Đọc truyện Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai – Chương 31: Bàn về việc nuôi lớn nhóc tham ăn
Translator: Nguyetmai
“Đừng.”
Vừa nghe thấy không được ngủ cùng với Hạ Kỳ nữa, Tiểu Miêu Miêu ôm chặt lấy cổ Hạ Kỳ, vẻ mặt rất lo lắng.
“Vậy Tiểu Miêu Miêu có muốn tắm không, hử?” – Âm cuối cùng trong giọng nói trong trẻo của chàng thiếu niên nâng cao lên.
“Dậy được thôi*!”
(*) Vậy được thôi.
Tiểu Miêu Miêu gật đầu có chút miễn cưỡng.
Vẻ mặt Tiểu Miêu Miêu chán chường nằm nhoài trên vai Hạ Kỳ, để Hạ Kỳ bế cô bé vào phòng tắm.
Tiểu Miêu Miêu vẫn còn nhỏ, không thể tắm vòi hoa sen, Hạ Kỳ là con trai, cũng không thích hợp tắm chung bồn tắm với Tiểu Miêu Miêu.
Hạ Kỳ đặt Tiểu Miêu Miêu vào bồn tắm, sau đó mang chậu tắm của Tiểu Miêu Miêu tới.
Tiểu Miêu Miêu không hề thích tắm, mỗi lần tắm, Hạ Kỳ đều sẽ quẳng một đống đồ chơi vào chậu để thu hút sự chú ý của Tiểu Miêu Miêu.
Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu đi về phía chậu tắm: “Miêu Miêu, hôm nay chúng ta tắm sữa bò được không?”
Tiểu Miêu Miêu nép vào lòng Hạ Kỳ, ôm lấy cổ Hạ Kỳ, đôi mắt to tròn rướn lên, hỏi: “Tắm sữa bò là chái chì*?”
(*) Tắm sữa bò là cái gì?
“Đó là dùng sữa tươi để tắm.”
“Là sữa bò mà Miêu Miêu thường uống sao?” – Tiểu Miêu Miêu nghiêng đầu hỏi.
“Ừ.”
“Không được, tắm sữa bò dậy em uống chái chì*?”
(*) Không được, tắm sữa bò vậy em uống cái gì?
“Em còn rất nhiều.”
Chậu tắm đã chuẩn bị đủ nước, cũng đã rót sữa vào, sợ Tiểu Miêu Miêu thấy khó ngửi, Hạ Kỳ còn bỏ thêm một ít cỏ hoa cây trái thơm thơm vào.
Trên mặt làn sữa trắng đục trôi dập dềnh những hoa cỏ đủ màu sắc sặc sỡ, lại còn có vài chú vịt chíp chíp màu vàng mà Hạ Kỳ bỏ thêm vào. Quả thực trông rất bắt mắt. Hạ Kỳ đặt Tiểu Miêu Miêu lên bồn rửa mặt, cởi bỏ quần áo cho cô bé, sau đó bỏ Tiểu Miêu Miêu vào trong chậu tắm.
Khi Tiểu Miêu Miêu tròn bốn tháng, trông thấy người khác ăn cơm ở trước mặt mình, đều sẽ chảy nước miếng, bây giờ trông thấy bồn tắm như một bát thạch thập cẩm khổng lồ thì nước miếng càng chảy ròng ròng.
“Ôn ã, em có thể ăn chái này không*?”
(*) Ông xã, em có thể ăn cái này không?
Tiểu Miêu Miêu chỉ vào những thứ bắt mắt trong chậu tắm hỏi Hạ Kỳ.
Hạ Kỳ nặn một ít sữa tắm màu trắng ra tay, cậu nhìn chậu tắm mà Tiểu Miêu Miêu chỉ, nhíu mày đáp: “Không được.”
“Chại hao*?”
(*) Tại sao?
“… Bởi vì cái này không thể ăn được.”
“Chại hao không thể ăn tược*?”
(*) Tại sao không thể ăn được?
Trưa nay, “ôn ã” vẫn còn đút cho cô bé ăn mà, bây giờ sao lại không thể ăn được?
“Cái này đã bị bẩn rồi.” – Hạ Kỳ tiếp tục kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Tiểu Miêu Miêu.
“Ôn ã, anh xem, hông bẩn đâu, sạch lắm*.”
(*) Ông xã, anh xem, không bẩn đâu, sạch lắm.
Tiểu Miêu Miêu vớt một tiếng táo nhỏ trong chậu ra, đưa đến trước mặt Hạ Kỳ cho cậu xem.
Miếng táo màu vàng trong tay cô bé đã được bao bọc một lớp váng sữa, miếng táo vừa thơm vừa ngọt trộn lẫn với mùi vị của sữa thật sự rất hấp dẫn.
Hạ Kỳ nhíu mày, cầm lấy miếng táo trên tay Tiểu Miêu Miêu, Tiểu Miêu Miêu vừa thấy miếng táo bị lấy đi, bĩu môi, đôi mắt to tròn bỗng chốc ầng ậc nước.
Nhưng vào lúc Tiểu Miêu Miêu há miệng chuẩn bị khóc thành tiếng, một miếng táo thơm thơm ngòn ngọt được nhét vào trong miệng cô bé.
Tiểu Miêu Miêu hít mũi, ngăn lại dòng nước mắt, nấc mấy cái, nước trong miếng táo ngòn ngọt tràn đầy khoang miệng.
Mũi của Tiểu Miêu Miêu đỏ ửng, trong mắt còn đọng một giọt nước mắt, bỗng nhiên bật cười, đôi mắt cong cong.
Nước mắt trong hốc mắt chảy xuống dọc theo khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ vươn tay lau đi giọt nước mắt cho cô bé, cưng chiều nhéo mũi Tiểu Miêu Miêu: “Miêu Miêu ham ăn.”
Tiểu Miêu Miêu ăn hết miếng táo trong miệng, vươn tay: “Ôn ã, muốn ăn nữa*.”
(*) Ông xã, muốn ăn nữa.
“Tắm xong rồi lại cho em ăn.” Hạ Kỳ chỉ đĩa trái cây đang đặt trên bồn rửa mặt, dỗ dành đáp: “Trái cây trên chiếc đĩa kia đều là của em.”
“Thật hao?”
(*) Thật sao?
Tiểu Miêu Miêu ngẩng cằm, đôi mắt sáng bừng nhìn Hạ Kỳ.
Hạ Kỳ cười rồi gật đầu, sau đó lại nghiêm túc nhìn cô bé nói: “Nhưng không được ăn trong này nữa.”
Ngón tay của Hạ Kỳ chỉ vào chậu tắm.
Tiểu Miêu Miêu đắn đo một lúc, gật đầu nhưng có vẻ không cam lòng: “Được thôi!”
Tiểu Miêu Miêu cúi đầu nhìn sữa trong chậu, rồi lại đắn đo: “Dậy em có thể ún sữa trong này hông*?”
(*) Vậy em có thể uống sữa trong này không?
Hạ Kỳ: “…”