Thiên Khiển Chi Tâm

Chương 111: Hơi Ấm Mùa Xuân ( Thượng)


Bạn đang đọc Thiên Khiển Chi Tâm – Chương 111: Hơi Ấm Mùa Xuân ( Thượng)


Hôm nay là một ngày đầy nắng. Lúc này, thời tiết càng lúc càng ấm áp hơn. Khắp mặt đất hoàn toàn được bao phủ bởi một màu xanh lục.
Số lượng kẻ mạo hiểm trong rừng Kinh Cức càng lúc càng nhiều. Các nhiệm vụ do công hội kẻ mạo hiểm tuyên bố kéo những kẻ mạo hiểm từ nơi xa xôi về trấn nhỏ nơi hẻo lánh.
Trong hàng rào, đám nông dân đang cuốc, bừa, bón phân. Vào tháng sau cũng là tháng ba đồng nghĩa với việc bắt đầu vụ xuân.
Nơi này, cho dù là nông dân kinh doanh cá thể hay là trang viên trồng trọt sản lượng lớn cũng đều thực hiện quy định ba ruộng, hơn nữa còn thực hiện sử dụng gia súc cày bừa.
Cái gọi là quy định ba ruộng đó là đất được chia làm ba vùng.
Một vùng trồng lúa mì vụ đồng từ tháng mười tới tháng sáu thì có thể gặt.
Một vùng để trồng lúa mạch, được gieo từ tháng ba cho tới tháng tám có thể gặt.
Còn một vùng nữa dùng để gieo trồng các loại đậu.
Tiểu mạch, hay đại mạch đều là thực vật. Còn yến mạch thì dùng để làm thức ăn cho gia súc, gia cầm. Còn phần đậu thì gieo trồng khiến cho đất đai tăng độ màu mỡ, và tăng sản lượng thu hoạch.
Dưới sự phát triển của lãnh địa, có thêm một hộ gia đình đồng ý chuyển tới làm dân trong lãnh địa nên cho tới bây giờ đã tăng lên tới hai mươi hộ.
Tuy nhiên nó cũng không thể thỏa mãn được nhu cầu của La Mông. Chỉ với bằng đó người chưa thể canh tác nông nghiệp tới mức tối đa. Tới thời điểm hiện tại, người ở đây đa phần là do La Mông thuê tới làm việc.
– Đúng rồi! Đúng là thế này. Tốc độ không không chậm. Tốt lắm. – La Mông nhìn xem rồi cười nói.
Ni Khắc và Phú Địch ngơ ngác đứng đằng sau nhìn. Ngả Duy Tây cũng nhàn nhã đứng ở đó. Thấy cảnh như vậy, Ni Khắc gãi đầu gãi tai rồi hỏi:
– La Mông! Ngươi còn chuẩn bị nhận thêm dân mới cho lãnh địa? Quỹ đất dường như không còn đủ để phân phối.

