Thiên Hương Tiêu

Chương 8: Âm ma xuất thế lưỡng bại câu thương


Đọc truyện Thiên Hương Tiêu – Chương 8: Âm ma xuất thế lưỡng bại câu thương

Hồ Bách Linh nhủ thầm, kẻ này không biết là người thế nào, trước tiên phải biết rõ âm mưu của y rồi hãy nói, thế rồi mới hỏi mà không đáp:

“Không biết lão anh hùng cao danh quý tánh là gì?”.

Quái nhân ấy xầm mặt, lạnh nhạt nói:

“Năm xưa khi lão phu đi lại trên giang hồ, được võ lâm đồng đạo đề cử, tặng cho cái ngoại hiệu là Âm Thủ Nhất Ma, song lão phu đã mấy mươi năm chưa bước chân ra giang hồ, người biết ngoại hiệu này chỉ e chẳng còn bao nhiêu”.

Hồ Bách Linh tuy là minh chủ của lục lâm, nhưng nơi chàng xuất hiện chỉ là vùng Giang Bắc, ngoài mấy cao thủ nổi danh đương thời, đối với những cao thủ của đời trước biết không nhiều, trong lòng nhủ thầm, cái tên Âm Thủ Nhất Ma quả thực chưa nghe ai nói tới, nhưng trong cái tên này vừa có âm lại vừa có ma, chắc chắn là người rất hung tàn. Thế rồi mới ôm quyền nói:

“Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”.

Quái nhân vốn nghĩ Hồ Bách Linh tuổi tác như thế này, chắc chắn sẽ không biết chuyện của mấy mươi năm trước, cho nên sau khi nói ra ngoại hiệu, lại thêm một câu để chừa đường rút lui, nào ngờ Hồ Bách Linh lại ôm quyền làm lễ, miệng thì nói ngưỡng mộ đã lâu, trong lòng cảm thấy bất ngờ, nhủ thầm, năm xưa mình bị cao tăng Thiếu Lâm bao vây, người mang trọng thương, phá được vòng vây mà chạy, người đời đều cho rằng mình đã chết, chả lẽ ngoại hiệu của mình vẫn còn truyền trên giang hồ hay sao?”.

Y tính tình âm trầm tàn khốc, trước nay đa nghi, vui hay giận đều không hiện ra trên mặt, dù trong lòng mừng rỡ, nhưng vẫn lạnh nhạt nói:

“Ngươi dù cho đã biết ngoại hiệu cấy của lão phu, nhưng ngươi còn trẻ tuổi đối với việc giang hồ năm xưa, cũng khó mà biết nhiều, huống chi người đời vô tri, đa số đều tưởng rằng lão phu đã chết từ lâu”.

Hồ Bách Linh nhủ thầm, y đã tái suất giang hồ, tất nhiên sẽ chuẩn bị hành động, chi bằng mượn cơ hội này dò hỏi ý đồ của y như thế nào!

Thế rồi mới cung tay nói:

“Lão anh hùng lần này tái xuất giang hồ, chắc là chuẩn bị làm chuyện kinh thiên động địa?”.

Âm Thủ Nhất Ma cười lạnh lùng nói:

“Lão phu lần này tái xuất giang hồ, vốn là muốn liên thủ các vị cao thủ trên chốn lục lâm, đồng tâm hợp lực đánh một trận sống chết với bọn người tự xưng là danh ngôn chính phái, nào ngờ người đã chiếm tiên cơ, đoạt lấy chức minh chủ lục lâm trong thiên hạ của ta”.

Hồ Bách Linh nói:

“Lão anh hùng nói không sai, gần đây người trong lục lâm chúng ta quả thực là bị bọn chúng đè nén không ít …”.

Âm Thủ Nhất Ma nghe chàng nói lời ấy, cũng giống như lời mình muốn nói, trong lòng không khỏi vui mừng, khuôn mặt nặng nề đột nhiên nở nụ cười, nói:

“Không ngờ sau khi lão phu ẩn cư, trong chốn lục lâm chúng ta lại xuất hiện một nhân tài …”.

Lão ta hơi ngừng rồi nói tiếp:

“Trong đồi lão phu, chưa bao giờ có thiện cảm với bất cứ ai, nhưng đối với ngươi thì ngoại lệ, lão phu vốn có ý muốn tranh dài ngắn, nhưng ý ngươi và lão phu giống nhau, vậy không cần đến chức minh chủ lục lâm nữa”.

Hồ Bách Linh trong lòng nhủ thầm, chắc trong này có điều chi ẩn khuất … Âm Thủ Nhất Ma lại nói:

“Lão phu tuy có thể để cho ngươi ngồi cái chức minh chủ lục lâm, nhưng phải tuân theo ba điều kiện của lão phu!”.

Hồ Bách Linh thầm mắng, khẩu khí thật lớn, miệng thì mỉm cười:

“Không biết có ba điều kiện gì?”.

Âm Thủ Nhất Ma nói:

“Điều kiện thứ nhất, là phải giao thực quyền minh chủ lục lâm cho lão phu, tất cả phải nghe theo lão phu điều động. Thứ hai ngươi phải trở thành moan hạ của lão phu, lão phu sẽ truyền cho ngươi vài món tuyệt kỹ. Điều kiện thứ ba …”.

Hồ Bách Linh nói:

“Điều kiện thứ ba thế nào?”.

Âm Thủ Nhất Ma đưa tay phất một cái, bốn ả tiểu tỳ mặc y phục màu xanh thối lui ba bước, giơ cao ngọn đèn trong tay, đồng thanh nói:

“Dâng rượu”.

Hồ Bách Linh thầm mắng, sao lại có cái nơi thối tha thế này. Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy sau bức tượng có hai thiếu phụ mặc y phục màu xanh và y phục màu trắng, mỗi người trong tay bưng một khay ngọc nhỏ, uyển chuyển bước ra đến phía trước Hồ Bách Linh thì dừng lại.

Âm Thủ Nhất Ma lạnh lùng nói:

“Điều kiện thứ ba rất đơn giản, chỉ cần ngươi uống hai chén dược tưởu trong khay ngọc này là được”.

Hồ Bách Linh cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy hai chén rượu này có màu sắc khác nhau, chén rượu trong tay của thiếu phụ mặc áo trắng thì màu đỏ như máu, chén rượu trong tay của thiếu phụ áo xanh thì lại có màu đen như mực, không khỏi nhíu mày, hỏi:

“Không biết có tác dụng gì?”.

Âm Thủ Nhất Ma ha ha cười lớn:

“Lão phu và ngươi vừa gặp đã thấy rất hợp, cho nên phá lệ cho ngươi biết rằng, loại rượu màu đen gọi là Hương Tâm Lộ, uống xong rượu này, suốt đời không hề có hai lòng đối với lão phu, phàm đã là môn hạ của ta, tất phải uống rượu này”.

Hồ Bách Linh nói:

“Một chén dược tửu có bao nhiêu độc lực, tại hạ không tin, có thể khiến cho người ta cả đời một lòng hướng về ngài”.

Nói rồi đưa tay bưng chén rượu màu đen.

Chỉ thấy thiếu phụ áo trắng hơi bực dọc, đưa khay rượu ngọc, nói:

“Phàm đã trở thành môn hạ của sư phụ ta, trước tiên phải uống rượu này, ngươi sao có thể phá lệ được”.

Âm Thủ Nhất Ma cười lớn, mắt nhìn Hồ Bách Linh, nói:

“Lão phu sẽ cho ngươi chiếm phần tiện nghi, chỉ cần uống chén rượu trong tay của ả, lão phu sẽ tặng luôn người”.

Nếu như Hồ Bách Linh chưa hướng thiện, nghe xong lời này sẽ vui mừng, nhưng lúc này nghe được lời ấy, thì cảm thấy không vừa tai, không khỏi biến sắc, lạnh nhạt nói:

“Loại rượu dâm mị như thế này, há là thứ đồ uống của đại trượng phu, tuy chỉ là một chén rượu nhỏ bé, chưa chắc đã có thể khiến cho tại hạ loạn tính”.

Thiếu phụ áo trắng trong mắt lộ vẻ kỳ dị, nhìn Hồ Bách Linh nói:

“Uống trước rượu này là môn quy của chúng ta, ngài hứa trở thành môn hạ của sư phụ ta, từ chối uống rượu đó là điều bất kính với sư trưởng …”.

Hồ Bách Linh cười lớn nói:

“Ta đã hứa trở thành môn hạ của sư phụ các người lúc nào?”.

Âm Thủ Nhất Ma trầm mặt, lạnh nhạt nói:

“Con tiện tỳ lắm mồm!” đột nhiên bước về phía trước hai bước, tay trái vươn ra, đè vào huyệt mệnh môn trên bối tâm của thiếu phụ áo trắng, chỉ cần y nhả nội lực ra, thiếu phụ này sẽ chết dưới chưởng.

Hồ Bách Linh đột nhiên quát lớn:

“Dừng tay, đối phó với một nữ tử đột nhiên ra tay, há là hành vi của đại trượng phu!”.

Âm Thủ Nhất Ma giận dữ nói:

“Ả là đệ tử của ta, giết hay để là tùy ý của ta, đâu có tính là đột nhiên ra tay”.

Hồ Bách Linh cười lớn nói:

“Bà ta dù là đệ tử của lão, lão cũng không nên đối xử với bà ta như thế”.

Âm Thủ Nhất Ma chậm rãi thu lại chưởng trái trên huyệt mệnh môn của thiếu phụ áo trắng, cười:

“Ngươi cầu xin cho ả hay sao?”.

Hồ Bách Linh nói:

“Điều đó thì không phải, trong một môn phái, tất sẽ có môn quy giới luật, bà ta đã phạm môn quy, cũng nên trị tội theo môn quy, hành vi ra tay thì đã giết người, hừ hừ! Đâu có giống thân phận của một bậc tôn sư!”.

Âm Thủ Nhất Ma bị mấy lời của chàng nói ngược lại, há hốc mồm nói không ra lời, sững người một đỗi rồi nói:

“Ngươi nói không sai”.

Hồ Bách Linh đột nhiên nhíu mày, ánh mắt sáng quắc, nói:

“Hễ là tỉ thí, trước tiên phải công bằng, lão anh hùng lệnh cho tại hạ uống hai chén dược tửu, chắc chắn sau khi rượu vào bụng, thì tại hạ suốt đời còn lại sẽ không hai lòng với lão, song nếu tại hạ uống hai chén dược tửu này quả nhiên như lời thì coi như xong, nếu như hai chén dược tửu này không thể khiến cho bản tính của tại hạ mê loạn, không biết lão anh hùng sẽ xử lý thế nào?”.

Âm Thủ Nhất Ma lạnh lùng nói:

“Ngươi muốn lão phu thế nào?”.

Hồ Bách Linh mỉm cười, nói:

“Nếu như tại hạ uống hai chén dược tửu này mà vẫn như xưa, vậy mong alão anh hùng hãy nghĩ ra phương pháp tự tuyệt, rời khỏi nhân gian, tránh làm mất thân phận”.

Âm Thủ Nhất Ma thấy chàng vẫn từ tốn nói:

“Tựa như không hề sợ hai chén rượu này, trong lòng không khỏi hoài nghi, nhủ thầm, loại rượu độc này của mình đã thử trăm lần không sai, kẻ này lại dám cá cược với mình, chả lẽ trong người y có linh dược giải độc hay sao? Trong nhất thời trầm ngâm không đáp.

