Đọc truyện Thiên Hồn Đại Lục – Chương 17: Ngôi mộ của những vị vua (2)
“ Thiếu gia, có cần xử bọn hắn không….” Thải Ti Liệt một bên mà ánh mắt sắc bén nhìn ra bên ngoài…
“ Không cần, hề nhảy nhót thì cứ để hắn nhảy, lúc nào té thì chúng ta xử sao….”
Hàn Phong nhanh chân bước vào bên trong, đi một hồi thì cả nhóm dừng trước một cái cổng cực kỳ to lớn, cao ít nhất 5 mét, hai bên có hai bức tượng hình một chiến sĩ mặc giáp nặng, tay cầm một thanh đao, to năng và bén. Hàn Phong nhìn xung quanh tìm cách để vào, Đại Minh lên tiếng mà hỏi….
“ Thiếu gia….chúng ta làm sao mà vào đây….”
Nhưng hắn vừa dứt lời thì hai bức tượng bắt đầu động đậy, những vết nứt xuất hiện trên những bức tượng, rồi một tiếng nổ thật to. Từ bên trong hai bức tượng bước ra hai thân ảnh to lớn, dũng mãnh, sát khí nặng nề. Hơn nữa toàn thân bọn họ mặc một bộ giáp đen vàng, tay cầm thanh trường đao to lớn, sắc bén, hai mắt đỏ bốc lên nhìn chằm chằm đám người Hàn Phong…..
“ Ngươi còn muốn hỏi sao để vào nữa không…” Hàn Phong trừng mắt Đại Minh mà hỏi
“ À….không….” hắn cười cười gãi đầu, rồi lui về phía sau.
Lúc này một giọng nói phát ra từ hai bức tượng, giọng bọn họ vang lên một cách ớn lạnh xương sống….
“ Chỉ…..Có….Kẻ….Được….Chọn….Mới….Có….Thể….Đi….Vào…….”
“ Chỉ…..Có….Kẻ….Được….Chọn….Mới….Có….Thể….Đi….Vào…….”
“ Ý bọn họ là sao….” Đại Minh ngu dốt mà hỏi…
“ Ý bọn chúng tức là chỉ có một người mới có thể đi vào….nếu không thì hai bức tượng này sẽ tấn công chúng ta…..” Hàn Phong mặt trầm lại mà nói, điều hắn sợ nhất vẫn xảy ra, việc hắn thu phục Thải Ti Liệt mục đích là bảo vệ mình trong cuộc thăm dò Cổ Mộ này…
“ Chết tiệt….được đã chơi thì chơi tới cùng…..”
Hàn Phong bước lên trên, hai ánh mắt lạnh lùng nhìn hai bức tượng mà nói….
“ Ta Là Kẻ Được Chọn!!!!!”
Quả nhiên khi Hàn Phong bước lên và nói, hai bức tượng lùi ra một bên, chừa đường cho Hàn Phong đi vào, trước khi đi hắn quay qua mà nói…
“ Các ngươi chờ ở đây đi…ta nhất định sẽ thành công và quay lại….”
“ Nếu ta có chuyện gì….thì từ nay các ngươi tự do…..” Hắn cười một cái rồi biến mất vào trong cánh cửa. Hai bức tượng lập tức đi tới trước cánh cổng, thân ảnh hùng vỹ mà canh cửa, không cho bất kỳ kẻ nào phá đám.
“ Nhị thúc….chúng ta làm gì bây giờ….”
“ Chỉ có thể ngồi chờ thôi…..hi vọng thiếu gia sẽ thành công….”
“ Ngài Ấy Sẽ Thành Công…Con Chắc Chắn…” Thải Ti Hân một bên mặt kiên định la lên, những người khác nghe xong thì cười, bọn họ cũng tin tưởng rằng Hàn Phong nhất định sẽ thành công.
Còn Hàn Phong khi bước vào căn phòng thì lập tức cảm nhận được một cơn lạnh buốt thấu xương, nhưng cái lạnh này lạnh từ bên trong ra ngoài. Hắn lập tức vận dụng Hồn Khí để bảo vệ những bộ phận trọng yếu trong cơ thể, phòng ngừa rủi ro….
Rồi bỗng nhiên một tia sáng bắt đầu sáng lên, chiếu rọi khắp cả căn phòng, Hàn Phong che mắt lại, và khi hắn mở mắt ra thì thấy mình đang ngồi trong một căn phòng mà xung quanh hắn là vàng bạc, châu báu chất đầy cả căn phòng. Từ bên ngoài thân ảnh của tên mập chạy vô, hắn háo hức mà nhìn Hàn Phong nói….
