Thiên Hải Nguyên Đường

Chương 37: Buông Tay (2)


Đọc truyện Thiên Hải Nguyên Đường – Chương 37: Buông Tay (2)

Gương mặt Tử hồng nở hoa tươi rói,tâm xấu xa nghĩ,Huyết vân chỉ còn một tay,như cá nằm trên thớt,hắn mặc sức mà chà đạp dày vò …

Huyết vân nghe thế,khóe môi khẽ cong,vẽ lên nụ cười ôn nhu hết mực,đôi mắt dường như cũng lấp lánh nắng vàng,trong đáy mắt chứa thiên ngôn vạn ngữ.Như cách đây mấy tháng,2 người còn ngồi đối diện cùng hợp tấu,trong tiết trời se lạnh,cánh bạch đào tung bay,hắn vì ngài đã soạn bao khúc nhạc,nhạc tương tư ngài lại chẳng cảm nhận ra.

Chuyện xưa như mây khói…quay đầu lại,người và ta đã cách biệt ngàn trùng.

Huyết vân nâng thanh kiếm,cặp lông mày nhăn tít,hàm răng cắn chặt,dùng sức lia đừơng kiếm sắc,máu đỏ liền văng ra,cánh tay trái đập xuống mặt tuyết trắng,máu từ cánh tay loang ra,máu nơi vết thương chảy xuống.

Tử hồng thấy thế liền buông tay cầm kiếm xuống,ngửa đầu cười khoái trá.Tư không thì lặng người lại,trơ mắt nhìn…

Huyết vân vẫn đứng thẳng lưng,đối mặt nhìn ngài.Gương mặt Huyết vân đổ đầy mồ hôi lạnh,đôi môi trắng bệch mím chặt lại chịu đựng,khóe miệng chảy ra dòng máu đỏ nhưng vẫn cố gượng cười.Ánh mắt cong cong chứa nhu tình chẳng cách gì che dấu,ngấn lệ long lanh nơi khóe mắt nhưng thủy chung không lăn ra.

Thế gian bể tình mênh mông nhưng tình này khó tỏ…nên lệ chẳng dám tuôn…

Sau này chẳng thể cùng người hợp tấu…mong sao trong mộng lại được tương phùng,vì người gảy tiếp khúc nhạc dang dở,phổ khúc tương tư để người được hiểu lòng ta.

Tiếng vó ngựa từ xa vọng tới dồn dập,Tử hồng nhíu mày nhìn,nhận ra quân phục Bắc kỳ thì lấy làm kinh ngạc.Tư không bấy giờ mới chợt tỉnh cơn mê,bước đi vô định như cái xác không hồn về phía trước,Tử hồng thấy vậy cũng bám theo.

Người hối hả xuống ngựa đầu tiên mặc tử nhuyễn giáp,gương mặt thanh tú thất kinh khi lao tới bên Huyết vân thấy hắn mất đi một cánh tay.

-Vân huynh,chuyện gì thế này?

Mặc liên nhìn vết thương tiếp tục nhỏ máu,nhíu mày rồi điểm huyệt xung quanh cầm máu.Huyết vân cơ hồ đứng không nổi,tay còn lại chống mũi kiếm cắm sâu vào lớp tuyết ,huyết từ lưỡi kiếm theo dòng chảy xuống nhuộm đám tuyết xung quanh.


Tử hồng thấy tên mặc tử nhuyễn giáp không tới bên Tư không lại chạy sang vấn Huyết vân ân cần liền vươn lưỡi kiếm kề vào cổ ngài.

Mặc liên rít qua kẽ răng,vấn.
-tả tướng tây hổ kỳ Tử hồng?

-chính là ta,ngươi không phải quân nhân Bắc kỳ sao?

-đây chính là chuyện tốt ngươi làm?

Mặc liên lại đay nghiến vấn,tay rút thanh kiếm mềm,sát khí lập tức lan tỏa,chầm chậm bước tới gần Tử hồng.

-ngươi dám manh động,ta lập tức giết vương gia.

