Thiên Hữu

Chương 63: Giúp nhau – Lợi cả đôi đường


Đọc truyện Thiên Hữu – Chương 63: Giúp nhau – Lợi cả đôi đường

Tháng mười, năm Khang Hi thứ ba mươi chín, Khang Hi hồi cung, triệu tập nội thần cùng chư vị hoàng tử trưởng thành đến Nghị Chính điện bàn bạc quốc sự.

Thời điểm Dận Hữu theo mọi người đi vào, Khang Hi đã ngồi trên long ỷ, sắc mặt chán chường, chỉ mới mấy tháng mà hắn trông già đi rất nhiều.

Mọi người thỉnh an, quỳ trên mặt đất, toàn bộ đại điện đều yên tĩnh như chết.

“Tất cả đứng lên đi.” Âm điệu của Khang Hi có chút thấp, mang theo mệt mỏi nói: “Hôm nay trẫm gọi các ngươi đến, là muốn thương nghị một sự tình, trẫm. . . muốn phế Thái tử.”

Mọi người nghe nói thế, thân thể vừa mới đứng lên lại bịch một tiếng, quỳ xuống, Dận Hữu quỳ gối giữa các huynh đệ, không cần ngẩng đầu lên cũng biết nam nhân ngồi trên long ỷ kia đang khó chịu cỡ nào. Y tin Khang Hi đã từng rất yêu thích nhi tử này, bằng không làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho Thái tử lâu như vậy.

Thái tử quỳ gối trên điện, nước mắt không ngừng chảy ra, nhưng lại không thể nói được lời cầu xin tha thứ nào. Dận Hữu nghe tiếng khóc đầy áp lực của Thái tử, đột nhiên nghĩ, Thái tử là đang khóc cái gì, khóc vì sắp sửa mất đi quyền thế, hay khóc vì hoàng a mã từ trước đến nay luôn che chở mình đột nhiên đối với mình trở mặt vô tình?

Khang Hi liệt kê từng tội của Thái tử, mọi người nghe xong đều không dám thở mạnh. Dận Hữu đột nhiên có chút đồng tình với Thái tử, đem một người tâng lên cao, khi té thì ngã rất nặng, khoảng cách như vậy, có mấy người chịu đựng được?

“Từ bây giờ, đem Nhị a ca Dận Nhưng giam tại Hàm An Cung, không cho phép ra khỏi Hàm An Cung nửa bước.”

Sau khi mọi người quỳ an, Dận Hữu đi ra đến cửa nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn người ngồi trên cao kia, chỉ thấy Khang Hi vừa mới đứng dậy đã lảo đảo một cái, may là được Lý Đức Toàn đỡ kịp thời.

Dọc theo đường đi, Dận Chân đều rất im lặng, Dận Hữu vẫn có chút hiểu được tâm tình hiện tại của hắn, đây chính là phần thương cảm của câu ‘Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ’, Dận Hữu vỗ vỗ vai Dận Chân, “Tứ ca, đừng suy nghĩ nhiều quá.”


Xúc cảm trên vai làm cho Dận Chân miễn cưỡng lộ ra nụ cười, hắn gật gật đầu, “Không có việc gì.” Hắn không nghĩ đến việc Thái tử cứ như vậy mà bị phế đi, còn sự bảo vệ của hoàng a mã đối với Thái tử mấy năm nay được tính là cái gì?

Dận Hữu đột nhiên nhớ tới hiện nay Dận Chân cũng chỉ là một thanh niên hai mươi ba tuổi, đối mặt với loại chuyện này, có chút thương cảm cũng là việc bình thường, còn biểu hiện của mình dường như quá mức ung dung đi.

Hôm nay Dận Hữu ở công bộ một lát liền về sớm, chạy tới Quận Vương phủ, sau đó cùng Dận Chân uống trà, nói một chút chuyện thú vị, thuận tiện ở trong Quận Vương phủ ăn cơm trưa, buổi chiều lại ở Quận Vương phủ nghỉ trưa, uống trà ăn điểm tâm, thích ý đến mức làm cho Tiểu Lộ Tử phải bắt đầu hoài nghi, có phải Thất a ca đến chỗ chủ tử nhà mình là để hưởng thụ hay không.