Hồ Bách Linh thấy thần sắc của y đầy vẻ chần chừ, thì biết y hoài nghi mình có thuốc giải độc, thế rồi mới mỉm cười nhìn Âm Thủ Nhất Ma nói:

“Nhìn thần sắc của lão anh hùng, chả lẽ còn nghi ngờ trong lời tại hạ có điều gian dối, hoặc cho rằng trong người tại hạ có thuốc giải độc?”.

Âm Thủ Nhất Ma bị chàng hỏi, thầm kêu hổ thẹn trong lòng, mặt biến sắc, cười ha ha mà không nói.

Thiếu phụ áo trắng ấy nghe hai người đối đáp, vẻ lo lắng trên khuôn mặt giãn ra trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, quan tâm, chờ đợi, khẩn khoản nhìn về phía Hồ Bách Linh.

Hồ Bách Linh nhìn bầu trời, trong lòng tính toán, thế rồi mới nói:

“Tại hạ tuy có lòng thử dược tửu của lão anh hùng, nhưng lão anh hùng lại nghi ngờ tại hạ có giấu thuốc giải, vả lại nhìn thần sắc của lão anh hùng, không những không tin lời của tại hạ, mà còn muốn tra xét, xem ra, lão anh hùng đã quá đa nghi, điều này quả thực khiến cho tại ạh không dám nghe theo”.

Mấy lời này rất can đảm, mà lại rất sắc bén, khiến cho Âm Thủ Nhất Ma biến sắc.

Thiếu phụ áo trắng nghe lời Hồ Bách Linh sắc bén như vậy, liếc xéo chàng một cái, nhưng chàng vẫn nói mà không hề e sợ, không khỏi thầm thở dài, môi mấp máy nhưng lại không nói ra điều gì, ánh mắt nhìn về phía Âm Thủ Nhất Ma.

Âm Thủ Nhất Ma bị Hồ Bách Linh nói như thế thẹn quá hóa giận, mặt biến sắc quát lớn:

“Chả lẽ lão phu không thể tra xét ngươi hay sao?”.

Hồ Bách Linh lạnh lùng cười một tiếng, không nói.

Âm Thủ Nhất Ma quát:

“Ngươi đừng giở trò trước mặt lão phu!” nói xong thì chưởng phải giở lên đẩy ra một luồng kình phong lao thẳng về phía Hồ Bách Linh.

Hồ Bách Linh không hề né tránh, chưởng trái vẫy ở trước ngực một vòng tròn, đẩy luồng kình đạo của Âm Thủ Nhất Ma ra.

Âm Thủ Nhất Ma cừơi một tràng quái dị, nói:

“Lão phu mấy mươi năm chưa từng đi lại trên giang hồ, hai mươi năm qua cũng chưa từng động thủ với ai, không ngờ trên giang hồ lại xuất hiện không ít nhân vật, xem chưởng này của ngươi, quả thực có chút công lực, chả trách nào ngươi có thể tranh được chức minh chủ lục lâm”. Nói xong thì lại cười quái dị một tiếng, nói:

“Hôm nay lão phu phải mở rộng tầm mắt”.

Hồ Bách Linh đẩy một chưởng của Âm Thủ Nhất Ma, biết công lực của y quả thực thâm hậu, lúc này mới tự nhủ rằng, hiện nay đừng nói y người đông thế mạnh, chỉ một mình Âm Thủ Nhất Ma này cũng đã khó đối phó, giờ đây chỉ còn cách kéo dài thời gian của y, đợi bọn người Dư Diệc Lạc đến rồi mới tính sau.

Yù nghĩ ấy lướt qua đầu, người đã hơi lách qua một bên, nói:

“Tại hạ tôn kính ngài là bậc tiền bối …”.

Thiếu phụ áo trắng đứng một bên lúc nãy thấy lời nói của hai người sắc bén, đã rất bất an, lại thấy Âm Thủ Nhất Ma đẩy ra một chưởng về phía Hồ Bách Linh, chỉ thấy hoa dung thất sắc, mặt trắng bệt, nếu không phải vì sợ Âm Thủ Nhất Ma thì quả thực đã ngăn cản.

Lúc này bà ta thấy Hồ Bách Linh lui qua một bên, không thể ngăn được, thế rồi mới quay sang nói với Hồ Bách Linh:

“Ngươi đã hứa bước vào sư môn của chúng ta, tại sao lại vô lễ …”.

Hồ Bách Linh nói:

“Tại hạ đã hứa bước vào sư môn của các người khi nào?”.

Thiếu phụ áo trắng nói:

“Ngươi chịu uống rượu này, coi như là đã hứa, sao lại không thừa nhận?”.

Hồ Bách Linh nói:

“Ta hứa uống dược tửu là bởi vì không tin dược lực của loại dược tửu này có gì quái dị”.

Âm Thủ Nhất Ma đứng yên, nhủ thầm, chỉ cần ngươi uống xong rượu này, chỉ cần ngươi quả thực không có thuốc giải, lão phu còn sợ ngươi chạy khỏi bàn tay của ta hay sao?

Nhưng khi thấy Hồ Bách Linh có vẻ không hề sợ loại dược tửu này, trong lòng lại hồ nghi bất định.

Âm Thủ Nhất Ma này là người trong lòng nếu có điều gì nghi ngờ hay buồn vui đều không hiện ra mặt, trong lòng đang tính toán, càng nghĩ càng nghi, thế rồi mới hạ quyết tâm, quay sang nói với thiếu nữ mặc áo xanh đứng bên cạnh:

“Các ngươi bước tới rà xoát trên người của y, coi thử có giấu thuốc giải hay không?”.

Hồ Bách Linh lạnh lùng hừ một tiếng, trầm giọng quát:


“Các người quả thực muốn tra xét hay sao?”.

Thiếu nữ áo xanh ấy nhìn Âm Thủ Nhất Ma không trả lời, bước tới.

Hồ Bách Linh thấy hai người cứ bước tới, không khỏi nổi giận, quát lớn một tiếng:

“Đứng lại!” bề ngoài của chàng vốn đã uy vũ trang nghiêm, câu này lại giống như sấm động giữa trời xuân.

Hai người bị chàng quát, bất đồ bước chân hơi chậm lại, cả hai đều nhìn về phía chàng, chỉ thấy mắt chàng như điện, sắc mặt nghiêm túc, có thần uy khiến cho người ta phải sợ, hai người trong lòng chợt run, đang định quay sang nhìn Âm Thủ Nhất Ma, Âm Thủ Nhất Ma đứng một bên gằng giọng:

“Mau đến tra xét!”.

Âm Thủ Nhất Ma là người lạnh lùng tàn khốc, hai thiếu nữ này tuy trong lòng khiếp sợ thần oai lẫm lẫm ấy của Hồ Bách Linh, nhưng không dám cãi lại mệnh lệnh của Âm Thủ Nhất Ma, hai người đưa mắt nhìn nhau, chỉ bước về phía trước.

Hồ Bách Linh vội vàng nói:

“Nam tử hán không đấu với nữ nhi, Hồ Bách Linh đường đường là một đấng đại trượng phu, nào chịu động thủ với bọn nữ nhi yếu đuối các người, hãy mau quay về”.

Hai thiếu nữ áo xanh như không nghe lời của y.

Hồ Bách Linh thấy hai thiếu nữ không màng đến lời nói của mình, trong lòng lo lắng, lại thối lùi ra sau một bước, nói:

“Lão anh hùng, tại hạ kính lão là bậc tiền bối, sao lão lại kêu hai thiếu nữ đến, hãy kêu bọn chúng quay về, tại hạ chấp nhận giải quyết với lão anh hùng”.

Âm Thủ Nhất Ma không hề quay đầu chẳng thèm để ý đến chàng.

Hai thiếu nữ áo xanh đến phía trước mặt Hồ Bách Linh, còn cách ba bốn thước thì đột nhiên lách cổ tay, rút ra một thanh nhuyễn kiếm, hai thanh nhuyễn kiếm này sáng lấp lánh rung lên một cái, một thanh lấp lánh ánh sáng màu vàng, một thanh lấp lánh ánh sáng màu bạc, phóng tới.

Hồ Bách Linh vừa thấy hai người này rút ra binh khí, trong lòng nhủ thầm:

“Loại nhuyễn kiếm này là binh khí thâm sâu nhất, nếu không có nội lực thâm hậu, sẽ không dám sử dụng, xem hai người này sử dụng nhuyễn kiếm, công phu chắc chắn không kém.

Yù nghĩ lướt qua, rồi đề cao cảnh giác, miệng thì nói:

“Các người không nghe lời tại hạ đừng trách Hồ mỗ …”.

Chàng nói chưa xong, hai người đã giở kiếm đứng thủ hai bên, thiếu nữ đứng ở trước mặt nói:

“Nếu như ngươi có thuốc giải hãy mau đem ra”.

Hồ Bách Linh miệng hơi cười lạnh lùng không trả lời.

Thiếu nữ đứng bên cạnh Hồ Bách Linh nói:

“Ngươi có nghe không?”.

Hồ Bách Linh vẫn cứ cười lạnh lùng.

Hai thiếu nữ nhìn nhau, không lên tiếng, chỉ nghe một tiếng quát, hai thiếu nữ giở kiếm đâm về phía Hồ Bách Linh.

Hồ Bách Linh tay trái cầm gậy, tay phải vỗ ra một luồng chưởng phong “kinh thiên vĩ địa”, chia ra đón hai mũi kiếm đang đâm tới.

Chiêu “Kinh thiên vĩ địa” này khi đánh ra, uy lực không thể xem thường, trong chưởng phong có tiếng kêu vút, khi chạm nhau với kiếm thế thì thân kiếm bị chấn động run lên bần bật.

Hai thiếu nữ áo xanh đột nhiên cảm thấy thân kiếm run lên, hầu như không nắm chắc được, buông đồ thất kinh vội vàng đề nội lực đầy vào trong thân kiếm.

Âm Thủ Nhất Ma đứng một bên cũng không khỏi buông lời khen:

“Quả nhiên hảo công lực”.

Hai thiếu nữ đâm một nhát kiếm chưa trúng, tiếp tục đâm nữa, lần này hai thanh kiếm chia nhau đâm vào các yếu huyệt ở thượng, trung, hạ bàn.

Hồ Bách Linh thấy hai thanh kiếm này quá lợi hại, cười nhạt một tiếng nói:

“Các người đừng trách Hồ mỗ này bức hiếp nữ lưu …” nói rồi giơ chưởng phải đánh ra một chiêu “lưu tinh trụy địa”, chiêu này gồm có hai thức, trên đẩy dưới đè, nhanh như điện xẹt, nặng như thái sơn, đẩy hai thanh kiếm bay ngược ra.

Hai thiếu nữ áo xanh vừa mới tiếp chiêu này của Hồ Bách Linh thì bị chưởng phong của chàng gây chấn động đến nỗi người lảo đảp, biết công lực của chàng thâm hậu, trong lòng đã sớm chuẩn bị, lúc này thấy chàng đánh ra một chiêu “lưu tinh trụy địa”, thì cảm thấy một luồng lực đạo mạnh mẽ chặn kiếm lại.

Hai thiếu nữ nào dám sơ suất, vội vàng thu chiêu, cổ tay lắc một cái, hai bóng người chia nhau rồi lại tụ lại, một trước một sau, lần lượt tấn công tới.

Thiếu phụ áo trắng chỉ đứng sững ra một bên, cảm thấy kinh hãi, cắn chặt môi dưới, môi trên trái chảy ròng ròng, nhìn phía Hồ Bách Linh một cách đầy lo lắng.

Bỗng nghe Hồ Bách Linh gầm lên một tiếng, tay phải lật lại, cây gậy sắt chổng ngược lên, chân dùng lực, người mượn lực xoay tròn một vòng, đánh ra một chiêu “khốn long thăng thiên”, chỉ nghe tiếng gậy kiếm giao nhau, hai thiếu nữ thất kinh kêu lên một tiếng, rồi cả hai người đều thối lui đến sáu bảy thước.

