Đọc truyện Thiên Hoàng Quý Trụ – Chương 53
Cùng Nhu Gia hàn huyên nửa ngày, Bách Nhận mới trở lại phòng mình, vốn định viết vài chữ tĩnh tâm, ai ngờ chưa mài mực xong Văn Ngọc đã tìm đến.
Đối với đệ đệ này của mình Bách Nhận vẫn luôn không có gì để nói, trước kia lúc ở Lĩnh Nam hai người đã đối đầu rất nhiều năm, cũng hại nhau không ít, Hạ trắc phi lại sớm trở mặt với đích hệ, nay chỗ này cũng không có người ngoài, Bách Nhận cũng lười làm công phu ngoài mặt, liếc mắt nhìn Văn Ngọc: “Nhị đệ có việc?”
Văn Ngọc như trước cười tủm tỉm, lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là hôm qua chưa nói với đại ca được mấy câu, trong lòng luôn nhớ mong, nửa năm này đại ca thế nào?”
Bách Nhận chỉ gật đầu không nói, Văn Ngọc nghẹn lời, cười gượng một tiếng, tìm đề tài: “Phòng của đại ca thật tốt, ai, đây là mực Huy Châu?”
Văn Ngọc nói một câu Bách Nhận đáp một câu, quanh co lòng vòng nửa ngày mới nói đến chuyện chính, che che giấu giấu hỏi: “Đại ca… rất thân với Thái tử?”
Bách Nhận thầm cười lạnh, không nói phải hay không phải: “Vừa thành thân gia, đương nhiên có khác.”
Văn Ngọc gật đầu cười: “Phải, ta nghe… nghe nói đại ca thường xuyên đi phủ Thái tử?”
Văn Ngọc nói lời không có ý khắc, Bách Nhận lại không khỏi thoáng đỏ mặt, thường xuyên đi phủ Thái tử? Đương nhiên, Kỳ Kiêu tự mình định ra quy củ, lúc nào hắn phái người đến đón mình cũng phải đi, mười ngày hết tám là ở phủ Thái tử, nếu không phải mấy ngày này có chuyện… Bách Nhận vừa thoáng bình tĩnh lại lại bắt đầu không yên lòng: “Không có thường đi… chỉ là đại hôn không thiếu chuyện phải qua tay Thái tử, đương nhiên phải đi hỏi hỏi.”
Văn Ngọc gật đầu cười: “Kia… chuyện đại hôn chuẩn bị thế nào?”
Bách Nhận không yên lòng: “Còn có chút chưa xong.”
“Nếu có việc cần đại ca cứ việc phân phó ta.” Văn Ngọc lại nịnh hót Bách Nhận một hồi, cuối cùng thử hỏi, “Nếu lại có ngày nào… đại ca muốn đi phủ Thái tử, cũng mang đệ đệ ta theo đi, Thế tử cũng mới vừa nói, thành thân gia, về sau cũng không là người ngoài, không cần rất xa lạ.”
Bách Nhận vừa nghe liền muốn nghẹn, ho một tiếng mới nói: “Kia cũng phải nhìn ý Thái tử, tính tình Thái tử không rất tốt, ta khuyên ngươi… đừng chọc hắn.”
Câu này đại khái là câu nói thật lòng nhất đời này của Bách Nhận cho Văn Ngọc, đáng tiếc Văn Ngọc không cảm kích, cười: “Không dám, ta chỉ là thấy việc hôm nay… hình như Thái tử hiểu lầm An Khang, muốn thay nàng giải thích một hai, nếu không tiện thì thôi, còn hy vọng đại ca xem ở tình nghĩa huynh muội, lần sau thấy Thái tử nói vài câu lời hay, đại ca cũng biết, An Khanglà bị phụ vương chiều hư, nhiều lúc không có ý xấu, đừng để trong lòng.”
Hai ba câu liền đem chuyện hôm qua An Khangở trước mặt mọi người chèn ép Nhu Gia nói thành “bộc tuệch”, kỹ xảo như vậy Bách Nhận nhìn nhiều, chỉ cười khẽ: “Nếu là vô tâm, vậy không cần nhiều lời, vẽ rắn thêm chân, càng nói càng khiến người hiểu lầm.”
Văn Ngọc vội gật đầu: “Vâng, đại ca nói phải….” Văn Ngọc thấy không tìm được thứ tốt, chỉ ngồi một lát liền đi, tiểu tư của Văn Ngọc vẫn đợi ở bên ngoài, thấy hắn đi ra vội hỏi, “Nhị gia, khi nào chúng ta đi phủ Thái tử?”
“Đi cái đầu ngươi!” Văn Ngọc nghẹn một bụng lửa giận, một cước đá tiểu tư ngã lăn, quay đầu nhìn thư phòng Bách Nhận cười lạnh một tiếng, bỏ đi.
