Thiên Hương Tiêu

Chương 25


Đọc truyện Thiên Hương Tiêu – Chương 25

Phía bên kia, Thanh Dương đạo trưởng giở hết sở học của cả đời rốt cuộc cũng không thoát được đơi chưởng của Trương Kính An, lúc này mới liều mạng đâm ra một kiếm.

Té ra sau khi uống Hướng tâm lộ, ngoài võ công, Trương Kính An chỉ biết tiến chứ không lui, không hề hiểu những chuyện khác, lúc gặp địch cũng chẳng có ý nghĩ sống hay chết, càng không có lòng sợ hãi, một lòng một ý đánh bại kẻ địch, còn việc kẻ địch có chết hay không thì thuận theo tự nhiên chứ không hề có tính toán.

Võ công của y vốn cao, nay động thủ trong lòng không hề có tạp niệm, cho nên công lực hỏa hầu vốn có đột nhiên tăng lên rất nhiều.

Chỉ thấy Thanh Dương đạo trưởng đánh ra một chiêu “Hậu Nghệ xạ nhật”, đâm thẳng tới, tiếp theo là một chiêu “Thiên lý lư sa”, một kém chém ngang, sau đó tung mình phóng người dựng kiếm hất lên, một chiêu “Chư thiên lịnh đáo” chém thẳng lên mặt Trương Kính An.

Cả ba chiêu liên hoàn này nhanh nhẹn vô cùng, uy lực tuyệt luân, nhất là chiêu “Chư thiên lịnh đáo” cuối cùng, là một trong “Độ thế tam chiêu” của Võ Đang, là bí truyền trong võ lâm chỉ có nghe chứ không thấy.

Trương Kính An tựa như biết được sự lợi hại của chiêu “Chư thiên lịnh đáo” này, chỉ thấy cái vòng vàng của y múa tít, hóa giải được hai chiêu trước, tiếp theo há miệng phát ra một tiếng hú giận dữ, vặn eo xoay người múa ra trùng trùng vòng ảnh, che kín toàn thân của mình.

Rồi vòng và kiếm giao nhau, tia lửa bắn tung tóe tạo thành một cảnh kỳ quan.

Hai bóng người đột nhiên phân ra, bộ mặt vàng ệch của Trương Kính An cứ giật giật không ngớt, đôi mắt trợn lên nhìn chằm chằm vào mũi kiếm của Thanh Dương đạo trưởng.

Thanh Dương đạo trưởng nhìn thấy kẻ có thần tình kỳ quái, mặt mũi kinh người này đã chặn được tuyệt nghệ của mình, trong nhất thời cũng đứng sững ngay tại trận, không nghĩ ra được lý do.

Chợt nghe Mạch Tiểu Minh cao giọng nói:

“Lỗ mũi trâu, còn chưa nằm xuống cho ta!”.

Thanh Dương đạo trưởng giật mình, mồ hôi lạnh tuôn ra, phóng vọt người một cái, vội vàng nói:

“Phu nhân giơ cao quý thủ!”.

Té ra Bạch Dương lướt qua đỉnh đầu của Phạm Ngọc Côn giải nguy, thân người chưa kịp rơi xuống đất, thanh nhuyễn đao của Chung Nhất Hào, cái thanh long đoạt của Hoắc Nguyên Kha đã đâm tới.

Nhưng lúc này, chỉ thấy Đa Trảo Long Lý Kiệt lướt người xuống đất, bay xuyên qua thân người Phạm Ngọc Côn, cái câu trên tay giật xuống.

Năm ngón tay trên tay trái của Phạm Ngọc Côn đã bị Hoắc Nguyên Kha đánh gãy, đau đớn đến tận tim gan, kiếm đã rơi xuống, lúc này ngã xuống đất chưa kịp đứng dậy, chợt cảm thấy trên vai phải đau nhói, rú lên một tiếng, tức thì ngất đi.

Bạch Dương đạo trưởng lao tới, thấy được cảnh ấy thì khóe mắt như rách toét, quát lớn một tiếng xông tới.

Chung Nhất Hào bị y một kiếm đánh lui, trong lòng phẫn nộ lạ thường, không màng đến vết thương đau nhói ở phía trước ngực nữa, múa tít thanh nhuyễn đao chém thẳng tới phía sau lưng Bạch Dương.

La Phù Nhất Tẩu Hoắc Nguyên Kha thầm nhủ:

“Phải làm một trận cho ra trò, giết được tên tạp mao này sợ gì thiên hạ không loạn!”.

Yù nghĩ ấy lướt qua, thân người áp sát lên, cây thanh long đoạt đánh ra một chiêu “Long dược vân tân” chém thẳng vào trong eo của Bạch Dương.

Lực của cú đánh này rầt mạnh, trong luồng ô quang, luồng kình phong bay tạt vào người Bạch Dương.

Trong cùng lúc ấy, Mạch Tiểu Minh đã lao tới, đột nhiên một kiếm đâm vào trong tim Bạch Dương, thế đến nhanh chóng vô cùng.

Bạch Dương đạo trưởng hai chân đều đã bị trọng thương, mũi chân điểm xuống đất, lập tức cảm thấy trên đùi đâu đớn khó chịu, hai gối mềm nhũn, thân người chồm về phía trước, ba món binh khí như hổ như sói đã đồng thời đánh tới.

Một đao, một kiếm, một đọat hợp lực nhau đánh tới, dù cho Tử Dương đạo trưởng chưởng môn của phái Võ Đang cũng chịu không nổi, hai chân của Bạch Dương đạo trưởng đã bị thương, làm sao tránh được nữa, trong lúc sinh tử thì đột nhiên vặn người một cái, né tránh được cây đoạt của Hoắc Nguyên Kha, tay múa thanh kiếm dồn lực chém vào thân kiếm của Mạch Tiểu Minh.

Phía bên kia, Thanh Dương đạo trưởng khó khăn lắm mới thoát được khỏi cái vòng của Trương Kính An, thấy sư đệ lâm nguy, vội vàng tung mình vọt một cái, nào ngờ hai chân vừa mới rời khỏi đất, đột nhiên một bóng người lướt tới, Cốc Hàn Hương đã chặn lại ở phía trước mặt.

Cốc Hàn Hương thấy y lên tiếng cầu xin, không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng, cánh tay giở lên, đột nhiên vỗ ra một chưởng.

Thanh Dương đạo trưởng máu nóng nhộn nhạo, trong lúc nguy cấp đã dùng hết mười thành công lực đẩy ngược trở lại một chưởng.

Hai chưởng chạm nhau kêu bình một tiếng, Cốc Hàn Hương thối lui đến hai bước, Thanh Dương đạo trưởng từ xa vỗ chưởng tới nhưng vẫn bị lực phản chấn giật ngược trở lại, thân người bắn ra xa đến hai trượng.

Thanh Dương đạo trưởng khí huyết nhộn nhạo, người chưa rớt xuống đất thì sau lưng đã có một luồng kình phong lướt tới, trong lúc nguy cấp đã lộn ngược ra một bên, hạ xuống đất.

Chỉ thấy Trương Kính An không nói lời nào, một chiêu đánh không trúng, lại đánh ra chiêu thứ hai, trong chớp mắt đã nhốt Thanh Dương đạo trưởng vào trong cái vòng vàng.

Đó đều là những chuyện trong khoảnh khắc, chỉ nghe có tiếng choang vang lên, hai thanh kiếm của Bạch Dương đạo trưởng và Mạch Tiểu Minh chạm vào nhau khiến cho hai người đồng thời lảo đảo, cây thanh long đoạt của Hoắc Nguyên Kha một chiêu đánh hụt, Chung Nhất Hào một đao chém tới thì đã trúng, máu tuôn ra như suối, Bạch Dương cũng không đứng vững nổi nữa, hự lên được nửa tiếng thì đổ nhào xuống đất.

Chợt thấy Hoắc Nguyên Kha bước tới, cây thanh long đoạt giáng mạnh xuống đầu Bạch Dương, luồng kình phong lướt qua tai, lực thế rất hùng hậu.

Chợt nghe Cốc Hàn Hương lạnh lùng quát:

“Hoắc Nguyên Kha dừng tay!”.

Hoắc Nguyên Kha e rằng thiên hạ không loạn, thấy cây thanh long đoạt chỉ cách đầu Bạch Dương không quá một tấc, trong lúc ác niệm nảy sinh, cố ý dùng lực co cánh tay phải lại, giả vờ toàn lực thâu chiêu, nhưng lại khéo léo hạ cái đoạt xuống, định giết Bạch Dương.

Chợt nghe Mạch Tiểu Minh cười hì hì nói:

“Lão già xảo quyệt!” ánh hàn quang lướt lên như điện xẹt, một kiếm đâm vào trong cổ họng của Hoắc Nguyên Kha, phát sau mà đến trước, kiếm đã thấy vết máu.

Chỉ thấy Hoắc Nguyên Kha gầm lên một tiếng, người bay ngược ra sau như một mũi tên, hai chân dặm một cái, lao vào trở lại, quát lớn:

“Tiểu cẩu để mạng lại!” cây thanh long đoạt kêu vù một tiếng giáng xuống.

Một tiến một thoái này nhanh nhẹn vô cùng, Mạch Tiểu Minh múa thanh bảo kiếm định phản công lại, nhưng thấy trước mắt hoa lên một cái, Cốc Hàn Hương đã lao vào ở giữa.

Hoắc Nguyên Kha nổi giận như điên, cây thanh long đoạt đã ngưng tụ kình lực của toàn thân, nào ngờ xuất chiêu được một nửa thì đột nhiên thấy Cốc Hàn Hương chặn lại ở phía trước mặt, dù y có lớn gan đến mức nào thì lúc này cũng phải rút cây đọat trở lại.

Cốc Hàn Hương mặt lạnh như băng, lướt nhìn Hoắc Nguyên Kha, trên mặt lộ nụ cười âm trầm.

Lúc này ngoại trừ Trương Kính An vẫn đang hỗn chiến với Thanh Dương, những người khác đều đã ngừng tay, ai nấy đều lặng lẽ đứng nhìn, cả thở mạnh cũng không dám.

Hoắc Nguyên Kha đưa tay sờ lên cổ, thấy ở cổ họng đã bị Mạch Tiểu Minh đâm thành một lỗ nhỏ như hạt đậu, nếu chỉ chệch qua thêm một ly nữa thôi, thì cổ họng của y sẽ bị tổn thương, y không thể nén được cơn giận, hai mắt như đổ lửa, nhìn về phía Mạch Tiểu Minh.

Mạch Tiểu Minh nhoẻn miệng cười, nói:

“Lão già nhìn cái gì, nếu trong lòng không phục thì tìm nơi vắng người đánh một trận nữa”.

Cốc Hàn Hương quay mặt lại, lạnh lùng nhìn Mạch Tiểu Minh, rồi sau đó quay snag Hoắc Nguyên Kha nói:

“Tiên phu nhân hậu, Cốc Hàn Hương thì nóng tính, ông đi lại trên giang hồ đã lâu, chắc hiểu rõ điều này”.

