Đọc truyện Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai – Chương 7: Cháu không ngại chăm sóc Tiểu Miêu Miêu vài ngày nữa chứ?
Translator: Nguyetmai
Hạ Mộng nói: “Hạ Kỳ, đúng là phiền cháu quá. Tối qua Tiểu Miêu Miêu có quấy cháu không?”
Tiểu Miêu Miêu được Hạ Mộng bế trong lòng hình như không được vừa ý cho lắm, cặp mắt mèo to tròn đen láy nhìn Hạ Kỳ chăm chú, duỗi bàn tay nhỏ đòi bế.
Hạ Kỳ nhoẻn miệng cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt đầu Tiểu Miêu Miêu nhưng không bế con bé.
Lát nữa cậu còn phải đi học. Cứ như tính cách của Tiểu Miêu Miêu, nếu cậu ôm một cái thôi thì sáng hôm nay đừng hòng nghĩ đến chuyện đi học nữa.
“Không ạ, Tiểu Miêu Miêu rất ngoan.”
“Thật sao?” – Hạ Mộng tỏ vẻ nghi ngờ.
“Thật ạ.”
Hạ Mộng vẫn hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Hạ Kỳ.
Cô hiểu tính tình của con gái mình. Mỗi tối, nếu con bé không quấy đến long trời lở đất, người ngã ngựa đổ thì tuyệt đối không ngủ được.
Chỉ có điều Hạ Kỳ đã nói như vậy thì cô cũng không khách sáo nữa.
“Nếu Tiểu Miêu Miêu ở cùng cháu mà nghe lời vậy thì cháu không ngại chăm sóc con bé thêm vài ngày nữa giúp dì chứ?” – Hạ Mộng hỏi dò.
“Là sao ạ?”
“Dì chuẩn bị đi công tác nước ngoài cùng với chú, giao Tiểu Miêu Miêu cho người khác dì cũng không yên lòng. Dì thấy Tiểu Miêu Miêu ở cùng cháu rất ngoan, nên muốn gửi nhờ Tiểu Miêu Miêu ở nhà cháu vài ngày.”
“Nhưng cháu còn phải đi học.” – Hạ Kỳ cảm thấy hơi khó xử.
Nếu là ngày nghỉ lễ thì cậu có thể giúp chăm sóc con bé vài ngày. Nhưng bây giờ cậu đang đi học, cũng đâu thể bế Tiểu Miêu Miêu đi theo chứ!
Hạ Mộng nói: “Không sao. Ban ngày lúc cháu đi học thì dì để bảo mẫu chăm sóc Tiểu Miêu Miêu, đợi sau khi tan học về thì cháu qua xem con bé giúp dì một chút.”
Hạ Kỳ nhíu mày: “Việc này…”
“Giúp dì đi nhé! Cháu cũng không đành lòng nhìn Tiểu Miêu Miêu ở nhà một mình như vậy đúng không?” – Hạ Mộng nhìn Hạ Kỳ với vẻ mặt đầy hy vọng.
Hạ Kỳ ngước mắt, ngẩng đầu một cái đã thấy Tiểu Miêu Miêu đang ngậm một ngón tay trong miệng, ánh mắt trong veo long lanh sáng hệt như một hồ nước mùa thu, cực kỳ đáng yêu.
Một cô bé mềm mại, dễ thương như thế mà lại bị bỏ ở nhà một mình. Vừa nghĩ đến dáng vẻ cô bé khóc đến khàn cả giọng, đáy lòng Hạ Kỳ đau thắt lại từng cơn.
Chăm sóc một đứa bé là chăm sóc, chăm sóc hai đứa bé cũng là chăm sóc. Hạ Kỳ bất chấp, kiên quyết nói: “Vâng, cũng được ạ!”
“Thật sao?” Hạ Mộng kích động nói: “Thật sự cảm ơn cháu nhiều lắm! Dì cũng không biết phải cảm ơn cháu thế nào nữa.”
Hạ Kỳ muốn nói không cần khách sáo, nhưng không đợi cậu mở miệng thì Hạ Mộng đã vỗ vai cậu nói: “Vậy đi, đợi dì đi công tác về sẽ mua quà cho cháu nhé!”
Nói xong, chưa kịp để Hạ Kỳ nói gì, cô còn nhấn mạnh thêm: “Không được phép từ chối!”
Hạ Kỳ giật khóe miệng: “Vậy cháu cung kính không bằng tuân lệnh.”
Lúc về, vẻ mặt Tiểu Miêu Miêu rất không cam lòng, đôi mắt mèo lấp lánh nhìn theo Hạ Kỳ, mím đôi môi nhỏ, bộ dạng như sắp khóc đến nơi.
Hạ Kỳ đi lên trước, nhẹ nhàng vuốt gương mặt nhỏ phúng phính của Tiểu Miêu Miêu, cảm xúc trong bàn tay tốt đến mức không thể tưởng tượng nổi. Khuôn mặt cậu mỉm cười rạng rỡ, giọng điệu trầm ấm dịu dàng nói: “Tiểu Miêu Miêu ngoan nhé, anh Kỳ phải đi học rồi, đợi anh Kỳ đi học về sẽ chơi với em được không?”
Tiểu Miêu Miêu nhếch miệng cười, cứ như đồng ý vậy.
“Ngoan. Tạm biệt anh đi!”
Hạ Mộng bất đắc dĩ cười một tiếng, vẫy vẫy bàn tay nhỏ của Tiểu Miêu Miêu làm động tác tạm biệt.
Hạ Kỳ cũng duỗi bàn tay đặt trong túi quần ra, tạm biệt Tiểu Miêu Miêu.
Hạ Kỳ đứng ở cửa tiễn Hạ Mộng và Tiểu Miêu Miêu về. Cậu cứ nhìn theo bóng hình hai người cho đến khi họ đi khuất thì mới quay vào nhà.
Cậu vào lại phòng ngủ lấy cặp sách, rồi bước vào phòng em gái liếc nhìn Lâm Nhi, sau khi bàn giao vài việc với thím Nghiêm rồi mới yên tâm đeo cặp sách đi học.
Lúc cậu đến ngã tư trường thì gặp Miêu Kỳ Phong cũng đang đi học.
Miêu Kỳ Phong tựa như anh em tốt, ôm vai Hạ Kỳ: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” – Hạ Kỳ hờ hững đáp lại, sau đó hất cánh tay cậu ta ra, đút tay vào túi và bước vào trường.
“…”
Hạ Kỳ tuyệt đối là tên lạnh lùng hơn băng đá, chỉ một câu đã khiến Miêu Kỳ Phong nghẹn đến mức không nói được gì.