Ban đêm, Dận Hữu không có ý định quay trở về quý phủ của mình, mà đến gian phòng cách vách Dận Chân ngủ lại. Y còn chưa kịp ngủ, trong phòng liền có một người tiến vào. Y không cần mở mắt cũng biết người mới tiến vào là ai.

Ánh nến trong phòng đã tắt, Dận Hữu mở mắt nhìn bóng đen đứng bên cạnh giường, âm thanh mang theo ý cười, hỏi: “Tứ ca, ban đêm đứng ở bên giường người khác rất dọa người a.” Vừa nói xong câu đó, y liền bị kéo vào một cái ôm lạnh lẽo, y trở tay vòng tay mình qua lưng Dận Chân, lúc này y mới phát giác đối phương không có mặc ngoại bào.

Khí trời tháng mười đã bắt đầu chuyển lạnh, Dận Hữu vén chăn lên, “Tứ ca, muốn ôm thì vào chăn ôm đi, bên ngoài rất lạnh.”

Dận Chân im lặng bò lên giường, nằm xuống bên cạnh Dận Hữu, cánh tay luôn đặt bên hông Dận Hữu. Ngay khi Dận Hữu cho là hắn sẽ không nói gì, thì Dận Chân đột nhiên mở miệng.

“Ta ngủ không được, lão Nhị là người được hoàng a mã sủng ái nhất, nhưng hôm nay cũng phải rơi vào tình trạng này.”

Dận Hữu trở mình, nằm đối mặt với Dận Chân, đưa tay vòng qua eo Dận Chân, an ủi: “Tứ ca, chúng ta là nhi tử không được hoàng a mã sủng ái nhất, cho nên chúng ta sẽ không có một ngày như nhị ca.”

Bên hông thật ấm áp, làm cho cảm giác lạnh lẽo trên người Dận Chân lui xuống, hắn nghe đệ đệ so với mình còn nhỏ hơn hai tuổi khuyên giải an ủi mình, liền đem người ôm vào trong lòng, “Ta biết.”


Là một đại lão gia, bị người khác ôm vào trong ngực cũng có phần không thích ứng, Dận Hữu vặn vẹo, uốn éo thân thể một lúc, mới chậm chạp mở miệng nói: “Có một số việc, chúng ta luôn phải trải qua, bởi vì đạt được nhiều thứ, cho nên không biết quý trọng, sau này mất đi mới hối tiếc không kịp, Nhị ca có được nhiều thứ như vậy, nhưng lại không nhớ những thứ này đều là do người khác cho hắn, hắn không biết quý trọng, người khác sẽ thu hồi lại, đây vốn là chuyện hiển nhiên.”

Bởi vì đối phương không biết quý trọng, cho nên thu hồi lại, Dận Chân nghe nói thế, trong lòng dần dần bình tĩnh lại, hắn đem đầu chôn ở cổ Dận Hữu, “Cho nên, ta sẽ hảo hảo quý trọng ngươi.”

Chuyện này cùng bọn họ có quan hệ gì? Dận Hữu cảm giác não mình hình như không đủ để dùng. Sau đó trên môi truyền đến cảm giác ươn ướt mềm mại, đây chỉ là một nụ hôn thuần túy. Xúc cảm trên môi mềm mại lại thoải mái, cũng không bởi vì đối phương là đồng tính mà có cái gì không tốt, ngược lại làm cho trong lòng y thêm cảm giác thỏa mãn.

Đáp lại nụ hôn này, Dận Hữu cũng không mất tự nhiên, cùng người mình yêu đụng chạm cũng không phải là chuyện xấu hổ gì, chẳng qua là khi tay Dận Chân mò vào vạt áo y, liền bị y bắt lấy cổ tay.

