Bạn đang đọc Thiên Kiếm Tuyệt Đao – Chương 12: Nhạc Dương Phong Vân Hội
Thiếu Bạch nói vừa đủ nghe nhưng chàng là một người nội công thâm hậu, lời nói của chàng chửng chạc, dứt khoát, tiếng nói đập chan chát vào tai đối phương. Bên đối phương tuy chưa hiểu mức lợi hại của chàng nhưng cũng cảm thấy e dè không dám cuồng ngạo.
Hoàng Trân hậm hực, Hoàng Yến nhanh nhẹn ra hiệu cho thanh y nữ đi lấy binh khí trả cho bọn Thiếu Bạch. Hoàng Trân tin tưởng vào lực lượng phe mình cho nên không cần giám sát vào những hành vi của bọn nữ tỳ áo xanh, nàng tìm lời khích Hoa Phong Sơn: – Nếu mà con nữ tỳ ấy có quyền trong tay, nó sẽ không buông tha cho các bậc trưởng lão như các ông đâu, đến lúc ấy, Hoa trưởng lão có muốn kháng cự chỉ sợ đã muộn rồi.
Hoàng Yến vẫn yên lặng không nói năng, tựa hồ như nàng đã có sẵn kế hoạch trong bụng chứ không tỏ vẻ sợ sệt gì cả.
Hoa Phong Sơn hình như đã tức vì lời nói khích của Hoàng Trân nên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt Hoàng Yến lạnh lùng hỏi: – Lời đại cô nương nói, nhị cô nương nghe rõ đấy chứ?
Hoàng Yến đáp:
– Nghe rõ, Hoa trưởng lão muốn thế nào?
– Việc đại cô nương mang nhiều người tới đây có ý thúc giục kể cũng hơi quá đáng, nhưng tình thế hiện tại, chỉ có một con đường để theo mà thôi…
Nói đến đây, lão đằng hắng một tiếng rồi mới nói tiếp:
– Hiện tại nhị cô nương đã ở vào tình thế vô cùng hiểm ác, chỉ cần lão hủ khẽ gật đầu đồng ý với lối hành động của đại cô nương thì tòa đại điện dùng để nghị sự này lập tức biến thành một trường máu rơi thịt đổ. Nhưng thực tình lão hủ không thể nào nhẩn tâm đứng coi nhị cô nương mình mẩy đầy máu, nằm phơi xác ở đương trường, vậy chỉ cần nhị cô nương trao ra tín vật, nhường chức chưởng môn, lão hủ xin lấy tính mạng bảo đảm cho sự an toàn của thầy trò cô nương. Lão hủ nói lời chí thành, giám mong cô nương nghĩ kỹ rồi làm theo.
Hoàng Yến đột nhiên buông tiếng thở dài nói:
– Hoa trưởng lão, tại sao ông cứ một lòng một dạ trợ giúp cho thư thư thôi. Ngày gia phụ còn tại thế, ông đối với hai chị em chúng tôi người nào cũng như người nào. Nếu nói về chút thiên vị, tôi dám tin là ông thương tôi hơn tỷ tỷ tôi. Bây giờ ông lại đứng thẳng về phe tỷ tỷ lập mưu đoạt chức chưởng môn cho thư thư, vậy vì nguyên nhân gì tôi không sao hiểu nổi.
Hoàng Trân sợ Hoa Phong Sơn bị Hoàng Yến thuyết phục nên hấp tấp đỡ lời:
– Hoa trưởng lão xưa nay vẫn chủ trì công đạo, nay thấy muội muội cố giành chức chưởng môn của chị cho nên người không thể đứng mà làm thinh đấy thôi.
Hoa Phong Sơn nói:
– Đại cô nương nói phải lắm, cái việc phế trưởng lập ấu là điều đại kỵ trong võ lâm! Hoàng Yến thở dài nói: – Các người đã chuẩn bị xong hết rồi, ba hôm nữa các hàng đệ tử Quan vương sẽ tụ hội mà tôi chẳng hay biết gì cả.
Hai ánh mắt lạnh nhìn thẳng vào mặt Hoàng Trân nói tiếp: – Do đấy chẳng đáng trách các người không đợi được ba ngày. Hoàng Trân giơ tay nói:
– Cho muội muội thêm một công phu uống xong một chén trà nóng để suy nghĩ, đến lúc đó còn chưa quyết định thì đừng trách tỷ tỷ là người tâm địa tàn độc.
Mười hai đại hán thấy Hoàng Trân ra hiệu nên giơ tay đánh soạt một tiếng, rút phắt đơn đao sáng loáng, từ từ di động thân hình giăng thành thế bao vây, chỉ đợi Hoàng Trân ra lệnh lập tức sẽ tứ phía nhào tới Hoàng Yến.
Thiếu Bạch lẳng lặng tra xét phương vị của mười hai đại hán, thấy như nếu họ cùng xuất thủ thì Hoàng Yến rất ít có cơ hội trong một chiêu mà kháng cự được. Mười hai đại hán này hiển nhiên đã được huấn luyện kỹ lưỡng, thấy thế Thiếu Bạch đâm ra bồn chồn, lo ngại thay cho Hoàng Yến.
Nhưng Hoàng Yến vẫn thản nhiên như không, chẳng có gì là chuẩn bị đối phó với cơn nguy cấp. Nàng nhìn thẳng vào mặt Hoàng Trân nói:
– Tỷ tỷ, em tuy hận chị thấu tim gan vì những hành vi của chị nhưng thực không muốn cùng chị động thủ.
Thiếu Bạch kinh hoảng nghĩ bụng:
– Vị cô nương này không hiểu tại sao lại ngông cuồng như thế, không xem hiểm ác chung quanh vào đâu cả. Đến giờ phút này còn nhắc đến tình chị em!
Từ đầu đến giờ, Hoàng Yến không mở miệng nhờ Thiếu Bạch giúp cho nên Thiếu Bạch dầu có lòng tương trợ cũng không có lý do, không tiện nhúng tay vào.
Hoàng Yến ung dung nói tiếp:
– Nếu như tỷ tỷ sớm cho biết rằng ba ngày tới đây bàn đệ tử môn hạ Quan vương môn tụ hội ở đây để bầu bang chủ mới, em đã sớm nhận lời chị rồi.
Hoàng Trân lạnh lùng nói:
– Bây giờ thiết nghĩ cũng chưa muộn.
– Muốn em giao tín vật, nhường chức chưởng môn không khó, nhưng phải chấp nhận hai điều kiện của em đưa ra.
– Nếu tỷ tỷ có khả năng thế nào cũng chấp thuận cho em. Hoàng Yến nói:
– Điều kiện thứ nhất, quan tài của phụ thân em muốn mang tới một nơi phong cảnh thật đẹp xây một ngôi mộ thật to tát để tỏ lòng hiếu của đứa con gái.
– Được, em nói điều kiện thứ hai xem sao.
– đằng sau hậu viện có một tượng Quan vương đúc bằng sắt, em muốn mang theo luôn. Hoàng Trân chớp chớp mắt nói: – Pho tượng sắt ấy có diệu dụng gì, tại sao muội muội lại muốn mang theo?
– Pho tượng sắt ấy đúc rất tinh vi, cực đẹp nên em muốn mang theo làm bạn trước mộ phụ thân.
Hoàng Trân nói:
– Thì ra thế, được lắm, cho em mang theo pho tượng sắt ấy đấy. Thiếu Bạch nghĩ bụng:
– Ta cứ tưởng nàng đưa ra những điều kiện khó khăn nào, chẳng dè quá đơn giản. Hoàng Trân dĩ nhiên phải chấp thuận rồi.
Đang nghĩ, chợt nghe Hoàng Yến nói: – Tỷ tỷ định bao giờ tiếp chưởng môn hộ? – Ý của chị càng sớm càng tốt!
Hoàng Yến nói:
– Tiểu muội định khi trời sáng sẽ lên đường, trước khi mặt trời mọc tiểu muội sẽ giao tín vật cho tỷ tỷ có được không?
