Bạn đang đọc Thiên Khiển Chi Tâm – Chương 11: Con mồi ( thượng)
Lúc này thời tiết đã không còn lạnh. La Mông, Pháp Phí còn có Ni Khắc, ba người kết bạn ra đi, Ni khắc lưng đeo một cái túi lớn, hành lý của ba người chủ yếu đều trên người Ni Khắc. La Mông ăn mặc rất nhẹ, hắn mang theo đoản kiếm đi phía trước dò đường. Pháp Phí lưng đeo đoản cung, bên hông lộ ra một cái túi tên, đề phòng có thể bị tập kích từ hướng khác tới.
“Chúng ta theo dòng nước, lát nữa sẽ tiến sâu về phía trước.” La Mông ở phía trước dò đường, quan sát dấu chân của dã thú, quay lại hô một tiếng. Ba người tuy rằng ước định một bộ ngôn ngữ ký hiệu đơn giản, song bình thường đều không có thói quen sử dụng.
Qua một hồi, La Mông đột nhiên đứng lại giơ tay ra hiệu, ý bảo mọi người dừng lại.
“Làm sao vậy?” Ni Khắc thuận miệng hỏi, sau đó bị La Mông xoay người lại trừng mắt nhìn, vì vậy có vẻ có chút xấu hổ. Bọn họ vốn định đi tiếp thì gặp phải con mồi, ra hiệu không nói lời nào. Bất quá đây cũng là lần đầu tiên phối hợp, nhất thời có chút chưa quen.
Pháp Phí tháo đoản cung đeo trên lưng xuống cầm trong tay, La Mông nhìn chằm chằm xung quanh, ngón tay chỉ vào một nơi cách đó không xa, chỗ đó có một con hươu đang uống nước.
“May mắn thật, mới buổi sáng đi ra đây đã gặp ngay con mồi!”- La Mông thầm nghĩ, hắn liếm liếm ngón trỏ rồi dựng đứng ngón trỏ lên để quan sát hướng gió.
“Chúng ta đang đứng ở cuối gió.” Hắn dùng ký hiệu nói với hai người kia. Sau đó chỉ chỉ cái bao của Ni Khắc , rồi lại chỉ xuống mặt đất, hai tay nhẹ nhàng hạ xuống, ý bảo hắn cẩn thận để bao xuống, sau đó chỉ về phía trước.
La Mông và Ni Khắc chậm rãi tiến lại gần chỗ con hươu, tới một khoảng cách nhất định thì dừng lại. Mặc dù đang ở cuối gió, thế nhưng đừng khinh thường cảnh giác của dã thú. Còn cung thủ Pháp Phí đi tới nửa đường thì ngừng lại ẩn thân thật tốt. La Mông lấy từ trong lồng ngực ra hai cái dây thừng có móc, đưa cho Ni Khắc một cái.
Ba người đều tự chuẩn bị tốt. Bây giờ còn là buổi sáng, mặt trời vẫn tại phía đông, sau đó La Mông nhìn Pháp Phí ở mặt đông cách đó không xa, rút đoản kiếm ở bên hông ra dựng thẳng đứng.
ở phía đối diện, cung thủ thấy ánh sáng phản chiếu từ thân kiếm, nheo con mắt lại, lấy ra một mũi tên lắp lên đoản cung, “Sưu” thoáng cái liền phát động công kích.
Cùng lúc đó, La Mông và Ni Khắc cũng ném sợi dây thừng ra ngoài.
“Trúng!” Pháp Phí quát khẽ, mũi tên phá không mà đến đi qua tầng tầng lá cây ngăn trở, Ni Khắc và La Mông dùng dây thừng giữ con hươu.
La Mông và Ni Khắc đồng thời khẽ giật dây, muốn lật ngã con mồi.
“Cẩn thận!” Phía xa xa Pháp Phí đang nhìn hai người đột nhiên rống lớn, “Con hươu đang hướng các ngươi tiến đến đấy!”