Thiếu phụ áo trắng quay đầu nhìn hai thiếu nữ, thấy hai người đều hoa dung thất sắc, mặt tái nhợt đứng thở dốc không ngừng, lại nhìn về phía Hồ Bách Linh thì đã thu gậy đứng ở đấy. Trong lòng nàng bất đồ dâng lên cảm giác kính mộ, khóe miệng mỉm cười, mắt chan chứa tình cảm, cúi đầu nhìn xéo chàng, ánh mắt ấy hàm chứa tình ý sâu xa.

Thiếu nữ áo xanh hơi thở dốc, lo lắng nhìn về phía Âm Thủ Nhất Ma.

Âm Thủ Nhất Ma cười hì hì nói:

“Công lực như thế quả thực hiếm có, lần này dù cho là bại cũng không trách hai người”. Nói xong, bước người về phía trước hai bước, lạnh lùng nói:

“Kẻ có thể phá “song châu liên kiếm” của lão phu, e rằng trên giang hồ không có mấy người, trong lúc đọ chiêu, ngươi có thể đẩy lùi bọn chúng đủ thấy công lực của ngươi không kém”.

Thiếu niên áo trắng nhìn Âm Thủ Nhất Ma rê về phía trước, trong lòng không biết cớ gì lại lo lắng cho sự an nguy của Hồ Bách Linh, cũng không khỏi bước về phía trước hai bước.

Âm Thủ Nhất Ma cười lạnh lùng nói:

“Lão phu thấy thế thì vui, đã nhiều năm chưa từng động thủ, hôm nay hiếm có được cơ duyên này, cho nên phải coi thử minh chủ lục lâm trong thiên hạ rốt cuộc có bao nhiêu công lực”. Nói đến đây, thì cười ha ha nói:

“Lão phu cũng không ép buộc nữa, chỉ cần ngươi tiếp ba chiêu của lão phu …”.

Hồ Bách Linh anh hùng trùm đời, hào khí ngất trời, nào cam chịu khuất phục, thế rồi cũng cười to nói:

“Lão anh hùng nếu như có hứng, tại hạ xin phụng bồi, đừng nói ban cho ba chiêu, dù cho ba mươi chiêu, ba trăm chiêu cũng chẳng là gì cả”.

Âm Thủ Nhất Ma ngửa đầu hú một tràng dài nói:

“Tốt, ngươi hãy cẩn thận tiếp chiêu …”.

Nói chưa dứt lời thì đột nhiên phía trước truyền vào tiếng tranh cãi, rồi sau đó có tiếng binh khí giao nhau.

Hai người đều hơi giật mình.

Lúc này ở ngoài có tiếng quát lớn:

“Ngươi hãy bớt nói lời thừa thãi, lão Vương không mắc lừa các ngươi, nếu không phải lão Vương trong lòng lo lắng, ít nhất cũng đập vỡ đầu đám khốn khiếp các ngươi …”.

Âm Thủ Nhất Ma nghe tiếng quát, to như chuông đồng, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, nhủ thầm, không biết bọn người nào àm lỗ mãng như thế?

Y nghĩ chưa xong thì ở ngoài có tiếng bình bình, rồi tiếp theo tiếng kêu gào, tiếng bước chân chạy gấp, trong chớp mắt, tiếng bước chân ấy đã truyền đến ngoài cửa.

Âm Thủ Nhất Ma vừa nghe có tiếng ồn thì biết rằng đã có biến, nhưng y là kẻ kinh nghiệm phong phú, tính tình thâm trầm, mặt không hề đổi sắc, thu lại chưởng thế quay mặt ngó ra ngoài cửa.

Chỉ thấy bốn bóng người xông thẳng vào, người phía trước mình cao tám thước, lưng hổ eo gấu, sắc mặt thì đỏ, râu ngắn lởm chởm, trên lưng có cắm xép một thanh kim bối khai sơn đao, mắt mở to, xông vào phía trước.

Còn ở phía sau là hai đại hán mặc kình trang, ba người này chính là Lao Sơn Tam Hùng.

Vương Đại Khang vừa thấy Hồ Bách Linh từ xa đã kêu lên:

“Ồ, minh chủ ở đây”. Y đang nói thì xông về phía Âm Thủ Nhất Ma.

Hồ Bách Linh biết y là người lỗ mãng, sợ y xảy ra chuyện, đang định mở miệng ngăn cản, Vương Đại Khang ấy chỉ tay về phía Âm Thủ Nhất Ma quát:

“Tên lão quỷ này là ai, đây là minh chủ lục lâm của chúng ta, nếu ngươi chưa từng gặp chắc cũng đã nghe qua, sao lại dám đối với minh chủ như thế, có muốn lão Vương này cho ngươi một bài học hay không …”.

Hồ Bách Linh vội vàng giơ tay cản lại:

“Vương hiền đệ đừng vô lễ, vị này là tiền bối anh hùng, mau lui xuống …

Vương Đại Khang cười ha ha nói:

“Minh chủ yên tâm, lão Vương này dù không đánh lại lão, nhưng nào đã sợ lão”. Nói rồi tiến sát lên.

Âm Thủ Nhất Ma thấy Vương Đại Khang tính tình thô lỗ, không thèm để ý đến y, chỉ cười lạnh lùng.

Khi Vương Đại Khang tiến về phía trước, Hồ Bách Linh đang định giơ tay ngăn cản, trong lúc Âm Thủ Nhất Ma cười nhạt, đột nhiên ở ngoài cửa có tiếng đồng la vang lên, rồi lại một tràng cười ha ha.

Âm Thủ Nhất Ma quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người ăn mặc theo kiểu văn sĩ, tay cầm đồng la thiết bản, chân đi chữ bát, cười mà chậm rãi bước vào, trên vai y còn treo một tấm vải trắng dài.

Vương Đại Khang nhân lúc Âm Thủ Nhất Ma quay mặt nhìn ra, cao giọng quát:

“Ngươi không được nhiền đông ngó tây, lão Vương này sắp động thủ”.

Âm Thủ Nhất Ma nghe y nói mà rất thú vị, không khỏi quay đầu nhìn lại.

Vương Đại Khang hình như không phục nói:

“Ngươi cười cái gì, Vương Đại Khang này từ trước đến nay quang minh chính đại, chưa bao giờ đánh lén người ta”. Ngừng một chốc rồi lại nói tiếp:

“Ngươi phải chuẩn bị cho tốt, lão Vương này sắp động thủ”.

Nói chưa dứt lời, người đã vọt tới, đấm vù ra một quyền, quyền này phát ra trong lúc y rất tức giận, một luồng kình phong như dời núi lấp biển phóng thẳng về phía Âm Thủ Nhất Ma.

Âm Thủ Nhất Ma vừa thấy quyền của y đến thì miệng nhếch mép cười, nói:

“Đến rất hay, đồ ngu ngốc không hiểu việc”. Trong khi nói, thì cổ tay hơi lật lên, chỉ nghe một tiếng gió nhỏ vang lên, ống tay áo vang lên một cái, trong lúc phất lên, ống tay áo tạt vào cổ tay của Vương Đại Khang.

Chỉ nghe ối chao một tiếng vang lên, Vương Đại Khang nhảy bật ra ngoài, tay trái nâng quyền phải, mắt trợn ngược, tức giận nhìn về phía Âm Thủ Nhất Ma nói:

“Ngươi đánh không lại ta thì sử dụng yêu pháp để trêu ghẹo …”.

Hồ Bách Linh nhìn kỹ tay phải Vương Đại Khang, thấy đã sưng đỏ lên, trong lòng không khỏi kinh hãi, nhủ thầm, một người dù cho công lực thâm hậu, nội kình cương mãnh cũng không thể trong lúc phất tay áo mà đả thương một người có công phu thâm hậu, chỉ e kẻ này đã luyện loại công phu kỳ độc gì.

Yù nghĩ ấy lướt qua, trong lòng nghi ngờ lắm, hạ giọng kêu:

“Vương huynh đệ hãy mau co duỗi cánh tay, xem gân cốt có bị thương hay không?”.

Vương Đại Khang nói:

“Minh chủ yên tâm, lão Vương tuy không đánh hơn người ta, nhưng khả năng chịu đòn thì lại có chỗ hơn người”.

Y miệng tuy nói rất nhẹ nhàng, nhưng cũng cảm thấy có gì không hay, cũng co duỗi cánh tay như lời Hồ Bách Linh.

Cảm thấy cánh tay co duỗi tự nhiên, gân cốt không hề bị thương, cười lớn nói:

“Đa tạ minh chủ quan tâm, lão Vương rất rắn chắc, cánh tay không hề bị thương”.

Hồ Bách Linh hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt càng nặng nề, hai vai lắc một cái, người đã đến bên cạnh Vương Đại Khang, trầm giọng nói:

“Hãy duỗi tay phải ra cho ta xem”.

Vương Đại Khang chậm rãi mở năm ngón tay, duỗi tay phải ra, quả nhiên trên cẳng tay có một vết máu rất nhỏ, chỉ là vết máu này nhỏ như sợi tơ, nếu không để ý thì không nhìn thấy được.

Hồ Bách Linh chậm rãi quay mặt nhìn về phía Âm Thủ Nhất Ma, lạnh lùng nói:

“Âm thầm dùng độc thủ với một người tâm địa đơn giản, lão không cảm thấy hổ thẹn hay sao?”.

Âm Thủ Nhất Ma nghe mà sững ra, suy nghĩ một hồi rồi mới lạnh lùng đáp:

“Chả lẽ cái ngoại hiệu Âm Thủ Nhất Ma này của ta, người ta kêu nhầm hay sao?”.

Té ra trong đời của y, rất ít người dùng lời thiện lương để trách cứ, cho nên khi nghe thì cảm thấy bất ngờ, trầm ngâm một lúc mới đáp lại.

Hồ Bách Linh chậm rãi giở tay phải, rút ra thanh trường kiếm trên lưng, ánh mắt như điện, nhìn về phía Âm Thủ Nhất Ma, chậm rãi bước tới, thần oai lẫm lẫm, khí độ hơn người.

Âm Thủ Nhất Ma là người lạnh lùng, cũng bất giác cảm thấy run sợ bởi khí độ uy võ của chàng, thế rồi thần sắc đột nhiên căng thẳng mở to đôi mắt thầm đề khí chuẩn bị.

Hồ Bách Linh chậm rãi phất tay, thanh bảo kiếm trong tay vẽ ra một vòng bạc, tua kiếm màu đỏ lay động dưới ánh sáng màu xanh, hai màu xanh đỏ hòa vào nhau tạo thanh một vòng tím mờ, lay động theo kiếm quang.

Thiếu phụ áo trắng đi theo bên mình Âm Thủ Nhất Ma đột nhiên cúi người, đặt chén rượu trong tay xuống đất, thò tay vào trong người rút ra một sợi dây thừng kết bằng tơ màu đỏ, một đầu thì cột bằng chiếc chùy cưu đầu, một đầu thì cột với một viên ngân châu màu trắng, cầm trong tay phải, tay trái thì rút thanh trường kiếm trên lưng, hạ giọng nói với Âm Thủ Nhất Ma:

“Sư phụ, con ra tay trước, được không?”.

Âm Thủ Nhất Ma chưa trả lời, đột nhiên nghe ba tiếng la keng keng keng vang lên, tựa như là rớt thiết bản trong eo ra, tung người vọt đến bên cạnh Hồ Bách Linh nói:

“Minh chủ nào có thể tùy tiện ra tay, trận này hãy giao cho tại hạ!”.