Dận Chân cũng không kiên trì, hắn biết Dận Hữu là đang lo lắng, mà bây giờ xác thực cũng không phải là thời cơ tốt, tay đang ôm Dận Hữu siết chặt, sau đó nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ tới, thật sự sẽ có một ngày, ta có thể đem ngươi ôm vào trong ngực như thế này.”

Dận Hữu chỉ đưa tay khoác lên hông Dận Chân mà không nói lời nào, năm nay Dận Chân hai mươi ba tuổi, từ năm hắn sáu tuổi, vận mệnh của hai người đã bắt đầu gắn liền với nhau, y không biết Dận Chân bắt đầu thích y từ lúc nào, nhưng không thể phủ nhận, trong những năm tháng này, tình cảm của Dận Chân đối với y đều là thuần túy.

Nơi nào đó dưới thân chạm tới đối phương, tốt lắm, cả hai bên đều có cảm giác rồi, nghe được tiếng hít thở của Dận Chân bắt đầu nặng hơn, Dận Hữu nhẹ giọng cười hỏi, “Cần ta hỗ trợ không?”

Dận Chân giật mình, tay lại dẫn đầu bắt lấy nơi đó của Dận Hữu.

Hai người giúp đỡ nhau, trong ban đêm lạnh lẽo này, trên người đều toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Dận Chân rời giường, lấy một cái khăn trên y giá bên cạnh lại, thay hai người lau tay, sau đó xoay người lên giường ôm lấy Dận Hữu, mệt mỏi rất nhanh đánh úp lên. Về phần mất mát, bất an lúc nãy, đã sớm biến mất không còn dấu vết.

Dù gặp chuyện bất hạnh như thế nào, chỉ cần người trong lòng vẫn ở bên cạnh mình, kia cũng đã là chuyện may mắn nhất.


Đêm khuya, thấy người bên cạnh đã ngủ, Dận Hữu mở mắt ra, khe khẽ thở dài, đưa tay sờ sờ vành tai mềm mại của Dận Chân, làm nhi tử của Khang Hi cũng không dễ a, khó trách người như Dận Chân cũng có lúc bộc lộ cảm xúc phản đối. Tay của hắn vòng bên hông mình siết có chút chặt, Dận Hữu có chút khó chịu, nhưng y cũng không nhẫn tâm đẩy ra, hơi điều chỉnh tư thế, y cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Đối với Dận Hữu mà nói, thức sớm là chuyện thống khổ nhất, nhưng dưới mí mắt Khang Hi, hậu quả của bỏ bê công việc còn nghiêm trọng hơn so với kiếp trước nhiều, y vừa ngáp, vừa để thái giám bên cạnh hầu hạ mình thay quần áo. Con người rất dễ tạo thành thói quen, đời trước muốn y để người ta mặc quần áo giúp, nhất định toàn thân sẽ không được tự nhiên. Hiện tại đã thích ứng tốt, y hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác bài xích nào.

Cho nên việc những người có quyền đều muốn bảo hộ địa vị cao cao tại thượng của mình, điều này cũng có thể lý giải. Cho dù ai đi nữa, nếu được đặt vào trên vị trí này, nói mình một chút cũng không thèm để ý đến vinh hoa phú quý, xa xỉ hưởng thụ kia, cũng có chút khó khăn đi.

Thời điểm vào triều, trời vẫn còn mờ tối, Dận Hữu liếc nhìn nam nhân trên long ỷ đang có chút suy sụp kia, thành thành thật thật đứng ở một bên.

Sau khi thượng tấu xong, Dận Hữu đã chuẩn bị tốt để quỳ xuống rồi bãi triều, thì Đại a ca đột nhiên bước ra khỏi hàng nói: “Hoàng a mã, Nhị đệ ngang ngược càn rỡ, bụng dạ khó lường, lúc đi cùng luôn tỏ ra bất kính đối với hoàng a mã, theo nhi thần nghĩ, tội lần này của Nhị đệ theo lý nên giết.”