Vẻ mặt giận dữ đầy sát cơ của Hoàng Trân bây giờ đã biến mất, nàng tươi cười như hoa nói: – Nếu chị là em, chị sẽ lên đường ngay lập tức.
Hoàng Yến hỏi:
– Giữa đêm khuya khoắt, tìm đâu ra xe ngựa?
– Chuyện đó em khỏi lo, chị đã sớm chuẩn bị xe ngựa cho em rồi. – Tại sao chị lại đoán được nhất định em trao ngôi chưởng môn cho chị? Hoàng Trân liếc mắt nhìn Thiếu Bạch nói:
– Chị chỉ chưa đoán được một việc là em mời được ba tay trợ thủ kia tới, chứ còn tất cả các việc khác tỷ tỷ đã định liệu đâu đó hết cả rồi.
Hoàng Yến nói:
– Trí mưu của tỷ tỷ xưa nay vẫn hơn hẳn tiểu muội…
– Lần này tỷ tỷ thấy mắt nhấp nháy hoài, nghĩ đi nghĩ lại mãi vẫn không hiểu ra rằng muội muội mời được người trợ lực.
Hoàng Yến mỉm cười nói:
Người trí trong một ngàn điều suy nghĩ cũng sai một, hà huống ba người bọn họ chỉ tình cờ tới đây mà thôi. Nếu chị cứ khăng khăng bảo họ là do tiểu muội mời tới đây giúp sức thì cũng có khi oan uổng cho tiểu muội quá.
– Chuyện đã qua rồi, chẳng nên nhắc lại nữa, muội muội thủ hiếu xong, bước trở lại giang hồ xin thông tri cho tỷ tỷ một tiếng nhé chứ đừng quên, tỷ tỷ sẽ đích thân tới đón.
– Tiểu muội nguyện vui cùng trăng thanh gió mát trong chốn lều cỏ, mãi mãi không bôn tẩu giang hồ nữa…
Ngừng lại giây lát nàng tiếp:
– Xin tỷ tỷ đợi một lát, tiểu muội đi lấy tín vật chưởng môn. Hoàng Trân cười tươi đáp: – Phiền muội muội.
Tay phải giơ cao đánh một vòng trên đầu. Lập tức những đại hán áo đen vây chung quanh lần lượt tra đao vào vỏ lui lại đứng phía sau.
Hoàng Yến đứng thẳng người dậy, đi tới một góc điện giơ tay phất, bức tường đá phẳng phiu đột nhiên toát ra để lộ một cái cửa.
Hoàng Trân đột nhiên di động thân hình kiều diễm lướt tới chỗ Thu Quyên.
Thu Quyên vội vã lùi lại hai bước, đứng lẩn đằng sau Thiếu Bạch. Thiếu Bạch lạnh lùng nói: – Tâm nguyện của đại cô nương đã được thỏa mãn rồi, thật là việc đáng mừng, đáng khen ngợi. Tại hạ là người ngoại cuộc được đứng nhìn thật thêm được không biết bao nhiêu kiến thức.
– Yến muội muội của ta còn trẻ người non dạ, chưa biết gì, vậy ngày sau xin mong các hạ chiếu cố cho nhiều.
Thiếu Bạch nghe nói ngỡ ngàng hỏi lại: – Đại cô nương nói vậy có ý gì? Hoàng Trân cười đáp:
– Yến muội muội của ta nếu như không có tình yêu, chỉ sợ đã chẳng dễ dầu gì trao ra tín vật. Các hạ không quản ngại gian hiểm đến giúp nó, nó vì các hạ mà lưu lại tấm thân toàn vẹn, ăn đào trả mận, ta làm chị nay trước thần tượng xin chúc phúc cho hai người.
Thiếu Bạch đã hơi hiểu ra, đang định trả lời lại hốt thấy Hoàng Yến hai tay nâng một cổ đao có màu vàng chậm bước đi ra.
Hoàng Trân, Hoa Phong Sơn vừa thấy ngọn cổ đao vỏ vàng lập tức quỳ ngay xuống đất vái. Hoàng Trân khấn đầu rồi vội vàng đứng thẳng người dậy giơ tay tiếp lấy cổ đao.
Hoàng Yến lách mình tránh nói: – Tỷ tỷ sao vội thế?
Hoàng Trân chữa thẹn nói:
– Chị em chúng ta từ nhỏ sống bên nhau, chẳng lẽ muội muội còn chưa hiểu tánh chị vốn nóng nảy hấp tấp sao?
– Cây Quan vương đao này một khi đã vào tay tỷ tỷ, tỷ tỷ liền trở thành chưởng môn nhân của Quan vương môn, bất luận tỷ tỷ truyền ra một lệnh gì, hàng đệ tử của Quan vương môn cũng phải răm rắp tuân theo.
Hoàng Trân nói:
– Bộ muội muội không tin chị sao?
– Nếu như em không tin tỷ tỷ đã chẳng trao tín vật Quan vương đao cho tỷ tỷ, có điều tỷ tỷ cũng không nên vội vã quá như thế, đợi tiểu muội thu xếp hành lý xong, mang quan tài, di thể của thân phụ lên xe rồi sẽ trao cây đao này cho tỷ tỷ cũng chưa muộn.
– Chưa muộn, chưa muộn. Được, muội muội có cần chị giúp gì không? Cứ tự nhiên nói ra.
– Xin phiền tỷ tỷ phái cho mấy vị thuộc hạ tâm phúc mang quan tài của phụ thân lên xe ngựa.
Hoàng Trân nói: – Điều đó dĩ nhiên rồi. Nàng ngoắc tay ra lệnh:
– Bốn người tới đây giúp nhị tiểu thư mang pháp thể của chưởng môn nhân đời trước lên xe. Mấy hắc y đại hán dạ lớn, bốn người chạy lại.
Hoàng Yến đưa mắt nhìn Thiếu Bạch, mỉm cười nói:
– Ba vị tuy không phải tới đây để giúp ta nhưng đã khiến cho ta can đảm lên rất nhiều, phiền ba vị hãy cùng đi với ta một lượt.
Thiếu Bạch nói:
– Anh em chúng tôi muốn lấy lại binh khí, nay lấy lại được rồi tất nhiên là nên đi.
Hoàng Yến đi trước, Thu Quyên cùng với hai thanh y tiểu tỳ nữa đi liền theo sau. Bọn ba người Thiếu Bạch theo chân những nữ tỳ, phảng phất có ý ra tay bảo vệ.
Hoàng Trân dẫn bọn Hoa Phong Sơn đi sau chót ra thẳng hậu điện.
Đêm tối đen như mực, chìa tay ra không thấy năm ngón nhưng Hoàng Yến thông thuộc địa hình kinh khủng. Trong đêm tối mò mà nàng cứ rảo bước thoăn thoắt, không một chút do dự.
Nàng đi nhanh, thành thử những người đi sau cũng phải gia chân bước cho kịp. Đi băng qua hai cái sân thì tới trước mặt một tòa đại điện cao ngất. Thiếu Bạch có mục lực hơn người, chàng chăm chú nhìn chỉ thấy hai cánh cửa lớn sơn đen khép kín hình như được dán lên một bức đồ án, màu giấy cũng tương tự như màu đen của cửa, thành thử trong đêm tối rất khó phân biệt. Tuy nhiên Hoàng Yến giơ tay phất mạnh, thừa cơ, xé toạc bức đồ án dán trên cửa. “Soạt” một tiếng, rút phắt ngọn cỗ đao trên tay, lách vào khe hở, hai cánh cửa lớn rít lên mở toang ra. Thiếu Bạch nghĩ bụng: – Thì ra ngọn cỗ đao kia còn có công dụng mở cửa điện nữa.
Trong đại điện âm u, đầy rẫy không khí dễ sợ khiến cho người bước vào có cảm tưởng mình đang ở chốn ma quỷ. Hốt nhiên ánh lửa bùng lên, một cây đuốc đã được Hoàng Yến giơ cao. Dưới ánh lửa, một cổ quan tài nắp đóng kín sừng sững nằm đe dọa.