Thiếu phụ áo trắng ấy đột nhiên nhìn Dư Diệc Lạc lạnh nhạt nói:

“Ta không cần động thủ với ngươi, hãy mau lui xuống để tránh chuốc khổ!”.


Dư Diệc Lạc mỉm cười nói:

“Buôn bán không xong nhân nghĩa vẫn còn, cuộc giao dịch này của chúng ta dù cho không thành, cũng nên để lại chút tình gặp mặt …”.

Thiếu phụ áo trắng rít lên:

“Ngươi nói bừa cái gì?” rồi giơ thanh kiếm đâm ra một chiêu “độc mãng xuất huyệt”.

Dư Diệc Lạc đưa thanh thiết bản chặn lại, chỉ nghe keng một tiếng, hai món binh khí giao nhau, thanh kiếm bị thiết bản đánh bạt ra.

Hồ Bách Linh đột nhiên hạ giọng quát:

“Dừng tay!”.

Thiếu phụ áo trắng một kiếm đâm không trúng, chiếc chùy cưu đầu cột bằng thừng màu hồng trong tay phóng thẳng ra, Dư Diệc Lạc giơ ngang chiếc đồng la trong tay trái, vẽ thành một luồng kim quang, hộ ở trước thân, trong tai nghe tiếng đồng la kêu lớn, chiếc chùy cưu đầu lại bị đồng la đánh bạt ra, Dư Diệc Lạc mược thế nhảy vọt sang một bên, cúi người nói:

“Minh chủ có gì căn dặn?”.

Hồ Bách Linh nhìn chiếc chùy cưu đầu trong tay thiếu phụ áo trắng mặt đầy nghi ngờ hỏi:

“Loại binh khí bà đang sử dụng là tên gì?”.

Thiếu phụ áo trắng nghiêng mặt nhìn về phía Âm Thủ Nhất Ma, chỉ thấy y hơi nhắm hai mắt, chắp tay sau lứng đứng ở đấy mặt không khỏi đổi sắc, giơ thanh bảo kiếm trong tay đáp lớn:

“Binh khí gì thì đâu có liên quan đến ngươi!”.

Hồ Bách Linh nghiêm mặt nói:

“Bà dùng chùy cưu đầu này, trên giang hồ rất hiếm thấy, có phải là do lệnh sư truyền thụ hay không?” chàng vừa hỏi tên của món binh khí thì lúc này lại tự nói ra, vẻmặt nghiêm trang, giống như rất tôn trọng loại binh khí kỳ lạ này.

Dư Diệc Lạc cơ trí hơn người, nhìn thấy vẻ mặt của minh chủ như thế, trong lòng hiểu ra, nhủ thầm, đúng rồi, loại binh khí này trên giang hồ rất ít người dùng, binh khí của người này và phu nhân của y đều như nhau, chả trách nào mà lại truy hỏi như thế.

Thiếu phụ áo trắng ấy trầm ngâm một lúc, đột nhiên tiếng lên, chùy và kiếm đánh thẳng vào các yếu huyệt của Hồ Bách Linh.

Hồ Bách Linh thì thuận tay đánh ra gậy và kiếm, hóa giải thế công mãnh liệt, ra tay không nặng không nhẹ, chỉ chặn binh khí của bà ta lại mà thôi.

Chàng rất yêu quý ái thê của mình, bởi vì món binh khí trong tay của thiếu phụ này giống như của Cốc Hàn Hương, cho nên trong lòng không muốn đả thương bà ta, chỉ buộc bà ta thối lui mà thôi.

Thiếu phụ áo trắng ấy đánh liền mấy chiêu, nhìn thì hiểm hóc, nhưng không hề có kình lực, thấy Hồ Bách Linh tùy tiện múa kiếm và gậy, không khỏi nổi lòng háo thắng, kình đạo của kiếm và chùy dần tăng lên, sau hai mươi hiệp, trong bóng chùy đã có tiếng rít của gió, còn kiếm thì mở ra một màn kiếm quang lạnh lẽo.

Hồ Bách Linh hơi nhúm vai, nhủ thầm, bà ta không biết tiến thoái thế này, không biết đánh đến khi nào mới dừng, nếu như không cho bà ta biết tay, chỉ e rằng bà ta không chịu lui.

Yù nghĩ ấy lướt qua, ngầm vận công lực, cây gậy sắt trong tay đánh ra một chiêu “kinh hồng ly vĩ”, quét ngang vào kiếm và chùy của thiếu phụ áo trắng.

Chỉ nghe tiếng binh khí giao nhau, luồng kiếm quang đột nhiên bị đánh tạt ra, thiếu phụ áo trắng đồng thời cũng thối lùi đến hai bước.

Hồ Bách Linh mỉm cười nói:

“Bà không phải là địch thủ của ta”. Rồi quay mặt nhìn Âm Thủ Nhất Ma đang đứng chắp tay nhắm mắt, cao giọng nói:

“Các vị võ công cao cường, tại hạ đã lãnh giáo, giờ đây xin lãnh giáo võ công của lão anh hùng, hãy mau lấy ra binh khí!”.

Âm Thủ Nhất Ma lúc nãy giờ vẫn nhắm mắt đứng lặng một bên, nghe lời khiêu chiến của Hồ Bách Linh thì chậm rãi mở mắt, cười nhạt nói:

“Lão phu chỉ dựa vào đôi song chưởng này để tiếp kiếm và gậy của ngươi”.

Hồ Bách Linh cười lớn nói:

“Khẩu khí của lão anh hùng thật lớn, nếu đã không dùng binh khí, tại hạ cũng chỉ đành dùng tay không để phụng bồi”.

Đang định xuất thủ thì bỗng nghe một tiếng rên.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương Đại Khang tay trái ôm tay phải, mặt đầy vẻ đau khổ, mồ hôi trên trán đổ xuống như mưa, tay phải bị thương đã sưng lên gấp hai lần.

Hồ Bách Linh trong lòng thầm kinh, nhủ thầm, kẻ này không biết đã dùng loại võ công gì mà lại độc địa như thế. Trong lòng tuy kinh hãi nhưng bề ngoài thì vẫn bình tĩnh, cười nhạt một tiếng, nói:

“Cuộc tỉ võ này của chúng ta, ít nhất cũng phải cá cược, không biết tôn ý thế nào?”.

Âm Thủ Nhất Ma đột nhiên ngửa mặt cười ré lên, nói:

“Nếu như ngươi thua trong tay lão phu thì phải nhường chức minh chủ lục lâm cho lão phu”.

Hồ Bách Linh nói:

“Nếu như tại hạ thắng thì thế nào?”.

Âm Thủ Nhất Ma đột nhiên nhìn về phía thiếu phụ áo trắng nói:

“Nếu thắng thì ta sẽ tặng ả làm tỳ thiếp cho ngươi suốt đời”.

Hồ Bách Linh nhủ thầm, lão quỷ đáng ghét. Miệng thì mỉm cười nói:

“Đa tạ tấm thịnh tình của lão anh hùng, nhưng tại hạ không có diễm phúc ấy …”.

Chàng hơi ngừng một chốc lại nói:

“Nếu tại hạ may mắn thắng được, chỉ mong lão anh hùng trị thương cho vị huynh đệ của tại hạ là được”.

Âm Thủ Nhất Ma hình như cảm thấy bất ngờ, lạnh lùng nói:

“Trên giang hồ rất trọng lời hứa, ngươi là minh chủ lục lâm, nếu như miệng không đúng với lòng, thì có thể bị bằng hữu trong võ lâm thiên hạ chê cười”.

Hồ Bách Linh nói:

“Một lời của bậc trượng phu xe bốn ngựa khó đuổi, nặng hơn chín địch, lão anh hùng hãy cứ an tâm”.

Bào Siêu trong Lao Sơn Tam Hùng đột nhiên bước về phía trước hai bước, lớn giọng nói:

“Đại trượng phu sinh tử có số, minh chủ sao có thể vì chuyện sống chết của một người mà đem cá cược chức minh chủ lục lâm”.

Hồ Bách Linh cười nhạt nói:

“Ta suy nghĩ đã lâu, các vị đừng nhiều lời”. Rồi ôm quyền bước về phía Âm Thủ Nhất Ma.

Bốn ả tiểu tỳ mặc áo xanh đột nhiên tản ra, mỗi người cầm ngọn đèn giơ cao, phạm vi chiếu sáng của bốn ngọn đèn mở rộng.

Bóng tối trong đại điện bị đẩy lùi, ánh sáng màu xanh tỏa khắp, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên xanh mét, giống như đang đứng ở chốn địa ngục.

Âm Thủ Nhất Ma mỉm cười, nói:

“Lão phu bình sinh đọ chiêu của người khác, chưa từng nhường ai, hôm nay phá lệ nhường ngươi ba chiêu, trong vòng ba chiêu, lão phu chỉ né chứ không trả đòn, ngươi có tuyệt kỹ gì hãy cứ sử dụng, ba chiêu đã qua, hy vọng thắng trận của ngươi sẽ hết”.

Hồ Bách Linh mỉm cười:

“Lão anh hùng còn chưa hứa cá cược với tại hạ”.

Âm Thủ Nhất Ma nói:

“Nếu như ngươi thắng lão phu, không những trị thương cho huynh đệ của ngươi, mà còn có thể thả tất cả mọi người của các ngươi”.

Dư Diệc Lạc cười nhạt một tiếng tiếp lời:

“Vị lão chưởng quỷ này tính thật hay, buôn bán tuy nói đến lợi lộc, song, quân tử tham tài cũng phải có lý, lần cá cược này chưa chắc đã công bằng, chả lẽ lão không thả, bọn chúng tôi không thể đi được hay sao?”.

Âm Thủ Nhất Ma cười nhạt, chưa đáp lời, Hồ Bách Linh đã nói:

“Hãy cứ quyết một lời như thế, tại hạ ra tay đây”.

Rồi tung mình vọt một cái lao thẳng tới, tay phải phất trái quét phải liên tục vỗ ra ba chưởng, nói:

“Ba chiêu đã xong, lão anh hùng hãy ra tay!”.

Rồi giơ tay một quyền đấm thẳng ra phía trước ngực.

Kình đạo của quyền này cương mãnh, khác hẳn với ba chưởng lúc nãy, quyền thế chưa đến thì quyền phong đã đến gần ở phía trước ngực.

Âm Thủ Nhất Ma tay phải giơ ngang ngực đẩy quyền thế của Hồ Bách Linh ra, lạnh lùng nói:

“Cung kính chi bằng tuân mệnh”. Rồi đẩy ngược ra một luồng ám kình.

Hai luồng kình lực chạm nhau, đột nhiên một trận gió tuôn ra, thổi bốn ngọn đèn lắc lư.

Hồ Bách Linh đột nhiên vươn chưởng trái ra, chụp lên cổ tay phải của Âm Thủ Nhất Ma, xuất thủ nhanh như điện xẹt.

Âm Thủ Nhất Ma không hề né tránh, tay phải đột nhiên lật lại, chụp lên cổ tay trái của Hồ Bách Linh.

Đòn phản công này, chuyển thủ thành công, mau chóng nhanh như điện chớp, Dư Diệc Lạc thầm kinh hãi, nhủ rằng, chả trách kẻ này miệng nói tòan lời ngông cuồng, quả nhiên thân đầy tuyệt kỹ, nhìn thủ pháp ứng biến này đã biết võ công bất phàm.

Hồ Bách Linh hơi có thể cánh tay lại, né tránh đòn chụp của Âm Thủ Nhất Ma, khi hơi có thể cánh tay lại, năm ngón tay đồng thời co lại rồi lập tức bật vào tay phải của Âm Thủ Nhất Ma.

