Đọc truyện Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai – Chương 37: Tiểu Miêu Miêu đi học
Translator: Nguyetmai
Ông nội Miêu là cổ đông lớn nhất của ngôi trường quý tộc này, cũng là giáo sư của trường đại học.
Cổ phần trong tay ông không ít, nhưng ông không thích quản lý mọi chuyện.
Hôm nay sao ông lại bế Tiểu Miêu Miêu đến văn phòng hiệu trưởng thế này?
Tiểu Miêu Miêu đang nghịch cúc áo trên bộ đồ thời Đường của ông nội, nhìn thấy Hạ Kỳ, bèn vùng vẫy muốn thoát khỏi lòng ông, cái chân ngắn chũn chập chững chạy về phía Hạ Kỳ.
Bước chân của Tiểu Miêu Miêu không vững, trong lòng Hạ Kỳ sợ hãi, vội vàng ngồi xổm xuống bế Tiểu Miêu Miêu lên.
Tiểu Miêu Miêu nhào vào lòng Hạ Kỳ, cô bé ngẩng đầu, nhìn Hạ Kỳ cười khúc khích: “Ôn ã, ôn ã.”
Hạ Kỳ cười rồi xoa đầu Tiểu Miêu Miêu: “Sao em lại đến đây?”
Tiểu Miêu Miêu tủi thân ôm lấy Hạ Kỳ, vùi đầu vào hõm vai Hạ Kỳ, giọng nói dẻo quẹo nghe có vẻ buồn bã.
“Miêu Miêu nhớ ôn ã.”
Ông nội đứng phía sau tức tối lườm cháu gái nhà mình.
Có chồng thì quên ông nội ngay.
Hiệu trưởng đang ngồi ở bàn làm việc trố mắt, ai có thể nói cho ông biết đang có chuyện gì không?
Trố mắt thì trố mắt, nhưng ông ấy vẫn nhớ chuyện chính, ông ấy vội vàng đứng lên, vuốt nếp nhăn trên bộ đồ vest, đi tới trước mặt Hạ Kỳ, cười nói: “Hạ Kỳ, cháu gái của cụ Miêu muốn tới bên này học, nhưng tuổi của bé còn nhỏ, muốn nhờ em giúp đỡ chăm sóc em ấy khi ở trường, em có bằng lòng không?”
Lúc ông Miêu vừa đề cập đến chuyện này, ông ấy giật cả mình.
Bảo là chăm sóc, thật ra là làm bảo mẫu miễn phí cho cô bé này.
Hạ Kỳ là ai? Đó là con trai của tập đoàn truyền thông Hạ Thị đấy, gia cảnh chẳng thấp hơn chút nào so với con gái cưng nhà họ Miêu đâu, bảo cậu ta làm bảo mẫu cho cô bé, vừa nghĩ đã cảm thấy sợ rồi.
Có điều, nhìn dáng vẻ thành thạo khi Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu, trong lòng hiệu trưởng lại có đáp án.
Hạ Kỳ lấy một viên kẹo từ trong túi ra đưa cho Tiểu Miêu Miêu, hỏi: “Học mầm non sao ạ?”
“Không phải.” Hiệu trưởng lau mồ hôi trên trán, nói: “Lớp sáu.”
Lần này đến lượt khóe miệng Hạ Kỳ giật giật.
Một cô bé hai tuổi ngay cả mẫu giáo cũng chưa học, lại trực tiếp lên lớp sáu.
Cậu nhìn cô bé đang vui sướng ngậm kẹo que trong lòng, rồi lại nhìn ông nội Miêu đang ngồi thẳng thớm trên sofa.
Ông nội Miêu nháy nháy mắt với Hạ Kỳ.
Hạ Kỳ: “…”
Cậu đã hiểu rồi, ông cụ lấy việc công làm việc tư, đưa cô nhóc cho cậu chăm sóc cả ngày.
Trước đây là bảo mẫu bán thời gian, bây giờ thành bảo mẫu toàn thời gian luôn rồi.
Hạ Kỳ không có lý do gì để từ chối, cũng không muốn từ chối.
Mỗi ngày phải học mấy tiết học mà nhắm mắt cũng có thể nghe hiểu, thật sự chán lắm, bây giờ có Tiểu Miêu Miêu, coi như giết thời gian vậy.
Lúc Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu rời khỏi, ông nội Miêu cầm một chiếc cặp màu hồng từ phía sau ra.
Bên trong đựng quần áo, tã, máy tính bảng và đồ ăn vặt của Tiểu Miêu Miêu.
“Ôn ã, chúng ta đi đâu dậy?”
Trường học là một nơi mới mẻ đối với Tiểu Miêu Miêu, chiếc đầu nhỏ chốc chốc nhìn bên này, chốc chốc lại ngoái sang bên kia, tò mò quan sát, đánh giá bốn phía chung quanh, chỉ có một đôi mắt căn bản không đủ dùng.
“Chúng ta đi học.”
“Đi học?” – Tiểu Miêu Miêu nghiêng đầu hỏi: “Đi học là chái chì*?”
(*) Đi học là cái gì?
“Đi học chính là…” – Hạ Kỳ nhìn đôi mắt tròn xoe sáng bừng của Tiểu Miêu Miêu thầm nghĩ, tiêu rồi, hộp câu hỏi của cô bé lại bắt đầu mở ra rồi.
Cậu không muốn lại bị mười vạn câu hỏi vì sao quấn lấy đâu, sẽ sụp đổ mất.
Lời nói đến đầu lưỡi lại thay đổi: “Đợi em đi rồi sẽ biết thôi.”
“Dậy anh có đi cùng em không?” Đây mới là điểm Tiểu Miêu Miêu quan tâm.
“Có.”
“Dậy chúng ta đi mao lên*!”
(*) Vậy chúng ta đi mau lên.
Tiểu Miêu Miêu cười toe toét, cô bé không quan tâm đi học là cái gì, cô bé quan tâm là nơi đó có Hạ Kỳ hay không thôi.