Hoàng Yến quơ quơ cây đuốc trong tay nói:
– Tỷ tỷ, đây là cổ quan tài liệm thi thể của phụ thân, tỷ tỷ sai người khiêng ra đi. Hoàng Trân hỏi: – Pho Quan vương thần tượng bằng sắt nhỏ nhắn có ở trong điện này không? Hoàng Yến đáp: – Bức thần tượng ấy đã làm bạn trước linh tiền của phụ thân.
Lời dứt, Hoàng Yến vung bó đuốc, ánh lửa bùng lên soi sáng cả gian điện, quả nhiên có một pho thần tượng bằng sắt cao chừng một thước, rộng độ bốn tấc được đặt ở trong một cái thùng gỗ đặc chế. Hoàng Yến lấy cây đuốc trong tay chỉ vào pho tượng nói:
– Thu Quyên, ôm ra đi.
Thu Quyên dạ lớn, ôm bức thần tượng.
Hoàng Yến quay người lại, véo một tiếng, ném vụt cây đuốc cháy dỡ trong tay đi nói: – Bây giờ thỉnh tỷ tỷ đưa tiểu muội lên xe, cây Quan vương đao này khả dĩ giao lại cho tỷ tỷ. Ánh lửa bùng lên rồi tắt ngấm, tòa đại điện lại trở về với cái tăm tối, chìa tay ra không trông thấy năm ngón tay.
Trong bóng đêm chỉ nghe thấy tiếng Hoa Phong Sơn lẩm bẩm nói:
– Những đệ tử giỏi giang không biết đi đâu mất, Quan vương môn đúng là cần phải được chỉnh đốn lại cẩn thận.
Hoàng Yến lạnh lùng đỡ lời:
– Thế thì Hoa lão tiền bối cứ mặc sức thi triển tài năng ra giúp tỷ tỷ tôi mà chỉnh đốn Quan vương môn thành một môn phái có danh tiếng, chiếm lấy một chỗ ngồi khả quang ở trên chốn giang hồ.
Hoàng Trân sợ Hoa Phong Sơn không dằn được cơn nóng lên tiếng cự Hoàng Yến, nên vội vàng xen vào nói: – Muội muội tuy đã trao lại chức chưởng môn, nhưng không thể không nhòm ngó gì tới việc ở Quan vương môn này sao, tỷ tỷ còn mong được muội muội gia sức giúp giật cho nhiều lắm.
Đang khi nói, mọi người đã ra khỏi cửa bên. Thiếu Bạch ngước mắt nhìn quả nhiên thấy ở một bãi đất trống đã có hai cỗ xe song mã.
Hai cỗ xe này đều được đóng những kiện mã, trước mỗi cổ có một xa phu đội mũ nhỏ xanh, tay cầm roi dài đứng. Thiếu Bạch nghĩ bụng:
Hoàng Trân không những đã chuẩn bị sẵn sàng cả xe ngựa mà đến người đánh xe cũng có sẵn, hình như đã liệu đoán rằng Hoàng Yến tối hôm nay nhứt định phải ra đi.
Chàng đã tưởng Hoàng Yến thấy cảnh xe ngựa đã sẵn sàng như vậy tất phải kiếm mấy lời nói mát, chẳng dè nàng vẫn làm thinh, bận bịu với việc sai bốn đại hán khiêng quan tài để ở trong xe trước, điều động cho hai thanh y tiểu tỳ đi kèm theo, còn nàng thì cùng Thu Quyên trèo lên cổ xe thứ hai.
Hoàng Trân thấy cô em lên xe mà vẫn chưa chịu trao lại cây cổ đao trong tay, sốt ruột lắm, nhảy bay tới đứng chắn trước cổ xe thứ hai.
Mười hai hắc y đại hán vội phân ra bọc chặt lấy cổ xe ngựa. Hoàng Yến làm như không nhìn thấy, đưa tay vẫy Thiếu Bạch nói: – Xin thỉnh ba vị lên xe.
Thiếu Bạch vừa chực chối từ, Hoàng Yến tiếp:
– Nhân tiện tiện nữ muốn đưa ba vị một quảng đường đ- cùng với ba vị luận bàn về tình thế trên giang hồ.
Thiếu Bạch rung động tâm can nghĩ bụng:
– Chắc là bàn đến Bạch Hạc bảo, lẽ đâu ta lại bỏ qua cơ hội này. Nghĩ vậy liền nói:
– Chúng tôi cung kính chẳng bằng tuân mạng, xin phiền đến hai cô nương.
Nói xong chàng liền cất bước nhảy lên xe. Thấy Thiếu Bạch đã lên xe, Hoàng Vĩnh và Cao Quang cũng lẳng lặng trèo theo sau. Hoàng Trân đằng hắng một tiếng vừa chực muốn mở miệng thì Hoàng Yến đã mỉm cười nói: – Tỷ tỷ đừng nóng nảy, tiểu muội không quên việc giao trả đao đâu, xin tỷ tỷ đến nhận đao này!
Hoàng Trân theo lời, rảo bước hướng về trước xe. Hoàng Yến chậm rãi đưa thanh cổ đao nói: – Tỷ tỷ nên giữ kỷ thanh đao này.
Hoàng Trân tiếp lấy thanh cổ đao nói:
– Việc đó tất nhiên rồi, tỷ tỷ sẽ dùng nó để làm rạng rỡ Quan vương môn chúng ta trên chốn giang hồ.
Hoàng Yến lạnh lùng nói:
– Hiện tại tình thế võ lâm rất là phức tạp, lắm môn lắm phái mọc lên mọi nơi. Nhưng cũng là lúc có nhiều bậc anh tài xuất hiện, chắc là phải xảy ra một trường tương tàn tương sát mới có thể khiến cho sự hổn loạn trên chốn giang hồ trở lại bình lặng như trước. Tỷ tỷ chỉ cần duy trì được chút tiếng tăm của Quan vương môn và vực chúng ta vượt được thời kỳ ấy cũng đủ lắm rồi.
Phất cánh tay ngọc nàng nói tiếp: – Lên đường!
Đại hán đánh xe liền dạ vang rồi vung cây roi dài trong tay quất vào mông ngựa, hai cổ xe bắt đầu cùng di chuyển về phía trước, tiếng bánh xe lọc cọc chuyển trên mặt đường xé tan màn đêm tĩnh mịch.
Hoàng Yến dựa vào thành xe, đôi mắt nhắm nghiền như đang chìm trong giấc ngủ say sưa. Thu Quyên thỉnh thoảng lại đảo mắt nhìn về phía người phu xe lẳng lặng không nói một lời. Thiếu Bạch tuy có rất nhiều lời muốn nói nhưng vì không tiện làm kinh động đến Hoàng Yến nên phải dằn lòng im lặng.
Độ vào canh một, cổ xe đã đến dưới một chân đồi. Hoàng Yến đôi mắt đang nhắm nghiền thốt nhiên đứng bật dậy gằb giọng quát: – Dừng xe lại!
Hai cổ xe ngựa đang chuyển bánh gấp rút liền dừng ngay lại. Hoàng Yến từ trong xe tung mình nhảy xuống trên một bãi cỏ xanh, đưa tay vẫy vẫy nói: – Các ngươi hãy đến đây.
Thu Quyên và hai thanh y nữ tỳ đồng thanh dạ một tiếng rồi vội vã chạy lại.
Thiếu Bạch cũng nhảy xuống xe, rảo bước lại gần Hoàng Yến. Chỉ thấy Hoàng Yến cao giọng nói: – Hai ngươi cũng lại đây.
Hai đại hán đánh xe không hiểu chuyện gì hấp tấp chạy tới.
Hoàng Yến đưa hai luồng nhãn quang sắc như dao nhìn thẳng vào mặt hai người lạnh lùng nói:
– Các ngươi tự xử lấy hay còn muốn ta ra tay.
Hai hắc y đại hán ngỡ ngàng, lấm lét đưa mắt nhìn nhau run giọng nói: – Thuộc hạ không biết đã phạm tội gì?