Âm Thủ Nhất Ma giật mình, nhủ thầm, võ công của người này quả nhiên có chỗ hơn người. Thế rồi thu khí vào đơn điền, người đột nhiên vọt ra sau nửa thước.

Trong lúc hai người chạm tay nhau, liên tục đánh ra mấy chiêu công thủ kỳ dị, trong lòng của hai bên đều có tính toán, không ai có ý khinh địch, mỗi người đều thu lại chưởng thế, đứng yên ở đó, bốn mắt nhìn nhau không hề động đậy.

Nhưng hai người trong lòng biết rõ đây chỉ là sự yên tĩnh trước khi giông bão kéo đến, cả hai đều vận chân khí, chỉ cần ra tay thì thế công nhất định sẽ rất ghê gớm.

Hai người đứng khỏang một tuần trà, Hồ Bách Linh đột nhiên tiến một bước về phía trước, chưởng trái điểm vào huyệt huyền cơ trên ngực của Âm Thủ Nhất Ma. Tay phải thì đánh ra một chiêu “hành đả kim chung” đánh tạt ở một bên. Trong lúc tấn công thì kình đạo khác nhau, nhưng mỗi đòn đều rất hiểm hóc.

Âm Thủ Nhất Ma không lùi mà tiến, đột nhiên nghiêng người, hai tay đẩy ra, tay trái quét ngang tay phải bằng một chiêu “bàn hoa phất liễu”, tay phải đánh ra một chiêu “cự hổ môn ngoại” tiếp lấy chưởng trái.

Khi Hồ Bách Linh sắp chạm vào chưởng của Âm Thủ Nhất Ma thì đột nhiên vọt ra sau đến năm thước.

Âm Thủ Nhất Ma hình như không ngờ Hồ Bách Linh có chiêu này, thân người chồm về phía trước, hai chưởng rơi vào khoảng không.

Trong khoảnh khắc ấy, Hồ Bách Linh đã thay chiêu đổi thức, vòng ra sau lưng Âm Thủ Nhất Ma, tung một cước đá thẳng lên hậu tâm.

Âm Thủ Nhất Ma hai chưởng đánh hụt, người đã chuẩn bị, biết Hồ Bách Linh sắp ra độc chiêu, mượn đà nghiêng của thân người, đột nhiên rê về phía trước ba bước, né được cú đá của Hồ Bách Linh.

Hồ Bách Linh cười lớn, đề tụ chân khí lên đan điền, người nhảy vọt lên, chân phải đạp xuống, chân trái đá tiếp ra.

Âm Thủ Nhất Ma sau khi né được đòn đá của Hồ Bách Linh, người xoay một cái, không ngờ Hồ Bách Linh lại đá chân trái ra nữa, trong lúc thất thần, thì đã rơi vào nguy ngập, người xoay chưa hết vòng thì chân trái của Hồ Bách Linh đã đến phía trước ngực.

Nhưng y là người trải qua hàng trăm trận chiến, lâm nguy mà không lọan, hít mạnh một luồng khí, toàn thân thu ra sau đến năm tấc, chân trái của Hồ Bách Linh đá lướt qua trước ngực.

Âm Thủ Nhất Ma chưa kịp trở tay thì Hồ Bách Linh đang ở trên không, chân phải lại tung cước.

Chiêu này vừa nhanh, độc, nơi mũi chân đá vào chính là huyệt tướng đài, khiến cho Âm Thủ Nhất Ma lại phải vọt ra sau năm thước.

Hồ Bách Linh đại triển thần oai, hai tay giơ ngang, hai chưởng vỗ xuống, giữ vững thân hình ở trên không, hai chân trái phải liên tục đá ra, trong khoảnh khắc đã xuất ra tám cước.

Thế công của tám cước này rất mạnh mẽ, Âm Thủ Nhất Ma không có cơ hội trở tay, buộc phải thối lùi mới có thể tránh được tám cước này.

Hồ Bách Linh hạ Nam Xương đất, mỉm cười nói:

“Lão anh hùng võ công quả nhiên bất phàm, đồng đạo trong võ lâm, có thể né tránh được “phi phụng thập nhị liên hoàn cước” e rằng chẳng có mấy người!”.

Âm Thủ Nhất Ma lạnh lùng hừ một tiếng, xốc tới, hai chưởng liên tục đẩy ra, trong chớp mắt đã đánh ra mười tám chưởng.

Hồ Bách Linh cũng buộc thối lùi đến bảy thước mới có thể né tránh được mười tám chưởng này.

Hai bên trong chớp mắt, đều dùng tuyệt kỹ của mình buộc đối phương không thể trở tay, cả hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, khó phân thắng bại.

Lúc này, hai bên đã sắp xáp lá cà, sự biến hóa của quyền chưởng nhanh chóng vô cùng, trong khoảnh khắc, hai người đã giao nhau bốn năm mươi chiêu.

Trong đại điện bốn ả tiểu tỳ mặc y phục màu xanh tay cầm đèn lồng đều chia ra bốn góc, vây hai người ở giữa.

Hai người càng lúc càng kịch liệt, sự biến hóa của quyền chưởng càng lúc càng nhanh, hai bóng người cứ xoay tròn trong chu vi năm thước, khó phân được địch ta, khiến ai nấy đều hoa cả mắt.

Đột nhiên nghe hự một tiếng, tiếp theo là tiếng quát lớn rồi hai bóng người tách ra.


Mọi người đều giật mình, chỉ thấy hai người nhìn nhau, đứng cách nhau bốn năm bước, cả hai đều nhắm hờ mắt.

Tình cảnh này vừa nhìn đã biết hai người đều đã bị thương, nhưng sắc mặt của cả hai đều bình thường, như là bị thương không nặng.

Thiếu phụ áo trắng chậm rãi bước về phía Âm Thủ Nhất Ma, môi mấp máy, tựa như muốn lên tiếng nhưng lời không thoát ra khỏi miệng, đột nhiên mặt đổi sắc, tung mình vọt ra sau bảy thước.

Hành động kinh hãi lạ thường này của bà đã khiến Lao Sơn Tam Hùng và Dư Diệc Lạc đồng thời nổi lòng nghi ngờ, Bào Siêu quát lớn một tiếng, xông thẳng về phía thiếu phụ áo trắng.

Dư Diệc Lạc rất cẩn thận, thấy thiếu phụ áo trắng hình như không thừa cơ hạ thủ Hồ Bách Linh, vội vàng kêu lên:

“Bào huynh đệ, đừng lỗ mãng” tung mình vọt thẳng tới.

Y tuy nhảy vọt sau, nhưng khinh công hơn người, đà lao đến rất nhanh, đã chặn lại phía trước Bào Siêu, nói:

“Minh chủ hẹn tỉ võ với người, vẫn chưa phân thắng bại, chúng ta sao lại tự tiện ra tay!”.

Bào Siêu tức giận nhìn thiếu phụ áo trắng, mắng:

“Đồ tiện nhân không biết sĩ diện, dám lừa minh chủ của chúng ta, ta vừa nhìn đã căm ghét”.

Thiếu phụ áo trắng ấy khép hờ hai mắt, mặc cho Bào Siêu quát mắng, không hề lên tiếng, cả mắt cũng không động đậy, lặng lẽ đứng yên một chỗ như một pho tượng đá.

Dư Diệc Lạc trong lòng suy nghĩ kỹ càng, một mặt ngăn chặn Bào Siêu không để y ra tay, một mặt nhìn về phía thiếu phụ áo trắng.

Dưới ánh sáng màu xanh, khuôn mặt muôn phần kiều diễm của bà ta phủ một lớp axnh nhạt, ngưng thần nhìn, trông rất đáng sợ. Vẻ vui buồn trên mặt bà ta tuy không thể nhìn ra được, nhưng từ thần tình thì có thể thấy, bà ta mặt đầy thống khổ, hai mắt khép hờ như là đã bị trọng thương, như là có một nỗi niềm tâm sự nặng nề, đứng sững ra đấy, lời mắng của Bào Siêu đối với bà ta, bà ta hình như không nghe, trong lòng không khỏi thầm kỳ lạ, nhủ thầm, người đàn bà này sao lại đột nhiên trở nên như thế, tựa như đã bị nội thương, nhưng bà ta chưa đến gần minh chủ, chả lẽ là Âm Thủ Nhất Ma đã đả thương bà ta?”.

Đột nhiên một ý nghĩ lướt qua, nhủ thầm, đúng rồi, nhất định là lão ma đầu này vận nội công gì đấy, khiến người ta không thể đến gần trong vòng mấy thước.

Đang lúc suy nghĩ, đột nhiên thiếu phụ áo trắng thở dài một tiếng, mở mắt, trước tiên nhìn về phía Hồ Bách Linh rồi lại nhìn sang Dư Diệc Lạc, hơi lắc đầu, mấp máy:

“Xong rồi!”.

Hai chữ ấy nói rất yếu ớt, Dư Diệc Lạc tuy đứng đối diện với bà ta, nhưng cũng nghe không rõ, chỉ có thể nhìn miệng máy động mà đóan, mới có thể nghe được bà ta nói gì.

Dư Diệc Lạc nhíu mày, nhủ thầm thế là thế nào, chả lẽ sau khi bị thương thì nổi điên?

Y tự coi mình là kẻ thông minh, những âm mưa quỷ kế trên giang hồ đều không qua khỏi mắt y, nhưng lúc này y lại cảm thấy khó hiểu.

Tay phải của Vương Đại Khang đã sưng to hơn bình thường gấp hai lần, ở chỗ vết thương đã biến thành màu tím, vì sợ ảnh hưởng đến tinh thần của Hồ Bách Linh nên không dám rên rỉ, cố nén cơn đau, không phát ra một lời.

Thiếu phụ áo trắng ấy sau một hồi kinh hãi thì tinh thần dần dần hồi phục lại chậm rãi bước về phía Âm Thủ Nhất Ma.

Dư Diệc Lạc nhủ thầm, người đàn bà này hành động kỳ lạ, không biết là có ý gì, đừng để bà ta hạ độc thủ, thế rồi ngầm rút ra thiết bản, vận công chuẩn bị, mắt nhìn chăm chăm về phía thiếu phụ áo trắng, trong chớp mắt, chỉ cần phát hiện bà ta có cử động gì thì lập tức mau chóng chặn lại.

Chỉ thấy thiếu phụ áo trắng chậm rãi lê bước về phía trước, người hơi run, hình như trong lòng rất sợ hãi.

Âm Thủ Nhất Ma chậm rãi mở hai mắt, nhìn thiếu phụ áo trắng, lạnh lùng nói:

“Ngươi muốn chết?”.

Thiếu phụ áo trắng vội vàng nói:

“Sư phụ, con …”.

Thanh âm run rẩy, rõ ràng trong lòng bà ta kinh hãi vô cùng.

Âm Thủ Nhất Ma lạnh lùng nói:

“Lui ra!” tay phải phất ra một chưởng về phía thiếu phụ áo trắng.

Chưởng này rất chậm không hề có tiếng gió, nhưng thiếu phụ áo trắng tựa như đại nạn giáng xuống đầu, rú lên một tiếng, thối lui ba bước.

Sự thay đổi ấy quả thực gây bất ngờ cho Dư Diệc Lạc, y không khỏi sững người ra.

Sau khi Âm Thủ Nhất Ma phất ra một chưởng về phía thiếu phụ ấy, lập tức xông thẳng về phía Hồ Bách Linh, hai chưởng đẩy ra.

Hồ Bách Linh đột nhiên quát lớn một tiếng, râu tóc dựng lên, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải khép lại, điểm mạnh ra, người lao theo hai ngón tay xông thẳng về phía Âm Thủ Nhất Ma.