Mấy câu này tuy rất bình thường, không hề có vẻ bực tức, nhưng ai nghe thấy cũng đều lạnh mình.

Hoắc Nguyên Kha hiểu ý trong lời của nàng, bảo nếu như mình có ý đồ không tốt, nàng sẽ ra tay trừ khử mình. Cho nên cố nén giận, cuối cùng cúi đầu lui ra hai bước.

Chợt trong mắt Cốc Hàn Hương bắn ra tia hàn quang, nhìn về phía Phạm Ngọc Côn và Bạch Dương đạo trưởng, quay snag Mạch Tiểu Minh nói:

“Hãy điểm huyết âm tâm mạch của hai kẻ này!”.

Thanh Dương đạo trưởng đang khó phân thắn bại với Trương Kính An, chợt nghe Cốc Hàn Hương sai người điểm huyết âm tâm mạch của Bạch Dương và Ngọc Côn, không khỏi kinh hãi, vội vàng kêu lên:

“Phu nhân hãy nể mặt Thiên Minh đại sư …”.

Vừa nói xong, Trương Kính An đã múa cái vòng giáng xuống, thanh trường kiếm bật ra đến hơn cả thước, trong lúc nguy cấp, chỉ đánh nhùn hai chân, thi triển “Thất tinh bộ pháp” tránh qua một bên.

Chỉ nghe xoạc một tiếng, “Huyết thủ ấn” của Trương Kính An đánh hụt tới, thuận thế chụp một cái, xé tọac mảnh áo trên vai của Thanh Dương đạo trưởng.

Thiên Minh đại sư của phái Thiếu Lâm đã từng nhận Cốc Hàn Hương làm đệ tử, điều này Mạch Tiểu Minh đã nghe người ta nói tới, lúc này mở mắt nhìn về phía Cốc Hàn Hương, chờ đợi mệnh lệnh của nàng.

Chỉ thấy Cốc Hàn Hương đưa mắt nhìn trời, trầm ngâm không nói, đột nhiên lạnh lùng hừ một tiếng, tự nói rằng:

“Ngày ấy các người giết đại ca của ta, có nể mặt sư phụ của ta không, nợ máu trả máu, còn già mà nói nữa”. Nói xong sầm mặt, phất tay về phía Mạch Tiểu Minh.

Mạch Tiểu Minh không nói một lời, cuối xuống lật mặt Bạch Dương đạo trưởng và Phạm Ngọc Côn qua, xuất chỉ như gió điểm liên tục lên ngực của hai người ấy, hai người này vì mất máu quá nhiều, đã hôn mê, Mạch Tiểu Minh điểm ngón tay tới, thân người của hai kẻ này vẫn run rẩy không ngừng.

Sau khi huyết âm tâm mạch bị điểm, dù võ công nông hay cạn, sau một trăm ngày sẽ chết, người trong trường đều là những hành gia đi lại trên giang hồ, nhưng cũng chỉ nghe nói đến thủ pháp này chứ chưa thấy, Mạch Tiểu Minh chắc cũng biết thủ pháp này quá âm độc, cho nên trong khi động thủ, đã xoay người lại không để cho người ta thấy.

Thanh Dương đạo trưởng thở phì phò, Trương Kính An cứ tung đòn tới tấp, trong vòng vài chiêu nữa, Thanh Dương chắc khó giữ được tính mạng.

Ngay lúc này, Cốc Hàn Hương chợt lạnh lùng hừ một tiếng, đôi vai hơi lách một cái, lách vào giữa hai người, hai chưởng phân ra đẩy hai kẻ ấy ra.

Trương Kính An thấy Cốc Hàn Hương đẩy chưởng tới, mặt đầy kinh ngạc nhảy lướt ra, Thanh Dương đạo trưởng đã sớm đuối sức, lúc này mũi chân điểm một cái, thân mình phóng ra đến bảy thước.

Thanh Dương đạo trưởng chưa kịp thở, nhìn về phía Bạch Dương đạo trưởng đang nằm dưới đất, nỗi hổ thẹn và phẫn nộ dâng lên trong lòng, râu tóc đều dựng ngược, chỉ tay về phía Cốc Hàn Hương nói:

“Phu nhân làm thế này, chỉ e lẽ trời khó dung”.

Cốc Hàn Hương buông giọng cười, chỉ tay về phía hai người Phạm Ngọc Côn và Bạch Dương đạo trưởng nói:

“Nếu ngươi có thể khiến cho đại ca của ta sống lại, ta sẽ phục hồi lại cánh tay của Phạm Ngọc Côn, trị hết thương thế của hai người ấy”.

Thanh Dương đạo trưởng nghe thế thì sững người ra, năm ngón tay trên tay trái của Phạm Ngọc Côn đã bị cây thanh long đoạt của Hoắc Nguyên Kha đánh bẹp dí, dù cho Hoa Đà sống lại cũng không thể phục hồi được, ý nghĩ ấy lướt qua, biết nàng chỉ giận mà nói thế, cho nên phẫn nộ mà nói:

“Oùan thù chồng chất, phu nhân có thể báo được cho tới chứng nào, Hồ đại hiệp tuy chết oan, Võ Đang, Thiếu Lâm và Phạm công tử đều phạm cái lỗi vô tâm, còn hạng tàn nhận vô đạo như ngươi …”.

Chợt nghe Đa Trảo Long Lý Kiệt gầm lên:

“Im miệng! Tẩu phu nhân của ta nếu không phải mềm lòng, lúc này ngươi đâu còn mạng!”.

Cốc Hàn Hương phất tay, nói:

“Lão tứ đừng xen vào, cứ để cho y nói tiếp”.

Thanh Dương đạo trưởng ngập ngừng rồi nói tiếp:

“Phu nhân đã bị thù hận che lấp, thần trí đã không còn tỉnh táo, lời của bần đạo chắc phu nhân nghe chẳng xuôi tai”.

Nói đến đây, thở dốc một hơi, nói:

“Bần đạo hỏi phu nhân một câu, Phạm công tử và sư đệ của bần đạo đã bị thương sắp chết, nay phu nhân lại còn sai người điểm huết âm tâm mạch của hai người bọn họ, nay còn muốn gì nữa?”.

Cốc Hàn Hương nhướng mày, điềm nhiên nói:

“Phạm Ngọc Côn nếu muốn sống, trừ phi mặt trời mọc từ phía tây, song ta nhất thời cũng không giết y”.

Thanh Dương đạo trưởng giận dữ nói:

“Phu nhân muốn làm gì?”.

Cốc Hàn Hương cười âm trầm, nói:

“Ta phải mổ ruột moi tim của y, tế sống linh hồn của đại ca ta”.

Thanh Dương đạo trưởng bất đồ râu tóc dựng ngược, gằng giọng nói:

“Ngươi có biết thần kiếm Phạm Đồng Sơn cũng chết ở trong Lạc Nhạn Cốc!”.

Cốc Hàn Hương cười hì hì nói:

“Đã là như thế, Phạm Ngọc Côn sao bỏ thù cha không báo? Các ngươi tự sưng là hiệp nghĩa, tại sao rũ tay áo đứng nhìn?”.

Mấy câu này rất sắc bén, mà sự thực cũng là như thế, Thanh Dương đạo trưởng cũng chẳng còn lý gì để mà nói.

Cốc Hàn Hương chợt nhìn xuống, buồn bã tự nói:

“Nếu tên họ Phạm này là một hiếu tử, không bao giờ quên thù cha, ta sẽ thả y, sau này trước mặt đại ca cũng còn có lời mà nói”.

Lời nói rất thê lương, ai nghe cũng dựng tóc gáy.

Té ra nàng đối với Hồ Bách Linh tình thâm ái trọng, cảm thấy rằng vì báo thù cho chồng, dù cho có giết hết người của hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang và Phạm Ngọc Côn, bọn người Phong Thu là chuyện có lý có tình, cho nên đây là chuyện đáng thông cảm.

Cốc Hàn Hương điềm nhiên nói:

“Vạn Hiểu Quang tuy bị Tử Dương đạo trưởng ép chết, nhưng thực sự cũng do một tay Bạch Dương gây ra, theo lý mà nói, y chết cũng chưa hết tội”. Nàng hơi ngừng một lát rồi nói:

“Niệm tình ngươi chân thành kính trọng đại ca của ta, ta quyền nghi tha cho ngươi một mạng, song người thì phải do ta dắt đi, trong vòng một trăm ngày chưởng môn nhân của các ngươi phải đích thân đến Mê Tông Cốc nhận người”.

Thanh Dương đạo trưởng thầm nhủ:

“Hoắc Nguyên Kha nổi danh hung ác, trước mặt của ả mà vẫn phải nuốt giận, tên tiểu đồng ấy và kẻ điên rồ này đều là hàng không có tiếng tăm, thế nhưng võ công lại cao đến khó lường, mình nếu không nghe theo ả thì cũng tự chuốc lấy cái nhục mà thôi”.

Yù nghĩ ấy lướt qua, không khỏi thở dài một tiếng, giơ chưởng làm lễ, nói:


“Phạm công tử và sư đệ này của bần đạo đều đã bị thương nặng, đường đi đến Mê Tông Cốc rất xa, giả xử chết nửa đường thì chẳng phải đã khiến phu nhân thất vọng hay sao?”.

Cốc Hàn Hương cười lạnh nói:

“Theo ý của đạo trưởng, vậy phải làm thế nào đây?”.

Thanh Dương đạo trưởng nói:

“Bần đạo không có nhiều thỉnh cầu, chỉ mong trước tiên trị lành vết thương của hai người, tạm thời giữ lại mạng sống của họ”.

Cốc Hàn Hương hờ hững, hơi phất tay, nói:

“Đạo trưởng hãy cứ động thủ, có linh đơn diệu dược gì cứ cho họ uống vào”. Nói xong thì xoay người phóng vọt ra ngoài mấy trượng.

Thanh Dương đạo trưởng vội vàng đến bên cạnh hai người, lấy ra thuốc trị thương, xé đạo bào trên người, trước tiên băng bó vết thương trên tay và vai của Phạm Ngọc Côn, sau đó cạy răng của y nhét vào mấy viên thuốc.

Dưới bãi tuyết, xác người la liệt, trong bóng tối cảnh tượng thê thảm bày ra, mọi người đều là những hảo hán giết người không chớp mắt, nhưng cũng không muốn nhìn lại thảm cảnh ấy.

Thanh Dương đạo trưởng thấy mọi người không chú ý đến mình, vì thế nhân lúc “Thôi cung quá huyệt”, ầm thầm kiểm tra huyệt mạch của Phạm Ngọc Côn, chỉ phát giác ra được tâm mạch của y có điều khác lạ, không thể nào biết được vấn đề nằm ở đâu, hiểu ngay thủ pháp điểm huyệt của Mạch Tiểu Minh kỳ dị, mình không thể giải được, chỉ đành buồn bã thở dài, quay sang chăm sóc vết thương cho Bạch Dương.