“ Đại ca….chúng ta lần này lại kiếm được hơn cả triệu vạn lượng rồi……còn có rất nhiều châu báu…”
“ Thế à….”
“ Sao đại ca lại không vui thế…..” Đại Minh nhìn Hàn Phong không hề hưng phấn thì ngạc nhiên, thắc mắc hỏi.
“ À không có gì….ta chỉ thấy tiền bạc thật vô nghĩa quá thôi…..” Hàn Phong lập tức lắc đầu mà nói, sau đó trên tay xuất hiện một thanh kiếm chém thẳng về tên mập, sau đó phá nát cả tòa nhà chứa đầy tiền tài và bảo vật…..cảnh tượng xung quanh bắt đầu bị bẻ gãy, lần này cảnh tượng biến thành một hang động đen tối, chính là nơi hiện tại mà hắn đứng…..”
“ Hừ…một ảo cảnh nho nhỏ mà dám lừa ta…..”
Hàn Phong cười lạnh, sau đó tiếp tục bước vào trong, lần này chuyện tương tự lại diễn ra nhưng khi hắn mở mắt ra thì thấy trước mặt mình là căn nhà của mình từng sống. Hắn ngỡ ngàng mà nhìn bởi vì trước mặt hắn là phụ mẫu của mình, người mà nuôi lớn hắn….
“ Phong nhi, ra đây ăn cơm nào…..giờ này mà còn ngủ à…”
“ Mẫu thân….phụ thân….là hai người à…..” Hàn Phong hai mắt ươn ướt, run rẩy mà đi tới, nhưng hắn liền ngừng lại, nắm chặt tay của mình. Một kiếm chém nát thân ảnh của phụ mẫu hắn, một kiếm lần nữa đánh tan đi khung cảnh này….
“Keng….bùm…….”
Một giọt nước mắt rớt ra từ mắt của hắn, sau đó Hàn Phong liền gầm lên một tiếng thật to, to đến nỗi vang vọng hết khắp cả ngôi mộ này…..sau đó hắn lau đi nước mắt của mình rồi tiếp tục tiếng lên. Bởi vì Tinh Thần lực của Hàn Phong quá mạnh mẽ, nên nhưng ảo cảnh này không cầm chân hắn được bao lâu, cho nên lần này coi như là một việc có lợi cho hắn vì những thử thách này không hề khó khăn…..
Khi hắn bước vô căn phòng tiếp theo, thì lần này là một đấu trường to lớn, hắn nhìn xung quanh rồi giật mình quay qua nhìn trước mặt mình. Cái bóng của hắn từ từ biến lớn, sau đó hình thành một cơ thể, rồi từ từ biến thành chính mình. Hàn Phong nhìn bản thân của mình mà cực kỳ giật mình….lúc này cái bóng đó liền lên tiếng….
“ Ngươi là ai….”
“ Vậy ngươi là ai….”
“ Ta à….ta chính là nội tâm của ngươi….” bỗng nhiên mặt hắn liền thay đổi, không còn bộ dạng ngơ ngác, mà thay vào đó là một nụ cười gian ác, hắn nhìn Hàn Phong mà cười thật to lên……..
“ Ta là ngươi, chính là bản thân ngươi, chính là sự vô dụng của ngươi….ngươi thấy không, ngươi rất là vô dụng, thấy mình yếu đuối cỡ nào không. Phụ mẫu mình bị kẻ khác giết hại, nhưng lại chỉ trở mắt mà nhìn, nhìn thấy người khác bắt nạt….cũng chỉ im lặng. Ngươi là một tên nhát gan, yếu đuối….hehehe…..ngươi còn là một tên ma đầu giết ngươi không ngớm tay….”
“ Nghe thấy không, nhưng tiếng oan đang kêu ngươi đấy…bọn họ đang chờ ngươi xuống địa ngục, bọn họ oán hận ngươi, muốn giết chết ngươi, muốn moi xương róc thịt ngươi…..thấy không, ngươi là một tên ác ma nhưng cái đó chỉ che đậy đi sự yếu đuối và vô dụng của bản thân thôi….”
“ Ta là ngươi…và ngươi là ta….nên ta cái gì cũng đều hiểu hết,…hãy chấp nhận cái số phận đó đi, một kẻ vô dụng như ngươi không bao giờ sẽ có sức mạnh đó đâu…..”
“ Hehehe…….”
“ Ngươi nói xong chưa…..” cái bóng đó vừa cười thì Hàn Phong lên tiếng chặn ngang, nó liền nhìn về Hàn Phong thì bắt gặp cặp mắt lạnh lùng đang nhìn mình, giật mình một cái rồi không tự chủ mà lui về phía sau. Hàn Phong từ từ đi tới, tay nắm chặt Thiên Hồn hình kiếm của mình, hắn nhìn về cái bóng của mình mà nói….
