếu Bạch đã ra hiệu, hai người đành lùi lại ở một góc miếu đường. Thanh y tỳ nữ ngừng lại trước mặt Thiếu Bạch độ ba bốn thước bĩu môi: – Xem chừng trong ba người, ngươi là nhân vật thủ não?
– Không dám, cô nương quá khen. Thanh y tỳ nữ thốt cười nhạt nói:
– Đánh rắn đánh đầu, bắt giặc bắt tướng, ngươi là kẻ thủ não trong bọn hãy cẩn thận! Hốt nhiên, tay phải thò nhanh ra, một luồng bạch quang mau như ánh chớp vút tới, Hoàng Vĩnh giật nãy mình nghĩ bụng: – Không dè thiếu nữ này lại có thủ pháp nhanh đến thế.
Thiếu Bạch dường như cũng không thể ngờ được đối phương xuất thủ đột ngột và mau lẹ như vậy, chàng vội vút người sang một bên, tuy tránh khỏi, nhưng lòng không khỏi hoảng sợ. Thanh y tỳ nữ lại cười nhạt: – Thảo nào ngươi tự phụ thế, thì ra thật cũng có đôi chút bản lãnh.
Rồi nàng lại tiến lại gần, Thiếu Bạch mắt thấy thanh y tỳ nữ lại tiến tới, vội vã rút soạt thanh trường kiếm, đưa thẳng trước ngực chuẩn bị ứng chiến.
Thanh y tỳ nữ đi còn cách Thiếu Bạch chừng ba bước, thốt nhiên ngã người về phía sau, mũi kiếm đâm thẳng tới.
Thiếu Bạch loáng nhanh thanh trường kiếm, chỉ nghe mấy tiếng leng keng vang lên. Thanh y tỳ nữ bỗng tung vút người, xẹt ra ngoài cửa miếu, thoáng mắt đã mất dạng trong màn đêm. Hoàng Vĩnh nhìn theo bóng đối phương khuất hẳn mới sẽ giọng nói: – Đại ca, con a đầu ấy đã thọ thương?
Thiếu Bạch thong thả tra kiếm vào vỏ:
– Không phải thọ thương nhưng nội công của y thị còn kém xa nên chỉ suýt mất mạng bởi chiêu vừa rồi thôi.
Cao Quang xen lời:
– Thiếu nữ này rút kiếm nhanh lắm, thật hiếm thấy trên giang hồ, đại ca có nhận được lai lịch võ công của y thị không?
Thiếu Bạch sẽ lắc đầu nói:
– Ngu huynh từng được ân sư giảng giải về các đặc điểm trong kiếm pháp của các phái trong giang hồ, nhưng y thị mới giao thủ được hai chiêu đã bỏ chạy cho nên ngu huynh vẫn chưa hiểu rõ.
Hoàng Vĩnh sẽ thở dài:
– Hắc y kiếm chủ ấy không biết là nhân vật thế nào, nhưng xem chừng dường như tất cả các đại môn phái trong thiên hạ đều có mối thâm thù với y thị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.