Ni Khắc không nghe rõ, còn đang vội vàng thu dây thừng.
La Mông vừa nhấc mạnh đầu, thấy con nai mắt đỏ như máu, căn bản không giống con mắt của động vật. “Ni Khắc! chúng nó bị biến dị!” Hắn rống lớn lên.
Khu rừng rậm này vô cùng phức tạp, có năng lượng đặc thù, một số sinh vật dễ bị phát cuồng, tuy rằng thể chất không biến hóa, thế nhưng lại cực kỳ hiếu chiến.
Ni Khắc đem dây thùng dưới chân ném đi, rút trường kiếm ra, sau đó vọt mạnh tới chỗ con hươu đang hung hăng lao tới.
“A… đau quá!” Ni Khắc không giữ được thanh trường kiếm, rơi trên mặt đất, vội vàng hét: “La Mông giúp ta!”
La Mông ở cạnh Ni Khắc nhìn thấy cơ hội, bước nhanh về phía trước vươn đoản kiếm đâm tới, một kiếm đâm vào bụng trên của con hươu.
Con hươu bị đâm xuyên qua bụng, nhất thời khí lục mềm nhũn. Ni Khắc cảm thấy lực va đạp trên ngực giảm bớt, huyết khí xung thiên, hai chân hắn áp trên mặt đất, hai tay nắm sừng hươu, túm chặt lấy con mồi.
“Giết!” La Mộng hét lớn, thở ra một hơi, gót chân không chạm đất, chân trước bám lấy mặt đất, lực lượng từ dưới chân phát động theo bên hông và sống lưng tích tụ lại rồi bộc phát trên thân kiếm.
Con hươu biến dị đau đớn, tru lên ra sức giãy dụa, con ngươi đỏ bừng nhìn cực kỳ hãi người. Thoáng cái sức lực của nó càng lúc càng lớn, Ni Khắc cảm thấy hai nắm sừng hươu hổ khẩu tê dại, hầu như không còn chút sức lực nào.
La Mông và Ni Khắc đồng lòng hợp lực đối phó con hươu biến dị, nhưng cùng lúc đó một con hươu biến dị khác vọt tới. “Cẩn thận!” – Pháp Phí hướng một con hươu khác bắn ra một tiễn, vội vàng cảnh cáo hai người.
Ni Khắc nghe thấy Pháp Phí cảnh báo, nhưng hắn lại đang cùng con nai so đấu khí lực, nhất thời nghĩ không ra biện pháp chống đối.
La Mông buông đoản kiếm, để lại trong bụng con nai thứ nhất, vội vã cuộn người né tránh con nai thứ hai đang xông tới, “Ni Khắc, làm tấm chắn.” Sau đó tiện tay lấy thanh trường kiếm của Ni Khắc rơi trên mặt đất.
Ni Khắc tuy rằng thoáng nghe chợt minh bạch, thế nhưng từ lâu sắc mặt đã trắng bệch, căn bản đã dùng không ít khí lực, chỉ có thể miễn cưỡng dùng con hươu sắp chết ngan cản trên thân thể, nhưng vẫn thấy từ tay truyền đến lực lượng mạnh mẽ như cũ khiến hắn ngã vật trên mặt đất.
Thế nhưng mũi tiễn của Pháp Phí bắn tới làm con hươu bị thương ở chân sau, vọt mạnh đâm trúng con hươu thứ nhất , nhất thời té ngã xuống đất.
Nguyên một thân bùn đất, La Mông nắm trường kiếm của Ni Khắc đứng lên, nhắm chuẩn mục tiêu, nhãn thần bình tĩnh , trong tay kiếm phong vẽ thành một nửa cung tròn, thoáng cái chém đứt đầu con hươu thứ hai, máu tươi chảy ròng ròng.