Tử hồng hăng máu gào to,thanh kiếm kề cổ Tư không như sát hơn.

Mặc liên mặt lạnh tanh,nhìn lướt nhanh qua Tư không rồi dừng lại trên gương mặt tên đại tướng quân của Hắc phong kỳ.Nàng thờ ơ nói,đám thuộc hạ cũng lần lượt chạy tới hỗ trợ.

-ta và vương gia vốn chẳng liên quan,ngươi giỏi thì giết đi.

-ngươi rốt cuộc là ai?không phải quân nhân Bắc kỳ lại mặc quân phục Bắc kỳ?


Tử hồng mắt hốt hoảng nhìn bản thân như con mồi bị tứ bề bao vây,một tay cầm chắc lưỡi kiếm kề ngay cổ vương gia,tay còn lại cũng bám chặt lấy hông ngài.

Gương mặt Tư không tuyết sơn như vô hồn ánh mắt lại chỉ dán lấy thân hình đứng không vững của Huyết vân khiến Mặc Liên chẳng rõ ban nãy đã xảy ra sự tình gì.

-Mặc liên,xin muội,cứu vương gia giùm ta…

Mặc liên hơi nghiêng đầu nhìn Huyết vân,lạnh giọng mắng hắn.
-ngu ngốc,huynh vì ai mà ra nông nỗi này,còn để tâm tới sống chết kẻ khác sao?muội quản không nổi.

Tử hồng nghe thấy Huyết Vân nói thế nhất thời lơi lỏng cảnh giác.

Từ phía sau lưng Tử hồng,một ám khí xé gió lao tới,khi hắn phát hiện ra thì đã muộn.Này ám khí tựa như cái quạt,không,chính xác là cái quạt,chỉ là nan hoa được làm hoàn toàn từ sắt.Một phát trúng vào gáy Tử hồng,máu tươi liền cứ thế trào ra dữ dội.

Mắt thấy không cách gì tránh được,Tử hồng theo bản năng đã nhận định từ trước,có chết cũng phải lôi Tư không theo cùng.Mũi kiếm liền xoẹt,tiếc là lực đạo không đủ,chỉ để lại một đường máu nhỏ rỉ ra trên da cổ.Thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc nhưng gương mặt Tư không lại chẳng vương chút khiếp đảm,ngài nhìn Huyết vân luống cuống chạy tới,tâm như có dao cứa,đau đớn đến cùng cực cũng vội bước tới bên hắn.

Quạt sắt sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ liền được chủ nhân phiêu dật như ma quỷ đón lấy.Tên hắc y nhân toàn thân đen tuyền cùng kín mít cất lại vũ khí về bên hông rồi lượn tới bên Mặc liên,cất chất giọng như u linh.

– chẳng hay nên xưng hô thế nào?

Mặc liên vẫn chưa thích ứng được với chất giọng cổ quái đó,mắt đẹp khẽ liếc,rồi nhìn Tử hồng còn thở thoi thóp thật muốn đưa chân đạp đạp di di hắn như với một con gián,nàng hờ hững đáp.


-tại hạ họ Mặc…

Hắc y nhân gật nhẹ,đáp.
-Mặc lão đệ,tại hạ tên Mộc.

Nghe y kêu nàng là Mặc lão đệ không hiểu sao khóe miệng Mặc liên giật giật mấy cái nhưng không phản đối. Ôm quyền thi lễ,lạnh nhạt đuổi.

-Mộc lão huynh,ngày sau có việc lại tái kiến.

Mộc y nhân nhìn nhìn nàng một chút rồi tung người vào khoảng không,con Phi Long,không được,Mặc liên lắc đầu,nên gọi là Bông tuyết,nó cũng tà tà bám theo.Mộc y qua mấy lần mượn lực giữa không trung thì chỉ còn là điểm đen.