“ Ngươi nói đúng….ta là một tên ác ma mang hình dạng con người, chỉ để che đậy cái sự yếu đuối đó. Không sai, ta là một nhân tộc, quả thật ta yếu đuối….nhưng năm năm sau thì sao, mười năm sao thì sao…liệu ta có trở thành một kẻ yếu đuối đó nữa không….”
“ Ta có thể tự tin nói cho ngươi, năm năm sau, mười năm sau……ta sẽ trở thành một kẻ người người chỉ nghe tên là sợ, ta trở thành một người không có sự yếu đuối, mà thay vào đó là một ác ma hoàn toàn….nhưng ta sẽ không bị ác ma kiểm soát, mà chính ta sẽ kiểm soát ác ma của chính mình….cho nên người cứ mà an tâm, an tâm làm cái bóng của ta để chứng kiến sự thay đổi từ một kẻ yếu đuối trở thành một ma đầu người người sợ hãi……”
“ Xoẹt…….” Hàn Phong đưa kiếm lên mà chém thẳng xuống cái bóng, lập tức cái bóng tan biến và trở về cơ thể của Hàn Phong.
“ Ta sẽ trở thành một ác ma để có thể bảo vệ những người ta yêu thương không bị tổn thương…” Hàn Phong nắm chặt tay mà nói, sau đó hắn lại tiếp tục tiến thẳng về phía trước, lúc này nếu có người nhìn thấy thì sẽ nói rằng “ Thân ảnh của hắn tại sao lại cô đơn như thế…”.
Hàn Phong đi một hồi cũng tới được một căn phòng, hắn đẩy cửa đi vào thì lúc này hai bên tường hàng chục cây lửa bắt đầu bóc sáng lên, chiếu rọi khắp cả căn phòng. Hàn Phong nhìn thấy ở giữa phòng là một thanh kiếm đang cằm thẳng xuống mặt đất.
Thanh kiếm này rất dài, ít nhất khoảng 2 mét, chuôi kiếm hình một đôi cánh vàng, một hình ngôi sao và một đầu rồng đang nhả thân kiếm ra. Thân kiếm sắc, bén, có những gai nhọn nhô ra từ thân kiếm, đầu kiếm nhọn, bề mặt kiếm thì có hình một khuôn mặt quỷ đang mở miệng, giống như nó muốn nuốt hết những giọt máu của kẻ thù mà thanh kiếm giết chết…..
Hàn Phong cảm nhận được một luồng Hồn Lực mạnh mẽ từ thanh kiếm, sát khí nồng nặc bao quanh căn phòng, và càng gần thanh kiếm, thì độ nồng nặc càng cao, ngạt thở không phải là chuyện nói chơi. Hàn Phong mỗi bước tiến lên thì càng nặng nề, giống như mỗi bước là có một tảng đá rất to đặt lên người hắn.
“ Ta nói rồi….ta sẽ không rời khỏi nơi này khi chưa có được ngươi……” Hàn Phong vừa dứt lời thì lập tức từ thanh kiếm áp lực lại tỏa ra tăng lên..
“ Làm sao….ngươi tức giận…ta nói không đúng sao…ngươi là một đồ bỏ đi, một cây kiếm vô dụng…bị người ta bỏ lại nơi này mấy ngàn năm trời, đã có bao giờ ngươi tự hỏi rằng tại sao mình lại vô dụng thế không…” Lần này luồng áp lực từ thanh Trảm Hoàng bắt đầu bộc phát, một lần nữa lại tăng cao lên…
“ Nhưng ta lại tin ngươi không phải là một đồ bỏ đi, mặc cho người dùng, mặc cho người sỉ vả, mặc cho người vứt đi…vì bọn họ đã lãng quên ngươi đi rồi….” Hàn Phong vừa tiến tới vừa thuyết phục, đối với những bảo vật có linh tính, bọn chúng sẽ chọn chủ của mình.
“ Vậy thay vì ngươi phải chờ tên vô dụng đã bỏ ngươi mà biến mất, thay vì chờ đợi vị vua không ngai, hãy đi với ta, cho ta sức mạnh giết hết mọi kẻ thù của ta, đổi lại ta sẽ cho cả thế giới này biết bọn họ đã phạm sai lầm, sai lầm vì đã vứt bỏ ngươi……” Hàn Phong lúc này đã tới trước thanh kiếm, bởi vì giống như nó bị phân tâm bởi câu nói đó, áp lực lập tức tụt xuống. Hắn một tay cầm vào chuôi kiếm, lập tức hàng trăm thân ảnh dính đầy máu tươi bám lấy Hàn Phong, rồi có những tiếng kêu oán.