Dận Hữu nghe xong lời này, đầu óc liền chấn động, lão Đại a, đây là ngươi muốn châm thêm dầu vào lửa sao? Chẳng lẽ hắn nghĩ nếu lão Nhị chết, Khang Hi sẽ cho hắn làm Thái tử? Loại ý nghĩ này cũng thật sự là có điểm choáng đi.

“Ha?” Âm thanh của Khang Hi rất thấp, mang theo cảm giác bị đè nén, phảng phất có cái gì đó hết sức căng thẳng, “Lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ, lão Thất, lão Bát, lão Cửu, lão Thập, các ngươi thấy thế nào?”

Cái vấn đề này, liền đem mấy hoàng tử trưởng thành đang dự triều, toàn bộ đều bị liên lụy.

Lão Tam quỳ trên mặt đất, đầu cũng không dám nâng lên, “Nhi thần không dám, lỗi do Nhị ca gây ra, đã có luật lệ của Đại Thanh định luận.” Lời này cho thấy hắn không có ý kiến, không có cái nhìn khác.

“Còn lão Tứ thì sao?” Mặt Khang Hi không chút thay đổi, dời tầm mắt, không hề nhìn lão Tam.

“Thỉnh hoàng a mã bớt giận, tất cả là do Nhị ca nhất thời hồ đồ, kính xin hoàng a mã thứ tội.” Dận Chân nghiêm mặt quỳ xuống, “Tuy hành vi của Nhị ca có hơi quá mức, nhưng tội không đáng chết, thỉnh hoàng a mã phán quyết đúng đắn.”


Biểu tình của Khang Hi có chút buông lỏng, sau đó đem tầm mắt quăng tới mấy nhi tử khác.

“Nhi thần tán thành với ý kiến của Tứ ca.” Lão Ngũ quỳ xuống.

“Nhi thần cũng tán thành với ý kiến của Tứ ca.” Dận Hữu quỳ ở phía sau, tuy là lựa chọn đi con đường tầm thường, nhưng đi theo Dận Chân, tuyệt đối có thịt ăn a.

Bát a ca thấy thế, nói: “Đại ca nói có lý, mà Tứ ca cũng không sai, nhi thần không có ý kiến gì.” Có đạo lý cùng không sai vẫn khác nhau rất rõ.

Lão Thập nhìn nhìn Bát ca, lại nhìn Thất ca quỳ gối bên cạnh, do dự trong chốc lát rồi mở miệng nói: “Nhi thần cảm thấy lời Tứ ca nói có lý.”

“Hừ, lão Đại, ngươi xem các huynh đệ khác của ngươi, rồi nhìn lại chính mình đi, phải biết cái gì gọi là hiếu đễ chi nghĩa!” Khang Hi thập phần thất vọng đối với hành vi lần này của Đại a ca, một kẻ đã muốn dồn huynh đệ vào chỗ chết, dù có năng lực thế nào đi nữa, cũng không thể ngồi lên vị trí này.

“Từ đây về sau trẫm không muốn nghe những lời này nữa, Dận Nghị, ngươi nhớ kỹ cho trẫm!” Khang Hi nói mấy câu đó cũng không nặng, nhưng ngữ khí lại khác xa so với ngày thường, mang theo một cỗ hàn ý nói không nên lời.

Dận Hữu biết, lần này Đại a ca đã đem đường chạy ngày sau của mình chặt mất rồi, bất quá, lão Thập thế mà lại đứng về phía Dận Chân, điều này làm cho y có chút ngoài ý muốn.

Hình như từ mấy năm trước, sau khi Ôn Hi Quý Phi mất, Dận Hề liền trở nên trầm mặc không ít, y còn nhớ rõ mùa đông năm ấy mình còn bắt gặp tiểu hài tử Dận Hề mập mạp vụng trộm khóc, thế nhưng nháy mắt đã trưởng thành, tuy rằng làm việc vẫn có chút lỗ mãng, nhưng hắn tuyệt đối không làm càn.

“Bãi triều!”

Sau tiếng hô to này, Dận Hữu thấy vẻ mặt của Đại a ca trắng bệch.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: giúp đỡ cho nhau gìđó, thật là tốt đẹp ~(@^_^@)~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.