Vốn đã không tĩnh tâm, Bách Nhận bị Văn Ngọc ồn ào một lúc lại càng thêm khó chịu, không khỏi nhớ đến Kỳ Kiêu, cuối cùng cái gì cũng chưa làm. Bữa tối An Khangnói không thoải mái muốn ở trong phòng ăn, Văn Ngọc đi nhìn nàng, Bách Nhận biết nàng không bệnh, nhưng vẫn sai người mời thái y, mặc kệ bên trong như thế nào, lễ nghĩa ngoài mặt vẫn phải làm tốt. Đáng tiếc thái y đến đây, bắt mạch nửa ngày cũng nhìn không ra cái gì, chỉ khai một phương thuốc bổ liền đi, Bách Nhận cũng không để ý, chính mình cùng Nhu Gia dùng bữa, sau bữa tối không việc gì, lật mấy bản sách liền ngủ.
Đầu xuân trời còn lạnh, sáng sớm hôm sau, Bách Nhận có chút đau họng nghẹt mũi, vừa xong bữa sáng còn chưa kịp mời thái y, xe ngựa của Kỳ Kiêu đã đến trước cửa phủ Lĩnh Nam vương.
Thuận Tử hành lễ vấn an Bách Nhận, khom người: “Thỉnh an Thế tử, sáng nay hạ nhân trong nhà đi thái y viện lấy mạch án của Thái tử, tình cờ gặp quản gia quý phủ, hạ nhân trong nhà nghe nói Thế tử bị bệnh vội chạy về thông báo cho Thái tử, Thái tử nghe xong lo lắng, sợ Thế tử cùng quận chúa sinh hoạt cùng nhau, không chừng sẽ lây bệnh, quận chúa lại sắp đại hôn, không thể không chú ý. Cho nên lệnh tiểu đến đây đón Thế tử qua bên kia ở vài ngày, trong phủ Thái tử cũng có thái y, phương tiện chăm sóc Thế tử, vừa không lo bệnh trở nặng, vừa có thể khiến quận chúa an tâm, Thế tử thấy thế nào?”
Bách Nhận buồn cười, ho một tiếng, lắc đầu: “Không cần, bất quá là phong hàn, ta không ra khỏi phòng, không gặp người là được, không cần đi qua đó, lỡ như lây cho Thái tử, ta đây liền mang tội.”
Thuận Tử giống như đã sớm đoán được, không nhanh không chậm tiếp lời: “Thái tử nói, nếu Thế tử lười đi, vậy một lát Thái tử hạ triều liền tự mình đến đón Thế tử điện hạ là được.”
Bách Nhận dở khóc dở cười, hắn biết không lay chuyển được Kỳ Kiêu, chỉ phải gật đầu, sai người nói cho Nhu Gia một tiếng, liền cầm một ít đồ đạc đi theo Thuận Tử. Mà phủ công chúa giống như đã hẹn tốt với Kỳ Kiêu, Bách Nhận chân trước vừa đi, Đôn Túc trưởng công chúa đã đến lấy lý do thật sự rất thích Nhu Gia cũng đón người đi. Vương phủ to như vậy, chỉ còn Văn Ngọc cùng An Khang.
“Thật sự chỉ có một chút không thoải mái, không cần hưng sư động chúng như vậy.” Trong noãn các phủ Thái tử, Bách Nhận tựa trên giường, quay đầu dùng khăn che miệng mũi, “Thái y đã bắt mạch rồi, nói không sao, uống hai chén thuốc là tốt, ngươi… ngươi đừng đứng ở đây.”
Kỳ Kiêu nhướng mày: “Đây là phòng ngủ của ta, ta không thể ở?”
Bách Nhận bật cười: “Không phải…. Ta bị bệnh, cũng không biết có lây hay không, lỡ như….”
Kỳ Kiêu ngồi vào bên giường lấy đi khăn của Bách Nhận, cười lạnh một tiếng: “Lây? Ngươi bị ôn dịch sao? Ta hỏi thái y, hắn nói ngươi chỉ là phong hàn, xem ra là tối qua bị lạnh. Nha đầu trong phòng ngươi chết rồi? Thấy ngươi đắp chăn không kín còn không biết sửa lại?”
Bách Nhận nghẹn lời, quả nhiên người vẫn không nên khen, hôm qua Nhu Gia vừa khen hắn khí sắc rất tốt, hôm nay lại như vậy. Thấy sắc mặt Kỳ Kiêu không tốt, Bách Nhận cũng thấy đuối lý, cười gượng: “Ta… ta không thích có nha đầu gác đêm, tối hôm qua có đá chăn hay không… ta cũng không nhớ rõ.”
Kỳ Kiêu nhìn bộ dạng rụt rè của Bách Nhận không khỏi đau lòng, cũng không lại nói hắn cái gì, lắc đầu thở dài: “Ngươi đây là ngủ cùng ta quen, buổi tối luôn không tự giác dựa sát vào ta, cọ liền cọ ra ngoài chăn….”
Bách Nhận bối rối, vội nói: “Làm gì có?! Ta… tối hôm qua ta ngủ tốt….”