– Đúng vậy! Đại nhân! Có trâu để cầy nên mỗi hộ ít nhất có khả năng quản lý ba mươi mẫu đất, ít hơn cũng không được. – Phú Địch cũng nói:
– Hay là khai khẩn thêm đất bên ngoài hàng rào?
– Hà! Khai phá đồng ruộng có một mức thôi. Không cần phải khai phá thêm đồng ruộng thông thường. Trong hàng rào, tổng cộng khai phá được một ngàn hai trăm mẫu, phân cho dân trong lãnh địa chừng bảy trăm mẫu. Với số đó thì hai mươi hộ dân là vừa đủ. Nhưng ta vẫn muốn nhận thêm dẫn trong lãnh địa là để khai phá những ngành sản xuất khác. – La Mông cười nói.
“Ngành sản xuất khác?” Hai người ngơ ngác dò hỏi. Có điều, Ni Khắc gần gũi hơn nên lên tiếng:
– La Mông! Vậy ngươi nói rõ hơn cho chúng ta biết.
– Được! Ta đã tính toán rồi. Thực ra với số lương thực mà dân trong lãnh địa sản xuất, trừ đi số lượng định mức phải nộp lên cho phủ lãnh chúa cũng đã đầy đủ. Thậm chí là đủ cho đội hộ vệ. Nếu trồng thêm lương thực sẽ không kinh tế. Ta chuẩn bị một loại khác nên cần rất nhiều người chăm sóc. – La Mông hưng phấn nói xong rồi chỉ vào rừng rậm bên ngoài hàng rào:
– Ta chuẩn bị ở bên ngoài hàng rào trồng thêm một ngàn mẫu ruộng cây ô liu.
– Ruộng Ô liu? – Tiểu thư Ngả Duy Tây nghe xong cũng tò mò.
– Đúng vậy! Cây ô liu rất đẹp, bốn mùa xanh tốt. Nó có thể làm xanh môi trường, tinh lọc không khí, không phá hỏng rừng rậm, đồng thời có thể trở thành một lớp lá chắn bên ngoài lãnh địa. Tất nhiên, quan trọng nhất đó là một khi trồng thành rừng thì có thể cho quả trăm năm. Ta đã tra qua, khí hậu vùng duyên hải chúng ta là địa điểm tốt cho loại cây này. – La Mông chỉ chỗ xong rồi phất tay về phía đám cỏ hoang và cây bụi bên ngoài hàng rào:
– Hơn nữa, nơi đó không an toàn, cần phải dọn dẹp. Để trồng được mảnh rừng đó lên cần tới ít nhất mười hộ chuyên môn chăm sốc ruộng cây ô liu. Lại còn phải có người làm trong xưởng ép dầu nên ít nhất cần thêm năm hộ.
– Dầu cây ô liu? – Ni Khắc nghe xong liền hưng phấn.
Dầu cây ô liu là loại dầu ăn mà quý tộc thường dùng. Còn ép ô liu thành dầu chỉ cần công nghệ đơn giản. Nó được coi là chất lỏng hoàng kim. nếu như có thể trồng được một khu ruộng cây ô liu thì đúng là lãnh địa không phải lo chuyện cơm áo.
– La Mông! Có điều nghe nói cây ô liu cũng có phẩm chất. Mà phẩm chất giống của chúng ta… – Ni Khắc có chút lo lắng.
– Không thành vấn đề. Việc này để ta giải quyết. – La Mông vung tay nói. Trong sừng Thần Nông của hắn chỉ có quả đào, dưa hấu, khoai tây, táo… Còn cây ô liu thì không có. Nhưng vào năm trước, khi hắn đọc được cây ô liu ở thế giới này thì lập tức suy nghĩ tới nó nên đã trồng mười cây ô liu vào đó.