Hai người này đều bị ngoại thương, sau khi cầm máu thì lần lượt tỉnh dậy, chỉ là mất máu quá nhiều cho nên người chưa tỉnh nhưng vẫn yếu ớt, tựa như cả sức mở mắt mà cũng không có.

Thanh Dương đạo trưởng thầm thở dài, chậm rãi nói:

“Phạm công tử và sư đệ yên tâm …” nói chưa xong đột nhiên im lặng, buồn bã thở dài, phóng tới phía trước mặt Cốc Hàn Hương, thi lễ rồi nói:

“Đa tạ phu nhân, bần đạo cáo từ ở đây”.

Cốc Hàn Hương ôm quyền nói:

“Sau này sẽ gặp lại, xin thứ không tiễn”.

Thanh Dương đạo trưởng cười buồn bã, phóng người xuống đồi, đi được hơn mười trượng thì nén không được quay đầu lại nhìn.

Không biết từ lúc nào, Thời Dần đã âm thầm quay lại chỗ cũ, đang đứng cạnh bọn La Phù Nhất Tẩu.

Trong chớp mắt, bóng dáng của Thanh Dương đạo trưởng đã khuất trong màn đêm.

Cốc Hàn Hương đưa mắt nhìn quần hào, khi ánh mắt nàng lướt tới gương mặt của Thời Dần, trong mắt lộ vẻ vui mừng, trong lòng tựa như cảm thấy ngày báo thù cho trượng phu đã đến gần.

Rời Mê Tông Cốc đã lâu, Phong Thu đã vào trong cốc, trong lòng nàng nhó đến những người ở lại, nhất là đối với nghĩa tử Linh nhi, mỗi khi nghĩ đến thì lòng đau nhói, thế nhưng bề ngoài vẫn ôn tồn nói:

“Ta biết các vị đã mệt nhọc, theo lý phải nghỉ lại một ngày, song vì trong cốc có biến ta đang nóng lòng quay về, mong các vị chịu thiệt thòi một tý”.

Sau khi đại chiến quần hào ai nấy đều mệt mỏi, nhưng đều biết rằng nàng chỉ là bất đắc dĩ, thế nên không ai lên tiếng.

Cốc Hàn Hương liếc mắt nhìn Bạch Dương đạo trưởng và Phạm Ngọc Côn, nói:

“Nơi này không tiện ở lâu, lão tứ và Tiểu Minh hãy mang hai người này quay vào thành thuê một chiếc xe rồi trở về cốc.

Đa Trảo Long Lý Kiệt vâng dạ một tiếng, vọt tới bên cạnh Phạm Ngọc Côn, hai tay ôm ngang người y lên, Phạm Ngọc Côn gắng gượng mở mắt, bộ mặt tái nhợt lộ vẻ đau đớn.

Mạch Tiểu Minh bước tới, đột nhiên ngừng lại, nhìn Thời Dần, nói:

“Này, ngươi có phải là Thời Dần không?”.

Thời Dần ngửa mặt lên trời, nhìn xuống, lạnh lùng nói:

“Chính là Thời mỗ, ngươi có lời gì muốn nói?”.

Mạch Tiểu Minh nghiêng đầu, hỏi:

“Ngươi có muốn nhập bọn hay không?”.

Thời Dần ngạo mạn nói:

“Chuyện của Thời đại gia không cần đứa trẻ nhà ngươi lo lắng”.

Mạch Tiểu Minh không giận mà cười, nói:

“Nói như thế, ngươi đã nhập bọn”.

Hai thanh kiếm của Phạm Ngọc Côn và Bạch Dương đạo trưởng đều là những vật phi phàm, sau khi hai người ngã xuống đất, Sưu Hồn Thủ Ba Thiên Nghĩa lập tức nhặt lấy bao kiếm của hai người, đút hai thanh kiếm vào, rồi sau đó trao cho Cốc Hàn Hương.

Cốc Hàn Hương đang nhìn hai thanh kiếm, tai nghe Thời Dần và Mạch Tiểu Minh đấu khẩu, thầm đưa mắt lạnh lùng liếc về phía hai người.

Chỉ nghe Thời Dần hừ một tiếng trong mũi, nói:

“Thời đại gia cao hứng nhậop bọn, tên nhãi ranh nhà ngươi có điều gì muốn nói?”.

Mạch Tiểu Minh cười hì hì, nói:

“Ngươi buông lời vô lý, chỉ cần điểm này cũng đã đáng giết”.

Cốc Hàn Hương đột nhiên nhíu mày, trầm giọng nói:

“Tiểu Minh, ngươi gây chuyện thị phi, phải chăng có lòng khiến cho Mê Tông Cốc tổn hao uy danh?”.

Mạch Tiểu Minh vừa bước sang phía Bạch Dương đạo trưởng vừa nói:

“Có chuyện gì mệt nhọc thì cứ sai đệ, thật không công bằng”.

Trong miệng y lẩm bẩm, tựa như thiệt thòi lắm, Cốc Hàn Hương thấy y lầm bầm, té ra là chỉ lười biếng, vốn không thèm để ý, đột nhiên giật mình, cố ý điềm nhiên nói:

“Nếu ngươi lười biếng, vậy thì sẽ bảo Trương Kính An thay ngươi”.

Mạch Tiểu Minh mừng rỡ, nói:

“Sư tẩu nói đấy nhé! Y ngu si đần độn, nếu như làm chết lỗ mũi trâu này, sư tẩu đừng trách đệ”. Vừa nói thì vừa ôm Bạch Dương đạo trưởng bước về phía Trương Kính An.

Trương Kính An ngạc nhiên không hiểu, hai tay rụt lại, nhìn về phía Cốc Hàn Hương.

Cốc Hàn Hương thầm nhủ:

“Hướng tâm lộ quả nhiên lợi hại, nhìn vẻ mặt y như thế này, rõ ràng là trừ mình ra, chẳng biết ai cả, nhưng không biết mình sai y chết, y có nghe hay không”.

Thế rồi phất tay về phía y, tỏ ý bảo y nhận lấy người, Trương Kính An quả nhiên hai tay đưa ra, nhận lấy Bạch Dương đạo trưởng.

Lúc này trời đã sáng, Cốc Hàn Hương ra lệnh lên đường, đi trước dẫn đầu, quần hào ai nấy thi triển khinh công phóng theo sau, trong chớp mắt ở khoảng trống rộng mênh mông, chỉ có mấy cái xác người và những vũng máu vung vãi.

Vội vàng một ngày đến sáng sớm ngày thứ hai thì đã vào đến địa phận của huyện Định Tương.

Lúc này Chung Nhất Hào mặt đã che mạng, ngồi trên cỗ xe đi đầu, Sưu Hồn Thủ Ba Thiên Nghĩa hai tay cho vào tay áo, ngồi ở cỗ xe thứ hai dưỡng thần, năm thớt ngựa phía sau là Nhất Tẩu, Nhị Kỳ, Mạch Tiểu Minh, Lý Kiệt và Thời Dần.

Trong tiếng vó ngựa, ngựa xe phóng như bay về phía Hằng Sơn, cách Mê Tông Cốc chỉ còn có hai ngày đường, mọi người bắt đầu lo lắng.

Từ đây lên phía bắc, người càng thưa thớt, sau khi ngựa xe ra ngoài thành, chạy cho đến trưa thì ngựa vẫn không ngừng vó.

Đột nhiên, từ cỗ xe thứ nhất vọng ra giọng nói của Cốc Hàn Hương:

“Cách Mục hổ cương còn bao xa?”.

Tuy vó ngựa rầm rập, gió tuyết thổi ù ù, nhưng giọng nói của nàng vẫn không tản mát, từng chữ đưa vào trong tai quần hào.

Chung Nhất Hào nói lớn:

“Còn nửa canh giờ sẽ đến”.

Chỉ nghe Cốc Hàn Hương ngồi trong xe căn dặn:

“Người ngựa đều đã mệt mỏi, nếu ở gần đây có chỗ khuất gió, hãy ngừng lại nghỉ ngơi một lát”.

Chung Nhất Hào cao giọng nói:

“Gần đây gió rất mạnh, xem ra chỉ đành đến Hổ mục cương”. Nói xong nghiêng tai lắng nghe một hồi, quả nhiên những thớt ngựa phía sau đã có vẻ chậm lại.

Sưu Hồn Thủ Ba Thiên Nghĩa đột nhiên rút ra trong tay một ngon roi, quất hai thớt ngựa ở bên trái mấy roi, Chung Nhất Hào thấy tên đánh xe ngựa bên cạnh mồ hôi ướt đẫm, hơi thở phì phò, thì giật lấy cương ngựa và roi, tự tay đánh xe.

Chạy được nửa canh giờ, chợt thấy trước mắt có một cái gò cản đường.

Chợt nghe Mạch Tiểu Minh quát lớn:

“Lão lừa trọc! Ngươi muốn chết!”.

Nói chưa dứt, quần hào đã nhìn ra, một nhà sư mặt tròn như trăng, râu dài đến ngực, đầu trọc lóc, hai hàng giới ba rõ ràng có thể đếm được, hạt nào hạt nấy to như đồng tiền đang ngồi xếp bằng trên gò, chặn đường lên gò.

Quần hào đều là những người đi lại đã lâu trên giang hồ, vừa nhìn đã biết vị hòa thượng này không phải kẻ tầm thường, nhưng bọn họ là những kẻ hung dữ, thấy hòa thượng này chặn đường nhưng vẫn không hề dừng ngựa, ngược lại đều ra roi phóng tới.

Mạch Tiểu Minh vốn phi ngựa ở phía trước, Câu Phách Sách Tống Thiên Trạch đột nhiên phất hai roi phóng lên chạy song song với y, trong chớp mắt sẽ phóng lên người vị hòa thượng này.

Sau rèm xe, đột nhiên truyền ra giọng nói của Cốc Hàn Hương:

“Dừng ngựa!”.

Mạch Tiểu Minh và Tống Thiên Trạch nghe như sấm vọng vào tai, chỉ thấy hai người giật cương ngựa, hai thớt ngựa đột nhiên tách ra, lướt qua người vị hòa thượng ấy.

Trong khoảnh khắc tiếng ngựa hí vang rền, Chung Nhất Hào giật cương ngựa dừng lại ở phía trước người của nhà sư già này, chỉ còn cách vài thước nữa thôi vị hòa thượng này sẽ bị dẵm chết dưới chân ngựa.

Chỉ thấy quần hào kìm cương ngựa lại, vây quanh vị hòa thượng ấy.

Vị hòa thượng vẫn bình tĩnh, ngồi xếp bằng không hề động đậy, hai mắt chậm rãi mở ra nhìn quần hào, sau đó nhìn thẳng vào trong xe của Cốc Hàn Hương, thần sắc không hề lộ vẻ sợ hãi.