Hành động của hai bên cực kỳ nhanh chóng, một tiến một đón, nhanh như điện xẹt, hai bóng người lướt qua.

Âm Thủ Nhất Ma hình như bị trọng thương, thân người lão đảo không vững, ngừng một lát rồi mới lạnh lùng nói:

“Cuộc chiến đêm nay hãy dừng ở đây, trong vòng ba tháng, lão phu sẽ tìm đến Bắc Nhạc để thỉnh giáo”.

Hồ Bách Linh mặt mũi trang nghiêm, nhưng vẫn chậm rãi nói:

“Tại hạ sẽ chờ đợi, nhưng mong lão anh hùng hãy để lại thuốc giải rồi hãy đi”.

Trên khuôn mặt âm trầm của Âm Thủ Nhất Ma đột nhiên hiện lên tia nhìn giận dữ, tựa như sắp phát tác, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Hồ Bách Linh thì cố nén lại, chậm rãi lấy ra trong người một bình ngọc, đổ ra hai viên thuốc màu đen.

Một thiếu nữ mặc áo xanh chậm rãi bước tới, nhận lấy viên thuốc, rồi nhanh nhẹn đưa cho Hồ Bách Linh, đưa xong viên thuốc thì lui lại đứng bên cạnh Âm Thủ Nhất Ma.

Âm Thủ Nhất Ma nhìn quanh quần hào trong đại điện, cất bước ra phía ngoài điện.

Khi bước ngang thiếu phụ áo trắng thì cười nhạt một tiếng, thiếu phụ áo trắng ngã xuống.

Hồ Bách Linh quát lớn:

“Lão anh hùng trước tiên truyền lệnh giải tán mai phục trong điện, rồi hãy đi cũng không muộn”.

Âm Thủ Nhất Ma quay đầu lại nhìn Hồ Bách Linh rồi đưa tay đánh thành một vòng tròn lên đầu.

Chỉ nghe thấy bóng tối xung quanh điện có tiếng bước chân rầm rập, mười tám đại hán người mặc kình trang màu đen, che mặt bằng vải màu đen từ ngoài điện chạy vào.

Bào Siêu nhìn thấy có nhiều người chạy ra như thế, trong lòng tức giận, quay đầu lại kêu:

“Lão Vương hãy động thủ! chúng ta giết vài tên để cho hả giận”.

Hán tử trung niên người cao gầy như que củi chạy ra cản đường.

Hồ Bách Linh quát lớn:

“Đứng lại”.

Bào Siêu và hán tử cao gầy nghe Hồ Bách Linh quát thì quả nhiên lui sang một bên.

Âm Thủ Nhất Ma thấy những đại hán ấy chạy ra hết thì trên khuôn mặt âm u đột nhiên có sự nuối tiếc, nhìn thiếu phụ áo trắng rồi mới chậm rãi bước đi, bốn tên tiểu tỳ và thiếu phụ áo xanh bước theo sau.

Khi Âm Thủ Nhất Ma xoay người đi thì Hồ Bách Linh đột nhiên nhíu mày, hít một hơi dài, ưỡn ngực, nhất thời tinh thần phấn chấn, ánh mắt như điện nói lớn:

“Lão anh hùng hãy chậm bước, xin thứ cho tại hạ không thể tiễn đưa”.

Âm Thủ Nhất Ma cũng không quay đầu lại mà chỉ lạnh nhạt nói:

“Các hẹn ba tháng, cứ quyết một lời ở đây”.

Hồ Bách Linh đột nhiên cao giọng nói:

“Nhưng trước khi thời hạn ba tháng trôi qua, lão anh hùng phải giữ lời hứa, không được giả mạo tên của Hồ mỗ để gây chuyện này nọ, giết người cướp cửa”.

Âm Thủ Nhất Ma đột nhiên quay người lại nói:

“Lão phu là người thế nào mà thèm giả danh ngươi?”.

Hồ Bách Linh nhìn thấy trong mắt y đầy vẻ tức giận, mới nhủu thầm rằng, kẻ này làm việc lớn như thế, vả lại đã sớm nổi tiếng trên giang hồ, chắc cũng không đến nỗi nào giả danh mình, nếu là thuộc hạ của y làm, chỉ e rằng khó tìm ra người có võ công giỏi như thế, Thất Tinh Thần Đạn Bành Tịnh lừng danh vùng Giang Nam, võ công cũng không phải kém, tiêu đầu trong tiêu cục cũng có mấy người võ công cao cường, kẻ giả danh mình và người của y có thể trong vòng vài chiêu mà đả thương được cường địch, võ công chắc không kém …

Âm Thủ Nhất Ma thấy Hồ Bách Linh chỉ cúi đầu suy nghĩ, không trả lời câu hỏi của mình, bất giác nổi giận, cười nhạt một tiếng, nói:

“Trong đời của lão phu chưa bao giờ chịu …” nói chưa xong thân người đột nhiên dúi về phía trước, rồi lại lảo đảo, hầu như sắp ngã trên mặt đất.

Hồ Bách Linh cung tay nói:

“Lão anh hùng một lời nặng như chín đỉnh, tại hạ không dám không tin, xin mời lão anh hùng!”.

Âm Thủ Nhất Ma cười lạnh lùng một tiếng, quay người chậm rãi bước ra ngoài, ra đến cửa đại điện, chân đã không vững nữa, người cứ lắc lư gắng gượng lắm mới bước ra khỏi cửa điện.

Người đàn bà áo xanh và bốn tiểu tỳ cầm đèn theo sau lão ra đến đại điện, vừa ra đến cửa điện thì lập tức bốn ngọn đèn xanh tắt hẳn, lẩn vào trong đêm tối.

Bào Siêu vừa thấy kẻ địch đã bỏ đi, thì hoài nghi nói với Hồ Bách Linh:

“Lão quỷ ấy đã bị trọng thương, minh chủ sao lại thả cho y đi, thả cọp về rừng, để lại cái lo về sau, sao không thừa cơ trừ khử y …”.

Hồ Bách Linh thở dài một hơi, mặt đổi sắc, mồ hôi trên mặt tuôn xuống ròng ròng, gắng gượng giơ tay nói:

“Hãy mau đưa thuốc giải cho Vương huynh uống vào, lúc này khắp người y đầy kịch độc, muộn nữa sẽ không cứu kịp …” nói đến đây, người lắc lư, lại nói tiếp:

“Còn có thiếu phụ áo trắng, hãy cứu …” nói chưa xong thì té phịch xuống đất.

Té ra khi đánh đòn cuối cùng với Âm Thủ Nhất Ma, mỗi người đều xuất ra toàn lực, cho nên đều bị trọng thương, nhưng hai người lại không muốn để cho đối phương biết mình đã bị thương cho nên gắng gượng ứng chiến, mỗi người đều nhờ vào công lực mấy mươi năm của mình miễn cưỡng đè thương thế xuống, không để phát tác ra.

Âm Thủ Nhất Ma vì sau khi đả thương thiếu phụ áo trắng, đột nhiên có lòng nuối tiếc, lại bị Hồ Bách Linh trách rằng y giả danh minh chủ lục lâm, nhất thời đại nộ, khí huyết nhộn nhạo, thần trí không tập trung nên thương thế phát tác trước.

Hồ Bách Linh vì không có tạp niệm, cho nên giả vờ không bị thương trông rất thật, không những Lao Sơn Tam Hùng không nhìn ra, ngay cả Âm Thủ Nhất Ma cũng có chút hoài nghi bất định, biết chàng vẫn có thể đánh nữa, cho nên phải nghe theo lời Hồ Bách Linh, thấy chàng không có lòng làm khó thì lập tức chạy cho gấp.

Dư Diệc Lạc tung người vọt một cái, hạ xuống bên người Hồ Bách Linh, đỡ sau lưng chàng, vội vàng hỏi:

“Thương thế minh chủ có nặng không?”.

Lao Sơn Tam Hùng thấy thế thì sững người ra, cùng chạy đến, Vương Đại Khang tay trái đỡ tay phải bị thương hỏi:

“Tên thầy bói kia, thương thế của minh chủ có nặng không?”.

Dư Diệc Lạc quay lại trừng Vương Đại Khang, lấy thuốc giải từ trong tay Hồ Bách Linh, trao một viên cho Vương Đại Khang nói:

“Hãy mau nuốt thuốc giải này vào”.

Vương Đại Khang nhận viên thuốc màu đen, nuốt vào bụng.

Bào Siêu ngồi xuống, hạ giọng hỏi:

“Thương thế của minh chủ thế nào? Sau lúc nãy không hề thấy gì?”.

Dư Diệc Lạc nói:

“Thương thế chỉ e không nhẹ, hãy mau tìm cách tìm một tấm gỗ, chúng ta trước hết hãy khiêng minh chủ về khách sạn trong thành, nơi này thuốc men không tiện, trị liệu khó khăn”.

Đột nhiên Hồ Bách Linh hơi mở hai mắt, thều thào nói:

“Không cần! Đỡ ta đứng dậy, đi lại một lát rồi hãy nói”.

Dư Diệc Lạc y theo lời đỡ Hồ Bách Linh dậy, Bào Siêu vội vàng bước tới, đỡ bên tay trái của Hồ Bách Linh đi về phía trước.

Hồ Bách Linh mặt đau đớn, giở bước chậm rãi về phía trước, mỗi khi giở bước lên thì xương cốt toàn thân kêu răng rắc, mồ hôi trên trán đổ xuống như mưa.

Đi một vòng đại điện thì Hồ Bách Linh đã mệt đến nỗi phải thở phì phò, nhưng thần sắc trên mặt của chàng đã đỡ hơn nhiều.

Lúc này mồi lửa trong tay Bào Siêu đột nhiên tắt hẳn, ánh lửa lóe lên rồi tắt phụp.

Dư Diệc Lạc thò tay vào trong lòng, lấy ra mồi lửa đốt lên, rồi tìm một ngọn đèn cầy trong chiếc túi vải màu trắng đeo bên mình đặt trên chiếc bàn phía trước bức tượng, hạ giọng nói:

“Minh chủ có cần bọn chúng tôi đỡ ngài đi một vòng nữa không?”.

Hồ Bách Linh lắc đầu, nói:

“Không cần, ta phải ngồi tịnh tọa một lát, các ngươi hãy dùng thủ pháp “thôi cung quá huyệt” cứu tỉnh thiếu phụ áo trắng ấy”. Nói xong thì lại thở dốc, rồi mới chậm rãi ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần.

Dư Diệc Lạc nhìn Vương Đại Khang, chỉ thấy tay phải của y vẫn to như cũ thì nhíu mày hỏi:

“Thương thế của Vương huynh thế nào?”.

Vương Đại Khang nhìn cánh tay mình, cười:

“Trước khi chưa uống viên thuốc màu đen này, có chút đau đớn và ngứa ngáy, giờ đây không còn đau đớn và ngứa ngáy nữa”.

Dư Diệc Lạc gật đầu nói:

“Chắc là thuốc đã có tác dụng, huynh đừng cử động, cũng đừng kêu gào, hãy ngồi nghỉ ngơi một lát”.

Vương Đại Khang nâng cánh tay phải đang bị thương cười ha ha nói:

“Không ngờ tên thầy bói nhà ngươi cũng biết trị thương …”.

Dư Diệc Lạc thấy thế thì mỉm cười, cũng không nói nữa, bước đến chỗ thiếu phụ áo trắng đang nằm, nhìn một hồi rồi xoay mặt nói với Bào Siêu:

“Bào huynh làm ơn hãy đem ngọn đèn cầy trên bàn đến đây”.