Mười cây ô liu trong không gian nhanh chóng trưởng thành rồi đơm hoa, kết trái.
Có lẽ do nhân tố của không gian hoặc do đặc tính cây ô liu của thế giới này nên mỗi cây ô liu cho sản lượng chừng 500kg. Tất nhiên, La Mông cũng biết cây ô liu cần phải trồng bảy năm mới có kết quả, còn thời kỳ ra quả khoảng chừng tháng mười hàng năm. Cây ô liu mới ban đầu cho quả rất ít. Mỗi cây chỉ chừng mấy kg. Sau hai mươi lăm năm mới tăng lên rõ rệt, mỗi cây có thể cho 500kg. Mỗi cây cho ra quả vào năm trước thì năm sau sản lượng sẽ giảm. Ít nhất phải nghỉ ngơi một hai năm mới cho sản lượng như cũ.
Nhưng với mười cây giống trong không gian đã cho 5000kg hạt ô liu, đủ ột ngàn mẫu đất.
Đặc biệt là sừng Thần Nông còn tối ưu hóa đối với giống cho nên phẩm chất của cây ô liu được nâng cao. Mà một điều người ta không biết đó là cho dù người hái trái cây và lấy giống phẩm chất sẽ bị thoái hóa. Như vậy vẫn giữ được cây ô liu trong lãnh địa có chất lượng đứng đầu.
– Hơn nữa, trong lãnh địa chúng ta, thực ra ta không chuẩn bị chỉ dùng tường gỗ. Cái này không đủ chắc chắn. Nhưng ta cũng không chỉ dùng tường đá mà kết hợp cả hai. – La Mông cười ha hả:
– Ta chuẩn bị lấy đá làm cơ sở lại trông thêm cây gai và cỏ lưỡi liềm. Như vậy rất tốt.
– Cây ô liu ở bên ngoài, bảy năm sau mới có kết quả. Nhưng người vẫn phải nhập thêm. Ta chuẩn bị cho năm trăm mẫu đất của ta không trồng lương thực mà trồng nho, cà phê, trà. Mà phải có người chuyên môn chăm sóc. Mặt khác, phải mở rộng đồng cỏ chăn nuôi gia súc, gieo trồng cỏ tốt để nuôi súc vật và động vật.
– Trong lãnh địa còn phải mở một cái bách hóa để tách nhà trọ ra.
– Cũng phải có một nhà thợ rèn. chẳng những là vũ khí mà có nhiều nông cụ cần sửa chữa và tạo thêm. Không thể cái gì cũng vào trong thành mua được.
La Mông thầm nghĩ;” phòng ma pháp cũng không thể thiếu!”
Ni Khắc nghe xong thì gật liên tục. Nếu tính toán như vậy trong lãnh địa cần ít nhất sáu mươi hộ mới đủ. Cái này cũng gần với quy mô lãnh địa của một kỵ sĩ tiêu chuẩn.
Trước kia, Ni Khắc vẫn hâm mộ những người tai to mặt lớn trên trấn có được lãnh địa thuộc về mình, vẫn nghĩ tới bản thân phải cố gắng có được điều đó. Gã không ngờ tới bây giờ nó đã trở thành hiện thực.
Mặc dù chủ yếu là của La Mông nhưng gã là quan nội chính, hơn nữa cũng có một ít đồng thuộc về bản thân.
– Như vậy sau này sẽ không phải phân chia ruộng đất nữa? – Ni Khắc nghĩ nghĩ rồi hỏi.

– Về cơ bản cũng chẳng phân biệt được. Chỉ cần cấp đất làm nhà cùng với một ít vườn rau xung quanh. Khi thiết kế, chẳng phải ta đã để lại nhiều đất trống đó hay sao? – La Mông đắc ý nói:
– Một vườn hoa ở giữa. Ta đều đề lại.
Ni Khắc nghe thấy vậy mới bừng tĩnh, liếc mắt nhìn đất trống hai bên đường. Vốn gã cảm thấy lãng phí, bây giờ mới biết được đã có sự chuẩn bịt ừ trước.
– Còn có cống thoát nước, ao trữ nước cũng phải làm. – La Mông nói tới đây liền lắc đầu thở dài:
– Hiện tại có hai mươi hộ. Nếu thêm ba mươi hộ nữa cũng được. Nhiều công trình như vậy không thể chỉ dựa vào việc thuê kẻ mạo hiểm.
– Hiểu rồi. – Ni Khắc gật đầu liên tục. Trong lòng gã chỉ biết bái phục sát đất.
– Đại nhân! Hiện tại thanh danh của ngài đã lan xa. Trong số kẻ mạo hiểm muốn chiêu mộ thêm ba mươi nhà cũng được. – Phú Địch lên tiếng:
– Với số người như vậy, cho dù đội bảo vệ thôn thêm năm nhà cũng có.
– Ừm! Ý tưởng này rất hay. Giao cho ngươi. – La Mông gật đầu liên tục. Đúng lúc đó, hắn nghe thấy tiểu thư Ngả Duy Tây lên tiếng:
– La Mông đại nhân! Ta về trước. Hiện tại còn có một cái thí nghiệm chưa làm xong.
– Được! Cô đi đi. – La Mông nói xong nhìn theo bóng lưng cô gái mà lắc đầu một cách bất đắc dĩ. Vị tiểu thư Ngả Duy Tây này cái gì cũng tốt, chỉ đáng tiếc đó là quá lạnh lùng. Ngoại trừ La Mông những thứ khác đều không… La Mông có cảm giác cô gái như người ở cách đó cả ngàn dặm.
Chẳng lẽ đó là tính tình của một Đức Lỗ Y thực sự?
La Mông thầm nghĩ trong đầu.
Đúng lúc này, bên ngoài lại có âm thanh vọng vài. La Mông cũng không để ý. Hiện tại, những người mạo hiểm liên tục qua lại rất náo nhiệt và ồn ào. Mặc dù phần lớn là tới rồi đi một cách vội vàng.
Nhưng sau một lát, Ni Khắc chạy tới cầm trong tay một cái thiếp mời màu vàng:
– La Mông! Có kẻ mạo hiểm nhận ủy thác đưa thiếp mời.