Đa Trảo Long Lý Kiệt thấy khi độ của vị hòa thượng này phi phàm, biết rằng đây chẳng phải là người rảnh rỗi, vội vàng phóng xuống ngựa, bước về phía cỗ xe của Cốc Hàn Hương.

Chợt nghe Mạch Tiểu Minh cười nói:

“Này, hòa thượng kia, ông có phải là người của phái Thiếu Lâm không?”.

Vị hòa thượng mở mắt, nhìn lên mặt Mạch Tiểu Minh, nói:

“A di đà Phật, hành cước tăng nhân chính là người của chùa Thiếu Lâm”.

Đa Trảo Long Lý Kiệt vén rèm xe, chợi thấy Cốc Hàn Hương nhíu mày điềm nhiên nói:

“Hỏi nhà sư ấy có chuyện gì, rồi do Hoắc Nguyên Kha làm chủ”.

Mấy câu này tuy thanh âm không lớn, nhưng người ở đấy đều nghe cả, Đa Trảo Long Lý Kiệt hạ giọng vâng một tiếng, buông rèm xe quay đầu nhìn về phía Hoắc Nguyên Kha.

La Phù Nhất Tẩu ngạc nhiên, tiếp theo thầm nghĩ:

“Chuyện này thật kỳ lạ, rõ biết kẻ này ý đồ không tốt mà còn sai mình làm chủ”. Yù nghĩ ấy lướt qua đầu rồi nhủ rằng:

“Đúng rồi, Thiên Minh hòa thượng là sư phụ của ả, ả không tiện ra mặt, cho nên mới dùng kế bưng tai trộm chuông này, đã là như thế chẳng phải ngầm bảo mình giết hòa thượng này cũng chẳng hề gì hay sao”.

Đang suy nghĩ, chợt thất hòa thượng ấy nhìn mình, nói:

“Bần tăng là Thiên Giác, vị này phải chăng là La Phù Hoắc thí chủ?”.

La Phù Nhất Tẩu giật mình, phóng người xuống ngựa, ôm quyền nói:

“Kẻ bất tài chính là Hoắc Nguyên Kha, thường nghe trong giang hồ đồn rằng, đại sư chính là một trong ba vị cao tăng của Thiếu Lâm, xưa nay vân du trong thiên hạ, không biết đã quay về chùa Thiếu Lâm từ lúc nào?”.

Chung Nhất Hào thấy Cốc Hàn Hương trao quyền cho Hoắc Nguyên Kha, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, lúc này nghe Hoắc Nguyên Kha trước tiên hỏi Thiên Giác đại sư quay về chùa từ lúc nào, trong lòng không khỏi mừng rỡ, biết nếu là mình, chưa chắc đã hỏi được câu này.

Chỉ nghe Thiên Giác đại sư cao giọng nói:

“Bần tăng vô đức vô năng, nào phải là cao tăng”. Ngập ngừng rồi tiếp:

“Thiên Giác đã ở bên ngoài hơn bốn mươi năm nay, cho đến nay vẫn chưa quay trở về Tung Sơn, không biết thí chủ cớ gì lại hỏi như thế?”.


La Phù Nhất Tẩu om quyền trước ngực nói:

“Đại sư chưa quay trở về núi Thiếu Thất, chắc là không biết gì về mối hiềm khích giữa phái Thiếu Lâm với Mê Tông Cốc”.

Thiên Giác đại sư nhướng mày, nhìn Hoắc Nguyên Kha nói:

“Cuộc chiến ở Lạc Nhạn Cốc, bần tăng đã nghe có người nói đến, đồng thời bần tăng cũng từng nghe người ta nói rằng chủ nhân hiện nay của Mê Tông Cốc là đệ tử ký danh của Thiếu Lâm tự”.

La Phù Nhất Tẩu nhíu mày, vuốt râu, cao giọng nói:

“Nói như thế, đại sư chặn đường ở đây chính là có ý gây sự!”.

Thiên Giác đại sư chắp tay niệm Phật hiệu, nói:

“Bần tăng là người khổ hạnh, chuyện gây sự muôn lần không dám”.

La Phù Nhất Tẩu nhìn Thiên Giác đại sư, nói:

“Nếu không phải gây sự, cản đường chận lối như thế này không biết là có ý gì?”.

Thiên Giác đại sư thở dài, nói:

“Quý minh chủ tuy là đệ tử ký danh của chùa Thiếu Lâm, chẳng qua chỉ là ký danh, bần tăng nào dám làm càn, nay giữ đại giá của các vị ở đây là bởi có một chuyện đẹp cả đôi đàn, ý muốn kết một mối thiện duyên với quý minh chủ”.

Hoắc Nguyên Kha nói:

“Tệ minh chủ có lời căn dặn, đại sư có chuyện gì thì có thể thương lượng với Hoắc mỗ, không biết chuyện đẹp cả đôi đàn gì, mối thiện duyên ấy làm sao kết được?”.

Thiên Giác đại sư môi mấp máy, tựa như muốn nói nhưng nhìn thấy vẻ trầm ngâm của ông ta, tựa như trong lòng rất khò xử.

La Phù Nhất Tẩu lạnh lùng nói:

“Đại sư có thể nói thì hãy nói, nếu chê ở đây nhiều người chướng mắt thì hãy tránh ra, ngày sau xin mời đến Mê Tông Cốc gặp mặt thương nghị với tệ minh chủ”.

Chỉ nghe Thiên Giác đại sư nhẹ thở dài, nói:

“Không phải bần tăng coi khinh các vị, mà thực ra chuyện này quan hệ trọng đại, không thể khinh suất”.

La Phù Nhất Tẩu hơi nổi giận, nói:

“Nếu ông có điều khó xử, tệ minh chủ cũng không muốn gặp ông, xem ra chuyện ngày hôm nay chỉ đến đây mà thôi”.

Thiên Giác đại sư tựa như bất đắc dĩ phải nói:

“Thí chủ muôn lần đừng nổi giận, bần tăng đến đây thực sự là có một món quý giá, ý muốn hiến cho chủ nhân của Mê Tông Cốc”.

Quần hào nghe Thiên Giác đại sư chặn đường cản lối là muốn hiến cho pháp bảo, trong khoảnh khắc mắt ai nấy đều sáng lên.

Thiên Giác đại sư hơi ngập ngừng rồi lại nói tiếp:

“Bần tăng ngoài chuyện có pháp bảo muốn dâng hiến, còn có một lời thỉnh cầu mong quý minh chủ chấp thuận”.

La Phù Nhất Tẩu nghĩ bụng, lão hòa thượng là người hành cước, làm gì có pháp bảo, thế rồi không động thanh sắt, chỉ nhìn về phía Thiên Giác đại sư.

Thiên Giác đại sư đưa mắt nhìn quần hào, nghiêm mặt nói:

“Vật mà bần tăng đang có đây, người trong võ lâm ngày đêm đều mong muốn, chuyện này rất hệ trọng, xin thứ cho bần tăng không thể để cho các vị ngó qua”.

Lời ấy vừa nói ra, trên mặt quần hào đều lộ vẻ bực dọc, đồng thời cũng trỗi dậy lòng hiếu kỳ.

Mạch Tiểu Minh cười hì hì nói:

“Lão hòa thượng, vật ấy là quyền kinh hay kiếm quyết?”.

Thiên Giác đại sư lắc đầu, đưa mắt nhìn vào rèm xe, nói:

“Cốc đàn việt, có thể để cho lão nạp tự tay dâng lên bảo vật hay không?” trong xe vẫn im lặng, rõ ràng Cốc Hàn Hương không chịu gặp mặt Thiên Giác đại sư.

Thiên Giác đại sư lắc đầu, mắt nhìn vào rèm xe, nói:

“Cốc đàn việt, thật ra thỉnh cầu của lão nạp không lớn, Cốc đàn việt đừng để mất thời cơ, e rằng sau này hối hận không kịp”.

La Phù Nhất Tẩu đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói:

“Mục đích của đại sư không thể thực hiện được, tệ minh chủ không phải là kẻ tham lam, đại sư đừng phí lời nữa”.

Nói rồi cung tay một cái, phóng người lên ngựa.

Mạch Tiểu Minh nghe thế thì ngạc nhiên, buột miệng nói:

“Hòa thượng, ông nói đi nói lại, phải chăng là muốn sư tẩu ta thả tên lỗ mũi trâu Bạch Dương và tên họ Phạm kia?”.

Chợt nghe Thiên Giác đại sư nói:

“Ý của bần tăng là chỉ muốn dùng pháp bảo trong người đổi lấy một mình Phạm Ngọc Côn”.

La Phù Nhất Tẩu ngồi trên ngựa, nói:

“Đổi một người cũng được, hai người cũng được, đại sư không đưa món bảo vật ấy cho Hoắc mỗ coi trước, cuộc giao dịch này coi như không thành”.

Nói rồi ôm quyền:

“Bọn chúng tôi phải lên đường, mong đại sư nhường đường”.

Thiên Giác đại sư hơi nhướng mày, lặng lẽ nhìn Hoắc Nguyên Kha, đột nhiên nhắm mắt lại ngồi yên một chỗ.

La Phù Nhất Tẩu nghĩ thầm:

“Lão lừa trọc này và hai người Thiên Minh, Thiên Thiền được võ lâm gọi là Thiếu Lâm tam tân, võ công của y tuyệt không phải kém, nếu cứ xông lên một mình, một khi không hay thì chắc chắn sẽ khiến cho đầu tro mặt đất, làm trò cười cho tên tiểu cẩu và gã họ Chung kia”.

Yù nghĩ ấy lướt qua, thế rồi nháy mắt với Câu Phách Sách Tống Thiên Trạch, buông giọng nói:

“Đại sư cứ cản đường cản lối, chả lẽ buộc chúng tôi phải xông bừa qua!”.

Thiên Giác đại sư tựa như không thèm nghe, hai mắt vẫn nhắm ngồi xếp bằng ở đấy.

Chỉ thấy La Phù Nhất Tẩu mặt đỏ lên, giận dữ quát:

“Đại sư đã ỷ mạnh như thế, đừng trách Hoắc Nguyên Kha vô lễ!”.

Aâm chưa dứt, chợt nghe cạc một tiếng, cánh cửa xe của Cốc Hàn Hương chầm chậm mở ra.

Chợt thấy Cốc Hàn Hương chồm ra ngoài, nói:

“Hai vị lui xuống, ta sẽ đích thân gặp vị sư phụ này”. Đang nói thì uyển chuyển bước thẳng về phía Thiên Giác đại sư.

Quần hào thấy nàng xuống xe cũng xuống ngựa, Chung Nhất Hào và Ba Thiên Nghĩa từ trên xe nhảy xuống, mỗi người đi sát bên cạnh nàng.

Thiên Giác đại sư hai chân bật một cái, đứng thẳng người dậy, không đợi nàng bước tới gần, trước tiên chắp hai tay lại, cúi đầu nói:

“Lão nạp lỗ mãng, đã cản ngọc giá của Cốc đàn việt, mong hãy thứ lỗi cho”.