Bào Siêu y theo lời lấy ngọn đèn cầy đến.

Dư Diệc Lạc đưa tay nhận lấy chiếc đèn cầy, ngồi xuống, soi lên thiếu phụ áo trắng, cúi đầu coi kỹ một hồi, chỉ thấy khuôn mặt vốn xinh đẹp của bà ta giờ đã trắng xanh, môi cũng tái nhợt, hai mắt khép chặt, thân người thì co quắp, hai người nhìn một hồi, Dư Diệc Lạc như tự nói với mình:

“Xem ra, bị thương không nhẹ, lão quái vật này nhẫn tâm hạ thủ như thế”.

Bào Siêu nói:

“Lúc nãy minh chủ căn dặn dùng thủ pháp “thôi cung quá huyệt” để cứu bà ta, không thể chậm trễ được, ta thấy chúng ta hãy động thủ!”.

Dư Diệc Lạc ừ một tiếng, lạnh nhìn thiếu phụ áo trắng, nhưng không ra tay.

Bào Siêu dùng cùi chỏ hích Dư Diệc Lạc một cái, nói:

“Sao, sao huynh không động thủ?” nói rồi nhún vai cười.

Dư Diệc Lạc nghiệm mặt nói:

“Huynh đệ không phải tham sắc, chỉ thấy nam nữ hữu biệt, làm thế nào mà thi triển thủ pháp “thôi cung quá huyệt”? cho nên lấy làm khó”.

Bào Siêu cười:

“Dư huynh cũng có thể coi là một vị kỳ sĩ trên giang hồ, tại sao sự việc đang lúc nguy ngập mà lại câu nệ đến thế! Há không biết phàm chuyện gì cũng phải cân đo nặng nhẹ hay sao. Giờ đây chúng ta đang ở trong hang ổ của kẻ địch, cho nên cứu người là quan trọng, sao lại có thể để ý đến lễ tiết như thế?”.

Dư Diệc Lạc trầm ngâm một lúc, nghiêm mặt gật đầu:

“Đã như thế, vậy mời Bào huynh hãy đặt đèn cầy xuống, đỡ cho nàng nằm ngay thẳng, huynh đệ sẽ thôi nã huyết mạch của nàng” dừng một lát rồi lại nói:

“Mời bào huynh hãy canh giữ cho huynh đệ …”.


nói xong thì lập tức ngầm vận chân khí.

Trong khoảnh khắc, Dư Diệc Lạc xắn hai tay áo, đè lên mặt trong của hai cổ tay thiếu phụ áo trắng, xoa bóp một hồi.

Dư Diệc Lạc xoa bóp cánh tay của bà ta, rồi lại vén tóc bà ta xoa bóp một hồi ở những chỗ như chẩm, đỉnh đầu, trán …

Khoảng một tuần trà sau, thiếu phụ áo trắng đột nhiên hít một tiếng, sau đó ọc ra một ngụm máu ứ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đột nhiên mở to mắt, thấy Dư Diệc Lạc và Bào Siêu ngồi xổm bên cạnh mình mà Dư Diệc Lạc thì đang nắm lấy mạch môn cổ tay phải của mình, đang đè vào, bất đồ dùng lực rút ra, người lăn qua, rồi dùng tay trái chống xuống đất, ngồi dậy.

Dư Diệc Lạc thấy bà ta hiểu nhầm mình, vội vàng nói:

“Bà bị thương không nhẹ, tại hạ được lệnh của minh chủ, đang thi triển thủ pháp “thôi cung quá huyệt” cho bà.

Thiếu phụ áo trắng gắng gượng ngồi dậy, mái tóc như mây bất đồ xõa tung lân mặt, nàng vội vàng vén ra, lo lắng nói:

“Minh chủ của các người thì sao?”.

Dư Diệc Lạc trả lời:

“Vừa rồi ngài mới đấu với lão quái một trận, có lẽ bị thương không nhẹ, giờ đây đang tự điều tức ở đằng kia”. Nói rồi quay mặt nhìn về phía chỗ Hồ Bách Linh đang ngồi.

Thiếu phụ áo trắng nhìn theo ánh mắt của y, chỉ thấy Hồ Bách Linh ngồi xếp bằng đang vận khí điều tức, thở phào một hơi, ánh mắt ngó quanh quất, nói:

“Sư phụ của ta cũng đi rồi sao?”.

Bào Siêu lạnh lùng nói:

“Có phải ngươi hỏi lão già không giống người, mặt mũi âm u đấy chăng?”.

Khi thiếu phụ áo trắng tỉnh dậy, nói liền mấy câu, tựa như rất mệt, nàng chậm rãi ngã người xuống, trả lời yếu ớt rằng:

“Chính là người ấy …”.

Bào Siêu nói:

“Y đã bị thương trong tay minh chủ của chúng ta, đã bỏ chạy …”.

Thiếu phụ áo trắng đột nhiên vẻ mặt trở nên lo lắng nói:

“Sao? Y đã bại trong tay minh chủ của các người?” rồi gắng gượng ngẩng đầu lên, lại nhìn về phía chỗ Hồ Bách Linh.

Dư Diệc Lạc đã sớm thấy tâm ý của nàng, không đợi nàng mở miệng hỏi, tự động trả lời:

“Sau khi bọn họ đọ chưởng với nhau, thành ra thế lưỡng bại câu thương, song lệnh sư hình như đã bị thương nặng hơn”.

Thiếu phụ áo trắng mệt nhọc lắc đầu, nói:

“Sư phụ của ta đã luyện thành môn Âm phong chưởng cực độc, dù người có võ công cao cường như thế nào, cũng khó chịu một đòn, chỉ e minh chủ của các người đã trúng Âm phong chưởng của y …” nàng vừa mới bị thương nặng, thể lực chưa hồi phục, lời nói cứ bị đứt đoạn, một hơi không thể nói xong một lời.

Dư Diệc Lạc nhíu mày, nói:

“Cô nương chắc cũng bị thương bởi Âm phong chưởng của lệnh sư?”.

Thiếu phụ áo trắng khép hờ đôi mắt, thều thào nói:

“Không sai, khi ta thấy y đứng yên vận công, đã biết y sắp sử dụng Âm phong chưởng, muốn chạy tới ngăn cản y, nào ngờ y lại hạ độc thủ với ta trước”. Chỉ nghe tiếng thở mệt nhọc, không thể nói tiếp được nữa.

Dư Diệc Lạc đột nhiên cảm thấy thiếu phụ áo trắng đang nằm trước mặt mình, rất yếu ớt đáng thương, trong lòng nhủ thầm:

“Người này tuy có chỗ đáng ghét, nhưng vì lão ma đầu quá ghê gớm cho nên không thể kháng cự được, cũng khó trách được ả”. Yù nghĩ ấy lướt qua, bất đồ sinh ra lòng thông cảm, nói:

“Cô nương có biết sau khi đã trúng Âm phong chưởng, có loại thuốc nào có thể giải cứu không?”.

Thiếu phụ áo trắng gắng gượng nói:

“Âm phong chưởng ấy cực độc, theo ta biết, trên thế gian chỉ có nội công thuần dương của Tiên thiên tính công quyền là có thể trị liệu, nhưng loại võ công này đứng đầu trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm tự, cao tăng Thiếu Lâm hiện nay không biết có ai luyện được loại võ công này không …”.

Nàng thở dốc một hồi rồi mới nói:

“Sau khi y vận công lực, trước tiên phất ra một chưởng về phía ta, uy lực của Âm phong chưởng, có thể nói đã giảm đi rất nhiều, vết thương minh chủ của các người, có lẽ sẽ phát tác chậm một chút, ta đã trúng độc của Âm phong chưởng rất nặng, các vị đừng nhọc lòng vì ta, hãy mau nghĩ cách cứu minh chủ của các vị”.

Dư Diệc Lạc thở dài nhẹ một tiếng nói:

“Minh chủ có nội công thâm hậu, cơ trí hơn người, lệnh sư tuy có môn Âm phong chưởng tuyệt độc, nhưng chưa chắc có thể khiến cho ngài bị thương, sau khi trúng chưởng mà ngài vẫn có thể vận công trị liệu, như thế vết thương không nặng”.

Trên khuôn mặt nhợt nhạt của nàng hiện lên sự vui mừng, mỉm cười nói:

“Cũng mong y bị thương không nặng, sớm ngày hồi phục”. Nói xong thì chậm rãi khép đôi mắt lại.

Dư Diệc Lạc giơ tay lên, nhẹ nhàng đè lên trán của nàng, chỉ thấy trên trán của nàng hơi rịn ra mồ hôi lạnh, biết vết thương của nàng rất nặng, hy vọng cứu chữa rất ít.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hồ Bách Linh đang vận khí điều tức, thương thế có vẻ đã chuyển biến tốt.

Thế rồi mới đứng dậy, hạ giọng nói với Lao Sơn Tam Hùng:

“Minh chủ đang vận khí đến chỗ khẩn trương, đừng quấy nhiễu ngài, vết thương trên tay của Vương huynh chưa hết, hãy mau ngồi dưỡng khí một chốc, chúng ta hãy đợi ở đây cho đến khi minh chủ tỉnh táo rồi mới đi, còn thiếu phụ áo trắng này, chỉ e khó chữa trị”.

Bào Siêu nhìn thiếu phụ áo trắng rồi mắng:

“Con tiện nhân này chết cũng đáng …”.

Thiếu phụ áo trắng đột nhiên mở to mắt nhìn Bào Siêu rồi lại chậm rãi nhắm lại.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng thật là yếu đuối đáng thương, Bào Siêu đột nhiên trong lòng cảm thấy không yên, nhủ thầm:

“Minh đường đường là một nam tử, thế mà lại nói ra những lời phóng túng đối với một người đàn bà đang lúc sống chết chưa biết, thật là mất phong độ của đại trượng phu”. Nói rồi quay người sang Dư Diệc Lạc:

“Dư huynh hãy coi chừng thương thế của minh chủ, huynh đệ sẽ ra giữ ở cửa bên trái, ngăn cẳn có người xông vào, quấy nhiễu minh chủ trị thương”. Nói xong thì chạy thẳng về cửa hông bên trái.

Đại hán cao gầy như que củi nói:

“Ta sẽ đi giữ ở cửa điện bên phải”. Nói xong thì quay người chạy vội ra.

Người này nhìn tuy mười phần gầy yếu, người toàn da bọc xương, nhưng trong Lao Sơn Tam Hùng, võ công chỉ thua lão đại Bào Siêu, hơn hẳn Vương Đại Khang, người có thân hình cao lớn, xếp ở hàng thứ hai, họ là Hồng tên là Trạch, trong Lao Sơn Tam Hùng, y là người có tâm kế nhất, thủ đoạn cao cơ nhất, cho nên gọi là Quỷ Gia Cát.

Trong đại điện chỉ còn lại Hồ Bách Linh đang ngồi tịnh tọa điều tức, thiếu phụ áo trắng đang thở mệt nhọc, Vương Đại Khang đang dựa vào vách tường nhắ, mắt điều tức, và Dư Diệc Lạc mặt mày lo lắng.