Hoàng Yến lạnh lùng nói:
– Các ngươi tự xưng là thuộc hạ thì chắc cũng là môn hạ đệ tử của Quan vương môn? Hai hắc y đại hán đồng thanh nói: – Đúng vậy, chúng tôi đều là người trong bổn viện.
Hoàng Yến lẳng lặng quan sát hai gã giây lâu rồi gằn giọng nói:
– Các ngươi là ty dịch trong bổn viện, tại sao ta chưa hề thấy mặt các ngươi. Hai đại hán đưa mắt nhìn nhau, người bên trái lên tiếng đáp:
– Đấy là bởi chức vụ của chúng đệ tử rất hèn kém, chuyên chấp dịch ở tiền đường, rất ít khi bước chân vào hậu điện.
Hoàng Yến cười nhạt như không tin nói:
– Các ngươi đáp rất trôi chảy, thiết nghĩ tất cả có chuẩn bị trước. Đại hán bên trái đáp: – Chúng đệ tử nói thành thật, không một chữ nào dám man trá.
– Nếu như ta chỉ ra được chỗ dối trá thì các ngươi có chịu cúi đầu nhận tội không? Hai đại hán đồng thanh đáp: – Không biết chúng tôi đã phạm tội gì?
– Ta chưa hề thấy các ngươi và các ngươi cũng chưa từng gặp ta, tại sao các ngươi lại biết được thân phận ta mà tự xưng là thuộc hạ.
Đại hán ở bên trái nói:
Chúng đệ tử chỉ biết vâng lệnh mà hành sự, trước đó Hoa sư thúc đã có dặn dò qua. Hoàng Yến lạnh lùng nói: – Các ngươi có biết ta đi đâu không?
– Chúng đệ tử không được biết.
– Không biết tại sao không hỏi? Hừ! Rõ ràng là có mưu định trước.
Hai hắc y đại hán như biết cơ mưu bị bại lộ, liền thối lui lại phía sau hai bước, cùng thò tay vào người rút ra một lưỡi dao găm.
Hoàng Yến thấy vậy lạnh lùng nói: – Có thế thì chết cũng chẳng oán hận.
Nàng liền uốn người phóng tới trước, song thủ chia ra hai hướng điểm thẳng vào trước ngực cả hai người.
Thu Quyên và hai thanh y nữ tỳ sớm đã nhảy xuống xe, trong tay mỗi người đều cầm một thanh trường kiếm, phân ra đứng thành hình tam giác để phòng hai đại hán bỏ chạy. Có điều vẫn lặng yên chưa xuất thủ tương trợ.
Bóng chưởng của Hoàng Yến vẫn bao phủ lấy hai đại hán áo đen, thế công lợi hại khiến cho hai đại hán tuy trong tay có binh khí mà vẫn cảm thấy lúng túng, rối loạn.
Cao Quang sẽ giọng hỏi Hoàng Vĩnh:
– Thế là thế nào? Thật đệ cảm thấy mù mờ quá. – Sự việc này quái lạ thật, nhưng bên trong vẫn có thể…
Đang khi trò chuyện, thốt nhiên một tiếng kêu đau đớn vang lên, một đại hán bị trúng một chưởng của Hoàng Yến ngay trước ngực liền ngã lăn ra mặt đất, máu tươi từ miệng phun ra thành vòi, hiển nhiên khó bề sống nổi.
Hắc y đại hán còn lại thấy vậy vội công tiếp hai chiêu rồi quay người chực bỏ chạy nhưng đã bị Hoàng Yến chụp lấy cổ tay, đoạt lấy lưỡi dao găm rồi thuận thế đâm thẳng vào trước ngực khiến y liền tắt thở giữa đương trường.
Hoàng Yến chưa đầy mười hiệp đã liên tiếp hạ sát hai hắc y đại hán đánh xe xong ngẩng mặt thở một hơi dài nhẹ nhõm, sẽ đưa tay rẽ lại mái tóc, rảo bước đến bên Thiếu Bạch mỉm cười nói: – Đêm nay được ơn ba vị giúp đỡ, chủ tớ chúng tôi mới dễ dàng thoát hiểm, tiện thiếp lấy làm cảm kích vô cùng.
Thiếu Bạch nghĩ bụng:
– Thiếu nữ này xem rất hiền hòa, nhưng lúc ra tay đối địch sao thủ đoạn tàn độc thế! Nghĩ rồi, chàng chậm rãi trả lời: – Cô nương quá khen. Chúng tôi chưa giúp gì cho cô nương có lý đâu dám nhận lời xưng tạ đó.
Hoàng Yến tươi cười đáp:
– Nếu như trong tòa đại điện có xảy ra chuyện động thủ, cho dù ba vị chưa có ý tương trợ, sợ cũng khó thể khoanh tay ngồi yên.
Thiếu Bạch nhớ lại tình thế trong đại điện vừa rồi liền nghĩ bụng:
– Nàng nói đúng, nếu như có xảy ra việc động thủ, e rằng bọn ta khó làm kẻ bàng quan được. Chỉ thấy Hoàng Yến đưa tay chỉ về hai cái tử thi cao giọng nói: – Hãy đem họ đi chôn.
Thu Quyên khẽ dạ một tiếng rồi cùng với hai thanh y tỳ nữ rảo bước chạy lại phía hai đại hán.
Thiếu Bạch chợt cảm thấy bề ngoài và nội tâm của thiếu nữ hiền hòa trước mặt lại là hai cực đoan. Nàng trông rất kiều mị và nhu hòa, nhưng thật sự lại là một nhân vật tâm cơ thâm trầm, tài trí tuyệt luân, sợ có phần lướt hẳn Hoàng Trân.
Thu Quyên với hai thanh y tỳ nữ hành động rất mau chóng, chẳng bao lâu ba người đã đào xong hai hố lớn và đem vùi xác của hai đại hán xong xuôi.
Hoàng Yến ngước mắt nhìn sắc trời, sẽ thở dài cất giọng bồi hồi:
– Tấm lòng tương trợ của ba vị đêm nay, tiện thiếp xin tạc dạ ghi tâm, ngày sau nguyện có ngày báo đáp. Giờ đây tiện thiếp xin tạm biệt.
Quay người rảo bước về cổ xe ngựa.
Thiếu Bạch chợt nghĩ đến một điều gì, buộc miệng nói:
Hoàng Yến mỉm cười nói:
– Dù cho ba vị đêm nay không đến tất tối mai phải đến, tiện thiếp nghĩ vậy có gì đáng lạ đâu.
– Cô nương đã chuẩn bị một chiếc hộp ngọc và ba bức họa, chẳng lẽ đấy cũng nằm trong mưu định của cô nương?
Hoàng Yến thở phào, mỉm cười nói: – Bức họa ấy chính là lệnh tôn và lệnh đường? – Đúng vậy, chính là phụ mẫu của tại hạ đã khuất núi.
– Đã là hình của lệnh tôn và lệnh đường thì không thể nào giả định được, Tả huynh đã được di vật của phụ mẫu ấy chưởng lẽ còn trách cứ tiện thiếp nữa sao?
Thiếu Bạch ngẩn người ấp úng nói: – Cái đó…
Hoàng Yến mỉm cười nói:
– Tiện thiếp đã dâng trả binh khí cho ba vị, lại tặng thêm di vật của lệnh tôn và lệnh đường. Riêng đối với Tả huynh kể cũng có chút báo đáp rồi, trời đất vẫn con dài, ngày sau có duyên chúng ta sẽ gặp lại.
Nói đoạn nàng khẽ tung mình, người đã ngồi chễ m chệ lên xe ngựa. Hoàng Vĩnh bỗng cao giọng nói: – Xin cô nương chậm đã!
Chàng phóng thẳng về phía trước chận cổ xe song mã, Hoàng Yến hơi biến sắc lạnh lùng nói: – Các hạ chận đường xe là có dụng ý gì?
– Cô nương đã nhờ đến chúng tôi suốt nửa đêm, nay thoát khỏi cơn khốn lại bỏ chúng tôi ra đi, thực không quá dễ dàng!
– Vậy các hạ muốn thế nào?