Đại cục đã định, Ni Khắc thở ra một hơi, nhất thời thoải mái hơn, thấy biểu hiện của lão hữu như vậy hắn có chút rung động – Hắn nghĩ đó là một kinh nghiệm, trước sinh tử cái chiến binh cần là sự kiên nghị.
“Tạ ơn…a!” Ni Khắc vùa cừng con nai biến dị đấu chọi cho đến nội thương, toàn thân mồ hôi, cả người như vừa từ trong nước đi ra, sắc mạt trắng bạch dọa người.
“Có thể nghỉ ngơi một hồi không vậy.” Ni Khắc ôm bụng nói, sau đó đột nhiên ho khan kịch liệt :”A…a… ta rất..” Hắn lại ngã xuống đất.
“Không có việc gì, trước tiên ngươi nghỉ ngơi đã.” La Mông kiểm tra không có phát giác ngoại thương, Lại thấy Pháp Phí cũng tới liền thở dài một hơi, sau đó nhìn Pháp Phí giải thích: “Ni Khắc bị sừng hươu đụng phải, hiện tại rất khó chịu, ta đi trước lấy túi cầm lại đây.
” Ta sẽ chiếu cố cho hắn.” Pháp Phí ngồi xổm xuống kiểm tra lại thương thế cho Ni Khắc, trên bì giáp Ni Khắc bị phá một lỗ nhỏ, hiển nhiên là bị sừng hươu đâm thấu, bên trọng một khối sát lá bị lõm vào.
” Ha ha, không có việc gì…” Pháp Phí cười nói với Ni Khắc: ” Cũng không có cái lỗ nào.”
Pháp Phí trấn an Ni Khắc một hồi, nhưng Ni Khắc chỉ có thể cười cười, cười đến mặt toàn đầy mồ hôi.
Lúc này la Mông cũng đã mang cái bao lớn quay lại, nhìn ánh mắt Ni Khắc đọng tại vết sâu trên thiết phiến trước ngực, đồng thời cũng trấn an vài câu.
“Ni Khắc tựa hồ bị nội thương, nếu không chúng ta đưa Ni Khắc quay về doanh chứ.” – La Mông có đột nhiên thấp giọng quay sang nói với Pháp Phí.
” Chúng ta bây giờ xử lý thi thể hai con hươu này như thế nào.” Pháp Phí cắn môi. “Những thứ không cần thiết đều ném đi.”
” Chúng ta lấy những bộ phận có giá trị trên con hươu.” La Mông nói: “còn phần thịt, đợi lát nữa tới buổi trưa thì ăn những bộ phận tốt nhất, còn lại ném đi.”
Pháp Phí cúi đầu trầm tư rất là không muốn, thế nhưng chợt nhìn sắc mặt tái nhợt của Ni Khắc, nói: “Được rồi.”
Bọn họ ba người, vốn là Ni Khắc phụ trách đeo vật nặng, nhưng hiện tại Ni Khắc đang bị thương.
” Ân, ta đi sử lý sơ bộ hai con hươu kia một chút.” La Mông tựu nói rồi động thủ, vô luận thế nào đầu tiên đem da thu thập trước, sau đó đem nội tạng xử lý, rồi ăn tươi một ít.
Chính ngọ, mặt trời treo cao trên đầu, nhiệt độ không khí cũng từ từ trở nên nóng bức.
Pháp Phí cảnh giới tình hình bốn phía xung quanh. La Mông vừa nướng thịt vừa để ý một nồi canh thịt.
Vừa nướng một bộ phận thân thể con hươu, còn lại ít nội tạng có thể ăn cùng một bộ phận thịt đặt trong nồi nấu.
Mặt khác con hươu tuy rằng cũng xử lý sạch sẽ, nhưng dự định trước tiên giữ lại.
Trước hương vị của đồ ăn kêu gọi, Ni Khắc cũng đã tỉnh lại, thế nhưng ngoài dự liệu của hai người, hắn hoàn toàn không giống với suy đoán của hai người là cần người khác tri liệu, trái lại vừa ngủ dậy thì đã khôi phục lại khỏe mạnh.
