Đọc truyện Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai – Chương 39: Cháu gái à, cháu đã thay lòng đổi dạ rồi!
Translator: Nguyetmai
Chiếc ghế bên cạnh chỗ ngồi của Hạ Kỳ đổi thành ghế chuyên dụng của em bé. Nó cao hơn những chiếc ghế thông thường một chút, sau khi Tiểu Miêu Miêu ngồi vào, đầu gần như ngang bằng với Hạ Kỳ.
Mọi người trong lớp đều cảm thấy rất tò mò về Tiểu Miêu Miêu, nhưng tiết học này là tiết học của cô giáo chủ nhiệm, nên không ai dám hó hé gì.
Có vài bạn học to gan ngoảnh đầu về phía sau nhìn Tiểu Miêu Miêu một cái, Tiểu Miêu Miêu cũng sẽ nở nụ cười ngọt ngào với bọn họ.
Tuy Hạ Kỳ cúi đầu thắt dây đai trên ghế cho Tiểu Miêu Miêu, nhưng luôn luôn chú ý đến hành động của Tiểu Miêu Miêu.
Lúc liếc thấy nụ cười của Tiểu Miêu Miêu, cậu liếc mắt cảnh cáo bọn họ, mấy người kia thấy không ổn, đồng loạt quay lên bục giảng, không dám nhìn Tiểu Miêu Miêu nữa.
Tiểu Miêu Miêu đờ đẫn thu lại ánh nhìn, hai tay chống má, nhàm chán bò rạp xuống bàn.
Hạ Kỳ lấy truyện tranh thiếu nhi, đồ ăn vặt, ly nước, khăn giấy và máy tính bảng từ trong cặp của cô bé đặt lên bàn, sau đó nhét cặp của cô bé vào trong hộc bàn.
Tiểu Miêu Miêu đến đây đương nhiên không phải để nghe giảng, Hạ Kỳ xé một gói đồ ăn vặt đặt xuống bên cạnh tay của Tiểu Miêu Miêu.
Đôi mắt Tiểu Miêu Miêu phát sáng, lúc vươn đôi tay nhỏ nhắn ra cầm gói đồ ăn vặt, bỗng chú ý nhìn xung quanh một lượt.
Cô bé trông thấy mọi người đều đang cúi đầu viết gì đó, ngay cả “ôn ã” cũng đang nghiêm túc ngẩng đầu nhìn tấm bảng lớn màu xanh, bàn tay đang vươn ra của cô bé lại ngại ngùng rụt lại.
Hạ Kỳ chép bài xong, nhìn gói đồ ăn vặt vẫn còn nguyên, lại nhìn Tiểu Miêu Miêu đang bịt miệng: “Sao không ăn?”
Tiểu Miêu Miêu lắc đầu, không nói.
Hạ Kỳ tưởng cô bé không thích cái này, lấy một thanh sô cô la ra, xé vỏ đưa cho Tiểu Miêu Miêu.
Tiểu Miêu Miêu nhìn thanh sô cô la ngon lành ngay trước mắt, càng bịt miệng chặt hơn, vô cùng kiên định lắc đầu.
Cô bé không ăn, không ăn là không ăn.
Hạ Kỳ nhíu mày nghi hoặc, sao ngay cả sô cô la Tiểu Miêu Miêu thích nhất cũng không dụ dỗ được cô bé?
“Không ăn thật sao?”
“Không ăn.” – Tiểu Miêu Miêu dùng tay đẩy bàn tay đang cầm sô cô la của Hạ Kỳ ra, cúi đầu xem truyện tranh của thiếu nhi.
Giờ học, giáo viên vừa giảng bài, vừa thỉnh thoảng nhìn Tiểu Miêu Miêu ở dãy cuối lớp.
Hiệu trưởng gọi điện thoại đến, bảo cô ấy giúp đỡ trông nom cô bé này.
Bây giờ trông thấy cô bé ngoan ngoãn ngồi ở đằng kia đọc sách, không hề ầm ĩ giống như những đứa trẻ cùng lứa, cũng không ăn vặt xoen xoét, trong mắt cô giáo càng thêm yêu thích Tiểu Miêu Miêu.
Reng reng reng…
Tiếng chuông tan học vang lên, Tiểu Miêu Miêu lập tức buông truyện tranh thiếu nhi trong tay xuống, vội vàng giơ bàn tay nhỏ nhắn ra, nhón lấy một góc của gói đồ ăn vặt, cánh tay nhỏ nhắn vơ một cái, đồ ăn vặt liền tuôn vào lòng Tiểu Miêu Miêu.
Tiểu Miêu Miêu vẫn không quên cầm thanh sô cô la đã xé vỏ, nhét vào miệng.
Hạ Kỳ nhìn Tiểu Miêu Miêu ăn vội ăn vàng, khóe miệng giật mạnh vài cái, cậu còn tưởng Tiểu Miêu Miêu không thích ăn mấy thứ đồ ăn vặt này nữa chứ.
Cậu đưa bình nước đến trước mặt Tiểu Miêu Miêu, giọng nói trong trẻo mang theo đôi chút bất đắc dĩ: “Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu.”
Cô giáo vừa ra khỏi phòng học, Miêu Kỳ Phong đã nín nhịn cả một tiết học vội vàng ngoảnh đầu lại phía sau.
“Cháu gái à, sao bỗng nhiên cháu lại đến trường thế?”
Còn cùng lớp với chú ruột nữa chứ.
“Cháu đến tìm ôn…” Tiểu Miêu Miêu bỗng nhiên ngập ngừng, đôi mắt to tròn đen láy đảo vài cái mới nói tiếp: “Cháu đến tìm Thất cách cách.”
“Thất cách cách?” – Miêu Kỳ Phong nghi hoặc: “Cháu gái, cháu thay lòng đổi dạ rồi!”