– Để ta xem. – La Mông đón lấy thiếp mời mở ra liền trở nên trầm tư.
Lúc này, Pháp Phí vừa mới chạy tới cũng tò mò:
– La Mông! Ai gửi thiếp mời vậy?
Pháp Phí đạt tới cấp ba mới có mục học tập thực sự. Đó chính là cưỡi ngựa và súng trường. Nhưng hạng mục như thế này phải vào trong thành mới có thể học được. Hơn nữa còn cần một số tiền rất lớn. Tất cả những khoản đó đều được La Mông ứng ra cho hắn, hơn nữa còn mua ngựa của kỵ sị, mặc dù không phải là loại thượng phẩm nhưng giá trị cũng không nhỏ.
Pháp Phí chẳng hề khách khí nhận lấy hết. Từ từ, trong lòng gã coi La Mông như là lãnh chúa.
– Đó là thiếp mời tới dự bữa tiệc do thương nhân tổ chức trong thành A phổ tư. – La Mông đưa thiếp mời cho hai người xem rồi hỏi Ni Khắc:
– Người đưa thiếp đâu?
– Đị rồi. – Ni Khắc lật thiếp mời xem rồi hỏi lại:
– La Mông! Yến hội này ngươi có đi không?
Ni Khắc xem xong có chút hưng phấn nói tiếp:
– Yến hội của hiệp hội buôn bán thì tất nhiên chỉ có những nhân vật có thể diện mới được tham dự. Hiện tại mời ngươi đi chứng tỏ thanh danh và địa vị của ngươi khiến cho đám thương nhân không dám coi thường. Thế nào? Có đi hay không?
– Không đi! Hiện tại ta còn quá nhiều việc. – La Mông nói ngay. Mặc dù hai người bạn của hắn nói vậy cũng đúng nhưng hiện tại hoàn toàn chưa phải lúc.
Quả thực lúc này cần phải xử lý chuyện trong sừng Thần Nông. Đặc biệt cần phải thu hoạch cây ô liu. Mặc dù nói ép dầu ô liu rất dễ nhưng nhiều như vậy cũng phải mất rất nhiều thời gian chứ chưa nói tới việc phân loại giống.
Sau khi không gian đạt tới cấp bốn thì diện tích mở rộng ra tới hai mươi lăm mẫu. La Mông có cảm giác càng ngày càng cố hết sức. Vì vậy mà hắn càng mong ngóng thụ tinh tỉnh lại. Tất nhiên, sau khi nó có thể tỉnh lại rồi có thể tự mình tìm thêm vài thụ tinh là tốt rồi. Có như vậy, việc xử lý không gian của sừng Thần Nông đã có người.
Nhưng ít nhất hiện tại đó cũng chỉ là chuyện vọng tưởng. Nhớ tới lần thu hoạch vất vả đó, La Mông lại run người, tay chân tưởng như sắp nhũn ra hết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.