“ Ngươi lầm rồi, tay ta cũng đã dính đầu máu tươi, dính thêm cũng chả có nghĩa lý gì. Thay vào đó, hãy giúp đỡ ta, trở thành sức mạnh của ta…..và ta sẽ một lần nữa giúp ngươi trở thành cái tên ai nghe đều sợ, ai thấy đều khiếp……” Hàn Phong nói xong câu này lập tức dùng hết sức rút thanh kiếm lên…..
“ Keng…keng…….xoẹt…….”
“ Xoẹt……..” một tiếng chà sát thật mạnh, thanh kiếm đã được rút ra, cũng vào lúc này bầu trời ở bên ngoài bắt đầu tối sẫm lại, mọi nơi đều bị mây đen che lại, tiếp đó là những cơn sấm sét, rồi một cột sáng đỏ chót như máu bay lên từ trong ngôi mộ, xuyên qua màng mây đen thẩm, rồi cả bầu trời từ đen bắt đầu chuyển sang màu đỏ, màu đỏ của máu người……
“ Tam thúc……chuyện gì đang xảy ra thế….” Thanh Nhã một bên nhìn Thanh Tam mà hỏi
“ Ta không biết….hi vọng không phải chuyện xấu gì…” hắn mơ hồ đoán được là ai, tuy nhiên hắn vẫn lựa chọn không tin tưởng. Hắn biết nếu có người có thể rút thanh kiếm đó ra, thì Nhân tộc sắp có đại loạn.
……..
……..
Một chỗ nào đó…..
“ Sư phụ….chuyện này……” một cô gái nhìn lên bầu trời mà giật mình. Cô ta mặc một cái áo mà trắng, mái tóc vàng huyền…..
“ Thiên địa biến sắc….sắp có đại loạn rồi…” ông lão một bên lắc đầu…
……
……
Trong một ngôi mộ nào đó…..
“ Cảm giác này….là thanh Trảm Hoàng ư……xem ra chủ nhân mới đã xuất hiện….” Bạch Kính một bên suy nghĩ, sau đó lắc đầu….
“ Mà kệ….không biết tiểu Phong sau rồi…aaaaaa nhớ nó quá….”
……..
……..
“ Nhị thúc……thiếu gia thành công rồi ư….”
“ Có thể lắm….” Thanh Ti Liệt gật đầu, mặc ngưng lại mà nhìn lên trên cao….
“ Hahaha đại ca quả nhiên là tuyệt nhất….”.
……
……
Một lúc sau thì cả thiên địa trở về bình thường, bây giờ là một màu trong xanh, lúc này hai bức tượng bắt đầu đi qua một bên, rồi cung kính quỳ xuống. Cánh cửa bắt đầu mở ra, một thân ảnh quen thuộc từ từ bước tới. Cả đám người Đại Minh khi nhìn thấy Hàn Phong vẫn bình an vô sự, cực kỳ vô mừng, hai chị em chạy một mạch tới mà ôm chặt lấy hắn. Hàn Phong cười mà vỗ vai hai nàng, Thải Ti Liệt đi tới, nhìn thấy khí tức trên người Hàn Phong đã vượt qua Thiên Sư thì thắc mắc…..
“ Thiếu gia…thực lực của ngài….”
“ Đột phá lên Thiên Quân Nhị Tinh rồi….”
“ Chúc mừng thiếu gia đã thành công…..’ Thải Ti Liệt đương nhiên là hiểu ý của lời nói, lập tức hai tay chắp lại mà chúc mừng. Hàn Phong xoay người qua mà nhìn hai thân ảnh mặc giáp to lớn đang quỳ xuống, từ trong tay hắn xuất hiện thanh kiếm Trảm Hoàng.
“ Từ hôm nay hai người các ngươi sẽ trở thành một phần của đạo quân ta….” từ thanh kiếm xuất hiện một huyết vụ phóng tới rồi nuốt chửng hai bộ giáp đó, sau đó hút vào trong thanh kiếm. Những người khác thấy thì giật mình, tò mò đó là cái gì nhưng Hàn Phong không hề giải thích mà chỉ nói….
“ Có dịp ta sẽ cho coi….”
“ Chúng ta làm gì bây giờ thiếu gia….”
“ Đã qua bao lâu rồi….”
“ 3 ngày rồi….”
“ Vậy thì về thôi….không ngờ mới đây đã ba ngày ba đêm rồi….”