La Mông và Pháp Phí dù sao cũng không phải nhân sĩ chuyên nghiệp, hai người tuy rằng vui vẻ khi bạn khôi phục khỏe mạnh, nhưng dù sao nếu kéo dài thêm chút thời gian, thì phải qua đêm ở bên ngoài.
Ba người mặc dù có chuẩn bị vật tư để qua đêm, thế nhưng nếu không phải Ni Khắc bị thương, đã đắc thủ hai con mồi, mà ba người lưng đeo một lượng cũng rất có hạn, lại lưu lại bên ngoài thật sự là có chút phiền phức – hiện tại tự nhiên phải như vậy.
Lúc hoàng hôn, bóng đêm phủ xuống.
Bởi vì liên quan đến Ni Khắc ba người không thể không qua đêm bên ngoài.
La Mông đi ra từ trong rừng cầm ít củi khô trở về. Tuy hiện tại là mùa thu không cần thiết phải có lửa sưởi ấm, nhưng cần lửa để phòng bị dã thú, đồng thời hắn cũng kiếm được chút nấm
Lúc trở về, thịt quay đã làm xong, thịt thang cung đặt trong nồi nhỏ đang nấu. Hắn bỏ vào vài cây nấm, không bao lâu ba người có thể ăn.
La Mông và Pháp Phí ban ngày mệt nhiều, ăn ngấu nghiến, không phát giác Ni Khắc không ăn nhiều lắm, thần sắc có chút miễn cưỡng.
Lúc ăn xong, tại rừng núi phải có người gác đêm, vì vậy phân công lần lượt gác đêm, La Mông phụ trách gác đầu, Ni Khắc phụ trách giai đoạn giữa, Pháp Phí phụ trách lúc hửng đông.
Hai người phải đi ngủ, nhất thời trong rừng một mảnh vắng vẻ.
La Mông yên lặng ngồi bên đống lửa, tay phải chống cằm nghiêng đầu nhìn đống lửa, tay trái thêm củi vào đống lửa một cách buồn chán.
Tiếng lửa cháy “lách tách” theo từng đợt, La Mông vẫn ngồi đó lắng nghe thứ âm thanh kia, dù sao trong đem tối thị lực của con người thực sự quá kém, kém xa so với động vật hoang dại.
La Mông trước đây có thói quen là ngủ đêm, sớm nhất cũng qua mười một giờ mới ngủ, do đó hắn không khách khí canh gác vào lúc này. Lúc trước hắn ăn xong thịt quay và cái nấm thang sau một thời cũng không ngủ được cũng không có chuyện gì làm.
Nhàn rỗi buồn chán, cẩn thận quan sát không gian, trong không gian mầm mống đều đã nảy mầm, nỗ lực sinh trưởng, thoạt nhìn rất là tươi tốt, có hay không cần chuẩn bị thêm chút phân chứ? La Mông trầm tư.
Bất quá trước không có phân, chúng cũng lớn lên rất tươi tốt ah!
Nương theo âm thanh thiêu đốt của ngọn lửa, cùng với tiếng côn trùng kêu vang trong rừng, thời gian phảng phất trôi qua cực nhanh, cứ như vậy bất tri bất giác không biết trải qua bao lâu, nhưng không phát sinh tình huống gì dị thường.
La Mông thì thào tự nói: “Ân, thời gian cũng không sai biệt lắm ah.”
Cứ như vậy đứng dậy, vài bước đã đi tới trướng bồng, hướng Ni Khắc thì thầm: “Ni Khắc…Tỉnh tỉnh, đến lượt ngươi rồi.”
Ni khắc mắt vẫn còn ngái ngủ, mặc áo khoác rồi di ra ngoài.
Hai người thay đổi ban, đến phiên Ni Khắc gác đêm, La Mông ở trong doanh trướng dần dần chìm vào giấc ngủ.