Cốc Hàn Hương lạnh lùng nhìn Thiên Giác, chỉ thấy ông ta người mặc tăng bào màu xám, chân mang dày cỏ, ở be sườn có đeo một túi vải, dày và áo quần đều rách rưới, mặt mũi phong trần, quả thật có dáng vẻ của một nhà sư khổ hạnh, không khỏi nhủ thầm:

“Nhà sư này chắc chắn võ công khó lường”.

Đang suy nghĩ, thì đã dừng lại phía trước mặt Thiên Giác đại sư, ôm quyền làm lễ, điềm nhiên nói:

“Những kẻ thảm mãng của Cốc Hàn Hương nếu có điều gì thất lễ, mong lão thiền sư đừg trách”.giọng nói trở nên lạnh lùng:

“Phạm Ngọc Côn giờ đây đang bị trọng thương, không biết lão thiền sư có quan hệ gì với y, sao lại chịu bỏ ra bảo vật đổi lấy mạng của y?”.

Thiên Giác đại sư thấy nàng đi thẳng vào chuyện, không khỏi sững người, trầm tư chốc lát rồi nói:

“Lão nạp và Phạm Ngọc Côn chưa từng gặp mặt, cũng chẳng có mối quan hệ gì, nhưng nghĩ tình y chịu tội giùm cho người ta, trong lòng cảm thấy bất nhẫn, lại thêm gặp cơ hội này, nếu không cứu một mạng của y, tự thấy trong lòng rất hổ thẹn”.

Cốc Hàn Hương nhíu mày, lạnh lùng nói:

“Tiên phu đã chết dưới kiếm của y, y đã thay người nào chịu tội?”.

Thiên Giác đại sư buồn bã nói:

“Nhớ lại Hồ đại hiệp võ công siêu quần, đã từng bất phân thắng bại với Thiên Minh sư huynh của lão nạp, Phạm Ngọc Côn trẻ tuổi nông cạn, làm sao có thể lấy được tánh mạng của y?”.

Cốc Hàn Hương lạnh lùng cười:

“Lão thiền sư nói cũng có lý, thực ra Cốc Hàn Hương chưa từng nghĩ đến điều này, song Phạm Ngọc Côn đã chính miệng khai ra, Cốc Hàn Hương chỉ đành thà giết lầm còn hơn bỏ sót”.

Thiên Giác niệm Phật hiệu, nói:

“Hồ đại hiệp lòng dạ nhân hậu là chuyện ai ai cũng biết, Cốc đàn việt giết lầm người tốt, há chẳng phải đã tổn thương đến anh danh của Hồ đại hiệp hay sao!”.

Cốc Hàn Hương cười lạnh, nói như chém đinh chặt sắt:

“Cốc Hàn Hương lòng đã như sắt đá, lão thiền sư đừng nói nữa”.

Thiên Giác đại sư nói:

“Vậy chuyện dùng bảo vật đổi người, Cốc đàn việt chẳng hề suy sét sao?”.

Cốc Hàn Hương nói:

“Cuộc đời tạm bợ, cần bảo vật để làm gì!”.

Thiên Giác đại sư nói:

“Hỡi ơi! Món bảo vật này sẽ có ích cho việc báo thù rửa hận của Cốc đàn việt, chả lẽ Cốc đàn việt không suy xét hay sao?”.

Chỉ thấy Cốc Hàn Hương sầm mặt, nổi giận:

“Vật ấy quý đến mức nào, sao dám nói có ích cho chuyện báo thù của ta!”.

Thiên Giác da thở dài, thò tay vào trong lòng, chậm rãi lấy ra một vật, bước tới nói:

“Vật này quan hệ trọng đại, ngoại trừ Cốc đàn việt, không thể để cho người khác nhìn thấy”.

Cốc Hàn Hương nhíu mày, phất tay về phía quần hào, nói:

“Các vị hãy lui ra mười trượng, chưa có lệnh của ta không được đến gần”.

Quần hào tuy trong lòng hiếu kỳ, muốn biết vật đó là gì, nhưng biết lúc này không thể chống lệnh, Chung Nhất Hào vọt ra trước, trong chớop mắt chỉ còn lại Thiên Giác đại sư và Cốc Hàn Hương.

Chỉ thấy Thiên Giác đại sư lấy ra một cái túi vải rách dài khoảng sáu tấc đưa đến, thần sắc đầy vẻ nghiêm túc. Cốc Hàn Hương không kịp suy nghĩ, đưa tay nhận lấy, chậm rãi mở mảnh vải rách ấy ra đưa mắt nhìn vào vật ấy, chỉ thấy ở trong miếng vải chẳng qua chỉ là một thanh tiểu đao, thân đao đen bóng, tựa như được làm bằng sừng trâu.

Nhìn thanh đao này, độ dài nhiều nhất chẳng qua chỉ có tám tấc, nhưng đã bị gãy ở giữa, mũi đao đã không còn, chỉ còn lại một đoạn chuôi đao, tổng công dài chỉ có bốn tấc, nhìn đi nhìn lại chẳng có điều gì kỳ lạ.

Cốc Hàn Hương nhìn thanh đao một hồi, nhướng mắt lên, cười lạnh nói:


“Lão thiền sư là một vị cao tăng, chắc không thể có chuyện hiếp người, Cốc Hàn Hương kiến thức thô lậu, không thể nào nhìn thấy được chỗ kỳ diệu của vật này”. Vừa nói vừa bọc lại thanh đao, đưa lại cho Thiên Giác đại sư.

Thiên Giác đại sư từ lúc Cốc Hàn Hương mở miếng vải ra, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm lên mặt của nàng, tựa như sợ rằng sẽ bỏ sót bất cứ biểu hiện nào của nàng, lúc này nhận lấy cái bọc nhỏ, cẩn thận cất vào trong lòng, ngạc nhiên nói:

“Cốc đàn việt không nhận ra lai lịch của vật này hay sao?”.

Cốc Hàn Hương lắc đầu, nói:

“Cốc Hàn Hương kiến thức nông cạn, không thấy được chỗ kỳ lạ của vật này”.

Thiên Giác đại sư tựa như thất vọng, thở dài tự nói:

“Nói như thế, lão nạp đã tính sai”.

Cốc Hàn Hương ngạc nhiên, nói:

“Tiểu nữ tuy không nhận ra lai lịch của vật này, nhưng nếu như biết được vật này có ích, cuộc giao dịch của chúng ta chưa chắc đã không thể đạt thành”.

Cốc Hàn Hương cười lạnh một tiếng, nói:

“Đã là như thế, chuyện của Phạm Ngọc Côn, lão tang kí sinh tốt nhất đừng nhúng tay vào nữa”.

Thiên Giác đại sư đưa mắt nhìn lên chiếc xe chở Phạm Ngọc Côn và Bạch Dương đạo trưởng, đột nhiên đổi ý, nói với vẻ thăm dò:

“Thanh đao này tuy chỉ còn một nửa, nhưng sắc bén lạ thường”.

Nói xong đột nhiên quay nhìn về phía tây nam, trong hai mắt phóng ra hai luồng ánh sáng nhanh như điện xẹt.

Cốc Hàn Hương thầm kinh, nhìn theo ánh mắt của ông ta, thấy tứ xa có bụi đất tùng bay.

Thiên Giác đại sư đột nhiên quay mặt lại, vội vàng nói:

“Lạm tạo sát kiếp, trên mất thiên hòa, mong Cốc đàn việt phóng hạ đồ đao …” nói xong chữ đao thì người đã lách một cái, vọt ra đến hơn mươi trượng, sau mấy lần trồi hụp thì trong chớp mắt đã mất dạng sau Mục hổ cương.

Cốc Hàn Hương ngạc nhiên, đột nhiên thấy ở sau lưng mình có luồng kình phong xốc tới, vội vàng nhún hai chân, phóng vọt người đến hơn một trượng, đưa mắt nhìn lại, té ra người phóng đến mình chính là ông già vô danh lúc trước đã đi theo mình đòi Vấn tâm tử.

Ông già vô danh ấy ánh mắt như điện, nhìn xung quanh, miệng thì hỏi:

“Nha đầu, tên tặc hòa thượng chùa Thiếu Lâm phải chăng vừa mới rời khỏi đây?”.

Cốc Hàn Hương mỉm cười, nói:

“Phải chăng người mà lão tiền bối hỏi đến là Thiên Giác đại sư của phái Thiếu Lâm?”.

Ông già vô danh ấy ánh mắt kỳ dị, gật đầu nói:

“Chính là tên giặc trọc ấy, y tìm ngươi có chuyện gì?”.

Cốc Hàn Hương chỉ về cỗ xe, cười nói:

“Tiểu nữ vừa mới bắt được con trai của Phạm Đồng Sơn và một đạo nhân của phái Võ Đang, hòa thượng ấy chận đường cướp người, khi sắp động thủ thì đột nhiên bỏ chạy mất, lão tiền bối hỏi ông ta làm gì?”.

Ông già vô danh sầm mặt, bước tới một bước, gằng giọng nói:

“Nha đầu! Ngươi dám giở trò trước mặt lão phu!”.

Cốc Hàn Hương thầm nhủ:

“Lão quái vật này tựa như rất lo lắng, chả lẽ Thiên Giác hòa thượng và Vấn tâm tử có mối liên quan gì hay sao?”.

Đang suy nghĩ thì phất tay một cái.

Quần hào đang đứng cách đó mười trượng, thấy Cốc Hàn Hương phất tay thì vội vàng chạy đến.

Ông già vô danh cười lạnh, đưa mắt nhìn quần hào, nói:

“Bọn vá áo túi cơm này cũng đông thật”.

Mạch Tiểu Minh quát:

“Lão già là ai? Chắc đã chán sống?”.

Ông già vô danh nổi giận, tay phải giở lên định vỗ ra một chưởng.

Cốc Hàn Hương gắt lên, Tiểu Minh không được vô lễ!”.

Mạch Tiểu Minh cười nói:

“Hôm nay có nhiều chuyện quái lạ, ông già này nghênh ngang như thế chẳng lẽ lại có món bảo vật gì?”.

Lời ấy vừa nói ra, ông già vô danh hai mắt đầy phức tạp, Cốc Hàn Hương thần quang lấp lánh, hai người đều nhìn chằm chằm đối phương, tựa như đang suy đoán tâm ý của đối phương.

Mạch Tiểu Minh ngạc nhiên nhìn hai người, nói:

“Các ngươi có điều gì bí mật?

Chả lẽ lại có chuyện lớn không thể cho người thứ ba biết hay sao?”.

Quần hào có người già dặn, có người tâm cơ thâm trầm, không ai lên tiếng, chỉ có mỗi mình y cứ nói năng lung tung, chẳng e sợ gì cả.