Bách Nhận càng ngượng ngùng Kỳ Kiêu càng phải theo đùa hắn, cười: “Ngủ tốt? Kia làm sao mà bị lạnh? Chẳng lẽ….” Thanh âm Kỳ Kiêu càng ngày càng thấp, nhẹ giọng cười, “Hôm qua rất nhớ ta, trong một cũng mơ thấy ta? Chậc… Thế tử điện hạ, ngươi đây là bệnh tương tư rồi.”
Kỳ Kiêu vốn chỉ đùa hắn, không nghĩ đến một câu nói thẳng sự thật, mặt Bách Nhận lập tức đỏ bừng, tối hôm qua… không phải hắn vẫn nhớ Kỳ Kiêu sao.
Kỳ Kiêu thấy sắc mặt Bách Nhận thay đổi, bật cười: “Chẳng lẽ ta nói đúng rồi?”
Bách Nhận vừa ngượng vừa giận, kéo chăn che kín đầu, khó chịu nói: “Ta bệnh, Thái tử còn muốn khi dễ ta như vậy?”
Kỳ Kiêu thấy đến liền thôi, cười: “Đùa ngươi nha, được rồi, mau ra đây, cẩn thận khó thở.” Đang nói, Giang Đức Thanh nhẹ gõ cửa, “Thái tử… dược của Thế tử ngao xong rồi, bây giờ đưa vào sao?”
Kỳ Kiêu để Giang Đức Thanh tiến vào, cầm chén thuốc nhẹ thổi: “Phân phó đi xuống, Thế tử bị phong hàn, phải kiêng ăn, bữa trưa chuẩn bị mấy thứ dễ tiêu hóa, không cần nhiều gia vị, dầu mỡ.”
Giang Đức Thanh vội đáp ứng, thấy Kỳ Kiêu không còn gì căn dặn mới khom người lui xuống.
“Đừng chờ lạnh, phải uống nóng mới tốt.” Kỳ Kiêu vẫn ngồi bên giường, tránh tay Bách Nhận vươn đến, nhẹ giọng, “Chén thuốc nóng, ta đút ngươi….”
Bách Nhận không với đến, chỉ phải đến gần uống sạch thuốc trên tay Kỳ Kiêu, nhíu mày: “Rất đắng.”
Kỳ Kiêu cười khẽ: “Cho ngươi khối đường giảm đắng không khó, chỉ sợ ảnh hưởng dược tính, mà thôi, cô thưởng ngươi cái khác…” Kỳ Kiêu cười, không chờ Bách Nhận nói gì đã cúi đầu hôn lên môi hắn, Bách Nhận giật mình, vội lui về phía sau, Kỳ Kiêu làm sao cho hắn tránh, đem người đặt trên giường mãnh liệt hôn một hồi mới buông hắn ra, nhẹ giọng cười, “Còn đắng không?”
Bách Nhận chau mày, gằn giọng: “Đã nói là sợ lây, ngươi thế nào….”
Từ sau ngày hôm đó, Bách Nhận chưa từng trừng mắt gằn giọng với hắn, Kỳ Kiêu bình sinh khó chịu nhất là người khác tranh luận với hắn, lần này lại thực hưởng thụ, cố ý, cắn môi hắn, cười khẽ: “Làm sao? Sợ ta bị bệnh?”
Bách Nhận bị Kỳ Kiêu chọc giận đến mặt đỏ lên: “Này cũng dùng đùa sao?! Lỡ như thật lây bệnh, ta…”
“Đừng giận.” Kỳ Kiêu được tiện nghi còn khoe mẽ, vuốt ngực Bách Nhận cười, “Không ai dạy ngươi sao, uống thuốc xong phải nằm một lúc, chờ dược tính phát huy xong…. Được rồi, ngươi cho là ta dễ ngã bệnh giống ngươi? Lại nói ngươi này chỉ là cảm lạnh, không lây.”
Kỳ Kiêu lấy khăn lau mặt cho Bách Nhận, cười khẽ: “Thái y nói phải đổ mồ hôi mới tốt, chỉ là không biết có quy định phải đổ mồ hôi thế nào không….”
Bách Nhận bị Kỳ Kiêu chọc giận, một câu cũng không nói, Kỳ Kiêu chỉ thấy buồn cười, đơn giản nằm lên giường, kéo người vào lòng, lại kéo chăn bọc kín Bách Nhận: “Không để ý đến ta thì thôi, nhưng nhiều người thì ấm áp, chờ một lát đổ mồ hôi là tốt rồi, có khó chịu không?”
Tuy Bách Nhận còn giận, nhưng vẫn nhịn không được cọ cọ vào lòng Kỳ Kiêu, giọng khàn khàn: “Không có.”
Kỳ Kiêu nhướng mi cười: “Còn muốn ta hôn ngươi?” Chưa dứt lời Kỳ Kiêu đã thấy vành tai Bách Nhận đỏ lên, “Không đùa ngươi, mệt liền ngủ một lúc, tỉnh lại liền không khó chịu.”
Bách Nhận gật gật đầu, không bao lâu liền mệt mỏi thiếp đi.