Mặc liên tự thừa nhận bản thân trong thiên hạ rộng lớn so về khinh công nếu nàng nói mình thứ 2 thì chẳng ai dám nhận thứ nhất.Nhưng quả nhiên thiên ngoại hữu thiên,nhân ngoại hữu nhân,này phải chăng chính là Hư không đáp bộ,tuyệt kỹ thất truyền mấy trăm năm trên giang hồ?

Yến thảo thượng phi của nàng dù gì cũng cần mượn chút ngoại lực của cành cây ngọn cỏ,một lần lao đi cùng lắm xa được 10trượng(33,33m),tên yêu ma quỷ quái này nội chuyện có thể lăng không hư bộ khiến người ta ghen đỏ mắt lại bay ra xa hơn 10 trượng.Quá thể rồi.

Mặc liên quay trở lại nhìn Huyết vân đang khó nhọc bước tới bên vương gia,lập tức nhíu mày buồn bực,đã mất cả đống máu rồi còn không chịu đứng yên.

Huyết vân dùng mũi kiếm để chống đỡ cơ thể tàn tạ,suy nhược,hổn hển nói.
-vương gia,thần giúp ngài băng bó vết thương nơi cổ…chỉ là vết rách ngoài da,sẽ rất mau lành lại…

Vừa nói Huyết vân vừa run run vươn cánh tay còn lại,khi gần chạm tới thì bàn tay vương gia ngăn lại.

-không cần phải diễn kịch,ta sẽ chẳng để ngươi lợi dụng thêm nữa.

Bàn tay Huyết vân khó khăn thu lại,gương mặt nhợt nhạt như chẳng còn chút sinh khí,dáng hình nghiêng ngả như chực chờ bị gió cuốn đi.


Sau đó trước mắt liền tối sầm.

Mặc liên đánh mạnh vào gáy Huyết vân,2 thân vệ liền đỡ lấy cơ thể hắn rồi đưa vào một cỗ xe song mã.Nàng quay ra nhìn vương gia,lạnh lẽo nói.

-ngài lên theo huynh ấy cùng về Bạch liên sơn.

-dựa vào cái gì?ta không muốn.

Mặc liên nhìn thẳng vào khuôn mặt có phần sắp đóng thành băng của Tư không,đột nhiên có xúc động muốn đánh người trước mặt này ghê gớm.Nhưng chẳng dám xuống tay sợ là không ghìm chế được lực đạo lại hủy đi con tin đắt giá,đành vươn tay xoa xoa mi tâm và thái dương.

-vương gia Tư không,nếu ngài còn muốn trở về Bắc kỳ,ủy khuất ngài hợp tác một chút.

Tư không nhượng bộ một chút,điềm nhiên vấn.
-ngươi muốn ta thế nào?

Mặc liên nhìn thiên,thở dài đáp.
-vào trong xe…chiếu cố Vân huynh dùm ta.

Huyết vân nằm im lìm trong xe ngựa có lót đệm dày dặn,cơ thể trắng toát,lạnh lẽo,tựa như một cái xác mới chết khiến người ta không dám vọng động.Tư không tuyết sơn ngồi lặng lẽ bên cạnh,nhìn người nằm đó hơi thở nhẹ như không tồn tại,bàn tay vươn ra muốn chạm lên chỗ vốn là cánh tay trái của Huyết vân nhưng chẳng đủ dũng khí.

Vươn ra hồi lâu rồi khó khăn thu lại.

Hai hàng lông mày của Huyết vân trong cơn mê man vẫn nhăn lại khổ sở,đôi môi tái nhợt run run mấp máy phát ra ngôn ngữ rời rạc vô nghĩa.Những ngón tay phải thon dài,xanh xao khẽ nhúc nhích như thể muốn bám víu thứ gì đó,hoặc tìm kiếm thứ gì đó…

Ta đặt người trong tim,thành khẩn cầu xin trời cao,ban cho ta sức mạnh để ta có đủ lòng can đảm và tự tin vững bước.Chỉ cho ta một phương hướng,để trong bể khổ nhân gian vô bờ bến,có quá nhiều âu lo phiền muộn,đừng khiến ta phải lạc lối,đừng khiến ta ngày càng xa người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.