Dư Diệc Lạc ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, trong lòng dâng lên hàng trăm hàng ngàn suy nghĩ phức tạp, giờ đây bốn người trong đại điện chỉ có y là chưa bị thương, chỉ cần y thực hiện một chút thủ đoạn, lập tức có thể dồn Hồ Bách Linh vào chỗ chết mà không để lộ sơ hở gì, sau đó lại tìm cách ám toáng Lao Sơn Tam Hùng, ngụy tạo di thư của Hồ Bách Linh, sẽ dễ dàng đoạt được chức minh chủ lục lâm, bản thân y tuy không trông mong gì ở chức vị này, nhưng nghĩa đệ Chung Nhất Hào thì lại sớm tối mong chờ, trong di thư chỉ rõ nhường cho Chung Nhất Hào tiếp quản chức minh chủ lục lâm, quả thực điều đó càng kín kẽ như áo trời không có đường may …

Yù nghĩ ấy lướt qua, sát cơ chợt nổi lên, chậm rãi đứng dậy, bước về phía Hồ Bách Linh, ngầm vận công lực, đang định ra tay điểm vào tử huyệt của Hồ Bách Linh đột nhiên thiếu phụ áo trắng ở phía sau rên lên một tiếng, mơ hồ nói:

“Lạnh quá …”.

Tiếng kêu yếu ớt đấy khiến cho tia sát cơ của Dư Diệc Lạc chợt tắt hẳn, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu phụ áo trắng hơi động đậy rồi lại I lặng hẳn.

Định thần nhìn qua, chỉ thấy Hồ Bách Linh nhắm mắt ngồi im, thần uy lẫm lẫm, dưới ánh sáng của ngọn đèn cầy, râu ria tua tủa như kim châm, tuy đang ngồi vận khí trị thương, nhưng vẫn có khí độ làm cho người khác hoảng sợ.

Những chuyện trong mấy tháng vừa qua đột nhiên hiện lên trong đầu Dư Diệc Lạc, trong lòng thầm nhủ:

“Trong chốn lục lâm rồng rắn hỗn tạp, rất khó thống suất, ngoại trừ kẻ này có lòng dạ, khí phách như thế, quả thực khó tìm người thứ hai, nếu vừa rồi mình hạ độc thủ, điểm tử huyệt của y, thì quả đó là một chuyện sai lầm lớn …”.

Đột nhiên thấy Hồ Bách Linh mỉm cười, nói:

“Thiếu phụ áo trắng ấy quả thực có ơn nghĩa rất nhiều đối với ta, nếu không phải nàng đã chịu trước một đòn Âm phong chưởng của Âm Thủ Nhất Ma, chỉ e ta bị thương không nhẹ như thế này. Dư huynh hãy xem thương thế của thiếu phụ áo trắng như thế nào rồi”.

Dư Diệc Lạc đang trầm tư suy nghĩ thì bừng tỉnh lại, hơi nhíu mày, trả lời mà mặt hơi áy náy:

“Thương thế của nàng rất nặng, chỉ e khó cứu được nàng”.

Hồ Bách Linh nói:

“Các người tạm thời hãy chặn thương thế của nàng lại, đừng để chuyển biến xấu là được, đợi ta đưa chân khí đi một vòng, rồi sẽ tìm cách cứu nàng”.

Dư Diệc Lạc nói:

“Minh chủ hãy yên tâm, chuyện này tại hạ có thể làm được”.

Hồ Bách Linh mỉm cười rồi chậm rãi nhắm hai mắt.

Dư Diệc Lạc chầm chậm đứng dậy, bước tới bên thiếu phụ áo trắng, đỡ nàng ngồi dậy, còn mình thì cũng ngồi xếp bằng, ngầm vận chân khí, đưa chưởng phải ra, đặt trên huyệt mệnh môn ở bối tâm của thiếu phụ áo trắng, đẩy chân khí trong người ra, một luồng khí nóng tuôn ra theo cánh tay, đánh thẳng vào huyệt mệnh môn của thiếu phụ áo trắng.

Hơi thở sắp đứt của nàng lại dần dần hồi phục, nhưng tiếng thở rất nhỏ, giống như người đang ngủ say vậy.

Khoảng một tuần trà thì trên đỉnh đầu Dư Diệc Lạc bắt đầu rịn ra mồ hôi.

Y thu chưởng phải về, hơi thở nặng nề, rồi lại vươn ra, đặt trên huyệt mệnh môn ở bối tâm của thiếu phụ áo trắng.

Dư Diệc Lạc có thể hiểu rằng, Hồ Bách Linh muốn mình dùng nguyên khí để kéo dài sinh mệnh của thiếu phụ áo trắng, trong một đêm, Dư Diệc Lạc đã đưa nguyên khí của mình vào mười hai đại huyệt trong người của nàng.

Cùng với một sắc trời từ tối chuyển sang sáng, ngọn đèn cầy trong điện cũng cháy hết, ánh sáng ban mai chiếu xuyên vào, có thể thấy được sắc mặt và hơi thở của thiếu phụ áo trắng dần dần đã đỡ hơn.

Nhưng Dư Diệc Lạc thì lại nhắm nghiền hai mắt, mặt mũi nặng nề, trên mặt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống, người cũng mướt mồ hôi, ướt cả áo ngoài, thân người tuy ngồi bất động, nhưng hình như đã không vững.

Hồ Bách Linh ngồi một bên, điều tức suốt đêm, thử dùng chân khí của mình để đả thông các kinh mạch, đẩy khí âm hàn của Âm phong chưởng ra ngoài.

Lúc này ánh sáng mặt trời xuyên vào trong đại điện, chiếu thẳng vào mặt chàng, chỉ cảm thấy mắt sáng bừng lên, thì biết được trời đã sáng, chậm rãi thở ra một hơi, mở hai mắt, chỉ thấy Dư Diệc Lạc vẫn ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên huyệt mệnh môn của thiếu phụ áo trắng, mồ hôi trên người bị nội nguyên chân khí làm nóng, một luồng khí nóng bốc lên.

Hồ Bách Linh nhìn thấy tình hình ấy của y, thì đã biết y đã hao phí nội nguyên của bản thân, kéo dài mạng sống cho thiếu phụ áo trắng, trong lòng rất cảm động, thế rồi mới hít một hơi, dồn khí vào đan điền, chậm rãi vươn người, chỉ cảm thấy kinh mạch trong người thông suốt, như không có điều gì khác lạ, đứng dậy bước tới.

Dư Diệc Lạc hình như không hề biết Hồ Bách Linh bước tới phía trước mình. Hồ Bách Linh ngồi xổm xuống, hạ giọng:

“Dư huynh, nhìn thần sắc của huynh, chắc là đã rất mệt, hãy mau ngừng lại”. Dư Diệc Lạc vẫn như không nghe thấy, chỉ cảm thấy hơi thở ở mũi phì ra một tiếng.

Hồ Bách Linh vén chéo áo lau nhẹ mồ hôi trên mặt y, nói:

“Dư huynh …”.

Dư Diệc Lạc nghe tiếng gọi của Hồ Bách Linh, hai mắt đang nhắm nghiền thì mở bừng ra, môi mấp máy chỉ nói được một tiếng:

“Minh chủ …” rồi thân người của y đổ nhào xuống đất.

Té ra Dư Diệc Lạc đã hao phí chân nguyên của bản thân trong suốt một đêm, sở dĩ y vẫn có thể ngồi ở đây để giúp thiếu phụ áo trắng đả thông kinh mạch, duy trì hơi thở của nàng, có thể nói là do trong lòng cảm kích Hồ Bách Linh, lúc này thấy Hồ Bách Linh quan tâm mình như thế, lau mồ hôi cho mình, tuy không nói, nhưng trong lòng lại rất hiểu rõ, do đó cảm động lắm, khi y mở mắt, định nói chuyện thì luồng khí chân nguyên đang ngưng tụ lập tức tản ra, chân nguyên vừa tản thì tác dụng tinh thần cũng tản mất, cho nên vừa mở miệng thì người đã đổ nhào xuống đất.

Hồ Bách Linh vội vàng đưa tay đỡ y ngồi xếp bằng dậy, vận công tụ thần, điểm vào các huyệt tử cung, ngoại lăng, thiên địa, thần tàn, hoành môn, bách hội của y.

Chỉ nghe Dư Diệc Lạc thở phì một tiếng, mở miệng, khạc ra một đống đờm.

Hồ Bách Linh tay trái nắm chặt vào huyệt mạch môn của y, tay phải thờ vào trong người, lấy ra một bình ngọc cổ, đưa lên miệng cắn nút bình đổ ra một viên thuốc màu đỏ, nói:

“Dư huynh, huynh bị thương quá nặng, trong nhất thời máu không quy kinh, hãy mau uống viên đơn hoàn này để bảo vệ cho tỳ tạng tâm phủ”. Dư Diệc Lạc không lên tiếng, chỉ gật nhẹ đầu, hả miệng nuốt viên thuốc.

Hồ Bách Linh đậy nút bình lại, hạ giọng nói:

“Dư huynh hãy mau vận khí điều tức một chốc”.

Dư Diệc Lạc hơi mỉm cười, nói:

“Minh chủ hãy yên tâm, thuộc hạ uống xong linh đơn của minh chủ cũng cảm thấy đỡ nhiều, minh chủ không cần nhọc lòng lo cho thuộc hạ, hãy mau tìm cách cứu thiếu phụ áo trắng, chỉ e nàng sắp không hay …”.

Hồ Bách Linh nói:

“Nàng được Dư huynh dùng nguyên khí đưa vào người, cho nên đã chuyển biến tốt, ít nhất cũng có thể kéo dài được mạng sống của nàng”.

Dư Diệc Lạc thở phào nói:

“Nói như thế thuộc hạ đã may mắn không phụ lòng minh chủ”.

Đột nhiên thiếu phụ áo trắng quay mặt lại, tiếp lời:

“Tiểu nữ cũng rất cảm tạ ngài, ngài đã không tiếc dùng khí chân nguyên của bản thân để kéo dài mạng sống của tiểu nữ, song tiểu nữ bị thương quá nặng, tuy được cứu chữa, nhưng e rằng khó qua nổi giờ ngọ hôm nay …”.

Nàng buồn bã thở dài một tiếng, lại nói:

“Song, như thế cũng đã đủ, tiểu nữ có thể sống được nửa ngày, dù cho có hàng vạn lời nói cũng có thể nói hết được”.

Hồ Bách Linh hơi lắc đầu, nói:

“Thương thế của nàng, không phải là không có cách chữa, không nên lo lắng …”.

Thiếu phụ áo trắng ấy buồn bã nói:

“Không phải đâu! Âm phong chưởng lực của y, đã hao phí công lực mười lăm năm của y, không những âm độc vô cùng, mà chưởng lực cũng rất thâm hậu, tiểu nữ tự biết khó vượt qua khỏi giờ ngọ”.

Hồ Bách Linh nói:

“Phu nhân nói không sai, tại hạ đã chịu của y một chưởng …”.

Thiếu phụ áo trắng đột nhiên cướp lời nói:

“Đừng gọi tiểu nữ là phu nhân”.

Hồ Bách Linh trước tiên ngạc nhiên rồi mỉm cười.

Thiếu phụ áo trắng mỉm cười buồn bã, nói:

“Hễ là môn hạ của sư phụ tiểu nữ, trước nay không được phép có phu thê, tiểu nữ chỉ giả vờ bảo rằng trượng phu, đệ đệ chết trong tay của ngài là để dụ ngài đến đây”.

Hồ Bách Linh nói:

“Ta biết”.

Thiếu phụ áo trắng nói:

“Đã biết rồi thì đừng gọi tiểu nữ là phu nhân nữa”.

Hồ Bách Linh hơi suy nghĩ, nói:

“Cô nương họ là gì?”.

Thiếu phụ áo trắng nói:

“Khi còn ở nhà, mẫu thân thường gọi thiếp là Lan nhi, mười mấy năm qua, không ai gọi thiếp như thế nữa, ngài hãy gọi thiếp là Lan nhi!”.

Hồ Bách Linh nhíu mày, sắc mặt hơi khó coi, im lặng không nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.