Đọc truyện Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai – Chương 295: Chị tìm vệ sĩ ở đâu vậy?
Editor: Nguyetmai
Tiểu Miêu Miêu thành công lật ngược tình thế rằng ai cũng nghĩ là do cô bé còn quá nhỏ chưa đủ hiểu biết mà diễn một cách xuất thần. Thật ra, cũng là nhờ một hồi khóc thảm thiết tối hôm qua đã cho Tiểu Miêu Miêu không ít cảm xúc.
Việc quay phim kế tiếp được tiến hành vô cùng thuận lợi. Càng là chỗ có tình tiết phức tạp, Tiểu Miêu Miêu lại càng mang đến cho mọi người sự ngạc nhiên.
Thời gian một tháng quay phim lại bị Tiểu Miêu Miêu rút ngắn lại thành nửa tháng, nhưng vẫn hoàn thành nhiệm vụ quay phim với chất lượng cao.
Đạo diễn Dương nhìn những thước ảnh trên máy quay phim một cách say sưa, thậm chí hối hận vì không thêm nhiều cảnh hơn cho Tiểu Miêu Miêu. Phần diễn của Tiểu Miêu Miêu chính thức đóng máy, kỳ nghỉ hè cũng đã trôi qua được một nửa.
Hạ Kỳ đã sớm mua xong vé máy bay quay về thành phố S ngay trước khi Tiểu Miêu Miêu đóng máy một ngày.
Biết Tiểu Miêu Miêu phải rời đi, đạo diễn Dương đề nghị tổ chức tiệc chia tay cho Tiểu Miêu Miêu.
Lúc mới vào đoàn thì có tiệc chào mừng, lúc rời đoàn đi thì có tiệc chia tay. Toàn bộ ê-kip làm phim, thậm chí cả Ngọc Mạn Nhu cũng không có được sự ưu ái như Tiểu Miêu Miêu.
Địa điểm tổ chức tiệc chia tay ở phòng riêng của Khách sạn Quân Duyệt. Đa số thành viên của ê-kip đều tới đông đủ, Ngọc Mạn Nhu ngồi ở bên trái Tiểu Miêu Miêu, bên phải Tiểu Miêu Miêu không phải ai khác ngoài “vệ sĩ” của cô bé.
Hạ Kỳ mặc một bộ đồ Tây màu đen, đeo một chiếc kính râm, cả buổi tiệc đều mang vẻ mặt vô cảm ngồi chỗ bên cạnh Tiểu Miêu Miêu. Trên người cậu toát ra khí chất ngút trời khiến người khác sợ hãi. Vốn không nên để cậu tham dự, nhưng lại chẳng ai dám lên tiếng bảo cậu ra ngoài.
Đạo diễn Dương nâng chén rượu lên, miệng thốt ra những lời rập khuôn.
Thế nhưng điều đó không hề ảnh hưởng chút nào tới chuyện của Tiểu Miêu Miêu và Hạ Kỳ. Tiểu Miêu Miêu chỉ lo ăn, còn Hạ Kỳ chỉ lo gắp đồ ăn cho Tiểu Miêu Miêu.
“Thất cách cách, Miêu Miêu muốn ăn tôm.”
Tiểu Miêu Miêu chỉ vào cái gì, Hạ Kỳ liền gắp cho cô bé cái đó.
Trên bàn cơm, mọi người đều bận nói chuyện, không ai gắp tôm cả. Dù gì thì tôm cũng phải bóc vỏ mới ăn được, khá là phiền phức. Thế là, Hạ Kỳ liền bưng luôn cả đĩa tôm tới trước mặt mình.
Hạ Kỳ đeo găng tay sau đó thong thả bóc vỏ tôm cho Tiểu Miêu Miêu.
Động tác của cậu không nhanh không chậm, mỗi cử chỉ đều để lộ ra dáng vẻ tao nhã và cao quý.
Có diễn viên tò mò hỏi Ngọc Mạn Nhu: “Chị Ngọc, vệ sĩ của con dâu nhà chị tìm ở đâu ra vậy?”
Diễn viên kia chưa từng gặp một vệ sĩ nào có trách nhiệm như vậy. Chưa kể theo Tiểu Miêu Miêu như hình với bóng, mà còn đi chỗ nào bế chỗ đó. Lúc có mặt cậu, Tiểu Miêu Miêu gần như không ngồi ghế, mà trực tiếp ngồi ở trên đùi Hạ Kỳ. Lúc ăn cơm cũng hầu hạ cô bé từ việc nhỏ cho tới việc lớn, vô cùng chu đáo. Khi rảnh rỗi lại tập kịch bản với Tiểu Miêu Miêu. Đến phần diễn của Tiểu Miêu Miêu, bạn hoàn toàn có thể nhìn thấy bóng dáng của Hạ Kỳ ở cự ly trong vòng năm mét.
Hai người ở ê-kip nghiễm nhiên trở thành một cảnh tượng hấp dẫn. Một vệ sĩ có tinh thần trách nhiệm như vậy, có nghệ sĩ nào không muốn chứ.
“Không phải tìm, đây vốn dĩ là con…” (Con trai tôi).
Ba chữ “con trai tôi” sắp thốt ra đầu môi, Ngọc Mạn Nhu bỗng nhiên ngừng lại. Diễn viên bên cạnh khó hiểu nhìn Ngọc Mạn Nhu chỉ nói được nửa câu: “Chị Ngọc, con gì hả chị?”
Ngọc Mạn Nhu ngừng một lát, sau đó cười ha hả và nói: “Đây là do con trai tôi tìm.”
“Con trai và con dâu nhà chị tình cảm sâu đậm thật!” Diễn viên kia nói với vẻ hâm mộ.
“Ừ, tình cảm của chúng nó đúng là khiến người khác hâm mộ.”
Tuy Ngọc Mạn Nhu cũng có một tình yêu khiến người người ca tụng, nhưng cô cũng có sự hâm mộ xuất phát từ đáy lòng đối với tình cảm giữa Tiểu Miêu Miêu và con trai nhà mình.
Tình cảm của chúng nó không nhiều lắt léo như người trưởng thành. Hạ Kỳ đặt hết trái tim mình trên người Tiểu Miêu Miêu. Trong mắt cậu, ngoài Tiểu Miêu Miêu ra, không còn bất kỳ ai khác nữa.
Còn Tiểu Miêu Miêu cũng chỉ bám dính một mình Hạ Kỳ, chỉ ỷ lại một mình cậu. Chuyện tình của hai đứa không có tình tiết cao trào, bùng nổ như phim giống người trưởng thành, mà chỉ có thứ tình cảm đơn thuần nhất, ấm áp nhất.