Đột nhiên ông già vô danh sác mặt lạnh lùng, mắt đầy hung quang, nói:

“Nha đầu, mau đưa vật ấy trả cho lão phu, nếu không Mục hổ cương này chính là nơi chôn thân của mi!”.

Cốc Hàn Hương nhủ thầm:

“Vấn tâm tử ấy rõ ràng là di vật của đại ca, lão quái vật lại cứ bảo rằng của mình, trong giang hồ hiểm trá trùng trùng, mình không thể mắc lừa lão”.

Chỉ nghe Mạch Tiểu Minh lớn giọng kêu:

“Lão già, vật gì trả lại cho ngươi, ngươi ngang ngược như thế chắc là không biết sự lợi hai của sư tẩu ta”.

Ông già vô danh lạnh lùng hừ một tiếng, phóng người lướt tới một chưởng vỗ vào Cốc Hàn Hương.

Cốc Hàn Hương thấy chưởng ấy âm hiểm vô cùng, rõ ràng đã tụ công lực mà phát ra, giật mình vội dùng “Trích tinh bộ pháp” lướt ngang ra tám thước.

Chỉ nghe Mạch Tiểu Minh quát lớn một tiếng, một kiếm đâm thẳng vào cổ tay của ông già vô danh.

Ông già vô danh tựa như biết rõ bản lĩnh của quần hào, hai vai hơi lắc, tránh được nhát kiếm của Mạch Tiểu Minh, rồi lướt người về phía Cốc Hàn Hương, trông hung dữ vô cùng, rõ ràng là muốn đề phòng quần hào cùng xông lên cho nên định dùng đòn sấm sét để kìm chế Cốc Hàn Hương.

Chợt tiếng gió lướt qua tai, Trương Kính An và Thời Dần đồng thời vỗ về phía ông già vô danh, hai người ấy một người bàn tay màu đỏ, một người bàn tay màu đen, chỉ màu sắc thôi cũng khiến cho người ta lạnh mình.

Ông già vô danh ấy nghiến răng, không thèm đuổi theo Cốc Hàn Hương nữa, hai chưởng rút về đồng thời đẩy về phía hai người Thời Dần và Trương Kính An.

Cốc Hàn Hương không chậm trễ, đôi chân lướt tới, một chưởng lại vỗ ra, miệng lạnh lùng nói:

“Lão cứ lừa gạt như thế, đừng trách ta bất nhân bất nghĩa!”.

Ông già vô danh đẩy chưởng thế của Thời Dần và Trương Kính An ra, đột nhiên cảm thấy một luồng ám kình nặng như núi giáng tới be sườn của mình.

Chỉ nghe lão già cười lạnh một tiếng, tay trái phất ra, một luồng chưởng phong đón lấy chưởng lực của Cốc Hàn Hương.

La Phù Nhất Tẩu thấy hai người đánh hai chiêu, chợt múa cây thanh long đoạt tiến tới, Mạch Tiểu Minh cũng xuất ra một chiêu kiếm “Huy mã hóa long”, một mảng hàn quang chụp tới, hai người này vốn là một cặp oan gia nhưng khi liên thủ với nhau thì uy mãnh vô cùng.

Ông già vô danh không nén giận được nữa, quát lớn một tiếng, vỗ ra mấy chưởng, dùng luồng chưởng lực mạnh mẽ vô cùng đẩy lui kiếm và đoạt.

Cốc Hàn Hương thầm nhủ:

“Lão già này chưa bao giờ nhắc ba chữ Vấn tâm tử trước mặt người thứ ba, trong dó chắc có điều gì bí mật, Thiên Giác hòa thượng ấy né tránh lão ta, chắc là có liên quan đến chuyện này”.

Nàng vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, hơi suy nghĩ thì đã biết được đại khái, đồng thời nhủ rằng:

“Võ công của lão quái vật này có thể nói là đệ nhất, nếu mình được lão giúp sức, thì chuyện báo thù đã có hy vọng”.

Nhớ đến thù chồng, lòng dạ của nàng trở nên cứng rắn vô cùng, thế rồi quát lên:

“Mọi người để ý, ai để lão ta chạy thoát, ta sẽ lấy mạng kẻ ấy!”.

Đang nói thì tay trái thò vào eo lấy ra ngọn trủy thủ tẩm độc cầm trong tay, Trương Kính An thấy nàng lấy ra binh khí, cũng rút ra cái vòng vàng của mình.

Ông già vô danh bị năm đại cao thủ vây đánh, dù võ công có thần thông hơn nữa thì cũng cảm thấy khó cầm cự nổi, tả xung hữu đột mà vẫn không thoát ra khỏi vòng vây của năm người, trong lúc tức giận thì quyết định bắt giặc trước tiên phải bắt vua giặc, thế rồi thay đổi chưởng thế phản công về phía Cốc Hàn Hương.

Trương Kính An lúc này bộ dạng si đần, chỉ để ý đến sự an nguy của Cốc Hàn Hương, tâm ý của ông già vô danh vừa mới lộ ra, cái vòng vàng của y đã tấn công tới ông già vô danh như mưa xa bão táp.

Ông già vô danh dần dần cảm thấy chưởng của mình nặng nề, lòng thầm nhủ:

“Gã ngốc này thần trí đã mê mẩn, chỉ biết liều mạng cho ả nha đầu, xem ra phải hạ y trước mới có thể bắt được ả nha đầu này”.

Yù nghĩ ấy lướt qua, trong lòng nổi lên sát cơ, gắng gượng thoát được kiếm, đọat và chưởng chiêu của Thời Dần, liên tục đánh ra hơn mười chiêu sát thủ về phía Trương Kính An, khiến cho y tay chân lúng túng né tránh không kịp.

Chợt nghe Cốc Hàn Hương cười lạnh nói:

“Lão trượng nếu không liều mạng, đừng hòng chạm được chúng tôi”. Đang nói thì cây trủy thủ đâm tới.

Ông già vô danh gằng giọng nói:

“Lão phu dù có liều mạng, trước tiên cũng sẽ giết ả nha đầu nhà ngươi!” rồi lật tay phất một cái, vỗ ra một chưởng.

Chợt nghe Thời Dần trầm giọng nói:

“Ngươi trước tiên hãy thử một chưởng của ta”.

Vù một tiếng, một luồng chưởng lực như dời núi lấp biển ào tới.

Té ra y tính tình háo cường, nghĩ bụng từ ngày suất đạo, chỉ đơn đả độc đấu mà chưa bao giờ gặp cường địch thủ, không ngờ vừa mới đi theo Cốc Hàn Hương thì dù hợp lực với bốn người kia cũng không kìm chế nỗi một ông già lai lịch bất minh, vì thế không màng đến nội thương vẫn chưa hồi phục, ầm thầm vận đủ mười thành công lực của “Hắc sát chưởng” liều mạng vỗ ra một chưởng.

Ông già vô danh ấy vừa mới giao thủ thì biết lai lịch của Thời Dần, lúc này thấy y một chưởng vỗ tới, biết rằng Thời Dần đã dốc hết toàn lực, nếu mình suất chưởng phản công thì dù cho có thể đánh chết y, những người còn lại cũng thừa cơ xông lên, mình dù không chết cũng bị trọng thương.

Ông già vô danh tuy biết thế nhưng lòng háo thằng còn hơn cả Thời Dần, ý nghĩ ấy vừa lướt qua trong đầu, bàn tay đã vận đủ công lực, vỗ mạnh ra một chưởng.

Chợt nghe Hoắc Nguyên Kha và Mạch Tiểu Minh cùng quát lên một tiếng, một kiếm một đoạt đấm tối sau lưng ông già vô danh, Trương Kính An cũng là người có kinh nghiệm, lúc này thần trí tuy mờ mịt, nhưng võ công vẫn còn, vừa thấy chưởng thế của hai người, sắp chạm vào nhau, nhất thời chồm người tới, vươn cánh tay, đánh mạnh cái vòng vàng.

Chợt nghe Cốc Hàn Hương quát lên một tiếng, cây trủy thủ giở lên chém thẳng vào chưởng phải của ông già vô danh.

Ông già vô danh ấy vừa liều mạng thì hối hận, lúc này chưởng thế trầm xuống, lướt qua cái trủy thủ của Cốc Hàn Hương, trong lúc hạ tay xuống đã chạm với bốn người mỗi người một chiêu.

Thời Dần định tiếp một chưởng của ông già vô danh, chợt thấy Cốc Hàn Hương lướt qua phía trước mặt mình, vội vàng thu chưởng lực lại, thân người lướt tới vị trí của Cốc Hàn Hương lúc nãy, trong chớp mắt lại vây ông già vô danh vào ở giữa.

Chợt nghe ông già vô danh lạnh lùng nói:

“Nha đầu thối, ngươi căm ghét lão phu lắm phải không?”.

Cốc Hàn Hương múa chưởng, điềm nhiên nói:

“Ta cảm thấy người có võ công như lão, chết cũng không đáng tiếc, hơn nữa cũng không muốn người ở trong Mê Tông Cốc mất mạng dưới tay của ngươi”.

Ông già vô danh cười hềnh hệch nói:

“Ngươi vì báo thù cho chồng mà đã chịu nhiều cực khổ, đủ làm cảm động lòng trời!”.

Cốc Hàn Hương lạnh lùng nói:

“Ông biết là tốt”.

Nói xong hai bên lại lao vào nhau.

Chợt nghe Chung Nhất Hào quát lớn:

“Chuẩn bị ám thanh tử!”.

Lời nói chưa dứt, hơn mười bóng người đã phóng thẳng tới, trong chớp mắt bóng người đã hiện rõ, có cả nam phụ lão ấu, tăng tục đều có cả.

Cốc Hàn Hương tai mắt lanh lẹ, tuy đang kịch đấu, nhưng vẫn có thể nhìn ra tướng mạo, cách ăn mặt cùng với võ công, thân pháp của những người ấy.

Kẻ xông đến có cả thảy mười hai người, kẻ đi đầu là một lão ni, phía sau nửa bước là một đầu đà còn tóc, một nam tử tục gia tuổi khoảng tứ tuần, sau ba người ấy khoảng hơn một trượng thì có tám nam nữ thanh niên, trong đám người ấy, ngoại trừ đầu đà kia tay cầm phương tiện sản, những người còn lại vai đều cắm thanh trường kiếm.

Chung Nhất Hào, Lĩnh Nam Nhị Kỳ, Đa Trảo Long Lý Kiệt tung mình nhảy vọt đến bên cỗ xe, tay cầm binh khí giữ chặt ở đấy.

Lão ni ấy thân pháp cực kỳ nhanh, trong chớp mắt đã lướt tới gần, định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên thấy bọn Cốc Hàn Hương đang ác đấu, chỉ thấy nhãn thần của bà ta như bị những đòn thế của ông già vô danh thu hút, trên mặt đầy vẻ kinh hãi và vui mừng, không hề nghe tiếng quát của bọn Chung Nhất Hào.