– Tại hạ muốn xem trong quan tài bằng gỗ kia có để những vật gì? Hoàng Yến lạnh lùng nói: – Thi thể chết đã nửa năm có gì đáng coi?
Thiếu Bạch rảo bước chạy lại xen vào nói:
– Thuật đánh lận con đen của cô nương rất cao minh, chẳng những Hoàng Trân và Hoa Phong Sơn đã bị gạt, ngay cả chúng tôi cũng bị cô nương lừa. Nếu như không phải cô nương vừa ra tay hạ sát hai đại hán đánh xe, thì sợ chúng tôi cũng không nhận ra được một chút sơ hở nào.
Hoàng Yến giận dữ nói:
– Các ngươi nói bậy bạ quá! Mau tránh đường ra!
Nàng vụt vung ngọn roi dài quất tới. Thiếu Bạch nhanh nhẹn thò tay chụp lấy ngọn roi nói: – Cô nương nóng nảy chỉ càng thêm thể hiện chân tướng của mình.
Thu Quyên chợt xen lời nói:
– Ba vị đã lấy binh khí về, Tả công tử lại được di tượng của phụ mẫu, chuyện này không dính dáng tới ba vị, sao lại muốn nhúng tay vào chi cho khổ.
Thiếu Bạch lạnh lùng đỡ lời:
– Đáng tiếc là các vị quá thông minh, chứ như cô nương không tặng di tượng phụ mẫu cho, tại hạ cũng chẳng để tâm và cô nương đâu đến nổi bị lộ sơ hở.
Hoàng Yến vận hết sức chuẩn bị đoạt lại cây roi nhưng Thiếu Bạch đã sớm phòng bị, đâu để nàng đắc thủ được. Chàng ngậm vận nội công nắm chặt ngọn roi không chịu buông ra.
Thốt nhiên, chỉ nghe rắc một tiếng, cây roi dài đã bị đứt thành hai đoạn. Hai thanh y nữ tỳ cũng rút soạt thanh trường kiếm lạnh lùng quát: – Tránh ra!
Cao Quang cũng rút phắt đôi phán quan bút, sấn tới sau lưng Thiếu Bạch cười ha hả nói: – Sao thế! Hai vị muốn chống cự à?
Có lẽ Hoàng Yến tự biết mình không phải là địch thủ vội vàng quát: – Không được manh động!
Nàng phóng mình nhảy ra khỏi xe ngựa, đưa mắt liếc nhìn Thiếu Bạch rồi mỉm cười nói: – Tả tướng công, chúng ta nói chuyện đàng hoàng nghe!
Thiếu Bạch chưa kịp mở lời thì Thu Quyên đã xen vào nói:
– Chúng tôi không đoạt một cành cây ngọn cỏ của Quan vương môn, mà chỉ muốn thâu hồi vật của mình.
Hoàng Vĩnh sửng sốt nói:
-Ủa, sao thế? Các người không phải là người trong Quan vương môn à? Thật khó tin được, chẳng lẽ Hoàng Trân đối với người bảo muội của mình cũng không biết nữa sao?
Hoàng Yến thở dài nói:
– Trên thế gian, tuy tướng mạo có kẻ rất giống nhau nhưng cũng không thể nhận lầm được nếu Hoàng Trân có quan tâm tới muội muội của nàng. Tất cả cũng chỉ vì uy quyền vị chưởng môn che lấp mất lý trí vì cho dù tiện thiếp có hơi giống cũng không tài nào che mắt nàng được.
Thiếu Bạch trầm ngâm giây lâu chậm rãi nói:
– Hoa Phong Sơn đã chăm sóc Hoàng Yến từ nhỏ tới lúc trưởng thành, chẳng lẽ nào không nhận được chăng?
– Trong ký ức của Hoa Phong Sơn chỉ ghi nhớ hình bóng của Hoàng Yến thuở ấu thời, còn mấy năm nay chưa thấy mặt làm sao lão có thể nhận ra.
Thiếu Bạch lắc đầu nói:
– Cho dù cô nương có nói cách nào sự việc này cũng không thể ai tin được.
– Chuyện đó nói ra rất dài, nơi này cũng chẳng phải là chỗ nói chuyện. Tả tướng công muốn biết nội tình xin hãy đi cùng chúng tôi.
– Đi đâu bây giờ? Hoàng Yến đáp gọn: – Tuyết phong sơn.
– Phải rồi, cô nương muốn dẫn chúng tôi vào sào huyệt để đối phó đấy chăng? Cao Quang xen vào nói:
– Minh chủ nói phải, a đầu này mặt ngoài tuy trung hậu nhưng lòng rất xảo trá, không thể tin được.
Thiếu Bạch đưa tay chỉ chiếc hộp ngọc hỏi tiếp: – Bức họa trong hộp ấy cô nương do đâu mà có? – Trong di vật của lão chưởng môn Quan vương miếu. Thiếu Bạch gằn giọng nói:
– Chưởng môn nhân Quan vương môn có phải đã do cô nương hạ sát? Hoàng Yến lắc đầu khẽ nói: – Không phải!
Thiếu Bạch có vẻ hơi hòa nhả nói:
– Trước khi ông ngọa bệnh qua đời, cô nương ở bên cạnh người đấy chứ? – Bấy giờ bên cạnh lão chưởng môn là Hoàng Yến cô nương chân chính. – Hoàng Yến cô nương hiện giờ ở đâu?
– Tuyết phong sơn, nếu như Tả tướng công muốn gặp xin cứ đi Tuyết phong sơn một chuyến.
Thiếu Bạch nhíu chặt đôi mày, hiển nhiên chàng đang lưỡng lự, không biết có nên đi hay không. Hoàng Vĩnh xen lời nói:
– Các ngươi có phải giam cầm Hoàng cô nương ở Tuyết phong sơn hay không?
– Không đâu, Hoàng cô nương muốn ở lại chứ không ai cưỡng ép cả, nàng có thể đi bất cứ lúc nào.
– Nói vậy Hoàng cô nương đã hợp mưu với các ngươi?
Giữa lúc ấy đột nhiên có tiếng ngựa hí truyền lại. Giả Hoàng Yến lộ vẻ hoảng hốt nói: – Chắc Quan vương miếu phái người đuổi theo. Chúng ta nên tìm nơi ẩn trốn. Thiếu Bạch nhận thấy sự tình bên trong câu chuyện rất phức tạp, bao nhiêu nghi vấn nối trong đầu óc chàng, nhất thời không biết sử lý thế nào.
Thu Quyên hối hả giục:
– Ngoài hai dặm có một khu rừng rậm, có thể núp được, xin mời ba vị lên xe mau.
Dưới tình thế đó, Thiếu Bạch không thể từ chối được, đành trèo lên xe. Hoàng Vĩnh và Cao Quang thấy vậy cũng vội lên theo. Thu Quyên không lên xe, nàng nắm cương ngựa dẫn bộ về phía trước.
Quả nhiên đi được hai dặm, bên đường đã thấy xuất hiện một đám rừng, hướng Thu Quyên dẫn đạo. Hai cổ xe song mã chuyển bánh thẳng vào rừng.
Mọi người vừa ẩn thân xong, những tiếng vó ngựa đã dòn dã truyền lại. Liền đó thấy một con tuấn mã sải vó lướt như bay qua cánh rừng. Thiếu Bạch ngưng thần lắng tai nghe cho đến khi tiếng vó ngựa đã biến hẳn mới thở phào nói: – Chúng ta đi thôi!
Lời vừa dứt, tiếng vó ngựa gấp rút lại vọng tới. Giả Hoàng Yến sẽ cau mày hạ giọng bảo Thu Quyên: – Hình như Nhạc Dương thành đã xảy ra chuyện gì?
Thiếu Bạch không nhẩn nại được cũng xen lời nói: – Chắc Cừu hận chi kiếm đã…
Thốt nhiên, tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vẳng tới cắt ngang câu nói của Thiếu Bạch. Lần này tiếng vó ngựa bỗng dừng lại bên rừng, hình như họ đã phát giác trong cánh rừng có người ẩn núp. Giả Hoàng Yến sẽ giọng nói:
– Nếu như bọn họ đã biết được thì chúng ta nên đi ra là hơn. Đưa mắt nhìn lại Thiếu Bạch rồi thong thả đi ra khỏi khu rừng.