Cốc Hàn Hương thầm nhủ:

“Những kẻ này thân thủ không kém, đêm dài lắm mộng, xem ra chỉ đành trước tiên thu thập lão già này mới xong”.

Yù nghĩ đã quyết, sát cơ nổi lên, gằng giọng nói:

“Cùng nhau tiến lên, trước tiên giết chết lão quái!” cây trủy thủ trên tay trái hất một cái, chưởng phải múa tròn ra, một chiêu “Hoán ảnh du âm” đánh thẳng tới ông già vô danh.

Ông già vô danh tay chân lúng túng, gắng gượng cầm cự cho đến mức này thì không hóa giải được chiêu “Hoán ảnh du âm” nữa, trong lúc nguy cấp thì người lướt ngang qua nửa thước, tay trái đột nhiên vươn ra chụp vào cây thanh long đoạt của Hoắc Nguyên Kha, chưởng phải vỗ thẳng một chưởng về phía Cốc Hàn Hương.

Thời Dần và Trương Kính An ra tay nhanh như điện, một trái một phải, hai chưởng đồng thời vỗ tới, Mạch Tiểu Minh chém kiếm xuống tay phải của ông già vô danh, năm người hợp vây, uy thế thật kinh hãi, dù cho ông già vô danh có mọc thêm đôi cánh cũng khó thoát được.

Chợt lão ni ấy quát lớn:

“Cuồng đồ vô lễ!” rồi phóng người một kiếm đâm thẳng về phía Mạch Tiểu Minh.

Cùng lúc ấy, đầu đà kia và nam từ trung niên cũng múa sản và kiếm xông vào, bọn Chung Nhất Hào đã chuẩn bị trước, lúc này cũng múa binh khí chia nhau chặn ba người ấy lại.

Cả mấy người đồng thời phát động, trong tiếng quát, chỉ thấy Chung Nhất Hào múa thanh nhuyễn đao, chém thẳng vào thanh trường kiếm của lão ni, bị chấn động đến nỗi hự một tiếng, thối lui đến hai bước, vết thương cũ ở ngực đau nhói lên.

Câu Phách Sách Tống Thiên Trạch cũng đối ba chiêu với đầu đà kia, cây phương tiện sản của đầu đà ấy tuy lực mạnh chiêu trầm, công lực hùng hậu, nhưng lúc này cũng không chiếm được phần hơn nào.


Sưu Hồn Thủ Ba Thiên Nghĩa chặn đầu hán tử trung niên, một chưởng chưa kịp đánh ra, đã bị thanh trường kiếm của hán tử trung niên ấy đâm tới phía trước ngực, buộc phải thối lui snag một bước.

Hán tử trung niên và lão ni ấy một chiêu đắc thủ, lập tức xông tới chỗ bọn Cốc Hàn Hương, chỉ trong chớp mắt, sự thắng thua trong trường đã rõ, tình thề đã thay đổi.

Té ra ông già vô danh thấy thân rơi vào chốn hiểm nguy, biế không nắm lấy cơ hội thì tính mạng khó giữ, vì thế xoay người một cái, hai chưởng vỗ về phía Mạch Tiểu Minh, Hoắc Nguyên Kha, Thời Dần, Trương Kính An, một mặt vận công ra phía sau lưng chuẩn bị tiếp lấy một chưởng của Cốc Hàn Hương.

“Hắc sát chưởng” của Thời Dần và “Huyết chưởng ấn” của Trương Kính An đều là công phu kỳ độc vô cùng, một khi chạm phải, nếu không có thuốc giải độc môn của hai người này, thì dù không chết ngay tại trận thì cũng khó giữ tánh mạng, một kiếm một đọat của Mạch Tiểu Minh và Hoắc Nguyên Kha cùng với đôi vòng vàng của Trương Kính An cũng hung hiểm vô cùng, nếu trúng phải không chết cũng bị thương, thế nên ông già vô danh sau khi đắn đo nặng nhẹ, đã quyết định thà chịu một chưởng của Cốc Hàn Hương, tuy nói như thế, ngoại trừ là lão, những người bên cạnh cũng không thể trong một chiêu mà hóa giải được chiêu số của bốn người Mạch Tiểu Minh.

Nói thì chậm, sự việc diễn ra thì nhanh, chỉ thấy Cốc Hàn Hương trầm giọng hừ một tiếng, đổi chưởng thành chỉ, xỉa vào huyệt tam tiêu của ông già vô danh.

Nhát xỉa này hiểm hóc vô cùng, luồng chỉ phong rít lên trong gió, tựa như một mũi tên.

Ông già vô danh cũng không ngờ Cốc Hàn Hương lại đổi chưởng thành chỉ, huyệt tam tiêu là một trong những huyệt gây hôn mê, nếu bị nàng điểm vào, chắc chắn sẽ bị chấn động đến nỗi cương khí hộ thân sẽ tản mát.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, ông già vô danh ngầm vận thần công, dòn ra các huyệt đạo ở sau lưng, đột nhiên rê sang ngang nửa tấc.

Đó đều là chuyện trong chớp mắt, chỉ thấy ngón tay của Cốc Hàn Hương điểm lên lưng ông già vô danh, khiến ông ta rùng mình một cái, thân người chồm về phía cây thanh long đoạt của Hoắc Nguyên Kha.

Hoắc Nguyên Kha có thể nói là người ứng biến nhanh nhất trong quần hào, vừa thấy ông già vô danh rùng mình một cái, lập tức cây thanh long đoạt đánh ra một chiêu “Thương long quy hải” đẩy về phía trước!

Võ công của ông già vô danh thật sự đã vào hóa cảnh, chỉ thấy lão gầm một tiếng, hai tay phân ra, chưởng phải vỗ lên cây thanh long đoạt của Hoắc Nguyên Kha, khiến cả người lẫn binh khí văng ra đến bảy tám thước, tay trái búng một cái, thanh kiếm của Mạch Tiểu Minh ở phía trước người bật ra hơn một thước.

Sự thay đổi trong chớp mắt ấy khiến cho người ta khó tin được, té ra ông già vô danh tuy võ công thần thông, bọn Cốc Hàn Hương cũng đều là những cao thủ đăng đường nhập thất, nhất là đôi chưởng của Thời Dần, không những kình lực cương mãnh, chiêu thuật đầy biến hóa, mà còn huyền ảo muôn phần, ông già vô danh vừa mới bị Cốc Hàn Hương điểm trúng, đôi chưởng của y đã vô đến theo.

Chợt Cốc Hàn Hương quát lên:

“Ngừng lại!” chỉ thấy nàng nhíu mày, tay trái chụp vào cổ tay của Thời Dần, chưởng phải lật một cái chặn vào cái vòng vàng của Trương Kính An, nhìn tâm ý của nàng, tựa như không muốn dồn ông già ấy vào chỗ chết.

Cốc Hàn Hương vừa chặn lại, ông già vô danh đã lướt ra xa mấy trượng nhanh như điện xẹt, ánh mắt sáng quắc, lặng lẽ không nói nhìn thẳng lên mặt nàng, Cốc Hàn Hương phất hai tay, chặn quần hào lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ông già vô danh.

Nhãn thần của hai người, một người tựa như đổ lửa, một người tựa như đóng băng, hai người nhìn chằm chằm vào nhau, tựa như giận mà không phải giận, mỉa mai mà không phải mỉa mai, khiến cho người ở xung quanh đều ngạc nhiên.

Chợt thấy vị lão ni ấy cắm trường kiếm trở lại trên vai, đưa mắt nhìn hai người đồng bọn, ba người đến trước chỗ ông già vô danh, đồng thời cúi người làm lễ.

Ông già vô danh ấy đưa mắt nhìn ba người, nói:

“Nhìn chiêu số võ công của các người, chắc là hai phái Nga Mi, Côn Luân, nay điều động đông người như thế này không biết có chuyện gì lớn?”.

Ông già ấy ngang tàng, không hề trả lễ lại, ba người kia cũng không hề để ý, vị lão ni chắp tay, mặt đầy vẻ tôn kính, nói:

“Bần ni là Mạn Đà ở núi Nga Mi, còn hai vị đạo hữu này là môn hạ của phái Côn Luân”.

Đầu đà cầm phương tiện sản chắp tay, nói:

“Bần tăng là Tào Đạo Lăng, cùng với sư đệ Triển Vân Dực, lão tiền bối tôn tính đại danh là gì có thể cho biết hay không?”.

Vị lão ni và đầu đà kia đều là những người nổi danh trong võ lâm, vì thấy võ công của ông già vô danh thần kỳ khó lường, lại đang ác đấu với các nhân vật trong chốn lục lâm, thế nên đoán rằng chắc chắn là một cao nhân tiền bối ẩn cư giang hồ, nay mới tái suất, cho nên trong lời nói đầy vẻ cung kính.

Ông già vô danh nhíu mày, nói:

“Danh tính của lão phu đã lâu không dùng, các người đừng hỏi thì hơn, ta và các người không cùng đường, khó mà nắm tay hợp tác”.

Tào Đạo Lăng nghe thế thì ngạc nhiên, chỉ tay về Thời Dần, nói:

“Người kia là con trai của Hắc ma Thời Phật, không biết có bao nhiêu người trong chính phái đã chết dưới tay của y, lão tiền bối lần này đến đây không biết có liên quan gì với y?”.

Thời Dần nhíu mày, cao giọng nói:

“Họ Tào kia, Thời đại gia đang đứng đây ngươi muốn thế nào?”.

Lão ni Mạn Đà nổi giận, nghe thế thì quay mặt gằng giọng nói:

“Ngươi đừng ngông cuồng! Nếu không chặt thủ cấp của ngươi xuống, lão ni quyết không về núi Nga Mi nữa”.

Thời Dần nổi giận, hai vai lắc một cái, tiến tới gần bốn thước, quát:

“Đại gia không tin, trong mấy ngày mà kiếm pháp của ngươi tiến được bao nhiêu!” nghe lời nói của y, hai người tựa như đã từng giao thủ với nhau.

Lão ni Mạn Đà xoay người một cái, rút thanh trường kiếm, Tào Đạo Lăng đưa tay cản lại, nói:

“Sư thái bớt giận, dù sao cũng đã gặp mặt, không nên gấp gáp”. Rồi quay về phía ông già vô danh nói:

“Chỉ cần lão tiền bối và chúng tôi chí đồng đạo hợp, Tào Đạo Lăng nguyện nghe sai khiến”.

Ông già vô danh ấy lắc đầu, nói:

“Lão phu có ý khác, không thể nói cho người khác biết, tên họ Thời đã nhập bọn với Cốc Hàn Hương, theo ta thấy chuyện này phải tính kế lâu dài mới được”.

Lão ni Mạn Đà đột nhiên cười lạnh, nói:

“Tào đạo hữu, chúng ta đang có việc gấp, đừng nhiều lời nữa”.

Lão ni Mạn Đà đưa mắt nhìn từ đầu đến chân Cốc Hàn Hương, miệng chậm rãi nói:

“Ngươi có phải là thê tử của Hồ Bách Linh, tân minh chủ Cốc Hàn Hương?”.

Cốc Hàn Hương lạnh lùng nói:

“Bà biết mà vẫn cứ hỏi! Ta nghe người ta nói, phái Nga Mi nhờ bà chủ trì môn hộ, xem ra chuyện trong phái của bà, bà là người làm chủ!”.

Lão ni Mạn Đà nhíu mày, giận dữ nói:

“Lão ni với chưởng môn nhân tuy cùng học một thầy, gặp chuyện cũng không dám làm chủ, nhưng nếu trừ gian vệ đạo thì là chuyện khác”.

Cốc Hàn Hương cười lạnh, nói:

“Vậy thì tốt, trong Mê Tông Cốc chẳng có chính nhân quân tử, bà không cần lo lắng giết lầm người tốt”. Rồi đưa mắt snag nhìn Tào Đạo Lăng, nói:

“Chuyện của phái Côn Luân, chắc là do ông làm chủ”.

Tào Đạo Lăng gật đầu nói:

“Cốc minh chủ chỉ cần vẽ đường, Tào mỗ chịu nghe sai khiến”.

Cốc Hàn Hương đưa mắt nhìn mấy thiếu niên nam nữ, biết rằng là môn hạ của hai phái này, vì thế chỉ về phía Thời Dần, lạnh lùng nói:

“Thời bằng hữu đã gia nhập vào Mê Tông Cốc, chuyện ân oán riêng tư của ông ta đều do Cốc Hàn Hương gánh lấy, các vị muốn đòi người thì hãy đời ở Cốc Hàn Hương này”.

Thời Dần mấp máy môi tựa như muốn nói gì đó, nhưng lại đổi ý, lặng lẽ lui ra mấy bước, đứng một bên Chung Nhất Hào.

Chợt thấy Tào Đạo Lăng bước tới hai bước, giơ tay làm lễ, nói:

“Nghe nói Cốc minh chủ đã bắt được hai người, một trong hai người đó là con trai của thần kiếm Phạm Đồng Sơn, không biết việc này có thực hay không?”.

Cốc Hàn Hương chỉ về cỗ xe ở phía sau, nói:

“Nấy đang ở trong xe, còn một người nữa là Bạch Dương đạo trưởng của phái Võ Đang, các hạ có gì chỉ giáo?”.

Tào Đạo Lăng chợt thở dài, nói:

“Chuyện của Bạch Dương đạo trưởng thì do phái Võ Đang ra mặt, không cần đến bọn bần tăng, nhưng Phạm Đồng Sơn ấy và bọn bần tăng là chỗ quen biết cũ, đưa con của y lần này chỉ là vì hiệp trợ bọn bần tăng truy bắt Thời Dần, rốt cuộc bị Cốc minh chủ bắt sống, về tình về lý bọn bần tăng không thể ngồi yên mà nhìn được”.

Nói đến đây, hơi ngập ngừng rồi lại nói tiếp:

“Bần tăng to gan, mong Cốc minh chủ thả người này, nếu được chấp nhận thì từ nay về sau, phái Côn Luân không hỏi đến chuyện của Mê Tông Cốc nữa”.

Cốc Hàn Hương buông giọng cười dài, một lát sau mới nói:

“Ông có biết Phạm Ngọc Côn có thù giết chồng với ta hay không?”.

Tào Đạo Lăng sững người, chép miệng:

“Cốc minh chủ một lòng muốn báo thù, bần tăng đã từng nghe người ta nói đến, nhưng Phạm Ngọc Côn này võ công bình thường, dù cho Hồ đại hiệp có chết dưới kiếm của y trong đó chắc có ẩn tình, vả lại Phạm Đồng Sơn cũng đã mất mạng trong Lạc Nhạn Cốc”.

Ông già vô danh đột nhiên chen vào nói:

“Nha đầu, lời của đầu đà này cũng có lý, Phạm Ngọc Côn là tên vô danh tiểu tốt, ngươi hành hạ y coi như cũng chẳng báo được thù cho chồng”.

Cốc Hàn Hương quay mặt lại, giận dữ nói:

“Lão lúc thiện lúc ác, rốt cuộc là có ý gì?”.

Ông già vô danh cười khan một tiếng, nói:

“Lão phu không nỡ giết ngươi, cũng chẳng muốn cứu những kẻ này, ngươi không trả vật ấy cho lão phu, lão phu cũng không thể bỏ đi, hành sự điên đảo, bản thân cũng không hiểu vì sao”.

Cốc Hàn Hương thầm nhủ:

“Lão quái vật này như ngọn cỏ đầu tường, cứ xuôi theo chiều gió, có lão ở đây thật cản chân cản tay”. Yù nghĩ ấy hơi lướt qua, quay về phía ông già vô danh nói:

“Sau khi bắt Âm Thủ Nhất Ma, nếu ta không giữ lời thì sai ở ta, nay người vẫn chưa bắt, ông không giữ lời thì là sai ở ông, giải quyết thế nào thì tự ông suy nghĩ lấy”.

Ông già vô danh cười hì hì, trầm ngâm một lúc rồi nói:

“Nha đầu, ta khuyên ngươi có thể tha được thì cứ tha, quả thực khiến cho trời giận người oán, Hồ Bách Linh ở dưới suối vàng biết được có lẽ cũng không tha thứ cho ngươi”.

Cốc Hàn Hương nhíu mày, mặt đầy sát khí, chậm rãi nói ra từng chữ:

“Ông cứ buông lời mà không kiêng dè, ta sẽ khiến cho ông hối hận đến suốt đời”.

Ông già vô danh lạnh lùng hừ, quay snag Tào Đạo Lăng nói:

“Lão phu chẳng phải là kẻ hiệp nghĩa, chẳng biết xả thân vệ đạo, các người cứ đánh giá tình thế, tự giữ lấy mình”.

Nói xong thì người lách một cái, phóng về phía tây nam như điện chớp, miệng thì nói vọng lại:

“Nha đầu, ngươi dám trêu đùa lão phu, lão phu sẽ khiến cho ngươi chết không chỗ chôn thân!” thanh âm ấy tựa như vọng lại từ trên trời, khiến cho ai nấy đều nhìn nhau kinh hãi.

Cốc Hàn Hương đưa mắt nhìn toàn trường, chỉ thấy người của phía mình đều mệt mỏi, vẻ mặt tiều tụy, không khỏi thầm than.

Chợt nghe Tào Đạo Lăng cao giọng nói:

“Cốc minh chủ vì báo thù cho chồng, chí lý thật đáng khen, bọn bần đạo vốn rất bội phục, chỉ là oan gia nên giải không nên kết, thù óan chém giết cho đến ngày nào mới xong? Mong Cốc minh chủ nghĩ lại rồi mới làm”.

Cốc Hàn Hương mỉm cười, nói:

“Đại đầu đà, đừng nhiều lời, Cốc Hàn Hương tự biết xử lý, các vị không nên lắm điều nữa, tốt nhất hãy cứ tránh qua một bên, đừng gây thêm chuyện”.

Tào Đạo Lăng chưa kịp mở miệng, lão ni Mạn Đà đã gằng giọng:

“Cốc Hàn Hương, ngươi hãy cẩn thận, lão ni dù cho có bị chưởng môn nhân trách phạt, hôm nay cũng phải dạy cho ngươi một bài học!”.

Chỉ nghe Thời Dần nói:

“Hừ, chỉ dựa vào một tý võ công của ngươi, không biết là ai dạy ai”.

Lão ni Mạn Đà lửa giận bốc cao, chỉ tay về Thời Dần nói:

“Lão ni để cho ngươi sống thêm một lúc, nếu ngươi không biết hối hận. Dù cho ngươi xuống dưới điện diêm vương, lão ni cũng phải lấy được tánh mạng của ngươi”.

Keng một tiếng, rút ra thanh trường kiếm ở sau vai, quay về phía Cốc Hàn Hương nói:

“Lão ni trước tiên thỉnh giáo của ngươi vài chiêu, chỉ cần ngươi thắng được một chiêu nửa thức, lão ni sẽ chẳng hỏi đến chuyện của ngươi nữa”.

Cốc Hàn Hương buồn cừơi lắm, nói:

“Ta tưởng bà hàn ma vệ đạo, té ra là chỉ tranh cường háo thắng”. Đang nói thì thò tay về phía Mạch Tiểu Minh, lấy thanh kiếm của y.

Thời Dần đột nhiên bước về phía trước mấy bước, cúi người nói:

“Những nhân vật tựa như lão ni trong danh môn chính phái, ít nhất cũng có năm mươi người, nếu như ai cũng phải do phu nhân đích thân thâu phục, vậy còn cần bọn chúng tôi làm gì nữa?”.

Cốc Hàn Hương sầm mặt, lạnh lùng nói:

“Ta có tính toán khác, ông đừng hỏi nhiều”. Rồi lại nói:

“Cốc Hàn Hương thống suất lục lâm trong thiên hạ, phải nghe lời khuyên của ta, các ngươi trước khi được chưởng môn cho phép, tốt nhất đừng làm càn, khiến cho phái Côn Luân đi vào chỗ vạn kiếp bất phục”.

Chợt nghe lão ni Mạn Đà nói:

“Lục lâm trong thiên hạ tuy đông đúc, ngươi làm sao biết ai ai cũng đều phục ngươi, chịu nghe ngươi sai khiến?”.

Cốc Hàn Hương đảo mắt, nói:

“Nếu bà không tin, thì hãy cứ tiến lên”.

Lão ni Mạn Đà tung người vọt lên, cười lạnh nói:

“Ngươi đừng ngông cường nữa, lão ni không lãnh giáo của ngươi vài chiêu, dù cho có chết cũng không nhắm mắt”. Lật tay hất một cái, rút ra thanh bội kiếm ở phía sau lưng.

Cốc Hàn Hương nói:

“Thắng được thì hãy dắt người đi, nếu như bại thì ta sẽ giết Phạm Ngọc Côn trước mặt bà, sự việc trọng đại, bà phải cẩn thận”. Rồi múa thanh bảo kiếm đột nhiên đâm đến.

Lão ni Mạn Đà tức giận đến nồi nghiến răng kèn kẹt, một mặt múa kiếm trả đòn, một mặt nhủ thầm:

“Kiếm thế của ả này quả thật huyền ảo, nếu luyện thêm một thời gian nữa, công lực và kinh nghiệm tiến bộ, chỉ e trong chốn lục lâm không ai là đối thủ của ả, mình nay tuổi tác đã già, sao không lấy thân tuẫn đạo, liều mạng với ả để trừ một mối nguy cho thiên hạ chúng sinh!”.

Nghĩ như thế, múa tít thanh kiếm đángh tới, để ý đến kiếm chiêu của Cốc Hàn Hương coi thử có sơ hở để đánh vào hay không. Hai người ra tay đều nhanh, trong chốc lát năm mươi hiệp đã qua.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.