Bên ngoài chỉ thấy bốn kỵ mã đang lồng đôi vó, cất tiếng hí dài. Người trên ngựa đều mặc kình trang cùng màu, lưng giắt đơn đao. Tám luồng nhãn quang sáng rực đang chiếu thẳng vào mặt giả Hoàng Yến. Nàng đảo mắt nhìn bốn đại hán chợt sẽ miệng cười nói:
– Bốn vị có phải là Thái sơn tứ bảo đao?
Bốn đại hán giật mình sửng sốt, người bên trái đỡ lời:
– Đúng vậy, chính là bốn anh em chúng tôi. Thứ cho tại hạ không biết cô nương là ai? – Tiểu muội là Hoàng Yến, chỉ là vô danh tiểu tốt trên chốn giang hồ, nói ra sợ bốn vị không biết được.
Thái Sơn tứ bảo đao đưa mắt lấm lét nhìn nhau, vẫn đại hán bên trái nói: – Thì ra Hoàng cô nương, anh em chúng tôi ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Hiển nhiên bốn đại hán không biết Hoàng Yến, nhưng vừa mới gặp đã bị đối phương nói trúng tên họ, mình lại không nhận ra đối phương là ai, sợ mất thể diện mới nói sáo một câu cho đỡ ngượng.
Giả Hoàng Yến mỉm cười nói:
– Không ngờ bốn vị cũng biết tiểu muội, thật là một vinh hạnh lớn cho tiểu muội.
Đại hán bên trái hình như là người anh cả trong Thái sơn tứ bảo đao từ nảy giờ vẫn một mình đối đáp:
– Hoàng cô nương nói quá lời.
Tuy không biết Hoàng Yến nhưng đã lỡ trớn y phải thản nhiên như đã biết.
Giả Hoàng Yến không để cho đối phương kịp suy nghĩ, liền nói:
– Tiểu muội vẫn ngưỡng mộ Phong, Vân, Lôi, Vũ tứ Tuyệt đao, Tân cảnh, Phân tắc, Các thiện trong Tịch sáng đao pháp rất tuyệt diệu, còn Hợp Tắc biến hóa khôn lường. Tiểu muội may mắn đêm nay mới được gặp bốn vị.
Thái sơn tứ bảo đao thấy giả Hoàng Yến nói thẳng một mạch đều trố mắt nhìn nhau. Thì ra Phong, Vân, Lôi, Vũ chẳng là bốn đao tuyệt kỹ của Thái sơn tứ bảo đao cũng là tên húy của bốn anh em bọn họ. Giả Hoàng Yến đã nói một hơi vạch rõ những tuyệt kỹ đã thành danh trên giang hồ của bọn họ bảo sao bốn đại hán không hoảng sợ cho được. Giây lâu mới thấy đại hán bên trái vòng tay nói: – Tại hạ Cổ Vân xin thỉnh giáo Hoàng cô nương?
Cổ Vân chính là một mưu sĩ trong Thái sơn bảo đao, vốn dĩ là người rất cơ trí. Giả Hoàng Yến mỉm cười nói: – Cổ huynh có điều chỉ giáo?
– Hoàng cô nương đối với anh em chúng tôi như rất quen biết?
– Đại danh của quý vị chấn động giang hồ, tiểu muội có lý nào mà không quen biết được. Cổ Vân cười khẩy nói: – Hoàng cô nương quá khen, anh em chúng tôi chỉ có chút hư danh…
Ngừng lại giây lâu y cười gằn nói tiếp:
– Chẳng qua anh em chúng tôi không nhớ đã gặp cô nương lúc nào?
Thần sắc người này rất điềm tỉnh, hiển nhiên y không hoảng hốt vì những lời của giả Hoàng Yến. Giả Hoàng Yến ngoảnh đầu nhìn Thiếu Bạch chậm rãi hỏi:
– Tiện thiếp nói không phải sao?
Thiếu Bạch ngỡ ngàng, nhất thời không biết giả Hoàng Yến có dụng ý gì nên ngẩng người gượng cười nói: – Chuyện gì thế?
– Thái sơn tứ hùng Long, Vân, Lôi, Vũ tứ tuyệt đao xưa nay vẫn được đồng đạo võ lâm tán tụng gọi là tuyệt học độc bộ trong võ lâm, có đúng không?
Thiếu Bạch cau mày chậm rãi nói:
– Vị tất phải là thế, Thiếu Lâm phái có mười tám đường thần đao, vốn cũng nổi danh nhưng không thể gọi là tuyệt học về đao pháp được.
Đại hán mé hữu thốt nhiên giận dữ quát:
– Tiểu tử kia, sao dám coi thường anh em chúng ta như thế. Theo ngươi đao pháp nào mớI gọi là tuyệt học giang hồ?
Trong Thái Sơn Bảo lão tứ Cố Vũ tánh tình rất nóng nảy và cũng rất tự phụ, Thiếu Bạch phê bình Tứ tuyệt đao pháp không thể xưng là tuyệt học giang hồ, bất giác liền nổi giận sôi. Thiếu Bạch quét mắc nhìn bốn đại hán nói: – Chư vị nghe qua Hướng lão tiền bối tên Hướng Ngao chưa?
Cổ Vân ngạc nhiên, buộc miệng nói:
– Các hạ muốn nói Hoàn Vũ Nhất Đao?
– Chỉ có một chiêu pháp của người mới đáng xưng là tuyệt kỹ đao pháp. Cố Vũ giận dử quát:
– Hướng Ngao đã chết từ lâu, tuyệt kỹ bá đao sớm đã thất truyền trên thế gian này đâu còn tuyệt kỹ đó nửa, tiểu tử ngươi muốn doạ nạt người à?
– Ai nói Hướng lão tiền bối đã mất? Cổ Vân cười nhạt đáp: – Ngươi biết Sinh Tử Kiều chứ?
– Sinh Tử Kiều đã vang danh trong thiên hạ, trong võ lâm ai mà chẳng biết. – Mấy chục năm về trước…
LờI chưa dứt, Cổ Vân đưa mắt quan sát Thiếu Bạch giây lâu rồi phá cười lên nói tiếp: – Lúc ấy có lẽ ngươi cũng chưa mở mắt chào đời.
Thiếu Bạch lạnh lung đở lời: – Thế đả sao?
Cổ Vân cườI ha hả nói:
– Thiên kiếm, tuyệt đao đã lừng danh giang hồ ánh đao bóng kiếm phủ rợp võ lâm người trên năm mươi tuổi may ra có duyên gặp được hai vị quái kiệt cái thế ấy, bốn anh em thái sơn chúng tôi tuy vô duyên không được gặp mặt thiên kiếm, tuyệt đao nhưng cũng hằng nghe được tiếng tăm hai vị tiền bối, còn như tuổi của ngươi ngày ra đời thì hai vị nhân gia đã vượt qua Sinh Tử Kiều. Không lộ diện trong giang hồ nửa, tưởng vị tiền bối ấy đã bặt âm vô tín mấy chục năm nay đừng nói oắt con ngươi, ngay chưởng môn chín đại môn phái trong võ lâm hiện nay sợ rằng cũng không biết được chuyện sống chết của hai người.
Thiếu Bạch nghe đối phương nhắc tới chín đại môn phái bất giác nhớ đến mối hận diệt môn, cười gằn nói: – Chưởng môn nhân chín đại môn phái là cái thớ gì, ngay tại hạ cũng không thèm để mắt vào họ.
Lão Cổ Phong trong Thái Sơn Bảo Đao buông tiếng cười lớn nói:
– Hảo tiểu tử, quả chí khí, chi bằng câu nói đó của ngươi anh em Thái Sơn chúng ta, cũng muốn kết làm bằng hữu rồi.
Thiếu Bạch bối rối gượng cười nói: – Khéo nói lắm!
Cổ Vân vòng tay thay đổI thái độ nói: – Đệ chưa thỉnh giáo quí tánh của huynh đài? – Tại hạ là Tả Thiếu Bạch.
– Hơn mười năm trước đây gần Nhạc Dương thành này, có một toà Bạch Hạc Bảo, vị bảo chủ cũng họ Tả…
Thiếu Bạch khích động, ngắt lời Cổ Vân: – Tả bảo chủ thế nào?
Thiếu Bạch tưởng Cổ Vân mở lời làm nhục đến vong phụ, Cổ Vân bổng nói tiếp:
– Tả bảo chủ thật xứng danh là một nhân vật kiêu hung, vừa ra tay đã hạ sát bốn chưởng môn nhân tứ đại môn phái, chuyện này làm chấn động khắp giang hồ, người trong võ lâm thấy đều hoảng sợ, chín môn phái hợp nhau truyền thư khắp thiên hạ, hứa sẽ đem tuyệt nghệ trấn sơn thưởng cho kẻ nào hạ sát hoặc bắt sống được người nhà của họ Tả, bốn môn, ba phái, hai đại bang đều tham dự việc này có thể nói lão bị coi như một kẽ thù đối với các nhân vật võ lâm thiên hạ, ấy thế mà ông vẫn đào vong được đến tám năm trời.
– Quí huynh có tham dự vào chiến trường hạ sát nhà họ Tả?
– Anh em chúng tôi đối với đỡm khí của Tả bảo chủ thực rất bội phục. Vì với sự truy sát của tất cả các lộ anh hùng mà ông vẫn cầm cự được trong tám năm, hào khí đó e không có người sánh kịp.
Thiếu Bạch thấy đây là lần thứ nhứt mới nghe có người tán tong phụ thân, chàng rất lấy làm mừng nghĩ bụng: – Thì ra trong võ lâm vẫn có người mến phục gia gia ta…
Đang nghĩ, Cổ Phong vòng tay nói:
– Anh em chúng tôi hẹn người trước canh năm, tôi không thể cùng Tả huynh đàm luận, núi xanh không đổi, biển biếc còn dài, ngày sau chúng ta sẽ có kỳ gặp lại.
Quay đầu ngựa rồi ra roi phi lướt đại bỏ đi. Cổ Vân, Cổ Lôi, Cổ Vũ cũng vội giục ngựa đuổi theo, chỉ nghe tiến vó câu vang lên dồn dã trong chớp mắt bóng của họ chỉ còn bốn bóng mờ ở mãi xa. Thiếu Bạch ngoảnh đầu lại nhìn Hoàng Yến khen ngợi:
– Cô nương thật giảo hoạt! Hoàng Yến tươi cười nói: – Tại sao?
– Cô nương vô duyên cớ đã đem trường thị phi trút lên đầu Tả mổ. Kế giá họa cho ngườI rất là cao minh. Nếu như Tả mỗ không động thủ với bốn anh em Thái Sơn, chắc cô nương sẽ ngồi xem khoái mắt!
– Tướng công đã biết sao không điểm mặt ngay lúc ấy. Cao Quang giận dữ, xem lời nói:
– Minh chủ chúng tôi là người anh hùng, cho dù biết gian kế của cô nương, cũng không thể hành vi khiếp nhược.
Hoàng Yến đưa mắt long lánh nhìn thẳng vào mặt Thiếu Bạch thẩn thờ nói: – Y nói đúng?
Thiếu Bạch tránh sang hướng khác tráng luồng nhãn quang của Hoàng Yến nói: – Tại hạ cũng nghĩ thế.
Hoàng Yến bật cười khanh khách nói:
– Tướng công rất chân thật, không mất khí độ người quân tử. Thốt nhiên, thâu lại tiếng cười lạnh lung tiếp:
– Hiện giờ hai con đường, xin ba vị tự ý chọn một là ba vị buông tay bỏ đi, không nhúng vào chuyện của tiệp thiếp, tấm tình ấy tiệp thiếp sẽ có ngày báo đáp.
Cao Quang liền nói:
– Không thể được, xin cho biết con đường thứ hai? – Thỉnh ba vị rút binh khí ra, chúng ta cùng động thủ. Cao Quang rút soẹt đôi phán quan bút, miệng nói: – Giờ còn chống cãi nửa sao?
Thiếu Bạch vột khoát tay ngăn cản Cao Quang, ôn tồn nói: – Cô nương thông minh can đãm đều vượt hẳn người thường. Thu Quyên xem lời nói:
– Cô nương của chúng tôi vẫn được xưng là nữ Gia Cát, tất nhiên trí tuệ phải hơn người. – Thì ra thế…
Thiếu Bạch khẻ đằng hắn nói tiếp:
– Chúng tôi và cô nương không oán không thù, chẳng nên gây thêm thù hận tại hạ có vài nghi vấn, xin cô nương cho biết tận tường.
Hoàng Yến lạnh lùng nói:
– Tướng công cứ nói! Nếu có thể đáp được tiện thiếp sẽ hết sức, còn như không thể thì tướng công có hỏi cũng bằng thừa!
– Tại sao cô nương biết được thân phận của tại hạ, và đem tặng di tượng tiên phụ mẫu có dụng ý gì?
– Chuyện Bạch Hạc bảo bị tàn sát, trong võ lâm ai mà chẳng biết, người trên giang hồ hiện nay đều hiểu lầm về Bạch Hạc bảo chủ, theo tiện thiếp bên trong tất có nguyên nhân, Bạch Hạc lão bảo chủ chắc đã bị hàm oan chỉ vì âm mưu của đám người hồ đồ ấy đã gây thành thãm cuộc, hơn nửa mấy trăm ngườI Bạch Hạc Bảo phải chết oan, nếu như tiện thiếp sanh sớm hơn hai mươi năm tất có thể ngăn cãn được màn kịch kỳ oan võ lâm đó, nhưng trời chẳng chiều tiện thiếp đành ôm niềm cảm thán.
– Cho dù cô nương sinh sớm hơn hai mươi năm, nhưng ước chừng với một người sao có thể chống cự được thanh thế to tát của chín đại môn phái và tứ môn tam hội lưỡng đại bang?
– Nếu như có người nào đó đứng trước khi anh hung thiên hạ đang đêm tàn sát Bạch Hạc Bảo, giữa đương trường lột được âm mưu tự nhiên là có thể ngăn cản được diễn biến của thảm cuộc?
Thiếu Bạch khẽ thở dài, nói:
– Đáng tiếc là cô nương đã sanh muộn hai mươi năm.
– Trong di vật của chưởng môn nhân Quan Vương nếu tiện thiếp đã nhìn thấy di tượng của Tả bảo chủ và căn cứ theo thanh kim kiếm chưởng môn của Bạch Hạc bảo trên người tướng công, nên tiện thiếp mới liên tưởng tướng công là nhân vật trong Bạch Hạc môn.
Thiếu Bạch khẽ gật đầu nói: – Thì ra là thế.
– Cũng vì vậy tiện thiếp mới đem di tượng của Tả bảo chủ giao lại cho tướng công, tuy lúc ấy tiện thiếp chưa nghĩ được tướng công lại là công tử của Tả bảo chủ.
Thiếu Bạch sẽ thở dài nói:
– Chuyện gì rồi cũng đều giản dị như thế!
– Tướng công có thể bịt hai mắt mà tránh khõi mấy kiếm của tiện thiếp, đủ thấy võ công rất cao cường, chẳng qua bấy giờ tiện thiếp đang lâm vào nguy, vạn bất đắc dĩ mới nhờ đến sức của ba vị nên đã có ý nói những lời bóng gió khiến tướng công không thể hiểu ý trong câu nói, nếu có động thủ tướng công cũng chẳng đành khoanh tay làm ngơ.
– Cô nương đã không phải Hoàng Yến thật, tại sao lại muốn dời pháp thể chưởng môn đời trước của Quan Vương Môn?
Hoàng Yến điểm nụ cười bí mật nói:
– Tiện thiếp sớm đã có nghi ngờ, quả nhiên đúng như dự liệu. Thiếu Bạch khẽ thở dài nói:
– Cô nương giả mạo tên Hoàng Yến, vận dụng tâm cơ, sắp mưu đặt kế để lọt vào trong Quan Vương Môn với dụng ý chính là pho tượng Quan Vương sao?
Hoàng Yến đở lời:
– Còn thêm vật trong cổ quan tài.
Hoàng Yến đưa mắt nhìn hai người giây lâu, nói tiếp:
– Pho tượng Quan Vương thật là một bảo vật rất quí giá, chẳng qua tiện thiếp chỉ không nhận ra được gốc gác của nó, ngay đến những vật trong cổ quan tài tiện thiếp cũng chưa nhìn qua…
Thiếu Bạch lấy làm lạ, ngắt lờI: – Cô nương chưa nhìn qua?
– Đúng vậy, tiện thiếp chưa được xem qua.
– Ý cô nương muốn nói đằng sau cô nương còn có một nhân vật chỉ huy? Hoàng Yến chớp chớp mắt nói:
– Ngày sau nếu tướng công có nhàn rỗi xin mời đến Tuyết Phong Sơn hàn huyên vài ngày, có thể tiện thiếp sẽ giúp tướng công hiểu rõ nội tình.
Cao Quang bỗng xem lời nói:
– Tuyết Phong Sơn rộng mênh mông có đến vài trăm dậm, dẫu chúng tôi có đi, cũng không biết đâu mà tìm được cô nương.
– Ba vị tiến vào Tuyết Phong Sơn là tiện thiếp đã nhận được tin, sẽ sai người ra nghinh đón ba vị ngay.
Thiếu Bạch nghiêm mặt nói:
– Thân phận của tại hạ cô nương đã biết, nhưng lúc này xin cô nương đừng nên tiếc lộ, vì một khi đã lộ ra, thế nào cũng gây thành một trường phong ba trên chốn giang hồ, không biết bao nhiêu người vô can nữa sẽ bị vạ lây.
– Được, chúng tôi xin giử bí mật.
Lời dứt, tung mình lên cổ xe, ra roi quất vun vút vào mông ngựa bỏ đi. Hoàng Vinh sẽ giọng nói: – Minh chủ, chúng ta để cho y thị ra đi sao?
Thiếu Bạch ngước mắt nhìn trờI thở dài nói:
– Trù khi chúng ta muốn lấy pho tượng Quan Vương và cổ quan tài trong xe, bẵng không đàng để cho họ ra đi.
– Nghĩ cho kỹ, thật đúng như thế, chẳng qua chúng ta quên không mở cổ quan tài, xem thử bên trong là vật gì, có lẽ cũng giải quyết được một nghi vấn.
Thiếu Bạch gượng cười nói lại:
– Nếu như trong quan tài đều là những vật chúng ta rất thích thì có nên đoạt không? Hoàng Vinh ngỡ ngàng, ấp úng nói: – Đại ca nói phải…
Đột nhiên có tiếng vó ngựa nên trên mặt đường nghe rõ mồn một từ xa truyền tới. Thiếu Bạch sẽ cau mày nói: – Trong Nhạc Dương thành này không biết đã xảy ra chuyện gì?
Tung mình lách nhanh vào trong đám rừng rậm rạp bên lộ. Liền đó chỉ thấy phớt tuấn mã đang phóng lướt đại như bay tới, trên lưng là ba hắc y đại hán, trước đều vắt một cái tử thi.
Thiếu Bạch mục lực hơn người, vừa liếc nhìn mổi tử thi đều có cắm một đoản kiếm, bất giác rung động tâm thầm nghĩ bụng: – Lại là Cừu Hận Chi Kiếm!
Ba thớt ngựa sải nhanh như gió lướt qua đám rừng, chớp mắt tiêng vó đã mất dần trong màn đêm tịch mịch. Thiếu Bạch thong thả rảo bước ra khỏi rừng, ngưởng mặt nhìn sao, thở dài lẩm bẩm nói: – Lại là Cừu Hận Chi Kiếm!
Hoàng Vinh xen lời:
– Cứ xem tình hình, Nhạc Dương thành đang bị khí thế khủng bố của Cừu Hận Chi Kiếm bao trùm.
– Đúng vậy, rất nhiều cao thủ võ lâm đã tụ tập về thành Nhạc Dương e rằng có quan hệ đến việc này, hơn nửa là Cừu Hận Chi Kiếm hình như lại còn dính dáng đến Bạch Hạc bảo chúng ta.
Hoàng Vinh giậm chân, buột miệng nói:
– Phải đấy! Việc này chúng ta phải tra xét cho minh bạch.
Nghe Thiếu Bạch nhắc nhở, Hoàng Vinh và Cao Quang đều liên tưởng đến hôm nơi Bạch Hạc Bảo.
– Chuyện Bạch Hạc Bảo bị tàn sát đã rung động khắp võ lâm, sợ rằng có người đã mượn cuộc thảm án võ lâm này để reo rắc tang tóc.
Thốt nhiên có tiếng khóc thê thảm xé màn đêm vọng lại. Hoàng Vinh hấp tấp nói: – Minh chủ mai ẩn núp, giữa đêm hôm khuya khuất tiếng khóc này e phải có quan hệ đến Cừu Hận Chi Kiếm.
Ba người vừa ẩn mình xong, tiếng khóc đã truyền đến bên bìa rừng. Chỉ thấy bốn đại hán đang khiêng một cổ quan và một phụ nhân mặc áo tang, tay phải vịn vào cổ quan tài khóc lóc rất thảm thiết.
Đằng sau thiếu phụ là một đứa bé độ mười hai mười ba tuổi ôm linh bài, mình mặt áo gai, theo sau quan tài hai bên là hai thiếu niên áo trắng. Mấy chục ngườI vừa nam vừa nử để tang lặng lẽ đi theo sau đồng tử. Người nào cũng lộ vẻ rất buồn thảm.
Cao Quang ghé tai Hoàng Vinh sẽ giọng nói:
– Xưa nay Hoàng huynh liệu việc như thần, lần này thật đã lầm to. – Tại sao?
– Đây rõ rang là một việc đưa đám. Hoàng Vinh đở lời:
– Cao huynh hãy nhìn kỹ những nam nử để tang ấy rồi sẽ biết.
Cao Quang vận nhỡn lực chăm chú nhìn, quả nhiên liền phát giác những nam nử để tang đó, bên trong trường bào đều ngầm giắt binh khí, bất giác cau mày nói: – Hoàng huynh lại đoán trúng, nếu như chúng ta có thể trà trộn vào bên trong tất sẽ hiểu rõ được chân tướng không khó mấy.
Hoàng Vinh vỗ mạnh vào vai Cao Quang nói:
– Ý kiến hay lắm, cơ trí của tam đệ ngu huynh thật khó sánh kịp.
May mắn là tiếng khóc lóc của thiếu phụ khá to, nên tiếng khen mừng rỡ của Hoàng Vinh đoàn người đi đưa đám vẫn không ai chú ý tới. Cao Quang quay sang Thiếu Bạch sẽ giọng hỏi: – Ý của Minh chủ thế nào?
– Rất hay, hiện tại trong võ lâm như đang sắp xảy ra một trận phong ba, anh em chúng ta rất dể bị người ngộ hội, nay trà trộn vào đám người này, thật đỡ phiền phức rất nhiều.
– Vấn đề khó khăn hiện giờ là làm sao có được ba chiếc áo tang.
– Trước tiên chúng ta cứ dấu kỹ binh khí, lẻn vào trong đám người ấy hãy hay.
Nguyên lai bọn người để tang rất đông, đi lại không có hàng ngũ, không người điều khiển, nên bọn Thiếu Bạch đã mượn bóng đêm trà trộn vào dễ dàng. Hoàng Vinh là người rất cẩn thận, định bụng rằng sau khi trời sáng, như vời lối ăn mặc hiện tại tất sẽ bị lộ hành tung, nên trước lúc trời sang phải tìm cách đoạt lấy ba bộ áo tang mặc vào để che kín chân tướng của mình.